Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc
-
Quyển 2 - Chương 26
Lại bị cường bạo rồi! Anh là người cô yêu, cùng anh hoan ái là chuyện thường tình nhưng giờ đây cô lại có cảm giác như mình đang bị cường bạo vậy. Trốn trong góc tường ngây ngốc nhìn lại sự việc vừa mới qua, chàng trai kia đã chìm vào giấc ngủ, còn lại mình Tư Vũ ngồi khóc nức nở.
Vỗn dĩ cô tưởng rằng quan hệ của họ đã bắt đầu chuyển sang tốt đẹp hơn, vốn nghĩ rằng bản tính lương thiện kia đã bắt đầu khai sáng, nhưng nào ngờ tất cả đều là giả dối, hay là đã giả dối từ bấy lâu nay rồi!
Cô nghĩ lại những lời nó của mẹ sáu năm trước: “Tiểu Vũ, nó là cổ nhân, một người sinh trưởng ở hoàng thất, con không nên trêu chọc hay yêu nó nếu không tương lai nhất định con sẽ khổ cả đời.” Nhưng năm đó cô không hề nghe lời mẹ dạy bảo, cứ khăng khăng một mực yêu anh – người giờ đây cố tình gây sự, thị phi chẳng thể phân biệt được, một tên ác ma!
Ánh nắng xuyên qua tấm màn màu lam, Trạc Thác giật giật mí mắt sau đó mở to mắt nhìn người đang nằm cạnh mình, đường cong trên mặt càng thêm nhu hòa, anh duỗi thẳng cánh tay dài đem cô xoay người lại về phía mình.
Do gần đây thiếu ngủ nên Tư Vũ lập tức tỉnh lại, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên đầy sự mệt mỏi nói rõ rằng tối qua hẳn là đêm khuya cô mới chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ không ngon giấc. Cô dùng cả hai tay định giãy ra khỏi lòng anh.
“Vũ nhi…………” Trạc Thác khàn giọng gọi cô.
Bộ dạng vô tội chết tiệt, ôn nhu chết tiệt, tiếng gọi chết tiết! Tại sao sau mỗi lầm tra tấn anh đều có biểu hiện điềm tĩnh đến như vậy? Nhớ lại đêm qua anh thú tính biến thái, Tư Vũ hét lo “Cút ngay!”
Bởi cô cự tuyệt và chọc giận Trạc Thác nên anh xiết chặt đôi tay đang nắm tay cô, rống lớn: “Cô…Hôm nay không được ra khỏi phòng nửa bước, không được gặp Tư Đồ Thụy.”
Tư Vũ bỗng nhiên ngừng giãy dụa, giương mắt nhìn anh, bình tĩnh nói: “Thác, em mệt mỏi lắm rồi, thả em ra đi, hãy thả em ra.”
Nhận thấy trong lời nói của cô tràn đầy mệt mỏi và thất vọng, Trạc Thác cảm thấy rất hoảng sợ, phẫn nộ nói: “Vĩnh viễn cũng không thả, từ lúc cô chọc giận tôi sáu năm trước thì cả đời cô đừng hòng rời khỏi tôi, đừng hòng mơ tưởng đến thằng nào khác.”
“Em van anh, rốt cục là ai trêu chọc ai? Chúng ta vốn dĩ là không nên bắt đầu.” Tư Vũ thành tâm thành ý nói “Em biết có một số việc từng làm anh đau lòng, oán hận nhưng tất cả đều không phải do em mong muốn. Sự đau khổ của em cũng không thể so sánh được, em đã chịu khổ thế nào anh có biết không? Oán hận giữa chúng ta, đừng trách người khác, chỉ trách chúng ta có duyên mà không có phận thôi. Cho nên, chúng ta đừng theo số phận, cứ như vậy có được không?”
“Hừ, không phải vì nhà cô ngoan độc, tàn nhẫn, không phải cô sáu năm trước ham danh hư vinh, dâm tiện vô sỉ; sáu năm sau cô vẫn như vậy, cô không chịu cô đơn, lả lơi ong bướm, ai cô cũng có thể nhận làm chồng! Trạc Thác này không có được thứ gì thì thà hủy diệt chứ không để người khác có được.” Cho rằng cô muốn rời khỏi mình nên kiếm cớ, anh liền tức giận đến nói năng lộn xộn, không hề lựa lời nói.
Tư Vũ nghi ngờ nhìn anh, vẻ chờ đợi từ đáy lòng đã biến mất, cô không hề ồn ào, không hề lên tiếng,lẳng lặng xoay người ra chỗ khác, đưa lưng về phía anh đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Mấy ngày sau, trừ khi có việc gấp lắm còn không Trạc Thác không hề đến công ty, ngày nào cũng giao cho Trương Thiên Minh mang công việc ở công ty để anh giải quyết tại nhà. Tư Vũ như con chim hoàng yến bị nhốt trong một chiếc lồng chim hoa lệ.
Nhiều lần cô muốn ra ngoài nhưng đều bị anh ngăn cản, cô muốn phản kháng nhưng anh lại kiên quyết tuyên bố rằng nếu như cô còn dám phản kháng thì sẽ đối phó với cha cô – Thẩm Lạc Chính. Biết rõ anh cực kỳ hận cha mình, cô rất sợ anh sẽ làm ra những chuyện độc ác nên cô đành thỏa hiệp, lẳng lặng nằm yên trên giường, ngẩn người mà khóc rống.
Khi vừa mới bắt đầu cô còn có thể gọi điện thoại cho Mục Thuần, Tư Đồ Thụy để tâm sự với họ, nhưng sau khi bị Trạc Thác phát hiện thì đến cả điện thoại cô cũng bị tịch thu, điện thoại bàn trong nhà cũng bị cắt. Để mẹ không phải lo lắng, cô phải nói dối là cùng anh ra nước ngoài du lịch một thời gian. Mỗi khi nghĩ đến mẹ khi nghe “Tin tức tốt” vui vẻ thế nào thì cô lại cảm thấy vô cùng khổ sở, nếu như mẹ biết rõ sự việc thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên mệt mỏi, thấy cô im lặng thừa nhận, thấy cô không còn dám phản kháng nữa, nhưng thỉnh thoảng Trạc Thác vẫn đòi hỏi thú tính đối với cô. Tất cả phòng bếp, phòng ngủ, phòng tắm, phòng đọc sách, phòng thay quần áo, chỉ cần anh thích thì chỗ nào cũng có thể làm, có khi ở trong phòng ngủ anh nhất quyết không cho phép cô mặc quần áo, cứ trần trụi như vậy mà nằm trên giường lớn, tùy ý chờ những hành vi man rợ của anh.
Lúc mới đầu Tư Vũ khóc lóc rất nhiều, liên tục cầu xin nhưng anh không hề rung động, lần nào cũng ngoan độc cảnh cáo và uy hiếp cô: “Nếu cô muốn cha mẹ cô mãi mãi không được bình yên thì….bây giờ cô có thể tự do rời khỏi đây, tôi sẽ không ngăn cản cô!”
Bi ai lớn nhất là tâm tư, cô bây giờ như cá không hề có tư tưởng chỉ có thể để anh tùy ý “Sử dụng”, chỉ cần anh muốn thì cô sẽ phối hợp. Khuôn mặt hồng hào càng ngày càng tái nhợt, đôi mắt sáng ngời đã sớm trở nên trống rỗng vô thần, con ngươi cũng chầm chậm lặng yên.
Trong phòng đọc sách yên tĩnh, toàn thân Trạc Thác chỉ mặc độc có một chiếc quần lót màu xanh đậm, mặt mũi đầy vẻ thỏa mãn nghiêng người dựa vào chiếc ghế dựa da đen lớn. Đột nhiên lúc này anh lại muốn có một lễ rửa tội, tuy cô đã trở lại phòng ngủ nhưng trong đầu anh vẫn thoáng hiện hình bóng quyến rũ của cô, nhìn cô dâm đãng, nhìn cô khuất phục như muốn phối hợp cùng mình, làm anh lần nào cũng không thể ngừng lại được, giống như cô vĩnh viễn không thể đủ được.
Dù biết rõ không phải thật lòng muốn hoan ái cùng mình, dù biết rõ cô có chết cũng nhẫn nhịn nhưng anh không để tâm, tất cả đều không để ý đến, chỉ cần cô ở bên cạnh mình là tốt rồi!
Nghe thấy tiếng chuông, điện thoại trên bàn bỗng nhiên rung lên. Trạc Thác cầm lên thấy một dãy số lạ làm tâm tư buồn bực của anh hạ xuống, chần chờ nhấc máy. Không biết đối phương nói gì đó, chỉ thấy gương mặt Trạc Thác lập tức tràn đầy phẫn nộ, còn có chút gì đó đố kỵ: “Làm sao cậu biết số tôi?”
………………………….
Sắc mặt anh càng lúc càng trầm xuống, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Tôi sẽ đến đúng giờ! Còn nữa, hi vọng đúng như cậu đã nói, có chuyện quan trọng muốn nói, nếu như để tôi phát hiện cậu đang lãng phí thời gian của tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Cất điện thoại, anh đến thẳng phòng thay đồ, chọn lấy một bộ âu phục màu đen, đến khi trong gương xuất hiện một mỹ nam toàn thân tràn ngập khí phách quý phát thì anh mới hài lòng xoay người rời khỏi.
Đi vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đôi mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm về bóng người đang nằm trên giường lớn thì đột nhiên ôn nhu trở lại, sau đó anh chậm rãi kéo cửa, đi qua phòng khách mà bước ra ngoài.
Vặn vẹo cơ thể, Tư Vũ nghiêng người nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ thì chậm rãi mở mắt to, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vách tường bóng loáng trắng noãn. Một hồi sau, cô đứng dậy bước khỏi giường, lặng lẽ đến thư phòng, thấy bên trong không có một bóng người, sau đó cô đi khắp nơi tìm anh, cuối cùng cô quay lại thư phòng lấy giấy bút ra cúi đầu không biết viết cái gì đó.
Khoảng nửa giờ sau, hai phong thư được chuẩn bị xong, lúc này nước mắt cô đã lăn dài.
Trở lại phòng khách, đặt hai phong thư ở nơi bắt mắt nhất – trên chiếc bàn trà màu xanh nhạt, cô đưa tay lên lau khô hai hàng lệ rồi đi vào phòng thay đồ. Không lâu sau cửa phòng thay đồ được mở ra, Tư Vũ đang mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên mặt chỉ có một chút son mà đôi môi đã trở nên đỏ tươi. Sự tiếc nuối dần nguôi đi, cô không hề lưu luyến rời khỏi cửa.
Vỗn dĩ cô tưởng rằng quan hệ của họ đã bắt đầu chuyển sang tốt đẹp hơn, vốn nghĩ rằng bản tính lương thiện kia đã bắt đầu khai sáng, nhưng nào ngờ tất cả đều là giả dối, hay là đã giả dối từ bấy lâu nay rồi!
Cô nghĩ lại những lời nó của mẹ sáu năm trước: “Tiểu Vũ, nó là cổ nhân, một người sinh trưởng ở hoàng thất, con không nên trêu chọc hay yêu nó nếu không tương lai nhất định con sẽ khổ cả đời.” Nhưng năm đó cô không hề nghe lời mẹ dạy bảo, cứ khăng khăng một mực yêu anh – người giờ đây cố tình gây sự, thị phi chẳng thể phân biệt được, một tên ác ma!
Ánh nắng xuyên qua tấm màn màu lam, Trạc Thác giật giật mí mắt sau đó mở to mắt nhìn người đang nằm cạnh mình, đường cong trên mặt càng thêm nhu hòa, anh duỗi thẳng cánh tay dài đem cô xoay người lại về phía mình.
Do gần đây thiếu ngủ nên Tư Vũ lập tức tỉnh lại, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên đầy sự mệt mỏi nói rõ rằng tối qua hẳn là đêm khuya cô mới chìm vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ không ngon giấc. Cô dùng cả hai tay định giãy ra khỏi lòng anh.
“Vũ nhi…………” Trạc Thác khàn giọng gọi cô.
Bộ dạng vô tội chết tiệt, ôn nhu chết tiệt, tiếng gọi chết tiết! Tại sao sau mỗi lầm tra tấn anh đều có biểu hiện điềm tĩnh đến như vậy? Nhớ lại đêm qua anh thú tính biến thái, Tư Vũ hét lo “Cút ngay!”
Bởi cô cự tuyệt và chọc giận Trạc Thác nên anh xiết chặt đôi tay đang nắm tay cô, rống lớn: “Cô…Hôm nay không được ra khỏi phòng nửa bước, không được gặp Tư Đồ Thụy.”
Tư Vũ bỗng nhiên ngừng giãy dụa, giương mắt nhìn anh, bình tĩnh nói: “Thác, em mệt mỏi lắm rồi, thả em ra đi, hãy thả em ra.”
Nhận thấy trong lời nói của cô tràn đầy mệt mỏi và thất vọng, Trạc Thác cảm thấy rất hoảng sợ, phẫn nộ nói: “Vĩnh viễn cũng không thả, từ lúc cô chọc giận tôi sáu năm trước thì cả đời cô đừng hòng rời khỏi tôi, đừng hòng mơ tưởng đến thằng nào khác.”
“Em van anh, rốt cục là ai trêu chọc ai? Chúng ta vốn dĩ là không nên bắt đầu.” Tư Vũ thành tâm thành ý nói “Em biết có một số việc từng làm anh đau lòng, oán hận nhưng tất cả đều không phải do em mong muốn. Sự đau khổ của em cũng không thể so sánh được, em đã chịu khổ thế nào anh có biết không? Oán hận giữa chúng ta, đừng trách người khác, chỉ trách chúng ta có duyên mà không có phận thôi. Cho nên, chúng ta đừng theo số phận, cứ như vậy có được không?”
“Hừ, không phải vì nhà cô ngoan độc, tàn nhẫn, không phải cô sáu năm trước ham danh hư vinh, dâm tiện vô sỉ; sáu năm sau cô vẫn như vậy, cô không chịu cô đơn, lả lơi ong bướm, ai cô cũng có thể nhận làm chồng! Trạc Thác này không có được thứ gì thì thà hủy diệt chứ không để người khác có được.” Cho rằng cô muốn rời khỏi mình nên kiếm cớ, anh liền tức giận đến nói năng lộn xộn, không hề lựa lời nói.
Tư Vũ nghi ngờ nhìn anh, vẻ chờ đợi từ đáy lòng đã biến mất, cô không hề ồn ào, không hề lên tiếng,lẳng lặng xoay người ra chỗ khác, đưa lưng về phía anh đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Mấy ngày sau, trừ khi có việc gấp lắm còn không Trạc Thác không hề đến công ty, ngày nào cũng giao cho Trương Thiên Minh mang công việc ở công ty để anh giải quyết tại nhà. Tư Vũ như con chim hoàng yến bị nhốt trong một chiếc lồng chim hoa lệ.
Nhiều lần cô muốn ra ngoài nhưng đều bị anh ngăn cản, cô muốn phản kháng nhưng anh lại kiên quyết tuyên bố rằng nếu như cô còn dám phản kháng thì sẽ đối phó với cha cô – Thẩm Lạc Chính. Biết rõ anh cực kỳ hận cha mình, cô rất sợ anh sẽ làm ra những chuyện độc ác nên cô đành thỏa hiệp, lẳng lặng nằm yên trên giường, ngẩn người mà khóc rống.
Khi vừa mới bắt đầu cô còn có thể gọi điện thoại cho Mục Thuần, Tư Đồ Thụy để tâm sự với họ, nhưng sau khi bị Trạc Thác phát hiện thì đến cả điện thoại cô cũng bị tịch thu, điện thoại bàn trong nhà cũng bị cắt. Để mẹ không phải lo lắng, cô phải nói dối là cùng anh ra nước ngoài du lịch một thời gian. Mỗi khi nghĩ đến mẹ khi nghe “Tin tức tốt” vui vẻ thế nào thì cô lại cảm thấy vô cùng khổ sở, nếu như mẹ biết rõ sự việc thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên mệt mỏi, thấy cô im lặng thừa nhận, thấy cô không còn dám phản kháng nữa, nhưng thỉnh thoảng Trạc Thác vẫn đòi hỏi thú tính đối với cô. Tất cả phòng bếp, phòng ngủ, phòng tắm, phòng đọc sách, phòng thay quần áo, chỉ cần anh thích thì chỗ nào cũng có thể làm, có khi ở trong phòng ngủ anh nhất quyết không cho phép cô mặc quần áo, cứ trần trụi như vậy mà nằm trên giường lớn, tùy ý chờ những hành vi man rợ của anh.
Lúc mới đầu Tư Vũ khóc lóc rất nhiều, liên tục cầu xin nhưng anh không hề rung động, lần nào cũng ngoan độc cảnh cáo và uy hiếp cô: “Nếu cô muốn cha mẹ cô mãi mãi không được bình yên thì….bây giờ cô có thể tự do rời khỏi đây, tôi sẽ không ngăn cản cô!”
Bi ai lớn nhất là tâm tư, cô bây giờ như cá không hề có tư tưởng chỉ có thể để anh tùy ý “Sử dụng”, chỉ cần anh muốn thì cô sẽ phối hợp. Khuôn mặt hồng hào càng ngày càng tái nhợt, đôi mắt sáng ngời đã sớm trở nên trống rỗng vô thần, con ngươi cũng chầm chậm lặng yên.
Trong phòng đọc sách yên tĩnh, toàn thân Trạc Thác chỉ mặc độc có một chiếc quần lót màu xanh đậm, mặt mũi đầy vẻ thỏa mãn nghiêng người dựa vào chiếc ghế dựa da đen lớn. Đột nhiên lúc này anh lại muốn có một lễ rửa tội, tuy cô đã trở lại phòng ngủ nhưng trong đầu anh vẫn thoáng hiện hình bóng quyến rũ của cô, nhìn cô dâm đãng, nhìn cô khuất phục như muốn phối hợp cùng mình, làm anh lần nào cũng không thể ngừng lại được, giống như cô vĩnh viễn không thể đủ được.
Dù biết rõ không phải thật lòng muốn hoan ái cùng mình, dù biết rõ cô có chết cũng nhẫn nhịn nhưng anh không để tâm, tất cả đều không để ý đến, chỉ cần cô ở bên cạnh mình là tốt rồi!
Nghe thấy tiếng chuông, điện thoại trên bàn bỗng nhiên rung lên. Trạc Thác cầm lên thấy một dãy số lạ làm tâm tư buồn bực của anh hạ xuống, chần chờ nhấc máy. Không biết đối phương nói gì đó, chỉ thấy gương mặt Trạc Thác lập tức tràn đầy phẫn nộ, còn có chút gì đó đố kỵ: “Làm sao cậu biết số tôi?”
………………………….
Sắc mặt anh càng lúc càng trầm xuống, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Tôi sẽ đến đúng giờ! Còn nữa, hi vọng đúng như cậu đã nói, có chuyện quan trọng muốn nói, nếu như để tôi phát hiện cậu đang lãng phí thời gian của tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Cất điện thoại, anh đến thẳng phòng thay đồ, chọn lấy một bộ âu phục màu đen, đến khi trong gương xuất hiện một mỹ nam toàn thân tràn ngập khí phách quý phát thì anh mới hài lòng xoay người rời khỏi.
Đi vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đôi mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm về bóng người đang nằm trên giường lớn thì đột nhiên ôn nhu trở lại, sau đó anh chậm rãi kéo cửa, đi qua phòng khách mà bước ra ngoài.
Vặn vẹo cơ thể, Tư Vũ nghiêng người nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ thì chậm rãi mở mắt to, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vách tường bóng loáng trắng noãn. Một hồi sau, cô đứng dậy bước khỏi giường, lặng lẽ đến thư phòng, thấy bên trong không có một bóng người, sau đó cô đi khắp nơi tìm anh, cuối cùng cô quay lại thư phòng lấy giấy bút ra cúi đầu không biết viết cái gì đó.
Khoảng nửa giờ sau, hai phong thư được chuẩn bị xong, lúc này nước mắt cô đã lăn dài.
Trở lại phòng khách, đặt hai phong thư ở nơi bắt mắt nhất – trên chiếc bàn trà màu xanh nhạt, cô đưa tay lên lau khô hai hàng lệ rồi đi vào phòng thay đồ. Không lâu sau cửa phòng thay đồ được mở ra, Tư Vũ đang mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên mặt chỉ có một chút son mà đôi môi đã trở nên đỏ tươi. Sự tiếc nuối dần nguôi đi, cô không hề lưu luyến rời khỏi cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook