Minh Tinh PR
-
Chương 29
Lý Thần và Đỗ Mạn Hoài qua lại rất kín tiếng.
Đỗ Mạn Hoài quan hệ với ai cũng thế, hắn tự nhận trong phim ngoài đời đều dư sức diễn “Tình nhân của quần chúng”, mười nghìn năm cũng là “Độc thân”, muốn làm “Tài sản chung” của tất cả fans điện ảnh.
Giữa Đỗ Mạn Hoài và Lý Thần chỉ là lộ thủy tình duyên[1] trong chốc lát, trong lòng bản thân Lý Thần cũng rất rõ ràng. Nhưng nếu như Đỗ Mạn Hoài muốn để đoạn “Lộ thủy” này bốc hơi chậm, vậy Lý Thần cũng rất sẵn lòng. Đỗ Mạn Hoài tuổi trẻ anh tuấn, kỹ thật lại tốt, hơn nữa còn có thể cung cấp cơ hội làm việc cực tốt, Lý Thần không có lý gì lại từ chối.
[1] lộ thủy tình duyên: chỉ tình cảm ngắn ngủi hoặc tạm thời kết hợp, lộ thủy còn có nghĩa là mong manh ngắn ngủi
Hình tượng bên ngoài của Đỗ Mạn Hoài là một ảnh đế ôn hòa khiêm tốn, trước mặt người khác luôn là vậy. Trái ngược với người “Ngang ngược” như Dung Quân Tiện, thoạt nhìn Đỗ Mạn Hoài bao giờ cũng dễ ở chung nhất. Nhưng, tiếp xúc trong âm thầm, Lý Thần mới có thể biết Đỗ Mạn Hoài mới là cái người ngang ngược ở trong xương nhất.
Đỗ Mạn Hoài hẹn Lý Thần đến, Lý Thần không dám không đến, cũng không dám đến muộn, cũng không dám đến sớm.
Nói là mười một giờ đêm, thì là mười một giờ đêm.
Đêm nay, Lý Thần đến sớm, mười giờ bốn mươi lăm phút đã đến, không dám gõ cửa, quanh quẩn bên ngoài biệt thự đến đúng giờ, mới nhấn chuông cửa đúng giờ như đồng hồ báo thức.
Lý Thần ở ngoài cửa, liếm môi một cái, lại nắm chặt bàn tay hơi rét run của mình. Đợi ở bên ngoài thật sự rất hao tổn tôn nghiêm của con người. Nhưng hễ là làm diễn viên, hơn phân nửa là người tự luyến, chịu đựng giày vò kiểu này, là rất không vui. Nhưng Lý Thần vẫn chịu được. Trong lúc cậu ta đợi, vẫn luôn mặc sức tưởng tượng: Nếu cậu ta đã lấy được vai “Chu Du”, nói không chừng từ đây một bước lên mây, nếu lấy thêm được ảnh đế giải Kim Cung, dựa vào lần này quen biết thêm vài nhà đầu tư, ngày sau có thể ngang vai ngang vế với Đỗ Mạn Hoài, chẳng phải sung sướng ư? Huống hồ, Lý Thần tự nhận trẻ tuổi hơn Đỗ Mạn Hoài, về sau có thể nâng cao một bước, giẫm Đỗ Mạn Hoài dưới chân, làm cho Đỗ Mạn Hoài ngược lại liếm chân mình, cũng có thể đấy.
Vừa nghĩ rằng có thể làm nhục Đỗ Mạn Hoài cao cao tại thượng, Lý Thần lại tỏ vẻ vui sướng.
“Cạch” —— cửa mở ra.
Lý Thần lập tức trưng ra dáng vẻ dụ dỗ người, lộ ra nụ cười như hồ ly: “Anh Đỗ —— ”
Đèn ở cửa hiên biệt thự chiếu vào người mở cửa, gương mặt kia — không phải mặt của Đỗ Mạn Hoài.
Lý Thần nhìn thấy đối phương, khẽ giật mình: “Là… là Lễ tổng à?”
Trên mặt Trần Lễ Bỉnh không có biểu cảm gì.
Đây không phải lần đầu tiên Lý Thần nhìn thấy Trần Lễ Bỉnh, tại nơi làm việc, trên TV, cũng đã thấy Trần Lễ Bỉnh. Nhưng vẫn là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy dáng vẻ không có biểu cảm gì của Trần Lễ Bỉnh.
Hóa ra, khi Trần Lễ Bỉnh không lộ biểu cảm gì thoạt nhìn rất đáng sợ.
Lý Thần không tự giác lùi lại một bước.
Mặc dù cậu ta cũng không biết mình đang e sợ điều gì.
Đỗ Mạn Hoài cũng giữ bí mật quan hệ rất tốt với mỗi người tình, gắng làm cho bọn họ không biết sự tồn tại của nhau, tất nhiên Lý Thần cũng không biết Trần Lễ Bỉnh và Đỗ Mạn Hoài có quan hệ này.
Có lẽ Trần Lễ Bỉnh cũng biết vẻ mặt của mình đáng sợ, cho nên hơi mỉm cười: “Tìm Đỗ Mạn Hoài à?”
“Vâng, vâng.” Lý Thần nói, “Sao Lễ tổng cũng ở đây?”
Trần Lễ Bỉnh quay đầu, nói với vào trong: “Anh Đỗ, tìm anh này.”
Đỗ Mạn Hoài chậm rãi đi từ trong ra, tựa cạnh cửa, nói với Lý Thần: “Cậu về trước đi. Đúng lúc tôi có việc gấp cần bàn với Lễ tổng.”
Lý Thần không nghi ngờ gì, Đỗ Mạn Hoài là nghệ sĩ Trần Lễ Bỉnh hợp tác, bọn họ có chuyện chính cần bàn là bình thường, không tiện cho Lý Thần nghe cũng rất bình thường. Lý Thần chào về trước.
Sau đêm hôm đó, Lý Thần không có công việc diễn xuất nữa.
Đoàn phim của “Trời thiêu Xích Bích” từ chối cậu ta.
Không chỉ chuyện này, về sau cũng không có đoàn phim tìm cậu ta nữa.
Không có bất kỳ một cơ hội làm việc nào.
Lý Thần triệt để bị đóng băng rồi.
Cậu ta suy nghĩ nát óc cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đợi khi cậu ta hiểu ra, cũng đã quá muộn. Cậu ta đã xấu xí, thoạt nhìn cũng không hề có dáng vẻ của thần tượng minh tinh, bởi vì duy trì kế sinh nhai, cậu ta như dân đi làm, mỗi ngày bận rộn, không có thời gian gìn giữ hình tượng, dáng người biến dạng, tóc hói đi, áp lực quá lớn trên mặt mọc mụn. Nhưng được cái cậu ta vẫn rất biết xu nịnh người khác, trong công ty cũng mưu cầu được một chức vị khá tốt. Mặc dù không so được với khi làm đại minh tinh, nhưng cũng bước vào tầng lớn trung lưu. Nhìn Đỗ Mạn Hoài, Dung Quân Tiện đóng phim trên TV, với tư cách là khán giả, cậu ta cũng có thể đúng lý hợp tình mà chửi một câu “Mẹ kiếp còn ảnh đế cơ đấy, diễn cái thứ cứt chó ngu xuẩn gì đâu, ông đây lên diễn còn tốt hơn bọn họ.”
Lời này, nếu cậu ta vẫn đang lăn lộn trong ngành giải trí, chắc chắn không dám nói.
Lý Thần rời khỏi đoàn phim “Trời thiêu Xích Bích” một cách khó hiểu, không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng điều này đối với Dung Quân Tiện mà nói, là một chuyện tốt.
Ít nhất, Mai Mân lại nghĩ đến Dung Quân Tiện. Đỗ Mạn Hoài bên kia đã nới lỏng, bằng lòng làm “Song nam chính” với Dung Quân Tiện, Dung Quân Tiện vốn cũng không để ý những hư danh này, đương nhiên đồng ý luôn.
Trần Lễ Bỉnh cũng trở nên thông tình đạt lý, chỉ nói, “Tăng Phàm Truyện” mùa thứ hai không vội, có thể theo lịch trình của Dung Quân Tiện để điều chỉnh thời gian quay phim.
Tóm lại, Dung Quân Tiện gặp phải phiền toái này, Vu Tri Vụ từng cho rằng là đại họa trên trời sập xuống, kết quả lại thật sự giống như Bạch Duy Minh đã nói: “Chuyện nhỏ mà thôi.”
Dung Quân Tiện chỉ cảm thấy tò mò, hỏi Bạch Duy Minh: “Vậy gì mới là chuyện lớn?”
Bạch Duy Minh trả lời cũng rất mơ hồ: “Lớn hơn chuyện nhỏ thì là chuyện lớn.”
Dung Quân Tiện còn bị anh kéo đi vòng, suy nghĩ chốc lát. Vu Tri Vụ bên cạnh lại nói: “Vậy dự án niêm yết của Sáng Tư ở Tứ Mi mà Bạch tiên sinh đang bận có phải chuyện lớn không?”
Bạch Duy Minh hình như hơi tò mò hỏi: “Ai nói với cậu tôi đang bận chuyện này?”
Vu Tri Vụ lập tức không do dự bán ông chủ Dung: “Ông chủ Dung nói cho tôi biết.”
Dung Quân Tiện lải nhải: “Tôi thấy mấy ngày trước anh một lòng lo chuyện Sáng Tư niêm yết, cũng không có thời gian quan tâm tôi, bằng không thì, cũng sẽ không xảy ra chuyện phiền toái như vậy!”
Bạch Duy Minh lại mỉm cười nói: “Phải, tôi đồng ý.”
“Anh đồng ý?” Dung Quân Tiện ngẩn ra.
Bạch Duy Minh gật đầu, đáp: “Tôi đã rút khỏi dự án của Sáng Tư, bây giờ đang tập trung quản lý một nghệ sĩ là cậu, cậu vẫn hài lòng chứ?”
Dung Quân Tiện kinh hãi quá trời, chỉ lắc đầu, nói: “Không đúng, Sáng Tư không phải dự án vài tỷ à? Có lẽ cả đời tôi cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy đâu?”
Bạch Duy Minh lại nói: “Cứ từ từ, không cần vội.”
Dung Quân Tiện lại cười: “Chuyện này cũng có thể từ từ? Tôi chỉ là cây thường xanh đỏ tía, một năm kiếm vài chục triệu, cũng phải kiếm một trăm năm đấy!”
Bạch Duy Minh đáp: “Vậy tôi sẽ theo cậu một trăm năm.”
Dung Quân Tiện nhất thời ngây ngẩn cả người, không tiếp lời được.
Vu Tri Vụ bên cạnh lại nói: “Một trăm năm cũng nhiều quá đấy. Tôi cảm thấy Bạch tiên sinh có thể làm việc mấy năm cho chúng ta, coi như chúng ta may mắn rồi.”
Hình như Dung Quân Tiện cũng cân nhắc đến khả năng này.
Bạch Duy Minh sẽ không ở bên cạnh Dung Quân Tiện quá lâu.
Một trăm năm, chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi.
Sự nghiệp diễn xuất của Dung Quân Tiện cũng không nói được sẽ có bao nhiêu năm?
Trên phố vào cuối tuần, bóng người lắc lư. Tấm poster mới được treo trên nhà cao tầng, là quảng cáo của Công nghệ Sáng Tư, mời người phát ngôn mới, Đỗ Mạn Hoài.
Đỗ Mạn Hoài trên poster nom cực kỳ tao nhã. Có vài người thoạt nhìn rất đẹp, nhưng phóng đại mấy trăm lần, các chi tiết của khuôn mặt đó được hiển thị ở độ phân giải cao, lập tức trở nên xấu xí. Đỗ Mạn Hoài thì ngược lại, bất kể phóng đại như thế nào, cũng là một gương mặt hòa nhã.
Vu Tri Vụ và Dung Quân Tiện ngồi trong xe, cách cửa kính ngẩng đầu liếc một cái. Vu Tri Vụ thuận miệng nói một câu: “Ban đầu Sáng Tư tìm cậu đại ngôn, Bạch tiên sinh không đồng ý.”
“Tìm tôi đại ngôn?” Dung Quân Tiện đơ ra, không cho là đúng, “Sao có thể? Liên Xuân Huyên không ưa tôi!”
“Thật ra nhắc tới cũng lạ…” Vu Tri Vụ như là nghĩ đến gì đó, nói với Dung Quân Tiện, “Nếu Bạch tiên sinh thật sự liên hệ được với Công nghệ Sáng Tư một dự án tốt như vậy, sao có thể dễ dàng rút khỏi? Quy mô này nghệ sĩ chúng ta không thể so được đâu!”
Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, nói: “Cũng đúng…” Cũng đừng nói đến tiền hoa hồng này, Dung Quân Tiện nhớ Bạch Duy Minh từng nói, là lấy được lợi ích khác từ Liên Xuân Huyên. Nếu tiền đã có rồi, Bạch Duy Minh có thể từ chối điều gì đây?
Dung Quân Tiện là người không giấu được chuyện trong bụng, lần tới gặp được Bạch Duy Minh, đã hỏi thẳng: “Bạch tiên sinh, tôi muốn nói anh là người tham tiền, anh đồng ý không?”
“Đồng ý.” Bạch Duy Minh đáp, lại cười cười, như thể cảm thấy vấn đề này rất thú vị, “Cậu ghét người tham tiền à?”
Dung Quân Tiện muốn lắc đầu, nói: “Không ghét đâu.”
Bạch Duy Minh mỉm cười gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Dung Quân Tiện nói: “Ai không thích tiền chứ, đúng không? Tôi cũng thích tiền nè.”
Bạch Duy Minh cười cười gật đầu.
Dung Quân Tiện lại nói: “Thế sao anh không làm dự án của Sáng Tư nữa? Không phải rất đáng tiền ư?”
Bạch Duy Minh không ngờ chuyện cách đây hơn một tháng, Dung Quân Tiện lại hỏi ra, bèn nói: “Tôi cũng không phải cổ đông, tổng giám đốc, thành viên ban giám đốc, tôi làm cái này cũng không kiếm được bao nhiêu.”
Dung Quân Tiện lại tính toán một chút, nói: “Nhưng anh cũng không phải cổ đông, tổng giám đốc, thành viên ban giám đốc của công ty điện ảnh truyền hình chúng tôi, anh chỉ làm việc cho một mình tôi, càng không kiếm được bao nhiêu mà.”
—— Còn phải bù vào rất nhiều tiền đấy.
Bạch Duy Minh trả lời mập mờ: “Tôi và Liên Xuân Huyên bất đồng ý kiến trong công việc.”
Nghe được câu này, Dung Quân Tiện vui lắm, nói: “Tôi cũng cực ghét anh ta.”
Dung Quân Tiện ghét Liên Xuân Huyên, nhưng sau khi nghe nói Bạch Duy Minh và Liên Xuân Huyên không hợp, Dung Quân Tiện ghét Liên Xuân Huyên lại mỏng hơn một chút.
Nhưng chưa từng nghĩ, vài ngày sau Dung Quân Tiện đã gặp Liên Xuân Huyên. Đó là trong một nhà hàng Dung Quân Tiện thường đến. Dung Quân Tiện vốn muốn ăn một bữa cơm, lại gặp Liên Xuân Huyên.
Nhìn thấy Liên Xuân Huyên, Dung Quân Tiện lại nhớ tới lúc đó Liên Xuân Huyên quở trách mình như thế nào, lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, quay đầu rời đi. Liên Xuân Huyên cũng vội vàng đuổi theo, kéo Dung Quân Tiên nói: “Tiểu Dung à!”
Dung Quân Tiện nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ai là Tiểu Dung? Mọi người đều gọi tôi là anh Quân tiện.”
“Ây trời, anh! Anh Quân Tiện!” Liên Xuân Huyên nói.
Dung Quân Tiện ngược lại bị sự nhiệt tình này làm sợ.
Đỗ Mạn Hoài quan hệ với ai cũng thế, hắn tự nhận trong phim ngoài đời đều dư sức diễn “Tình nhân của quần chúng”, mười nghìn năm cũng là “Độc thân”, muốn làm “Tài sản chung” của tất cả fans điện ảnh.
Giữa Đỗ Mạn Hoài và Lý Thần chỉ là lộ thủy tình duyên[1] trong chốc lát, trong lòng bản thân Lý Thần cũng rất rõ ràng. Nhưng nếu như Đỗ Mạn Hoài muốn để đoạn “Lộ thủy” này bốc hơi chậm, vậy Lý Thần cũng rất sẵn lòng. Đỗ Mạn Hoài tuổi trẻ anh tuấn, kỹ thật lại tốt, hơn nữa còn có thể cung cấp cơ hội làm việc cực tốt, Lý Thần không có lý gì lại từ chối.
[1] lộ thủy tình duyên: chỉ tình cảm ngắn ngủi hoặc tạm thời kết hợp, lộ thủy còn có nghĩa là mong manh ngắn ngủi
Hình tượng bên ngoài của Đỗ Mạn Hoài là một ảnh đế ôn hòa khiêm tốn, trước mặt người khác luôn là vậy. Trái ngược với người “Ngang ngược” như Dung Quân Tiện, thoạt nhìn Đỗ Mạn Hoài bao giờ cũng dễ ở chung nhất. Nhưng, tiếp xúc trong âm thầm, Lý Thần mới có thể biết Đỗ Mạn Hoài mới là cái người ngang ngược ở trong xương nhất.
Đỗ Mạn Hoài hẹn Lý Thần đến, Lý Thần không dám không đến, cũng không dám đến muộn, cũng không dám đến sớm.
Nói là mười một giờ đêm, thì là mười một giờ đêm.
Đêm nay, Lý Thần đến sớm, mười giờ bốn mươi lăm phút đã đến, không dám gõ cửa, quanh quẩn bên ngoài biệt thự đến đúng giờ, mới nhấn chuông cửa đúng giờ như đồng hồ báo thức.
Lý Thần ở ngoài cửa, liếm môi một cái, lại nắm chặt bàn tay hơi rét run của mình. Đợi ở bên ngoài thật sự rất hao tổn tôn nghiêm của con người. Nhưng hễ là làm diễn viên, hơn phân nửa là người tự luyến, chịu đựng giày vò kiểu này, là rất không vui. Nhưng Lý Thần vẫn chịu được. Trong lúc cậu ta đợi, vẫn luôn mặc sức tưởng tượng: Nếu cậu ta đã lấy được vai “Chu Du”, nói không chừng từ đây một bước lên mây, nếu lấy thêm được ảnh đế giải Kim Cung, dựa vào lần này quen biết thêm vài nhà đầu tư, ngày sau có thể ngang vai ngang vế với Đỗ Mạn Hoài, chẳng phải sung sướng ư? Huống hồ, Lý Thần tự nhận trẻ tuổi hơn Đỗ Mạn Hoài, về sau có thể nâng cao một bước, giẫm Đỗ Mạn Hoài dưới chân, làm cho Đỗ Mạn Hoài ngược lại liếm chân mình, cũng có thể đấy.
Vừa nghĩ rằng có thể làm nhục Đỗ Mạn Hoài cao cao tại thượng, Lý Thần lại tỏ vẻ vui sướng.
“Cạch” —— cửa mở ra.
Lý Thần lập tức trưng ra dáng vẻ dụ dỗ người, lộ ra nụ cười như hồ ly: “Anh Đỗ —— ”
Đèn ở cửa hiên biệt thự chiếu vào người mở cửa, gương mặt kia — không phải mặt của Đỗ Mạn Hoài.
Lý Thần nhìn thấy đối phương, khẽ giật mình: “Là… là Lễ tổng à?”
Trên mặt Trần Lễ Bỉnh không có biểu cảm gì.
Đây không phải lần đầu tiên Lý Thần nhìn thấy Trần Lễ Bỉnh, tại nơi làm việc, trên TV, cũng đã thấy Trần Lễ Bỉnh. Nhưng vẫn là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy dáng vẻ không có biểu cảm gì của Trần Lễ Bỉnh.
Hóa ra, khi Trần Lễ Bỉnh không lộ biểu cảm gì thoạt nhìn rất đáng sợ.
Lý Thần không tự giác lùi lại một bước.
Mặc dù cậu ta cũng không biết mình đang e sợ điều gì.
Đỗ Mạn Hoài cũng giữ bí mật quan hệ rất tốt với mỗi người tình, gắng làm cho bọn họ không biết sự tồn tại của nhau, tất nhiên Lý Thần cũng không biết Trần Lễ Bỉnh và Đỗ Mạn Hoài có quan hệ này.
Có lẽ Trần Lễ Bỉnh cũng biết vẻ mặt của mình đáng sợ, cho nên hơi mỉm cười: “Tìm Đỗ Mạn Hoài à?”
“Vâng, vâng.” Lý Thần nói, “Sao Lễ tổng cũng ở đây?”
Trần Lễ Bỉnh quay đầu, nói với vào trong: “Anh Đỗ, tìm anh này.”
Đỗ Mạn Hoài chậm rãi đi từ trong ra, tựa cạnh cửa, nói với Lý Thần: “Cậu về trước đi. Đúng lúc tôi có việc gấp cần bàn với Lễ tổng.”
Lý Thần không nghi ngờ gì, Đỗ Mạn Hoài là nghệ sĩ Trần Lễ Bỉnh hợp tác, bọn họ có chuyện chính cần bàn là bình thường, không tiện cho Lý Thần nghe cũng rất bình thường. Lý Thần chào về trước.
Sau đêm hôm đó, Lý Thần không có công việc diễn xuất nữa.
Đoàn phim của “Trời thiêu Xích Bích” từ chối cậu ta.
Không chỉ chuyện này, về sau cũng không có đoàn phim tìm cậu ta nữa.
Không có bất kỳ một cơ hội làm việc nào.
Lý Thần triệt để bị đóng băng rồi.
Cậu ta suy nghĩ nát óc cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đợi khi cậu ta hiểu ra, cũng đã quá muộn. Cậu ta đã xấu xí, thoạt nhìn cũng không hề có dáng vẻ của thần tượng minh tinh, bởi vì duy trì kế sinh nhai, cậu ta như dân đi làm, mỗi ngày bận rộn, không có thời gian gìn giữ hình tượng, dáng người biến dạng, tóc hói đi, áp lực quá lớn trên mặt mọc mụn. Nhưng được cái cậu ta vẫn rất biết xu nịnh người khác, trong công ty cũng mưu cầu được một chức vị khá tốt. Mặc dù không so được với khi làm đại minh tinh, nhưng cũng bước vào tầng lớn trung lưu. Nhìn Đỗ Mạn Hoài, Dung Quân Tiện đóng phim trên TV, với tư cách là khán giả, cậu ta cũng có thể đúng lý hợp tình mà chửi một câu “Mẹ kiếp còn ảnh đế cơ đấy, diễn cái thứ cứt chó ngu xuẩn gì đâu, ông đây lên diễn còn tốt hơn bọn họ.”
Lời này, nếu cậu ta vẫn đang lăn lộn trong ngành giải trí, chắc chắn không dám nói.
Lý Thần rời khỏi đoàn phim “Trời thiêu Xích Bích” một cách khó hiểu, không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng điều này đối với Dung Quân Tiện mà nói, là một chuyện tốt.
Ít nhất, Mai Mân lại nghĩ đến Dung Quân Tiện. Đỗ Mạn Hoài bên kia đã nới lỏng, bằng lòng làm “Song nam chính” với Dung Quân Tiện, Dung Quân Tiện vốn cũng không để ý những hư danh này, đương nhiên đồng ý luôn.
Trần Lễ Bỉnh cũng trở nên thông tình đạt lý, chỉ nói, “Tăng Phàm Truyện” mùa thứ hai không vội, có thể theo lịch trình của Dung Quân Tiện để điều chỉnh thời gian quay phim.
Tóm lại, Dung Quân Tiện gặp phải phiền toái này, Vu Tri Vụ từng cho rằng là đại họa trên trời sập xuống, kết quả lại thật sự giống như Bạch Duy Minh đã nói: “Chuyện nhỏ mà thôi.”
Dung Quân Tiện chỉ cảm thấy tò mò, hỏi Bạch Duy Minh: “Vậy gì mới là chuyện lớn?”
Bạch Duy Minh trả lời cũng rất mơ hồ: “Lớn hơn chuyện nhỏ thì là chuyện lớn.”
Dung Quân Tiện còn bị anh kéo đi vòng, suy nghĩ chốc lát. Vu Tri Vụ bên cạnh lại nói: “Vậy dự án niêm yết của Sáng Tư ở Tứ Mi mà Bạch tiên sinh đang bận có phải chuyện lớn không?”
Bạch Duy Minh hình như hơi tò mò hỏi: “Ai nói với cậu tôi đang bận chuyện này?”
Vu Tri Vụ lập tức không do dự bán ông chủ Dung: “Ông chủ Dung nói cho tôi biết.”
Dung Quân Tiện lải nhải: “Tôi thấy mấy ngày trước anh một lòng lo chuyện Sáng Tư niêm yết, cũng không có thời gian quan tâm tôi, bằng không thì, cũng sẽ không xảy ra chuyện phiền toái như vậy!”
Bạch Duy Minh lại mỉm cười nói: “Phải, tôi đồng ý.”
“Anh đồng ý?” Dung Quân Tiện ngẩn ra.
Bạch Duy Minh gật đầu, đáp: “Tôi đã rút khỏi dự án của Sáng Tư, bây giờ đang tập trung quản lý một nghệ sĩ là cậu, cậu vẫn hài lòng chứ?”
Dung Quân Tiện kinh hãi quá trời, chỉ lắc đầu, nói: “Không đúng, Sáng Tư không phải dự án vài tỷ à? Có lẽ cả đời tôi cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy đâu?”
Bạch Duy Minh lại nói: “Cứ từ từ, không cần vội.”
Dung Quân Tiện lại cười: “Chuyện này cũng có thể từ từ? Tôi chỉ là cây thường xanh đỏ tía, một năm kiếm vài chục triệu, cũng phải kiếm một trăm năm đấy!”
Bạch Duy Minh đáp: “Vậy tôi sẽ theo cậu một trăm năm.”
Dung Quân Tiện nhất thời ngây ngẩn cả người, không tiếp lời được.
Vu Tri Vụ bên cạnh lại nói: “Một trăm năm cũng nhiều quá đấy. Tôi cảm thấy Bạch tiên sinh có thể làm việc mấy năm cho chúng ta, coi như chúng ta may mắn rồi.”
Hình như Dung Quân Tiện cũng cân nhắc đến khả năng này.
Bạch Duy Minh sẽ không ở bên cạnh Dung Quân Tiện quá lâu.
Một trăm năm, chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi.
Sự nghiệp diễn xuất của Dung Quân Tiện cũng không nói được sẽ có bao nhiêu năm?
Trên phố vào cuối tuần, bóng người lắc lư. Tấm poster mới được treo trên nhà cao tầng, là quảng cáo của Công nghệ Sáng Tư, mời người phát ngôn mới, Đỗ Mạn Hoài.
Đỗ Mạn Hoài trên poster nom cực kỳ tao nhã. Có vài người thoạt nhìn rất đẹp, nhưng phóng đại mấy trăm lần, các chi tiết của khuôn mặt đó được hiển thị ở độ phân giải cao, lập tức trở nên xấu xí. Đỗ Mạn Hoài thì ngược lại, bất kể phóng đại như thế nào, cũng là một gương mặt hòa nhã.
Vu Tri Vụ và Dung Quân Tiện ngồi trong xe, cách cửa kính ngẩng đầu liếc một cái. Vu Tri Vụ thuận miệng nói một câu: “Ban đầu Sáng Tư tìm cậu đại ngôn, Bạch tiên sinh không đồng ý.”
“Tìm tôi đại ngôn?” Dung Quân Tiện đơ ra, không cho là đúng, “Sao có thể? Liên Xuân Huyên không ưa tôi!”
“Thật ra nhắc tới cũng lạ…” Vu Tri Vụ như là nghĩ đến gì đó, nói với Dung Quân Tiện, “Nếu Bạch tiên sinh thật sự liên hệ được với Công nghệ Sáng Tư một dự án tốt như vậy, sao có thể dễ dàng rút khỏi? Quy mô này nghệ sĩ chúng ta không thể so được đâu!”
Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, nói: “Cũng đúng…” Cũng đừng nói đến tiền hoa hồng này, Dung Quân Tiện nhớ Bạch Duy Minh từng nói, là lấy được lợi ích khác từ Liên Xuân Huyên. Nếu tiền đã có rồi, Bạch Duy Minh có thể từ chối điều gì đây?
Dung Quân Tiện là người không giấu được chuyện trong bụng, lần tới gặp được Bạch Duy Minh, đã hỏi thẳng: “Bạch tiên sinh, tôi muốn nói anh là người tham tiền, anh đồng ý không?”
“Đồng ý.” Bạch Duy Minh đáp, lại cười cười, như thể cảm thấy vấn đề này rất thú vị, “Cậu ghét người tham tiền à?”
Dung Quân Tiện muốn lắc đầu, nói: “Không ghét đâu.”
Bạch Duy Minh mỉm cười gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Dung Quân Tiện nói: “Ai không thích tiền chứ, đúng không? Tôi cũng thích tiền nè.”
Bạch Duy Minh cười cười gật đầu.
Dung Quân Tiện lại nói: “Thế sao anh không làm dự án của Sáng Tư nữa? Không phải rất đáng tiền ư?”
Bạch Duy Minh không ngờ chuyện cách đây hơn một tháng, Dung Quân Tiện lại hỏi ra, bèn nói: “Tôi cũng không phải cổ đông, tổng giám đốc, thành viên ban giám đốc, tôi làm cái này cũng không kiếm được bao nhiêu.”
Dung Quân Tiện lại tính toán một chút, nói: “Nhưng anh cũng không phải cổ đông, tổng giám đốc, thành viên ban giám đốc của công ty điện ảnh truyền hình chúng tôi, anh chỉ làm việc cho một mình tôi, càng không kiếm được bao nhiêu mà.”
—— Còn phải bù vào rất nhiều tiền đấy.
Bạch Duy Minh trả lời mập mờ: “Tôi và Liên Xuân Huyên bất đồng ý kiến trong công việc.”
Nghe được câu này, Dung Quân Tiện vui lắm, nói: “Tôi cũng cực ghét anh ta.”
Dung Quân Tiện ghét Liên Xuân Huyên, nhưng sau khi nghe nói Bạch Duy Minh và Liên Xuân Huyên không hợp, Dung Quân Tiện ghét Liên Xuân Huyên lại mỏng hơn một chút.
Nhưng chưa từng nghĩ, vài ngày sau Dung Quân Tiện đã gặp Liên Xuân Huyên. Đó là trong một nhà hàng Dung Quân Tiện thường đến. Dung Quân Tiện vốn muốn ăn một bữa cơm, lại gặp Liên Xuân Huyên.
Nhìn thấy Liên Xuân Huyên, Dung Quân Tiện lại nhớ tới lúc đó Liên Xuân Huyên quở trách mình như thế nào, lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, quay đầu rời đi. Liên Xuân Huyên cũng vội vàng đuổi theo, kéo Dung Quân Tiên nói: “Tiểu Dung à!”
Dung Quân Tiện nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ai là Tiểu Dung? Mọi người đều gọi tôi là anh Quân tiện.”
“Ây trời, anh! Anh Quân Tiện!” Liên Xuân Huyên nói.
Dung Quân Tiện ngược lại bị sự nhiệt tình này làm sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook