Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc
-
Quyển 2 - Chương 16
Mặt trời vừa mới ló dạng, ánh nắng xuyên thấu qua bức màn mỏng manh mang lại hơi ấm khắp căn phòng.
Tư Vũ chậm rãi mở mắt, cô cảm tưởng như mình đã ngủ qua một thế kỷ dài, nếu như có thể, cô thật sự không muốn tỉnh lại nữa. Thân dưới dường như vẫn truyền đến sự đau đớn, nhưng không thể đau bằng lòng đau như cắt từng khúc ruột.
Một mực ngồi cạnh chăm sóc, Trạc Thác thấy cô tỉnh lại liền kích động nắm chặt lấy tay cô, khan giọng hô lên: “Vũ nhi!”
Như có điều suy nghĩ , cô liếc nhìn anh, cố nén đau xót mà suy yếu nói: “Đứa bé……Đã không còn phải không?”
Khuôn mặt Trạc Thác hiện lên một tia bất thường, áy náy nói: “Thật xin lỗi, Vũ nhi!”
Tư Vũ nhìn anh cười nhạt một tiếng, sâu kín nói: “Sao phải nói câu xin lỗi, cũng không phải là lỗi của anh, là do em không có duyên phận với đứa trẻ này.” Nói xong cô muốn bước xuống giường.
Thấy thế, Trạc Thác cuống quít níu cô nói: “Vũ nhi, em làm sao vậy? Em muốn đi đâu?”
“Em muốn đi toilet.”
“Em đừng động đậy, để anh bế em đi.”
Nằm trong lồng ngực anh cảm nhận được hơi ấm đang truyền đến cùng khuôn mặt ôn nhu, Tư Vũ tự hỏi bản thân lúc này là anh đang thật sự hối lỗi hay chỉ là cố ý giả vờ? Hiện giờ trong lòng anh rốt cuộc là đang nghĩ chuyện gì? Cô đoán mãi mà vẫn không thể hiểu được.
Hôm nay là lần đầu tiên Trạc Thác không đến công ty, anh một mực ở nhà chăm sóc cho cô. Nhiều lần muốn nói chuyện với Tư Vũ nhưng không biết phải nói gì, Tư Vũ thấy mỗi lần anh có chuyện định nói nhưng lại thôi thì cũng không để ý nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên giường từ từ nhắm mắt hai mắt lại, có khi tự hỏi, có khi đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Hôm sau Đông Nghị mang một ít thuốc bổ đến kiểm tra lại cho Tư Vũ, vì để chăm sóc tốt cho cô, Trạc Thác lấy hết dũng khí gọi điện cho bà Thẩm, còn mình thì đến công ty, trả lại sự yên tĩnh cho hai mẹ con cô.
Bà Thẩm biết Tư Vũ lại sảy mất đứa trẻ, bà vô cùng đau lòng, ngoài việc khóc lóc hay sầu não ra, bà vừa nấu cháo vừa mắng ông trời: “Ông trời ơi, sao ông lại một lần nữa hành hạ con gái tôi như vậy, nó là một đứa trẻ lương thiên, rốt cuộc kiếp trước nó đã phạm phải sai lầm gì mà phải chịu đựng đau khổ như vậy?”
Lau khô nước mắt, bà Thẩm cố giả bộ mỉm cười bưng chén cháo nóng vào phòng ngủ.
Đúng lúc Tư Vũ tỉnh lại, thấy mẹ mình đột nhiên xuất hiện trước mặt thì nước mắt không nhịn được cũng tuôn trào ra.
Bà Thẩm đặt chén cháo trên mặt bàn, đi đến bên cạnh cô, ôm chặt cô đau lòng nói: “Tiểu Vũ, bảo bối của mẹ.”
Tư Vũ vùi đầu vào ngực bà thê thảm lớn tiếng khóc: “Mẹ, tại sao số con lại khổ như vậy chứ? Sáu năm trước tự mình bỏ đi đứa con của mình; sáu năm sau tại sao lại cũng bị mất đi đứa con này? Con còn bao nhiêu oan nghiệt trong sáu năm nữa đây?”
Bà Thẩm nghe mà càng khẳng định phán đoán trong lòng, căm tức nói: “Tất cả là do nó, nó thật sự nhẫn tâm vậy sao? Mẹ đã sớm nghĩ sự tình không hề đơn giản như vậy, nhưng không thể tưởng tượng nó xảy ra nhanh như thế, kết quả còn tàn nhẫn như vậy.”
“Mẹ, rõ ràng là con nên hận anh ấy, nhưng con lại không hề oán hận. Năm đó ba ép con phải bỏ đứa tẻ con không có hận ông; hôm nay Thác cố ý để con sảy mất đứa con, con cũng không hề hận anh ấy. Trong lòng con không hề có chữ “hận”, mẹ, có phải con là quái vật không? Có phải con quá máu lạnh không?” Tư Vũ nắm chặt tóc mình, nổi giận hét lớn.
“Tiểu Vũ, đứa trẻ đáng thương.” Thấy cô mê man không thể kiềm chế được, bà Thẩm buồn bực ngẩng đầu lên nhìn trần nhà lớn tiếng kêu: “Ông trời ơi, người có mắt không? Tại sao ông lại tra tấn một đứa trẻ vô tội như thế? Có trừng phạt thì trừng phạt tôi đây là được rồi, xin ông đừng tra tấn nó nữa, không tra tấn tôi thì hãy thương lấy đứa trẻ này.”
Hai mẹ con cứ như vậy ôm nhau mà khác, mọi đau khổ trong lòng cứ như vậy mà khóc lên.
--------
Được bà Thẩm chăm sóc, lại được Đông Nghị dốc sức điều trị, một tuần sau thân thể Tư Vũ rốt cuộc cũng khôi phục trở lại, dù còn chút suy yếu nhưng đi lại đã không còn vấn đề gì nữa. Do cô năn nỉ nên bà Thẩm đành về nhà, nhiều lần Trạc Thác ở nhà cùng cô nhưng hai người không nói chuyện, không khí cực kỳ nặng nề, cuối cùng anh lại về công ty đến tối muộn mới trở về.
Hai ba ngày sau, cơ thể Tư Vũ đã hoàn toàn hồi phục như cũ, ở trong phòng suốt mười ngày cô sắp buồn bực đến phát điên, Mục Thuần nhiều lần gọi điện tới nhưng cô đều kiếm cớ qua loa để từ chuối. Hôm nay cô lại muốn ra ngoài hít thở không khí bên ngoài nên cô quyết định đến hành lang “Gửi gắm tình cảm.”
Đã lâu không nhìn thấy hình bóng này, Mục Thuần vui mừng ra mặt, nhưng thấy khuôn mặt tái nhợt và chiếc bụng bừng phẳng của cô thì anh lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, anh đau lòng nói: “Tư Vũ, em gầy quá.”
Nghe anh ân cần nói vật, nước mắt Tư Vũ đã nhịn nhiều ngày rốt cục lại tràn ngập từ trong hốc mắt.
Mục Thuần thấy thế vội vàng đóng cửa hành lang vẽ tranh, anh lại mang cô đến bờ biển.
Lần này Tư Vũ không hề hét lớn với biển rộng, cô chỉ đứng trước mặt nước biển ngây ngốc nhìn về phía xa.
“Mục Thuần, anh nói xem, biển rộng có thể mang theo đứa con của em không, đem chúng đến một nơi vô tư lự, chỉ có niềm vui, không có bi thương?”
“Tư Vũ…………….”
“Hi vọng là vậy!” Nhìn mặt biển rộng mênh mông, cô thì thào tự nói: “Mang đi cũng tốt, như vậy chúng sẽ không cần phải đến thế giới này chịu khổ như em.”
Mục Thuần lặng lẽ nhìn cô, nhìn khuôn mặt tuyệt lệ che kín vẻ thê lương, nhìn đôi mắt sáng kia đang tràn ngập những mơ ước mờ mịt làm lòng anh càng trở nên đau đớn.
“Mục Thuần, anh đã từng hận ai chưa?” Cô bình tĩnh nhìn về phương xa “Em là quái vật, em không thể hận. Em là một người mẹ vô dụng, ngay cả con mình cũng không thể giữ được.”
“Tư Vũ, sao em lại nói mình như vậy…………..” Mục Thuần lo lắng.
“Em từng nghĩ rằng mình rất kiên cường nhưng lại không phát hiện ra được tình yêu anh ấy dành cho em đang dần biến mất, em không thể nào tiếp tục kiên trì được nữa. Làm sao bây giờ? Mục Thuần, anh thông minh, lương thiện, am hiểu tâm tư người khác như vậy có thể nói cho em biết làm sao mới có thể tiếp tục yêu thương đây?” Nói xong lời cuối cùng, nước mắt cô lại chầm chậm rơi xuống lướt qua gương mặt tái nhợt xuống đôi gò má, từng giọt nước mắt hòa tan vào dòng nước biển đập lên bờ.
Mục Thuần không nhịn được nữa, anh duỗi cánh tay dài đem cô ôm chặt vào lồng ngực, lòng đầy căm phẫn nói: “Tư Vũ, đừng trách bản thân mình nữa, đừng nên ép bản thân như vậy, là hắn sai, hắn là người không đáng để em yêu.” Tuy cô không nói nhưng anh dường như biết chuyện đứa trẻ bị sảy chắc chắn là có liên quan đến tên khốn Trạc Thác.
Tuy lồng ngực này không đủ cường tráng như Thác, không đủ ấm áp như Thác nhưng lại mang cho cô một cảm giác an toàn, khiến cô không bị khống chế gì mà dụi đầu vào trong lòng anh mà muốn cứ mãi như vậy.
Cô dựa dẫm vào mình như vậy làm Mục Thuần rung động một chút, anh càng siết chặt vòng tay hơn, tay phải hơi di chuyển lên trên vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, thấp giọng an ủi: “Tư Vũ ngốc, em đã mệt mỏi nhiều rồi, từ giờ hãy để anh là bờ vai của em, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Như bị thôi miên, Tư Vũ cứ thế dựa sâu vào lòng anh say ngủ. Mục Thuần không dám động đậy mặc cho cánh tay đã tê dần nhưng anh vẫn chăm chú ôm chặt lấy cô.
Hoàng hôn đem bóng hai người hợp thành một, yên bình trên mặt nước biển, bắn ngược lại là một hình bóng nhỏ.
Tư Vũ chậm rãi mở mắt, cô cảm tưởng như mình đã ngủ qua một thế kỷ dài, nếu như có thể, cô thật sự không muốn tỉnh lại nữa. Thân dưới dường như vẫn truyền đến sự đau đớn, nhưng không thể đau bằng lòng đau như cắt từng khúc ruột.
Một mực ngồi cạnh chăm sóc, Trạc Thác thấy cô tỉnh lại liền kích động nắm chặt lấy tay cô, khan giọng hô lên: “Vũ nhi!”
Như có điều suy nghĩ , cô liếc nhìn anh, cố nén đau xót mà suy yếu nói: “Đứa bé……Đã không còn phải không?”
Khuôn mặt Trạc Thác hiện lên một tia bất thường, áy náy nói: “Thật xin lỗi, Vũ nhi!”
Tư Vũ nhìn anh cười nhạt một tiếng, sâu kín nói: “Sao phải nói câu xin lỗi, cũng không phải là lỗi của anh, là do em không có duyên phận với đứa trẻ này.” Nói xong cô muốn bước xuống giường.
Thấy thế, Trạc Thác cuống quít níu cô nói: “Vũ nhi, em làm sao vậy? Em muốn đi đâu?”
“Em muốn đi toilet.”
“Em đừng động đậy, để anh bế em đi.”
Nằm trong lồng ngực anh cảm nhận được hơi ấm đang truyền đến cùng khuôn mặt ôn nhu, Tư Vũ tự hỏi bản thân lúc này là anh đang thật sự hối lỗi hay chỉ là cố ý giả vờ? Hiện giờ trong lòng anh rốt cuộc là đang nghĩ chuyện gì? Cô đoán mãi mà vẫn không thể hiểu được.
Hôm nay là lần đầu tiên Trạc Thác không đến công ty, anh một mực ở nhà chăm sóc cho cô. Nhiều lần muốn nói chuyện với Tư Vũ nhưng không biết phải nói gì, Tư Vũ thấy mỗi lần anh có chuyện định nói nhưng lại thôi thì cũng không để ý nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên giường từ từ nhắm mắt hai mắt lại, có khi tự hỏi, có khi đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Hôm sau Đông Nghị mang một ít thuốc bổ đến kiểm tra lại cho Tư Vũ, vì để chăm sóc tốt cho cô, Trạc Thác lấy hết dũng khí gọi điện cho bà Thẩm, còn mình thì đến công ty, trả lại sự yên tĩnh cho hai mẹ con cô.
Bà Thẩm biết Tư Vũ lại sảy mất đứa trẻ, bà vô cùng đau lòng, ngoài việc khóc lóc hay sầu não ra, bà vừa nấu cháo vừa mắng ông trời: “Ông trời ơi, sao ông lại một lần nữa hành hạ con gái tôi như vậy, nó là một đứa trẻ lương thiên, rốt cuộc kiếp trước nó đã phạm phải sai lầm gì mà phải chịu đựng đau khổ như vậy?”
Lau khô nước mắt, bà Thẩm cố giả bộ mỉm cười bưng chén cháo nóng vào phòng ngủ.
Đúng lúc Tư Vũ tỉnh lại, thấy mẹ mình đột nhiên xuất hiện trước mặt thì nước mắt không nhịn được cũng tuôn trào ra.
Bà Thẩm đặt chén cháo trên mặt bàn, đi đến bên cạnh cô, ôm chặt cô đau lòng nói: “Tiểu Vũ, bảo bối của mẹ.”
Tư Vũ vùi đầu vào ngực bà thê thảm lớn tiếng khóc: “Mẹ, tại sao số con lại khổ như vậy chứ? Sáu năm trước tự mình bỏ đi đứa con của mình; sáu năm sau tại sao lại cũng bị mất đi đứa con này? Con còn bao nhiêu oan nghiệt trong sáu năm nữa đây?”
Bà Thẩm nghe mà càng khẳng định phán đoán trong lòng, căm tức nói: “Tất cả là do nó, nó thật sự nhẫn tâm vậy sao? Mẹ đã sớm nghĩ sự tình không hề đơn giản như vậy, nhưng không thể tưởng tượng nó xảy ra nhanh như thế, kết quả còn tàn nhẫn như vậy.”
“Mẹ, rõ ràng là con nên hận anh ấy, nhưng con lại không hề oán hận. Năm đó ba ép con phải bỏ đứa tẻ con không có hận ông; hôm nay Thác cố ý để con sảy mất đứa con, con cũng không hề hận anh ấy. Trong lòng con không hề có chữ “hận”, mẹ, có phải con là quái vật không? Có phải con quá máu lạnh không?” Tư Vũ nắm chặt tóc mình, nổi giận hét lớn.
“Tiểu Vũ, đứa trẻ đáng thương.” Thấy cô mê man không thể kiềm chế được, bà Thẩm buồn bực ngẩng đầu lên nhìn trần nhà lớn tiếng kêu: “Ông trời ơi, người có mắt không? Tại sao ông lại tra tấn một đứa trẻ vô tội như thế? Có trừng phạt thì trừng phạt tôi đây là được rồi, xin ông đừng tra tấn nó nữa, không tra tấn tôi thì hãy thương lấy đứa trẻ này.”
Hai mẹ con cứ như vậy ôm nhau mà khác, mọi đau khổ trong lòng cứ như vậy mà khóc lên.
--------
Được bà Thẩm chăm sóc, lại được Đông Nghị dốc sức điều trị, một tuần sau thân thể Tư Vũ rốt cuộc cũng khôi phục trở lại, dù còn chút suy yếu nhưng đi lại đã không còn vấn đề gì nữa. Do cô năn nỉ nên bà Thẩm đành về nhà, nhiều lần Trạc Thác ở nhà cùng cô nhưng hai người không nói chuyện, không khí cực kỳ nặng nề, cuối cùng anh lại về công ty đến tối muộn mới trở về.
Hai ba ngày sau, cơ thể Tư Vũ đã hoàn toàn hồi phục như cũ, ở trong phòng suốt mười ngày cô sắp buồn bực đến phát điên, Mục Thuần nhiều lần gọi điện tới nhưng cô đều kiếm cớ qua loa để từ chuối. Hôm nay cô lại muốn ra ngoài hít thở không khí bên ngoài nên cô quyết định đến hành lang “Gửi gắm tình cảm.”
Đã lâu không nhìn thấy hình bóng này, Mục Thuần vui mừng ra mặt, nhưng thấy khuôn mặt tái nhợt và chiếc bụng bừng phẳng của cô thì anh lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, anh đau lòng nói: “Tư Vũ, em gầy quá.”
Nghe anh ân cần nói vật, nước mắt Tư Vũ đã nhịn nhiều ngày rốt cục lại tràn ngập từ trong hốc mắt.
Mục Thuần thấy thế vội vàng đóng cửa hành lang vẽ tranh, anh lại mang cô đến bờ biển.
Lần này Tư Vũ không hề hét lớn với biển rộng, cô chỉ đứng trước mặt nước biển ngây ngốc nhìn về phía xa.
“Mục Thuần, anh nói xem, biển rộng có thể mang theo đứa con của em không, đem chúng đến một nơi vô tư lự, chỉ có niềm vui, không có bi thương?”
“Tư Vũ…………….”
“Hi vọng là vậy!” Nhìn mặt biển rộng mênh mông, cô thì thào tự nói: “Mang đi cũng tốt, như vậy chúng sẽ không cần phải đến thế giới này chịu khổ như em.”
Mục Thuần lặng lẽ nhìn cô, nhìn khuôn mặt tuyệt lệ che kín vẻ thê lương, nhìn đôi mắt sáng kia đang tràn ngập những mơ ước mờ mịt làm lòng anh càng trở nên đau đớn.
“Mục Thuần, anh đã từng hận ai chưa?” Cô bình tĩnh nhìn về phương xa “Em là quái vật, em không thể hận. Em là một người mẹ vô dụng, ngay cả con mình cũng không thể giữ được.”
“Tư Vũ, sao em lại nói mình như vậy…………..” Mục Thuần lo lắng.
“Em từng nghĩ rằng mình rất kiên cường nhưng lại không phát hiện ra được tình yêu anh ấy dành cho em đang dần biến mất, em không thể nào tiếp tục kiên trì được nữa. Làm sao bây giờ? Mục Thuần, anh thông minh, lương thiện, am hiểu tâm tư người khác như vậy có thể nói cho em biết làm sao mới có thể tiếp tục yêu thương đây?” Nói xong lời cuối cùng, nước mắt cô lại chầm chậm rơi xuống lướt qua gương mặt tái nhợt xuống đôi gò má, từng giọt nước mắt hòa tan vào dòng nước biển đập lên bờ.
Mục Thuần không nhịn được nữa, anh duỗi cánh tay dài đem cô ôm chặt vào lồng ngực, lòng đầy căm phẫn nói: “Tư Vũ, đừng trách bản thân mình nữa, đừng nên ép bản thân như vậy, là hắn sai, hắn là người không đáng để em yêu.” Tuy cô không nói nhưng anh dường như biết chuyện đứa trẻ bị sảy chắc chắn là có liên quan đến tên khốn Trạc Thác.
Tuy lồng ngực này không đủ cường tráng như Thác, không đủ ấm áp như Thác nhưng lại mang cho cô một cảm giác an toàn, khiến cô không bị khống chế gì mà dụi đầu vào trong lòng anh mà muốn cứ mãi như vậy.
Cô dựa dẫm vào mình như vậy làm Mục Thuần rung động một chút, anh càng siết chặt vòng tay hơn, tay phải hơi di chuyển lên trên vỗ nhè nhẹ sau lưng cô, thấp giọng an ủi: “Tư Vũ ngốc, em đã mệt mỏi nhiều rồi, từ giờ hãy để anh là bờ vai của em, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Như bị thôi miên, Tư Vũ cứ thế dựa sâu vào lòng anh say ngủ. Mục Thuần không dám động đậy mặc cho cánh tay đã tê dần nhưng anh vẫn chăm chú ôm chặt lấy cô.
Hoàng hôn đem bóng hai người hợp thành một, yên bình trên mặt nước biển, bắn ngược lại là một hình bóng nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook