Dạ Tử Ly cầm lồng đèn hoa đăng đi đến bên bờ sông, hai tay từ từ hạ xuống, nhắm nhẹ mắt.

Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Vân Phi Vũ nhìn nàng bên bờ hồ, tuyệt sắc dung mạo, điềm tĩnh an nhiên.

Buông ra chiếc lồng đèn, nhìn nó trôi theo dòng chảy, nàng trầm ngâm.

Đến thế giới này rồi, ai sẽ tìm muội muội ?
Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn nàng pha lẫn bi thương, hắn có chút không hiểu.

Mộ Dung Ngữ Lam buồn cái gì ? Nàng bi thương vì cái gì ? " Ngươi sao lại buồn?"
Nhìn dòng sông đầy hoa đăng, nàng nhẹ thở dài " Có những thứ ta vô pháp thay đổi, cho dù như thế nào?"
Giống như lúc Khuynh Ly, nàng cố gắng thế nào cũng không thể tìm ra tin tức của nàng, giống như biến mất khỏi thế gian.

Lúc này nàng lại bị đến thế giới này, ai là người sẽ tìm Khuynh Ly, nếu muội muội trở về mà không gặp đựơc nàng.

Sẽ thế nào.
Hắn kinh ngạc, ý nàng là như nào.

Có những thứ vô pháp thay thế.

Ví như nàng là công chúa nữ nhi thân sinh của Ngôn Nhã Tú, hắn lại là Thương Vương nhi tử của một nô tỳ từ cung Hoàng Hậu, hắn cố gắng sống sót chỉ để được đứng trên cao cửu ngũ chí tôn, được báo thù cho mẫu thân.

Hắn và nàng không thể như bao bình thường huynh muội, bất luận thế nào.

" Lam Nhi, cũng nên hồi cung" Vân Phi Vũ đi lên cạnh nàng, nhẹ giọng nói.
Dạ Tử Ly có chút sợ hãi nhìn hắn " Vân Phi Vũ, ngươi có bệnh ? Ai là ngươi Lam Nhi"
Hắn gợi lên khoé môi cười " Nơi đây là ngoài cung, ngươi chắc không muốn ta gọi ngươi là công chúa đâu"
Nàng gật gù, cũng đúng, nếu lộ thân phận chắc chắn gây nên không ít phiền toái.


Dù sao cũng không phải tên của nàng, tuỳ hắn gọi vậy.

" Nên hồi cung rồi"
Vấn đề là hồi cung bằng cách nào? Như cách cũ Tiêu Viêm giúp nàng bay vào cung sao ? "Tiêu Viêm, chúng ta đi"
" Ta sẽ đưa ngươi hồi cung, không nhọc Tiêu công tử" Vân Phi Vũ tiến lên phía trước, nhìn vào Mộ Dung Mặc Nhiên cười nhẹ.

Hắn không biết lí do gì Tiêu Viêm lại để tâm đến Mộ Dung Ngữ Lam,có điều hắn biết Tiêu Viêm không phải là người dễ chọc đến.

" Không cần, Tiêu Viêm đưa ta về được" Tuy nàng không biết hắn lai lịch như nào, nhưng ích ra cũng đỡ hơn các nam chủ muốn tống nàng vào đường cùng.
Vân Phi Vũ có chút bất khả tư nghị, từ trước đến giờ chỉ có Mộ Dung Ngữ Lam đơn phương muốn hắn cùng làm, chưa bao giờ hắn mở miệng.

Lúc này hắn lại bị cự tuyệt như vậy.

Vốn Vân Phi Vũ kêu nàng là Lam Nhi làm hắn có chút khó chịu trong lòng, nghe nàng từ chối, Mộ Dung Mặc Nhiên hài lòng cười " Vân Thừa Tướng có vẻ quên vị tiểu thư đi cùng ngươi phía sau, bổn cung chủ sẽ đưa nàng hồi cung.

Ngươi không cần lo lắng"
" Dù thế nào Tiêu Âm cung cũng trong giang hồ, nếu Tiêu cung chủ ra vào cung như vậy chắc chắn không ổn.

Còn về phần Lạc tiểu thư, ta cũng không đi cùng nàng.

Là nàng tự đến tìm ta, ta cũng không có nghĩa vụ đưa nàng hồi Lạc Phủ" Vân Phi Vũ nhẹ như lông vũ nói.

Dạ Tử Ly có chút choáng váng, Lạc Tâm Nghiên là nữ chính được không ? Từ khi nào lại bị đối xử như con ghẻ như vậy.

Trong kịch bản rõ ràng không có những câu nói này.

Vân Phi Vũ trong nguyên tác sủng Lạc Tâm Nghiên tận thiên, bây giờ lại vân đạm phong khinh từ bỏ hết quan hệ.


Lạc Tâm Nghiên tức giận đỏ mặt, đúng là nàng tìm đến Vân Phi Vũ vì biết hắn là Huyền Vũ thừa tướng quyền cao chức trọng, nàng muốn hợp tác cùng, không ngờ chẳng những hắn không chịu, còn không đem nàng để vào mắt "Phi Vũ, sắc trời đã khuya, ta có chút sợ"
" Ta sẽ nhờ ám vệ đưa ngươi về, còn có Lạc tiểu thư mong sau này hãy gọi ta là Vân Thừa Tướng" Vân Phi Vũ phất tay, từ trong tối nhảy ra một ám vệ, hắn đi đến cạnh Lạc Tâm Nghiên làm thế.
Lạc Tâm Nghiên tái hết mặt, làm sát thủ hiện đại đã bao giờ nàng chịu nhục như vậy.

Là do nàng, Mộ Dung Ngữ Lam.

Đợi đi, một sát thủ hàng đầu hiện đại lại thua dưới tay của cổ đại nữ nhi sao ? " Vậy đa tạ Vân Thừa Tướng"
Lạc Tâm Nghiên không cam lòng xoay người bước đi.

Dạ Tử Ly nhìn theo nàng có chút ngoài ý muốn, nữ chính thế mà đã hết vai diễn.

Mộ Dung Mặc Nhiên thấy hắn kiên trì cũng không tiếp tục tranh cãi, trực tiếp cười nói " Vậy cũng được, nàng liền giao cho Vân Thừa Tướng"
Nói rồi hắn lui ra sau, Dạ Tử Ly vội đi lại, có chút nuối tiếc nói " Ta làm sao có thể liên lạc với ngươi"
Dù sao chỉ có mình hắn dẫn nàng xuất cung chơi, nếu hắn bỏ đi rồi.

Ai có thể đưa nàng dạo chơi.

Mộ Dung Ngữ Lam thấy hành động của nàng, bất ngờ nhanh chóng cười, tay đưa cho nàng một ống tre " Khi nào muốn gặp ta, cứ bắn nó lên trời, ta sẽ xuất hiện"
Đây là pháo tín hiệu của Tiêu Âm cung.

Cho dù ở xa bao nhiêu cũng có thể bắt được tín hiệu.

Dạ Tử Ly cầm cái óng, ngẩng lên nhìn Mộ Dung Mặc Nhiên.

Hắn vừa tạm biệt đã biến mất, làm nàng mơ hồ, hảo khinh công a.
Vân Phi Vũ đi đến cạnh nàng, tuyệt mỹ như hồ dung nhan hiện lên vẻ bất khoái " Chúng ta khởi hành"
Ngồi trên xe ngựa, bên trong không ai nói một lời.


Dạ Tử Ly im lặng, Vân Phi Vũ càng im lặng, không khí trầm tĩnh đến đáng sợ.

Đột nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần Vân Phi Vũ mở mắt, nguy hiểm nheo lại.

Hắn cầm kiếm bên hong đâm lên nốc xe.

Rồi nhanh chóng ôm nàng bay ra ngoài.
Chiếc xe ngực bị nhiều nhát kiếm đâm thành tổ ong.

Dạ Tử Ly kinh hãi che miệng.

Phu xe đã bị đâm chết, xung quanh vây kín hắc y nhân.

Vân Phi Vũ nheo mắt như hồ, trầm giọng hỏi " Là ai phái các ngươi đến?"
Một hắc y nhân lạnh lùng trả lời " Vân Phi Vũ, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi cũng không thích gì nàng.

Xin mời đừng xen vào chuyện của chúng ta"
Hắn nhướng mày, là đến muốn giết nàng.

Dạ Tử Ly nuốt nước miếng, kẻ thù của thân thể này tìm đến đây rồi, Vân Phi Vũ tên này cũng không ưa gì nàng, hắn a có khi sẽ nhắm mắt làm ngơ.
" Thật đáng tiếc hôm nay bản thừa tướng lại muốn xen vào" Vân Phi Vũ kéo lên nụ cười tựa hồ ly, như có như không liếc qua nàng, còn nhiều thứ hắn muốn biết, không thể để nàng chết sớm vậy được.

Bên trong hắc y nhân bị khí, có chút tức giận, tay đưa kiếm " Vậy Vân thừa tướng, đắc tội"
Hắc y nhân lần lượt xông vào, nàng nhìn bọn họ than thầm, đến giết một nữ tử tay yếu chân mềm như nàng có cần phải đông như vậy không.

Vân Phi Vũ khẽ nhíu mi, bọn họ đều là nhất đẳng cao thủ.

Là ai muốn lấy mạng Mộ Dung Ngữ Lam như vậy.

Bên trên đồi cao nhìn xuống dưới, nam tử khí thế hiên ngang cao ngạo, bình thường dung mạo nhưng làm nhân không thể không ngoái lại nhìn.


Đứng bên cạnh hắn y phục dạ hành nam tử nhin phía dưới đánh nhau nói " Chủ nhân, y như kế hoạch hôm nay sau khi Mộ Dung Ngữ Lam ra ngoài sẽ giết chết nàng, không ngờ lại có thêm Vân Phi Vũ bên cạnh"
Mộ Dung Mặc Nhiên không biết suy nghĩ cái gì, gương mặt bình tĩnh vô ba, có điều sau ống tay áo, bàn tay khẽ siết lại chứng tỏ tâm trạng của hắn.

Bên dưới vẫn đánh nhau kịch liệt, Vân Phi Vũ võ công cao cường, vốn bọn họ không phải đối thủ của hắn.

Có điều lúc này có thêm nàng, hắn dần rơi vào thế bị động, bên tay còn bị kiếm phong làm bị thương.

Một hắc y nhân nhân cơ hội phóng đến trước mặt Dạ Tử Ly, tay cầm kiếm đưa lên.
Nàng sợ hãi, nhanh chóng né sang một bên, thanh kiếm mạnh mẽ đâm xuống đất " Các ngươi ăn hiếp nữ nhi chân yếu tay mềm, còn xứng đáng học võ sao ?"
Hắc y nhân không chút lây động nói " Chúng ta chỉ làm theo nhiệm vụ, ngươi xứng đáng chết"
" Cái gì là xứng đáng chết" Nàng có làm gì sai sao, cho dù là Mộ Dung Ngữ Lam thật cũng không thể dồn vào con đường cùng.

Nàng biết không thể đấu lí với hắn, tay đột nhiên đụng vào ống trúc giấu trong áo.

Đây là ống trúc lúc nãy Tiêu Viêm đưa cho nàng, phải rồi hắn là Tiêu âm cung chủ, chắc chắn võ công cũng không sai.

Tuy chỉ mới tạm biệt khi nãy giờ mà kêu hắn có chút không được ổn.

Có điều không kêu lúc này nàng sẽ không giữ được cái mạng nhỏ.

Cầm ống trúc nhanh chóng đưa lên trời.

Từ trong ống trúc bay ra pháo tín hiệu, hắc y nhân bọn họ nhìn thấy cả kinh, đây không phải là...!
Mộ Dung Mặc Nhiên nhìn pháo tín hiệu vang lên, trong lòng chấn động.

Nàng đây là kêu hắn.

Bên cạnh nam tử cũng không thoát khỏi kinh ngạc " Cung chủ pháo tín hiệu đó"
" Là ta đưa nàng" Mộ Dung Mặc Nhiên âm trầm, cuối cùng cũng vận khinh công bay xuống.
Hắc y dạ hành nam tử cả kinh muốn kéo hắn lại " Cung chủ, chúng ta tiêu tốn bao lâu chỉ đợi thời khắc này"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cầu cmt ????

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương