Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc
-
Quyển 2 - Chương 20
Tư Vũ mở to mắt, thấy mình đang tựa vào lồng ngực to lớn của anh, một bàn tay đặt bên hông mình, tay còn lại đặt trên má phải của mình. Cô buồn bực giương mắt lên trên nhìn lại, khi cô thấy gương mặt quen thuộc đó thì lập tức ngẩn người.
Anh lúc này, đôi mắt ẩn sâu vào hàng lông mi dày, khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng trở nên thiên chân vô tà, nhu hòa dễ gần, cô si mê nhìn anh, cảnh này trong nháy mắt như trở lại khoảng thời gian sáu năm trước.
Đúng lúc Trạc Thác mở to mắt, bốn mắt nhìn nhau làm cho mặt Tư Vũ hiện lên một tia ngại ngùng, cô lúng túng cúi đầu xuống.
Trạc Thác vội ngăn cản cô, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên gọi: “Vũ nhi!”
Tiếng nói lúc sáng sớm có hơi chút khàn khàn, thấy cô không có phản ứng Trạc Thác nói tiếp: “Xin lỗi!”
Tư Vũ có chút rung động, thầm thở dài trong lòng, nếu như “Xin lỗi” có thể giải quyết vấn đề thì….cô cũng đồng ý; nếu như “Xin lỗi” có thể xóa bỏ những đàu đớn trong lòng thì…..hàng ngàn câu họ đã có thể nói. Từ lúc anh còn đang ngủ say cô đã nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nếu như không phải lúc cuối cùng mình còn có chút lý trí, nếu như cô không may mắn thì chỉ sợ đã sớm bị nước biển dìm chết đuối rồi.
Tâm tư đầy phiền muộn, cô giãy từ trong lòng anh ra nhưng Trạc Thác không những không buông cô ra mà còn xiết chặt vòng tay mình hơn.
Cả người cứ như vậy mà dựa sát vào người anh, cảm nhận được nhiệt độ của cô thể anh càng lúc càng nóng làm cho Tư Vũ đã nhanh chóng trở nên mị hoặc. Đột nhiên trong đầu xuất hiện lên khuôn mặt của một bé trai đang đứng bên cạnh Trạc Thác, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú rất tự nhiên với máy quay, cô lập tức tỉnh táo lại, không hề lưu luyến đẩy anh ra chuẩn bị rời giường.
Trạc Thác lo lắng vội vàng ngồi dậy, anh duỗi thẳng cánh tay chăm chú ôm chặt cô, dựa sát vào bả vai yếu ớt của cô thấp giọng hỏi: “Vũ nhi……….”
Hơi thở nóng của anh phả đến làm cô cảm thấy tê liệt, toàn thân lại trở nên chấn động, hai chân vừa vươn lên lập tức dừng lại.
Trạc Thác nín thở, tham lam hít thở mùi hương trên cơ thể cô nhưng trong đầu lại cứ hiện lên những câu nói của Lương Mục Thuần và bà Thẩm hôm qua, anh lên tiếng hỏi: “Vũ nhi, có thể nói sáu năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Em…có phải có điều gì khổ tâm không?”
Tư Vũ sửng sốt một chút, con người đứng im đột nhiên chuyển động, tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này? Không phải anh vốn nghĩ mình là kẻ phản bội sao? Hôm nay anh thật sự muốn biết hay là còn mục đích khác? Mình có nên dựa vào tình hình thực tế mà nói ra sự thật? Liệu nghe xong anh có tin tưởng không hay là nhân cơ hội đó vũ nhục mình?
Đã bao nhiêu lần cô muốn đem sự thật nói cho anh biết, hơn nữa cô cũng hạ quyết tâm khi đứa trẻ ra đời thì sẽ nói rõ chuyện của sáu năm trước. Nhưng đáng tiếc rằng đứa trẻ đã không còn, tất cả mọi chuyện…..giờ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vứt đi những mâu thuẫn trong lòng, bàn tay để bên hông đẩy ra, hai chân lại tiếp tục bước đến chân giường, bước xuống mặt đất cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Nhìn bong người chậm rãi biến mất ngoài cửa, Trạc Thác lại ảo não bối rối, cô chưa từng trở nên như vậy, trước đây dù mình có xấu xa với cô ấy thế nào, tra tấn cô ấy thế nào cô đều trả lời, nhưng giờ ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không muốn, thậm chí còn không thèm ngó ngàng gì đến mình, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có phải mình đã trả thù quá mức rồi không?
Nhớ đến số phận đứa trẻ bị chính mình bóp chết, trong lòng anh lập tức dâng lên sự hối hận vô cùng. Tất cả là do mình quá xúc động, bị thù hận che mắt mà hy sinh đứa trẻ vô tội, dù có hận đến thế nào cũng không nên làm như vậy, việc này so với việc làm của cô sáu năm trước có khác gì nhau? Mình có tư cách gì để hận?
Hơn nữa anh phát hiện chuyện sáu năm trước cũng không như mình nghĩa, có thể mình đã hiểu lầm chuyện gì đó, bỏ lỡ chuyện gì đó, nếu như Mục Thuần và bà Thẩm sẽ không nói những lời kia. Điều làm anh sợ nhất chính là anh cảm thấy mình đang dần mất đi Vũ nhi, nghĩ tới đây anh cảm thấy lạnh cả người, anh nhanh chóng chạy theo.
Sáng sớm, đường phố rất náo nhiệt, người đến người đi đều mang dáng vẻ rất vội vàng, chỉ riêng Tư Vũ cứ tự nhiên bước đi trên đường phố so với những người đang tất bật đi làm kia thì thật khác biệt.
Hôm nay là lần đầu tiên cô không nhìn anh mà bước đi. Vừa rồi sau khi rời khỏi phòng ngủ cô đến phòng thay đồ, cứ lặp đi lặp lại câu nói: “Xin lỗi, xin lỗi.” Nói xong lại tiếp tục đi như không có chuyện gì.
“Tư Vũ? Tư Vũ!” Bỗng nhiên đằng sau có tiếng đàn ông gọi.
Tư Vũ kinh ngạc một chút, quay đầu lại vô cùng ngạc nhiên, là anh! Tư Đồ Thụy.
Tư Đồ Thụy chần chờ chạy đến gần, vừa mừng vừa sợ, không thể tin được nhìn gương mặt luôn trong tâm trí anh sáu năm qua. Dung nhan vẫn tuyệt mỹ nhưng lại tái nhợt và tiều tụy đi rất nhiều, anh xót xa nói: “Tư Vũ, em gầy quá!”
Tư Vũ cũng yên lặng nhìn anh, đôi mắt khó tin đến ngây ra, cô cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa nhưng không ngờ lại tình cờ gặp lại như thế này, cô nhìn anh cười nhạt một tiếng: “A Thụy, lâu rồi không gặp.”
Nụ cười mê hồn của Tư Vũ làm cho Tư Đồ Thụy lại một lần nữa si ngốc “Anh mới từ Anh về mấy hôm trước. Những năm gần đây em….có khỏe không?”
Chưa kịp trả lời, Tư Vũ bị người qua đường vô ý chạm phải, không hề phòng bị mà ngã vào người Tư Đồ Thụy, Tư Đồ Thụy theo phản xạ đỡ lấy cô, kéo vào lòng và giữ chặt lấy.
Lồng ngực cũng rắn chắc to lớn, cũng có mùi nước hoa nhàn nhạt nhưng lại cho cô những cảm giác hoàn toàn khác nhau. Không biết tại sao cô luôn so sánh họ với Trạc Thác, lần trước là Mục Thuần, lần này lại là Tư Đồ Thụy.
Hơn sáu năm nay, chờ đợi cố hương đã thành sự thật, Tư Đồ Thụy vô cùng kích động, anh chỉ mong thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở thời gian này.
Cảm giác được bàn tay bên hông mình càng siết chặt hơn, Tư Vũ lập tức trở về với hiện tại, cô rời khỏi lồng ngực anh, cười khổ: “Xin lỗi!”
Tư Đồ Thụy hơi buồn bã, nhìn quần áo bình dân trên người cô hỏi: “Tư Vũ, gia đình em không sao chứ? Rời đi sáu năm rồi, giờ anh muốn đi thăm thú một chút, em có muốn đi cùng anh không?”
Nghĩ mình dù gì cũng không có việc gì để làm, lại nghĩ đến khoảng thời gian sáu năm trước anh cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều nên cô đành gật đầu.
“Chúng ta đi thôi.” Nói xong cô và anh cùng nhau sánh vai bước đi.
Trên con đường cái cách đó không xa có một chiếc BMW đen đang chờ đèn xanh, trong xe kín có người mang khuôn mặt tức giận, đôi tay đặt trên tay lái nổi lên gân xanh, hai con người đen láy lạnh lùng nhìn xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh nhìn về phía đôi nam nữ trẻ kia. Khó trách sáng sớm cô ta hờ hững đối với mình, khó trách sáng sớm đã chạy khỏi nhà, hóa ra là có hẹn với đàn ông, đứng bên đường mà ôm nhau với thằng đàn ông khác, thật là đồ đàn bà không biết nhục.
Đèn đỏ chuyển xanh, đằng sau truyền đến từng đợt tiếng còi xe dồn dạp, Trạc Thác cuối cùng cũng thu hồi lại ánh mắt, gương mặt vẫn lạnh lùng lãnh khốc như sương lạnh, anh cùng hết sức giẫm chân ga, phóng nhanh về phía trước.
Trần Tĩnh Di đứng ở cửa ra vào “Quán ăn nhỏ” thấy đôi nam nữ đang dần đi xa, đôi mắt cô đầy ưu thương và hoang mang. Đến khi tiếng trẻ con cười giòn xuất hiện, cô mới quay người lại, vứt bỏ những phiền muộn trong lòng kéo đứa bé bên người mà đi hướng khác.
Anh lúc này, đôi mắt ẩn sâu vào hàng lông mi dày, khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng trở nên thiên chân vô tà, nhu hòa dễ gần, cô si mê nhìn anh, cảnh này trong nháy mắt như trở lại khoảng thời gian sáu năm trước.
Đúng lúc Trạc Thác mở to mắt, bốn mắt nhìn nhau làm cho mặt Tư Vũ hiện lên một tia ngại ngùng, cô lúng túng cúi đầu xuống.
Trạc Thác vội ngăn cản cô, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên gọi: “Vũ nhi!”
Tiếng nói lúc sáng sớm có hơi chút khàn khàn, thấy cô không có phản ứng Trạc Thác nói tiếp: “Xin lỗi!”
Tư Vũ có chút rung động, thầm thở dài trong lòng, nếu như “Xin lỗi” có thể giải quyết vấn đề thì….cô cũng đồng ý; nếu như “Xin lỗi” có thể xóa bỏ những đàu đớn trong lòng thì…..hàng ngàn câu họ đã có thể nói. Từ lúc anh còn đang ngủ say cô đã nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nếu như không phải lúc cuối cùng mình còn có chút lý trí, nếu như cô không may mắn thì chỉ sợ đã sớm bị nước biển dìm chết đuối rồi.
Tâm tư đầy phiền muộn, cô giãy từ trong lòng anh ra nhưng Trạc Thác không những không buông cô ra mà còn xiết chặt vòng tay mình hơn.
Cả người cứ như vậy mà dựa sát vào người anh, cảm nhận được nhiệt độ của cô thể anh càng lúc càng nóng làm cho Tư Vũ đã nhanh chóng trở nên mị hoặc. Đột nhiên trong đầu xuất hiện lên khuôn mặt của một bé trai đang đứng bên cạnh Trạc Thác, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú rất tự nhiên với máy quay, cô lập tức tỉnh táo lại, không hề lưu luyến đẩy anh ra chuẩn bị rời giường.
Trạc Thác lo lắng vội vàng ngồi dậy, anh duỗi thẳng cánh tay chăm chú ôm chặt cô, dựa sát vào bả vai yếu ớt của cô thấp giọng hỏi: “Vũ nhi……….”
Hơi thở nóng của anh phả đến làm cô cảm thấy tê liệt, toàn thân lại trở nên chấn động, hai chân vừa vươn lên lập tức dừng lại.
Trạc Thác nín thở, tham lam hít thở mùi hương trên cơ thể cô nhưng trong đầu lại cứ hiện lên những câu nói của Lương Mục Thuần và bà Thẩm hôm qua, anh lên tiếng hỏi: “Vũ nhi, có thể nói sáu năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Em…có phải có điều gì khổ tâm không?”
Tư Vũ sửng sốt một chút, con người đứng im đột nhiên chuyển động, tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này? Không phải anh vốn nghĩ mình là kẻ phản bội sao? Hôm nay anh thật sự muốn biết hay là còn mục đích khác? Mình có nên dựa vào tình hình thực tế mà nói ra sự thật? Liệu nghe xong anh có tin tưởng không hay là nhân cơ hội đó vũ nhục mình?
Đã bao nhiêu lần cô muốn đem sự thật nói cho anh biết, hơn nữa cô cũng hạ quyết tâm khi đứa trẻ ra đời thì sẽ nói rõ chuyện của sáu năm trước. Nhưng đáng tiếc rằng đứa trẻ đã không còn, tất cả mọi chuyện…..giờ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vứt đi những mâu thuẫn trong lòng, bàn tay để bên hông đẩy ra, hai chân lại tiếp tục bước đến chân giường, bước xuống mặt đất cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Nhìn bong người chậm rãi biến mất ngoài cửa, Trạc Thác lại ảo não bối rối, cô chưa từng trở nên như vậy, trước đây dù mình có xấu xa với cô ấy thế nào, tra tấn cô ấy thế nào cô đều trả lời, nhưng giờ ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không muốn, thậm chí còn không thèm ngó ngàng gì đến mình, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có phải mình đã trả thù quá mức rồi không?
Nhớ đến số phận đứa trẻ bị chính mình bóp chết, trong lòng anh lập tức dâng lên sự hối hận vô cùng. Tất cả là do mình quá xúc động, bị thù hận che mắt mà hy sinh đứa trẻ vô tội, dù có hận đến thế nào cũng không nên làm như vậy, việc này so với việc làm của cô sáu năm trước có khác gì nhau? Mình có tư cách gì để hận?
Hơn nữa anh phát hiện chuyện sáu năm trước cũng không như mình nghĩa, có thể mình đã hiểu lầm chuyện gì đó, bỏ lỡ chuyện gì đó, nếu như Mục Thuần và bà Thẩm sẽ không nói những lời kia. Điều làm anh sợ nhất chính là anh cảm thấy mình đang dần mất đi Vũ nhi, nghĩ tới đây anh cảm thấy lạnh cả người, anh nhanh chóng chạy theo.
Sáng sớm, đường phố rất náo nhiệt, người đến người đi đều mang dáng vẻ rất vội vàng, chỉ riêng Tư Vũ cứ tự nhiên bước đi trên đường phố so với những người đang tất bật đi làm kia thì thật khác biệt.
Hôm nay là lần đầu tiên cô không nhìn anh mà bước đi. Vừa rồi sau khi rời khỏi phòng ngủ cô đến phòng thay đồ, cứ lặp đi lặp lại câu nói: “Xin lỗi, xin lỗi.” Nói xong lại tiếp tục đi như không có chuyện gì.
“Tư Vũ? Tư Vũ!” Bỗng nhiên đằng sau có tiếng đàn ông gọi.
Tư Vũ kinh ngạc một chút, quay đầu lại vô cùng ngạc nhiên, là anh! Tư Đồ Thụy.
Tư Đồ Thụy chần chờ chạy đến gần, vừa mừng vừa sợ, không thể tin được nhìn gương mặt luôn trong tâm trí anh sáu năm qua. Dung nhan vẫn tuyệt mỹ nhưng lại tái nhợt và tiều tụy đi rất nhiều, anh xót xa nói: “Tư Vũ, em gầy quá!”
Tư Vũ cũng yên lặng nhìn anh, đôi mắt khó tin đến ngây ra, cô cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa nhưng không ngờ lại tình cờ gặp lại như thế này, cô nhìn anh cười nhạt một tiếng: “A Thụy, lâu rồi không gặp.”
Nụ cười mê hồn của Tư Vũ làm cho Tư Đồ Thụy lại một lần nữa si ngốc “Anh mới từ Anh về mấy hôm trước. Những năm gần đây em….có khỏe không?”
Chưa kịp trả lời, Tư Vũ bị người qua đường vô ý chạm phải, không hề phòng bị mà ngã vào người Tư Đồ Thụy, Tư Đồ Thụy theo phản xạ đỡ lấy cô, kéo vào lòng và giữ chặt lấy.
Lồng ngực cũng rắn chắc to lớn, cũng có mùi nước hoa nhàn nhạt nhưng lại cho cô những cảm giác hoàn toàn khác nhau. Không biết tại sao cô luôn so sánh họ với Trạc Thác, lần trước là Mục Thuần, lần này lại là Tư Đồ Thụy.
Hơn sáu năm nay, chờ đợi cố hương đã thành sự thật, Tư Đồ Thụy vô cùng kích động, anh chỉ mong thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở thời gian này.
Cảm giác được bàn tay bên hông mình càng siết chặt hơn, Tư Vũ lập tức trở về với hiện tại, cô rời khỏi lồng ngực anh, cười khổ: “Xin lỗi!”
Tư Đồ Thụy hơi buồn bã, nhìn quần áo bình dân trên người cô hỏi: “Tư Vũ, gia đình em không sao chứ? Rời đi sáu năm rồi, giờ anh muốn đi thăm thú một chút, em có muốn đi cùng anh không?”
Nghĩ mình dù gì cũng không có việc gì để làm, lại nghĩ đến khoảng thời gian sáu năm trước anh cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều nên cô đành gật đầu.
“Chúng ta đi thôi.” Nói xong cô và anh cùng nhau sánh vai bước đi.
Trên con đường cái cách đó không xa có một chiếc BMW đen đang chờ đèn xanh, trong xe kín có người mang khuôn mặt tức giận, đôi tay đặt trên tay lái nổi lên gân xanh, hai con người đen láy lạnh lùng nhìn xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh nhìn về phía đôi nam nữ trẻ kia. Khó trách sáng sớm cô ta hờ hững đối với mình, khó trách sáng sớm đã chạy khỏi nhà, hóa ra là có hẹn với đàn ông, đứng bên đường mà ôm nhau với thằng đàn ông khác, thật là đồ đàn bà không biết nhục.
Đèn đỏ chuyển xanh, đằng sau truyền đến từng đợt tiếng còi xe dồn dạp, Trạc Thác cuối cùng cũng thu hồi lại ánh mắt, gương mặt vẫn lạnh lùng lãnh khốc như sương lạnh, anh cùng hết sức giẫm chân ga, phóng nhanh về phía trước.
Trần Tĩnh Di đứng ở cửa ra vào “Quán ăn nhỏ” thấy đôi nam nữ đang dần đi xa, đôi mắt cô đầy ưu thương và hoang mang. Đến khi tiếng trẻ con cười giòn xuất hiện, cô mới quay người lại, vứt bỏ những phiền muộn trong lòng kéo đứa bé bên người mà đi hướng khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook