Minh Thiên Hạ
-
Chương 1115: Lôi Đình Nhập Hải.
Cùng với công tác kiểm tra đi sâu hơn, những vấn đề để lộ ra cũng ngày một nhiều.
Quan viên câu kết với thương nhân, câu kết với đại tộc địa phương, câu kết với lãnh địa hải ngoại, thậm chí là câu kết với lưu manh vô lại, chỉ cần có lợi ích, không gì là bọn họ không dám làm.
Làm Vân Chiêu khó tiếp nhận nhất là có kẻ thành người phát ngôn của nước Oa, mặc dù tên này sau khi bị phát hiện liền tự sát ngay, nhưng Vân Chiêu không tha cho hắn.
“ Tiết Chính, tốt nghiệp Đại học đường, làm quan sáu năm, bị người ta dùng mỹ nhân kế, nắm được điểm yếu phải ngoan ngoãn nghe người ta uy hiếp, ỷ vào vị trí quan viên thị bạc ti, đã thỏa hiệp rất nhiều trong vấn đề khai thác núi bạc, khiến Đại Minh thất thu hơn 40 vạn lượng.”
“ Khi tra xét nhà hắn, phát hiện trong nhà toàn người Oa, chúng mặc y phục Đại Minh, nói tiếng Đại Minh, nếu không phân biết kỹ, khó nhận ra.” Từ Ngũ Tưởng chỉnh lý xong quyển tông làm rõ đầu đuôi câu chuyện:
“ Chặt đầu ướp vôi đem trả Đức Xuyên Gia Quang, bảo hắn bồi thường tổn thất.” Vân Chiêu chỉ nói một câu, chuyện này coi như xong, hỏi:” Tiết thị xử lý ra sao? Người nhà hắn có hưởng lợi gì không?”
“ Có ạ, Tiết thị ở Đăng Châu có sáu bảy cửa hiệu, thường ngày sống rất xa hoa.”
“ Vậy thì đưa cả đi nước Oa, cả đời không cho về.”
“ Không giết ạ?”
“ Không giết, cách trừ quốc tịch Đại Minh, coi đây là lệ vĩnh viễn, kẻ nào thông đồng với nước ngoài cho cả nhà hắn tới nước đó sinh sống.”
Từ Ngũ Tưởng thấy vẻ mặt hoàng đế rất nghiêm túc liền không nhiều lời nữa, hoàng đế giao dặn công việc rất tùy ý, nhưng người dưới làm việc rất phiền toái.
Chẳng những phải đem lời hoàng đế thành công văn có thể chấp hành, còn phải làm sao dùng tới điều luật thích hợp.
Chuyện lớn như thế người thiên hạ tất nhiên bàn tán xôn xao, chuyện xấu của quan viên liên tục bị công khai trên Nhật báo Lam Điền, khiến uy tín quan viên trọng thương, nhưng hoàng đế không hề có ý thỏa hiệp, mỗi một vụ án được tuyên xong là xuất hiện trước mắt bách tính.
Các vụ án được nhiều người đọc sách biên soạn thành những vở kịch hát, gây oanh động phạm vi nhỏ.
Những người vốn bị quan viên ức hiếp, giờ dám ra kêu oán, thế là dân gian sôi trào.
Khi ngọn lửa sắp thiêu cháy Đại Minh, nhiều bậc chí sĩ cho rằng Đại Minh nghênh đón một hồi giông tố chưa từng có, ngày mùng sáu tháng 7. Hoàng đế tuyên bố công tác chỉnh đốn lần này hoàn thành.
Tổ chức kiểm tra do bí thư giám, pháp bộ, đại hội đại biểu, giám sát bộ pháp bộ tạo thành cũng giải tán.
Quan viên Đại Minh thở phào.
Vân Chiêu biết, phát động toàn dân chống hủ bại chỉ có tác dụng lúc đầu, nếu kéo dài quá lâu, sẽ xuất hiện quan viên độc ác như Lại Thần Tuấn, Chu Hưng, như thế đẩy chuyện từ cực đoan này tới cực đoan khác.
Năm xưa Võ Tắc Thiên lập một cãi hũ đồng, người trong thiên hạ đều có quyền dâng thư, gồm cả tù phạm.
Bà ta lợi dụng thứ đó triệt để thanh trừ thế lực Lý Đường, nắm quyền trong tay.
Vân Chiêu mục đích khác hẳn, y thanh trừ sâu mọt trong đội ngũ, mục đích đạt được rồi phải nhanh chóng thu tay, nếu không gây ra hậu di chứng.
Giờ tốt rồi, sự nghiêm túc của công tác kiểm tra được hoàng đế thể hiện ra, cho thấy tham ô hủ bại sẽ phải chịu trừng phạt.
“ Làm thần tử dưới quyền một vị đế vương như vậy thật khó, yêu cầu quá cao, cho lại ít, ta đoán chừng sau khi giơ gậy đánh toàn bộ quan viên, sắp tới là táo ngọt.”
“ Đúng thế, tâm cảnh quan viên thay đổi rồi, lớp quan viên đầu tiên lý tưởng lớn hơn trời, toàn tâm toàn ý phấn đấu cho lý tưởng. Quan viên sau này không trải qua năm tháng tàn khốc cuối thời Chu Minh, coi hưởng thụ là đương niên, làm việc có báo đáp. Bệ hạ cũng không thể đi ngược xu thế, yêu cầu quan viên dâng hiến, hi sinh. Sau chuyện này bệ hạ ắt soạn chương trình mới, lần này sẽ có lợi cho quan viên.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ ngồi đối diện với Từ Nguyên Thọ, hai người uống trà từ lúc chập tối cho tới khi trăng lên giữa trời.
Chỉ mới một năm mà phương thức sinh hoạt của ngài Địch Tạp Nhĩ đã hoàn thành biến thành người Đại Minh, nhất là trà đã thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống của ông.
Từ Nguyên Thọ lần nữa thêm trà nước cho ngài Địch Tạp Nhĩ: “ Tiên sinh tới Đại Minh ta đã hơn một năm rồi, vừa xong nghe những lời của tiên sinh, Từ mỗ cho cho rằng tiên sinh có nhận thức rất sâu về Đại Minh.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ hớp một ngụm trà thơm:” Kém lắm, biết càng nhiều chỗ vô tri càng nhiều.”
Từ Nguyên Thọ ngạc nhiên:” Tiên sinh vì sao nói lời ấy?”
Ngài Địch Tạp Nhĩ đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn trăng sáng:” Thượng Đế thật thiên vị, cho các vị đất đai tốt nhất, nhân dân tốt nhất, lại cả đế vương tốt nhất. Còn quê hương ta chiến tranh liên miên, chiến tranh tôn giáo, chiến tranh thế lực, chiến tranh vì thù hận ... Ai nấy ra sức khuếch trương võ bị, người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha liên hợp đưa hạm đội bắc thượng muốn phân cao thấp với hạm đội người Anh.”
“ Ai cũng đầy thù hận, cũng có một kẻ địch phải giết, không có đàm phán, không nhún nhường, không thỏa hiệp, không hề thấy phẩm chất mỹ hảo nhất Thượng Đế ban cho nhân gian ... lòng thương xót.”
“ Châu Âu hết cứu rồi.”
Từ Nguyên Thọ cũng đứng dậy:” Nếu tiên sinh tới sớm hai mươi năm, tiên sinh không nói thế đâu, Đại Minh khi đó ở thời điểm đen tối nhất, xương trắng phơi đầy đồng, vạn dặm không tiếng gà gáy, bệnh dịch bao phủ, người già bị vứt bỏ, thanh tráng niên gian nan cầu sinh, bách tính bán con mà ăn, đạo phỉ hoành hành, chó hoang thành đàn, người lương thiện không đất lập thân.”
“ Thiên hạ có cùng đạo lý, nay Châu Âu tiến vào thời kỳ hắc ám, ta nghĩ, ánh sáng do hắc ám thai nghén ra, không lâu sau ánh sáng sẽ bao phủ cả Châu Âu.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ chắp tay:” Xin mượn lời lành của tiên sinh, ta cũng mong Châu Âu vượt qua được bóng tối dài dằng dặc này. Nhưng Châu Âu khác Đại Minh, vì xưa nay chưa từng có khái niệm đại nhất thông, bọn họ không tin một người có thể dung nạp tất cả, dù người như thế đã nhiều lần xuất hiện ở Châu Âu, họ vẫn không tin, họ hoài nghi hết thảy, đề phòng hết thảy.”
“ Chính vì thế muốn nghênh đón ánh sáng sẽ càng gian nan, trả giá càng lớn.”
Từ Nguyên Thọ ngẫm nghĩ chốc lát:” Vậy thì trách nhiệm của tiên sinh càng nặng nề, tiên sinh bồi dưỡng ngọn lửa cho Châu Âu, ta tin, lửa mới được truyền thừa, hi vọng mãi mãi vẫn còn.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ mời Từ Nguyên Thọ về bàn uống trà: “ Nếu thế thư viện Ngọc Sơn có thể mở cửa cho học sinh Châu Âu không?”
“ Tôn chỉ của chí thánh tiên sư là hữu giáo vô loại, chỉ tiếc tới giờ bế tắc đơn giản, không được người Châu Âu biết tới, nên mới có hai học sinh Tiểu Địch Tạp Nhĩ và Tiểu Ngả Mễ Lệ thôi.”
“ Nếu thế cho bọn ta được gây dựng thanh thế cho thư viện ở Châu Âu được chăng?”
Từ Nguyên Thọ đứng dậy thi lễ:” Vinh hạnh vô cùng.”
Châu Âu bây giờ đã thành nơi không thích hợp cho con người sống rồi.
Từ Tây Ban Nha, tới Pháp, Thụy Điển đang tưng bừng triển khai hoạt động săn phù thủy, Phạm Đế Cương phát động lần thập tự chinh thứ tư, chuẩn bị tập hợp tất cả lực lượng đòi nợ máu với Áo Tư Mạn.
Hoạt động của cư dân bị giám thị, người dị nghị bị bức hại.
Thanh giáo đồ, tân học giả đã thất vọng cực điểm với Châu Âu, bắt đầu bỏ đi tìm thế giới mới.
Bọn họ chia thành hai phe, một thì ngồi thuyền vượt Đại Tây Dương sang Châu Mỹ, còn một do học giả trứ danh Bố Lai Nhĩ - Mạt Tư Tạp làm đại biểu ngồi hai chiếc chiến hạm cổ tới quốc gia cổ xưa ở phương đông ... Nước Minh.
Lần này số lượng học giả tới nhiều gấp bội số người Địch Tạp Nhĩ dẫn tới, 2100 người, cơ bản toàn là kẻ dị giáo bị điểm danh.
Quan viên câu kết với thương nhân, câu kết với đại tộc địa phương, câu kết với lãnh địa hải ngoại, thậm chí là câu kết với lưu manh vô lại, chỉ cần có lợi ích, không gì là bọn họ không dám làm.
Làm Vân Chiêu khó tiếp nhận nhất là có kẻ thành người phát ngôn của nước Oa, mặc dù tên này sau khi bị phát hiện liền tự sát ngay, nhưng Vân Chiêu không tha cho hắn.
“ Tiết Chính, tốt nghiệp Đại học đường, làm quan sáu năm, bị người ta dùng mỹ nhân kế, nắm được điểm yếu phải ngoan ngoãn nghe người ta uy hiếp, ỷ vào vị trí quan viên thị bạc ti, đã thỏa hiệp rất nhiều trong vấn đề khai thác núi bạc, khiến Đại Minh thất thu hơn 40 vạn lượng.”
“ Khi tra xét nhà hắn, phát hiện trong nhà toàn người Oa, chúng mặc y phục Đại Minh, nói tiếng Đại Minh, nếu không phân biết kỹ, khó nhận ra.” Từ Ngũ Tưởng chỉnh lý xong quyển tông làm rõ đầu đuôi câu chuyện:
“ Chặt đầu ướp vôi đem trả Đức Xuyên Gia Quang, bảo hắn bồi thường tổn thất.” Vân Chiêu chỉ nói một câu, chuyện này coi như xong, hỏi:” Tiết thị xử lý ra sao? Người nhà hắn có hưởng lợi gì không?”
“ Có ạ, Tiết thị ở Đăng Châu có sáu bảy cửa hiệu, thường ngày sống rất xa hoa.”
“ Vậy thì đưa cả đi nước Oa, cả đời không cho về.”
“ Không giết ạ?”
“ Không giết, cách trừ quốc tịch Đại Minh, coi đây là lệ vĩnh viễn, kẻ nào thông đồng với nước ngoài cho cả nhà hắn tới nước đó sinh sống.”
Từ Ngũ Tưởng thấy vẻ mặt hoàng đế rất nghiêm túc liền không nhiều lời nữa, hoàng đế giao dặn công việc rất tùy ý, nhưng người dưới làm việc rất phiền toái.
Chẳng những phải đem lời hoàng đế thành công văn có thể chấp hành, còn phải làm sao dùng tới điều luật thích hợp.
Chuyện lớn như thế người thiên hạ tất nhiên bàn tán xôn xao, chuyện xấu của quan viên liên tục bị công khai trên Nhật báo Lam Điền, khiến uy tín quan viên trọng thương, nhưng hoàng đế không hề có ý thỏa hiệp, mỗi một vụ án được tuyên xong là xuất hiện trước mắt bách tính.
Các vụ án được nhiều người đọc sách biên soạn thành những vở kịch hát, gây oanh động phạm vi nhỏ.
Những người vốn bị quan viên ức hiếp, giờ dám ra kêu oán, thế là dân gian sôi trào.
Khi ngọn lửa sắp thiêu cháy Đại Minh, nhiều bậc chí sĩ cho rằng Đại Minh nghênh đón một hồi giông tố chưa từng có, ngày mùng sáu tháng 7. Hoàng đế tuyên bố công tác chỉnh đốn lần này hoàn thành.
Tổ chức kiểm tra do bí thư giám, pháp bộ, đại hội đại biểu, giám sát bộ pháp bộ tạo thành cũng giải tán.
Quan viên Đại Minh thở phào.
Vân Chiêu biết, phát động toàn dân chống hủ bại chỉ có tác dụng lúc đầu, nếu kéo dài quá lâu, sẽ xuất hiện quan viên độc ác như Lại Thần Tuấn, Chu Hưng, như thế đẩy chuyện từ cực đoan này tới cực đoan khác.
Năm xưa Võ Tắc Thiên lập một cãi hũ đồng, người trong thiên hạ đều có quyền dâng thư, gồm cả tù phạm.
Bà ta lợi dụng thứ đó triệt để thanh trừ thế lực Lý Đường, nắm quyền trong tay.
Vân Chiêu mục đích khác hẳn, y thanh trừ sâu mọt trong đội ngũ, mục đích đạt được rồi phải nhanh chóng thu tay, nếu không gây ra hậu di chứng.
Giờ tốt rồi, sự nghiêm túc của công tác kiểm tra được hoàng đế thể hiện ra, cho thấy tham ô hủ bại sẽ phải chịu trừng phạt.
“ Làm thần tử dưới quyền một vị đế vương như vậy thật khó, yêu cầu quá cao, cho lại ít, ta đoán chừng sau khi giơ gậy đánh toàn bộ quan viên, sắp tới là táo ngọt.”
“ Đúng thế, tâm cảnh quan viên thay đổi rồi, lớp quan viên đầu tiên lý tưởng lớn hơn trời, toàn tâm toàn ý phấn đấu cho lý tưởng. Quan viên sau này không trải qua năm tháng tàn khốc cuối thời Chu Minh, coi hưởng thụ là đương niên, làm việc có báo đáp. Bệ hạ cũng không thể đi ngược xu thế, yêu cầu quan viên dâng hiến, hi sinh. Sau chuyện này bệ hạ ắt soạn chương trình mới, lần này sẽ có lợi cho quan viên.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ ngồi đối diện với Từ Nguyên Thọ, hai người uống trà từ lúc chập tối cho tới khi trăng lên giữa trời.
Chỉ mới một năm mà phương thức sinh hoạt của ngài Địch Tạp Nhĩ đã hoàn thành biến thành người Đại Minh, nhất là trà đã thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống của ông.
Từ Nguyên Thọ lần nữa thêm trà nước cho ngài Địch Tạp Nhĩ: “ Tiên sinh tới Đại Minh ta đã hơn một năm rồi, vừa xong nghe những lời của tiên sinh, Từ mỗ cho cho rằng tiên sinh có nhận thức rất sâu về Đại Minh.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ hớp một ngụm trà thơm:” Kém lắm, biết càng nhiều chỗ vô tri càng nhiều.”
Từ Nguyên Thọ ngạc nhiên:” Tiên sinh vì sao nói lời ấy?”
Ngài Địch Tạp Nhĩ đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn trăng sáng:” Thượng Đế thật thiên vị, cho các vị đất đai tốt nhất, nhân dân tốt nhất, lại cả đế vương tốt nhất. Còn quê hương ta chiến tranh liên miên, chiến tranh tôn giáo, chiến tranh thế lực, chiến tranh vì thù hận ... Ai nấy ra sức khuếch trương võ bị, người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha liên hợp đưa hạm đội bắc thượng muốn phân cao thấp với hạm đội người Anh.”
“ Ai cũng đầy thù hận, cũng có một kẻ địch phải giết, không có đàm phán, không nhún nhường, không thỏa hiệp, không hề thấy phẩm chất mỹ hảo nhất Thượng Đế ban cho nhân gian ... lòng thương xót.”
“ Châu Âu hết cứu rồi.”
Từ Nguyên Thọ cũng đứng dậy:” Nếu tiên sinh tới sớm hai mươi năm, tiên sinh không nói thế đâu, Đại Minh khi đó ở thời điểm đen tối nhất, xương trắng phơi đầy đồng, vạn dặm không tiếng gà gáy, bệnh dịch bao phủ, người già bị vứt bỏ, thanh tráng niên gian nan cầu sinh, bách tính bán con mà ăn, đạo phỉ hoành hành, chó hoang thành đàn, người lương thiện không đất lập thân.”
“ Thiên hạ có cùng đạo lý, nay Châu Âu tiến vào thời kỳ hắc ám, ta nghĩ, ánh sáng do hắc ám thai nghén ra, không lâu sau ánh sáng sẽ bao phủ cả Châu Âu.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ chắp tay:” Xin mượn lời lành của tiên sinh, ta cũng mong Châu Âu vượt qua được bóng tối dài dằng dặc này. Nhưng Châu Âu khác Đại Minh, vì xưa nay chưa từng có khái niệm đại nhất thông, bọn họ không tin một người có thể dung nạp tất cả, dù người như thế đã nhiều lần xuất hiện ở Châu Âu, họ vẫn không tin, họ hoài nghi hết thảy, đề phòng hết thảy.”
“ Chính vì thế muốn nghênh đón ánh sáng sẽ càng gian nan, trả giá càng lớn.”
Từ Nguyên Thọ ngẫm nghĩ chốc lát:” Vậy thì trách nhiệm của tiên sinh càng nặng nề, tiên sinh bồi dưỡng ngọn lửa cho Châu Âu, ta tin, lửa mới được truyền thừa, hi vọng mãi mãi vẫn còn.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ mời Từ Nguyên Thọ về bàn uống trà: “ Nếu thế thư viện Ngọc Sơn có thể mở cửa cho học sinh Châu Âu không?”
“ Tôn chỉ của chí thánh tiên sư là hữu giáo vô loại, chỉ tiếc tới giờ bế tắc đơn giản, không được người Châu Âu biết tới, nên mới có hai học sinh Tiểu Địch Tạp Nhĩ và Tiểu Ngả Mễ Lệ thôi.”
“ Nếu thế cho bọn ta được gây dựng thanh thế cho thư viện ở Châu Âu được chăng?”
Từ Nguyên Thọ đứng dậy thi lễ:” Vinh hạnh vô cùng.”
Châu Âu bây giờ đã thành nơi không thích hợp cho con người sống rồi.
Từ Tây Ban Nha, tới Pháp, Thụy Điển đang tưng bừng triển khai hoạt động săn phù thủy, Phạm Đế Cương phát động lần thập tự chinh thứ tư, chuẩn bị tập hợp tất cả lực lượng đòi nợ máu với Áo Tư Mạn.
Hoạt động của cư dân bị giám thị, người dị nghị bị bức hại.
Thanh giáo đồ, tân học giả đã thất vọng cực điểm với Châu Âu, bắt đầu bỏ đi tìm thế giới mới.
Bọn họ chia thành hai phe, một thì ngồi thuyền vượt Đại Tây Dương sang Châu Mỹ, còn một do học giả trứ danh Bố Lai Nhĩ - Mạt Tư Tạp làm đại biểu ngồi hai chiếc chiến hạm cổ tới quốc gia cổ xưa ở phương đông ... Nước Minh.
Lần này số lượng học giả tới nhiều gấp bội số người Địch Tạp Nhĩ dẫn tới, 2100 người, cơ bản toàn là kẻ dị giáo bị điểm danh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook