Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc
-
Quyển 2 - Chương 34
“Xem xem, vị này chính là Hiền Thái Phó của nước Nguyệt Ký, nghe nói nàng ấy tài hoa dào dạt không kém gì triều đình ta.” Đột nhiên trong đám người xuất hiện những tiếng ca ngợi.
“Đúng vậy. Đã có tài năng lại còn là một quốc sắc thiên hương, lại còn lãnh mạc như tiên nữ giữa nhân gian vậy, không ăn khói lửa, không có cảm tình.” Một giọng nữ nhân khác cũng đầy hâm mộ.
“Nhưng tôi thích Noãn Ngọc công chúa hơn, ngươi xem nàng ấy quý phái hào phóng, hòa nhã dễ gần như thế nào. Nghe nói hoàng thượng sắp truyền ngôi cho thái tử điện hạ, công chúa Noãn Ngọc xinh đẹp như thế lại được thái tử yêu thích, nói không chừng đến lúc đó sẽ leo lên lầu phượng, mẫu nghi thiên hạ cũng nên.” Trong đám người lại truyền ra tiếng nói của người thứ ba, không ngờ rằng Noãn Ngọc công chúa vừa đến đã nhận được sự yêu mến của người dân bản xứ.
Nghe họ nói chuyện, khóe miệng Tư Vũ nhếch lên mỉm cười thản nhiên. Không nghĩ rằng mình lại nổi danh như vậy, đến cả Thịnh Trạc hoàng triều cũng biết đến.
Đúng là nhờ có mình giúp đỡ mà Tư Mã Tước lập được nhiều công tích, đặc biệt lần này đi tuần nhân gian càng làm suy nghĩ của dân chúng trở nên trọng dụng; đến cả mình cũng nhận được không ít lời khen ngợi.
Nhưng so với có khả năng, cô cảm thấy hoàng đế Thịnh Trạc hoàng triều không ai có thể so sánh được. Bước vào khung cảnh hoàng triều, càng đi càng cảm thấy cảnh tượng nơi đây vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Thịnh Đều vô cùng phồn vinh, hưng thịnh, kiến trúc trong thành vô cùng hùng vĩ đồ sộ, mặt mũi dân chúng đều thể hiện sự thỏa mãn và điềm tĩnh. Quần áo trên người cho thấy cuộc sống của họ nơi đây rất đầy đủ.
Khó trách ‘Hắn’ trong vài năm ngắn ngủi có thể xây dựng lên tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc, vốn là có gien di truyền tốt.
“Vong Ưu, Vong Ưu!” Đột nhiên bên tai xuất hiện tiếng gọi của Tư Mã Tước, Tư Vũ vội hồi phục lại tinh thần thì thấy đội ngũ đã dừng lại, Tư Mã Tước thì đang lo lắng nhìn mình.
Noãn Ngọc đã được dìu xuống từ lâu, vừa vặn đi cùng Tư Vũ. Ba người cùng nhau đi thẳng về phía trước. Trên mảnh đất trống cách đó không xa có một đoàn người đang đứng vững.
“Bái kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng kim an!” Được Tư Mã Tước dẫn dắt, mọi người đều nhìn về phía hoàng đế Trạc Thạc hành lễ.
“Bình thân! Mọi người đi đường vất vả rồi.” Ngữ khí lễ phép mà không mất đi sự uy nghiêm.
Tư Vũ chậm rãi ngẩng đầu, thấy một thân vàng sáng long phục của Trạc Thạc thì âm thầm tán thưởng một tiếng. Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan khắc sâu giống hệt khi ‘hắn’ lớn lên. Thân hình cao lớn, được long phục phụ trợ nên toàn thân càng toát ra khí phách vô cùng tôn quý.
Vị phu nhân bên cạnh ông kia hẳn là Vũ Quý Phi tiếng tăm lẫy lừng. Dung sắc tuyệt lệ, da thịt trắng mịn, một thân hoa lệ quý phi khiến bà trở nên ung dung hoa quý đến mức vô cùng tinh tế.
Khi ánh mắt cô chuyển sang bên trái Trạc Thạc thì gương mặt cô lập tức cứng lại! Hắn…….. Tại sao lại ở đây? Không, không thể được! Tư Vũ cố gắng nháy mắt mấy cái, cùng một khuôn mặt, cùng một kiểu tóc, thân hình cao to vạm vỡ không phải tây trang mà là một bộ trường bào đẹp đe quý phái.
Không, tuyệt đối không phải hắn, là huynh đệ của hắn mà thôi. Hiện giờ hắn đang ở thế kỷ hai mươi mốt, làm sao có thể xuất hiện ở đây được. Tư Vũ không ngừng an ủi bản thân mình, nhưng đôi mắt cô lại không kiềm chế được mà chăm chú nhìn ‘hắn’.
Lúc này Trạc Thác vô cùng hưng phấn, khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt rõ, thật đúng là cô ấy rồi! Dù đã sớm đoán được nhưng khi cô chính thức xuất hiện trước mặt mình thì anh lại không thể tin được đây là sự thật. Dung nhan tuyệt mỹ vẫn như trước nhưng đã gầy gò và tiều tụy đi rồi, từ đáy lòng anh vô cùng áy náy và tự trách.
Khi anh chuẩn bị tiến đến trước mặt cô thì Trạc Thạc đột nhiên lên tiếng: “Vì cảm tạ Tư Mã thái tử đi đường xa tống hôn mà đến, trẫm đã sai người trong điện tổ chức yến hội, mời thái tử và mọi người quý quốc theo trẫm.”
“Đa tạ hoàng thượng thiết đãi!” Trên quảng trường trống trải, từng đợt tiếng hoan hô truyền ra, mọi người lần lượt từ biệt Trạc Thạc hoàng đế đi thẳng đến điện.
Hữu cùng điện, ngọn đèn dầu Huy Minh, quần áo hương tấn ảnh rất náo nhiệt. Tất cả mọi người hoan hô, chè chén, trò chuyện với nhau.
Tư Vũ nhẹ nhàng uống, cảm thấy có ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào mình. Đến giờ cô vẫn không tin rằng đây là hắn! Nhưng cô không dám, cũng không muốn ngửa mặt lên đối mặt với ánh mắt rừng rực kia.
Đột nhiên âm thanh náo nhiệt dừng lại, trong đại điện truyền đến tiếng nói hùng hậu của Trạc Thạc: “Tư Mã thái tử, mọi người đi đường đã vất vả rồi, trẫm đã sai người sắp xếp sương phòng rồi, đợi khi yến tiệc kết thúc các vị có thể nghỉ ngơi.”
Tư Mã Tước lập tức đứng lên, nhìn Trạc Thạc cung kính cúi đầu, sau đó thoáng nhìn qua Trạc Thác, hỏi: “Hoàng thượng, xin hỏi bao giờ sắp xếp cho họ động phòng?”
Trạc Thạc đế sửng sốt một chút,đang do dự không biết nên trả lời thế nào thì Trạc Thác đã sớm lên tiếng: “Căn cứ vào quy định của triều ta, bảy ngày sau là ngày động phòng hoa chúc.” Anh chắc chắn trong vòng bảy ngày đó có thể một lần nữa đòi lại Vũ nhi.
Âu Dương Nhược Vũ biết rõ Trạc Thác nghĩ gì, cũng nhẹ nhàng cười: “Tư Mã thái tử xin chớ lo lắng, bảy ngày nữa triều ta tuyệt đối sẽ không chậm trễ đón tiếp Noãn Ngọc công chúa.”
Đối diện với quy định như vậy khiến Tư Mã Tước cảm thấy buồn bực, nhưng vẻ mặt họ đều ôn hòa nên không còn nghi vấn gì, mỉm cười nói: “Quý phi hương nương xin đừng hiểu lầm, quý quốc đưa liên minh quốc dân đã sớm biểu lộ sự hòa hữu của quý quốc.”
“Đa tạ hoàng thượng!” Tư Mã Tước lại một lần nữa cảm ơn.
Cuối cùng yến hội cũng kết thúc, mọi người đều trở về nơi nghỉ ngơi. Noãn Ngọc công chúa được sắp xếp đến đình viện điện thái tử chỉ định, Tư Vũ cùng Tư Mã Tước và tống thân nhân được sắp xếp ở tại điện dành cho khách quý.
“Vong Ưu, ngủ ngoan!” Tư Mã Tước đến trước cửa phòng Tư Vũ lưu luyến không rời.
“Ngủ ngon!” Tư Vũ nhìn anh mỉm cười, đẩy cửa đi vào.
Đến khi cửa phòng đóng lại, Tư Mã Tước mới thu hồi ánh mắt, thẳng tiến đến phòng của mình.
Cởi bỏ áo ngoài, Tư Vũ đến giường nằm xuống, nhìn đinh màn sạch sẽ trong suốt thì trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân.
Nói thật, từ trước cô không tin đó chính là hắn. Nhưng nhất cử nhất động của hắn, tiếng nói của hắn đều quen thuộc như vậy, đều biểu hiện hắn chính là tên khốn khiếp đó.
Không phải hắn ở thế kỷ hai mươi mốt sao? Sao có thể xuất hiện ở Thịnh Trạc hoàng triều được? Chẳng lẽ khi mình nhảy xuống vách núi nhìn qua không phải ảo giác mà thật sự là hắn? Chẳng lẽ hắn đuổi theo mình rồi cùng nhảy xuống?
Nghĩ tới đây cô không khỏi tự mình chế giễu lấy một tiếng, hừ, làm sao có thể như thế được, hắn ích kỷ, hèn hạ, tàn khốc ác độc như thế tại sao lại tự tử theo mình. Tư Vũ, đừng suy nghĩ nhiều quá, mày không phải đã nói không hề sinh ra bất cứ cảm tưởng gì đối với người này nữa, muốn đem người này quên sạch trong tâm sao? Thái tử chẳng qua chỉ là an hem của hắn mà thôi.
Cô không ngừng thuyết phục bản thân mình, không ngừng dùng sức xóa đi những hình ảnh đó xuất hiện liên tiếp trong đầu, đến khi tinh thần mệt mỏi rồi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc đang ngủ say, Tư Vũ phát hiện đang có cái gì trên người mình động đậy, còn có cảm giác tê dại nữa.
Cô lập tức mở to hai mắt, nhờ vào ánh sáng từ cửa sổ yếu ớt xuyên suốt chợt phát hiện không biết quần áo ngủ trên người mình đã bị trút bỏ từ lúc nào.
Điều càng làm cô giật mình hơn là có người đang đặt tay trên cơ thể mình. Trong nháy mắt cô chợt có cảm giác sợ hãi, vừa giãy dụa vừa run rẩy hô: “Ngươi….Ngươi là ai, nhanh cút ngay!”
“Vũ nhi…..” Nam nhân trên người cô nhẹ nhàng thốt ra một caai, tiếng nói trầm thấp tràn ngập tà mị.
Là hắn! Không phải, có phải là mình đang mơ không? Cô đem toàn bộ sức lực duỗi thẳng chân phải hung hăng đá vào chỗ đó của hắn.
“Ai u!” Cảm nhận được đau đớn, Trạc Thác nhanh chóng vỗ nhẹ hạ thể đang phát đau, vừa la hét: “Vũ nhi, em mưu sát chồng!”
Lúc này Tư Vũ đã ngồi dậy , vừa kéo lại chiếc yếm, cầm lấy đồ ngủ mặc vào, lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ, xin tự trọng, đừng làm những việc vũ nhục nước ta!”
“Cái gì mà nước, nước của em là ở thế kỷ hai mươi mốt!” Vừa nghe cô nhắc đến quan hệ giữa cô và Tư Mã Tước, anh lại trở nên ghen ghét muốn giết người.
Tư Vũ lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ lẳng lặng nhìn bóng đêm bên ngoài.
“Vũ nhi!” Thấy thế, Trạc Thác muốn nhảy xuống giường để chạy đến bên cạnh cô, có điều anh vừa mới cử động thì hạ thể vô cùng đau đớn. Người phụ nữ này đã dùng sức quá nhiều rồi, rõ ràng cô ấy muốn chặt đứt mệnh căn của anh, muốn chặt đứt tính phúc của cô và mình tư nay về sau sao.
Sau nhiều lần vất vả cuối cùng anh cũng đến được bên cửa sổ, nhìn cô lạnh nhạt áy náy: “Vũ nhi, thực xin lỗi, anh sai rồi. Anh không nên nghi ngờ em, không nên nhốt và ngược đãi em như vậy. Nhưng, sở dĩ anh làm như vậy là bởi anh quá yêu em, sợ em cùng Tư Đồ Thụy có quan hệ với nhau. Xin hãy tha thứ cho anh, xin hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh hứa, từ nay về sau tuyệt đối sẽ tin tưởng em, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ gì nhiều nữa!”
Tư Vũ vẫn không có phản ứng, anh đành nói tiếp: “Về đến đây không nhìn thấy em, em có biết anh lo lắng, nhớ em nhiều thế nào không? Dường như anh đã tìm cả Thịnh Trạc hoàng triều, cuối cùng lại nghe được tin em đang ở nước Nguyệt Ký. Trong lòng anh hi vọng sẽ tìm được em, nhưng nghe được tin em cùng Tư Mã Tước đi tuần. Ngày nào anh cũng vô cùng đau khổ nhớ thương dày vò, chỉ mong sớm ngày được nhìn thấy em, anh không thể không lợi dụng thủ đoạn hòa thân hèn hạ này.”
Hừ, rất nhiều lời thề và lời sám hối. Nhưng cô đã không còn là Tư Vũ của trước kia nữa, giờ cô là Vong Ưu vô tình, những lời gạt người “dỗ ngon dỗ ngọt” đối với cô đã không còn bất cứ tác dụng gì nữa, rốt cuộc cũng không đả động gì đến tâm tĩnh của cô.
Nửa đêm sáng ngời không có bất kỳ gợn sóng nào, cô vẫn yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Thái tử điện hạ, cô nam quả nữ cùng trong một phòng bị nhìn thấy không hay đâu, xin mời về đi thôi.”
“Chúng ta căn bản là người yêu, sợ cái gì.” Cô lạnh nhạt chọc giận anh, làm anh không nhịn được lớn tiếng hét to.
Tư Vũ liếc mắt nhìn anh: “Thái tử điện hạ nhận lầm người rồi, dân nữ tên là Vong Ưu, không phải cái gì Vũ nhi của ngài. Mời đi ra ngoài, nếu không ta sẽ hét lên đó.”
“Như vậy cũng tốt. Em cứ hét to lên, gọi người ta đến đây để ta có thể nói cho họ biết, em là người phụ nữ của anh.” Trạc Thác tức giận.
Tư Vũ không hề để ý đến anh, chuẩn bị rời khỏi.
Trạc Thác trở nên khủng hoảng, lập tức duỗi cánh tay chăm chú ôm cô, “Vũ nhi, đừng rời khỏi anh, hãy cho anh cơ hội chuộc tội đi.”
Tư Vũ dùng hết sức để giãy dụa, chán ghét nói: “Cút ngay!” Thấy anh vẫn không chịu buông tay, liền nhấc chân lên dùng sức dẫm vào chân anh.
Hạ thể vốn dĩ đã đau đớn vô cùng, giờ lại bị giẫm như vậy, Trạc Thác lập tức đau đến buông hai tay ra, gương mặt nhăn lại vì đau, tràn đầy thương tâm, không thể tin được cô lại nhẫn tâm đến vậy.
Tư Vũ không nhìn anh, bước nhanh qua phòng nghỉ.
Trạc Thác cố nén đau đớn, cuống quít rẽ ngang cà thọt đuổi theo, khi anh đi tới cửa thì giai nhân đã sớm biến mất. Đành phải khổ sở nhíu mày, thấp giọng thở dài.
“Ai đó?” Đúng lúc đội thị vệ tuần tra đi đến gần anh.
Vốn dĩ tâm tình đang rất khó chịu, cuối cùng có một thị vệ không có mắt làm anh phát tiết: “Cẩu nô tài, dám vô lễ với thái tử?”
Thị vệ nghe được sợ tới mức nước tiểu chảy, hai chân nhũn ra quỳ rạp xuống đất: “Điện hạ! Xin tha mạng, nô tài có mắt không tròng, nô tài đáng chết!”
Vẻ mặt Trạc Thác đầy giận giữ, trừng mắt nhìn hắn, lâu sau mới nói: “Còn không nhanh dìu bản thái tử trở lại điện?”
Không thể ngờ có thể dễ dàng được bỏ qua như vậy, thị vệ như nhặt được ân xá, vội vàng đứng dậy chăm chú dìu anh rời khỏi đại viện.
Nhìn hai người đang chậm rãi đi xa, Tư Vũ từ chỗ tối đi ra, tiếp tục run sợ nhìn họ chằm chằm, sau đấy cả tiếng đồng hồ mới trở lại phòng mình.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Tư Vũ ngồi yên trước bàn mặt đầy trầm tư.
Tối hôm qua, sau khi trở lại phòng, trong lòng cô không thể nào bình tĩnh lại được, trong đầu không ngừng xuất hiện lên khuôn mặt đầy thống khổ và hối hận của anh, bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói và lời xám hối của anh. Còn nữa, cô lại đang lo lắng cho chỗ đấy của anh phải chăng rất nghiêm trọng, cô lại đang hối hận vì lúc đấy mình dùng quá nhiều sức.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy ra mở cửa.
“Xin chào, Vong Ưu!” Tư Mã Tước đứng trước cửa nói.
“Xin chào!” Nhìn khuôn mặt ấm áp của anh, Tư Vũ bất chợt mỉm cười.
“Vong Ưu, nghe nói Thịnh Đều rất sầm uất, phong cảnh cũng rất đẹp, hơn nữa vật phẩm cái gì ở đây cũng có, hay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?” Anh mong chờ nhìn cô.
Tư Vũ sửng sốt một chút rồi rất nhanh liền gật đầu. Sau đó trở về phòng trang điểm một chút rồi theo anh ra khỏi cung.
“Đúng vậy. Đã có tài năng lại còn là một quốc sắc thiên hương, lại còn lãnh mạc như tiên nữ giữa nhân gian vậy, không ăn khói lửa, không có cảm tình.” Một giọng nữ nhân khác cũng đầy hâm mộ.
“Nhưng tôi thích Noãn Ngọc công chúa hơn, ngươi xem nàng ấy quý phái hào phóng, hòa nhã dễ gần như thế nào. Nghe nói hoàng thượng sắp truyền ngôi cho thái tử điện hạ, công chúa Noãn Ngọc xinh đẹp như thế lại được thái tử yêu thích, nói không chừng đến lúc đó sẽ leo lên lầu phượng, mẫu nghi thiên hạ cũng nên.” Trong đám người lại truyền ra tiếng nói của người thứ ba, không ngờ rằng Noãn Ngọc công chúa vừa đến đã nhận được sự yêu mến của người dân bản xứ.
Nghe họ nói chuyện, khóe miệng Tư Vũ nhếch lên mỉm cười thản nhiên. Không nghĩ rằng mình lại nổi danh như vậy, đến cả Thịnh Trạc hoàng triều cũng biết đến.
Đúng là nhờ có mình giúp đỡ mà Tư Mã Tước lập được nhiều công tích, đặc biệt lần này đi tuần nhân gian càng làm suy nghĩ của dân chúng trở nên trọng dụng; đến cả mình cũng nhận được không ít lời khen ngợi.
Nhưng so với có khả năng, cô cảm thấy hoàng đế Thịnh Trạc hoàng triều không ai có thể so sánh được. Bước vào khung cảnh hoàng triều, càng đi càng cảm thấy cảnh tượng nơi đây vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Thịnh Đều vô cùng phồn vinh, hưng thịnh, kiến trúc trong thành vô cùng hùng vĩ đồ sộ, mặt mũi dân chúng đều thể hiện sự thỏa mãn và điềm tĩnh. Quần áo trên người cho thấy cuộc sống của họ nơi đây rất đầy đủ.
Khó trách ‘Hắn’ trong vài năm ngắn ngủi có thể xây dựng lên tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc, vốn là có gien di truyền tốt.
“Vong Ưu, Vong Ưu!” Đột nhiên bên tai xuất hiện tiếng gọi của Tư Mã Tước, Tư Vũ vội hồi phục lại tinh thần thì thấy đội ngũ đã dừng lại, Tư Mã Tước thì đang lo lắng nhìn mình.
Noãn Ngọc đã được dìu xuống từ lâu, vừa vặn đi cùng Tư Vũ. Ba người cùng nhau đi thẳng về phía trước. Trên mảnh đất trống cách đó không xa có một đoàn người đang đứng vững.
“Bái kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng kim an!” Được Tư Mã Tước dẫn dắt, mọi người đều nhìn về phía hoàng đế Trạc Thạc hành lễ.
“Bình thân! Mọi người đi đường vất vả rồi.” Ngữ khí lễ phép mà không mất đi sự uy nghiêm.
Tư Vũ chậm rãi ngẩng đầu, thấy một thân vàng sáng long phục của Trạc Thạc thì âm thầm tán thưởng một tiếng. Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan khắc sâu giống hệt khi ‘hắn’ lớn lên. Thân hình cao lớn, được long phục phụ trợ nên toàn thân càng toát ra khí phách vô cùng tôn quý.
Vị phu nhân bên cạnh ông kia hẳn là Vũ Quý Phi tiếng tăm lẫy lừng. Dung sắc tuyệt lệ, da thịt trắng mịn, một thân hoa lệ quý phi khiến bà trở nên ung dung hoa quý đến mức vô cùng tinh tế.
Khi ánh mắt cô chuyển sang bên trái Trạc Thạc thì gương mặt cô lập tức cứng lại! Hắn…….. Tại sao lại ở đây? Không, không thể được! Tư Vũ cố gắng nháy mắt mấy cái, cùng một khuôn mặt, cùng một kiểu tóc, thân hình cao to vạm vỡ không phải tây trang mà là một bộ trường bào đẹp đe quý phái.
Không, tuyệt đối không phải hắn, là huynh đệ của hắn mà thôi. Hiện giờ hắn đang ở thế kỷ hai mươi mốt, làm sao có thể xuất hiện ở đây được. Tư Vũ không ngừng an ủi bản thân mình, nhưng đôi mắt cô lại không kiềm chế được mà chăm chú nhìn ‘hắn’.
Lúc này Trạc Thác vô cùng hưng phấn, khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt rõ, thật đúng là cô ấy rồi! Dù đã sớm đoán được nhưng khi cô chính thức xuất hiện trước mặt mình thì anh lại không thể tin được đây là sự thật. Dung nhan tuyệt mỹ vẫn như trước nhưng đã gầy gò và tiều tụy đi rồi, từ đáy lòng anh vô cùng áy náy và tự trách.
Khi anh chuẩn bị tiến đến trước mặt cô thì Trạc Thạc đột nhiên lên tiếng: “Vì cảm tạ Tư Mã thái tử đi đường xa tống hôn mà đến, trẫm đã sai người trong điện tổ chức yến hội, mời thái tử và mọi người quý quốc theo trẫm.”
“Đa tạ hoàng thượng thiết đãi!” Trên quảng trường trống trải, từng đợt tiếng hoan hô truyền ra, mọi người lần lượt từ biệt Trạc Thạc hoàng đế đi thẳng đến điện.
Hữu cùng điện, ngọn đèn dầu Huy Minh, quần áo hương tấn ảnh rất náo nhiệt. Tất cả mọi người hoan hô, chè chén, trò chuyện với nhau.
Tư Vũ nhẹ nhàng uống, cảm thấy có ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào mình. Đến giờ cô vẫn không tin rằng đây là hắn! Nhưng cô không dám, cũng không muốn ngửa mặt lên đối mặt với ánh mắt rừng rực kia.
Đột nhiên âm thanh náo nhiệt dừng lại, trong đại điện truyền đến tiếng nói hùng hậu của Trạc Thạc: “Tư Mã thái tử, mọi người đi đường đã vất vả rồi, trẫm đã sai người sắp xếp sương phòng rồi, đợi khi yến tiệc kết thúc các vị có thể nghỉ ngơi.”
Tư Mã Tước lập tức đứng lên, nhìn Trạc Thạc cung kính cúi đầu, sau đó thoáng nhìn qua Trạc Thác, hỏi: “Hoàng thượng, xin hỏi bao giờ sắp xếp cho họ động phòng?”
Trạc Thạc đế sửng sốt một chút,đang do dự không biết nên trả lời thế nào thì Trạc Thác đã sớm lên tiếng: “Căn cứ vào quy định của triều ta, bảy ngày sau là ngày động phòng hoa chúc.” Anh chắc chắn trong vòng bảy ngày đó có thể một lần nữa đòi lại Vũ nhi.
Âu Dương Nhược Vũ biết rõ Trạc Thác nghĩ gì, cũng nhẹ nhàng cười: “Tư Mã thái tử xin chớ lo lắng, bảy ngày nữa triều ta tuyệt đối sẽ không chậm trễ đón tiếp Noãn Ngọc công chúa.”
Đối diện với quy định như vậy khiến Tư Mã Tước cảm thấy buồn bực, nhưng vẻ mặt họ đều ôn hòa nên không còn nghi vấn gì, mỉm cười nói: “Quý phi hương nương xin đừng hiểu lầm, quý quốc đưa liên minh quốc dân đã sớm biểu lộ sự hòa hữu của quý quốc.”
“Đa tạ hoàng thượng!” Tư Mã Tước lại một lần nữa cảm ơn.
Cuối cùng yến hội cũng kết thúc, mọi người đều trở về nơi nghỉ ngơi. Noãn Ngọc công chúa được sắp xếp đến đình viện điện thái tử chỉ định, Tư Vũ cùng Tư Mã Tước và tống thân nhân được sắp xếp ở tại điện dành cho khách quý.
“Vong Ưu, ngủ ngoan!” Tư Mã Tước đến trước cửa phòng Tư Vũ lưu luyến không rời.
“Ngủ ngon!” Tư Vũ nhìn anh mỉm cười, đẩy cửa đi vào.
Đến khi cửa phòng đóng lại, Tư Mã Tước mới thu hồi ánh mắt, thẳng tiến đến phòng của mình.
Cởi bỏ áo ngoài, Tư Vũ đến giường nằm xuống, nhìn đinh màn sạch sẽ trong suốt thì trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân.
Nói thật, từ trước cô không tin đó chính là hắn. Nhưng nhất cử nhất động của hắn, tiếng nói của hắn đều quen thuộc như vậy, đều biểu hiện hắn chính là tên khốn khiếp đó.
Không phải hắn ở thế kỷ hai mươi mốt sao? Sao có thể xuất hiện ở Thịnh Trạc hoàng triều được? Chẳng lẽ khi mình nhảy xuống vách núi nhìn qua không phải ảo giác mà thật sự là hắn? Chẳng lẽ hắn đuổi theo mình rồi cùng nhảy xuống?
Nghĩ tới đây cô không khỏi tự mình chế giễu lấy một tiếng, hừ, làm sao có thể như thế được, hắn ích kỷ, hèn hạ, tàn khốc ác độc như thế tại sao lại tự tử theo mình. Tư Vũ, đừng suy nghĩ nhiều quá, mày không phải đã nói không hề sinh ra bất cứ cảm tưởng gì đối với người này nữa, muốn đem người này quên sạch trong tâm sao? Thái tử chẳng qua chỉ là an hem của hắn mà thôi.
Cô không ngừng thuyết phục bản thân mình, không ngừng dùng sức xóa đi những hình ảnh đó xuất hiện liên tiếp trong đầu, đến khi tinh thần mệt mỏi rồi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc đang ngủ say, Tư Vũ phát hiện đang có cái gì trên người mình động đậy, còn có cảm giác tê dại nữa.
Cô lập tức mở to hai mắt, nhờ vào ánh sáng từ cửa sổ yếu ớt xuyên suốt chợt phát hiện không biết quần áo ngủ trên người mình đã bị trút bỏ từ lúc nào.
Điều càng làm cô giật mình hơn là có người đang đặt tay trên cơ thể mình. Trong nháy mắt cô chợt có cảm giác sợ hãi, vừa giãy dụa vừa run rẩy hô: “Ngươi….Ngươi là ai, nhanh cút ngay!”
“Vũ nhi…..” Nam nhân trên người cô nhẹ nhàng thốt ra một caai, tiếng nói trầm thấp tràn ngập tà mị.
Là hắn! Không phải, có phải là mình đang mơ không? Cô đem toàn bộ sức lực duỗi thẳng chân phải hung hăng đá vào chỗ đó của hắn.
“Ai u!” Cảm nhận được đau đớn, Trạc Thác nhanh chóng vỗ nhẹ hạ thể đang phát đau, vừa la hét: “Vũ nhi, em mưu sát chồng!”
Lúc này Tư Vũ đã ngồi dậy , vừa kéo lại chiếc yếm, cầm lấy đồ ngủ mặc vào, lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ, xin tự trọng, đừng làm những việc vũ nhục nước ta!”
“Cái gì mà nước, nước của em là ở thế kỷ hai mươi mốt!” Vừa nghe cô nhắc đến quan hệ giữa cô và Tư Mã Tước, anh lại trở nên ghen ghét muốn giết người.
Tư Vũ lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ lẳng lặng nhìn bóng đêm bên ngoài.
“Vũ nhi!” Thấy thế, Trạc Thác muốn nhảy xuống giường để chạy đến bên cạnh cô, có điều anh vừa mới cử động thì hạ thể vô cùng đau đớn. Người phụ nữ này đã dùng sức quá nhiều rồi, rõ ràng cô ấy muốn chặt đứt mệnh căn của anh, muốn chặt đứt tính phúc của cô và mình tư nay về sau sao.
Sau nhiều lần vất vả cuối cùng anh cũng đến được bên cửa sổ, nhìn cô lạnh nhạt áy náy: “Vũ nhi, thực xin lỗi, anh sai rồi. Anh không nên nghi ngờ em, không nên nhốt và ngược đãi em như vậy. Nhưng, sở dĩ anh làm như vậy là bởi anh quá yêu em, sợ em cùng Tư Đồ Thụy có quan hệ với nhau. Xin hãy tha thứ cho anh, xin hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh hứa, từ nay về sau tuyệt đối sẽ tin tưởng em, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ gì nhiều nữa!”
Tư Vũ vẫn không có phản ứng, anh đành nói tiếp: “Về đến đây không nhìn thấy em, em có biết anh lo lắng, nhớ em nhiều thế nào không? Dường như anh đã tìm cả Thịnh Trạc hoàng triều, cuối cùng lại nghe được tin em đang ở nước Nguyệt Ký. Trong lòng anh hi vọng sẽ tìm được em, nhưng nghe được tin em cùng Tư Mã Tước đi tuần. Ngày nào anh cũng vô cùng đau khổ nhớ thương dày vò, chỉ mong sớm ngày được nhìn thấy em, anh không thể không lợi dụng thủ đoạn hòa thân hèn hạ này.”
Hừ, rất nhiều lời thề và lời sám hối. Nhưng cô đã không còn là Tư Vũ của trước kia nữa, giờ cô là Vong Ưu vô tình, những lời gạt người “dỗ ngon dỗ ngọt” đối với cô đã không còn bất cứ tác dụng gì nữa, rốt cuộc cũng không đả động gì đến tâm tĩnh của cô.
Nửa đêm sáng ngời không có bất kỳ gợn sóng nào, cô vẫn yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Thái tử điện hạ, cô nam quả nữ cùng trong một phòng bị nhìn thấy không hay đâu, xin mời về đi thôi.”
“Chúng ta căn bản là người yêu, sợ cái gì.” Cô lạnh nhạt chọc giận anh, làm anh không nhịn được lớn tiếng hét to.
Tư Vũ liếc mắt nhìn anh: “Thái tử điện hạ nhận lầm người rồi, dân nữ tên là Vong Ưu, không phải cái gì Vũ nhi của ngài. Mời đi ra ngoài, nếu không ta sẽ hét lên đó.”
“Như vậy cũng tốt. Em cứ hét to lên, gọi người ta đến đây để ta có thể nói cho họ biết, em là người phụ nữ của anh.” Trạc Thác tức giận.
Tư Vũ không hề để ý đến anh, chuẩn bị rời khỏi.
Trạc Thác trở nên khủng hoảng, lập tức duỗi cánh tay chăm chú ôm cô, “Vũ nhi, đừng rời khỏi anh, hãy cho anh cơ hội chuộc tội đi.”
Tư Vũ dùng hết sức để giãy dụa, chán ghét nói: “Cút ngay!” Thấy anh vẫn không chịu buông tay, liền nhấc chân lên dùng sức dẫm vào chân anh.
Hạ thể vốn dĩ đã đau đớn vô cùng, giờ lại bị giẫm như vậy, Trạc Thác lập tức đau đến buông hai tay ra, gương mặt nhăn lại vì đau, tràn đầy thương tâm, không thể tin được cô lại nhẫn tâm đến vậy.
Tư Vũ không nhìn anh, bước nhanh qua phòng nghỉ.
Trạc Thác cố nén đau đớn, cuống quít rẽ ngang cà thọt đuổi theo, khi anh đi tới cửa thì giai nhân đã sớm biến mất. Đành phải khổ sở nhíu mày, thấp giọng thở dài.
“Ai đó?” Đúng lúc đội thị vệ tuần tra đi đến gần anh.
Vốn dĩ tâm tình đang rất khó chịu, cuối cùng có một thị vệ không có mắt làm anh phát tiết: “Cẩu nô tài, dám vô lễ với thái tử?”
Thị vệ nghe được sợ tới mức nước tiểu chảy, hai chân nhũn ra quỳ rạp xuống đất: “Điện hạ! Xin tha mạng, nô tài có mắt không tròng, nô tài đáng chết!”
Vẻ mặt Trạc Thác đầy giận giữ, trừng mắt nhìn hắn, lâu sau mới nói: “Còn không nhanh dìu bản thái tử trở lại điện?”
Không thể ngờ có thể dễ dàng được bỏ qua như vậy, thị vệ như nhặt được ân xá, vội vàng đứng dậy chăm chú dìu anh rời khỏi đại viện.
Nhìn hai người đang chậm rãi đi xa, Tư Vũ từ chỗ tối đi ra, tiếp tục run sợ nhìn họ chằm chằm, sau đấy cả tiếng đồng hồ mới trở lại phòng mình.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Tư Vũ ngồi yên trước bàn mặt đầy trầm tư.
Tối hôm qua, sau khi trở lại phòng, trong lòng cô không thể nào bình tĩnh lại được, trong đầu không ngừng xuất hiện lên khuôn mặt đầy thống khổ và hối hận của anh, bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói và lời xám hối của anh. Còn nữa, cô lại đang lo lắng cho chỗ đấy của anh phải chăng rất nghiêm trọng, cô lại đang hối hận vì lúc đấy mình dùng quá nhiều sức.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy ra mở cửa.
“Xin chào, Vong Ưu!” Tư Mã Tước đứng trước cửa nói.
“Xin chào!” Nhìn khuôn mặt ấm áp của anh, Tư Vũ bất chợt mỉm cười.
“Vong Ưu, nghe nói Thịnh Đều rất sầm uất, phong cảnh cũng rất đẹp, hơn nữa vật phẩm cái gì ở đây cũng có, hay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?” Anh mong chờ nhìn cô.
Tư Vũ sửng sốt một chút rồi rất nhanh liền gật đầu. Sau đó trở về phòng trang điểm một chút rồi theo anh ra khỏi cung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook