Minh Thiên Hạ
-
Chương 1061: Tán Gẫu Trong Đêm.
Vân Hiển con đang định trút giận lên con cá mập không quen biết này, chợt nghe lão sư của mình nói thế, ngạc nhiên quên cả báo thù: “ Phụ hoàng ta nói, không phong vương mà”.
“ Mỗi thời mỗi khác, nhìn vấn đề phải nhìn xu thế phát triển của nó, ví như chuyện phong vương, song ta đoán chừng, tối đa chỉ có mạch đích hệ, không có khả năng mở rộng.” Khổng Tú nói thêm:” Sau khi phong vương, ngươi sẽ là người kế thừa thứ hai, chuyện này sẽ mang tới nhiều điều phức tạp, ngươi phải chuẩn bị tinh thần, chuyến đi này không chỉ để chơi thôi đâu.”
“ Không phong vương ta cũng là người kế thừa thứ hai, trừ khi ca ca ta có nhi tử, có điều ta biết huynh ấy, e tới giờ tư vị nữ nhân là gì cũng chẳng biết.”
“ Vậy phải xem ngươi có ý đó không?” Khổng Tú nhìn Vân Hiển nói đầy hàm ý:
Vân Hiển phất tay:” Đừng làm ta chệch đường, các ngươi theo ta, có thể lợi dụng thân phận của ta làm vài việc, nhưng chớ vượt giới hạn đỏ của phụ hoàng ta. Ta vốn có cơ hội trở thành người kế thừa thứ nhất, nhưng chính tay ta chôn vùi nó, tới giờ ta vẫn chẳng hề hối hận. Lần này tới Nam Dương, ta mang theo lời hỏi thăm của phụ hoàng ta tới Hàn tổng đốc, không có ý gì khác, điểm này cần nói rõ.”
“ Lão sư, ta biết người và Khổng Thanh sư huynh gánh trọng trách chấn hưng Khổng thị, ta không có ý kiến gì, nhưng chớ lợi dụng ta để đạt được mục đích, sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Khổng Tú không phủ nhận:” Khổng thị đã quen phát triển từ trên xuống dưới rồi.”
“ Vậy thì phải thay đổi thôi, giờ làm từ dưới lên, làm nhiều chuyện có ích với bách tính, Khổng thị sẽ lại lọt vào tầm mắt mọi người. Nếu như không dựa theo quy củ, có được thừa nhận ở đại hội đại biểu, Khổng thị không có hi vọng khôi phục hào quang đâu.” Vân Hiển biết mình nói những lời này không phù hợp với biểu hiện thường ngày, tới bên Khổng Tú đang kinh ngạc nói nhỏ:” Mẹ ta dạy ta đấy, mẹ ta nói, nếu vận khí tốt, hoàng vị vẫn có thể rơi lên đầu ta, khi đó ta không muốn cũng không được. Nhưng có một tiền đề là không thể làm phụ hoàng ta thất vọng, thương tâm, không thể hại ca ca ta để đạt mục đích, càng không thể khiến quốc gia tốt đẹp thành tan tác.”
Khổng Tú rùng mình một cái, chuyện này không giống những gì Tiền Đa Đa thể hiện ra ngoài:” Tiền hoàng hậu sáng suốt.”
Vân Hiển cười nhạt:” Ai ai cũng cho rằng nội trạch Vân thị ta đấu đá không ngừng, giở mấy trò chia rẽ xúi bẩy, nhưng không biết rằng ca ca ta còn tôn kính mẹ ta hơn cả ta, không tin các ngươi đợi mà xem, khi ca ca ta làm hoàng đế, mẹ ta còn ngang ngược hơn bây giờ.”
Khổng Tú lần nữa cảm thán:” Bảo sao ta luôn không hiểu, với sự anh minh của bệ hạ lại không quản thúc Tiền hoàng hậu, té ra chỉ là biểu hiện bên ngoài.”
Vân Hiển cười thần bí, lần này hắn không giải thích, chuyện đó chẳng có nguyên nhân nào cả, chẳng qua cha hắn chiều mẹ hắn tới vô pháp vô thiên thôi, chẳng lẽ chuyện đó đi nói với người ngoài?
Vân thị đại trạch nhìn như không có quy củ gì cả, Vân Chiêu đăng cơ cũng chẳng lập thêm quy củ gì, mà thực tế chẳng cần y lập.
Trong nhà có ba nữ nhân cường hãn, sớm an bài mọi chuyện đâu vào đó.
Đến ngay cả Vân Xuân, Vân Hoa cũng không dám đem chuyện trong nhà truyền ra ngoài.
Vì thế tin tức về nội trạch Vân thị đối với người ngoài mà nói rất mơ hồ, tất cả đều dựa vào đồn đại suy đoán.
Cái gì mà Vân Chiêu háo sắc như mạng, đừng nhìn bề ngoài chỉ có hai lão bà, thực tế là đêm đêm trụy lạc, Vân Nương lão tổ tông thiết diện vô tư, Tiền Đa Đa là yêu hậu một đời ỷ chiều sinh kiêu, Phùng hoàng hậu chính trực một tay nỗ lực quản lý nội trạch Vân thị ... Tóm lại toàn mấy lời như thế thôi.
Đó là nhà hắn.
Vân Hiển không thích ở nhà, nhưng thứ đó phải có, nhất định phải tồn tại một cách chân thật, nếu không hắn sẽ thấy bất an.
Mặt biển sóng chập chờn, dưới ánh trăng mang ý vị sóng nước lấp lánh, một ít con cá thích bay dưới ánh trăng lao lên khỏi mặt nước, rất lâu sau mới chui vào biển.
Múi thuyền thi thoảng có vài con cá heo nhảy lên.
Trong bóng đêm, gương mặt thanh tú mang chút non nớt của Vân Hiển không thấy nữa, chỉ có đôi mắt sáng, lạnh lùng nhìn Vân Văn, Vân Chấn, cùng lão tặc Vân thị, Lão Thường, Lão Chu.
“ Lúc đánh nhau trong rừng ta cảm giác có nhiều chuyện không ổn, vì quyết định đều là Tôn Khả Vọng, Ngả Năng Kỳ chứ không phải là Trương Bỉnh Trung, mà bọn chúng lại còn không phải một đội nhân mã. Khi ta tấn công Tôn Khả Vọng, Ngả Năng Kỳ chẳng những không cứu, mà ta có cảm giác, mong bọn ta giết Tôn Khả Vọng, nên ta nghi Trương Bỉnh Trung chết rồi.” Vân Văn nói ra phát hiện của mình:
Vân Hiển nói nhỏ:” Trương Bình Trung phải sống, hắn cần sống.”
Vân Văn lắc đầu: “Chúng vào Dã Nhân Sơn, muốn sống cũng không dễ đâu, ta tìm được mấy thương binh, tinh thần bọn chúng đã sụp đổ, chỉ khóc lóc nói muốn về nhà. Bọn ta tiến thêm 50 dặm thì phải lui ...”
Vân Hiểu không vui:” Sao lại lui?”
Vân Văn châm điếu thuốc, hít một hơi lấy tinh thần mới nói: “ Vì tổn thất quá lớn, bọn ta vũ trang tận răng mà chưa giao tranh đã chết mấy chục tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nên chúng không có khả năng đời khỏi Dã Nhân Sơn đâu, mà rời được thì chẳng còn mấy, tha cho chúng một đường sống.”
“ Sao thế, mềm lòng à?”
“ Không phải mềm lòng, mà là thấy không cần nữa, trừng phạt chúng thế là đủ, giết chúng cũng chẳng có gì đáng để khoe.”
Vân Hiển trầm ngâm rồi hỏi: “ Hồng Thừa Trù cũng nghĩ thế à?”
Vân Văn vừa nghe đã nổi giận: “ Lão già đó trái tim còn cứng rằn hơn cả sắt đá, khi bọn ta đi thì nghe nói ông ta bị bệ hạ triệu về kinh, thế mà lão tặc vẫn bày binh bố trận định chặn đường ra Dã Nhân Sơn, ta khuyên vài câu, liền bị đánh 30 quân côn, nói ta là thu lại tâm tư vớ vẩn đi, phản tặc phải bị giết chết.”
“ Đó là quân pháp ...”
“ Quân pháp quan trọng bằng tôn nghiêm hoàng gia không? Nếu là chiến trường chính diện, lão tử chiến tử cũng nhận, nhưng mà truy sát một đám ăn mày chỉ muốn về nhà, ta thấy rất xấu hổ, mắt mặt hoàng gia.”
Vân Hiển im lặng không nói, nhìn mặt biển tới xuất thần, hắn hiểu Vân Văn, tên này từ nhỏ không phải là người lương thiện, chẳng biết chiến trường đó thảm thiết thế nào mà khiến Vân Văn sinh lòng trắc ẩn.
Vân Văn vỗ ngực:” Ngươi không cần khó xử, ta sẽ dâng tấu lên bệ hạ nói rõ ràng, sau này có chuyện gì, mình ta gánh là được.”
Vân Hiển xua tay:” Phụ hoàng không trừng phạt ngươi, thậm chí sẽ khen ngươi, có điều đám phản tặc đó chết chắc.”
Vân Văn bực tức rít mạnh mấy hơi thuốc, ném xuống biển:” Giết đám đó vô vị …”
Nói rồi rời boong thuyền, về phòng ngủ.
Vân Chấn ở trước mặt Vân Hiểu cực kỳ nhút nhát, hắn muốn chạy theo Vân Văn lại không dám, thấy Vân Hiển nhìn mình, lập tức quỳ xuống khấu đầu:” Điện hạ giết ta cho rồi.”
Lão Chu bấy giờ mới lên tiếng:” Điện hạ , thảm lắm.”
Lão Thường nói theo:” Bi kịch trần gian.”
Mặc dù đám lão tặc Vân thị luôn coi mình là gia nô, nhưng ở một vài trường hợp, tiếng nói của họ còn hơn cả con cháu đích hệ, Vân Hiển nghe thế mới nói:” Vậy đi ngủ thôi.”
Về tới phòng, Vân Hiển trải một tờ giấy, viết thư cho cha, hắn muốn biết cha mình đối diện với tình huống này sẽ lựa chọn thế nào.
Quan trọng hơn, Vân Văn thay đổi rất lớn, gần như không nhận ra nữa, hai người là bạn chơi từ nhỏ, rất hợp ý, chẳng trò ngu ngốc nào chưa làm qua, cùng đọc sách, cùng ăn đòn, một tên phổi bò hay nói giờ trở nên trầm mặc.
Hồng Thừa Trù đưa tới lượng lớn đồ tiếp tế, nhưng không đích thân tới gặp hoàng tử, rất thất lễ, nhưng Vân Hiển không bất ngờ.
Giống như Khổng Tú nói, Hồng Thừa Trù công lớn trong tay, thân phận siêu nhiên, kỵ nhất là cuốn vào tranh đoạt hoàng vị, chỉ cần không dính líu tới, ông ta có thể nghênh ngang tới chết.
Mai là tới Trảo Oa rồi, có thể gặp Hàn Tú Phân, không biết dì Hàn có xa lánh hắn giống Hồng Thừa Trù không, vừa rồi Vân Văn cũng tỏ ra xa cách làm hắn rất khó chịu.
Cho nên cả đêm Vân Hiển không ngủ được,
“ Mỗi thời mỗi khác, nhìn vấn đề phải nhìn xu thế phát triển của nó, ví như chuyện phong vương, song ta đoán chừng, tối đa chỉ có mạch đích hệ, không có khả năng mở rộng.” Khổng Tú nói thêm:” Sau khi phong vương, ngươi sẽ là người kế thừa thứ hai, chuyện này sẽ mang tới nhiều điều phức tạp, ngươi phải chuẩn bị tinh thần, chuyến đi này không chỉ để chơi thôi đâu.”
“ Không phong vương ta cũng là người kế thừa thứ hai, trừ khi ca ca ta có nhi tử, có điều ta biết huynh ấy, e tới giờ tư vị nữ nhân là gì cũng chẳng biết.”
“ Vậy phải xem ngươi có ý đó không?” Khổng Tú nhìn Vân Hiển nói đầy hàm ý:
Vân Hiển phất tay:” Đừng làm ta chệch đường, các ngươi theo ta, có thể lợi dụng thân phận của ta làm vài việc, nhưng chớ vượt giới hạn đỏ của phụ hoàng ta. Ta vốn có cơ hội trở thành người kế thừa thứ nhất, nhưng chính tay ta chôn vùi nó, tới giờ ta vẫn chẳng hề hối hận. Lần này tới Nam Dương, ta mang theo lời hỏi thăm của phụ hoàng ta tới Hàn tổng đốc, không có ý gì khác, điểm này cần nói rõ.”
“ Lão sư, ta biết người và Khổng Thanh sư huynh gánh trọng trách chấn hưng Khổng thị, ta không có ý kiến gì, nhưng chớ lợi dụng ta để đạt được mục đích, sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Khổng Tú không phủ nhận:” Khổng thị đã quen phát triển từ trên xuống dưới rồi.”
“ Vậy thì phải thay đổi thôi, giờ làm từ dưới lên, làm nhiều chuyện có ích với bách tính, Khổng thị sẽ lại lọt vào tầm mắt mọi người. Nếu như không dựa theo quy củ, có được thừa nhận ở đại hội đại biểu, Khổng thị không có hi vọng khôi phục hào quang đâu.” Vân Hiển biết mình nói những lời này không phù hợp với biểu hiện thường ngày, tới bên Khổng Tú đang kinh ngạc nói nhỏ:” Mẹ ta dạy ta đấy, mẹ ta nói, nếu vận khí tốt, hoàng vị vẫn có thể rơi lên đầu ta, khi đó ta không muốn cũng không được. Nhưng có một tiền đề là không thể làm phụ hoàng ta thất vọng, thương tâm, không thể hại ca ca ta để đạt mục đích, càng không thể khiến quốc gia tốt đẹp thành tan tác.”
Khổng Tú rùng mình một cái, chuyện này không giống những gì Tiền Đa Đa thể hiện ra ngoài:” Tiền hoàng hậu sáng suốt.”
Vân Hiển cười nhạt:” Ai ai cũng cho rằng nội trạch Vân thị ta đấu đá không ngừng, giở mấy trò chia rẽ xúi bẩy, nhưng không biết rằng ca ca ta còn tôn kính mẹ ta hơn cả ta, không tin các ngươi đợi mà xem, khi ca ca ta làm hoàng đế, mẹ ta còn ngang ngược hơn bây giờ.”
Khổng Tú lần nữa cảm thán:” Bảo sao ta luôn không hiểu, với sự anh minh của bệ hạ lại không quản thúc Tiền hoàng hậu, té ra chỉ là biểu hiện bên ngoài.”
Vân Hiển cười thần bí, lần này hắn không giải thích, chuyện đó chẳng có nguyên nhân nào cả, chẳng qua cha hắn chiều mẹ hắn tới vô pháp vô thiên thôi, chẳng lẽ chuyện đó đi nói với người ngoài?
Vân thị đại trạch nhìn như không có quy củ gì cả, Vân Chiêu đăng cơ cũng chẳng lập thêm quy củ gì, mà thực tế chẳng cần y lập.
Trong nhà có ba nữ nhân cường hãn, sớm an bài mọi chuyện đâu vào đó.
Đến ngay cả Vân Xuân, Vân Hoa cũng không dám đem chuyện trong nhà truyền ra ngoài.
Vì thế tin tức về nội trạch Vân thị đối với người ngoài mà nói rất mơ hồ, tất cả đều dựa vào đồn đại suy đoán.
Cái gì mà Vân Chiêu háo sắc như mạng, đừng nhìn bề ngoài chỉ có hai lão bà, thực tế là đêm đêm trụy lạc, Vân Nương lão tổ tông thiết diện vô tư, Tiền Đa Đa là yêu hậu một đời ỷ chiều sinh kiêu, Phùng hoàng hậu chính trực một tay nỗ lực quản lý nội trạch Vân thị ... Tóm lại toàn mấy lời như thế thôi.
Đó là nhà hắn.
Vân Hiển không thích ở nhà, nhưng thứ đó phải có, nhất định phải tồn tại một cách chân thật, nếu không hắn sẽ thấy bất an.
Mặt biển sóng chập chờn, dưới ánh trăng mang ý vị sóng nước lấp lánh, một ít con cá thích bay dưới ánh trăng lao lên khỏi mặt nước, rất lâu sau mới chui vào biển.
Múi thuyền thi thoảng có vài con cá heo nhảy lên.
Trong bóng đêm, gương mặt thanh tú mang chút non nớt của Vân Hiển không thấy nữa, chỉ có đôi mắt sáng, lạnh lùng nhìn Vân Văn, Vân Chấn, cùng lão tặc Vân thị, Lão Thường, Lão Chu.
“ Lúc đánh nhau trong rừng ta cảm giác có nhiều chuyện không ổn, vì quyết định đều là Tôn Khả Vọng, Ngả Năng Kỳ chứ không phải là Trương Bỉnh Trung, mà bọn chúng lại còn không phải một đội nhân mã. Khi ta tấn công Tôn Khả Vọng, Ngả Năng Kỳ chẳng những không cứu, mà ta có cảm giác, mong bọn ta giết Tôn Khả Vọng, nên ta nghi Trương Bỉnh Trung chết rồi.” Vân Văn nói ra phát hiện của mình:
Vân Hiển nói nhỏ:” Trương Bình Trung phải sống, hắn cần sống.”
Vân Văn lắc đầu: “Chúng vào Dã Nhân Sơn, muốn sống cũng không dễ đâu, ta tìm được mấy thương binh, tinh thần bọn chúng đã sụp đổ, chỉ khóc lóc nói muốn về nhà. Bọn ta tiến thêm 50 dặm thì phải lui ...”
Vân Hiểu không vui:” Sao lại lui?”
Vân Văn châm điếu thuốc, hít một hơi lấy tinh thần mới nói: “ Vì tổn thất quá lớn, bọn ta vũ trang tận răng mà chưa giao tranh đã chết mấy chục tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nên chúng không có khả năng đời khỏi Dã Nhân Sơn đâu, mà rời được thì chẳng còn mấy, tha cho chúng một đường sống.”
“ Sao thế, mềm lòng à?”
“ Không phải mềm lòng, mà là thấy không cần nữa, trừng phạt chúng thế là đủ, giết chúng cũng chẳng có gì đáng để khoe.”
Vân Hiển trầm ngâm rồi hỏi: “ Hồng Thừa Trù cũng nghĩ thế à?”
Vân Văn vừa nghe đã nổi giận: “ Lão già đó trái tim còn cứng rằn hơn cả sắt đá, khi bọn ta đi thì nghe nói ông ta bị bệ hạ triệu về kinh, thế mà lão tặc vẫn bày binh bố trận định chặn đường ra Dã Nhân Sơn, ta khuyên vài câu, liền bị đánh 30 quân côn, nói ta là thu lại tâm tư vớ vẩn đi, phản tặc phải bị giết chết.”
“ Đó là quân pháp ...”
“ Quân pháp quan trọng bằng tôn nghiêm hoàng gia không? Nếu là chiến trường chính diện, lão tử chiến tử cũng nhận, nhưng mà truy sát một đám ăn mày chỉ muốn về nhà, ta thấy rất xấu hổ, mắt mặt hoàng gia.”
Vân Hiển im lặng không nói, nhìn mặt biển tới xuất thần, hắn hiểu Vân Văn, tên này từ nhỏ không phải là người lương thiện, chẳng biết chiến trường đó thảm thiết thế nào mà khiến Vân Văn sinh lòng trắc ẩn.
Vân Văn vỗ ngực:” Ngươi không cần khó xử, ta sẽ dâng tấu lên bệ hạ nói rõ ràng, sau này có chuyện gì, mình ta gánh là được.”
Vân Hiển xua tay:” Phụ hoàng không trừng phạt ngươi, thậm chí sẽ khen ngươi, có điều đám phản tặc đó chết chắc.”
Vân Văn bực tức rít mạnh mấy hơi thuốc, ném xuống biển:” Giết đám đó vô vị …”
Nói rồi rời boong thuyền, về phòng ngủ.
Vân Chấn ở trước mặt Vân Hiểu cực kỳ nhút nhát, hắn muốn chạy theo Vân Văn lại không dám, thấy Vân Hiển nhìn mình, lập tức quỳ xuống khấu đầu:” Điện hạ giết ta cho rồi.”
Lão Chu bấy giờ mới lên tiếng:” Điện hạ , thảm lắm.”
Lão Thường nói theo:” Bi kịch trần gian.”
Mặc dù đám lão tặc Vân thị luôn coi mình là gia nô, nhưng ở một vài trường hợp, tiếng nói của họ còn hơn cả con cháu đích hệ, Vân Hiển nghe thế mới nói:” Vậy đi ngủ thôi.”
Về tới phòng, Vân Hiển trải một tờ giấy, viết thư cho cha, hắn muốn biết cha mình đối diện với tình huống này sẽ lựa chọn thế nào.
Quan trọng hơn, Vân Văn thay đổi rất lớn, gần như không nhận ra nữa, hai người là bạn chơi từ nhỏ, rất hợp ý, chẳng trò ngu ngốc nào chưa làm qua, cùng đọc sách, cùng ăn đòn, một tên phổi bò hay nói giờ trở nên trầm mặc.
Hồng Thừa Trù đưa tới lượng lớn đồ tiếp tế, nhưng không đích thân tới gặp hoàng tử, rất thất lễ, nhưng Vân Hiển không bất ngờ.
Giống như Khổng Tú nói, Hồng Thừa Trù công lớn trong tay, thân phận siêu nhiên, kỵ nhất là cuốn vào tranh đoạt hoàng vị, chỉ cần không dính líu tới, ông ta có thể nghênh ngang tới chết.
Mai là tới Trảo Oa rồi, có thể gặp Hàn Tú Phân, không biết dì Hàn có xa lánh hắn giống Hồng Thừa Trù không, vừa rồi Vân Văn cũng tỏ ra xa cách làm hắn rất khó chịu.
Cho nên cả đêm Vân Hiển không ngủ được,
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook