Minh Thiên Hạ
-
Chương 1097: Chư Hầu Tử, Cá Lớn Vong.
Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như thế, rồi vải không còn nữa, xoài cũng hết.
Quảng Châu thiếu đi một ít vận vị.
Ở Quảng Châu, người ta không cảm giác được bốn mùa trôi đi, chỉ có qua thay đổi của hoa quả mới cảm thụ được thời gian biến thiên.
Rắc.
Tiền Đa Đa gặm mía rất hào sảng, nàng nhai hết đường rồi nhả ra đống bã.
Bụng nàng cứ như nuốt một quả bóng vậy, to tới mức làm người ta sợ hãi, may mà thân thể của nàng rất khỏe mạnh, răng càng sắc, ăn mía không cần dao.
Răng sắc hơn cả Tiền Đa Đa là Vân Xuân, Vân Hoa, nhìn họ gặm mía, Vân Chân chẳng định hai thứ ngu xuẩn này cách bệnh tiểu đường không xa nữa.
Sống cùng bao năm, Vân Chiêu đã quên tổn thương do Vân Xuân, Vân Hoa gây ra, chỉ nhớ hai nha đầu ngốc này là một trong số rất ít người y tin tưởng hoàn toàn.
Tiền Đa Đa cũng thế, vô số lần tìm kiếm cho hai nha đầu này một tuyệt thế phu quân, bất kể là võ sĩ anh vũ, văn nhân đầy bụng kinh luân, thương nhân giàu có, công tượng tinh xảo tuyệt luân, đều chẳng lọt vào mắt họ.
Sau nàng chẳng tốn công nữa.
Thế là hai nha đầu ngốc cứ ở lại họa hại phu thê bọn họ, đời này là thế rồi, hối hận đã muộn, phải chấp nhận thôi.
Khi Vân Chiêu đang phê duyệt công văn thì Lê Quốc Thành mang mật báo từ Bắc Cực tới, Vân Chiêu xem xong không nói gì, ngồi một mình cho tới tận tối.
Tiền Đa Đa vác cái bụng to vui vẻ đi vào phòng trượng phu, đặt lên cái bàn cực lớn một tờ ngân phiếu.
Con số trên đó là 100 vạn.
- Phu quân nhìn thấy nhiều tiền như thế, tâm tình có tốt hơn không?
Vân Chiêu mỉm cười: “ Đúng là tốt hơn nhiều, con người mà, khi mất đi phải có được thì tâm lý mới cân bằng.”
“ Phu quân mất đi cái gì thế?”
“ Một đối thủ cũ, một kẻ địch đáng tôn kính.”
“ Ai chết vậy?”
“ Lý Hồng Cơ, hắn chết trong chiến đấu, Lưu Tông Mẫn và Hạ Cầm muốn đoạt vị, hai bên tử thương thảm trọng, cuối cùng hắn chết cùng Lưu Tông Mẫn, đội ngũ của họ xong rồi, giờ chủ sự là Cao phu nhân và Cao Nhất Công, chúa công của Cao Nhất Công là Lưu Song Hỉ. Cao phu nhân tìm gian tế của chúng ta gài trong đội ngũ, muốn chuyển lời cho ta, họ muốn về.”
“ Chàng có cho họ về không?”
“ Không, phản nghịch là phản nghịch, không thể tha thứ, huống hồ đi xa như vậy rồi mà còn về không phải có lỗi với xương máu bao người đổ xuống à?”
Tiền Đa Đa tới gần nói nhỏ:” Lần trước Trương Bỉnh Trung chết, hình như chàng hồi sinh hắn.”
“ Lần này khác, Lý Hồng Cơ chết anh hùng, phản tặc phải thế mới đúng chứ, mà nói bộ hạ của hắn tạo phản chẳng bằng nói chúng tự sát, bao năm qua chúng chiến đấu không ngừng nghỉ, trước, giờ rồi sau này vẫn phải chiến đấu, cuộc sống như thế chẳng có hi vọng gì.” Vân Chiêu cuối cùng cũng ký tên vào văn thư, lệnh điều người gài trong hàng ngũ Lý Hồng Cơ về, không cần thiết nữa rồi.
Lê Quốc Thành vào nhận văn thư, lại mang theo một báo cáo:” Bệ hạ, đoàn học giả Châu Âu đã tới Mã Lục Giáp, vì ngài Địch Tạp Nhĩ không khỏe, không thể tiếp tục hải trình, Hàn tướng quân cho rằng, tốt nhất nên ở lại Mã Lục Giáp nghỉ ngơi nửa năm.”
Vân Chiêu nghĩ tới cái thư viện Nam Dương to lớn vô cùng của Hàn Tú Phân liền gật đầu, đồng thời phái đi ngự y giỏi nhất chăm sóc sức khỏe cho ngài Địch Tạp Nhĩ.
Đợi Lê Quốc Thành đi rồi, Vân Chiêu cầm ngân phiếu 100 vạn đặt vào tay Tiền Đa Đa:” Nàng bảo quản tiền cho ta, tối ăn nhiều một chút, tránh nửa đêm dậy ăn vụng, tâm tình ta không tốt, chắc là về muộn.”
Tiền Đa Đa nghe lời rời thư phòng.
Tịch dương bị Bạch Vân Sơn che mất rồi, nên Vân Chiêu chỉ thấy ráng chiều rực lửa, mây màu như thế hiếm có ở Quảng Châu, chứng tỏ trong thời gian tới Quảng Châu trời tạnh ráo.
Có điều chỉ cần có chút thường thức xem mây là biết không chuẩn xác, mưa hay không, gió hay không do biển quyết định, không phải do ráng chiều.
Quả nhiên đến đêm gió nổi lên, sau đó mưa trút xuống, vừa làm ướt mặt đất lại bắt đầu nổi gió, trận gió này biến thành gió bão.
Mưa như trút.
Vân Chiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, ống tay áo không gió mà lay động, nói:” Ngươi tới đấy à?”
Lê Quốc Thành nghe thấy giọng hoàng đế thì kinh ngạc, không thấy ai vào cả, sau đó cúi đầu, vờ bận bịu.
“ Ta biết ngươi bại không cam tâm, nhưng không thể trách ta được, ngươi không phải là người thích hợp làm hoàng đế, ngươi không biết quản lý một quốc gia rộng lớn, dù ngươi may mắn thắng lợi, với quốc gia này, đó cũng là một tai họa.”
“ Ngươi không biết quốc gia thế nào mới gọi là quốc gia, ngươi không biết nhân dân thế nào mới gọi là nhân dân, ngươi thích xem kịch, vì đó là nguồn tri thức duy nhất của ngươi, ngươi thích xem Tam Quốc, vì ngươi dùng mưu lược bịa ra trong sách đó để tác chiến.”
“ Ngươi xem, ngươi chẳng hiểu gì cả, cho nên ngươi thua là tất nhiên, ngươi chết là tất nhiên, kỳ thực chẳng có gì tiếc nuối.”
Vân Chiêu nói rồi đẩy chén trà tới, giống đang mời khách.
Trà không ai uống, Vân Chiêu đổ ra đất.
Gió bên ngoài thổi ngày càng mạnh, một mảnh thủy tinh ở góc đột nhiên nứt vỡ, cuồng phong ùa vào, lập tức có một bí thư phi thân che chỗ vỡ.
“ Đưa bệ hạ rời khỏi đây.” Lê Quốc Thành kêu lớn, thủy tinh chỉ cần mở một mảnh nhỏ sẽ vỡ càng lớn, dùng thân thể che chắn chỗ vỡ rất nguy hiểm, vội gọi thị về vào đưa hoàng đế xuống tầng hầm:
Người không đấu với thần.
Tầng hầm rất yên tĩnh, nhất là sau khi cảnh cửa sắt đóng lại, cuồng phong bạo vũ liền không làm gì được nữa.
Tiền Đa Đa cũng đã được đưa xuống hầm, gió quá lớn phòng của nàng bị hủy rồi, giảu môi nói:” Phu quân, vì sao gió lớn thế?”
“ Chắc là vì Lý Hồng Cơ chết.”
“ Ý chàng nói tới điển cố chư hầu tử, cá lớn vong?”
“ Lý Hồng Cơ lợi hại hơn chư hầu nhiều, nàng chớ quên hắn từng làm hoàng đế 100 ngày ở Yến Kinh, nên trước khi cá lớn chết, hô phong hoàn vũ là bình thường.”
Tiền Đa Đa đưa tay sờ trán trượng phu:” Kỳ quái, chàng mà tin mấy thứ này sao?”
Vân Chiêu cười:” Ta chỉ muốn phủ lên cho cái chết của Lý Hồng Cơ một sắc thái thần bí, chuyện đó xứng với thân phận của hắn. Ngủ đi, gió lớn như vậy, mai sẽ bận lắm.”
Trời sáng, gió bão qua đi, đang càn quét về phía đông, nhưng mưa lớn không dừng.
Vân Chiêu lên lầu cao quan sát xung quanh, nhận ra gió hôm qua lớn hơn y nghĩ, nhiều cây cối bị nhổ tận gốc, hành cung xây dựng chắc chắn cũng nhiều chỗ hư hại.
Nước trong sân không kịp thoát đã chảy vào tầng một cung điện, dòng nước đục ngầu lỗi lềnh phềnh đủ thứ lung tung, một đám thị vị đang vất vả chiến đấu với mưa gió.
Vân Chiêu xem một lúc rồi quay lại tầng hầm, dù là hoàng đế cũng chẳng làm được gì.
Dương Hùng vội vàng tới nơi, dù toàn thân thương tích, nhưng hoàng đế có bề gì, hắn chắc chắn là người đầu tiên bị tru di cửu tộc.
“ Tình hình thiên tai thế nào?”
“ Không biết ạ, thần từ phủ nha tới hành cung, từ cảnh tượng dọc đường mà xét thì thiên tai không nhỏ, thần nhìn thấy cả một con dê treo trên cành cây, gió quá lớn. Theo kinh nghiệm của thần thì mưa lớn thế này sẽ xảy ra chuyện sạt lở, nước lũ, sập nhà cửa, may Quảng Châu cũng có chuẩn bị đầy đủ, tổn thất không lớn. Thần hỏi người già rồi, họ nói, mọi năm không phải không có gió lớn thế này, nhưng năm nay tới quá đột nhiên, đoán chừng ngư dân sẽ tổn thất nặng.”
Vân Chiêu âm u nói:” Lệnh quân hạm ra biển.”
Dương Hùng sợ hãi:” Bệ hạ, mưa lớn thế này, quân hạm ra biển, cho dù không sợ gió bão, lúc này cũng không nhìn thấy gì để cứu, chỉ mạo hiểm vô ích, đợi bão tan đi.”
Vân Chiêu khoát tay:” Lý Hồng Cơ đã chết, hắn là thủ phạm trận bão này, trẫm mặc kệ, lệnh quân hạm ra biển, bắn pháo vào cuồng phong cho trẫm.”
Quảng Châu thiếu đi một ít vận vị.
Ở Quảng Châu, người ta không cảm giác được bốn mùa trôi đi, chỉ có qua thay đổi của hoa quả mới cảm thụ được thời gian biến thiên.
Rắc.
Tiền Đa Đa gặm mía rất hào sảng, nàng nhai hết đường rồi nhả ra đống bã.
Bụng nàng cứ như nuốt một quả bóng vậy, to tới mức làm người ta sợ hãi, may mà thân thể của nàng rất khỏe mạnh, răng càng sắc, ăn mía không cần dao.
Răng sắc hơn cả Tiền Đa Đa là Vân Xuân, Vân Hoa, nhìn họ gặm mía, Vân Chân chẳng định hai thứ ngu xuẩn này cách bệnh tiểu đường không xa nữa.
Sống cùng bao năm, Vân Chiêu đã quên tổn thương do Vân Xuân, Vân Hoa gây ra, chỉ nhớ hai nha đầu ngốc này là một trong số rất ít người y tin tưởng hoàn toàn.
Tiền Đa Đa cũng thế, vô số lần tìm kiếm cho hai nha đầu này một tuyệt thế phu quân, bất kể là võ sĩ anh vũ, văn nhân đầy bụng kinh luân, thương nhân giàu có, công tượng tinh xảo tuyệt luân, đều chẳng lọt vào mắt họ.
Sau nàng chẳng tốn công nữa.
Thế là hai nha đầu ngốc cứ ở lại họa hại phu thê bọn họ, đời này là thế rồi, hối hận đã muộn, phải chấp nhận thôi.
Khi Vân Chiêu đang phê duyệt công văn thì Lê Quốc Thành mang mật báo từ Bắc Cực tới, Vân Chiêu xem xong không nói gì, ngồi một mình cho tới tận tối.
Tiền Đa Đa vác cái bụng to vui vẻ đi vào phòng trượng phu, đặt lên cái bàn cực lớn một tờ ngân phiếu.
Con số trên đó là 100 vạn.
- Phu quân nhìn thấy nhiều tiền như thế, tâm tình có tốt hơn không?
Vân Chiêu mỉm cười: “ Đúng là tốt hơn nhiều, con người mà, khi mất đi phải có được thì tâm lý mới cân bằng.”
“ Phu quân mất đi cái gì thế?”
“ Một đối thủ cũ, một kẻ địch đáng tôn kính.”
“ Ai chết vậy?”
“ Lý Hồng Cơ, hắn chết trong chiến đấu, Lưu Tông Mẫn và Hạ Cầm muốn đoạt vị, hai bên tử thương thảm trọng, cuối cùng hắn chết cùng Lưu Tông Mẫn, đội ngũ của họ xong rồi, giờ chủ sự là Cao phu nhân và Cao Nhất Công, chúa công của Cao Nhất Công là Lưu Song Hỉ. Cao phu nhân tìm gian tế của chúng ta gài trong đội ngũ, muốn chuyển lời cho ta, họ muốn về.”
“ Chàng có cho họ về không?”
“ Không, phản nghịch là phản nghịch, không thể tha thứ, huống hồ đi xa như vậy rồi mà còn về không phải có lỗi với xương máu bao người đổ xuống à?”
Tiền Đa Đa tới gần nói nhỏ:” Lần trước Trương Bỉnh Trung chết, hình như chàng hồi sinh hắn.”
“ Lần này khác, Lý Hồng Cơ chết anh hùng, phản tặc phải thế mới đúng chứ, mà nói bộ hạ của hắn tạo phản chẳng bằng nói chúng tự sát, bao năm qua chúng chiến đấu không ngừng nghỉ, trước, giờ rồi sau này vẫn phải chiến đấu, cuộc sống như thế chẳng có hi vọng gì.” Vân Chiêu cuối cùng cũng ký tên vào văn thư, lệnh điều người gài trong hàng ngũ Lý Hồng Cơ về, không cần thiết nữa rồi.
Lê Quốc Thành vào nhận văn thư, lại mang theo một báo cáo:” Bệ hạ, đoàn học giả Châu Âu đã tới Mã Lục Giáp, vì ngài Địch Tạp Nhĩ không khỏe, không thể tiếp tục hải trình, Hàn tướng quân cho rằng, tốt nhất nên ở lại Mã Lục Giáp nghỉ ngơi nửa năm.”
Vân Chiêu nghĩ tới cái thư viện Nam Dương to lớn vô cùng của Hàn Tú Phân liền gật đầu, đồng thời phái đi ngự y giỏi nhất chăm sóc sức khỏe cho ngài Địch Tạp Nhĩ.
Đợi Lê Quốc Thành đi rồi, Vân Chiêu cầm ngân phiếu 100 vạn đặt vào tay Tiền Đa Đa:” Nàng bảo quản tiền cho ta, tối ăn nhiều một chút, tránh nửa đêm dậy ăn vụng, tâm tình ta không tốt, chắc là về muộn.”
Tiền Đa Đa nghe lời rời thư phòng.
Tịch dương bị Bạch Vân Sơn che mất rồi, nên Vân Chiêu chỉ thấy ráng chiều rực lửa, mây màu như thế hiếm có ở Quảng Châu, chứng tỏ trong thời gian tới Quảng Châu trời tạnh ráo.
Có điều chỉ cần có chút thường thức xem mây là biết không chuẩn xác, mưa hay không, gió hay không do biển quyết định, không phải do ráng chiều.
Quả nhiên đến đêm gió nổi lên, sau đó mưa trút xuống, vừa làm ướt mặt đất lại bắt đầu nổi gió, trận gió này biến thành gió bão.
Mưa như trút.
Vân Chiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, ống tay áo không gió mà lay động, nói:” Ngươi tới đấy à?”
Lê Quốc Thành nghe thấy giọng hoàng đế thì kinh ngạc, không thấy ai vào cả, sau đó cúi đầu, vờ bận bịu.
“ Ta biết ngươi bại không cam tâm, nhưng không thể trách ta được, ngươi không phải là người thích hợp làm hoàng đế, ngươi không biết quản lý một quốc gia rộng lớn, dù ngươi may mắn thắng lợi, với quốc gia này, đó cũng là một tai họa.”
“ Ngươi không biết quốc gia thế nào mới gọi là quốc gia, ngươi không biết nhân dân thế nào mới gọi là nhân dân, ngươi thích xem kịch, vì đó là nguồn tri thức duy nhất của ngươi, ngươi thích xem Tam Quốc, vì ngươi dùng mưu lược bịa ra trong sách đó để tác chiến.”
“ Ngươi xem, ngươi chẳng hiểu gì cả, cho nên ngươi thua là tất nhiên, ngươi chết là tất nhiên, kỳ thực chẳng có gì tiếc nuối.”
Vân Chiêu nói rồi đẩy chén trà tới, giống đang mời khách.
Trà không ai uống, Vân Chiêu đổ ra đất.
Gió bên ngoài thổi ngày càng mạnh, một mảnh thủy tinh ở góc đột nhiên nứt vỡ, cuồng phong ùa vào, lập tức có một bí thư phi thân che chỗ vỡ.
“ Đưa bệ hạ rời khỏi đây.” Lê Quốc Thành kêu lớn, thủy tinh chỉ cần mở một mảnh nhỏ sẽ vỡ càng lớn, dùng thân thể che chắn chỗ vỡ rất nguy hiểm, vội gọi thị về vào đưa hoàng đế xuống tầng hầm:
Người không đấu với thần.
Tầng hầm rất yên tĩnh, nhất là sau khi cảnh cửa sắt đóng lại, cuồng phong bạo vũ liền không làm gì được nữa.
Tiền Đa Đa cũng đã được đưa xuống hầm, gió quá lớn phòng của nàng bị hủy rồi, giảu môi nói:” Phu quân, vì sao gió lớn thế?”
“ Chắc là vì Lý Hồng Cơ chết.”
“ Ý chàng nói tới điển cố chư hầu tử, cá lớn vong?”
“ Lý Hồng Cơ lợi hại hơn chư hầu nhiều, nàng chớ quên hắn từng làm hoàng đế 100 ngày ở Yến Kinh, nên trước khi cá lớn chết, hô phong hoàn vũ là bình thường.”
Tiền Đa Đa đưa tay sờ trán trượng phu:” Kỳ quái, chàng mà tin mấy thứ này sao?”
Vân Chiêu cười:” Ta chỉ muốn phủ lên cho cái chết của Lý Hồng Cơ một sắc thái thần bí, chuyện đó xứng với thân phận của hắn. Ngủ đi, gió lớn như vậy, mai sẽ bận lắm.”
Trời sáng, gió bão qua đi, đang càn quét về phía đông, nhưng mưa lớn không dừng.
Vân Chiêu lên lầu cao quan sát xung quanh, nhận ra gió hôm qua lớn hơn y nghĩ, nhiều cây cối bị nhổ tận gốc, hành cung xây dựng chắc chắn cũng nhiều chỗ hư hại.
Nước trong sân không kịp thoát đã chảy vào tầng một cung điện, dòng nước đục ngầu lỗi lềnh phềnh đủ thứ lung tung, một đám thị vị đang vất vả chiến đấu với mưa gió.
Vân Chiêu xem một lúc rồi quay lại tầng hầm, dù là hoàng đế cũng chẳng làm được gì.
Dương Hùng vội vàng tới nơi, dù toàn thân thương tích, nhưng hoàng đế có bề gì, hắn chắc chắn là người đầu tiên bị tru di cửu tộc.
“ Tình hình thiên tai thế nào?”
“ Không biết ạ, thần từ phủ nha tới hành cung, từ cảnh tượng dọc đường mà xét thì thiên tai không nhỏ, thần nhìn thấy cả một con dê treo trên cành cây, gió quá lớn. Theo kinh nghiệm của thần thì mưa lớn thế này sẽ xảy ra chuyện sạt lở, nước lũ, sập nhà cửa, may Quảng Châu cũng có chuẩn bị đầy đủ, tổn thất không lớn. Thần hỏi người già rồi, họ nói, mọi năm không phải không có gió lớn thế này, nhưng năm nay tới quá đột nhiên, đoán chừng ngư dân sẽ tổn thất nặng.”
Vân Chiêu âm u nói:” Lệnh quân hạm ra biển.”
Dương Hùng sợ hãi:” Bệ hạ, mưa lớn thế này, quân hạm ra biển, cho dù không sợ gió bão, lúc này cũng không nhìn thấy gì để cứu, chỉ mạo hiểm vô ích, đợi bão tan đi.”
Vân Chiêu khoát tay:” Lý Hồng Cơ đã chết, hắn là thủ phạm trận bão này, trẫm mặc kệ, lệnh quân hạm ra biển, bắn pháo vào cuồng phong cho trẫm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook