Minh Tinh Chơi Võng Du, Chi Di Hiệp Tình Duyên
-
Chương 33: Duyên định
Cậu hồi phục hô hấp của mình, từ cửa sổ nhỏ trên cửa phòng chăm sóc, thấy được Tần Tinh Hồn bên trong.
Cậu không khỏi nắm chặt hai cái hộp nhỏ trong tay.
Nằm trong hộp là hai chiếc nhẫn lúc trước Tần Tinh Hồn khăng khăng muốn tặng cho cậu.
Cậu nhớ mang máng người bộ dáng thiếu niên trừng mắt, ánh mắt tò mò hỏi: “Vĩnh viễn không chia lìa?”
Khi đó, cậu còn cảm thấy bộ dáng Tần Tinh Hồn chăm chú hết sức buồn cười.
“Anh nghe nói đeo nhẫn có thể vĩnh viễn giữ chặt đối phương.”
“Hiện tại bà xã đã không chịu đeo nhẫn, anh sẽ chờ một ngày bà xã muốn giữ chặt anh, giúp anh đeo vào…….”
“Nhưng, đến lúc đó bà xã cũng đừng giúp anh đeo sai chỗ nha.”
Tần Tinh Hồn giảo hoạt cười, duỗi ngón tay thon dài trên bàn tay trái của mình ra, dùng ngón tay kia chỉ cho cậu xem
“Đến lúc đó, anh có thể yêu cầu đeo tại ngón vô danh.”
Ngón giữa duyên khởi, ngón áp út duyên định, ngón út duyên diệt.
Tinh Hồn, anh thực sự chờ được rồi.
Em bây giờ muốn nhốt chặt anh, không cho anh rời đi.
Lăng Thù nhìn chăm chú không chuyển mắt người trong phòng.
Một lát sau, thần sắc của y đột nhiên biến đổi.
Ánh mắt của cậu chăm chú dừng lại trên ký hiệu của máy điện tâm đồ đặt bên giường Tần Tinh Hồn.
Đường cong vốn nhấp nhô có quy luật trên điện tâm đồ đột nhiên trở nên loạn xà ngầu.
Lăng Thù ngừng thở, sững sờ nhìn.
Đường cong nhấp nhô càng ngày càng nhỏ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, y tá đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt, vội vàng xử lý thân thể Tần Tinh Hồn.
Sau đó, Tần Tinh Hồn lại bị người đẩy từ phòng chăm sóc đặc biệt sang bàn giải phẫu.
Lăng Thù chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hai chân như nhũn ra.
“Tinh Hồn…… Tinh Hồn……”
Cậu nhìn thấy Tần Tinh Hồn đi qua bên cạnh cậu, rốt cuộc nhịn không được nữa nhào tới.
Có người giang tay giữ cậu, kéo cậu thoát khỏi người Tần Tinh Hồn.
Cậu vùng vẫy một cái, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn người giữ mình.
Ross nhíu nhíu mày.
Lăng Thù chỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không muốn hắn chết vậy.” Ross nói.
“Là ông hại y như vậy .”
“Tôi hy vọng bắt được chính là SOUL sống sờ sờ.” Ross dừng một chút: “Cảnh sát đã tìm được hung thủ nhét lẫn đạn thật vào trong đạo cụ.”
“Ông mới là hung thủ thật sự.” Lăng Thù lạnh lùng nói.
“Tôi thừa nhận là mình đem chân tướng chuyện Trịnh Dịch Huy chết nói cho Hà Vũ Cầm. Nhưng chuyện Hà Vũ Cầm xúi giục thư ký trường quay làm, không liên hệ tới tôi. Tôi chẳng qua theo gốc cây mây, muốn tìm được chứng cớ mà thôi.”
“Tìm được chứng cớ?” Lăng Thù cười lạnh một tiếng: “Tìm được chứng cớ thì thế nào? Các người đem Tinh Hồn nộp cho Interpol, y vẫn không phải chỉ một đường chết sao?”
Ross hơi sững sờ.
Sau đó, hắn nhíu mày, dường như đang tự hỏi gì đó.
Lăng Thù không hề để ý tới hắn, lẳng lặng chờ ở cửa phòng phẫu thuật.
Đến lúc đèn phòng phẫu thuật tắt.
Đến lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Đến lúc người nọ được đẩy ra.
Hai hộp nhỏ Lăng Thù vẫn nắm trong tay “Ba” một tiếng đã rơi trên mặt đất.
Cũng không biết vô tri vô giác qua bao lâu, Lăng Thù từ từ mở mắt ra.
“A 0! Anh cuối cùng đã tỉnh!” thanh âm Tiểu Bao truyền tới: “Anh sắp hù chết chúng tôi rồi.”
Lăng Thù nhíu nhíu mày.
Cậu nhớ rõ vừa mới không lâu, cậu cố lấy dũng khí kéo tấm vải trắng kia, thấy gương mặt không hề tức giận, bộ dáng thiếu niên quen thuộc, xuất hiện trong tầm mắt của mình, rất nhanh chiếm giữ toàn bộ cảm quan của cậu.
Cậu muốn khóc, lại khóc không được.
Con mắt đau rát lợi hại, đầu óc lại càng trầm trọng.
Sau đó, cậu đã không còn nhớ rõ.
“Tinh Hồn đâu?” Lăng Thù nhíu mày càng sâu.
“Ở nhà xác.” thanh âm Quan Hải đột nhiên vang lên.
Lăng Thù ngẩn ngơ.
“Là Phương Lâm nói cho tôi biết bên này xảy ra chuyện.” Quan Hải giải thích.
Lăng Thù nhớ sau khi Tinh Hồn xảy ra chuyện, lúc cậu đi lấy cặp nhẫn xác thực đã báo cho Phương Lâm.
Quan Hải dường như nhìn hiểu suy nghĩ của Lăng Thù, đem hai cái hộp nhỏ đưa tới.
Lăng Thù ngồi dậy nhận lấy, lần thứ hai chặt chẽ nắm lấy.
Cậu trầm ngâm một lát, lập tức chuẩn bị tốt quần áo, đi ra phòng nghỉ.
Vệ sĩ áo đen một cao một thấp vốn đứng bên cạnh phòng nghỉ rất nhanh đuổi kịp.
Nhà xác bệnh viện tương đối vắng vẻ, lòng Lăng Thù lại như lửa đốt, hận không thể lập tức tới ngay bên người Tần Tinh Hồn.
Cậu vội vàng chạy tới nhà xác, đã thấy một đám cảnh sát lật tới lật lui trên dưới thân thể Tần Tinh Hồn.
“Các người đang làm gì đó!” Lăng Thù lập tức la lên.
Đám nhân viên cảnh sát kia thấy bộ dáng Lăng Thù, đành phải dừng động tác lại.
“Chúng tôi chẳng qua nghiệm chứng SOUL rốt cuộc chết chưa.” Ross lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt Lăng Thù.
Lăng Thù đối với người này đã căm ghét sâu sắc hết sức đố kị, thấy hắn bèn lạnh lùng hừ một tiếng.
Ross khoát khoát tay làm dấu, đám nhân viên cảnh sát lại khôi phục động tác ban đầu.
Lăng Thù cười lạnh nói: “Chẳng lẽ lại ông muốn đem thi thể của y đi INTERPOL giải phẫu sao?”
“Cậu lấy được tin tức từ đâu thế?” Ross sững sờ.
Lăng Thù nhìn nhằm chằm vào Ross không chuyển mắt: “Để Tinh Hồn lưu lại, nếu không các người không có khả năng sống sót đi khỏi đây.”
“Cậu là đang uy hiếp cảnh sát sao?”
“Cảnh ty ông cứ thử xem.” Lăng Thù cười khẽ một tiếng, nói: “Tôi cũng là khó được một lần lợi dụng Phương Thị — tôi rất hiếu kỳ — ông có thể tránh thoát ám sát của Hắc Lang hay không.”
Ross rơi vào trầm mặc, một hồi lâu mới thở dài nói.
“Xem ra cậu rất thích SOUL.”
Thanh âm của hắn hơi trầm, nhưng rõ ràng lọt vào trong tai Lăng Thù.
“Tôi đúng là rất thích y.” Lăng Thù trực tiếp thừa nhận.
Chẳng qua, những lời này, cậu vẫn chưa từng chính miệng nói cho Tần Tinh Hồn biết vào lúc y thanh tỉnh.
Ross ánh mắt lấp lánh nhìn Lăng Thù một cái, mới mở miệng nói: “Tôi nghi ngờ SOUL được tiêm vào thuốc MD-90, loại thuốc này có thể làm cho người ta bước vào trạng thái giả chết.”
Lăng Thù trên mặt bất động, trong lòng lại hơi kinh hãi.
“Chúng tôi phát hiện vết tiêm trên cánh tay SOUL.” Ross cười cười, thanh âm có chút tẻ ngắt.
“Thuốc MD-90 tuy có thể cho chỉ số cơ thể người đạt tới đúng chuẩn tử vong, nhưng chỉ cần dùng kim đâm vào huyệt Thiên Trung trên cơ thể, dược hiệu sẽ bị giải trừ.” Ross ngừng lại một chút: “Giám đốc điều hành Interpol kia, tôi nhất thiết phải báo cáo rõ ràng.”
Lăng Thù im lặng không lên tiếng, trong lòng sửng sốt không thôi.
Dựa theo cách nói của Ross, có lẽ Tần Tinh Hồn thật sự không chết.
Nếu để cho Ross thử phương pháp này, Ross cũng sẽ không lại làm khó dễ Tần Tinh Hồn.
Hơn nữa cho dù sau khi dùng thử phương pháp kia, Tần Tinh Hồn tỉnh lại, với số người Hắc Lang cậu bảo Phương Lâm mang tới, cũng đủ áp chế được mấy nhân viên cảnh sát của Ross.
Ross không đợi Lăng Thù lên tiếng, đã đi tới bên cạnh Tần Tinh Hồn, nhân viên cảnh sát gần đó đã sắp xếp tốt thiết bị, chờ cảnh ty tự mình thử nghiệm.
Lăng Thù trong lòng khó nhịn kích động, cũng thong thả bước qua.
Ross cầm kim đã sớm chuẩn bị tốt, xốc vải trắng lên, nhắm ngay thân thể Tần Tinh Hồn đâm xuống.
Lăng Thù nhíu nhíu mày, chỉ thấy kim chui vào huyệt Thiên Trung hơn tấc.
Tần Tinh Hồn không có bất kỳ phản ứng gì.
Ross nắm kim tiêm xoay một vòng.
Tần Tinh Hồn vẫn không phản ứng.
Ross đem kim nhỏ lấy ra, cười khẽ một tiếng, cho người cởi bỏ còng trên tay Tần Tinh Hồn.
Lăng Thù vừa lẳng lặng theo dõi động tác của Ross, vừa thường thường coi chừng Tần Tinh Hồn.
Ross sai người thu dụng cụ thiết bị, xoay lại nhìn Lăng Thù một cái.
“Cậu thắng.” Hắn nói.
Lăng Thù nhíu mày không nói.
Ross dẫn nhân viên cảnh sát rời khỏi nhà xác.
Lăng Thù từ từ thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt ra hiệu.
Vệ sĩ vóc dáng cao sau lưng hiểu ý, xoay người rời đi, sau đó không lâu, hắn mang vào một bộ quần áo.
Lăng Thù cầm quần áo, để hai vệ sĩ canh giữ ở cửa.
Sau đó cậu thật cẩn thận đi đến bên người Tần Tinh Hồn.
“Tinh Hồn?”
Cậu nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Tinh Hồn, em biết anh đang ở đây giả chết.”
“Tinh Hồn?”
Cậu lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thấy người bộ dáng thiếu niên vẫn không có động tĩnh, Lăng Thù nhíu nhíu mày.
Cậu cầm quần áo ngồi xuống bên người Tần Tinh Hồn, nâng thân thể gầy yếu của Tần Tinh Hồn, bắt đầu mặc.
Nhớ rõ khi đó, lần đầu tiên gặp mặt, Tần Tinh Hồn cũng giúp cậu mặc quần áo như vậy.
Khi đó, mắt phượng xinh đẹp tràn đầy gian xảo.
Sau khi giúp Tần Tinh Hồn mặc quần áo xong, Lăng Thù lấy nhẫn trong hộp ra, đem một chiếc nhẫn bên trong đeo ở trên ngón vô danh tay trái của mình, một chiếc khác đeo trên ngón vô danh tay trái của Tần Tinh Hồn.
“Tinh Hồn, em thích anh.”
Lăng Thù dừng một chút, nói: “Bây giờ có thể tỉnh rồi a?”
Tần Tinh Hồn vẫn một chút phản ứng cũng không có.
Lăng Thù cau mày, nhịn không được nhào tới cắn miệng Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn môi lạnh như băng, nhưng Lăng Thù cũng rất không cam lòng, đầu lưỡi từ từ cạy mở khớp hàm y.
Bên trong vẫn lạnh như băng.
Lăng Thù hít hít mũi, cảm giác mình sắp khóc.
Đúng lúc này, có người khẽ ho một cái.
Đầu lưỡi Lăng Thù vội vàng rút khỏi miệng Tần Tinh Hồn, sững sờ nhìn mặt y.
Không có động tĩnh.
Lăng Thù cảm giác tim mình đập lỡ nửa nhịp.
“Sư nương, tuy tôi biết anh bây giờ rất muốn làm cho sư phụ tỉnh lại, nhưng tình huống sư phụ hiện tại rất không ổn a.”
Thanh âm một người từ góc phòng truyền đến.
Lăng Thù lại càng hoảng sợ, chỉ thấy ở trong góc nhà xác một người đi tới, người nọ toàn thân mặc đồ đen, khoảng chừng hai mươi tuổi, một đôi mắt hoa đào nhìn quanh rực rỡ, tướng mạo cực kỳ tuấn tú.
“Cậu là ai?” Lăng Thù ngẩn người.
“Tôi là đồ đệ của tên kia, sư nương có thể kêu tôi Tiểu Tạ.” Người tới hít hít mũi, đi đến bên cạnh Lăng Thù, tiện thể cúi xuống cẩn thận đánh giá thân thể Tần Tinh Hồn.
“Y làm sao thế?” Lăng Thù có chút căng thẳng. Cậu nhớ Tần Tinh Hồn từng nhắc qua tên đồ đệ không nên thân của y.
“Tên Ross kia thật ác độc, trước khi đi còn ra chiêu thâm độc như thế.” Tạ Tĩnh Am hít hít mũi, giải thích: “Huyệt Thiên Trung là tử huyệt của người, một kim đâm xuống như vậy, sư phụ ăn đau khổ rồi.”
Mí mắt Lăng Thù giật giật.
Khó trách Ross đi dễ dàng như vậy, hóa ra đã để lại đường lui.
Nhưng cậu vẫn đang cảm giác trái tim treo lơ lửng của mình đã có chỗ dựa, cậu thử thăm dò hỏi: “Tinh Hồn y không chết phải không?”
Tạ Tĩnh Am nháy mắt nhìn sư nương mình, sau đó từ từ nói: “Anh muốn y chết sao?”
“Không muốn.”
“Nhưng y muốn chết.”
“……”
“Tôi nói chính là sự thật.”
“……” Lăng Thù sao cảm giác người trước mắt này đang trêu chọc cậu?
“Anh phải tin tưởng tôi.”
“……” Lăng Thù có phần không nói gì, nhưng nhìn bộ dáng Tần Tinh Hồn, cậu nhịn không được mở miệng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tôi muốn mang y đi.” Tạ Tĩnh Am trực tiếp giải quyết xong.
“Không được.” Lăng Thù nhíu mày.
“MD-90 là tôi tiêm vào, chỉ có tôi mới có thể cởi bỏ dược tính.”
“……” Lăng Thù xác thực nghe qua tên thuốc này từ trong miệng Ross.
“Hơn nữa, thương tổn huyệt Thiên Trung, sư nương anh cũng không biết trị.”
“……” Lăng Thù công nhận cậu không hiểu những thứ này.
“Cho nên tôi phải mang sư phụ đi!” Tạ Tĩnh Am bắt đầu cõng Tần Tinh Hồn.
Thấy sbộ dáng Tạ Tĩnh Am không chút chần chừ, Lăng Thù hơi sốt ruột.
“Vậy y lúc nào sẽ khỏe, khi nào sẽ trở về?”
Tạ Tĩnh Am cõng Tần Tinh Hồn lên, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh tay trái của Tần Tinh Hồn, tâm tình có chút vui mừng.
“Cái này không thể nói chính xác, nói không chừng một hai năm vết thương vẫn chưa lành, nhưng cũng đủ sư nương chuẩn bị sẵn sàng.”
Lăng Thù sững sờ: “Chuẩn bị sẵn sàng?”
Tạ Tĩnh Am mặt mày hớn hở, cũng không trả lời, mở cửa sổ nhà xác, két két trượt xuống chạy trốn ra ngoài.
Sắc trời bắt đầu tối, màn đêm trong nháy mắt cắn nuốt bóng dáng hai người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai thi. Phải thi nói một ngày
Cho nên ngày mai ngừng… ngày mốt đại kết cục…
Thật ra mọi người có phát hiện hay không, tình địch lớn nhất của Tiểu Thù không phải phụ nữ, là Ross nga
Mọi người nhất thiết đừng bỏ mìn, nhất thiết đừng bỏ mìn
Ross xác thực là thích Tiểu Tần, trong đại kết cục sẽ nhắc tới
Dù sao ông chú cảnh sát này cũng đã từng tuổi trẻ nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook