Minh Uyên
-
Chương 3
Tục ngữ nói rất đúng, nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề (1).
Cho nên, thiên tài cũng có lúc sai lầm.
Vốn tưởng rằng giả vờ mất trí nhớ là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, lại không ngờ giúp người ta đạt thành âm mưu.
Ngồi sau thư trác, nhìn đống tấu chương cao cao, Mặc Minh Uyên không còn gì để nói.
“Vương gia, đây đều là tấu chương của phủ Ngự Sử đại phu, trước kia do bổn tướng phê duyệt thay, hiện giờ Vương gia nên học cách xử lý.” Người nói chuyện tóc đen mượt mà, dài tới thắt lưng, thân hình tuấn đĩnh phủ trường bào xanh đen, khuôn mặt đoan chính mỹ lệ khiến người không dám nhìn thẳng, đang nở nụ cười tao nhã mà ôn nhuận.
“Thừa tướng đại nhân, ta chưa từng xử lý cái này, ngươi đưa tới nhiều như vậy, hình như có chút nôn nóng!” Không sợ hắn phê loạn sao. Mặc Minh Uyên dựa vào ghế, ngáp dài, có vẻ chưa tỉnh ngủ.
“Vương gia yên tâm, tấu chương này, bổn tướng đã xem qua, đều không phải việc gấp, Vương gia chỉ cần viết suy nghĩ của mình trên đó là được!” Thừa tướng Ti Hằng vẫn mỉm cười như cũ.
“. . . . . . Được rồi!” Bất đắc dĩ tiếp nhận đại phiền toái. Hắn không thể mặt dày mà nói, trước kia hắn ăn chơi trác táng, hiện giờ lại muốn làm mễ trùng!
Tiễn bước Ti Hằng, mở tấu chương ra: của bộ binh, xin chi xây dựng doanh trại huấn luyện, bởi vì doạnh trại cũ quá nhỏ, binh lính lại nhiều.
Không loạn, dưỡng nhiều binh làm gì? Tuyệt bút vung lên, phê: giảm lính, giữ lại tinh anh, trình lên kế hoạch tỉ mỉ.
Đối phó xong một quyển.
XXX đại nhân tuổi già, từ quan hồi hương.
Là quan viên hình bộ, vị trí này béo bở a! Phê: chuẩn! Nhưng sau khi Lại bộ xác minh chuyện này không trái thông lệ.
Viết xuống trang giấy bên cạnh: cần bái phỏng quý phủ của XXX đại nhân.
Hạ nguyệt tế tự tông miếu, cần sửa chữa, nhân thủ không đủ, phí dụng không đủ.
Có cái gì cần sửa, tông miếu mỗi ngày đều sắp xếp người quét tước trông coi, nếu cũ nát nên trách công bộ làm việc không tốt. Phê: tìm công bộ!
Đối với Mặc Minh Uyên chuyên xử lý tin tình báo mà nói, tấu chương này chỉ là đĩa thức ăn nhỏ, nhanh chóng hoàn thành, những điều cần chú ý khác thì viết vào giấy.
May mắn, trước kia lão ba bắt hắn luyện thư pháp — lý do là, nam nữ Trung Hoa há có thể không thiện thư pháp, nên giờ hắn viết chữ rất tốt.
Duỗi thắt lưng, hắn gọi hạ nhân đem ngọ thiện đến thư phòng, tiếp theo, hắn phải xem sách Ti Hằng đưa, lại không muốn dời bước tới phòng ăn, rất phiền phức, nên hiển nhiên bảo người ta mang tới.
(1) Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề = Người có lúc hỏng việc, ngựa có lúc mất móng.
Cho nên, thiên tài cũng có lúc sai lầm.
Vốn tưởng rằng giả vờ mất trí nhớ là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, lại không ngờ giúp người ta đạt thành âm mưu.
Ngồi sau thư trác, nhìn đống tấu chương cao cao, Mặc Minh Uyên không còn gì để nói.
“Vương gia, đây đều là tấu chương của phủ Ngự Sử đại phu, trước kia do bổn tướng phê duyệt thay, hiện giờ Vương gia nên học cách xử lý.” Người nói chuyện tóc đen mượt mà, dài tới thắt lưng, thân hình tuấn đĩnh phủ trường bào xanh đen, khuôn mặt đoan chính mỹ lệ khiến người không dám nhìn thẳng, đang nở nụ cười tao nhã mà ôn nhuận.
“Thừa tướng đại nhân, ta chưa từng xử lý cái này, ngươi đưa tới nhiều như vậy, hình như có chút nôn nóng!” Không sợ hắn phê loạn sao. Mặc Minh Uyên dựa vào ghế, ngáp dài, có vẻ chưa tỉnh ngủ.
“Vương gia yên tâm, tấu chương này, bổn tướng đã xem qua, đều không phải việc gấp, Vương gia chỉ cần viết suy nghĩ của mình trên đó là được!” Thừa tướng Ti Hằng vẫn mỉm cười như cũ.
“. . . . . . Được rồi!” Bất đắc dĩ tiếp nhận đại phiền toái. Hắn không thể mặt dày mà nói, trước kia hắn ăn chơi trác táng, hiện giờ lại muốn làm mễ trùng!
Tiễn bước Ti Hằng, mở tấu chương ra: của bộ binh, xin chi xây dựng doanh trại huấn luyện, bởi vì doạnh trại cũ quá nhỏ, binh lính lại nhiều.
Không loạn, dưỡng nhiều binh làm gì? Tuyệt bút vung lên, phê: giảm lính, giữ lại tinh anh, trình lên kế hoạch tỉ mỉ.
Đối phó xong một quyển.
XXX đại nhân tuổi già, từ quan hồi hương.
Là quan viên hình bộ, vị trí này béo bở a! Phê: chuẩn! Nhưng sau khi Lại bộ xác minh chuyện này không trái thông lệ.
Viết xuống trang giấy bên cạnh: cần bái phỏng quý phủ của XXX đại nhân.
Hạ nguyệt tế tự tông miếu, cần sửa chữa, nhân thủ không đủ, phí dụng không đủ.
Có cái gì cần sửa, tông miếu mỗi ngày đều sắp xếp người quét tước trông coi, nếu cũ nát nên trách công bộ làm việc không tốt. Phê: tìm công bộ!
Đối với Mặc Minh Uyên chuyên xử lý tin tình báo mà nói, tấu chương này chỉ là đĩa thức ăn nhỏ, nhanh chóng hoàn thành, những điều cần chú ý khác thì viết vào giấy.
May mắn, trước kia lão ba bắt hắn luyện thư pháp — lý do là, nam nữ Trung Hoa há có thể không thiện thư pháp, nên giờ hắn viết chữ rất tốt.
Duỗi thắt lưng, hắn gọi hạ nhân đem ngọ thiện đến thư phòng, tiếp theo, hắn phải xem sách Ti Hằng đưa, lại không muốn dời bước tới phòng ăn, rất phiền phức, nên hiển nhiên bảo người ta mang tới.
(1) Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề = Người có lúc hỏng việc, ngựa có lúc mất móng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook