Minh Thiên Hạ
Chương 1076: Tộc Trưởng Có Lệnh.

Quảng Châu Thập Tam Hành.

Đó vẻn vẹn chỉ là thương hành mà Tiền Đa Đa sáng lập vào thời Vân Chiêu còn là quân phiệt Quan Trung.

Vốn chỉ có hai cái, sau khi Hàn Lăng Sơn giết Trịnh Chi Long, hai thương hành này nhanh chóng khuếch trương thành mười ba cái, mỗi thương hành chỉ kinh doanh một loại thương phẩm.

Vì đem sự chủ ý của mình đặt vào một thương phẩm duy nhất, vì thế từ sản xuất tới vận chuyển hình thành thủ pháp độc lập riêng, khiến ở Quảng Châu nhắc tới Thập Tam Hành, ai cũng giơ ngón cái khen ngợi.

Khi Vân Chiêu chưa đăng cơ, Thập Tam Hành thuần túy là tài sản riêng của Vân thị địa vị vô song, sau khi Vân Chiêu đăng cơ, thiết lập Quảng Châu thị bạc ti, địa vị của nó mới suy giảm.

Quan phủ dựa theo quy định, lấy đi quyền tiêu thụ tơ lụa, đồ gốm, giấy ... V.v .. Các chưởng quầy Vân thị mau chóng chuyển khai phát hàng tạp hóa, ví như dao nhỏ, kéo và các loại nhu yếu phẩm.

Thập Tam Hành mặc dù không thể có vụ buôn bán lớn như thị bạc ti, nhưng trong giới thương nhân cũng thuộc hàng ngũ đếm trên đầu ngón tay.

Ngô Trường Xuân, tổng chưởng quầy của Thập Tam Hành, hôm nay ông ta triệu tập cả 13 chưởng quầy tới Trường Xuân lâu họp.

Thời gian này vì Tiền hoàng hậu điên cuồng rút tiền từ các chưởng quầy, khiến Thập Tam Hành năm nay phát triển khó khăn, trên mặt các vị chưởng quấy chẳng thấy được mấy nụ cười.

Ngô Trường Xuân dùng cán tẩu thuốc gõ bàn:” Thu lại cái mặt người chết cho ta, nói đi, làm sao giúp được Diêu thân vương đây.”

Hòa chưởng quầy chuyên kinh doanh gia vị nói:” Đại chưởng quầy, do không có tiền mặt, bọn ta muốn mua gia vị từ Nam Dương rất khó khăn, cho dù có vài bằng hữu còn nể mặt phần nào, nhưng muốn mua bán quy mô lớn không thể.”

“ Bọn ta giữ mình chưa xong, muốn ra sức vì Diêu thân vương cũng hữu tâm vô lực. Đương nhiên nếu đại chưởng quầy cho bọn ta dùng nghề cũ làm ăn, lão già này không nói hai lời.”

Ngô Trường Xuân hừ một tiếng:” Cái chuyện kinh doanh không vốn đó sau này khỏi nghĩ nữa, nghĩ cách khác cho ta, tiết lộ cho các ngươi, Tiền hoàng hậu rất bất mãn vì chúng ta chỉ lấy ra được sáu trăm vạn đồng bạc. Đã phái nữ trướng phòng được Vân Xuân cô cô suất lĩnh không bao lâu nữa sẽ nam hạ.”

“ Cảnh cáo chư vị, một khi sổ sách không khớp, tính cách Vân Xuân cô cô thế nào, các vị biết rồi đấy, mất chức là chuyện nhỏ, nếu mà dùng gia pháp, cả nhà gặp tai ương.”

Cừu chưởng quầy kinh doanh dầu trẩu rụt cổ:” Đại chưởng quầy, theo lý mà nói, chúng ta dựa vào hoàng gia, nhưng giờ kinh doanh chẳng có khí thế hoàng gia. Tuân thủ pháp luật đã đành đi, dù sao thiên hạ là của bệ hạ, lần này rút tiền quá dữ rồi, giờ còn kinh doanh được là nhờ chữ tín tốt nhiều năm, bên cung cấp cho chúng ta nợ.”

“ Ngài dâng thư đem tình hình thực tế của chúng ta bẩm báo cho hoàng hậu, nếu dưới tình huống này hoàng hậu vẫn yêu cầu chúng ta hỗ trợ Diêu thân vương, Lão Cừu này chỉ còn cách đi Diêu Châu làm trâu ngựa cho Diêu thân vương thôi.”



Ngô Trường Xuân nhìn lướt qua mặt các chưởng quầy khác, gõ gõ bàn:” Các vị thực sự không còn cách nào sao?”

Phùng chưởng quầy chuyên kinh doanh gỗ quý nói:” Trừ khi hoàng hậu nương nướng, tháo bỏ trói buộc cho chúng ta, muốn kiếm tiền, ở nơi như Nam Dương chúng ta phải được dùng mọi thủ đoạn mới đúng. Nếu hoàng hậu nương nương chấp nhận, Lão Phùng này đảm bảo mỗi năm ủng hộ Diêu thân vương 100 vạn.”

Các chưởng quầy khác cũng nhốn nháo, lần lượt biểu thị, chỉ cần gỡ bỏ trói buộc, tiền không phải vấn đề.

Ngô Trường Xuân lại gõ gõ tẩu thuốc:” Nếu các ngươi đều không có cách gì cả thì nghe kiến nghị của lão phu này.”

Các chưởng quầy yên tĩnh lại, hi vọng Ngô chưởng quầy có thể dẫn mọi người phá được trùng vây như trước kia.

“ Bệ hạ muốn phong tước ở hải ngoại, các ngươi biết chứ?” Ngô Trường Xuân nói câu này chẳng gây ra mấy tác động, tộc quy của Vân thị không cho đụng chạm vào cái này, vi phạm là chết:” Thiên hạ này trừ Hàn đại tướng quân, Thi Lang tướng quân, ai có thể hiểu tình hình trên biển hơn chúng ta, chúng ta muốn người có người, muốn thuyền có thuyền, muốn vũ lực có vũ lực, chúng ta không được tham dự phong tước, nhưng có thể liên hợp với người có tư cách phong tước.”

“ Có vi phạm tộc quy không?” Cừu chưởng chầy muốn chảy nước dãi, lợi nhuận trong đó, thực sự làm người ta thèm:

Ngô Trường Xuân hắng giọng, lấy trong lòng ra một quyển trục:” Tộc trưởng có lệnh ...”

Cả đám chưởng quầy đại kinh, làn lượt quỳ một gối xuống ...

Họp xong Ngô Trường Xuân mang nụ cười như gió xuân của thương nhân rời khỏi hội nghị, mười ba vị chưởng quầy cũng đi theo, thần sắc đã khác hẳn dáng vẻ ủ ê lúc mới tới.

Ai nấy tinh thần phấn chấn.

Làm ăn sợ nhất không có mục tiêu, giờ tộc trưởng cho mọi người mục tiêu rõ ràng, chuyện làm ăn sẽ tiếp tục.

Mỗi gia tộc khi có đại sự xảy ra, chuyện làm ăn luôn là thứ bị hi sinh đầu tiên, là thứ có thể đem ra trao đổi.

Thương nghiệp chiếm tỉ trọng không lớn ở Vân thị, đám người Ngô chưởng quầy khá thất vọng, nhưng mà bọn họ cũng hiểu, so với sản nghiệp khổng lồ của Vân thị, thương nghiệp không đáng nói tới.

Diêu thân vương ở Diêu châu có được mảnh đất lớn như thế, bao nhiêu tiền ném vào không đủ, đám chưởng quầy tuyệt vọng hiểu một điều, đám người bọn mình đời này chỉ có thể làm cừu dê cho Tiền hoàng hậu, trơ mắt nhìn người ta cắt đi từng lớp lông trên người.

Đó là vận mệnh định sẵn của họ.

Lần này tộc trưởng thấy bọn họ đáng thương, cho một cơ hội.



“ Ta tới mua gia vị .” Dương Châu đệ đệ của Dương Hùng tới hiệu buôn gia vị lớn nhất Quảng Châu, thản nhiên ngồi xuống một cái ghế nói với Hòa chưởng quầy đang nằm nghỉ:

Cái Quảng Châu bốn mùa nóng bức, chỉ có nhập đông mới mát mẻ một chút, có điều sau bốn ngày mưa liên tiếp trời trở lạnh, hôm nay mặt trời nho đầu lên, Hòa chưởng quầy liền muốn phơi nắng cho bớt mùi than.

Hỏa kế vội vàng bê trà nước tới bên cạnh Dương Châu tiếp khách:” Không biết công tử muốn loại nào, tiểu có tất cả loại gia vị mà công tử cần.”

Dương Châu nhận lấy chén trà:” Loại nào cũng cho một trăm cân.”

Hỏa kế lấy làm lạ nhìn chưởng quầy, thấy chưởng quầy gật đầu, liền nói:” Xin thưa cho công tử hay, số lượng gia vị rất lớn, mỗi loại lấy 100 cân sẽ vô cùng nhiều.”

“ Nói coi.”

“ Gừng, hành, hoa tiêu, bát giác, những loại gia vị này của Đại Minh, hẳn công tử không cần.”

Dương Châu nhìn hỏa kế như nhìn thằng ngốc:” Nếu ngươi không cần thể diện nữa thì mỗi loại cứ lấy cho ta 100 cân.”

Hỏa kế cười nịnh:” Tất nhiên là không được ạ, thương hành nhà tiểu nhân chỉ có gia vị Nam Dương, đinh hương, hương giáp, nhục đậu khấu ...”

Dương Châu không kén chọn, phất tay rất hào phóng:” Mỗi loại 100 cân.”

Hỏa kế lần nữa nhìn Hòa chưởng quầy.

Hòa chưởng quầy rời ghế tựa tắm nắng, tới bên Dương Châu thi lễ:” Công tự mua như thế, thứ tiểu lão nhi không thể bán, nếu công tử còn muốn gia vị, xin đi nhà khác, có quý khách như công tử, họ sẽ rất thích.”

“ Sao, không muốn kiếm tiền nữa à?”

“ Công tử tới tiểu điếm là vì mua chiêu bài hoàng gia, không phải vì mua gia vị, gia vị có giá, hoàng gia vô giá, nên không thể bán.”

Dương Châu cười nhạt, ngạo mạn nói: “ Xem ra ngươi đoán ra thân phận của bản công tử rồi.”

Hòa chưởng quầy hướng về Ngọc Sơn chắp tay một cái: “ Nay bệ hạ mở cấm biển, mong người có năng lực ra biển, nhưng thế gia công tử như công tử, chỉ cần ra biển là có được đất phong, tước vị, lại không ra biển, vì ứng phó với bệ hạ, tùy tiện tới cửa hiệu hoàng gia, mua ít gia vị, coi như đã ra biển. Dám hỏi công tử, đó là sự trung thành tận tụy của thế gia với bệ hạ sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương