Mộ Dung Ngạo Thần trầm ngâm, gánh nặng đè lên vai, cho dù là Vệ Vương hay Hoả Lưu Anh, bọn họ sinh ra đã mang theo vận mệnh trên người.

Cũng giống như hắn, mãi không thể nào thoát được vòng xoáy quyền lực.

Bên trong lại truyền đến giọng nói của tù nhân nọ " Bên ngoài chắc là Tam Hoàng Tử đi"
Dạ Tử Ly nhìn sang hắn hơi bất ngờ, Mộ Dung Ngạo Thần bây giờ là Dực Vương Gia, không ai không biết, tên đó lại gọi hắn là Tam Hoàng Tử.

Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng đi lại bên song sắt, nhìn vào trong kinh ngạc lên tiếng " Dương Mộ Vân"
Nam nhân trong ngục bật cười thành tiếng " Không nghĩ rằng Tam Hoàng Tử còn nhớ đến ta"
Dạ Tử Ly bên cạnh yên lặng, xem ra bọn họ có quan hệ trước đó.

Dương Mộ Vân, nghe sao lại quen như vậy.


Nghĩ một hồi nàng đập mạnh tay, đây chẳng phải là chỉ huy sứ một thời, hắn bị nhốt đây do bị oan đem binh tạo phản, nếu đúng như trong truyện Dương Mộ Vân đã trong ngục này 5 năm.

" Phụ Hoàng nhốt ngươi ở đây ?" Trong mắt Mộ Dung Ngạo Thần hiện lên kinh ngạc sắc, cố chỉ huy sứ Dương Mô Vân đối với cảm nhận của hắn luôn anh dũng, thiện chiến trung thành, 5 năm trước hắn dẫn binh tạo phản làm hắn không khỏi cả kinh.

Phụ Hoàng cũng chính vì vậy không ngay lập tức giết hắn, mà chỉ nhốt trong ao ngục cả đời sám hối.

Bên cạnh Dạ Tử Ly khẽ cau mày, người khác không rõ sự việc, chỉ có mình nàng là độc giả biết rõ, nguyên nhân Dương Mộ Vân đem quân về Hoàng Cung, cũng chính là muốn bảo vệ Huyền Vũ Quốc trước sự tạo phản của Hoàng Quý Phi cùng Chu Tước Quốc.

Dương Mộ Vân vô tình biết được kế hoạch của Hoàng Quý Phi, nên nhanh chóng đem quân trở về hoàng thành, không ngờ lại bị oan nghi ngờ tạo phản, Dương Mộ Vân cho dù trăm cái miệng cũng không thể lật đổ Hoàng Quý Phi, huống hồ thân phận của nàng còn là trưởng công chúa Chu Tước Quốc Nguyệt Cố Âm.

Dương Mộ Vân ngã người phía sau, mang theo lơ đãng bất cần " Nhốt đâu có quan trọng sao ? Dù sao ta cũng chỉ là một tù nhân, không tử đã là khoan dung"
Mộ Dung Ngạo Thần lạnh nhạt nói tiếp " Năm đó..."
Chưa để hắn nói hết câu, Dương Mộ Vân đã tiếp lời " Tam Hoàng Tử, chuyện năm đó ta đã quên sạch, điều không nên nói, cũng đã quên"
Cau nhẹ mày kiếm, Mộ Dung Ngạo Thần bước lên trước khung cửa gỗ trầm giọng " Dương Mộ Vân, ngươi thật sự chấp nhận kết cục này?"
" Mộ Vân tài đức gì ?" Hắn cười nhạt, năm đó hắn một lòng chinh chiến xa trường, lại bị ép vào tội mưu phản, bản thân giữ lại được cái mạng, nhưng huynh đệ vào sinh ra tử đều bỏ mạng, hắn không thể thắng cái gọi là quyền lực.

Là hắn tự đề cao bản thân.
" Dương Mộ Vân" Mộ Dung Ngạo Thần trầm giọng.
Dương Mộ Vân đưa mắt ra sau nhìn nàng " Kia có phải là tiểu công chúa ?"
" Ngươi biết ta ?" Dạ Tử Ly nhẹ giọng, lại chợt nhận ra, mạng hắn chẳng phải là do nàng cửu cữu Ngôn Dự Cơ cùng Ngôn Nhã Tú cứu về sao ? Đối với Ngôn Dự Cơ hắn muốn vương quyền lại không muốn Vương quyền Huyền Vũ rơi vào tay một quốc gia khác, cũng có thể gọi là yêu nước đi.


Chính vì thế hắn mới giúp Dương Mộ Vân, huống hồ hắn nữ nhi cũng là Hoàng Hậu, muốn đá đổ Hoàng Quý Phi có chống lưng phía sau, cần phải có thêm quyền lực đồng minh.

Hắn cười nhạt " Tiểu công chúa đã lớn vậy rồi sao ? Đã có phò mã chưa ?"
Nàng chảy mồ hôi lạnh, quả là võ tướng, lời nói cũng hoang dã như vậy " Đa tạ Chỉ huy sứ quan tâm, ta vẫn chưa có phu quân"
Mộ Dung Ngạo Thần đương nhiên biết rõ phụ hoàng giữ lại tính mạng cho Dương Mộ Vân là do Ngôn Dự Cơ nộp tấu cầu xin. Hắn nhìn nam tử từng đỉnh đạc trước mặt, cau mày nói " Hoàng Quý Phi vẫn trong Hậu cung"
Quả nhiên đôi bàn tay hắn bỗng nắm chặt, nàng chưa từng gặp qua Hoàng Quý Phi Nguyệt Cố Âm, nghe nói sau khi Dương Mộ Vân bị bắt Nguyệt Cố Âm cũng bị Mộ Dung Cảnh đề phòng, luôn trong hậu viện chưa từng bước ra ngoài.

" Hoàng Quý Phi đương nhiên sẽ ở hậu cung, Tam Hoàng Tử nói với ta điều này là có ý gì ?" Hắn trầm giọng trả lời.

" Bổn Vương sẽ cứu ngươi khỏi đây, tạo phản năm xưa cũng nên cho chủ nhân trả giá" Mộ Dung Ngạo Thần trầm giọng lên tiếng, cũng phất tay rời đi.
" Mộ Dung Ngữ Lam ngươi không tính ra ngoài?" Mộ Dung Ngạo Thần trầm giọng hỏi
Dạ Tử Ly nhìn hắn cũng nhanh chóng bứơc theo sau, lại nhìn sang Dương Mộ Vân vẫn điềm tỉnh ngồi trong ngục.

Dương Mộ Vân a, sau này chính là tướng soái đắc lực dưới trướng nữ chính Lạc Tâm Nghiên.


" Tiểu công chúa, sau này mong vẫn còn nghe được câu truyện của Vệ Vương cùng Hoả Lưu Anh " Hắn đột nhiên thốt ra câu nói.

Nàng gật đầu " Được"
Dù sao không lâu tiếp theo hắn cũng sẽ được Lạc Tâm Nghiên một lần tình cờ cứu ra ngoài.

Bước theo Mộ Dung Ngạo Thần ra khỏi ngục, cả hai không một người nói lời nào, hắn vẫn luôn suy nghĩ về Dương Mộ Vân, lúc Dương chỉ huy sứ tạo phản, hắn vẫn chỉ là một hoàng tử chưa đủ lông cánh, sau này điều tra biết được đằng sau nguyên do, hắn vẫn luôn muốn trả lại trong sạch cho Dương Mộ Vân, có điều những năm gần đây Hoàng Quý Phi luôn để lộ khuyết điểm, muốn nắm thót cũng là chuyện khó.

Ra khỏi ngục Dạ Tử Ly đã thấy bạch y nam tư tuấn mỹ đứng đó, mày kiếm hồ ly mắt nhìn thấy nàng mang chút vui vẻ, hắn từ tốn đi lại gật đầu hành lễ cùng Mộ Dung Ngạo Thần " Dực Vương điện hạ"
" Vân Thừa Tướng hôm nay có nhã hứng đến ngục tù tham quan ?" Mộ Dung Ngạo Thần có chút châm chọc hỏi.
Vân Phi Vũ cười rộ, lại nói " Cũng không phải, thần đến đây để đón công chúa"
" Đón ta?" Dạ Tử Ly kinh ngạc sắc hiện lên

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương