Minh Tinh PR
-
Chương 20
Chẳng mấy chốc Dung Quân Tiện cảm thấy tám phần là mình nhìn lầm rồi.
Bạch Duy Minh này, trong cái nhìn của Dung Quân Tiện, trình độ quản lý biểu cảm có thể đánh đồng với thần tượng cấp cao trong nghề —— đến nỗi Dung Quân Tiện hoài nghi, đó là bảo Bạch Duy Minh đội một cốc nước lên đầu ngồi tàu lượn siêu tốc, toàn bộ quá trình Bạch Duy Minh đều có thể duy trì nụ cười giả như say mê đồng thời cốc nước trên đầu cũng sẽ không đổ ra một giọt nào, tàu lượn siêu tốc đến trạm, Bạch Duy Minh còn có thể cầm cốc nước xuống uống một ngụm thân thiện cạn ly với mọi người, biểu hiện ra năng lực quan hệ công chúng cực kỳ tốt.
Cho nên, trên mặt Bạch Duy Minh không thể nào có biểu cảm không thích hợp.
Bạch Duy Minh của giờ phút này vẫn như cũ. Anh ôn hòa mỉm cười, nói: “Vừa nãy cậu gửi tin nhắn cầu cứu tôi, nói là Trần Lễ Bỉnh đã nói những lời khiến cậu hoang mang? Là lời gì?”
Trên thực tế, Trần Lễ Bỉnh cũng không nói gì khiến Dung Quân Tiện hoang mang, đây là cái cớ vô căn cứ của Dung Quân Tiện. Nhưng nếu Bạch Duy Minh đã hỏi, Dung Quân Tiện cũng phải nặn ra đáp án: “Ừm… anh ta… anh ta hỏi tôi… Tại sao phải làm nam số một. Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, đoàn phim ‘Tăng Phàm Truyện’ kia, trừ Chu Ấu Khanh ra, đều là vài lính tôm tướng cua. Chu Ấu Khanh là nữ số một không vấn đề gì, tôi làm nam số một cũng không có vấn đề gì mà?”
Bạch Duy Minh nghe vậy gật đầu: “Cậu nói không sai. Câu hỏi này của Trần Lễ Bỉnh thật sự có ý tứ.”
“À? Thật sao?” Dung Quân Tiện không ngờ mình thật sự đã nói một vấn đề hoang mang. Nếu không phải hôm nay muốn tìm cớ hẹn gặp Bạch Duy Minh, Dung Quân Tiện chắc chắn sẽ ném cái vấn đề này ra sau đầu.
Bạch Duy Minh lại hỏi: “Đúng rồi, tôi bảo Vu Tri Vụ phụ trách chuyện cậu ký hợp đồng với ‘Trời thiêu Xích Bích’, có tiến triển gì chưa?”
Dung Quân Tiện lắc đầu, nói: “Hình như không có. Chắc đang thảo luận?”
“Vu Tri vụ không báo cáo tiến độ công việc với cậu à?” Bạch Duy Minh hỏi.
Dung Quân Tiện ngẩn người, nói: “Báo cáo với tôi? Tôi cũng không phải ông chủ của anh ta?”
“Cậu không phải ông chủ của cậu ta? Vậy tại sao cậu ta gọi cậu là ông chủ Dung?” Bạch Duy Minh hỏi lại, ” Chẳng lẽ cậu có biệt danh là ông chủ Dung?”
Dung Quân Tiện gãi đầu một cái: “Truyền thống của công ty là thế, trợ lý và người đại diện đều phải gọi nghệ sĩ là ông chủ.”
“Vậy cậu biết tại sao công ty của họ có truyền thống này không?” Bạch Duy Minh hỏi một câu, lại tự trả lời một câu, “Bởi vì nghệ sĩ chính là ông chủ.”
Giọng điệu của Dung Quân Tiện cũng không chắc chắn lắm: “Tôi lại không cảm thấy mình là ông chủ của Vu Tri Vụ.”
“Đúng vậy, cậu ta cũng không cảm thấy mình làm công cho cậu.” Bạch Duy Minh chậm rãi nói, “Vấn đề nằm ở đây.”
Dung Quân Tiện nhướng mày: “Cái này có vấn đề gì? Tôi cảm thấy rất tốt. Chúng tôi đúng là bạn bè mà.”
“Bạn bè? Tôi không thể tưởng tượng được người nào cần kết bạn ở nơi làm việc.”
Lời này chọc Dung Quân Tiện nổi giận: “Kết bạn ở nơi làm việc thì phạm pháp à?”
“Không phạm pháp, nhưng ngớ ngẩn.”
(chỗ này phạm pháp: 犯法 và ngớ ngẩn: 犯傻 cùng chữ 犯)
Lần này Dung Quân Tiện giống như bị đâm một cái nhảy dựng lên: “Sao tôi lại ngớ ngẩn? Nếu thật sự là thái độ giải quyết việc công, Vu Tri Vụ sẽ không đi cùng tôi vượt qua mấy năm thung lũng này! Làm công bình thường đã tìm đường ra khác từ lâu rồi! Nếu nói ở chỗ khác, tôi cũng chưa chắc kết được người bạn nghĩa khí như thế đâu!”
Bạch Duy Minh cũng không chậm không vội, chống cằm nói: “Đây không phải điểm hiếm có của cậu ta, là điểm hiếm có của cậu.”
“A??” Dung Quân Tiện hơi hoang mang.
Bạch Duy Minh cầm lấy ấm trà, vừa rót trà vừa nói: “Bởi vì cậu quá tốt, cậu ta không nỡ rời khỏi cậu.” Nói xong, Bạch Duy Minh dùng hai tay nâng chén trà đã rót đầy đến trước mặt Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện vừa rồi còn tức hổn hển lại như con mèo được vuốt lông, lặng yên ngồi đó, ngoan ngoãn nhận lấy chén trà, trong lòng còn rất vui vẻ: “Bạch tiên sinh nói tôi quá tốt?”
Bạch Duy Minh lại nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, có phải cậu nên về khách sạn nghỉ ngơi không? Tôi đưa cậu đi.”
Dung Quân Tiện vẫn nhớ Bạch Duy Minh có đối tượng không rõ ràng ở đây đấy, tất nhiên không dễ dàng rời đi. Nhưng Bạch Duy Minh nói cũng đúng, giờ cũng muộn rồi, Dung Quân Tiện lại chết không chịu đi cũng không thích hợp. Vì thế, Dung Quân Tiện suy nghĩ trong lòng, nhớ tới kịch bản của mấy bộ phim truyền cũ, rồi biểu diễn ngay lập tức, giả bộ lúng túng nói: “Ấy chết, tôi quên đặt khách sạn rồi!”
Bạch Duy Minh hỏi: “Vu Tri Vụ cũng không đặt khách sạn cho cậu?”
“…Đây là hành trình cá nhân của tôi, không kêu anh ta đặt.” Dung Quân Tiện lấy ra trình độ của diễn viên chuyên nghiệp, mặt không đỏ tim không hoảng hốt mà nói dối, “Nếu không, anh thu nhận tôi ngủ ở đây nhé?”
Nghe thấy đề nghị của Dung Quân Tiện, Bạch Duy Minh dường như hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu rất nhanh, nói: “Cũng được. Nhưng ở đây chỉ có một cái giường, mà tôi sẽ không ngủ trên sofa hoặc sàn nhà.”
Dung Quân Tiện nghe vậy, lại sắp mất hứng: “Chẳng lẽ anh muốn tôi ngủ trên sàn nhà hoặc ghế sofa ư?”
Bạch Duy Minh này, trong cái nhìn của Dung Quân Tiện, trình độ quản lý biểu cảm có thể đánh đồng với thần tượng cấp cao trong nghề —— đến nỗi Dung Quân Tiện hoài nghi, đó là bảo Bạch Duy Minh đội một cốc nước lên đầu ngồi tàu lượn siêu tốc, toàn bộ quá trình Bạch Duy Minh đều có thể duy trì nụ cười giả như say mê đồng thời cốc nước trên đầu cũng sẽ không đổ ra một giọt nào, tàu lượn siêu tốc đến trạm, Bạch Duy Minh còn có thể cầm cốc nước xuống uống một ngụm thân thiện cạn ly với mọi người, biểu hiện ra năng lực quan hệ công chúng cực kỳ tốt.
Cho nên, trên mặt Bạch Duy Minh không thể nào có biểu cảm không thích hợp.
Bạch Duy Minh của giờ phút này vẫn như cũ. Anh ôn hòa mỉm cười, nói: “Vừa nãy cậu gửi tin nhắn cầu cứu tôi, nói là Trần Lễ Bỉnh đã nói những lời khiến cậu hoang mang? Là lời gì?”
Trên thực tế, Trần Lễ Bỉnh cũng không nói gì khiến Dung Quân Tiện hoang mang, đây là cái cớ vô căn cứ của Dung Quân Tiện. Nhưng nếu Bạch Duy Minh đã hỏi, Dung Quân Tiện cũng phải nặn ra đáp án: “Ừm… anh ta… anh ta hỏi tôi… Tại sao phải làm nam số một. Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, đoàn phim ‘Tăng Phàm Truyện’ kia, trừ Chu Ấu Khanh ra, đều là vài lính tôm tướng cua. Chu Ấu Khanh là nữ số một không vấn đề gì, tôi làm nam số một cũng không có vấn đề gì mà?”
Bạch Duy Minh nghe vậy gật đầu: “Cậu nói không sai. Câu hỏi này của Trần Lễ Bỉnh thật sự có ý tứ.”
“À? Thật sao?” Dung Quân Tiện không ngờ mình thật sự đã nói một vấn đề hoang mang. Nếu không phải hôm nay muốn tìm cớ hẹn gặp Bạch Duy Minh, Dung Quân Tiện chắc chắn sẽ ném cái vấn đề này ra sau đầu.
Bạch Duy Minh lại hỏi: “Đúng rồi, tôi bảo Vu Tri Vụ phụ trách chuyện cậu ký hợp đồng với ‘Trời thiêu Xích Bích’, có tiến triển gì chưa?”
Dung Quân Tiện lắc đầu, nói: “Hình như không có. Chắc đang thảo luận?”
“Vu Tri vụ không báo cáo tiến độ công việc với cậu à?” Bạch Duy Minh hỏi.
Dung Quân Tiện ngẩn người, nói: “Báo cáo với tôi? Tôi cũng không phải ông chủ của anh ta?”
“Cậu không phải ông chủ của cậu ta? Vậy tại sao cậu ta gọi cậu là ông chủ Dung?” Bạch Duy Minh hỏi lại, ” Chẳng lẽ cậu có biệt danh là ông chủ Dung?”
Dung Quân Tiện gãi đầu một cái: “Truyền thống của công ty là thế, trợ lý và người đại diện đều phải gọi nghệ sĩ là ông chủ.”
“Vậy cậu biết tại sao công ty của họ có truyền thống này không?” Bạch Duy Minh hỏi một câu, lại tự trả lời một câu, “Bởi vì nghệ sĩ chính là ông chủ.”
Giọng điệu của Dung Quân Tiện cũng không chắc chắn lắm: “Tôi lại không cảm thấy mình là ông chủ của Vu Tri Vụ.”
“Đúng vậy, cậu ta cũng không cảm thấy mình làm công cho cậu.” Bạch Duy Minh chậm rãi nói, “Vấn đề nằm ở đây.”
Dung Quân Tiện nhướng mày: “Cái này có vấn đề gì? Tôi cảm thấy rất tốt. Chúng tôi đúng là bạn bè mà.”
“Bạn bè? Tôi không thể tưởng tượng được người nào cần kết bạn ở nơi làm việc.”
Lời này chọc Dung Quân Tiện nổi giận: “Kết bạn ở nơi làm việc thì phạm pháp à?”
“Không phạm pháp, nhưng ngớ ngẩn.”
(chỗ này phạm pháp: 犯法 và ngớ ngẩn: 犯傻 cùng chữ 犯)
Lần này Dung Quân Tiện giống như bị đâm một cái nhảy dựng lên: “Sao tôi lại ngớ ngẩn? Nếu thật sự là thái độ giải quyết việc công, Vu Tri Vụ sẽ không đi cùng tôi vượt qua mấy năm thung lũng này! Làm công bình thường đã tìm đường ra khác từ lâu rồi! Nếu nói ở chỗ khác, tôi cũng chưa chắc kết được người bạn nghĩa khí như thế đâu!”
Bạch Duy Minh cũng không chậm không vội, chống cằm nói: “Đây không phải điểm hiếm có của cậu ta, là điểm hiếm có của cậu.”
“A??” Dung Quân Tiện hơi hoang mang.
Bạch Duy Minh cầm lấy ấm trà, vừa rót trà vừa nói: “Bởi vì cậu quá tốt, cậu ta không nỡ rời khỏi cậu.” Nói xong, Bạch Duy Minh dùng hai tay nâng chén trà đã rót đầy đến trước mặt Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện vừa rồi còn tức hổn hển lại như con mèo được vuốt lông, lặng yên ngồi đó, ngoan ngoãn nhận lấy chén trà, trong lòng còn rất vui vẻ: “Bạch tiên sinh nói tôi quá tốt?”
Bạch Duy Minh lại nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, có phải cậu nên về khách sạn nghỉ ngơi không? Tôi đưa cậu đi.”
Dung Quân Tiện vẫn nhớ Bạch Duy Minh có đối tượng không rõ ràng ở đây đấy, tất nhiên không dễ dàng rời đi. Nhưng Bạch Duy Minh nói cũng đúng, giờ cũng muộn rồi, Dung Quân Tiện lại chết không chịu đi cũng không thích hợp. Vì thế, Dung Quân Tiện suy nghĩ trong lòng, nhớ tới kịch bản của mấy bộ phim truyền cũ, rồi biểu diễn ngay lập tức, giả bộ lúng túng nói: “Ấy chết, tôi quên đặt khách sạn rồi!”
Bạch Duy Minh hỏi: “Vu Tri Vụ cũng không đặt khách sạn cho cậu?”
“…Đây là hành trình cá nhân của tôi, không kêu anh ta đặt.” Dung Quân Tiện lấy ra trình độ của diễn viên chuyên nghiệp, mặt không đỏ tim không hoảng hốt mà nói dối, “Nếu không, anh thu nhận tôi ngủ ở đây nhé?”
Nghe thấy đề nghị của Dung Quân Tiện, Bạch Duy Minh dường như hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu rất nhanh, nói: “Cũng được. Nhưng ở đây chỉ có một cái giường, mà tôi sẽ không ngủ trên sofa hoặc sàn nhà.”
Dung Quân Tiện nghe vậy, lại sắp mất hứng: “Chẳng lẽ anh muốn tôi ngủ trên sàn nhà hoặc ghế sofa ư?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook