Minh Thiên Hạ
-
Chương 1094: Khởi Bút Như Họa.
Tháng 6 Vân Chiêu giá lâm Quảng Châu, ở trong hành cung dưới Bạch Vân Sơn.
Quảng Châu vào tháng 6 ngoài thời tiết nóng bức ra thì thực sự chẳng còn gì để nói, giả như nhất định phải tìm một chuyện đã mà nói thì đó là muỗi ở khắp nơi.
Rất là lạ, muỗi ở đây bay không cao, chỉ hoạt động ở không gian sáu thước từ mặt đất, ù ù như máy bay oanh tạc đời sau ở trạng thái tuần tra.
Vân Chiêu ở tầng 3.
Buổi tối gió thổi lồng lộng, hết sức thoải mái. Ở bên cạnh y có một cây vải đã sống năm trăm năm, vì cành cây rất cao, nên Vân Chiêu chỉ cần vươn tay ra là có được quả chín để ăn, rất tươi.
Vân Chiêu ăn được một quả thì trước mặt Tiền Đa Đa vải chất cao như núi, khuyên nàng: “ Ăn nhiều thứ này sẽ bị lở miệng đấy.”
Tiền Đa Đa thoải mái nói: “ Hôm qua thiếp bị rồi, hôm nay ăn thêm không sao.”
“ Tô Đông Pha nói, ngày ăn vải chín ba trăm quả, muốn mãi làm dân đất Lĩnh Nam, câu này chẳng đúng chút nào.” Vân Chiêu cảm thán:
“ Còn có câu, bụi hồng ngựa ruổi, phi cười nụ, vải tiến mang về ai biết đâu. Thiếp làm hoàng hậu bao nhiêu năm mà lần đầu tiên được ăn vải, ngay cả Dương Ngọc Hoàn cũng chẳng bằng. Phu quân, chàng nói xem sao trên đời này lại có thứ quả ngon như vậy?” Miệng thì nói, tay Tiền Đa Đa không ngừng bóc vải, có điều tay lại chuyển xác cầm miếng xoài cắt rất đẹp lên ăn:
Vân Chiêu lại phải nhắc:” Thứ này cũng không ăn được nhiều đâu.”
Tiền Đa Đa thoáng cái đã ăn hết rồi, vứt bỏ đi, vỗ cái bụng to tướng của mình, bao biện:” Là đứa bé này muốn ăn đấy chứ ... Mà sao không thấy Phùng Anh?”
Vân Chiêu lau tay xong áp tai lên bụng Tiền Đa Đa:” Con rất khỏe, nàng làm việc tốt đi, đừng sai bảo Phùng Anh tới chóng mặt như thế, nàng ấy còn đang cùng Vân Dương, tri phủ Quảng Châu thảo luận chuyện bảo vệ hành cung, nàng muốn gì cứ nói với ta, đâu cần pha trà rót nước cũng gọi Phùng Anh.”
Tiền Đa Đa xoa bụng đắc ý:” Chỉ bây giờ mới có thể sai khiến cô ta thôi, đợi sinh con ra rồi thì chẳng còn chuyện tốt thế nữa.”
Vân Chiêu không cách nào phán đoán ân oán giữa hai nàng, nhiều lúc cũng không lý giải nổi cách các nàng chung sống với nhau, thôi thì họ thích thế thì mặc vậy.
Tiền Đa Đa lại hỏi:” Vì sao Dương Hùng muốn tạm thay quyền chi phủ Quảng Châu vào lúc này thế?”
“ À chẳng có gì, đệ đệ hắn tìm cho hắn một sản nghiệp cực lớn ở ngoài biển, hắn phải quan tâm thôi.” Vân Chiêu nhịn cười nói:
“ Hắn tới Quảng Châu một cái là kiếm Thập Tam Hành của thiếp gây chuyện, phu quân phải làm chủ cho thiếp.” Tiền Đa Đa khóc sụt sùi nói, còn thuận thế ngồi lên đùi Vân Chiêu:
Phụ nhân mang thai nóng như lửa, ngồi một lúc mà trên người Vân Chiêu đã có mồ hôi, vỗ lên cái mông đẫy đà của nàng:” Đừng hành hạ ta nữa, hiện giờ không thể đụng vào nàng.”
Tiền Đa Đa cựa mình đứng dậy, gọi Vân Xuân đỡ mình, yểu điệu xuống lầu đi dạo, nàng ăn quá nhiều rồi.
Vác cái bụng to tướng mà dáng đi đầy phong tình như thế khắp thế giới chỉ có Tiền Đa Đa thôi.
Dương Hùng vì chuyện đệ đệ bị lừa ra biển mà lửa giận bốc cao vạn trượng.
Hoằng Nông Dương thị là gia tộc cực lớn.
Cho dù khi cải cách ruộng đất đã bị chia nhỏ, nhưng ở Hoằng Nông, Dương thị vẫn nhất ngôn cửu đỉnh.
Sau khi Vân Chiêu đăng cơ, tới nay có 67 quan viên ở Hoằng Nông, bọn họ không chỉ là quan viên bình thường, đa phần còn ở trong vị trí trọng yếu.
Nếu nói Dương Hùng cố ý gài người thì quá oan cho hắn, chỉ có thể nói một gia tộc lấy thi lễ truyền gia, một khi thích ứng với quy tắc mới lập tức bộc phát sức mạnh to lớn.
Khả năng vươn lên của bọn họ thực sự là hơn xa những bình dân chân vừa rửa sạch bùn.
Nếu Dương Châu là con cháu Dương thị bình thường, cho dù có ra biển cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, cùng lắm một chi sinh tồn trên biển, thuận tiện lập nên cơ nghiệp không phải không thể.
Nhưng Dương Châu là đệ đệ của Dương Hùng, là tộc trưởng sau này của Dương thị.
Giờ tộc trưởng tương lai ra biển rồi, còn động viên tộc nhân đi theo, chuẩn bị lập nên trời đất mới cho Dương thị.
Điều này gây ra rạn nứt cực lớn trong gia tộc, dù sao cũng có người không thích ra biển mà.
Dương Hùng nhìn thấu nguy cơ, một khi Dương Châu lập nên cơ nghiệp mới, Hoằng Nong Dương thị sớm muộn cũng biến mất ở Hoằng Nông.
Tài phú trên biển quá dễ kiếm, người khác nhìn vào sẽ không kìm được cám dỗ, người cứ đi ra biển, thực lực trên bờ tất nhiên suy yếu.
Trời sáng dần, muỗi trên Bạch Vân Sơn sống lại, xen lẫn tiếng muỗi còn có tiếng vượn kêu thảm thiết, khiến hành cung lộng lẫy đầy hơi thở ma quỷ.
Phùng Anh xách đao lên tới tầng ba, ném đao một bên, ngồi đối diện với Vân Chiêu, chỉ ăn vải không nói gì cả.
Nàng ăn rất nhanh, khoảng khắc đống vải cao như núi mà Tiền Đa Đa tích trữ bị nàng ăn vạt một góc.
Bực tức ném vỏ vải sang bên, Phùng Anh nghiến răng nói:” Lão bà của chàng chổng mông không chịu tắm.”
Vân Chiêu giang tay bất lực:” Nàng giúp nàng ấy kỳ lưng là xong mà.”
“ Thiếp không hầu hạ cô ta, mà là hầu hạ đứa bé trong bụng cô ta.”
“ Thế là nàng tức muốn chết vẫn giúp Đa Đa kỳ lưng à?”
Phùng Anh liếc xéo trượng phu không đáp.
“ Hoàng hậu vất vả rồi.” Vân Chiêu cắt một quả xoài đưa cho Phùng Anh:
Người hầu hạ Tiền Đa Đa rất đông, tận 20 người, tính cả người như Vân Xuân, Hà Thường Thị vào nữa thì ít phải lên tới 30. Tiền Đa Đa có thai, cực kỳ kén chọn người hầu hạ mình, có thể giao bản thân cho Phùng Anh, cũng là loại tin cậy cực lớn.
Phùng Anh vì thế mà nhẫn nhịn.
Khi trăng lên đỉnh núi, Vân Chiêu và Phùng Anh ngồi trên đài cao thưởng thức vầng trăng xanh nhạt, không ai nói gì, Phùng Anh thích yên tĩnh, Vân Chiêu thích yên tĩnh suy nghĩ vẩn vơ.
Cho nên đó là trạng thái tốt nhất của hai người.
Khi Vân Xuân đi lên thì không khí gì cũng hỏng hết, chỉ còn tiếng ăn hoa quả chướng tai.
“ Phu quân, đêm khuya rồi, nghỉ thôi.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Ta còn đợi một người, xem ra ta đánh giá hắn quá cao rồi, giữa tương lai gia tộc và tương lai dân tộc, hắn chọn gia tộc.”
“Chàng nói Dương Hùng sao?” Phùng Anh đoán ra, ôm tay trượng phu:” Hôm nay Dương Hùng tới huyện Tân An, chuẩn bị xử lý hết thương nhân Châu Âu còn ở lại nơi đó.”
Nghe nhắc tới Hương Cảng, Vân Chiêu ngẩn ra:” Sao trong huyện Tân An lại còn thương nhân Châu Âu? Không phải ta từ chối cho họ sử dụng đất đai huyện Tân An để phơi hàng rồi mà.”
“ Quốc tướng phủ phê chuẩn cho bọn họ thuê một phần huyện Tân An, bọn họ cho rằng, số lượng các loại gia vị từ huyện Tân An tiến vào Đại Minh rất lớn, lợi nhuận nhiều, mà thương nhân đúng là cần một mảnh đất phơi hàng, cho nên bọn họ nhắm vào bốn chữ không cho miễn phí của bệ hạ để cho người Châu Âu thuê.”
“ Vậy Dương Hùng định làm gì?”
“ Phu quân chưa tới thì có thể tiếp tục qua mặt chàng, chàng đã tới rồi, huyện Tân An cách có ba trăm dặm, sao giấu được, tất nhiên là đuổi người Châu Âu đi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Phùng Anh giải thích:
Vân Chiêu lạnh nhạt nói:” Mai chúng ta đi Tân An, ta muốn xem Dương Hùng xử lý ra sao?”
“ Được, mai chúng ta cùng đi, nhưng mà vì một thôn cá nhỏ, thật không đáng.”
“ Nhỏ tới mấy cũng là đất đai Đại Minh.”
Đêm hôm đó Vân Chiêu trằn trọc không ngủ được.
Huyện Tân An là cái tên thời Đại Minh, còn cái tên ở sâu trong ký ức Vân Chiêu là Hương Cảng, tên hay hơn nhiều nhưng nó đại biểu cho sự sỉ nhục.
Y quyết định, nếu y tới mà Dương Hùng không xử lý được việc này, y sẽ cho đại quân đạp bằng mảnh đất đó.
Quảng Châu vào tháng 6 ngoài thời tiết nóng bức ra thì thực sự chẳng còn gì để nói, giả như nhất định phải tìm một chuyện đã mà nói thì đó là muỗi ở khắp nơi.
Rất là lạ, muỗi ở đây bay không cao, chỉ hoạt động ở không gian sáu thước từ mặt đất, ù ù như máy bay oanh tạc đời sau ở trạng thái tuần tra.
Vân Chiêu ở tầng 3.
Buổi tối gió thổi lồng lộng, hết sức thoải mái. Ở bên cạnh y có một cây vải đã sống năm trăm năm, vì cành cây rất cao, nên Vân Chiêu chỉ cần vươn tay ra là có được quả chín để ăn, rất tươi.
Vân Chiêu ăn được một quả thì trước mặt Tiền Đa Đa vải chất cao như núi, khuyên nàng: “ Ăn nhiều thứ này sẽ bị lở miệng đấy.”
Tiền Đa Đa thoải mái nói: “ Hôm qua thiếp bị rồi, hôm nay ăn thêm không sao.”
“ Tô Đông Pha nói, ngày ăn vải chín ba trăm quả, muốn mãi làm dân đất Lĩnh Nam, câu này chẳng đúng chút nào.” Vân Chiêu cảm thán:
“ Còn có câu, bụi hồng ngựa ruổi, phi cười nụ, vải tiến mang về ai biết đâu. Thiếp làm hoàng hậu bao nhiêu năm mà lần đầu tiên được ăn vải, ngay cả Dương Ngọc Hoàn cũng chẳng bằng. Phu quân, chàng nói xem sao trên đời này lại có thứ quả ngon như vậy?” Miệng thì nói, tay Tiền Đa Đa không ngừng bóc vải, có điều tay lại chuyển xác cầm miếng xoài cắt rất đẹp lên ăn:
Vân Chiêu lại phải nhắc:” Thứ này cũng không ăn được nhiều đâu.”
Tiền Đa Đa thoáng cái đã ăn hết rồi, vứt bỏ đi, vỗ cái bụng to tướng của mình, bao biện:” Là đứa bé này muốn ăn đấy chứ ... Mà sao không thấy Phùng Anh?”
Vân Chiêu lau tay xong áp tai lên bụng Tiền Đa Đa:” Con rất khỏe, nàng làm việc tốt đi, đừng sai bảo Phùng Anh tới chóng mặt như thế, nàng ấy còn đang cùng Vân Dương, tri phủ Quảng Châu thảo luận chuyện bảo vệ hành cung, nàng muốn gì cứ nói với ta, đâu cần pha trà rót nước cũng gọi Phùng Anh.”
Tiền Đa Đa xoa bụng đắc ý:” Chỉ bây giờ mới có thể sai khiến cô ta thôi, đợi sinh con ra rồi thì chẳng còn chuyện tốt thế nữa.”
Vân Chiêu không cách nào phán đoán ân oán giữa hai nàng, nhiều lúc cũng không lý giải nổi cách các nàng chung sống với nhau, thôi thì họ thích thế thì mặc vậy.
Tiền Đa Đa lại hỏi:” Vì sao Dương Hùng muốn tạm thay quyền chi phủ Quảng Châu vào lúc này thế?”
“ À chẳng có gì, đệ đệ hắn tìm cho hắn một sản nghiệp cực lớn ở ngoài biển, hắn phải quan tâm thôi.” Vân Chiêu nhịn cười nói:
“ Hắn tới Quảng Châu một cái là kiếm Thập Tam Hành của thiếp gây chuyện, phu quân phải làm chủ cho thiếp.” Tiền Đa Đa khóc sụt sùi nói, còn thuận thế ngồi lên đùi Vân Chiêu:
Phụ nhân mang thai nóng như lửa, ngồi một lúc mà trên người Vân Chiêu đã có mồ hôi, vỗ lên cái mông đẫy đà của nàng:” Đừng hành hạ ta nữa, hiện giờ không thể đụng vào nàng.”
Tiền Đa Đa cựa mình đứng dậy, gọi Vân Xuân đỡ mình, yểu điệu xuống lầu đi dạo, nàng ăn quá nhiều rồi.
Vác cái bụng to tướng mà dáng đi đầy phong tình như thế khắp thế giới chỉ có Tiền Đa Đa thôi.
Dương Hùng vì chuyện đệ đệ bị lừa ra biển mà lửa giận bốc cao vạn trượng.
Hoằng Nông Dương thị là gia tộc cực lớn.
Cho dù khi cải cách ruộng đất đã bị chia nhỏ, nhưng ở Hoằng Nông, Dương thị vẫn nhất ngôn cửu đỉnh.
Sau khi Vân Chiêu đăng cơ, tới nay có 67 quan viên ở Hoằng Nông, bọn họ không chỉ là quan viên bình thường, đa phần còn ở trong vị trí trọng yếu.
Nếu nói Dương Hùng cố ý gài người thì quá oan cho hắn, chỉ có thể nói một gia tộc lấy thi lễ truyền gia, một khi thích ứng với quy tắc mới lập tức bộc phát sức mạnh to lớn.
Khả năng vươn lên của bọn họ thực sự là hơn xa những bình dân chân vừa rửa sạch bùn.
Nếu Dương Châu là con cháu Dương thị bình thường, cho dù có ra biển cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, cùng lắm một chi sinh tồn trên biển, thuận tiện lập nên cơ nghiệp không phải không thể.
Nhưng Dương Châu là đệ đệ của Dương Hùng, là tộc trưởng sau này của Dương thị.
Giờ tộc trưởng tương lai ra biển rồi, còn động viên tộc nhân đi theo, chuẩn bị lập nên trời đất mới cho Dương thị.
Điều này gây ra rạn nứt cực lớn trong gia tộc, dù sao cũng có người không thích ra biển mà.
Dương Hùng nhìn thấu nguy cơ, một khi Dương Châu lập nên cơ nghiệp mới, Hoằng Nong Dương thị sớm muộn cũng biến mất ở Hoằng Nông.
Tài phú trên biển quá dễ kiếm, người khác nhìn vào sẽ không kìm được cám dỗ, người cứ đi ra biển, thực lực trên bờ tất nhiên suy yếu.
Trời sáng dần, muỗi trên Bạch Vân Sơn sống lại, xen lẫn tiếng muỗi còn có tiếng vượn kêu thảm thiết, khiến hành cung lộng lẫy đầy hơi thở ma quỷ.
Phùng Anh xách đao lên tới tầng ba, ném đao một bên, ngồi đối diện với Vân Chiêu, chỉ ăn vải không nói gì cả.
Nàng ăn rất nhanh, khoảng khắc đống vải cao như núi mà Tiền Đa Đa tích trữ bị nàng ăn vạt một góc.
Bực tức ném vỏ vải sang bên, Phùng Anh nghiến răng nói:” Lão bà của chàng chổng mông không chịu tắm.”
Vân Chiêu giang tay bất lực:” Nàng giúp nàng ấy kỳ lưng là xong mà.”
“ Thiếp không hầu hạ cô ta, mà là hầu hạ đứa bé trong bụng cô ta.”
“ Thế là nàng tức muốn chết vẫn giúp Đa Đa kỳ lưng à?”
Phùng Anh liếc xéo trượng phu không đáp.
“ Hoàng hậu vất vả rồi.” Vân Chiêu cắt một quả xoài đưa cho Phùng Anh:
Người hầu hạ Tiền Đa Đa rất đông, tận 20 người, tính cả người như Vân Xuân, Hà Thường Thị vào nữa thì ít phải lên tới 30. Tiền Đa Đa có thai, cực kỳ kén chọn người hầu hạ mình, có thể giao bản thân cho Phùng Anh, cũng là loại tin cậy cực lớn.
Phùng Anh vì thế mà nhẫn nhịn.
Khi trăng lên đỉnh núi, Vân Chiêu và Phùng Anh ngồi trên đài cao thưởng thức vầng trăng xanh nhạt, không ai nói gì, Phùng Anh thích yên tĩnh, Vân Chiêu thích yên tĩnh suy nghĩ vẩn vơ.
Cho nên đó là trạng thái tốt nhất của hai người.
Khi Vân Xuân đi lên thì không khí gì cũng hỏng hết, chỉ còn tiếng ăn hoa quả chướng tai.
“ Phu quân, đêm khuya rồi, nghỉ thôi.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Ta còn đợi một người, xem ra ta đánh giá hắn quá cao rồi, giữa tương lai gia tộc và tương lai dân tộc, hắn chọn gia tộc.”
“Chàng nói Dương Hùng sao?” Phùng Anh đoán ra, ôm tay trượng phu:” Hôm nay Dương Hùng tới huyện Tân An, chuẩn bị xử lý hết thương nhân Châu Âu còn ở lại nơi đó.”
Nghe nhắc tới Hương Cảng, Vân Chiêu ngẩn ra:” Sao trong huyện Tân An lại còn thương nhân Châu Âu? Không phải ta từ chối cho họ sử dụng đất đai huyện Tân An để phơi hàng rồi mà.”
“ Quốc tướng phủ phê chuẩn cho bọn họ thuê một phần huyện Tân An, bọn họ cho rằng, số lượng các loại gia vị từ huyện Tân An tiến vào Đại Minh rất lớn, lợi nhuận nhiều, mà thương nhân đúng là cần một mảnh đất phơi hàng, cho nên bọn họ nhắm vào bốn chữ không cho miễn phí của bệ hạ để cho người Châu Âu thuê.”
“ Vậy Dương Hùng định làm gì?”
“ Phu quân chưa tới thì có thể tiếp tục qua mặt chàng, chàng đã tới rồi, huyện Tân An cách có ba trăm dặm, sao giấu được, tất nhiên là đuổi người Châu Âu đi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Phùng Anh giải thích:
Vân Chiêu lạnh nhạt nói:” Mai chúng ta đi Tân An, ta muốn xem Dương Hùng xử lý ra sao?”
“ Được, mai chúng ta cùng đi, nhưng mà vì một thôn cá nhỏ, thật không đáng.”
“ Nhỏ tới mấy cũng là đất đai Đại Minh.”
Đêm hôm đó Vân Chiêu trằn trọc không ngủ được.
Huyện Tân An là cái tên thời Đại Minh, còn cái tên ở sâu trong ký ức Vân Chiêu là Hương Cảng, tên hay hơn nhiều nhưng nó đại biểu cho sự sỉ nhục.
Y quyết định, nếu y tới mà Dương Hùng không xử lý được việc này, y sẽ cho đại quân đạp bằng mảnh đất đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook