Minh Thiên Hạ
-
Chương 1069: Người Thật Thà Dễ Bắt Nạt.
Sử Khả Pháp năm xưa rời Nam Kinh không về quê nhà huyện Tường Phù Khai Phong, mà ở lại Dương Châu.
Ông ta xin hộ tịch ở Dương Châu, sau đó mua trăm mẫu đất ở Mai Hoa Lĩnh phụ cận Dương Châu ở lại làm điền xá ông.
Ông ta không mai danh ẩn tính, càng không đóng cửa ở trong nhà, mà tích cực tham gia quản lý địa phương, đồng thời thành nguyên lão đại biểu hội Dương Châu.
Đợi ông ta làm nguyên lão địa phương năm năm, có thể vào đại biểu hội phủ Nam Kinh, đợi Ngọc Sơn mở đại hội năm năm một lần, ông ta có thể tới hội trường dự thính với tư cách khách mời, nghe thành tựu công tác đế quốc Lam Điền thu được trong năm n ăm qua, cùng với hiến kế cho kế hoạch năm năm sau.
Ông ta còn xây dựng một trường học nho nhỏ phụ cận Mai Hoa Lĩnh, tự mình làm tiên sinh, dạy bách tính đương địa.
Cái học đường nhỏ này của ông ta không chỉ dạy trẻ con, mà dạy bất kỳ ai muốn đọc sách biết chữ, vì thế trên từ lão nông 60, dưới tới trẻ con sáu tuổi ngồi chung phòng nghe giảng bài.
Khi Vân Chiêu tới Mai Hoa Lĩnh vừa vặn gặp trận tuyết nhỏ nhiều năm hiếm gặp.
Mùa đông ở Dương Châu rất ngắn, khả năng chưa tới một tháng, trong tháng lạnh nhất ấy, mưa rất nhiều, tuyết thì hiếm có.
Tuyết ở Dương Châu khác với tuyết phương bắc, do độ ẩm trong không khí rất cao, nên bông tuyết lớn hơn phương bắc rất nhiều, rơi là rơi, chứ không như ở phương bắc nó cứ trôi lất phất ở không trung rồi bị gió thôi đập lên mặt đau rát.
Có thể thấy tuyết trên trời, tuyết trên cành cây, tuyết trên cánh hoa mai, tuyết trên mái tóc đen của mỹ nhân, trên quạt của nho sinh, trên áo tơi của ngư phu, trên gánh củi của tiều phu, chỉ có ở mặt đất là không thấy.
Tuyết rơi xuống mặt đất là tan biến rồi, hòa vào với đất biến thành một đống bùn.
Dù Vân Chiêu đi guốc gỗ, mỗi bước chân vẫn cứ rất gian nam.
“ Bệ hạ, đường trơn khó đi, hay là đợi tuyết dừng hẵng đi.” Lê Quốc Thành khuyên can:
Vân Chiêu phất tay:” Thời tiết này là ngày lành trẫm chuyên môn chọn đấy, đi mau.”
“ Sử Khả Pháp nhất định sẽ cảm kích rơi lệ vì bệ hạ lặn lội mưa tuyết tới thăm thế này.”
“ Nằm mơ đi, người ta từng làm trạng nguyên, thấy nhiều rồi, lên voi rồi, xuống chó rồi, giờ tỉnh táo lắm, không dễ lừa gạt..”
Lễ Quốc Thành sửa lời hoàng đế:” Bệ hạ, chúng ta thành tâm thành ý tới thăm Sử Khả Pháp tiên sinh, sao dùng tới chữ lừa chứ?”
“ Phàm là yêu cầu người ta làm việc không phù hợp với tâm ý thì đều gọi là lừa.”
“ Vì sao không gọi là khuyên nhủ?”
“ Trẫm không giả dối như thế.” Vân Chiêu kiêu ngạo đáp:
Lê Quốc Thành vâng một tiếng không hỏi nữa, đi theo bệ hạ thời gian rồi, hắn đã quen với hành vi vô sỉ tựa có tựa không của bệ hạ.
Đây là cuộc bái phỏng không thông báo trước.
Nói ra thì là một chuyện không lễ độ lắm, nhưng mà vì đó là hoàng đế, phần đông bách tính vẫn cho rằng, hoàng đế không cần tuân thủ lễ pháp quá nhiều.
Từ đó có thể thấy thái độ của bách tính với hoàng đế luôn khoan dung, thậm chí chẳng hi vọng gì vào giời hạn đạo đức của hoàng đế, dù sao chuyện bạo ngược, dâm uế, loạn nhân luân xảy ra trên người mấy trăm vị hoàng đế trong lịch sử đâu ít.
Vượt qua ngọn núi nhỏ, trong khe núi có vài hộ sinh sống.
Cây mai trồng trên núi quá nhỏ, mai còn chưa nở rộ, chưa tao thành ý cảnh, một số kết nụ, lại không định nở. Một con suối từ trên núi đổ xuống, đi qua rừng mai, bẻ ngoặt trên mặt đất đen xì xì, chảy qua gian nhà ngói lớn nhất, cuối cùng biến mất sau những bụi cây.
“ Khung cảnh không tệ, nhưng muốn dưỡng già thì phải hỏi trẫm mới được.” Vân Chiêu gật gù:
Lê Quốc Thành nói nhỏ:” Bệ hạ, Sử Khả Pháp hẳn vẫn còn có y nhập sĩ, chỉ cần thấy ông ta coi trọng thời sự, đồng thời tích cực tham gia kiến thiết hội đại biểu đương địa là biết rồi. Bệ hạ lần này thành tâm tới mời, Sử Khả Pháp nhất định vui vẻ tuân lệnh.”
Vân Chiêu không dám khẳng định như thế, dù sao năm xưa Sử Khả Pháp nổi danh vừa cứng vừa thối.
Men theo con đường nhỏ tới trước sơn cư, thị vệ gõ cửa, chẳng bao lâu có đồng tử ra mở cửa, nhìn thấy đám người đen xì xì, toàn thân võ trang, co cẳng chạy ngay, vừa chạy vừa la hét váng nhà:” Họa tới rồi, họa tới rồi, quan gia tới bắt lão gia rồi.”
Rất nhiều người từ trong phòng hốt hốt hoảng hoảng chạy ra, trong đó Sử Khả Pháp tóc hoa râm là bắt mắt nhất.
Lê Quốc Thành ho một tiếng:” Sử Khả Pháp, bệ hạ tới thăm.”
Sử Khả Pháp thất kinh, nhìn ra ngoài thấy hoàng đế mặc áo choàng đứng đó, vội vàng thi lễ:” Bệ hạ ngày tuyết tới nhà, không biết có chuyện gì dạy Sử Khả Pháp?”
Những người khác nghe thế quỳ vội xuống đất bùn, đầu không dám ngẩng lên, người run lên như chim trong gió đông.
Vân Chiêu thoáng nhíu mày, khoát tay:” Bình thân đi, trẫm phế bỏ lễ quỳ bái lâu rồi.”
Sử Khả Pháp xấu hổ thi lễ:” Bệ hạ chớ trách, bọn họ quỳ cả đời rồi, không quen đứng nói chuyện.”
Vân Chiêu gật đầu:” Ái khanh nói phải lắm, nên trẫm không vào nhà quấy nhiễu nữa, bên kia có con đường nhỏ bên rừng trúc, chúng ta tới đó tản bộ tâm tình.”
Sử Khả Pháp quay đầu nhìn người nhà đang mừng rỡ phát điên, thở dài:” Thảo dân tuân chỉ.”
Hoàng đế đưa lời mời, làm sao có thể từ chói, ông ta biết vị hoàng đế này không giống bất kỳ vị hoàng đế nào mà mình từng phục vụ, vì thế mục đích chuyến đi này càng khó lường, không cẩn thận e là tai họa.
Đám thị vệ như lợn rừng hùng hổ xông vào rừng trúc, trúc lay động, tuyết rơi rào rào.
Tới khi Vân Chiêu và Sử Khả Pháp tới rừng trúc thì đám thị vệ thậm chí đã dùng trúc quét dọn sạch con đường nhỏ trải đá.
“ Tiên sinh chẳng lẽ không có ý xuất sơn vì nước góp sức sao, dù gì với đại tài của tiên sinh, ở lại nơi hoang vu này không phải lãng phí sao?” Vân Chiêu không tốn công vòng vo làm gì, đi thẳng vào vấn đề:
Sử Khả Pháp khi biết hoàng đế tới đây không phải để giết mình thì đoán ra được rồi, không trả lời thẳng mà hỏi:” Không biết bệ hạ định ban cho lão hủ quan chức gì?”
Vân Chiêu nói ngắn gọn:” Quốc tướng.”
Sử Khả Pháp dừng bước, nói từng chữ:” Bệ hạ vì cớ gì mà sỉ nhục lão hủ như thế?”
“ Chức quốc tướng chưa làm tiên sinh hài lòng à?” Vân Chiêu cười nhẹ:
Sử Khả Pháp vái một cái:” Theo lão hủ biết, quốc tướng hiện nay được bách tính yêu quý, điều phối thiên hạ tuy không thể nói mọi chuyện như ý, nhưng cũng là hiếm có rồi. Luận bản lĩnh mà nói, lão hủ tự nhận không bằng.”
Vân Chiêu gật gù người này tự biết mình biết người, khác trước nhiều rồi: “ Phó quốc tướng vậy.”
Sử Khả Pháp sắc mặt hòa hoãn hơn:” Lão hủ không muốn đứng ngang hàng với loại Hồng Thừa Trù.”
“ Ài, năm xưa trẫm bảo ông ta mai danh ẩn tính, còn cho cái tên Thanh Long tiên sinh, ai ngờ ông ta không nghe, ỷ mình có chút công tích trong việc khai thác Nam Dương, đem tên thật lộ ra. Thực làm trẫm khó xử.”
“ Lão hủ không thích con người ông ta, năm xưa trận chiến Liêu Đông, quá nửa tinh nhuệ Đại Minh theo ông ta bỏ mạng, ông ta mà chiến tử, lão hủ kính ông ta, phục ông ta. Sùng Trinh hoàng đế vì ông ta mà khóc ngất ba lần, cuối cùng ông ta lại trở về.”
Vân Chiêu hoan hỉ nhìn Sử Khả Pháp:” A, vậy tiên sinh tới nay vẫn cho rằng mệnh lệnh hoàng đế là không thể làm trái, quân muốn thần tử, thần không thể không tử.”
Sử Khả Pháp trang trọng nói:” Nhận trọng mệnh, được thiên hạ trông vào, phải lấy cái chết báo đáp.”
Vân Chiêu thi lễ với ông ta:” Hiện giờ có việc cực lớn trẫm chuẩn bị phó thác cho tiên sinh, chuyện này không phải tiên sinh không làm được, hi vọng tiên sinh vì thiên hạ rời Mai Hoa Cốc, mưu cầu hạnh phúc cho bách tính.”
Sử Khả Pháp ưỡn thẳng lưng:” Nay Đại Minh ta như mặt trời đang lên, thịnh thế đã ở phía trước. Lão hủ tuy ở Mai Hoa Cốc, vẫn vì thời đại này mà ca múa, hận không thể tự mình tham dự làn sóng lớn đó, để thấy không uống tới nhân gian một chuyến.”
“ Không biết bệ hạ muốn lão hủ làm gì, xin cứ nói.”
Ông ta xin hộ tịch ở Dương Châu, sau đó mua trăm mẫu đất ở Mai Hoa Lĩnh phụ cận Dương Châu ở lại làm điền xá ông.
Ông ta không mai danh ẩn tính, càng không đóng cửa ở trong nhà, mà tích cực tham gia quản lý địa phương, đồng thời thành nguyên lão đại biểu hội Dương Châu.
Đợi ông ta làm nguyên lão địa phương năm năm, có thể vào đại biểu hội phủ Nam Kinh, đợi Ngọc Sơn mở đại hội năm năm một lần, ông ta có thể tới hội trường dự thính với tư cách khách mời, nghe thành tựu công tác đế quốc Lam Điền thu được trong năm n ăm qua, cùng với hiến kế cho kế hoạch năm năm sau.
Ông ta còn xây dựng một trường học nho nhỏ phụ cận Mai Hoa Lĩnh, tự mình làm tiên sinh, dạy bách tính đương địa.
Cái học đường nhỏ này của ông ta không chỉ dạy trẻ con, mà dạy bất kỳ ai muốn đọc sách biết chữ, vì thế trên từ lão nông 60, dưới tới trẻ con sáu tuổi ngồi chung phòng nghe giảng bài.
Khi Vân Chiêu tới Mai Hoa Lĩnh vừa vặn gặp trận tuyết nhỏ nhiều năm hiếm gặp.
Mùa đông ở Dương Châu rất ngắn, khả năng chưa tới một tháng, trong tháng lạnh nhất ấy, mưa rất nhiều, tuyết thì hiếm có.
Tuyết ở Dương Châu khác với tuyết phương bắc, do độ ẩm trong không khí rất cao, nên bông tuyết lớn hơn phương bắc rất nhiều, rơi là rơi, chứ không như ở phương bắc nó cứ trôi lất phất ở không trung rồi bị gió thôi đập lên mặt đau rát.
Có thể thấy tuyết trên trời, tuyết trên cành cây, tuyết trên cánh hoa mai, tuyết trên mái tóc đen của mỹ nhân, trên quạt của nho sinh, trên áo tơi của ngư phu, trên gánh củi của tiều phu, chỉ có ở mặt đất là không thấy.
Tuyết rơi xuống mặt đất là tan biến rồi, hòa vào với đất biến thành một đống bùn.
Dù Vân Chiêu đi guốc gỗ, mỗi bước chân vẫn cứ rất gian nam.
“ Bệ hạ, đường trơn khó đi, hay là đợi tuyết dừng hẵng đi.” Lê Quốc Thành khuyên can:
Vân Chiêu phất tay:” Thời tiết này là ngày lành trẫm chuyên môn chọn đấy, đi mau.”
“ Sử Khả Pháp nhất định sẽ cảm kích rơi lệ vì bệ hạ lặn lội mưa tuyết tới thăm thế này.”
“ Nằm mơ đi, người ta từng làm trạng nguyên, thấy nhiều rồi, lên voi rồi, xuống chó rồi, giờ tỉnh táo lắm, không dễ lừa gạt..”
Lễ Quốc Thành sửa lời hoàng đế:” Bệ hạ, chúng ta thành tâm thành ý tới thăm Sử Khả Pháp tiên sinh, sao dùng tới chữ lừa chứ?”
“ Phàm là yêu cầu người ta làm việc không phù hợp với tâm ý thì đều gọi là lừa.”
“ Vì sao không gọi là khuyên nhủ?”
“ Trẫm không giả dối như thế.” Vân Chiêu kiêu ngạo đáp:
Lê Quốc Thành vâng một tiếng không hỏi nữa, đi theo bệ hạ thời gian rồi, hắn đã quen với hành vi vô sỉ tựa có tựa không của bệ hạ.
Đây là cuộc bái phỏng không thông báo trước.
Nói ra thì là một chuyện không lễ độ lắm, nhưng mà vì đó là hoàng đế, phần đông bách tính vẫn cho rằng, hoàng đế không cần tuân thủ lễ pháp quá nhiều.
Từ đó có thể thấy thái độ của bách tính với hoàng đế luôn khoan dung, thậm chí chẳng hi vọng gì vào giời hạn đạo đức của hoàng đế, dù sao chuyện bạo ngược, dâm uế, loạn nhân luân xảy ra trên người mấy trăm vị hoàng đế trong lịch sử đâu ít.
Vượt qua ngọn núi nhỏ, trong khe núi có vài hộ sinh sống.
Cây mai trồng trên núi quá nhỏ, mai còn chưa nở rộ, chưa tao thành ý cảnh, một số kết nụ, lại không định nở. Một con suối từ trên núi đổ xuống, đi qua rừng mai, bẻ ngoặt trên mặt đất đen xì xì, chảy qua gian nhà ngói lớn nhất, cuối cùng biến mất sau những bụi cây.
“ Khung cảnh không tệ, nhưng muốn dưỡng già thì phải hỏi trẫm mới được.” Vân Chiêu gật gù:
Lê Quốc Thành nói nhỏ:” Bệ hạ, Sử Khả Pháp hẳn vẫn còn có y nhập sĩ, chỉ cần thấy ông ta coi trọng thời sự, đồng thời tích cực tham gia kiến thiết hội đại biểu đương địa là biết rồi. Bệ hạ lần này thành tâm tới mời, Sử Khả Pháp nhất định vui vẻ tuân lệnh.”
Vân Chiêu không dám khẳng định như thế, dù sao năm xưa Sử Khả Pháp nổi danh vừa cứng vừa thối.
Men theo con đường nhỏ tới trước sơn cư, thị vệ gõ cửa, chẳng bao lâu có đồng tử ra mở cửa, nhìn thấy đám người đen xì xì, toàn thân võ trang, co cẳng chạy ngay, vừa chạy vừa la hét váng nhà:” Họa tới rồi, họa tới rồi, quan gia tới bắt lão gia rồi.”
Rất nhiều người từ trong phòng hốt hốt hoảng hoảng chạy ra, trong đó Sử Khả Pháp tóc hoa râm là bắt mắt nhất.
Lê Quốc Thành ho một tiếng:” Sử Khả Pháp, bệ hạ tới thăm.”
Sử Khả Pháp thất kinh, nhìn ra ngoài thấy hoàng đế mặc áo choàng đứng đó, vội vàng thi lễ:” Bệ hạ ngày tuyết tới nhà, không biết có chuyện gì dạy Sử Khả Pháp?”
Những người khác nghe thế quỳ vội xuống đất bùn, đầu không dám ngẩng lên, người run lên như chim trong gió đông.
Vân Chiêu thoáng nhíu mày, khoát tay:” Bình thân đi, trẫm phế bỏ lễ quỳ bái lâu rồi.”
Sử Khả Pháp xấu hổ thi lễ:” Bệ hạ chớ trách, bọn họ quỳ cả đời rồi, không quen đứng nói chuyện.”
Vân Chiêu gật đầu:” Ái khanh nói phải lắm, nên trẫm không vào nhà quấy nhiễu nữa, bên kia có con đường nhỏ bên rừng trúc, chúng ta tới đó tản bộ tâm tình.”
Sử Khả Pháp quay đầu nhìn người nhà đang mừng rỡ phát điên, thở dài:” Thảo dân tuân chỉ.”
Hoàng đế đưa lời mời, làm sao có thể từ chói, ông ta biết vị hoàng đế này không giống bất kỳ vị hoàng đế nào mà mình từng phục vụ, vì thế mục đích chuyến đi này càng khó lường, không cẩn thận e là tai họa.
Đám thị vệ như lợn rừng hùng hổ xông vào rừng trúc, trúc lay động, tuyết rơi rào rào.
Tới khi Vân Chiêu và Sử Khả Pháp tới rừng trúc thì đám thị vệ thậm chí đã dùng trúc quét dọn sạch con đường nhỏ trải đá.
“ Tiên sinh chẳng lẽ không có ý xuất sơn vì nước góp sức sao, dù gì với đại tài của tiên sinh, ở lại nơi hoang vu này không phải lãng phí sao?” Vân Chiêu không tốn công vòng vo làm gì, đi thẳng vào vấn đề:
Sử Khả Pháp khi biết hoàng đế tới đây không phải để giết mình thì đoán ra được rồi, không trả lời thẳng mà hỏi:” Không biết bệ hạ định ban cho lão hủ quan chức gì?”
Vân Chiêu nói ngắn gọn:” Quốc tướng.”
Sử Khả Pháp dừng bước, nói từng chữ:” Bệ hạ vì cớ gì mà sỉ nhục lão hủ như thế?”
“ Chức quốc tướng chưa làm tiên sinh hài lòng à?” Vân Chiêu cười nhẹ:
Sử Khả Pháp vái một cái:” Theo lão hủ biết, quốc tướng hiện nay được bách tính yêu quý, điều phối thiên hạ tuy không thể nói mọi chuyện như ý, nhưng cũng là hiếm có rồi. Luận bản lĩnh mà nói, lão hủ tự nhận không bằng.”
Vân Chiêu gật gù người này tự biết mình biết người, khác trước nhiều rồi: “ Phó quốc tướng vậy.”
Sử Khả Pháp sắc mặt hòa hoãn hơn:” Lão hủ không muốn đứng ngang hàng với loại Hồng Thừa Trù.”
“ Ài, năm xưa trẫm bảo ông ta mai danh ẩn tính, còn cho cái tên Thanh Long tiên sinh, ai ngờ ông ta không nghe, ỷ mình có chút công tích trong việc khai thác Nam Dương, đem tên thật lộ ra. Thực làm trẫm khó xử.”
“ Lão hủ không thích con người ông ta, năm xưa trận chiến Liêu Đông, quá nửa tinh nhuệ Đại Minh theo ông ta bỏ mạng, ông ta mà chiến tử, lão hủ kính ông ta, phục ông ta. Sùng Trinh hoàng đế vì ông ta mà khóc ngất ba lần, cuối cùng ông ta lại trở về.”
Vân Chiêu hoan hỉ nhìn Sử Khả Pháp:” A, vậy tiên sinh tới nay vẫn cho rằng mệnh lệnh hoàng đế là không thể làm trái, quân muốn thần tử, thần không thể không tử.”
Sử Khả Pháp trang trọng nói:” Nhận trọng mệnh, được thiên hạ trông vào, phải lấy cái chết báo đáp.”
Vân Chiêu thi lễ với ông ta:” Hiện giờ có việc cực lớn trẫm chuẩn bị phó thác cho tiên sinh, chuyện này không phải tiên sinh không làm được, hi vọng tiên sinh vì thiên hạ rời Mai Hoa Cốc, mưu cầu hạnh phúc cho bách tính.”
Sử Khả Pháp ưỡn thẳng lưng:” Nay Đại Minh ta như mặt trời đang lên, thịnh thế đã ở phía trước. Lão hủ tuy ở Mai Hoa Cốc, vẫn vì thời đại này mà ca múa, hận không thể tự mình tham dự làn sóng lớn đó, để thấy không uống tới nhân gian một chuyến.”
“ Không biết bệ hạ muốn lão hủ làm gì, xin cứ nói.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook