Mộ Dung Mặc Nhiên nhướng mi, khó hiểu " Một nữ tử như ngươi, đi vô nơi đó làm gì, huống hồ ngươi còn là quốc gia công chúa"
" Ây đừng mở miệng ra công chúa này công chúa nọ, ta nghe đủ mệt rồi.

Ngươi a, giang hội không câu nệ tiểu tiết." Dạ Tử Ly phất tay phiền chán, từ lúc xuyên qua đây, đi nhẹ nói khẽ cười duyên nàng đều phải tuân thủ.

Hiếm khi gặp người trong giang hộ như Tiêu Viêm, nàng thật sự một chút cũng không muốn nghe thêm.

Hắn bật cười, tiếp tục nói " Ngươi nói công chúa như ngươi muốn đến đó làm gì ?"
"Để Hinh Vương từ hôn ta, không phải ép ta hoà thân sao ? Ta sẽ phá nát hôn sự này" Nàng không muốn rời đi Huyền Vũ, vì có Ngôn Khả ở đây.

Không phải nữ tử để ý nhất thanh danh sao ? Nàng càng muốn làm thanh danh bản thân tệ nhất, Tuyết Vô Ảnh a, tuy rằng bổn cô nương rất là thích ngươi, nhưng chỉ là hâm mộ thôi không phải muốn gả cho ngươi.

Nghe nàng nói, trong mắt hắn loé lên kinh ngạc sắc " Nghe đồn Hinh Vương là một mỹ nam tử, ngươi chắc không muốn gả"
" Mỹ nam tử chỉ để ngắm không thể gả" Nàng bĩu môi lắc đầu, huống hồ trong showbiz thể loại mỹ nam nào nàng chưa gặp qua.

Còn có hai hoàng huynh cùng một Vân hồ ly trong cung, ai chẳng phải là tuyệt đại mỹ nam, nàng không hiếm lạ.
Nhấc môi ý cười, Mộ Dung Mặc Nhiên khoanh tay trêu tức nói " Không phải Lục công chúa trong yến tiệc, mạnh miệng nói phi Hinh Vương phi gả, từ chối cả hôn sự với Vân Phi Vũ sao ?"
" Lúc nhỏ dại dột, đừng nhắc tới.

Ngươi mau dẫn ta đi thanh lâu" Nàng không kiên nhẫn đi đến nắm lấy tay áo hắn.

Mộ Dung Mặc Nhiên hơi đờ người, hắn đột nhiên cảm thấy vị hoàng muội này làm nũng cũng có chút đáng yêu.

nắm lấy cả người nàng bay khỏi hoàng cung.

Dạ Tử Ly bất ngờ hoảng hốt ôm lấy hắn.

Trước khi đi thông báo nàng một tiếng được không.
Ngừng lại trước một thanh lâu, hai bên nữ nhân son phấn tấp nập chào mời khách.

Dạ Tử Ly nhìn lên tấm bảng trên cao " Quế Hương Lâu"
" Đây là thanh lâu nổi tiếng nhất Huyền Vũ" Mộ Dung Mặc Nhiên từ tốn nói, tay phe phẩy chiếc phiến, hất cầm về phía trước ý chỉ nàng bước vào.
Dạ Tử Ly hừ lạnh đi về phía trước, chưa kịp vào cửa đã bị giử lại.

Một nữ nhân trang điểm có chút lồng lộn nhìn nàng trên xuống trong mắt loé ra ghen ghét sắc, nữ tử này lại quá mỹ đi, chanh chua giọng nói phát lên " Cô nương, nơi đây chỉ tiếp đón nam tử, không chiêu mộ nữ nhân"
" Nhiêu đây đủ ?" Từ phía sau Mộ Dung Mặc Nhiên ném lên hai thỏi vàng, câu môi hỏi.


Tú nương bên trong thấy cảnh tựơng, liền hối hả chạy ra.

" Ai du, khác quan đừng để ý đến nàng, mau vào trong"
Hai thỏi vàng lại đưa ra một cách dễ dàng như vậy.

Khỏi nói cũng biết thân phận nhất định không tầm thường, mỏ vàng lớn như vậy sao có thể bỏ lỡ.

Dạ Tử Ly gật gù đi vào trong, đúng là cái gì dùng tiền cũng có thể thay đổi được.

" Ngươi muốn thông báo thân phận ở tại đây" Ngồi xuống chiếc bàn chuẩn bị sẵn, Mộ Dung Mặc Nhiên tò mò tiếp theo nàng sẽ làm như thế nào.

Dạ Tử Ly nhún vai " Tuỳ cơ ứng biến"
Lúc này tú nương cũng quay trở lại, còn dẫn theo bốn vị nữ tử, cười tươi nói " Xuân Lan, Thu Yến, Hương Mai, Tự Ngọc phục vụ tốt cho nhị vị khách quan"
Tứ mỹ nhân chia ra thành hai tốp, đi đến bên Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Dạ Tử Ly.

Nàng có chút không khoẻ cười gượng, nàng không có sở thích đoạn tay áo, không chút nào thoải mái ngồi dịch ra.

Hắn nhìn Thu Yến cùng Tự Ngọc nũng nịu bước đi đến, trực tiếp đưa chiếc phiến che mũi ngọc " Các ngươi có thể tránh xa bổn thiếu gia, hôi không chịu được"
Thu Yến bọn họ sững sốt, không tin được rưng rưng " Công tử..."
Hắn chê bọn họ thối ? Dù thế nào bọn họ cũng là tứ đại mỹ nhân của Quế Hương Lâu, nhan sắc chỉ thua mỗi hoa khôi Mộng Uyển Phù.

Nhưng không đến nỗi hôi thối không chịu nỗi như lời hắn nói.

Mộ Dung Mặc Nhiên không vui phẩy chiếc phiến " Còn không mau lui, bổn thiếu gia không có tâm trạng"
Bốn người sợ hãi, liền lui đi.

Dạ Tử Ly thở phào, cũng có chút thương cảm nhìn hướng bọn họ " Ngươi không cần nặng lời như vậy.

Bọn họ cũng không phải xấu, đều là kế sinh nhau"
Hắn lộ ra kinh ngạc thần sắc, Mộ Dung Ngữ Lam cũng có lúc thương cảm cho người khác, nàng không phải đanh đá khó ưa, luôn ích kỷ hay sao.

Càng ngày càng khác lạ khiến hắn nhiều bất ngờ " Lục công chúa cũng có lúc quan tâm người khác ?"
" Do ngươi không biết thôi " Nàng tiếp tục nhún vai.

Mộ Dung Mặc Nhiên giữ im lặng, nếu vậy không chỉ riêng hắn, mà cả đại lục này chắc chắn không ai hay biết.


Bên dưới đột nhiên vang lên thanh âm của Tú Nương " Không để mọi người chờ lâu, Mộng cô nương sẽ lên biểu diễn"
Bên dưới khán đài, đám đông như vỡ oà, ngước nhìn lên phía sàn tìm hình bóng Mộng Uyển Phù.

Nàng là nhất bản hoa khôi Quế Hương Lâu, nhan sắc có thể sánh bằng đệ nhất mỹ nhân Huyền Vũ Lạc Sở Sở.

Không lâu sau trên đài xuất hiện một bạch y nữ tử, xinh đẹp dung nhan, mắt phượng nhẹ đảo quanh khán đài.

Hai tay đặt lên cây cầm, từ tốn đánh.

Tiếng đàn như dòng suối nhẹ si tình đánh thẳng vào lòng người.

Dạ Tử Ly bên trên cảm thán " Hảo nghệ, Tiêu Viêm ngươi có thấy nàng thật mỹ không?"
" Không" Mộ Dung Mặc Nhiên không chút để tâm đến tiếng đàn, vẫn phe phẩy chiếc phiến bên tay.

Nếu nói Mộng Uyển Phù mỹ, vậy Mộ Dung Ngữ Lam chính là nghiêng nước nghiêng thành.

Không thể phủ nhận, nhan sắc của nàng chính là đệ nhất mỹ nhân.

Có điều vì thanh danh quá xấu nên Mộ Dung Ngữ Lam mãi không được công nhận.

Mộng Uyển Phù lướt một lượt bên dưới đài say mê khúc nhạc của nàng.

Trong mắt loé lên kiêu ngạo.

Đột nhiên nhìn đến nữ tử khuynh quốc trên khán đài, nàng đanh mặt, tay thanh tú gẫy nàng cũng bị chệch một nhịp, rồi ngừng lại.

Là nàng, Mộ Dung Ngữ Lam sao lại xuất hiện ở đây.

" Sao lại dừng lại rồi"
" Đang hay"
Xung quanh bàn tán xôn xao, lúc này Mộng Uyển Phù từ tốn đứng lên nhẹ giọng nói " Uyển Phù tự nhận kém hiểu biết, chỉ mấy ca khúc lúc nào cũng đàn đi đàn lại.

Hôm nay tình cờ nhìn thấy một cố nhân, chi bằng hãy lên đài biểu diễn một ca khúc, để Uyển Phù mờ mang tầm mắt"

Theo hướng Mộng Uyển Phù, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Dạ Tử Ly.

Nhìn đến dung mạo nàng, trong mắt đều trạn ngập kinh diễm.

Đây là gì nhan sắc, hoa nhường nguyệt thẹn.

Dạ Tử Ly nhướng mi, nàng từng đắc tội Mộng Uyển Phù này sao ? Khi không lại gây khó dễ cho nàng.
Mộng Uyển Phù nhếch môi ý cười, người đời đều biết Mộ Dung Ngữ Lam là phế vật, không cầm kỳ thi hoạ, chỉ sợ hôm nay nàng sẽ phài mất mặt.

Mộ Dung Mặc Nhiên không vui nhíu mi, nhàn nhạt nói " Ta có thể đưa ngươi rời khỏi đây.

Không ai dám đuổi theo"
" Không cần, ta không phải vô dụng như vậy" Dạ Tử Ly khoác tay, từ tốn đứng dậy, rời đi chỗ ngồi.

Bước lên đài cao, nàng nhìn Mộng Uyển Phù nở nụ cười nói " Ta có thể mượn cầm?"
" Cô nương tự nhiên" Không che giấu chán ghét thần sắc.

Mộng Uyển Phù rời đi nhường chỗ cho Dạ Tử Ly.

Nàng muốn xem xem hôm nay Mộ Dung Ngữ Lam sẽ như thế nào ngẩng đầu lên được.
Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn từ cao xuống, hơi nhíu mi.

Hắn cũng nhận ra đich ý của Mộ Uyển Phù giành cho nàng, rốt cuộc là tại sao ?
Dạ Tử Ly đặt tay lên dây đàn, thanh tú tay nhẹ nhành gẫy.

Tiếng đàn vang lên, không bi thương si tình như Mộng Uyển Phù.

Nó hùng hồn anh khí, đôi lúc lại như làn gió nhẹ nhành phiêu lãng.

Rồi lại dồn dập khẩn trương.

Nàng đóng nhiều phim cổ trang, nên cũng đã theo khoá học cầm.

Để có thể đóng tròn vai, không cần phải giả bộ.

Nên đối với nàng không gì khó.

Mộ Dung Mặc Nhiên kinh ngạc không thôi, khi nào thì nàng lại biết cách đàn, lại còn biểu diễn một cầm khúc ấn tượng như vậy.

Mộ Dung Ngữ Lam đúng là mang cho hắn nhiều kinh ngạc ngoài ý muốn.

Tiếng đàn dừng lại, xung quanh im lặng như tờ.


Đến lúc hoàng hồn lại, như sấm vỗ những tràn pháo tay tràn đến.

Không ngớt lời khen ngợi.

" Hay quá"
" Ta chưa bao giờ nghe khúc nào hay như vậy"
" Khuynh sắc khuynh thành dung mạo, tài năng này hơn cả Mộng Uyền Phù"
Bên cạnh Mộng Uyển Phù oán giận đến tái mặt, tại sao có thể như vậy.

Không phải Mộ Dung Ngữ Lam ngu ngốc không biết cầm kỳ thi hoạ sao.

Dạ Tử Ly nhẹ nhàng đứng lên, nhìn sang Mộng Uyển Phù nói " Đa tạ Mộng cô nương"
Tú nương vui như trẩy hội đi đến, hoàng toàn bỏ qua Mộng Uyển Phù, cười nói " Cô nương, khúc cầm này của ngươi thật tuyệt, xin hỏi quý danh của ngươi là..."
" Lục Công Chúa, thứ cho Uyển Phù chậm trễ nhận ra" Mộng Uyển Phù phía sau đột ngột lên tiếng, còn nhanh chóng hành lễ.
Xung quanh càng thêm náo loạn, lục công chúa Mộ Dung Ngữ Lam ? Đây là chuyện gì ? Sao nàng có thể xuất hiện ở đây.

Tú nương cũng tái mặt, đây chính là truyền kỳ phế vật công chúa ? Nhưng lại rất được sủng ái.

Sao nàng lai đến đây, không phải nên trong cung sao.

Dạ Tử Ly cười nhẹ, muốn công khai thân phận để nàng thân bại danh liệt.

Vì công chúa lại đi vào Thanh lâu, tin tức này truyền ra ngoài có bao nhiêu sức ảnh hưởng.

Vừa hay, nàng cũng muốn như vậy.

Nàng còn muốn thanh danh xấu hơn như vậy.
" Đúng vậy ta là Mộ Dung Ngữ Lam" Dạ Tử Ly không chút e dè nói.
Xung quanh đám đông sợ hãi hành lễ, nên nhớ Mộ Dung Ngữ Lam độc ác thành thói, nếu phật lòng nàng chỉ sợ chết khó coi.

Dạ Tử Ly phất tay, đi về phía Mộ Dung Mặc Nhiên " Bình thân, hôm nay bổn công chúa đi ra ngoài, là để đến thanh lâu dạo chơi, và gặp gỡ vị công tử đây"
Tiêu Viêm đắc tội rồi.

Dạ Tử Ly nắm lấy cổ áo hắn, cúi đầu hôn lên môi.

Mộ Dung Mặc Nhiên cả kinh mở to mắt.

Có chút bất khã tư nghị đứng hình.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương