Minh Thiên Hạ
Chương 1055: Đao Phủ Trong Tưởng Tượng.

Hạ Hoàn Thuần có mục đích sâu hơn mà Vân Chiêu không nói với hai lão bà.

Đó là muốn dùng mình làm bậc thang đưa Vân Chương bước lên, nếu không hắn đã chẳng khởi động hạng mục đường sắt khi nhiệm kỳ chỉ còn ba năm.

Ba năm chỉ đủ để chuẩn bị khởi công thôi.

Hơn nữa khởi điểm tuyến đường sắt Tây Vực là Lan Châu, hiện giờ chưa thôn đường sắt, như vậy mọi công tích sau này sẽ thuộc về Vân Chương, trong khi nhân lực, tiền vốn, khâu chuẩn bị khác đã được hắn làm hết.

Điều này Vân Chiêu không đồng ý.

Trên đời này sợ nhất là loại người tự hi sinh mình, vì hành vi đó không phù hợp với nhân tính.

Một người mẹ đem cả đời thậm chí máu thịt, sinh mang cho nhi tử, mục đích vì tốt cho con mình, câu chuyện như thế chúng ta nghe quá nhiều, thấy quá nhiều, nhưng kết cục chẳng mấy cái tốt.

Thường là người mẹ cực kỳ thất vọng vì thành tựu của con cái không được như mình mong muốn không xứng với sự hi sinh của mình, hoặc là con cái sẽ cực độ áp lực vì hi sinh của mẹ. Thế nên cách suy nghĩ hi sinh bản thân của Hạ Hoàn Thuần là không thể chấp nhận được, chẳng có lợi cho bên nào hết.

Cho nên sáng hôm sau Vân Chiêu phái Vân Xuân và Vân Hoa cầm roi đi Tây Vực, đánh cho Hạ Hoàn Thuần một trận.

Cũng chỉ hai người bọn họ mới có thể dùng gia pháp với Hạ Hoàn Thuần, giống như trước kia ở nhà, Hạ Hoàn Thuần phạm lỗi, người đánh hắn không phải Vân Xuân thì cũng là Vân Hoa.

Đây là gia pháp, là lão sư trừng phạt đệ tử.

Vân thị cần Vân Chương cường đại chứ không phải là biến thái, Hạ Hoàn Thuần tính cách nhìn có vẻ sảng khoái, kỳ thực rất cố chấp, nếu không như thế đã chẳng lưu danh sử sách.

Mình dạy ra học sinh, không phải gia nô, hắn phải biết điểm ấy.

Nếu Vân thị cần gia nô thì sớm dạy 500 đứa bé đầu tiên thành gia nô rồi, chứ đã không để họ sống trong không gian tự do, càng không tới mức làm chuyện gì cũng phải thương lượng với họ.

Đã thi ân thì đừng đòi báo đáp, càng đừng mong báo đáp, nếu không chỉ có thể thu hoạch được thương tâm.

Chỉ có thi ân mà không hi vọng báo đáp mới có thể thu hoạch được một nửa báo đáp, đối với nhân tính, Vân Chiêu không dám hi vọng quá xa vời.

Cũng chính bởi vì thế đám người Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn mặc dù thiết diện vô tự, nhưng ở chuyện liên quan tới hoàng tộc luôn lùi bước, khi gặp phải khó khăn thực sự, luôn muốn tìm Vân Chiêu thương lượng giải quyết.

Vân Chiêu thấy thế là đủ rồi.

Người ta chỉ nợ ngươi 40 cân kê, không nợ ngươi mạng.



Đó là nguyên nhân Vân Chiêu để cho bọn họ tự đấu với nhau chết đi sống lại, xuất phát từ tín nhiệm của Vân Chiêu với bọn họ.

Y thấy những tranh luận kia rồi sẽ quay trở lại yên bình sớm thôi, dù sao đều xuất thân từ thư viện Ngọc Sơn, thích nội đấu, nhưng tới nhanh, đi cũng nhanh.

Làm hoàng đế cơ bản là điều phối nhân sự chứ chẳng có công vụ nào khác, mà cũng chẳng có thời gian, tinh lực đi quản việc khác nữa.

Đại Minh hiện nhân khẩu đã vượt quá 130 triệu người rồi, 46 phủ lớn nhỏ, 290 châu, chuyện thiên hạ nhiều cỡ nào, dù Vân Chiêu có chết mệt cũng không chiếu cố hết.

Thực sự quản lý thiên hạ là quan viên.

Một mình Vân Chiêu thậm chí ngay cả quản tốt quan viên cũng chẳng nổi, dù sao quan viên Đại Minh thực sự quá nhiều.

Y chỉ cần quản tốt quan viên bên cạnh, thông qua họ quản lý quan viên khác, cho nên y làm nhiều cải cách nhân sự ở Yến Kinh như thế, trong đó có triệt để thu lại quân quyền, sau đó y ngồi đợi đám Trương Quốc Trụ đòi mình lợi ích vì thoái nhường .

Đúng thế, từ xưa tới nay đấu tranh chính trị là như thế, không thể vì ngươi là hoàng đế mà chỉ đòi hỏi, không báo đáp, hoàng đế chỉ biết lấy mà không biết trả sẽ không có kết cục tốt.

Hàn Lăng Sơn xách rượu tới tìm mình, Vân Chiêu biết ai là người thắng lại trong cuộc đấu tranh giữa Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ, Từ Ngũ Tưởng rồi.

“ Vậy là ngươi thu được quá bán đại biểu tán đồng rồi?

“ Vân Chiêu gắp miếng thịt đầu lợn Hàn Lăng Sơn mang tới, vừa uống rượu và nói chuyện:

“ Trên sáu thành đại biểu cho rằng quyền lực của quốc tướng phủ quá lớn, phải phân quyền, không thể để nó thành tể tướng phủ đã sớm bị lịch sử đào thải.”

“ Tốt, quyền lập pháp bị đại hội đại biểu lấy đi, quyền tư pháp bị Giải Trại lấy đi, quyền kiểm sát bị các ngươi lấy đi, quốc tướng phủ cơ bản không còn gì?”

Hàn Lăng Sơn rót rượu cho Vân Chiêu:” Quyền hành chính quan trọng nhất vẫn trong tay quốc tướng phủ.”

“ Vậy nói xem, các ngươi phải trả giá thế nào để được thoát ly hỏi phủ quốc tướng?”

“ Không can thiệp vào quyền hành chỉnh, Trương Quốc Trụ và Hàn Lăng Sơn muốn quyền hành chính không bị bất kỳ quyền lực nào can thiệp.”

Vân Chiêu cho lạc và thịt đầu lợn vào miệng nhai cùng nhau, mùi vị ngon lạ, chỉ là nghe xong lời của Hàn Lăng Sơn, món ngon liền trở nên vô vị, y cố giữ bình tĩnh hỏi:” Ý ngươi là đến ngay cả trẫm cũng không được can thiệp.”

Hàn Lăng Sơn có chút xấu hổ:” Không được can thiệp, bệ hạ chỉ có quyền thẩm nghị cuối cùng, ra lệnh cho bốn người đứng đầu bốn cơ cấu, bệ hạ không đồng ý thì không điều luật nào được thực thi, không một người đứng đầu bốn cơ cầu nào được nhậm chức.”



Vân Chiêu gật gù:” Vậy là trẫm trúng phải độc kế cả các ngươi rồi, các ngươi đem quyền lực của trẫm ra làm quân bài thỏa thuận với nhau.”

“ Bệ hạ, đừng nói thế.”

“ Hay lắm, các ngươi bắt đầu bức cung rồi phải không, trẫm làm hoàng đế thật ấm ức, không chấp nhận không được, sau này chúng ta cứ thế giám sát, cứ thế đề phong nhau mà sống nhỉ?”

Hàn Lăng Sơn nâng chén rượu lên, quỳ một chân xuống, hô:” Bệ hạ thiên thu vạn tuế.”

“ Ngươi cũng thiên thu.” Vân Chiêu chạm cốc với hắn:” Cái cơ cấu chính quyền này do trẫm nghĩ ra, sợ trẫm không giữ lời sao, gọi hết đám khốn kiếp kia vào đi, này, đám không vào đi, ở đây không có ba trăm đao phủ đợi băm xác các ngươi đâu.”

Rất tốt.

Đám khốn kiếp nhanh chóng đi vào.

Trước đó một loạt biến động nhân sự, Vân Chiêu nhất ngôn cửu đỉnh, không cho đám người này bất kỳ cơ hội can dự nào, dù là Lý Định Quốc, Lôi Hằng, Cao Kiệt hay Từ Ngũ Tưởng, Dương Hùng khiến đám thần từ nhìn tựa hồ đấu tranh, kỳ thực âm thầm hoàn thành cải cách chính trị bọn họ mong đợi từ lâu.

Vân Chiêu hiểu ý vị bi tráng trong đó.

Hoàng đế ném chén làm hiệu lệnh, đao phủ ùn ùn kéo ra, chém ai đó thành thịt nát giữa kim điện, câu chuyện đó đã diễn ra nhiều lần lắm rồi.

Vân Chiêu không làm thế, y chuẩn bị rất nhiều rượu thịt, tâm tình cũng rất bình tĩnh.

Ngày hôm đó, Vân Chiêu uống rất nhiều rượu, bỏ rất nhiều quyền lực, đương nhiên cũng bỏ rất nhiều trách nhiệm.

Ngày hôm sau khi mặt trời lên, bách tính vẫn bắt đầu một ngày bận rộn, thế giới với họ mà nói gần như không có gì thay đổi, giá lương thực không đổi, giá rau không đổi, giá kim chỉ cũng không đổi.

Với họ mà nói, đó là đó là một buổi sáng rất bình thường.

Nhưng đối với quan viên tầng tối cao của Yến Kinh mà nói, đó là một ngày của hoàng triều Đại Minh mới hoàn toàn, từ hoàng đế là khuôn vàng thước ngọc, thành chế độ quyết sách tập thể đã hô hào cả nghìn lần.

Sử gọi là ... Minh ước Yến Kinh.

Trong minh ước này, quy định rõ ràng quyền lực, nghĩa vụ, cùng với hạn chế của hoàng đế, đồng thời quy định người thống trị thực sự của Đại Minh trừ hoàng đế là thế tập, còn lại cứ năm năm tuyển chọn một lần, cuối cùng do hoàng đế bổ nhiệm.

Đương nhiên, minh ước này tới giờ vẫn chỉ là nói miệng, hai mươi năm sau kể từ ngày hôm đó mới chính thức ghi vào pháp điển Đại Minh, chính thức thực thi.

Quan viên toàn thiên hạ cũng cần 20 năm để dần thích ứng với thân phận mới, hoàn thành chuyển biến vai trò của bản thân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương