Minh Thiên Hạ
-
Chương 1058: Mệt Rồi, Ta Cùng Nàng Về Nhà Mẹ Đẻ.
Áp lực của Trương Quốc Trụ rất lớn.
Khi hoàng đế không để ý tới chính vụ nữa, tất cả công tác đều đổ lên người hắn, lúc này hắn mới nhận ra, gánh nặng của hoàng đế lớn cỡ nào.
Hắn mới nhận ra, hoàng đế xử lý quốc chính nhiều năm như vậy, chưa từng để xảy ra sai sót quá lớn, càng khiến áp lực của hắn nặng như núi.
Từ Ngũ Tưởng cũng phát hiện ra vấn đề này, trước kia hắn rất tự mãn, vì hắn thấy mình làm được nhiều việc hơn bất kỳ quan viên nào, thậm chí hắn nhìn ra rất nhiều sai sót trong quyết sách của triều đình, hắn luôn nghĩ, nếu mình ở vị trí đó, mình sẽ làm tốt hơn gấp bội. Hắn thậm chí coi thường đám người triều đình trên cao chỉ biết làm thứ vớ vẩn không thiết thực.
Đến khi hắn được ra quyết sách rồi mới toát mồ hôi, hắn không dám quyết, vì hắn không biết con dấu của mình đặt xuống sẽ dẫn tới kết quả gì, hay hậu quả gì, chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy sợ.
Hắn mới nhận ra, trước kia mình xử lý chính vụ dễ dàng như thế cơ bản là vì chỉ làm theo ý chỉ của hoàng đế, hắn chỉ việc giai quyết khó khăn khi thực hiện ý chỉ mà thôi, có đích rồi thì mọi chuyện dễ dàng, nên mới sinh ra ý nghĩ, chính vụ chẳng qua chỉ như thế.
Giờ hoàng đế không lên tiếng nữa, không phê tấu chương nữa, không nhìn thấy lời phê chi chít trên tấu chương, bọn họ liền mất tự tin, không biết đâu là con đường đúng đắn.
“ Các ngươi nói xem, có xây đập nước tiếp, hay là thôi đi.”
“ Phải xây, bách tính đã chuẩn bị di dời cả rồi, giờ đột nhiên nói không làm nữa, danh vọng của quan phủ sẽ tổn thất.”
“ Xây rồi lỡ không giải quyết được vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm đây, hay phải bao nhiêu năm mới được coi là thấy hiệu quả, tiền nhiều như thế, lại ảnh hưởng cuộc sống bao người, phải rõ ràng chứ? Lúc đó có truy cứu người ra quyết định không?”
“ Hồ nước là chuyện nhỏ, dù thế nào cũng là chuyện lợi dân, còn về có giảm bớt được cát bụi hay không thì phải xem, từ nay về sau chúng ta làm việc càng phải thêm tỉ mỉ, càng phải cẩn thận. Như thế mới không phụ lòng bệ hạ trao quyền.”
Mọi người nhất tề gật đầu, thần sắc ai nấy đều nặng nề, lo lắng của bọn họ là, lần này hoàng đế quyết tâm phân quyền lớn như thế để làm gì, có phải khảo nghiệm bọn họ không? Khảo nghiệm lòng trung thành của họ họ, hay khảo nghiệm năng lực làm việc của bọn họ?
Không có lời phê của hoàng đế, cái gì cũng trở nên không chắc chắn nữa rồi.
Cùng lúc đó Vân Chiêu đã điều chỉnh được tâm trạng.
Nhất là khi Vân Xước sà vào lòng y lén lút nói xấu mẫu thân của mình, làm nũng xin cái nọ, đòi cái kia, tâm tình càng tốt, cơm tối còn húp thêm bát canh.
“ Vài ngày nữa chúng ta xuất phát đi Ứng Thiên Phủ.” Vân Chiêu bất ngờ nói với hai lão bà:
Phùng Anh can ngăn:” Phu quân, phải chuẩn bị hơn một tháng mới đi được.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Không cần phiền toái như thế, chỉ cả nhà chúng ta đi thôi, văn võ bá quan và đại quân không cần đi theo, đội ngũ nhỏ năm sáu nghìn người là được, bố trí rất nhanh.”
Tiền Đa Đa lo lắng:” Đám Trương Quốc Trụ sẽ không đồng ý.”
Vân Chiêu cười lớn:” Lão tử muốn đi đâu, khi nào đi là quyền của lão tử, bọn chúng không quản được.”
Phùng Anh thấy tâm trạng trượng phu có vẻ tốt, có khi tránh xa triều đình một thời gian là chuyện không tệ, đổi ý mỉm cười:” Cũng tốt, bỏ bọn họ lại, cả nhà chúng ta đi là được, tới hành cung Ứng Thiên Phủ ở cũng không tệ.”
“ Không ở hành cung, chúng ta tới Phố Đông Dương Châu, cùng Đa Đa về nhà một chuyến, ở nhà mẹ đẻ của nàng ấy, vừa vặn đang lúc hoa quế ra hương, làm ít dầu hoa quế, nghề trong nhà không thể mất.”
Nước mắt nhanh chóng đong đầy đôi mắt to của Tiền Đa Đa.
Vân Chiêu lau nước mắt cho nàng: “ Vừa vặn có thời gian rảnh ....”
Nói được một nửa, Vân Chiêu cũng thấy sống mũi cay cay, từ khi y tới Đại Minh, mỗi ngày đều vì cái vương triều này mà dồn hết tâm lực, mỗi ngày vì tộc nhân trên mảnh đất này mà nỗ lực.
Bất tri bất giác sắp 30 năm rồi.
Y tự nhận mình không làm thời đại này thất vọng, không làm bản thân thất vọng.
Bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút, không quá đáng phải không?
“ Dương Châu phủ ... Tiểu viện kia ... Cây hoa quế, còn có căn nhà cha mẹ thiếp từng ở ...” Tiền Đa Đa nhào vào lòng Vân Chiêu, nụ cười thuần tịnh như thiếu nữ:
“ Ta đã sai đám Đàm Bá Minh sửa sang lại tiểu viện đó, còn mua luôn cả con phố, trồng rất nhiều hoa quế, có kim quế, ngân quế, còn có vườn hoa rất lớn, do ti nông tự thu thập các loài hoa khắp nơi trên thế giới mang tới đó trồng, lúc này đi, nhất định rất đẹp.” Vân Chiêu véo mũi Tiền Đa Đa:” Vốn là chuẩn bị cho nàng, đợi ngày nào đó ta chán nàng rồi sẽ đày nàng tới đó ...”
Tiền Đa Đa nũng nịu:” Chàng nỡ sao?”
Phùng Anh ngứa mắt nhất là chuyện này rồi, gõ bát cơm xen vào:” Phu quân có nghĩ tới chuyện đầy thiếp tới cái lãnh cung nào chưa?”
“ Có, chính là tiểu sơn cốc ở bên Quỷ Môn, chỉ là đường xá không dễ đi, quan phủ nơi đó tạc một con đường đá, hơn 1300 bậc thang.” Vân Chiêu quay sang Phùng Anh:” Đã dọn dẹp hết cỏ dại, khai khẩn hơn nghìn mẫu ruộng bậc thang, nghe nói sản lượng không tệ, mọi người còn thả cá ở trong cuộng, cá vàng rừng rực, mua thu hoạch gạo vừa vặn là lúc cá béo, mọi người tháo nước bắt cá, cho vào thùng gỗ ướp.”
“ Cái sơn động năm xưa nàng ở cũng được chỉnh lại, dùng thợ giỏi nhất, gỗ tốt nhất, trúc tốt nhất, còn trồng rất nhiều trúc bên tiểu lâu của nàng ...”
Phùng Anh quay sang bên che đi nước mắt rơi ra:” Nếu là như thế, dù bị đày vào lãnh cung thiếp cũng không trách chàng.”
Vân Chiêu gãi đầu:” Có mỗi hai lão bà, nếu đều đuổi đi rồi, ta mới là người bị đầy vào lãnh cung.”
Hai nàng cùng phì cười.
Ý chỉ của Vân Chiêu nhanh chóng được quán triệt.
Vân Dương thống lĩnh 5000 con cháu Quan Trung trung thành nhất hộ tống, Tiền Thiểu Thiểu thống lĩnh 2000 võ sĩ theo sát.
Lần này Vân Nương không muốn tới Ứng Thiên Phủ, dẫn Vân Xước về Ngọc Sơn.
Vì thế Vân Chiêu định toàn bộ cưỡi ngựa tới Ứng Thiên Phủ.
Còn về phần đám Trương Quốc Trụ yêu cầu cận kiến, bị y lờ hết, đợi ba ngày sau bọn họ tới hành cung thì mới phát hiện hoàng đế đi rồi, đại quân đang chậm rãi lên.
Vân Dương từ chối an bài quan phủ địa phương tiếp đãi, chuẩn bị hành quân tốc độ, mọi thứ dùng sẵn trong quân.
Mắt tiễn đại quân đi rồi, Trương Quốc Trụ đau thấu tim, hắn cho rằng hoàng đế đang cắt đứt với hắn, sau này mọi người chỉ còn danh phận quân thần, không còn tình nghĩa nữa.
Hàn Lăng Sơn nhìn một hồi rồi xuống thành, đi được vài bước quay lại nói với Trương Quốc Trụ:” Vài ngày nữa giám sát bộ cũng chuyển tới Ứng Thiên Phủ, lão tử vì quốc gia này vất vả nhiều năm như thế cũng nên nghỉ thôi.”
“ Không được, chúng ta là triều đình, không thể tùy tiện chia năm xẻ bảy như thế.” Trương Quốc Trụ lớn tiếng nói, hắn bỗng có chút cảm giác sợ hãi:
“ Ngay cả hoàng cũng chạy rồi còn triều đình cái rắm gì nữa, ngươi thích tự làm một cái.”
“ Ngươi ... Đồ khốn kiếp!”
Cùng với việc Hàn Lăng Sơn rời đi, pháp bộ với ủy viên thường trực đại hội đại biểu cũng về Ngọc Sơn, còn có các vị tiên sinh và học sinh thư viện Ngọc Sơn, đại học đường Ngọc Sơn.
Yến Kinh huyên náo dần khôi phục lại yên tĩnh trước đó, nhưng sự thay đổi vẫn tiếp tục, thời gian dài Yến Kinh sẽ vẫn là công trường lớn.
Không chỉ trong thành, ngoài thành cũng bị đào xới be bét hết cả.
Rối bời như lòng không ít quan viên lúc này.
....
Hôm nay dừng ở đây, mọi người cũng thấy truyện đang đi dần vào hồi kết rồi đó.
Khi hoàng đế không để ý tới chính vụ nữa, tất cả công tác đều đổ lên người hắn, lúc này hắn mới nhận ra, gánh nặng của hoàng đế lớn cỡ nào.
Hắn mới nhận ra, hoàng đế xử lý quốc chính nhiều năm như vậy, chưa từng để xảy ra sai sót quá lớn, càng khiến áp lực của hắn nặng như núi.
Từ Ngũ Tưởng cũng phát hiện ra vấn đề này, trước kia hắn rất tự mãn, vì hắn thấy mình làm được nhiều việc hơn bất kỳ quan viên nào, thậm chí hắn nhìn ra rất nhiều sai sót trong quyết sách của triều đình, hắn luôn nghĩ, nếu mình ở vị trí đó, mình sẽ làm tốt hơn gấp bội. Hắn thậm chí coi thường đám người triều đình trên cao chỉ biết làm thứ vớ vẩn không thiết thực.
Đến khi hắn được ra quyết sách rồi mới toát mồ hôi, hắn không dám quyết, vì hắn không biết con dấu của mình đặt xuống sẽ dẫn tới kết quả gì, hay hậu quả gì, chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy sợ.
Hắn mới nhận ra, trước kia mình xử lý chính vụ dễ dàng như thế cơ bản là vì chỉ làm theo ý chỉ của hoàng đế, hắn chỉ việc giai quyết khó khăn khi thực hiện ý chỉ mà thôi, có đích rồi thì mọi chuyện dễ dàng, nên mới sinh ra ý nghĩ, chính vụ chẳng qua chỉ như thế.
Giờ hoàng đế không lên tiếng nữa, không phê tấu chương nữa, không nhìn thấy lời phê chi chít trên tấu chương, bọn họ liền mất tự tin, không biết đâu là con đường đúng đắn.
“ Các ngươi nói xem, có xây đập nước tiếp, hay là thôi đi.”
“ Phải xây, bách tính đã chuẩn bị di dời cả rồi, giờ đột nhiên nói không làm nữa, danh vọng của quan phủ sẽ tổn thất.”
“ Xây rồi lỡ không giải quyết được vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm đây, hay phải bao nhiêu năm mới được coi là thấy hiệu quả, tiền nhiều như thế, lại ảnh hưởng cuộc sống bao người, phải rõ ràng chứ? Lúc đó có truy cứu người ra quyết định không?”
“ Hồ nước là chuyện nhỏ, dù thế nào cũng là chuyện lợi dân, còn về có giảm bớt được cát bụi hay không thì phải xem, từ nay về sau chúng ta làm việc càng phải thêm tỉ mỉ, càng phải cẩn thận. Như thế mới không phụ lòng bệ hạ trao quyền.”
Mọi người nhất tề gật đầu, thần sắc ai nấy đều nặng nề, lo lắng của bọn họ là, lần này hoàng đế quyết tâm phân quyền lớn như thế để làm gì, có phải khảo nghiệm bọn họ không? Khảo nghiệm lòng trung thành của họ họ, hay khảo nghiệm năng lực làm việc của bọn họ?
Không có lời phê của hoàng đế, cái gì cũng trở nên không chắc chắn nữa rồi.
Cùng lúc đó Vân Chiêu đã điều chỉnh được tâm trạng.
Nhất là khi Vân Xước sà vào lòng y lén lút nói xấu mẫu thân của mình, làm nũng xin cái nọ, đòi cái kia, tâm tình càng tốt, cơm tối còn húp thêm bát canh.
“ Vài ngày nữa chúng ta xuất phát đi Ứng Thiên Phủ.” Vân Chiêu bất ngờ nói với hai lão bà:
Phùng Anh can ngăn:” Phu quân, phải chuẩn bị hơn một tháng mới đi được.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Không cần phiền toái như thế, chỉ cả nhà chúng ta đi thôi, văn võ bá quan và đại quân không cần đi theo, đội ngũ nhỏ năm sáu nghìn người là được, bố trí rất nhanh.”
Tiền Đa Đa lo lắng:” Đám Trương Quốc Trụ sẽ không đồng ý.”
Vân Chiêu cười lớn:” Lão tử muốn đi đâu, khi nào đi là quyền của lão tử, bọn chúng không quản được.”
Phùng Anh thấy tâm trạng trượng phu có vẻ tốt, có khi tránh xa triều đình một thời gian là chuyện không tệ, đổi ý mỉm cười:” Cũng tốt, bỏ bọn họ lại, cả nhà chúng ta đi là được, tới hành cung Ứng Thiên Phủ ở cũng không tệ.”
“ Không ở hành cung, chúng ta tới Phố Đông Dương Châu, cùng Đa Đa về nhà một chuyến, ở nhà mẹ đẻ của nàng ấy, vừa vặn đang lúc hoa quế ra hương, làm ít dầu hoa quế, nghề trong nhà không thể mất.”
Nước mắt nhanh chóng đong đầy đôi mắt to của Tiền Đa Đa.
Vân Chiêu lau nước mắt cho nàng: “ Vừa vặn có thời gian rảnh ....”
Nói được một nửa, Vân Chiêu cũng thấy sống mũi cay cay, từ khi y tới Đại Minh, mỗi ngày đều vì cái vương triều này mà dồn hết tâm lực, mỗi ngày vì tộc nhân trên mảnh đất này mà nỗ lực.
Bất tri bất giác sắp 30 năm rồi.
Y tự nhận mình không làm thời đại này thất vọng, không làm bản thân thất vọng.
Bây giờ muốn nghỉ ngơi một chút, không quá đáng phải không?
“ Dương Châu phủ ... Tiểu viện kia ... Cây hoa quế, còn có căn nhà cha mẹ thiếp từng ở ...” Tiền Đa Đa nhào vào lòng Vân Chiêu, nụ cười thuần tịnh như thiếu nữ:
“ Ta đã sai đám Đàm Bá Minh sửa sang lại tiểu viện đó, còn mua luôn cả con phố, trồng rất nhiều hoa quế, có kim quế, ngân quế, còn có vườn hoa rất lớn, do ti nông tự thu thập các loài hoa khắp nơi trên thế giới mang tới đó trồng, lúc này đi, nhất định rất đẹp.” Vân Chiêu véo mũi Tiền Đa Đa:” Vốn là chuẩn bị cho nàng, đợi ngày nào đó ta chán nàng rồi sẽ đày nàng tới đó ...”
Tiền Đa Đa nũng nịu:” Chàng nỡ sao?”
Phùng Anh ngứa mắt nhất là chuyện này rồi, gõ bát cơm xen vào:” Phu quân có nghĩ tới chuyện đầy thiếp tới cái lãnh cung nào chưa?”
“ Có, chính là tiểu sơn cốc ở bên Quỷ Môn, chỉ là đường xá không dễ đi, quan phủ nơi đó tạc một con đường đá, hơn 1300 bậc thang.” Vân Chiêu quay sang Phùng Anh:” Đã dọn dẹp hết cỏ dại, khai khẩn hơn nghìn mẫu ruộng bậc thang, nghe nói sản lượng không tệ, mọi người còn thả cá ở trong cuộng, cá vàng rừng rực, mua thu hoạch gạo vừa vặn là lúc cá béo, mọi người tháo nước bắt cá, cho vào thùng gỗ ướp.”
“ Cái sơn động năm xưa nàng ở cũng được chỉnh lại, dùng thợ giỏi nhất, gỗ tốt nhất, trúc tốt nhất, còn trồng rất nhiều trúc bên tiểu lâu của nàng ...”
Phùng Anh quay sang bên che đi nước mắt rơi ra:” Nếu là như thế, dù bị đày vào lãnh cung thiếp cũng không trách chàng.”
Vân Chiêu gãi đầu:” Có mỗi hai lão bà, nếu đều đuổi đi rồi, ta mới là người bị đầy vào lãnh cung.”
Hai nàng cùng phì cười.
Ý chỉ của Vân Chiêu nhanh chóng được quán triệt.
Vân Dương thống lĩnh 5000 con cháu Quan Trung trung thành nhất hộ tống, Tiền Thiểu Thiểu thống lĩnh 2000 võ sĩ theo sát.
Lần này Vân Nương không muốn tới Ứng Thiên Phủ, dẫn Vân Xước về Ngọc Sơn.
Vì thế Vân Chiêu định toàn bộ cưỡi ngựa tới Ứng Thiên Phủ.
Còn về phần đám Trương Quốc Trụ yêu cầu cận kiến, bị y lờ hết, đợi ba ngày sau bọn họ tới hành cung thì mới phát hiện hoàng đế đi rồi, đại quân đang chậm rãi lên.
Vân Dương từ chối an bài quan phủ địa phương tiếp đãi, chuẩn bị hành quân tốc độ, mọi thứ dùng sẵn trong quân.
Mắt tiễn đại quân đi rồi, Trương Quốc Trụ đau thấu tim, hắn cho rằng hoàng đế đang cắt đứt với hắn, sau này mọi người chỉ còn danh phận quân thần, không còn tình nghĩa nữa.
Hàn Lăng Sơn nhìn một hồi rồi xuống thành, đi được vài bước quay lại nói với Trương Quốc Trụ:” Vài ngày nữa giám sát bộ cũng chuyển tới Ứng Thiên Phủ, lão tử vì quốc gia này vất vả nhiều năm như thế cũng nên nghỉ thôi.”
“ Không được, chúng ta là triều đình, không thể tùy tiện chia năm xẻ bảy như thế.” Trương Quốc Trụ lớn tiếng nói, hắn bỗng có chút cảm giác sợ hãi:
“ Ngay cả hoàng cũng chạy rồi còn triều đình cái rắm gì nữa, ngươi thích tự làm một cái.”
“ Ngươi ... Đồ khốn kiếp!”
Cùng với việc Hàn Lăng Sơn rời đi, pháp bộ với ủy viên thường trực đại hội đại biểu cũng về Ngọc Sơn, còn có các vị tiên sinh và học sinh thư viện Ngọc Sơn, đại học đường Ngọc Sơn.
Yến Kinh huyên náo dần khôi phục lại yên tĩnh trước đó, nhưng sự thay đổi vẫn tiếp tục, thời gian dài Yến Kinh sẽ vẫn là công trường lớn.
Không chỉ trong thành, ngoài thành cũng bị đào xới be bét hết cả.
Rối bời như lòng không ít quan viên lúc này.
....
Hôm nay dừng ở đây, mọi người cũng thấy truyện đang đi dần vào hồi kết rồi đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook