Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc
-
Quyển 2 - Chương 63
Trong văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Trạc Thác nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, trên đó viết nỗi thống khổ của anh sau khi Vũ nhi nhập viện, trong anh đầy sắp sự tưởng niệm và khao khát đối với cô.
Ngày đầu tiên không có Vũ nhi.
Hôm nay cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm đưa Vũ nhi đến bệnh viện tâm thần. Tuy Đông Nghị đã hứa rằng sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sẽ trị liệu tốt cho cô ấy. Nhưng lòng tôi vẫn không nỡ, cuối cùng tôi cảm thấy càng ngày cô ấy càng cách xa. Trên chiếc giường nhỏ bọn trẻ đang ngủ mà trên giường tôi đây lật qua lật lại cũng không thể ngủ được.
Vừa nằm xuống, theo như thói quen tôi vươn cánh tay phải sang chỗ Vũ nhi, nhưng chào đón tôi lại là sự vắng vẻ, lạnh như băng của giường đệm. Tôi vuốt ve chỗ cô ấy nằm và ngửi mùi hương quen thuộc thuộc về cô ấy, trong đầu óc hiện lên bóng dáng yêu kiều của cô ấy mỗi khi cô ấy lên tiếng rên rỉ dưới thân tôi. Trong cơ thể tôi lập tức hừng hực lửa nóng, bỏng đến nỗi tôi phải chạy vào phòng tắm để hạ hỏa toàn thân. Tháng chạp ngày đông giá rét, tôi không cảm thấy lạnh bởi tâm tôi đã sớm không còn cảm giác rồi.
Toàn thân ướt đẫm, tôi không thể phân biệt được đâu là nước mắt. Tôi ngã nhoài trong bồn tắm lạnh như băng, lòng đang khóc, thân thể dần trở nên lạnh toát, không biết qua bao lâu tôi mới đứng dậy được, chết lặng đi về phía giường nằm xuống, nhìn lên trần nhà cho đến khi bình minh lên.
Ngày thứ hai không có Vũ nhi.
Cả một đêm không ngủ, trời vừa mới tờ mờ sáng tôi đã thức dậy. Bọn trẻ cũng tỉnh rồi, theo thói quen chúng lại đòi mẹ, mặc cho ba mẹ vợ có dỗ thế nào cũng không dừng khóc. Cuối cùng, tôi đành phải ôm bọn chúng bất lực mà cùng khóc. Vũ nhi, bọn anh cần em, em có biết không?
Uống bừa một ly sữa đậu nành, tôi vội vàng nhanh chóng đến bệnh viện tâm thần. Vẫn như mọi khi, tôi vẫn lẩm nhảm tâm sự với cô ấy về chuyện tôi và bọn trẻ nhớ thương cô ấy biết nhường nào. Nhưng cô ấy vẫn chẳng một chút phản ứng. Tôi điên cuồng lay bả vai nhỏ bé yếu ớt của cô ấy, liên tục nói lên những thống khổ và mệt mỏi trong lòng, cuối cùng thì cô ấy cũng đã có phản ứng rồi, nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự sợ hãi rồi lại tiếp tục chửi mắng tôi. Hừ, lại phát tác rồi, cô ấy lại bắt đầu rồi. Cuối cùng, nhờ sự khuyên giải của mọi người, tôi đành đất đắc dĩ rời đi.
Ngày thứ năm không có Vũ nhi.
Tôi như tiểu thâu đồng dạng lén lén lút lút từ đằng xa tham lam nhìn cô ấy. Khuôn mặt của cô ấy càng thêm tiều tụy rồi, thân thể càng thêm gầy gò, đôi mắt to sáng ngời ngày nay lại trở nên đầy ảm đạm. Lòng tôi đau quá, thân là chồng của cô ấy nhưng tôi lại chỉ có thể dùng cách này để quan sát cô ấy.
Cô đứng trên bãi cỏ hoang vu, gió lạnh lại thổi vào cơ thể yếu ớt của cô ấy, nhưng có vẻ như cô ấy không cảm nhận được mà hoàn toàn lâm vào thế giới của chính mình, mà ở chỗ đó không hề có sự tồn tại của tôi.
Tư Đồ Thụy, Mục Thuần, Lý Trọng Lân, Tiểu Di đều đến thăm cô ấy, đối với họ cô đều có thể bình tĩnh tại soa chỉ đối với tôi lại có biểu hiện kịch liệt như vậy. Chẳng lẽ trong lòng cô ấy tôi chỉ là một ác nhân? Rốt cuộc có phải tại tôi không đối xử với cô ấy tốt? Một khắc này tôi thật hâm mộ bọn Tư Đồ Thụy, tối thiểu cũng có thể đứng ở khoảng cách gần để nhìn cô ấy, để nghe được tiếng tim đập ấp áp của cô ấy.
Ngày thứ tám không có Vũ nhi.
Kể từ hôm nay trở đi, tôi phải buộc bản thân mình không thể đi vào trong đó, bởi khi đó tôi thấy được cảm giác vô cùng thống khổ, cực kỳ oán hận. Tôi đã hoàn tâm toàn ý vào công việc, định lấy chúng để thôi miên chính mình. Ngày trước rất ít khi tôi đến công ty sớm, nhưng hôm nay lại là người đến thứ nhất. Có khi, tôi chưa về nhà chỉ có thể ngồi tại văn phòng co quắp suy nghĩ đến khi trời sáng.
Mẹ vợ nói tôi đã thay đổi, trở nên trầm mặc ít nói hơn. Bà nói đã lâu rồi tôi không có cười, dù có đối với bọn trẻ tôi cũng là vẻ mặt cầu xin. Không cần tôi nói bà cũng hiểu được tôi bi thương và khốn khổ chừng nào. Nhưng, trong lòng họ khổ sở thế nào cũng nhưng tôi học giả đương Ô Quy, cơ hội tiếp xúc với bọn trẻ ngày càng ít, bởi mỗi lần nhìn thấy bọn trẻ tôi đều sẽ tự nhiên nghĩ đến Vũ nhi, sau đó sẽ trở nên khó thở và hít thở không thông. Cho nên, tôi nhờ ba mẹ vợ trông hộ bọn trẻ, còn tôi lựa chọn làm một kẻ đào binh.
Ngày thứ mười lăm không có Vũ nhi.
Tập đoàn Thịnh Trạc cổ phiếu ngày càng tăng, cổ đông của công ty vô cùng phấn khởi, riêng chỉ có mình tôi không hề mảy may vui sướng. Thời gian gần đây mấy bộ phim rất đắt khách, phòng bán vé bắt đầu được tăng chức. Tôi cùng Trương Thiên Minh tổ chức tiệc ăn mừng, nhìn những nhân viên vui mừng mà tôi lại cảm thấy buồn bực và đố kỵ.
Sally đã bắt đầu quay chụp. Chưa hoàn thành mà đã có không ít các nhà đầu tư chọn cô ấy. Tôi chân thành chúc phúc cho cô ấy. Mấy ngày nay, cô ấy thường xuyên bên cạnh tôi, nghe tôi thổ lộ hết nỗi khổ, đối với cô ấy ngoại trừ sự cảm kích ra thì vẫn là sự cảm kích.
“Rrrrrr” Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên “Tổng giám đốc, Viên tiểu thư tìm người.”
“Để cô ấy vào.” Trạc Thác cúp điện thoại, đóng nhật ký lại rồi nhìn về phía người đối diện.
Vẫn như trước, Viên Thiến diện một thân toàn đồ óng oánh mỉm cười nhìn Trạc Thác “Kevin, cùng nhau đi ăn cơm được không?”
“Không được rồi, cô đi ăn đi.” Trạc Thác mặt không lộ biểu tình gì.
Khuôn mặt Viên Thiến hiện ra một tia lập lòe, cô tới gần anh ôn nhu nói “Có phải lại đang phiền não chuyện Tư Vũ không?”
“Chỉ cần rảnh rỗi là trong đầu tôi lại nghĩ đến cô ấy.”
Nhìn thấy lòng đố kỵ và phẫn nộ của cô, Viên Thiến chần chờ nói “Hôm qua tôi đã đi thăm cô ấy.”
“Thật sao? Cô ấy thế nào?” Để biết được tình hình gần đây của Tư Vũ, anh từng nhờ vả cô đến dò xét Vũ nhi, hy vọng có thể biết thêm được một ít tin tức của Vũ nhi qua cô ấy.
“Vẫn như cũ. Nhưng Kevin à, tôi có chuyện không biết có nên nói hay không.”
Thấy cô ấp a ấp úng, trong lòng Trạc Thác nóng như lửa đốt “Mau nói đi!”
“Gần đây tôi thường xuyên thấy một người đàn ông đến thăm Tư Vũ, anh ta khoảng tầm hai mươi tuổi, đối với Tư Vũ cực kỳ chu đáo. Tư Vũ cô ấy….Hình như cô ấy không hề bài xích anh ta. Tôi phát hiện, khi đối diện với hắn Tư Vũ không hề tỏ ra bất bình thường.”
Trạc Thác ngơ ngẩn, anh biết người đàn ông mà cô ta nói là ai.
“Kevin, anh đừng nghĩ lung tung, cũng có thể do em nghĩ quá nhiều.” Cô làm bộ đau lòng giải thích.
“Vũ nhi có nói chuyện nhiều với anh ta không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, lần nào xuất hiện họ cũng vội vàng hấp tấp như sợ tôi biết được bí mật giữa họ vậy.” Nhìn khuôn mặt anh dần dần âm trầm xuống, Viên Thiến lại nói tiếp “Đúng rồi, thật ra….Tư Vũ cũng không có phản ứng gì với những người khác cho lắm, nhưng lại chỉ đánh mắng đối với anh, anh đã tìm hiểu xem nguyên nhân tại sao chưa? Tình cảm của hai người…có tốt không?”
Trong lòng Trạc Thác giật mình lo lắng kinh hoàng, anh lại tiếp tục trầm mặc không hề lên tiếng.
Viên Thiến thầm cười lạnh, mặt ngoài cũng không hề biến sắc, cô cố giả giọng săn sóc nói “Tôi…Không quấy rầy anh nữa.” Nói xong cô chậm rãi rời khỏi văn phòng.
Trạc Thác ngồi yên trên chiếc ghế lớn, bên tai vẫn vang vọng lên những lời nói vừa nãy mà lâm vào trầm tư.
Ngày thứ mười bảy không có Vũ nhi.
Vì mấy câu mà Sally nói mà tôi không nhịn được lại đến bệnh viện tâm thần. Vẫn trên bãi cỏ đó, thân hình màu tím nhạt đâu mất rồi, hay là có nguyên nhân khác, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng tinh thần Vũ nhi so với đợt trước có khá hơn rất nhiều. Tôi âm thầm cao hứng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng đáng ghét kia thì tôi hận không thể lập tức tiến đến cảnh cáo hắn đừng xuất hiện bên cạnh Vũ nhi nữa.
Ngày thứ mười chín không có Vũ nhi.
Hai ngày nay tôi không đến thăm cô ấy nữa, nhưng trong đầu tôi lại không ngừng hiện lên hình ảnh hôm trước kia.
Theo như những lời Viên Thiến nói, có người sau khi sinh con xong sẽ sinh ra một số bài xích đối với người chồng, đồng thời cùng sinh ra những kỳ vọng đối với những chàng trai trẻ tuổi. Những câu nói của Viên Thiến không biết là từ đâu nhưng cũng không phải là không có căn cứ khoa học, bởi thế nên tôi chọn cách cười cho qua. Nhưng mà trong lòng tôi dường như không nghĩ như vậy, tôi lại vô tình mà hoài nghi Vũ nhi.
Lý Trọng Lân kia tướng mạo tuy không bằng tôi nhưng cũng có được ưu thế. Anh ta còn trẻ, có bằng cấp, chủ yếu là anh ta có thể vẽ tranh, có thể có nhiều hứng thú hợp cạ với Vũ nhi. Không ngờ được người tự tin như tôi đây mà cũng cảm thấy bị uy hiếp bởi một tiểu tử.
Đầu tiên là Tư Đồ Thụy, sau đó là Mục Thuần, hiện giờ là Lý Trọng Lân, tại sao luôn có những mĩ nam xuất hiện bên cạnh Vũ nhi vậy. Tôi có nên tiếp tục để yên không?
Nhiều lần tôi đã tự hỏi mình, nếu như dùng ‘mất đi yêu’ để đổi lấy một Vũ nhi bình thường tôi có đồng ý không? Đáp án dĩ nhiên là tôi biết. Cô ấy khôi phục bình thường, tôi là người vui mừng hơn hết; nhưng nếu cô ấy rời khỏi tôi thì tôi lại trở thành người thống khổ hơn bất cứ người nào. Mẫu hậu có nói với tôi rằng, yêu là không được ngờ vực vô căn cứ; yêu là phải nâng đỡ và nhân nhượng, tôi hẳn là nên tin cô ấy chứ?
Bàng hoàng, bất lực, uể oải, nhụt chí, tất cả đều hướng vào mình tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Tôi rất muốn ngủ một giấc thật ngon nhưng tôi lại không cần tư tưởng, không cần thương tâm và khổ sở.
“Kevin!” Cửa phòng được mở, Viên Thiến lại bước đến. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài trễ ngực màu đỏ, cảm giác rất diễm lệ và vũ mị.
Trạc Thác rời mắt khỏi màn hình máy tình, vô tình chào hỏi cô “Còn chưa đi sao?”
“Vừa tham gia một hoạt động cắt băng khánh thành, đột nhiên nhớ ra anh vẫn còn đang ở công ty nên sang đây thử xem xem.” Cô vừa nói vừa nhấc chai rượu đỏ lên “Rượu giám đốc Trang vừa mới tặng, mùi vị không tệ, có muốn nhấp nháp một chút không.”
Nhìn chai rượu đỏ trong tay cô, Trạc Thác không tự chủ được mà gật đầu. Hiện giờ anh chỉ cần dùng rượu làm ma túy.
“Anh lên trước một chút!” Viên Thiến mang theo rượu ra ngoài rồi lại bước đến, trong tay cầm hai ly rượu.
Trạc Thác tắt máy tính xong bước đến ghế sofa trước bàn trà, nhìn chất lỏng màu đỏ sậm mà nội tâm anh đột nhiên thèm khát. Anh nhanh chóng bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn một hơi.
Viên Thiến giúp anh rót thêm một ly nữa, còn mình cũng chậm rãi uống một ngụm tán thưởng “Rượu này đúng là không sai, hương thơm rất thuần, chủ yếu là cảm giác này, dường như có thể làm người ta quên đi tất cả những phiền não trong lòng.”
Trạc Thác không có ý định trả lời, anh đã uống vài tiếng đồng hồ rồi nhưng lại càng tỉnh táo. Anh loạng choạng vơ chai rượu hỏi “Còn nữa không? Tôi vẫn muốn.”
Nhìn ánh mắt mê ly của anh, Viên Thiến xinh đẹp mừng thầm, cô kiều mỵ nói “Còn còn, vẫn còn hai chai.” Nói xong cô lại đi ra ngoài rồi mang thêm hai chai rượu như thế bước vào.
Trạc Thác sớm đã không thể chờ được mà đoạt lấy trong tay cô, mở nắp chai mà tu ừng ực.
Viên Thiến xinh đẹp ngồi một bên yên tĩnh nhìn hành động của anh.
Không đến hai mươi phút sau, hai chai rượu đã thấy được đáy, nhưng lần này Trạc Thác không có la hét đòi uống nữa, anh uốn éo ngồi trên ghế salon, trong miệng không ngừng nỉ non “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Ông trời đáng ghét, rốt cuộc tôi xúc phạm gì người mà ba lần bảy lượt trêu ghẹo tôi, trừng phạt tôi.”
Viên Thiến tham lam theo dõi gương mặt tuấn mỹ bên cạnh, thấp giọng hỏi “Kevin, anh không sao chứ?”
“Tôi đâu có việc gì, đâu có việc gì, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn đi tìm cô ấy, dù cho có bị đánh mắng cũng không thể để tên tiểu tử kia nhân cơ hội này được.” Anh ợ một hơi rượu rồi nói tiếp “Đáng giận tên đó, Vũ nhi là của tôi, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về tôi, không thể ngờ rằng hắn lại có sắc tâm đối với Vũ nhi như vậy.”
“Kevin, anh say rồi.” Viên Thiến chậm rãi hướng dần tới anh.
“Tôi không say!” Trạc Thác vươn tay ta trừng mắt nhìn cô. Nhìn ánh mắt anh bỗng trở nên hoảng hốt, anh duỗi ngón tay ra khẽ vuốt mặt cô chần chờ hỏi “Vũ nhi? Vũ nhi đó à?”
Đầu tiên Viên Thiến còn sững sờ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Trạc Thác vô cùng vui mừng, anh nâng khuôn mặt cô lên rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô.
Viên Thiến cũng khẽ run nhưng rồi cũng nóng bóng đáp lại.
Trạc Thác cố gắng mút thỏa thích, liếm láp đầu lưỡi của cô, đôi môi nhẹ nhàng chuyển động xuống dưới, lướt qua cằm đến cổ rồi đến khuôn ngực như ẩn như hiện trước mặt. Quần áo màu đỏ trước mặt là anh đột nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nói “Cô không phải Vũ nhi, Vũ nhi không bao giờ mặc quần áo đỏ chóe như thế này.”
Viên Thiến nhanh chóng tóm lấy ray anh “Thác, anh từng nói màu trắng là màu của sự tinh khiết, màu tím như nữ thần Hy Lạp cao quý; đồ màu đỏ như Liệt Hỏa diêm dúa lơ lẳng. Hôm nay em cố ý mua chiếc váy màu đỏ để cho anh thấy em diêm dúa lẳng lơ dụ dỗ anh.”
Trạc Thác bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn không hề do dự lại một lần nữa chôn sâu trước ngực cô. Thật lâu sau, anh lại ngẩng đầu đẩy cô ra “Cô không phải Vũ nhi, cô là ai? Nói mau!”
“Thác, em là Vũ nhi, là người anh yêu nhất, là Vũ nhi duy nhất cũng vậy.”
“Nói loạn, Vũ nhi có mùi vị ngọt như sữa tươi, cô không có.” Anh trừng mắt nhìn cô, ném cánh tay dành bỏ qua cô “Cút ngay, cút ngay!” Còn chưa nói xong, anh lại ngã gục trên ghế salon ngủ say như chết.
“Đáng giận!” Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn người đang ngủ kia. Không thể ngờ rằng cuối cũng vẫn không thể thành công được.
Ngày đầu tiên không có Vũ nhi.
Hôm nay cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm đưa Vũ nhi đến bệnh viện tâm thần. Tuy Đông Nghị đã hứa rằng sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sẽ trị liệu tốt cho cô ấy. Nhưng lòng tôi vẫn không nỡ, cuối cùng tôi cảm thấy càng ngày cô ấy càng cách xa. Trên chiếc giường nhỏ bọn trẻ đang ngủ mà trên giường tôi đây lật qua lật lại cũng không thể ngủ được.
Vừa nằm xuống, theo như thói quen tôi vươn cánh tay phải sang chỗ Vũ nhi, nhưng chào đón tôi lại là sự vắng vẻ, lạnh như băng của giường đệm. Tôi vuốt ve chỗ cô ấy nằm và ngửi mùi hương quen thuộc thuộc về cô ấy, trong đầu óc hiện lên bóng dáng yêu kiều của cô ấy mỗi khi cô ấy lên tiếng rên rỉ dưới thân tôi. Trong cơ thể tôi lập tức hừng hực lửa nóng, bỏng đến nỗi tôi phải chạy vào phòng tắm để hạ hỏa toàn thân. Tháng chạp ngày đông giá rét, tôi không cảm thấy lạnh bởi tâm tôi đã sớm không còn cảm giác rồi.
Toàn thân ướt đẫm, tôi không thể phân biệt được đâu là nước mắt. Tôi ngã nhoài trong bồn tắm lạnh như băng, lòng đang khóc, thân thể dần trở nên lạnh toát, không biết qua bao lâu tôi mới đứng dậy được, chết lặng đi về phía giường nằm xuống, nhìn lên trần nhà cho đến khi bình minh lên.
Ngày thứ hai không có Vũ nhi.
Cả một đêm không ngủ, trời vừa mới tờ mờ sáng tôi đã thức dậy. Bọn trẻ cũng tỉnh rồi, theo thói quen chúng lại đòi mẹ, mặc cho ba mẹ vợ có dỗ thế nào cũng không dừng khóc. Cuối cùng, tôi đành phải ôm bọn chúng bất lực mà cùng khóc. Vũ nhi, bọn anh cần em, em có biết không?
Uống bừa một ly sữa đậu nành, tôi vội vàng nhanh chóng đến bệnh viện tâm thần. Vẫn như mọi khi, tôi vẫn lẩm nhảm tâm sự với cô ấy về chuyện tôi và bọn trẻ nhớ thương cô ấy biết nhường nào. Nhưng cô ấy vẫn chẳng một chút phản ứng. Tôi điên cuồng lay bả vai nhỏ bé yếu ớt của cô ấy, liên tục nói lên những thống khổ và mệt mỏi trong lòng, cuối cùng thì cô ấy cũng đã có phản ứng rồi, nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự sợ hãi rồi lại tiếp tục chửi mắng tôi. Hừ, lại phát tác rồi, cô ấy lại bắt đầu rồi. Cuối cùng, nhờ sự khuyên giải của mọi người, tôi đành đất đắc dĩ rời đi.
Ngày thứ năm không có Vũ nhi.
Tôi như tiểu thâu đồng dạng lén lén lút lút từ đằng xa tham lam nhìn cô ấy. Khuôn mặt của cô ấy càng thêm tiều tụy rồi, thân thể càng thêm gầy gò, đôi mắt to sáng ngời ngày nay lại trở nên đầy ảm đạm. Lòng tôi đau quá, thân là chồng của cô ấy nhưng tôi lại chỉ có thể dùng cách này để quan sát cô ấy.
Cô đứng trên bãi cỏ hoang vu, gió lạnh lại thổi vào cơ thể yếu ớt của cô ấy, nhưng có vẻ như cô ấy không cảm nhận được mà hoàn toàn lâm vào thế giới của chính mình, mà ở chỗ đó không hề có sự tồn tại của tôi.
Tư Đồ Thụy, Mục Thuần, Lý Trọng Lân, Tiểu Di đều đến thăm cô ấy, đối với họ cô đều có thể bình tĩnh tại soa chỉ đối với tôi lại có biểu hiện kịch liệt như vậy. Chẳng lẽ trong lòng cô ấy tôi chỉ là một ác nhân? Rốt cuộc có phải tại tôi không đối xử với cô ấy tốt? Một khắc này tôi thật hâm mộ bọn Tư Đồ Thụy, tối thiểu cũng có thể đứng ở khoảng cách gần để nhìn cô ấy, để nghe được tiếng tim đập ấp áp của cô ấy.
Ngày thứ tám không có Vũ nhi.
Kể từ hôm nay trở đi, tôi phải buộc bản thân mình không thể đi vào trong đó, bởi khi đó tôi thấy được cảm giác vô cùng thống khổ, cực kỳ oán hận. Tôi đã hoàn tâm toàn ý vào công việc, định lấy chúng để thôi miên chính mình. Ngày trước rất ít khi tôi đến công ty sớm, nhưng hôm nay lại là người đến thứ nhất. Có khi, tôi chưa về nhà chỉ có thể ngồi tại văn phòng co quắp suy nghĩ đến khi trời sáng.
Mẹ vợ nói tôi đã thay đổi, trở nên trầm mặc ít nói hơn. Bà nói đã lâu rồi tôi không có cười, dù có đối với bọn trẻ tôi cũng là vẻ mặt cầu xin. Không cần tôi nói bà cũng hiểu được tôi bi thương và khốn khổ chừng nào. Nhưng, trong lòng họ khổ sở thế nào cũng nhưng tôi học giả đương Ô Quy, cơ hội tiếp xúc với bọn trẻ ngày càng ít, bởi mỗi lần nhìn thấy bọn trẻ tôi đều sẽ tự nhiên nghĩ đến Vũ nhi, sau đó sẽ trở nên khó thở và hít thở không thông. Cho nên, tôi nhờ ba mẹ vợ trông hộ bọn trẻ, còn tôi lựa chọn làm một kẻ đào binh.
Ngày thứ mười lăm không có Vũ nhi.
Tập đoàn Thịnh Trạc cổ phiếu ngày càng tăng, cổ đông của công ty vô cùng phấn khởi, riêng chỉ có mình tôi không hề mảy may vui sướng. Thời gian gần đây mấy bộ phim rất đắt khách, phòng bán vé bắt đầu được tăng chức. Tôi cùng Trương Thiên Minh tổ chức tiệc ăn mừng, nhìn những nhân viên vui mừng mà tôi lại cảm thấy buồn bực và đố kỵ.
Sally đã bắt đầu quay chụp. Chưa hoàn thành mà đã có không ít các nhà đầu tư chọn cô ấy. Tôi chân thành chúc phúc cho cô ấy. Mấy ngày nay, cô ấy thường xuyên bên cạnh tôi, nghe tôi thổ lộ hết nỗi khổ, đối với cô ấy ngoại trừ sự cảm kích ra thì vẫn là sự cảm kích.
“Rrrrrr” Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên “Tổng giám đốc, Viên tiểu thư tìm người.”
“Để cô ấy vào.” Trạc Thác cúp điện thoại, đóng nhật ký lại rồi nhìn về phía người đối diện.
Vẫn như trước, Viên Thiến diện một thân toàn đồ óng oánh mỉm cười nhìn Trạc Thác “Kevin, cùng nhau đi ăn cơm được không?”
“Không được rồi, cô đi ăn đi.” Trạc Thác mặt không lộ biểu tình gì.
Khuôn mặt Viên Thiến hiện ra một tia lập lòe, cô tới gần anh ôn nhu nói “Có phải lại đang phiền não chuyện Tư Vũ không?”
“Chỉ cần rảnh rỗi là trong đầu tôi lại nghĩ đến cô ấy.”
Nhìn thấy lòng đố kỵ và phẫn nộ của cô, Viên Thiến chần chờ nói “Hôm qua tôi đã đi thăm cô ấy.”
“Thật sao? Cô ấy thế nào?” Để biết được tình hình gần đây của Tư Vũ, anh từng nhờ vả cô đến dò xét Vũ nhi, hy vọng có thể biết thêm được một ít tin tức của Vũ nhi qua cô ấy.
“Vẫn như cũ. Nhưng Kevin à, tôi có chuyện không biết có nên nói hay không.”
Thấy cô ấp a ấp úng, trong lòng Trạc Thác nóng như lửa đốt “Mau nói đi!”
“Gần đây tôi thường xuyên thấy một người đàn ông đến thăm Tư Vũ, anh ta khoảng tầm hai mươi tuổi, đối với Tư Vũ cực kỳ chu đáo. Tư Vũ cô ấy….Hình như cô ấy không hề bài xích anh ta. Tôi phát hiện, khi đối diện với hắn Tư Vũ không hề tỏ ra bất bình thường.”
Trạc Thác ngơ ngẩn, anh biết người đàn ông mà cô ta nói là ai.
“Kevin, anh đừng nghĩ lung tung, cũng có thể do em nghĩ quá nhiều.” Cô làm bộ đau lòng giải thích.
“Vũ nhi có nói chuyện nhiều với anh ta không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, lần nào xuất hiện họ cũng vội vàng hấp tấp như sợ tôi biết được bí mật giữa họ vậy.” Nhìn khuôn mặt anh dần dần âm trầm xuống, Viên Thiến lại nói tiếp “Đúng rồi, thật ra….Tư Vũ cũng không có phản ứng gì với những người khác cho lắm, nhưng lại chỉ đánh mắng đối với anh, anh đã tìm hiểu xem nguyên nhân tại sao chưa? Tình cảm của hai người…có tốt không?”
Trong lòng Trạc Thác giật mình lo lắng kinh hoàng, anh lại tiếp tục trầm mặc không hề lên tiếng.
Viên Thiến thầm cười lạnh, mặt ngoài cũng không hề biến sắc, cô cố giả giọng săn sóc nói “Tôi…Không quấy rầy anh nữa.” Nói xong cô chậm rãi rời khỏi văn phòng.
Trạc Thác ngồi yên trên chiếc ghế lớn, bên tai vẫn vang vọng lên những lời nói vừa nãy mà lâm vào trầm tư.
Ngày thứ mười bảy không có Vũ nhi.
Vì mấy câu mà Sally nói mà tôi không nhịn được lại đến bệnh viện tâm thần. Vẫn trên bãi cỏ đó, thân hình màu tím nhạt đâu mất rồi, hay là có nguyên nhân khác, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng tinh thần Vũ nhi so với đợt trước có khá hơn rất nhiều. Tôi âm thầm cao hứng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng đáng ghét kia thì tôi hận không thể lập tức tiến đến cảnh cáo hắn đừng xuất hiện bên cạnh Vũ nhi nữa.
Ngày thứ mười chín không có Vũ nhi.
Hai ngày nay tôi không đến thăm cô ấy nữa, nhưng trong đầu tôi lại không ngừng hiện lên hình ảnh hôm trước kia.
Theo như những lời Viên Thiến nói, có người sau khi sinh con xong sẽ sinh ra một số bài xích đối với người chồng, đồng thời cùng sinh ra những kỳ vọng đối với những chàng trai trẻ tuổi. Những câu nói của Viên Thiến không biết là từ đâu nhưng cũng không phải là không có căn cứ khoa học, bởi thế nên tôi chọn cách cười cho qua. Nhưng mà trong lòng tôi dường như không nghĩ như vậy, tôi lại vô tình mà hoài nghi Vũ nhi.
Lý Trọng Lân kia tướng mạo tuy không bằng tôi nhưng cũng có được ưu thế. Anh ta còn trẻ, có bằng cấp, chủ yếu là anh ta có thể vẽ tranh, có thể có nhiều hứng thú hợp cạ với Vũ nhi. Không ngờ được người tự tin như tôi đây mà cũng cảm thấy bị uy hiếp bởi một tiểu tử.
Đầu tiên là Tư Đồ Thụy, sau đó là Mục Thuần, hiện giờ là Lý Trọng Lân, tại sao luôn có những mĩ nam xuất hiện bên cạnh Vũ nhi vậy. Tôi có nên tiếp tục để yên không?
Nhiều lần tôi đã tự hỏi mình, nếu như dùng ‘mất đi yêu’ để đổi lấy một Vũ nhi bình thường tôi có đồng ý không? Đáp án dĩ nhiên là tôi biết. Cô ấy khôi phục bình thường, tôi là người vui mừng hơn hết; nhưng nếu cô ấy rời khỏi tôi thì tôi lại trở thành người thống khổ hơn bất cứ người nào. Mẫu hậu có nói với tôi rằng, yêu là không được ngờ vực vô căn cứ; yêu là phải nâng đỡ và nhân nhượng, tôi hẳn là nên tin cô ấy chứ?
Bàng hoàng, bất lực, uể oải, nhụt chí, tất cả đều hướng vào mình tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Tôi rất muốn ngủ một giấc thật ngon nhưng tôi lại không cần tư tưởng, không cần thương tâm và khổ sở.
“Kevin!” Cửa phòng được mở, Viên Thiến lại bước đến. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài trễ ngực màu đỏ, cảm giác rất diễm lệ và vũ mị.
Trạc Thác rời mắt khỏi màn hình máy tình, vô tình chào hỏi cô “Còn chưa đi sao?”
“Vừa tham gia một hoạt động cắt băng khánh thành, đột nhiên nhớ ra anh vẫn còn đang ở công ty nên sang đây thử xem xem.” Cô vừa nói vừa nhấc chai rượu đỏ lên “Rượu giám đốc Trang vừa mới tặng, mùi vị không tệ, có muốn nhấp nháp một chút không.”
Nhìn chai rượu đỏ trong tay cô, Trạc Thác không tự chủ được mà gật đầu. Hiện giờ anh chỉ cần dùng rượu làm ma túy.
“Anh lên trước một chút!” Viên Thiến mang theo rượu ra ngoài rồi lại bước đến, trong tay cầm hai ly rượu.
Trạc Thác tắt máy tính xong bước đến ghế sofa trước bàn trà, nhìn chất lỏng màu đỏ sậm mà nội tâm anh đột nhiên thèm khát. Anh nhanh chóng bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn một hơi.
Viên Thiến giúp anh rót thêm một ly nữa, còn mình cũng chậm rãi uống một ngụm tán thưởng “Rượu này đúng là không sai, hương thơm rất thuần, chủ yếu là cảm giác này, dường như có thể làm người ta quên đi tất cả những phiền não trong lòng.”
Trạc Thác không có ý định trả lời, anh đã uống vài tiếng đồng hồ rồi nhưng lại càng tỉnh táo. Anh loạng choạng vơ chai rượu hỏi “Còn nữa không? Tôi vẫn muốn.”
Nhìn ánh mắt mê ly của anh, Viên Thiến xinh đẹp mừng thầm, cô kiều mỵ nói “Còn còn, vẫn còn hai chai.” Nói xong cô lại đi ra ngoài rồi mang thêm hai chai rượu như thế bước vào.
Trạc Thác sớm đã không thể chờ được mà đoạt lấy trong tay cô, mở nắp chai mà tu ừng ực.
Viên Thiến xinh đẹp ngồi một bên yên tĩnh nhìn hành động của anh.
Không đến hai mươi phút sau, hai chai rượu đã thấy được đáy, nhưng lần này Trạc Thác không có la hét đòi uống nữa, anh uốn éo ngồi trên ghế salon, trong miệng không ngừng nỉ non “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Ông trời đáng ghét, rốt cuộc tôi xúc phạm gì người mà ba lần bảy lượt trêu ghẹo tôi, trừng phạt tôi.”
Viên Thiến tham lam theo dõi gương mặt tuấn mỹ bên cạnh, thấp giọng hỏi “Kevin, anh không sao chứ?”
“Tôi đâu có việc gì, đâu có việc gì, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn đi tìm cô ấy, dù cho có bị đánh mắng cũng không thể để tên tiểu tử kia nhân cơ hội này được.” Anh ợ một hơi rượu rồi nói tiếp “Đáng giận tên đó, Vũ nhi là của tôi, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về tôi, không thể ngờ rằng hắn lại có sắc tâm đối với Vũ nhi như vậy.”
“Kevin, anh say rồi.” Viên Thiến chậm rãi hướng dần tới anh.
“Tôi không say!” Trạc Thác vươn tay ta trừng mắt nhìn cô. Nhìn ánh mắt anh bỗng trở nên hoảng hốt, anh duỗi ngón tay ra khẽ vuốt mặt cô chần chờ hỏi “Vũ nhi? Vũ nhi đó à?”
Đầu tiên Viên Thiến còn sững sờ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Trạc Thác vô cùng vui mừng, anh nâng khuôn mặt cô lên rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô.
Viên Thiến cũng khẽ run nhưng rồi cũng nóng bóng đáp lại.
Trạc Thác cố gắng mút thỏa thích, liếm láp đầu lưỡi của cô, đôi môi nhẹ nhàng chuyển động xuống dưới, lướt qua cằm đến cổ rồi đến khuôn ngực như ẩn như hiện trước mặt. Quần áo màu đỏ trước mặt là anh đột nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nói “Cô không phải Vũ nhi, Vũ nhi không bao giờ mặc quần áo đỏ chóe như thế này.”
Viên Thiến nhanh chóng tóm lấy ray anh “Thác, anh từng nói màu trắng là màu của sự tinh khiết, màu tím như nữ thần Hy Lạp cao quý; đồ màu đỏ như Liệt Hỏa diêm dúa lơ lẳng. Hôm nay em cố ý mua chiếc váy màu đỏ để cho anh thấy em diêm dúa lẳng lơ dụ dỗ anh.”
Trạc Thác bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn không hề do dự lại một lần nữa chôn sâu trước ngực cô. Thật lâu sau, anh lại ngẩng đầu đẩy cô ra “Cô không phải Vũ nhi, cô là ai? Nói mau!”
“Thác, em là Vũ nhi, là người anh yêu nhất, là Vũ nhi duy nhất cũng vậy.”
“Nói loạn, Vũ nhi có mùi vị ngọt như sữa tươi, cô không có.” Anh trừng mắt nhìn cô, ném cánh tay dành bỏ qua cô “Cút ngay, cút ngay!” Còn chưa nói xong, anh lại ngã gục trên ghế salon ngủ say như chết.
“Đáng giận!” Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn người đang ngủ kia. Không thể ngờ rằng cuối cũng vẫn không thể thành công được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook