Minh Tinh PR
-
Chương 18
Dung Quân Tiện uống hai lần trà với Trần Lễ Bỉnh, Trần Lễ Bỉnh nói muốn tạm biệt vì đã hẹn huấn luyện viên thể hình.
Dung Quân Tiện nhớ ra gần đây Trần Lễ Bỉnh mới cắt mắt hai mí, bây giờ lại cần rèn luyện cơ thể, bèn cười nói: “Lễ tổng nói muốn làm một sếp tổng đẹp trai, xem ra không phải nói dối rồi, là thật sự cố gắng làm chuyện này.”
Trần Lễ Bỉnh cười nói: “Còn phải nói ư! Làm đẹp giống như làm ăn, nhất định phải bỏ ra thời gian tinh lực mới có thể có hiệu quả.”
Dung Quân Tiện ra khỏi phòng trà với Trần Lễ Bỉnh, lại nói: “Tôi từng nghĩ rằng ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’ lúc trước Lễ tổng đã viết, và phòng cách của ‘Tăng Phàm Truyện’ bây giờ rất khác nhau!”
“Vấn đề tương tự này tôi cũng thường bị hỏi…”
“Tôi cũng từng nghe anh nói, ” Dung Quân Tiện cười cười, “Anh nói biên kịch văn nghệ thì nên viết văn nghệ, biên kịch cẩu huyết thì nên viết cẩu huyết, nhưng tôi hơi tò mò, bây giờ Lễ tổng xác định vị trí của mình là gì?”
Trần Lễ Bỉnh đáp: “Vị trí hiện giờ của tôi không phải đã nói rồi sao? Làm một sếp tổng đẹp trai. Như thế nào đẹp thì làm như thế ấy, kiếm tiền như thế nào thì viết thế ấy.”
Là một CEO đẹp, vừa trở nên đẹp, vừa kiếm nhiều tiền, đây chính là mục tiêu giai đoạn hiện tại của Trần Lễ Bỉnh.
Dung Quân Tiện cảm thấy Trần Lễ Bỉnh nói chuyện rất thẳng thắn, vô cùng thích thú, bèn cười nói: “Vậy tôi chúc Lễ tổng đạt được tâm nguyện, tài nguyên cuồn cuộn, như hoa như ngọc.”
Trần Lễ Bỉnh nghe cũng cảm thấy thú vị, cười nói: “Vậy tôi chúc cậu đạt được tâm nguyện… À, đúng rồi, tôi cũng không biết tâm nguyện của cậu. Mục tiêu giai đoạn hiện tại của cậu là gì?”
Dung Quân Tiện nghe nói như thế, cau mày lại ngay, thở dài một hơi: “Tôi đây thật sự không có mục tiêu gì. Thật ra tôi chỉ muốn yên ổn đóng phim, không muốn quan tâm những chuyện khác.”
Trần Lễ Bỉnh thấy Dung Quân Tiện lại nói rõ ràng, bản thân cũng nói rõ ràng: “Đã vậy, tại sao phải tranh vai nam số một?”
“Tranh vai nam số một?” Dung Quân Tiện không hiểu mô tê gì cả, ngẫm nghĩ, lại tưởng rằng Trần Lễ Bỉnh nói trong phim “Tăng Phàm Truyện”, chuyện lúc trước cậu giành nhân vật “Tăng Phàm”. Dung Quân Tiện nghĩ đến trong đoàn làm phim “Tăng Phàm Truyện” đều là thứ tôm tép gì đâu, Dung Quân Tiện cậu làm nam số một không phải là chuyện đương nhiên ư?
Cho nên, Dung Quân Tiện cười cười nói: “Không phải tôi tranh, là tôi xứng đáng.”
Trần Lễ Bỉnh hơi bất ngờ với lời nói của Dung Quân Tiện, cười cười đoạn nói: “Tốt, rất tốt.” Nói xong, Trần Lễ Bỉnh tạm biệt Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện thấy Trần Lễ Bỉnh đi rồi, tiếp đó đi dạo trong rừng hoa mơ. Chỉ thấy hoa mơ dưới ánh trăng, màu hồng như bướm bay, màu trắng như hạt tuyết, từng đóa mộng ảo xinh đẹp như bừng tỉnh từ trong mơ. Dung Quân Tiện để ý, đi vào rừng sâu, chợt nghe thấy tiếng người láng máng phát ra từ trong rừng hoa.
Dung Quân Tiện núp trong bóng hoa, giương mắt nhìn lên, lại nhìn thấy Bạch Duy Minh.
Dung Quân Tiện nhìn thấy Bạch Duy Minh, nhưng Bạch Duy Minh lại không nhìn thấy cậu.
Bạch Duy Minh đứng trong một cái đình nghỉ mái bên ngoài bóng hoa, dáng người giống như cành dương liễu, cao lớn nhã nhặn. Bên cạnh còn có một người đàn ông mặc quần áo màu xanh lục, cơ thể cũng giống như dương liễu, khuôn mặt giống như phù dung, hai mắt ẩn tình nhìn Bạch Duy Minh, nói: “Chẳng lẽ cậu đã quên tôi rồi à?”
Dung Quân Tiện vừa nghe câu nói này, liền ngồi xổm trong bóng cây, cẩn thận nhìn rõ.
Bạch Duy Minh chỉ nói: “Liên tổng, có chuyện gì, thật ra có thể liên hệ với thư ký của tôi.”
“Liên tổng” này, Dung Quân Tiện thực sự không nhận ra. Nhưng trên thực tế, Liên tổng này là sếp tổng của một công ty niêm yết, tên là Liên Xuân Huyên, là người có chút mặt mũi ở Tứ Mi. Nhưng giờ phút này, Liên Xuân Huyên lại đang không có mặt mũi trước mặt Bạch Duy Minh, hậm hực nói: “Bạch Duy Minh, tôi chỉ cần một câu của cậu, có phải là tình cũ cũng không để ý, không chịu giúp tôi?”
Bạch Duy Minh nói: “Nói chuyện này để làm gì?”
Liên Xuân Huyên nghe vậy, cười nhạo một tiếng, một lát sau, lại tới gần Bạch Duy Minh, nhỏ giọng nói câu gì đó.
Dung Quân Tiện cách khá xa, không nghe rõ lời nói của Liên Xuân Huyên, nhưng sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai. Lại thấy Liên Xuân huyên đã nói hết lời rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Duy Minh. Bạch Duy Minh mở miệng, nói: “Chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi. Chuyện này, tôi nhất định giúp!”
Lòng Dung Quân Tiện lập tức lẩm bẩm: “Giề? Tên này là ai? Hắn nói tình cũ là cái gì? Bạch Duy Minh còn nói với hắn chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi… Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?”
Dung Quân Tiện không kìm lòng được treo trái tim lên, cứ cảm thấy cực không thoải mái.
Dung Quân Tiện nhớ ra gần đây Trần Lễ Bỉnh mới cắt mắt hai mí, bây giờ lại cần rèn luyện cơ thể, bèn cười nói: “Lễ tổng nói muốn làm một sếp tổng đẹp trai, xem ra không phải nói dối rồi, là thật sự cố gắng làm chuyện này.”
Trần Lễ Bỉnh cười nói: “Còn phải nói ư! Làm đẹp giống như làm ăn, nhất định phải bỏ ra thời gian tinh lực mới có thể có hiệu quả.”
Dung Quân Tiện ra khỏi phòng trà với Trần Lễ Bỉnh, lại nói: “Tôi từng nghĩ rằng ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’ lúc trước Lễ tổng đã viết, và phòng cách của ‘Tăng Phàm Truyện’ bây giờ rất khác nhau!”
“Vấn đề tương tự này tôi cũng thường bị hỏi…”
“Tôi cũng từng nghe anh nói, ” Dung Quân Tiện cười cười, “Anh nói biên kịch văn nghệ thì nên viết văn nghệ, biên kịch cẩu huyết thì nên viết cẩu huyết, nhưng tôi hơi tò mò, bây giờ Lễ tổng xác định vị trí của mình là gì?”
Trần Lễ Bỉnh đáp: “Vị trí hiện giờ của tôi không phải đã nói rồi sao? Làm một sếp tổng đẹp trai. Như thế nào đẹp thì làm như thế ấy, kiếm tiền như thế nào thì viết thế ấy.”
Là một CEO đẹp, vừa trở nên đẹp, vừa kiếm nhiều tiền, đây chính là mục tiêu giai đoạn hiện tại của Trần Lễ Bỉnh.
Dung Quân Tiện cảm thấy Trần Lễ Bỉnh nói chuyện rất thẳng thắn, vô cùng thích thú, bèn cười nói: “Vậy tôi chúc Lễ tổng đạt được tâm nguyện, tài nguyên cuồn cuộn, như hoa như ngọc.”
Trần Lễ Bỉnh nghe cũng cảm thấy thú vị, cười nói: “Vậy tôi chúc cậu đạt được tâm nguyện… À, đúng rồi, tôi cũng không biết tâm nguyện của cậu. Mục tiêu giai đoạn hiện tại của cậu là gì?”
Dung Quân Tiện nghe nói như thế, cau mày lại ngay, thở dài một hơi: “Tôi đây thật sự không có mục tiêu gì. Thật ra tôi chỉ muốn yên ổn đóng phim, không muốn quan tâm những chuyện khác.”
Trần Lễ Bỉnh thấy Dung Quân Tiện lại nói rõ ràng, bản thân cũng nói rõ ràng: “Đã vậy, tại sao phải tranh vai nam số một?”
“Tranh vai nam số một?” Dung Quân Tiện không hiểu mô tê gì cả, ngẫm nghĩ, lại tưởng rằng Trần Lễ Bỉnh nói trong phim “Tăng Phàm Truyện”, chuyện lúc trước cậu giành nhân vật “Tăng Phàm”. Dung Quân Tiện nghĩ đến trong đoàn làm phim “Tăng Phàm Truyện” đều là thứ tôm tép gì đâu, Dung Quân Tiện cậu làm nam số một không phải là chuyện đương nhiên ư?
Cho nên, Dung Quân Tiện cười cười nói: “Không phải tôi tranh, là tôi xứng đáng.”
Trần Lễ Bỉnh hơi bất ngờ với lời nói của Dung Quân Tiện, cười cười đoạn nói: “Tốt, rất tốt.” Nói xong, Trần Lễ Bỉnh tạm biệt Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện thấy Trần Lễ Bỉnh đi rồi, tiếp đó đi dạo trong rừng hoa mơ. Chỉ thấy hoa mơ dưới ánh trăng, màu hồng như bướm bay, màu trắng như hạt tuyết, từng đóa mộng ảo xinh đẹp như bừng tỉnh từ trong mơ. Dung Quân Tiện để ý, đi vào rừng sâu, chợt nghe thấy tiếng người láng máng phát ra từ trong rừng hoa.
Dung Quân Tiện núp trong bóng hoa, giương mắt nhìn lên, lại nhìn thấy Bạch Duy Minh.
Dung Quân Tiện nhìn thấy Bạch Duy Minh, nhưng Bạch Duy Minh lại không nhìn thấy cậu.
Bạch Duy Minh đứng trong một cái đình nghỉ mái bên ngoài bóng hoa, dáng người giống như cành dương liễu, cao lớn nhã nhặn. Bên cạnh còn có một người đàn ông mặc quần áo màu xanh lục, cơ thể cũng giống như dương liễu, khuôn mặt giống như phù dung, hai mắt ẩn tình nhìn Bạch Duy Minh, nói: “Chẳng lẽ cậu đã quên tôi rồi à?”
Dung Quân Tiện vừa nghe câu nói này, liền ngồi xổm trong bóng cây, cẩn thận nhìn rõ.
Bạch Duy Minh chỉ nói: “Liên tổng, có chuyện gì, thật ra có thể liên hệ với thư ký của tôi.”
“Liên tổng” này, Dung Quân Tiện thực sự không nhận ra. Nhưng trên thực tế, Liên tổng này là sếp tổng của một công ty niêm yết, tên là Liên Xuân Huyên, là người có chút mặt mũi ở Tứ Mi. Nhưng giờ phút này, Liên Xuân Huyên lại đang không có mặt mũi trước mặt Bạch Duy Minh, hậm hực nói: “Bạch Duy Minh, tôi chỉ cần một câu của cậu, có phải là tình cũ cũng không để ý, không chịu giúp tôi?”
Bạch Duy Minh nói: “Nói chuyện này để làm gì?”
Liên Xuân Huyên nghe vậy, cười nhạo một tiếng, một lát sau, lại tới gần Bạch Duy Minh, nhỏ giọng nói câu gì đó.
Dung Quân Tiện cách khá xa, không nghe rõ lời nói của Liên Xuân Huyên, nhưng sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai. Lại thấy Liên Xuân huyên đã nói hết lời rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Duy Minh. Bạch Duy Minh mở miệng, nói: “Chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi. Chuyện này, tôi nhất định giúp!”
Lòng Dung Quân Tiện lập tức lẩm bẩm: “Giề? Tên này là ai? Hắn nói tình cũ là cái gì? Bạch Duy Minh còn nói với hắn chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi… Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?”
Dung Quân Tiện không kìm lòng được treo trái tim lên, cứ cảm thấy cực không thoải mái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook