Minh Thần
-
Chương 5
“Ngươi cần phải đi”.
“Gì cơ?”.Hàn Hiểu ngây mặt ra nhìn Ra, không hiểu ý của đối phương.Chỉ thấy Thần Mặt Trời nhếch miệng cười, hai tay kết một khế ấn, thân thể dần dần trong suốt, biến mất trước mặt Hàn Hiểu.
“Nhớ kĩ, thứ gì càng xinh đẹp thì càng kịch độc, ngươi tốt nhất không nên đến gần……”.Giọng nói của Ra chậm rãi biến mất theo hắn, mấy từ cuối cùng Hàn Hiểu không nghe được rõ.
Đám người đang xôn xao lúc nãy dần dần bình tĩnh trờ lại.Hàn Hiểu quay đầu lại, Ankhesenamun ở trên đài cao đã tỉnh lại, quan quân trẻ tuổi canh giữ bên cạnh nàng, hình ảnh kia khiến cho Hàn Hiểu có một loại cảm giác khác thường.Cậu tựa như nhìn thấy ——– Xung quanh hai người bao quanh bởi một màn sương màu đen, còn loáng thoáng truyền vào tai những tiếng rên rỉ từ trong nội tâm phát ra—–
Quả nhiên, ở bên cạnh Anubis một thời gian, bản thân mình cũng trở lên rất kì quái.Hàn Hiểu lắc đầu, xua tan những hình ảnh kì quái trong đầu.Cậu vừa mới ngước mắt lên,đập vào mắt là vẻ mặt đang suy tư của Tiểu Hàn Lễ.
“Làm gì mà bày ra cái vẻ mặt ông cụ non thế”.Hàn Hiểu vươn tay, không khách khí mà bẹo bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của đứa con.
“Gì vậy——”.Tên nhóc tức giận né ra, bày ra cái mặt quỷ rồi bay xa ra.Nó bay một vòng trên không trung, rồi nhanh chóng nhẹ nhàng bay vòng trở lại.
“Ba ba, có phải người thấy được cái gì đó không?”.Tiểu Minh Thần dè dặt nhìn sắc mặt của Hàn Hiểu hỏi.
“Thấy được cái gì đó—–một màn sương mù màu đen—— đúng thế! Xung quanh Ankhesenamun, có một màn sương màu đen rất đậm”.
“Nguy rồi, hắn sắp chết!”.Tiểu Minh Thần gấp đến độ bay loạn xạ, kéo lấy Hàn Hiểu, muốn xông vào trong thần điện.
“Từ từ, từ từ đã nào ….Con nói ai chết cơ?”.
“Đệ đệ của Ankhesenamun ấy! Vua Pharaoh đương nhiệm, hắn ta sắp chết! Con muốn đi tìm nàng ấy”.
“Từ từ, Hàn Lễ, Hàn Lễ”.Hàn Hiểu trơ mắt nhìn con mình bay qua dòng người, đúng là một chút biện pháp cũng không có: “Chết tiệt! Làm ơn cho qua! Làm ơn tránh đường hộ chút! Ài…..”.
Bất tri bất giác Hàn Hiểu bị xô đẩy đến một góc.Ba người đàn ông cao to đứng vây quanh cậu. Trang phục của bọn họ hết sức kì quái,dưới ánh mặt trời nắng chang chang như thế này mà mặc một bộ trường bào kín mít ôm sát cơ thể, ngay cả một chút da cũng không lộ ra.
“Cái ngươi là ai, các người muốn làm gì ———–”.Hàn Hiểu muốn lui cũng không lui được nữa, đã bị ép đến góc tường rồi.
Ba người cũng không nói một lời nào, đối với câu hỏi của Hàn Hiểu, bọn họ trước sau như một vẫn giữ im lặng.
“Đáng ghét! Các ngươi rốt cuộc là có ý gì”.Hàn Hiểu nóng nảy, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đối với ba người. Nhưng cậu lại phát hiện ra là không như ý muốn của mình, thân thể của ba người đàn ông này hết sức mềm dẻo, giống như đã vào bông vậy.
“Ơ kìa, sao lại đối xử với bọn nhỏ của ta như vậy. Cái tên Anubis quả thực là nhìn trúng một vật nhỏ hung hãn rồi”.
Theo một tràng cười thanh thúy, một người phụ nữ nổi bật chậm rãi bước đến, khóe môi nàng nhếch lên, cười rất kiều mị.
“Cô, cô là …….”.Hàn Hiểu đột nhiên trợn to mắt, cậu nhớ rõ người phụ này nữ đã từng xuất hiện trong khu nhà trọ của cậu.
“Bastet(*).Cậu cũng có thể gọi ta là Abel”.Người phụ nữ vén mái tóc dài, trong tư thế tao nhã mang theo một chút lười biếng. Đôi môi của nàng đỏ vừa phải lại sáng bóng, từng bước đi đều bước trên không.
_____
Chú thích:
(*) Bastet – Nữ thần hoàng hôn, có biểu tượng là con mèo
_____
Ba người đàn ông cao lớn vây quanh Hàn Hiểu đều tránh đường ra, gió thổi trường bào của bọn họ, lộ ra bộ lông màu đen….Những tên đó căn bản không phải là người, mà là mấy con mèo đen mặc áo.
Hàn Hiểu nuốt nước bọt, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước: “Cô tìm tôi có việc gì sao ———”.
Người phụ nữ cười khanh khách, nàng chìa ngón tay ngọc đặt lên ngực Hàn Hiểu, chiếc chuông bạc trên cổ tay cũng theo động tác của chủ nhân mà vang lên những tiếng leng keng vang vọng.
Cơ thể phát ra mùi hương mê người tiến lại rất gần, phần phía trên đầy đặn của Bastet dường như rất gần ngực Hàn Hiểu.Đôi môi đỏ của nàng vừa như cố ý vừa như vô ý dí sát đến mặt đối phương, quả nhiên là thấy Hàn Hiểu đỏ từ hai má đến tai rồi lan đến tận cổ.
“Cậu muốn tìm Ankhesenamun và tên nhóc con kia, ta có thể giúp đó nha”.Bastet khẽ mở đôi muôi đỏ mọng, hai mắt chớp chớp vừa tinh ranh vừa xảo quyệt.
“Hở, tôi ——- hay là không cần làm phiền cô như vậy đâu”.Hàn Hiểu cười gượng, muốn đưa tay ngăn cơ thể đầy đặn của Bastet, nhưng rồi lại bởi vì ngượng mà xấu hổ không biết nên làm như thế nào.
“Ha ha ~~ Suy nghĩ cho kĩ rồi hãy đến tìm ta”. Bastet ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đang có đám mây đen bay đến, lộ ra vẻ mặt thất vọng. Nàng cúi đầu, đôi môi đỏ mọng ghé vào tai Hàn Hiểu.
“Ta để lại cho cậu một ấn kí, cậu sẽ cần dùng đến —-”.Chiếc lưỡi ướt át khẽ lướt qua vành tai, Hàn Hiểu nhắm chặt mắt, người run cầm cập.Một lúc sau, ngửi thấy hương thơm dần tản đi. Hàn Hiểu mở mắt,bốn xung quanh sớm đã không thấy bóng dáng Bastet và mấy tai sai mèo của nàng đâu nữa. Cậu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cảm thấy ‘cái đó’ ở phía dưới có chút biến hóa, mặt lại một lần nữa đỏ lên.
Mây đen càng ngày càng lớn, bao trùm toàn bộ bầu trời của điện thờ thần mặt trời.Mọi người đang nghỉ chân thấy thế, lại một lần nữa sợ hãi.Thần Mặt Trời cao cao tại thượng, nhưng lại bị đám mây đen che kín, chưa từng xảy ra chuyện như thế này bao giờ.
Thần thực sự nổi giận rồi, thần tức giận Tiên Vương làm điều sai trái —— Hỡi các vị Thần, cầu xin người tha thứ cho Ai Cập …….
Mọi người xôn xao hướng mặt về phía đông, quỳ xuống thành khẩn cầu khấn.Ai cũng không phát hiện ra, dòng cát đen xuất hiện như quỷ thần, trong nháy mắt ở trong một góc cuộn thành một thanh niên quý tộc.
Một trận gió lạnh thổi qua, bầu không khí bên trong bỗng dưng giảm xuống rất nhiều.Hàn Hiểu chột dạ cúi đầu, lặng lẽ chà chà những gai ốc nổi lên trên cánh tay…Lạnh quá!
Dựa vào kinh nghiệm đối phó với mấy vị ‘nữ vương’ đại nhân trong phòng làm việc của cậu trước kia, nhìn thấy trước mắt cũng phải là gió cấp 8, mà đối phương chính là cấp Thần.Vậy cái cấp 8 này phải tăng lên bình phương lần——-
Anute xoay lưng về phía Hàn Hiểu, bốn xung quanh hắn bão cát màu đen bay mù mịt cho thấy tâm tình của hắn bây giờ cực kì không tốt.Những hình nhân tôi tớ trong phủ không may mắn chút nào, trong màn gió cát đen bay mù mịt kêu rên thảm thiết.Hàn Hiểu rùng mình một cái, trơ mắt nhìn những tôi tớ trông xinh động ở trước mắt mình rạn nứt thành một đống cát mịn.
Thật đáng sợ — Xem ra lần này cậu đã đá vào một tấm sắt rồi——-
“Chủ nhân”.Con chó rừng to lớn phủ phục dưới chân Anute. Trong âm thanh tràn ngập sợ hãi:”Tôi xin lỗi ——”.
“Người đâu?”.Anute hơi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt tốt đen hừng hực cháy ngọn lửa âm lãnh, tỏ rõ là đang nổi cuồng phong đại nộ.
Tim Hàn Hiểu thiếu chút nữa là ngừng đập, đầu gối mềm nhũn ngã xuống đất, cậu lúc này mới ý thức được đứng trước mặt mình là một tử thần, lãnh khốc vô tình, một tử thần trong nháy mắt có thể đoạt được tính mệnh của con người.
“Xin hãy tha thứ cho tôi, chủ nhân ——”.Chó rừng quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, âm thanh như rên rỉ: “——-Đại tư tế ở trong hoàng cung bày ra kết giới, còn có sức mạnh của Thần Mèo —–Tôi không có cách nào —–”.
“Phế vật!”.Anute đột nhiên hét to, một luồng khí cường đại trong nháy mắt hất chó rừng đập vào vách tường. Đối phương ngã xuống thật mạnh, thân thể cuộn lại co giật không ngừng, phát ra tiếng kêu như kiểu của những con thú sắp chết.
Người Hàn Hiểu run rẩy nói không lên lời, tầm mắt cậu dán chặt trên người chó rừng, ánh mắt màu đen rời rạc đang nhìn vào mình, tựa như đang cầu xin điều gì đó.
Anute không quay đầu lại, hắn quay lưng về phía cậu và Teron đang trọng thương nằm dưới đất, lần thứ hai giương cao cánh tay lên……
“Đừng!”.Hàn Hiểu hét lên một tiếng, không nghĩ ngợi liền xông lên ôm lấy thắt lưng Anute.Cậu nhắm nghiền hai mắt, mặc dù sợ hãi đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy đối phương không chịu buông ra.
Qua hồi lâu, cơ thể Anute đang căng cứng mới từ từ thả lỏng.Hắn xoay người lại, đem Hàn Hiểu đang run đến mềm nhũn cả hai chân ôm lên, đồng thời một dòng cát đen lớn chảy vào cơ thể chó rừng.
Bản thân Teron đang bị thương nặng rất nhanh lại một lần nữa đứng lên, thành khính ghé vào nằm xuống cạnh chân Anute, trong mắt tràn ngập tia cảm kích.
“Thôi, bỏ đi, chuyện này cũng không hoàn toàn trách ngươi. Bastet là mẹ đỡ đầu của nữ nhân kia, giúp người trong Hoàng Cung cũng không có gì kì lạ”.Anute phất tay, ý bảo chó rừng lui xuống: “Lui ra ngoài đi, Teron, tìm thêm một nhóm hình nhân mới.Nhớ kĩ, phải ngoan ngoãn phục tùng”.
“Vâng, vạn lần biết ơn người, chủ nhân của tôi”.
“Ngươi lầm rồi, mạng lần này của ngươi thuộc về Hàn Hiểu, là em ấy cứu ngươi”.
“Tuân lệnh, chủ nhân của tôi”.
Chó rừng Teron nhìn sâu Hàn Hiểu một cái, hóa thành một đám cát đen rời đi.
Cảm giác ánh mắt nóng bỏng chuyển sang người mình, Hàn Hiểu chỉ đơn giản làm hành động rùa rụt đầu, đem mặt vùi vào ngực Anute, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Biết sai rồi sao?”.Trong giọng nói có nghiêm túc pha lẫn một chút tức giận mà hừ lạnh.
Hàn Hiểu gật gật đầu, sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.Cậu biết, cơn giận của Anute đã qua rồi, có điều, vừa rồi quả thực rất đáng sợ, cậu không chút nghi ngờ rằng chính mình cũng bị cơn thịnh nộ của Minh Thần làm cho sợ gần chết.
“Cái tên nhóc ngu ngốc kia, lại dám tự mình chạy vào hoàng cung!”.Anute tức giận nghiến răng nghiến lợi, xương cốt toàn thân đều kêu răng rắc.
Hàn Hiểu rùng mình một cái, đầu vừa mới ngẩng lại rụt vào cổ đối phương.Không phải cậu nhát gan mà là cơn giận của Minh Thần thật đáng sợ.
“Còn cái lão Thần Mặt Trời chết tiệt kia nữa! Cái tên sợ thiện hạ chưa đủ loạn………”.Anute gầm lên như kiểu dã thú, hiển nhiên là tức giận không hề nhẹ.
“Em ở lại trong phủ, KHÔNG, ĐƯỢC, PHÉP, CHẠY, LOẠN, NỮA!”.Hắn nghiến răng, từng chữ từng chữ một cảnh cáo Hàn Hiểu.Đối phương chột dạ mà gật đầu lia lịa, hận không thể làm cho cảm giác tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất.
“Chờ chút, đây là cái gì”.Minh Thần đại nhân nheo mắt lại, vén tóc bên tai Hàn Hiểu lên: một ấn kí xinh đẹp nhàn nhạt lưu động trên vành tai trắng nõn, như một con rắn độc đang nhếch môi cười chế nhạo vẻ mặt xanh trắng của Minh Thần vĩ đại.
“Ra chết tiệt….Bastet chết tiệt …..Ta muốn làm thịt các ngươi”.
++++++++
Hàn Hiểu nhắm mắt đi theo phía sau Anute, không dám phạm bất cứ sai lầm nhỏ nào.Cho dù hiện tại đã vào Hoàng Cung an toàn, nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi.Buổi chiều hôm đó, một trận bão cát có thể so sánh với lốc cấp 10, trong một buổi chiều phá hủy điện thờ thần mặt trời và điện thờ của thần mèo Bastet.Dị tượng này càng khiến cho dân chúng Ai Cập hoảng sợ không ngừng, đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu tân vương.
Dọc đường đi, mọi thị vệ và cung nữ trong hoàng cung đều cung kính hành lễ với Anute.Hàn Hiểu mặc dù rất tò mò, nhưng cũng không có cam đảm mở miệng hỏi.Tâm trạng Anute đang cực kém, cậu cũng không có ngốc đến nỗi tại thời điểm này chọc vào tử thần.
“Binh!”.
Hàn Hiểu cúi đầu không nhìn đường nên đập mặt vào bức tường thịt rắn chắc (edit: là lưng của Anute ấy mà:D), đau đến nỗi che mũi lại, kêu không ra tiếng…Ông trời ơi, thật sự là rất đau a!
Ngồi chồm hổm một hồi lâu, mũi mới bớt đau một chút.Cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Anute, chỉ thấy đối phương trừng mắt về phía – khoảng không trước mắt.
Đúng,đúng là khoảng không, Hàn Hiểu nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy phía trước có gì khác thường. Nhưng sau khi cậu chớp mắt một hồi lâu thì phát hiện thấy khoảng không trước mắt loáng thoáng một bức tường trong suốt màu vàng…Là kết giới sao?
Cần thận nhìn vẻ mặt của Anute, Hàn Hiểu vươn tay chọc chọc vào kết giới, ngón tay không hề bị ngăn cản mà xuyên qua, cậu kinh ngạc thốt lên ‘a’ một tiếng, rõ ràng nhìn thấy khóe mắt Anute hung tàn giật giật mấy cái.
“Sao lại …….”.Chưa kịp nói xong câu thì Hàn Hiểu đã cảm thấy một lực hút cường đại ở phía trước đem mình hút vào trong kết giới.
“Anute!”. Hàn Hiểu luống cuống, vội vội vàng vàng muốn chạy trở về, nhưng lại phát hiện ra phong cảnh trước mắt khác với hồi nãy, ngay cả bức tường trong suốt màu vàng cũng biến mất như chưa hề tồn tại.
Trước mặt chính là tòa cung điện nguy nga tráng lệ, xuyên qua lớp màn che mỏng manh là vô số người trong cung điện đang chạy ra chạy vào, trong không khí truyền đến mùi thuốc nhàn nhạt quyện với mùi hương thơm nồng đặc được sức trên người mọi người tạo thành một mùi kì dị.
Hàn Hiểu cẩn thận từng chút một bước lên trên con đường bằng đá cẩm thạch, hai bên được đào rỗng rồi dẫn nước sông vào, có từng mảng từng mảng những bông sen xinh đẹp bên bờ sông Nile.
“Có phải mình mới bước vào chỗ kì quái nào không ___”.Cậu vô lực thở dài, quay đầu lại tìm Anute là không có khả năng nữa rồi. Cậu bây giờ đã không còn giống như hổi xưa: hễ gặp chuyện là kích động nữa rồi, dù sao trải qua nhiều chuyện kì quái cũng sẽ miễn dịch, hơn nữa, cái sân cổ kính trước mắt vẫn tốt hơn bãi tha ma lần trước rất nhiều.
Xa xa có hai thị nữ vội vàng đi tới.Hàn Hiểu theo phản xạ muốn chạy ra phía sau bụi cây trốn, thế nhưng thị nữ bưng trên tay chiếc hộp nạm vàng lại hoàn toàn không phát hiện ra cậu, dường như là chầm chậm chạy vào trong cung điện
“Không nhìn thấy mình sao?”.Hàn Hiểu chớp chớp mắt mấy cái, trong lòng cũng cam đảm thêm mấy phần, bước lên trên đường, kết quả phát hiện ra, thực sự là mọi người không nhìn thấy mình! Lòng hiếu kì trong nháy mắt dâng lên, cậu rập khuôn đi theo sau mấy thị nữ, hướng vào bên trong cung điện nguy nga tráng lệ____
Trong điện cũng không có hoa lệ như bên ngoài, là một không gian trống không, chỉ có vài món đồ mang tính trang trí, có điều được chế tác rất tinh xảo.Hơn 10 cây cột hình trụ rất lớn được mạ vàng đến đỉnh cao đến 3 mét, trên bề mặt dùng sơn màu vẽ những hoa văn trông rất sinh động, hai bên hiên dựng hai bức tượng hình mèo rất lớn.Hai mắt của mèo thần được khảm hai viên đá quý màu xanh biếc, toàn bộ khuôn mặt làm cho người ta có cảm giác hết sức gầy.
Bước vào đại điện, xông vào mũi chính là mùi hương kì dị mà Hàn Hiểu vừa mới ngửi thấy lúc nãy, mùi thuốc quyện với mùi phấn son, vừa đắng vừa ngọt, làn khói mờ mờ tràn ngập khắp cung điện.
“Đại tư tế còn chưa tới sao?”.Một vị nữ quan lớn tuổi dáng vẻ hoang mang chạy từ bên trong điện ra, sắc mặt lo lắng tái nhợt không hề che dấu.
Thị nữ bưng hộp nạm vàng quỳ phịch xuống đất, mặt cúi xuống, hai tay nâng chiếc hộp nạm vàng lên cao.
“Chuyện này ___ là sao!”.Nữ quan trừng mắt nhìn chiếc hộp nạm vàng, giọng nói cao lên, gần như là đang hét.
Hai thị nữ lén nhìn nhau, khúm núm mà nhỏ giọng đem chuyện kể ra: “Tể tướng nói __ đại tư tế muốn ở lại thần điện cầu phúc cho bệ hạ __ hi vọng, hi vọng, vương hậu đừng tới quấy rầy đại tư tế __”.
“Hắn, hắn sao lại __”. Nữ quan lảo đảo vài bước gần như đứng không vững, trong nháy mắt tranh thủ chút khí lực còn lại nói: “Vua vẫn chưa chết __ vẫn chưa chết__ sao hắn lại…..”.Nữ quan bi thương lắc đầu, nàng run rẩy tiếp nhận chiếc hộp nạm vàng, lảo đảo đi vào trong điện.
Hàn Hiểu lập tức đi theo.
Bên trong điện hết sức rộng rãi, ngay cả mùi hương cũng nồng hơn, hơn 10 nữ quan tạo thành một vòng tròn quỳ xung quanh một chiếc giường lớn, các nàng tứ chi đều sát đất, trong miệng lẩm bẩm như đang niệm đọc kinh văn nào đó.
Hàn Hiểu chậm rãi đi lên phía trước, đi xuyên qua lớp màn che mỏng, hình dáng người đàn ông trẻ tuổi dần dần hiện lên rõ ràng__
“Phù Da (không tài nào viết ra được phiên âm của tên này sang chữ La Tinh, đành để tiếng Hán Việt,phiên âm tiếng Việt của nó là: Phủ dia =))), chuyện này là sao! Tại sao đại tư tế vẫn chưa đến”. Tua màu vàng được vén lên, Ankhesenamun từ trong màn che đi ra.Nàng trừng mắt với chiếc hộp nạm vàng trong tay nữ quan, dung nhan xinh đẹp hơi nhíu lại.
“Vương hậu ___ Vương hậu đáng thương của thần___”. Nữ quan khóc không thành tiếng, phủ phục bên chân Ankhesenamun: “Tể tướng nhốt đại tư tế lại rồi ____ hẳn là muốn hại chết vua a!”.
“Cái gì! Không ____”.Ankhesenamun tuyệt vọng lùi lại mấy bước, suy sụp nhắm hai mắt lại, nhưng mấy giây sau, cặp mắt đen sáng người kia lại mở, lấp lóe tia hung ác, nàng vẫn chưa thua, trong tay nàng vẫn còn con át chủ bài.
“Vua sẽ không sao ___”.Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười giống như hư ảo, vẻ mặt của Ankhesenamun trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng.Nàng đưa hai tay mềm mại lên vén màn che, màu da tái nhợt của thiếu niên gầy yếu hiện lên trong mắt mọi người.
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, hai tay đặt ở hai bên thân. Nếu như không phải ngực hắn còn chút phập phồng, Hàn Hiểu rất muốn nghĩ rằng đó là một thi thể đang nằm trên giường, xem ra đây chính là vị Pharaoh đoản mệnh – em trai của Ankhesenamun – mà Anute nói đến…Vị vua Pharaoh thứ 18 của Ai Cập cổ đại, vua Tutankhamun.
Hàn Hiểu chậc chậc ra tiếng, ‘Vị Pharaoh bị nguyền rủa’ tiếng tăm lừng lẫy được nói đến chính là vị quốc vương này. Có điều nhìn bộ dáng suy yếu của hắn, khó có thể tưởng tượng rằng khi chết lại biến thành một quỷ thần khiến người người khiếp sợ.
Ánh mắt của Hàn Hiểu chầm chậm rời đi, sau khi tầm mắt chạm vào một vật thể màu trắng khiến cho cậu kinh hoảng đến mức thiếu chút nữa là kêu to lên thành tiếng.
…Chỉ thấy Tiểu Minh Thần trắng nõn mịn màng bị vây lại bởi sợi tơ vàng tạo thành vòng tròn, hoàn toàn không giống với dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường, trừng lớn đôi mắt đỏ au, đáng thương hề hề lui vào một góc giường.
“Ankhesenamun___”. Tiểu Minh Thần sụt sịt, vươn tay hướng về cô gái có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào những sợi tơ vàng, một cơn đau buốt như kim châm muối xát lan ra cánh tay, đau đến mức khiến thằng bé khóc thét lên.
Cô gái vội vàng quay đầu đi, nhắm mắt nhẫn tâm không nhìn đối phương.Cảnh này lọt vào mắt Hàn Hiểu khiến cho ngực cậu dâng lên cảm giác đau như nung như nấu…Đứa con trai không sợ trời không sợ đất của cậu, bây giờ đang sợ hãi, ôm lấy cánh tay nhỏ bé mà khóc, xem ra là đã chịu không ít khổ cực.
Hít sâu một hơi, Hàn Hiểu cẩn thận đi đến bên cạnh chiếc giường lớn. Tuy rằng biết rõ người ở chỗ này không nhìn thấy mình, nhưng cũng không đảm bảo là không chạm được vào, không nghe thấy giọng nói của cậu.Ankhesenamun thường ngày đều là một vẻ yếu yếu đuối đuối, không nghĩ tới lại tàn nhẫn như thế này. Vậy mà Tiểu Hàn Lễ lại muốn coi nàng như bạn bè, còn tâm tâm niệm niệm muốn cứu nàng! Đúng là một phụ nữ tâm địa rắn rết.
“Hàn Lễ! Hàn Lễ”. Không dám quá lớn tiếng, Hàn Hiểu thử ở trong đầu gọi con mình.
“Ba ba!”. Tên nhóc ngẩng đầu lên ngay tức khắc, ngửa khuôn mặt nhỏ bé nhìn khắp xung quanh: “Ba ba! Người ở đâu, sao con không nhìn thấy người”.Giọng nói của thằng nhóc có chút vội vàng, có điều vẫn chưa ngốc đến nỗi la lớn lên, chỉ vội vã gọi Hàn Hiểu ở trong suy nghĩ.
Sao kì thế nhỉ? Hàn Hiểu huơ huơ tay, rõ ràng là cậu đứng ở sau giường mà, sao ngay cả nhóc con nhà mình cũng không nhìn thấy là sao?
“Suỵt, con im lặng một chút, cẩn thận bị người khác phát hiện ra”.
Tiểu Hàn Lễ ngoan ngoãn gật đầu, ôm đầu gối lùi vào trong góc, trong nháy mắt cặp mắt đen to kia liền phủ đầy hơi nước, đáng thương hề hề nhìn qua nhìn lại.
Hàn Hiểu thở dài, cất giọng nói dịu dàng an ủi đứa con: “Đừng sợ, Ba ba ở ngay cạnh con. Ba ba sẽ nghĩ cách cứu con ra ngoài”.
“Vô dụng thôi ____”.Tên nhóc lắc đầu, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn: “Ankhesenamun, nàng ấy, nàng ấy không biết dùng cách gì __ đã đem sinh mệnh của con và Pharaoh buộc vào nhau___ Con không cách nào rời khỏi Pharaoh – Đệ đệ của nàng ấy _____”.
“Cái gì! Điều này là không thể nào!”.Hàn Hiểu không tin mà hô to: “Hàn Lễ chính là Tiểu Minh Thần, Ankhesenamun chẳng qua chỉ là người thường ____ sao có thể làm ra chuyện này được!”.
“Vâng___là chính con đồng ý”.Tên nhóc xấu hổ cúi đầu xuống, vừa nghẹn ngào vừa nói: “Ankhesenamun nói muốn cứu đệ đệ của nàng, nàng quỳ xuống đất cầu xin con giúp đỡ, con, con liền đồng ý___Con không biết nàng lại có ý xấu như vậy ___ nàng lợi dụng thân phận của con để đe dọa phụ thân ___đều là con không tốt __Hu hu __ Con biết sai rồi”.
Trong đầu Hàn Hiểu bây giờ là một mớ hỗn độn, tên nhóc nói Ankhesenamun đã biết thân phận của nó, chuyện này không bình thường chút nào. Anute đã từng yêu cầu Tiểu Hàn Lễ thề: tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của nó, tên nhóc sợ cha mình như vậy, khẳng định sẽ không tự mình nói cho Ankhesenamun biết. Chuyện này chỉ Thần Mặt trời và Bastet biết được thân phận của Tiểu Hàn Lễ, chẳng lẽ bọn họ giúp Ankhesenamun? Nghĩ lại, cũng không đúng a, cha của Ankhesenamun đã một lần gạt bỏ hết địa vị của các thần, thành lập Tân Thần, Ra và Bastet không có lí nào lại đi giúp cô ta___ chẳng lẽ là vị Tà Thần mà Anute nói?
Còn có chuyện mình có thể xông vào tẩm cung của vua mà không bị phát hiện, Hàn Hiểu thật sự là không tài nào giải thích được.
“Ba ba, người làm sao vào được đây! Ba ba, người ở đâu, tại sao con không nhìn thấy người. Còn phụ thân ___Phụ thân cũng tới sao?”.Nhìn không thấy được Hàn Hiểu, tên nhóc ít nhiều cũng có chút hoảng loạn, con mắt đen nháy không ngừng nhìn khắp nơi, bộ dáng đáng thương vô cùng.
“Ở đây ___”.Ở đây đang xảy ra chuyện gì mà ngay cả bản thân Hàn Hiểu cũng không rõ, cậu cười khổ an ủi đứa con, dự định quay về tìm Anute.
Vừa lúc đó thiếu niên ở trên giường bắt đầu ho khan dữ dội, một ngụm máu đen từ miệng hắn chảy ra, thậm chí mũi cũng chảy.
Cảnh tượng này dọa tất cả mọi người có mặt ở đây.Ankhesenamun cao giọng hét lên, các nữ quan vội vàng chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng đụng vào nhau ngã thảnh một đống.Thầy thuốc vội vàng lấy một viên thuốc hoàn màu đen cho vị vua trẻ tuổi ăn vào, qua một hồi lâu, vị vua trẻ tuổi không ho ra máu nữa, hắn yếu ớt giơ tay lên, miệng phát ra âm thanh “khựa khựa” khàn khàn.
Sắc mặt Ankhesenamun tái nhợt, nàng nắm lấy tay trượng phu mình, đồng thời cũng là đệ đệ mà nàng yêu thương nhất, dường như muốn đem sức lực của mình cho vị vua trẻ tuổi, giải trừ đi nỗi thống khổ cho hắn.
“Yên tâm, tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ, không ai có thể mang đệ đi, kể cả tử thần cũng không thể”.
Mười ngón tay thon dài xoa nhẹ lên khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của thiếu niên, Ankhesenamun gần như khóc to lên, nàng một lần nữa gọi to tên của đệ đệ mình, nhưng mà hai mắt của vị vua trẻ tuổi vẫn từ từ hạ xuống.
Ankhesenamun nghiến răng một cái, mạnh mẽ quay đầu lại, tầm mắt nhìn về phía Tiểu Hàn Lễ đang lúng túng. Trong thời khắc đó, không riêng gì Hàn Lễ mà ngay cả Hàn Hiểu cũng bị vẻ mặt vô cùng tàn độc đó dọa.Đó là một vẻ mặt điên cuồng gần như tuyệt vọng, quyết ‘đập nồi dìm thuyền(*)’.
(*) đập nồi dìm thuyền: chỉ việc: không còn đường lui chỉ có thể quyết đánh một trận.
“Anubis…….”.
Ankhesenamun hai tay ôm lấy chiếc lồng lưới màu vàng, đem Tiểu Minh Thần giơ cao lên.
“Tử thần Ai Cập cao cao tại thượng của ta, người xem đây là cái gì!”.
Động tác của nàng quá nhanh, rất bất thình lình, đến nỗi Hàn Hiểu vẫn chưa có thể phản ứng gì. Ngay tại lúc Ankhesenamun thốt lên cái tên của tử thần kia, một đống cát đen giống như đám khói kì dị từ miệng, mồm, mũi, lỗ tai của vị vua trẻ tuổi, thậm chí cả mắt cũng chui ra! Hai mắt của vị vua trẻ tuổi bỗng nhiên trợn trừng, người cong như cây cung phát ra tiếng kêu cực kì bi thảm.
Tay của Ankhesenamun cực kì run rẩy, nàng nhìn đệ đệ của mình chịu tra tấn dằn vặt, kiên quyết hạ quyết tâm niệm một câu thần chú kì quái, một đám văn tự không lưu loát từ miệng Akhesenamun thoát ra, chiếc lồng lưới màu vàng bắt đầu từ từ co lại.
Tiểu Hàn Lễ sợ hãi mà mở to hai mắt, cố gắng đem bản thân mình co lại thành một quả cầu nhỏ, nhưng mà chiếc lồng lưới càng ngày càng co lại, những sợi tơ vàng rất nhanh chóng tiến gần đến cánh tay của Tiểu Hàn Lễ. Thằng nhóc phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên cánh tay nhỏ trắng mịn của thằng bé ngay lập tức xuất hiện một dấu ấn như lưới bắt cá.
“Dừng tay! Nó vẫn chỉ là một đứa bé mà!”.Hàn Hiểu lòng như lửa đốt, bất chấp bị người ta phát hiện hét to lên, chạy về phía Ankhesenamun.Nhưng mất giây sau, thân thể của cậu lại giống như không khí đi xuyên qua người Ankhesenamun.
“Chuyện này___ Sao có thế”. Hàn Hiểu ngơ ngác nhìn hai tay mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Ankhesenamun cũng không ngừng niệm chú, trong phòng vang vọng âm thanh kêu gào kì dị của vị vua trẻ tuổi cùng với tiếng khóc non nớt của trẻ con.Trong lúc này, tất cả mọi người, bất luận là nữ quan hay thầy thuốc đề không có khả năng suy nghĩ, chỉ có thể run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
“Dừng tay lại đi! Cô ta sẽ giết Hàn Lễ! Anute …..Anute….”.
Trong không khí truyền đến tiếng gầm giận dữ,lúc này đám cát đen xuyên qua cơ thể vị vua trẻ tuổi biến mất không dấu vết, cũng trong lúc này Ankhesenamun dừng niệm chú, nàng ném chiếc lồng lưới qua một bên, chạy về bên cạnh đệ đệ của mình.
Hàn Lễ nằm sấp trên mặt đất không ngừng khóc thút thít, những sợi tơ vàng từ từ dãn ra, biến thành một sợi dây vàng tinh xảo, một đầu buộc vào mắt cá chân thằng nhóc, một đầu ẩn vào thân thể của vị vua trẻ tuổi.
Hàn Hiểu quỳ rạp xuống cạnh đứa con, trong mắt cậu hiện lên tia phẫn nộ, môi run rẩy không nói được lời nào. Tay cậu nhẹ nhàng xoa tay, chân của thằng bé, thậm chí ngay cả khuôn mặt trắng mịn của nó cũng hằn lên những dấu vết màu vàng cực kì gai mắt, giống như từng vết sẹo bò trên thân thể Tiểu Minh Thần. Trong nháy mắt, làn da của Hàn Hiểu cảm giác được cơn đau mãnh liệt như kim châm, những dấu hằn màu vàng cũng từ từ bò lên tay cậu…..
“Tử tôn của Ankhenaton, ngươi cũng dám uy hiếp tử thần……”.
Trong không khí vang vọng giọng nói trầm thấp nặng nề, u ám, âm lãnh khiến cho người ta sởn cả gai ốc, như là tiếng gầm của dã thú, lại giống như tiếng rít của gió lạnh nơi địa ngục.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Ankhesenamun trở nên vô cùng trắng bệch, nàng nhắm hai mắt, bàn tay chắp trước ngực cầm chặt tấm bùa hộ mệnh màu vàng: “Ta ___ vì đệ đệ của ta, vì vua của Ai Câp, cái gì cũng có thể làm!”.
Trong không khí lại gầm lên một tiếng gào giận dữ, cát đen vừa biến mất lại một lần nữa tập hợp lại, nhưng lần này lại biến thành một chiếc đầu sói lớn vô cùng hung tợn.
“Ngươi sẽ trả giá cho hành động của mình”.
“Ta biết”.Ankhesenamun không chút sợ hãi mà ngẩng đầu, nàng biết mình làm như vậy sẽ có kết cục không tốt, thậm chí có thể không được siêu sinh, nhưng vì đệ đệ, cái gì nàng cũng có thể từ bỏ. Từ sau khi phụ thân mất, mẫu hậu giống như bốc hơi khỏi thế gian này, bặt vô âm tín, mọi người đều thèm nhỏ dãi ngai vàng, một mình đệ đệ phải đứng ra gánh vác trách nhiệm của một quốc gia: trấn an dân chúng đang hoảng loạn, vật lộn với đám đại thần tham lam.Chỉ có nàng là niềm an ủi cho tâm hồn đệ đệ, cái ôm của nàng, là nơi duy nhất có thể khiến vị vua trẻ tuổi bình thản đi vào giấc ngủ___
Tử thần lại một lần nữa giận dữ gầm lên rung trời. Ankhesenamun dùng một ngôn ngữ cổ xưa nào đó cùng hắn (Edit:Anute ấy mà) lập khế ước. Nhưng Hàn Hiểu không nghe ra được gì, cậu toàn tâm đặt sự chú ý lên người Hàn Lễ, cậu một lòng muốn bắt được sợi tơ vàng trên chân của nhóc con nhà mình, nhưng đối phương lại giảo hoạt biến thành bụi vàng luồn qua kẽ tay cua cậu trốn đi.
“Cậu cứ như thế không thể gỡ ra được đâu”.
Không biết từ khi nào, một chiếc đầu mèo xinh xắn tựa vào chân Hàn Hiểu.
“Ngươi là __ Bastet?”.Con mèo này giống hệt với con xuất hiện ở khu nhà trọ của mình, Anute nói qua rằng nàng chính là nữ thần Mèo.
Con mèo vươn móng vuốt cầm lấy tơ vàng: “Nó là thứ Nefer dùng tính mạng để đổi lấy, chắc là nàng đã sớm dự đoán được ngày hôm nay”.
“Nefer?”.
Con mèo tiếc thương mà lắc đầu, không nói thêm một lời nào nữa.Nó tao nhã đứng dậy, cái đuôi khẽ cọ cọ vào cánh tay của Hàn Hiểu. Trong phút chốc, Tiểu Minh Thần biến thành một ánh sáng màu vàng chui trở về cơ thể Hàn Hiểu, cảnh tượng bốn xung quanh trong nháy mắt thay đổi___
Ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Hàn Hiểu mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình nằm sấp trên một đóa hoa súng rất to, chiếc ao hình chữ nhật trong suốt nhìn thấy đáy. Đây chính là chỗ mà lần trước cậu đã tới.
“Đã đỡ nhiều hơn chưa”.Bastet khôi phục lại dáng vẻ hình người, cười mỉm nhìn Hàn Hiểu.
“Tôi vẫn khỏe __ đúng rồi, Hàn Lễ! Nó…”.
“Tên nhóc đó không sao cả ”. Bastet chỉ chỉ vào bụng Hàn Hiểu: “Nó bị kinh sợ quá mức, cần phải nghỉ ngơi thật tốt”.
Hàn Hiểu thở mạnh ra, tiếp đó bất an lại nổi lên: “Vị vua trẻ tuổi kia….hắn và Hàn Lễ ___”.
“Anute đã đồng ý sẽ không cướp đi tính mạng của Tutan.Chỉ cần Pharaoh bình yên thì tên nhóc con cũng không có vấn đề gì”.
“Nhưng mà, tôi nhớ rõ: trong lịch sử ghi chép lại, quả thực vua Tutankhamun chết khi còn rất trẻ, vậy chẳng phải Hàn Lễ…… ”.
“Đúng vậy”.Bastet từ từ thở dài: “Hắn dù sao vẫn chết, vào ngày Hàn Lễ có thân thể thực sự, khế ước giữa nó và Pharaoh sẽ bị cắt đứt”.
“Cô __ tại sao lại biết nhiều như thế”.Hàn Hiểu nhăn mi lại, mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bastet, dù sao cậu cũng cảm thấy người phụ nữ này có gì không đúng.
“Ha ha, không ngại nói cho cậu biết”.Bastet khẽ nhếch môi cười yếu ớt, cũng không đem ý thù địch của Hàn Hiểu để trong lòng: “Dẫn cậu vào cung là ta, tách cậu và Anubis cũng là ta.Ngay cả chuyện tiết lộ thân phận của Hàn Lễ cũng là ta”.
“Tại sao cô phải làm như vậy!”. Rất tức giận, Hàn Hiểu chỉ vào mặt đối phương gào ầm lên.
“Tất cả chuyện này nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ ___”.Bastet ngẩng đầu, nhìn xa xôi về phía bầu trời: “Xem như là vì nguyện vọng của một người mẹ đáng thương đi___ chẳng qua, hi vọng con cháu của mình có thể sống sót____”.
“Là sao?”.Hàn Hiểu nhăn mày lui về phía sau vài bước. Cậu dự định càng xa người phụ nữ này càng tốt.Hàn Lễ xảy ra chuyện đều là tại ả.
“Cậu có biết tín ngưỡng không?”.Bastet không trả lời mà hỏi ngược lại, mỉm cười đùa nghịch với con mèo trên tay.
“Tín ngưỡng?”.
“Đúng vậy, tín ngưỡng ___ vạn vật đều có quỹ đạo tồn tại của riêng mình, sinh tử luân hồi, không có ai may mắn thoát khỏi, ngay cả thần cũng vậy”.
“Cô nói là, thần cũng sẽ chết?”.Hàn Hiểu mở to hai mắt, lần đầu tiên được nghe như thế.
“Không sai, chỉ có điều ‘chết’ đối với bọn ta không giống như với người thường”.Bastet khẽ cười chớp chớp mắt: “Nguồn gốc sức mạnh của bọn ta chính là Tín Ngưỡng Chi Lực. Khi người dân không còn sùng bái thần linh hay khi không còn tin thần linh nữa, sức mạnh của thần cũng từ đó mà biến mất. Đơn giản mà nói, như ta và Ra, nếu như người dân sùng bái ta hơn Ra thì họ càng kính sợ ta hơn chứ không phải Ra, như thế ta có thể thay thế vị trí của Ra”.
“Cái gì!”.Hàn Hiểu không khỏi hét lên, cho dù cậu có ngu ngốc thì cũng hiểu được địa vị của Thần Mặt Trời trong lòng dân chúng Ai Cập, thay thế vị trí của Thần Mặt Trời sao, chuyện này không có khả năng xảy ra.
“Có điều, cũng có trường hợp ngoại lệ. Anubis…chỉ có nguồn gốc sức mạnh của hắn là sợ hãi, chiến đấu và chết. Cho nên, cho dù bất kể chúng thần có tranh đấu ra sao thì vị trí của Tử Thần cũng không có một chút mảy may dao động. Năm qua năm, ngày qua ngày, sức mạng của Anubis chỉ có một ngày một lớn mạnh”.
“Gì cơ?”.Hàn Hiểu ngây mặt ra nhìn Ra, không hiểu ý của đối phương.Chỉ thấy Thần Mặt Trời nhếch miệng cười, hai tay kết một khế ấn, thân thể dần dần trong suốt, biến mất trước mặt Hàn Hiểu.
“Nhớ kĩ, thứ gì càng xinh đẹp thì càng kịch độc, ngươi tốt nhất không nên đến gần……”.Giọng nói của Ra chậm rãi biến mất theo hắn, mấy từ cuối cùng Hàn Hiểu không nghe được rõ.
Đám người đang xôn xao lúc nãy dần dần bình tĩnh trờ lại.Hàn Hiểu quay đầu lại, Ankhesenamun ở trên đài cao đã tỉnh lại, quan quân trẻ tuổi canh giữ bên cạnh nàng, hình ảnh kia khiến cho Hàn Hiểu có một loại cảm giác khác thường.Cậu tựa như nhìn thấy ——– Xung quanh hai người bao quanh bởi một màn sương màu đen, còn loáng thoáng truyền vào tai những tiếng rên rỉ từ trong nội tâm phát ra—–
Quả nhiên, ở bên cạnh Anubis một thời gian, bản thân mình cũng trở lên rất kì quái.Hàn Hiểu lắc đầu, xua tan những hình ảnh kì quái trong đầu.Cậu vừa mới ngước mắt lên,đập vào mắt là vẻ mặt đang suy tư của Tiểu Hàn Lễ.
“Làm gì mà bày ra cái vẻ mặt ông cụ non thế”.Hàn Hiểu vươn tay, không khách khí mà bẹo bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của đứa con.
“Gì vậy——”.Tên nhóc tức giận né ra, bày ra cái mặt quỷ rồi bay xa ra.Nó bay một vòng trên không trung, rồi nhanh chóng nhẹ nhàng bay vòng trở lại.
“Ba ba, có phải người thấy được cái gì đó không?”.Tiểu Minh Thần dè dặt nhìn sắc mặt của Hàn Hiểu hỏi.
“Thấy được cái gì đó—–một màn sương mù màu đen—— đúng thế! Xung quanh Ankhesenamun, có một màn sương màu đen rất đậm”.
“Nguy rồi, hắn sắp chết!”.Tiểu Minh Thần gấp đến độ bay loạn xạ, kéo lấy Hàn Hiểu, muốn xông vào trong thần điện.
“Từ từ, từ từ đã nào ….Con nói ai chết cơ?”.
“Đệ đệ của Ankhesenamun ấy! Vua Pharaoh đương nhiệm, hắn ta sắp chết! Con muốn đi tìm nàng ấy”.
“Từ từ, Hàn Lễ, Hàn Lễ”.Hàn Hiểu trơ mắt nhìn con mình bay qua dòng người, đúng là một chút biện pháp cũng không có: “Chết tiệt! Làm ơn cho qua! Làm ơn tránh đường hộ chút! Ài…..”.
Bất tri bất giác Hàn Hiểu bị xô đẩy đến một góc.Ba người đàn ông cao to đứng vây quanh cậu. Trang phục của bọn họ hết sức kì quái,dưới ánh mặt trời nắng chang chang như thế này mà mặc một bộ trường bào kín mít ôm sát cơ thể, ngay cả một chút da cũng không lộ ra.
“Cái ngươi là ai, các người muốn làm gì ———–”.Hàn Hiểu muốn lui cũng không lui được nữa, đã bị ép đến góc tường rồi.
Ba người cũng không nói một lời nào, đối với câu hỏi của Hàn Hiểu, bọn họ trước sau như một vẫn giữ im lặng.
“Đáng ghét! Các ngươi rốt cuộc là có ý gì”.Hàn Hiểu nóng nảy, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đối với ba người. Nhưng cậu lại phát hiện ra là không như ý muốn của mình, thân thể của ba người đàn ông này hết sức mềm dẻo, giống như đã vào bông vậy.
“Ơ kìa, sao lại đối xử với bọn nhỏ của ta như vậy. Cái tên Anubis quả thực là nhìn trúng một vật nhỏ hung hãn rồi”.
Theo một tràng cười thanh thúy, một người phụ nữ nổi bật chậm rãi bước đến, khóe môi nàng nhếch lên, cười rất kiều mị.
“Cô, cô là …….”.Hàn Hiểu đột nhiên trợn to mắt, cậu nhớ rõ người phụ này nữ đã từng xuất hiện trong khu nhà trọ của cậu.
“Bastet(*).Cậu cũng có thể gọi ta là Abel”.Người phụ nữ vén mái tóc dài, trong tư thế tao nhã mang theo một chút lười biếng. Đôi môi của nàng đỏ vừa phải lại sáng bóng, từng bước đi đều bước trên không.
_____
Chú thích:
(*) Bastet – Nữ thần hoàng hôn, có biểu tượng là con mèo
_____
Ba người đàn ông cao lớn vây quanh Hàn Hiểu đều tránh đường ra, gió thổi trường bào của bọn họ, lộ ra bộ lông màu đen….Những tên đó căn bản không phải là người, mà là mấy con mèo đen mặc áo.
Hàn Hiểu nuốt nước bọt, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước: “Cô tìm tôi có việc gì sao ———”.
Người phụ nữ cười khanh khách, nàng chìa ngón tay ngọc đặt lên ngực Hàn Hiểu, chiếc chuông bạc trên cổ tay cũng theo động tác của chủ nhân mà vang lên những tiếng leng keng vang vọng.
Cơ thể phát ra mùi hương mê người tiến lại rất gần, phần phía trên đầy đặn của Bastet dường như rất gần ngực Hàn Hiểu.Đôi môi đỏ của nàng vừa như cố ý vừa như vô ý dí sát đến mặt đối phương, quả nhiên là thấy Hàn Hiểu đỏ từ hai má đến tai rồi lan đến tận cổ.
“Cậu muốn tìm Ankhesenamun và tên nhóc con kia, ta có thể giúp đó nha”.Bastet khẽ mở đôi muôi đỏ mọng, hai mắt chớp chớp vừa tinh ranh vừa xảo quyệt.
“Hở, tôi ——- hay là không cần làm phiền cô như vậy đâu”.Hàn Hiểu cười gượng, muốn đưa tay ngăn cơ thể đầy đặn của Bastet, nhưng rồi lại bởi vì ngượng mà xấu hổ không biết nên làm như thế nào.
“Ha ha ~~ Suy nghĩ cho kĩ rồi hãy đến tìm ta”. Bastet ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đang có đám mây đen bay đến, lộ ra vẻ mặt thất vọng. Nàng cúi đầu, đôi môi đỏ mọng ghé vào tai Hàn Hiểu.
“Ta để lại cho cậu một ấn kí, cậu sẽ cần dùng đến —-”.Chiếc lưỡi ướt át khẽ lướt qua vành tai, Hàn Hiểu nhắm chặt mắt, người run cầm cập.Một lúc sau, ngửi thấy hương thơm dần tản đi. Hàn Hiểu mở mắt,bốn xung quanh sớm đã không thấy bóng dáng Bastet và mấy tai sai mèo của nàng đâu nữa. Cậu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cảm thấy ‘cái đó’ ở phía dưới có chút biến hóa, mặt lại một lần nữa đỏ lên.
Mây đen càng ngày càng lớn, bao trùm toàn bộ bầu trời của điện thờ thần mặt trời.Mọi người đang nghỉ chân thấy thế, lại một lần nữa sợ hãi.Thần Mặt Trời cao cao tại thượng, nhưng lại bị đám mây đen che kín, chưa từng xảy ra chuyện như thế này bao giờ.
Thần thực sự nổi giận rồi, thần tức giận Tiên Vương làm điều sai trái —— Hỡi các vị Thần, cầu xin người tha thứ cho Ai Cập …….
Mọi người xôn xao hướng mặt về phía đông, quỳ xuống thành khẩn cầu khấn.Ai cũng không phát hiện ra, dòng cát đen xuất hiện như quỷ thần, trong nháy mắt ở trong một góc cuộn thành một thanh niên quý tộc.
Một trận gió lạnh thổi qua, bầu không khí bên trong bỗng dưng giảm xuống rất nhiều.Hàn Hiểu chột dạ cúi đầu, lặng lẽ chà chà những gai ốc nổi lên trên cánh tay…Lạnh quá!
Dựa vào kinh nghiệm đối phó với mấy vị ‘nữ vương’ đại nhân trong phòng làm việc của cậu trước kia, nhìn thấy trước mắt cũng phải là gió cấp 8, mà đối phương chính là cấp Thần.Vậy cái cấp 8 này phải tăng lên bình phương lần——-
Anute xoay lưng về phía Hàn Hiểu, bốn xung quanh hắn bão cát màu đen bay mù mịt cho thấy tâm tình của hắn bây giờ cực kì không tốt.Những hình nhân tôi tớ trong phủ không may mắn chút nào, trong màn gió cát đen bay mù mịt kêu rên thảm thiết.Hàn Hiểu rùng mình một cái, trơ mắt nhìn những tôi tớ trông xinh động ở trước mắt mình rạn nứt thành một đống cát mịn.
Thật đáng sợ — Xem ra lần này cậu đã đá vào một tấm sắt rồi——-
“Chủ nhân”.Con chó rừng to lớn phủ phục dưới chân Anute. Trong âm thanh tràn ngập sợ hãi:”Tôi xin lỗi ——”.
“Người đâu?”.Anute hơi hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt tốt đen hừng hực cháy ngọn lửa âm lãnh, tỏ rõ là đang nổi cuồng phong đại nộ.
Tim Hàn Hiểu thiếu chút nữa là ngừng đập, đầu gối mềm nhũn ngã xuống đất, cậu lúc này mới ý thức được đứng trước mặt mình là một tử thần, lãnh khốc vô tình, một tử thần trong nháy mắt có thể đoạt được tính mệnh của con người.
“Xin hãy tha thứ cho tôi, chủ nhân ——”.Chó rừng quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, âm thanh như rên rỉ: “——-Đại tư tế ở trong hoàng cung bày ra kết giới, còn có sức mạnh của Thần Mèo —–Tôi không có cách nào —–”.
“Phế vật!”.Anute đột nhiên hét to, một luồng khí cường đại trong nháy mắt hất chó rừng đập vào vách tường. Đối phương ngã xuống thật mạnh, thân thể cuộn lại co giật không ngừng, phát ra tiếng kêu như kiểu của những con thú sắp chết.
Người Hàn Hiểu run rẩy nói không lên lời, tầm mắt cậu dán chặt trên người chó rừng, ánh mắt màu đen rời rạc đang nhìn vào mình, tựa như đang cầu xin điều gì đó.
Anute không quay đầu lại, hắn quay lưng về phía cậu và Teron đang trọng thương nằm dưới đất, lần thứ hai giương cao cánh tay lên……
“Đừng!”.Hàn Hiểu hét lên một tiếng, không nghĩ ngợi liền xông lên ôm lấy thắt lưng Anute.Cậu nhắm nghiền hai mắt, mặc dù sợ hãi đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy đối phương không chịu buông ra.
Qua hồi lâu, cơ thể Anute đang căng cứng mới từ từ thả lỏng.Hắn xoay người lại, đem Hàn Hiểu đang run đến mềm nhũn cả hai chân ôm lên, đồng thời một dòng cát đen lớn chảy vào cơ thể chó rừng.
Bản thân Teron đang bị thương nặng rất nhanh lại một lần nữa đứng lên, thành khính ghé vào nằm xuống cạnh chân Anute, trong mắt tràn ngập tia cảm kích.
“Thôi, bỏ đi, chuyện này cũng không hoàn toàn trách ngươi. Bastet là mẹ đỡ đầu của nữ nhân kia, giúp người trong Hoàng Cung cũng không có gì kì lạ”.Anute phất tay, ý bảo chó rừng lui xuống: “Lui ra ngoài đi, Teron, tìm thêm một nhóm hình nhân mới.Nhớ kĩ, phải ngoan ngoãn phục tùng”.
“Vâng, vạn lần biết ơn người, chủ nhân của tôi”.
“Ngươi lầm rồi, mạng lần này của ngươi thuộc về Hàn Hiểu, là em ấy cứu ngươi”.
“Tuân lệnh, chủ nhân của tôi”.
Chó rừng Teron nhìn sâu Hàn Hiểu một cái, hóa thành một đám cát đen rời đi.
Cảm giác ánh mắt nóng bỏng chuyển sang người mình, Hàn Hiểu chỉ đơn giản làm hành động rùa rụt đầu, đem mặt vùi vào ngực Anute, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Biết sai rồi sao?”.Trong giọng nói có nghiêm túc pha lẫn một chút tức giận mà hừ lạnh.
Hàn Hiểu gật gật đầu, sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.Cậu biết, cơn giận của Anute đã qua rồi, có điều, vừa rồi quả thực rất đáng sợ, cậu không chút nghi ngờ rằng chính mình cũng bị cơn thịnh nộ của Minh Thần làm cho sợ gần chết.
“Cái tên nhóc ngu ngốc kia, lại dám tự mình chạy vào hoàng cung!”.Anute tức giận nghiến răng nghiến lợi, xương cốt toàn thân đều kêu răng rắc.
Hàn Hiểu rùng mình một cái, đầu vừa mới ngẩng lại rụt vào cổ đối phương.Không phải cậu nhát gan mà là cơn giận của Minh Thần thật đáng sợ.
“Còn cái lão Thần Mặt Trời chết tiệt kia nữa! Cái tên sợ thiện hạ chưa đủ loạn………”.Anute gầm lên như kiểu dã thú, hiển nhiên là tức giận không hề nhẹ.
“Em ở lại trong phủ, KHÔNG, ĐƯỢC, PHÉP, CHẠY, LOẠN, NỮA!”.Hắn nghiến răng, từng chữ từng chữ một cảnh cáo Hàn Hiểu.Đối phương chột dạ mà gật đầu lia lịa, hận không thể làm cho cảm giác tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất.
“Chờ chút, đây là cái gì”.Minh Thần đại nhân nheo mắt lại, vén tóc bên tai Hàn Hiểu lên: một ấn kí xinh đẹp nhàn nhạt lưu động trên vành tai trắng nõn, như một con rắn độc đang nhếch môi cười chế nhạo vẻ mặt xanh trắng của Minh Thần vĩ đại.
“Ra chết tiệt….Bastet chết tiệt …..Ta muốn làm thịt các ngươi”.
++++++++
Hàn Hiểu nhắm mắt đi theo phía sau Anute, không dám phạm bất cứ sai lầm nhỏ nào.Cho dù hiện tại đã vào Hoàng Cung an toàn, nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi.Buổi chiều hôm đó, một trận bão cát có thể so sánh với lốc cấp 10, trong một buổi chiều phá hủy điện thờ thần mặt trời và điện thờ của thần mèo Bastet.Dị tượng này càng khiến cho dân chúng Ai Cập hoảng sợ không ngừng, đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu tân vương.
Dọc đường đi, mọi thị vệ và cung nữ trong hoàng cung đều cung kính hành lễ với Anute.Hàn Hiểu mặc dù rất tò mò, nhưng cũng không có cam đảm mở miệng hỏi.Tâm trạng Anute đang cực kém, cậu cũng không có ngốc đến nỗi tại thời điểm này chọc vào tử thần.
“Binh!”.
Hàn Hiểu cúi đầu không nhìn đường nên đập mặt vào bức tường thịt rắn chắc (edit: là lưng của Anute ấy mà:D), đau đến nỗi che mũi lại, kêu không ra tiếng…Ông trời ơi, thật sự là rất đau a!
Ngồi chồm hổm một hồi lâu, mũi mới bớt đau một chút.Cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Anute, chỉ thấy đối phương trừng mắt về phía – khoảng không trước mắt.
Đúng,đúng là khoảng không, Hàn Hiểu nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy phía trước có gì khác thường. Nhưng sau khi cậu chớp mắt một hồi lâu thì phát hiện thấy khoảng không trước mắt loáng thoáng một bức tường trong suốt màu vàng…Là kết giới sao?
Cần thận nhìn vẻ mặt của Anute, Hàn Hiểu vươn tay chọc chọc vào kết giới, ngón tay không hề bị ngăn cản mà xuyên qua, cậu kinh ngạc thốt lên ‘a’ một tiếng, rõ ràng nhìn thấy khóe mắt Anute hung tàn giật giật mấy cái.
“Sao lại …….”.Chưa kịp nói xong câu thì Hàn Hiểu đã cảm thấy một lực hút cường đại ở phía trước đem mình hút vào trong kết giới.
“Anute!”. Hàn Hiểu luống cuống, vội vội vàng vàng muốn chạy trở về, nhưng lại phát hiện ra phong cảnh trước mắt khác với hồi nãy, ngay cả bức tường trong suốt màu vàng cũng biến mất như chưa hề tồn tại.
Trước mặt chính là tòa cung điện nguy nga tráng lệ, xuyên qua lớp màn che mỏng manh là vô số người trong cung điện đang chạy ra chạy vào, trong không khí truyền đến mùi thuốc nhàn nhạt quyện với mùi hương thơm nồng đặc được sức trên người mọi người tạo thành một mùi kì dị.
Hàn Hiểu cẩn thận từng chút một bước lên trên con đường bằng đá cẩm thạch, hai bên được đào rỗng rồi dẫn nước sông vào, có từng mảng từng mảng những bông sen xinh đẹp bên bờ sông Nile.
“Có phải mình mới bước vào chỗ kì quái nào không ___”.Cậu vô lực thở dài, quay đầu lại tìm Anute là không có khả năng nữa rồi. Cậu bây giờ đã không còn giống như hổi xưa: hễ gặp chuyện là kích động nữa rồi, dù sao trải qua nhiều chuyện kì quái cũng sẽ miễn dịch, hơn nữa, cái sân cổ kính trước mắt vẫn tốt hơn bãi tha ma lần trước rất nhiều.
Xa xa có hai thị nữ vội vàng đi tới.Hàn Hiểu theo phản xạ muốn chạy ra phía sau bụi cây trốn, thế nhưng thị nữ bưng trên tay chiếc hộp nạm vàng lại hoàn toàn không phát hiện ra cậu, dường như là chầm chậm chạy vào trong cung điện
“Không nhìn thấy mình sao?”.Hàn Hiểu chớp chớp mắt mấy cái, trong lòng cũng cam đảm thêm mấy phần, bước lên trên đường, kết quả phát hiện ra, thực sự là mọi người không nhìn thấy mình! Lòng hiếu kì trong nháy mắt dâng lên, cậu rập khuôn đi theo sau mấy thị nữ, hướng vào bên trong cung điện nguy nga tráng lệ____
Trong điện cũng không có hoa lệ như bên ngoài, là một không gian trống không, chỉ có vài món đồ mang tính trang trí, có điều được chế tác rất tinh xảo.Hơn 10 cây cột hình trụ rất lớn được mạ vàng đến đỉnh cao đến 3 mét, trên bề mặt dùng sơn màu vẽ những hoa văn trông rất sinh động, hai bên hiên dựng hai bức tượng hình mèo rất lớn.Hai mắt của mèo thần được khảm hai viên đá quý màu xanh biếc, toàn bộ khuôn mặt làm cho người ta có cảm giác hết sức gầy.
Bước vào đại điện, xông vào mũi chính là mùi hương kì dị mà Hàn Hiểu vừa mới ngửi thấy lúc nãy, mùi thuốc quyện với mùi phấn son, vừa đắng vừa ngọt, làn khói mờ mờ tràn ngập khắp cung điện.
“Đại tư tế còn chưa tới sao?”.Một vị nữ quan lớn tuổi dáng vẻ hoang mang chạy từ bên trong điện ra, sắc mặt lo lắng tái nhợt không hề che dấu.
Thị nữ bưng hộp nạm vàng quỳ phịch xuống đất, mặt cúi xuống, hai tay nâng chiếc hộp nạm vàng lên cao.
“Chuyện này ___ là sao!”.Nữ quan trừng mắt nhìn chiếc hộp nạm vàng, giọng nói cao lên, gần như là đang hét.
Hai thị nữ lén nhìn nhau, khúm núm mà nhỏ giọng đem chuyện kể ra: “Tể tướng nói __ đại tư tế muốn ở lại thần điện cầu phúc cho bệ hạ __ hi vọng, hi vọng, vương hậu đừng tới quấy rầy đại tư tế __”.
“Hắn, hắn sao lại __”. Nữ quan lảo đảo vài bước gần như đứng không vững, trong nháy mắt tranh thủ chút khí lực còn lại nói: “Vua vẫn chưa chết __ vẫn chưa chết__ sao hắn lại…..”.Nữ quan bi thương lắc đầu, nàng run rẩy tiếp nhận chiếc hộp nạm vàng, lảo đảo đi vào trong điện.
Hàn Hiểu lập tức đi theo.
Bên trong điện hết sức rộng rãi, ngay cả mùi hương cũng nồng hơn, hơn 10 nữ quan tạo thành một vòng tròn quỳ xung quanh một chiếc giường lớn, các nàng tứ chi đều sát đất, trong miệng lẩm bẩm như đang niệm đọc kinh văn nào đó.
Hàn Hiểu chậm rãi đi lên phía trước, đi xuyên qua lớp màn che mỏng, hình dáng người đàn ông trẻ tuổi dần dần hiện lên rõ ràng__
“Phù Da (không tài nào viết ra được phiên âm của tên này sang chữ La Tinh, đành để tiếng Hán Việt,phiên âm tiếng Việt của nó là: Phủ dia =))), chuyện này là sao! Tại sao đại tư tế vẫn chưa đến”. Tua màu vàng được vén lên, Ankhesenamun từ trong màn che đi ra.Nàng trừng mắt với chiếc hộp nạm vàng trong tay nữ quan, dung nhan xinh đẹp hơi nhíu lại.
“Vương hậu ___ Vương hậu đáng thương của thần___”. Nữ quan khóc không thành tiếng, phủ phục bên chân Ankhesenamun: “Tể tướng nhốt đại tư tế lại rồi ____ hẳn là muốn hại chết vua a!”.
“Cái gì! Không ____”.Ankhesenamun tuyệt vọng lùi lại mấy bước, suy sụp nhắm hai mắt lại, nhưng mấy giây sau, cặp mắt đen sáng người kia lại mở, lấp lóe tia hung ác, nàng vẫn chưa thua, trong tay nàng vẫn còn con át chủ bài.
“Vua sẽ không sao ___”.Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười giống như hư ảo, vẻ mặt của Ankhesenamun trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng.Nàng đưa hai tay mềm mại lên vén màn che, màu da tái nhợt của thiếu niên gầy yếu hiện lên trong mắt mọi người.
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, hai tay đặt ở hai bên thân. Nếu như không phải ngực hắn còn chút phập phồng, Hàn Hiểu rất muốn nghĩ rằng đó là một thi thể đang nằm trên giường, xem ra đây chính là vị Pharaoh đoản mệnh – em trai của Ankhesenamun – mà Anute nói đến…Vị vua Pharaoh thứ 18 của Ai Cập cổ đại, vua Tutankhamun.
Hàn Hiểu chậc chậc ra tiếng, ‘Vị Pharaoh bị nguyền rủa’ tiếng tăm lừng lẫy được nói đến chính là vị quốc vương này. Có điều nhìn bộ dáng suy yếu của hắn, khó có thể tưởng tượng rằng khi chết lại biến thành một quỷ thần khiến người người khiếp sợ.
Ánh mắt của Hàn Hiểu chầm chậm rời đi, sau khi tầm mắt chạm vào một vật thể màu trắng khiến cho cậu kinh hoảng đến mức thiếu chút nữa là kêu to lên thành tiếng.
…Chỉ thấy Tiểu Minh Thần trắng nõn mịn màng bị vây lại bởi sợi tơ vàng tạo thành vòng tròn, hoàn toàn không giống với dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường, trừng lớn đôi mắt đỏ au, đáng thương hề hề lui vào một góc giường.
“Ankhesenamun___”. Tiểu Minh Thần sụt sịt, vươn tay hướng về cô gái có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào những sợi tơ vàng, một cơn đau buốt như kim châm muối xát lan ra cánh tay, đau đến mức khiến thằng bé khóc thét lên.
Cô gái vội vàng quay đầu đi, nhắm mắt nhẫn tâm không nhìn đối phương.Cảnh này lọt vào mắt Hàn Hiểu khiến cho ngực cậu dâng lên cảm giác đau như nung như nấu…Đứa con trai không sợ trời không sợ đất của cậu, bây giờ đang sợ hãi, ôm lấy cánh tay nhỏ bé mà khóc, xem ra là đã chịu không ít khổ cực.
Hít sâu một hơi, Hàn Hiểu cẩn thận đi đến bên cạnh chiếc giường lớn. Tuy rằng biết rõ người ở chỗ này không nhìn thấy mình, nhưng cũng không đảm bảo là không chạm được vào, không nghe thấy giọng nói của cậu.Ankhesenamun thường ngày đều là một vẻ yếu yếu đuối đuối, không nghĩ tới lại tàn nhẫn như thế này. Vậy mà Tiểu Hàn Lễ lại muốn coi nàng như bạn bè, còn tâm tâm niệm niệm muốn cứu nàng! Đúng là một phụ nữ tâm địa rắn rết.
“Hàn Lễ! Hàn Lễ”. Không dám quá lớn tiếng, Hàn Hiểu thử ở trong đầu gọi con mình.
“Ba ba!”. Tên nhóc ngẩng đầu lên ngay tức khắc, ngửa khuôn mặt nhỏ bé nhìn khắp xung quanh: “Ba ba! Người ở đâu, sao con không nhìn thấy người”.Giọng nói của thằng nhóc có chút vội vàng, có điều vẫn chưa ngốc đến nỗi la lớn lên, chỉ vội vã gọi Hàn Hiểu ở trong suy nghĩ.
Sao kì thế nhỉ? Hàn Hiểu huơ huơ tay, rõ ràng là cậu đứng ở sau giường mà, sao ngay cả nhóc con nhà mình cũng không nhìn thấy là sao?
“Suỵt, con im lặng một chút, cẩn thận bị người khác phát hiện ra”.
Tiểu Hàn Lễ ngoan ngoãn gật đầu, ôm đầu gối lùi vào trong góc, trong nháy mắt cặp mắt đen to kia liền phủ đầy hơi nước, đáng thương hề hề nhìn qua nhìn lại.
Hàn Hiểu thở dài, cất giọng nói dịu dàng an ủi đứa con: “Đừng sợ, Ba ba ở ngay cạnh con. Ba ba sẽ nghĩ cách cứu con ra ngoài”.
“Vô dụng thôi ____”.Tên nhóc lắc đầu, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn: “Ankhesenamun, nàng ấy, nàng ấy không biết dùng cách gì __ đã đem sinh mệnh của con và Pharaoh buộc vào nhau___ Con không cách nào rời khỏi Pharaoh – Đệ đệ của nàng ấy _____”.
“Cái gì! Điều này là không thể nào!”.Hàn Hiểu không tin mà hô to: “Hàn Lễ chính là Tiểu Minh Thần, Ankhesenamun chẳng qua chỉ là người thường ____ sao có thể làm ra chuyện này được!”.
“Vâng___là chính con đồng ý”.Tên nhóc xấu hổ cúi đầu xuống, vừa nghẹn ngào vừa nói: “Ankhesenamun nói muốn cứu đệ đệ của nàng, nàng quỳ xuống đất cầu xin con giúp đỡ, con, con liền đồng ý___Con không biết nàng lại có ý xấu như vậy ___ nàng lợi dụng thân phận của con để đe dọa phụ thân ___đều là con không tốt __Hu hu __ Con biết sai rồi”.
Trong đầu Hàn Hiểu bây giờ là một mớ hỗn độn, tên nhóc nói Ankhesenamun đã biết thân phận của nó, chuyện này không bình thường chút nào. Anute đã từng yêu cầu Tiểu Hàn Lễ thề: tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của nó, tên nhóc sợ cha mình như vậy, khẳng định sẽ không tự mình nói cho Ankhesenamun biết. Chuyện này chỉ Thần Mặt trời và Bastet biết được thân phận của Tiểu Hàn Lễ, chẳng lẽ bọn họ giúp Ankhesenamun? Nghĩ lại, cũng không đúng a, cha của Ankhesenamun đã một lần gạt bỏ hết địa vị của các thần, thành lập Tân Thần, Ra và Bastet không có lí nào lại đi giúp cô ta___ chẳng lẽ là vị Tà Thần mà Anute nói?
Còn có chuyện mình có thể xông vào tẩm cung của vua mà không bị phát hiện, Hàn Hiểu thật sự là không tài nào giải thích được.
“Ba ba, người làm sao vào được đây! Ba ba, người ở đâu, tại sao con không nhìn thấy người. Còn phụ thân ___Phụ thân cũng tới sao?”.Nhìn không thấy được Hàn Hiểu, tên nhóc ít nhiều cũng có chút hoảng loạn, con mắt đen nháy không ngừng nhìn khắp nơi, bộ dáng đáng thương vô cùng.
“Ở đây ___”.Ở đây đang xảy ra chuyện gì mà ngay cả bản thân Hàn Hiểu cũng không rõ, cậu cười khổ an ủi đứa con, dự định quay về tìm Anute.
Vừa lúc đó thiếu niên ở trên giường bắt đầu ho khan dữ dội, một ngụm máu đen từ miệng hắn chảy ra, thậm chí mũi cũng chảy.
Cảnh tượng này dọa tất cả mọi người có mặt ở đây.Ankhesenamun cao giọng hét lên, các nữ quan vội vàng chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng đụng vào nhau ngã thảnh một đống.Thầy thuốc vội vàng lấy một viên thuốc hoàn màu đen cho vị vua trẻ tuổi ăn vào, qua một hồi lâu, vị vua trẻ tuổi không ho ra máu nữa, hắn yếu ớt giơ tay lên, miệng phát ra âm thanh “khựa khựa” khàn khàn.
Sắc mặt Ankhesenamun tái nhợt, nàng nắm lấy tay trượng phu mình, đồng thời cũng là đệ đệ mà nàng yêu thương nhất, dường như muốn đem sức lực của mình cho vị vua trẻ tuổi, giải trừ đi nỗi thống khổ cho hắn.
“Yên tâm, tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ, không ai có thể mang đệ đi, kể cả tử thần cũng không thể”.
Mười ngón tay thon dài xoa nhẹ lên khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của thiếu niên, Ankhesenamun gần như khóc to lên, nàng một lần nữa gọi to tên của đệ đệ mình, nhưng mà hai mắt của vị vua trẻ tuổi vẫn từ từ hạ xuống.
Ankhesenamun nghiến răng một cái, mạnh mẽ quay đầu lại, tầm mắt nhìn về phía Tiểu Hàn Lễ đang lúng túng. Trong thời khắc đó, không riêng gì Hàn Lễ mà ngay cả Hàn Hiểu cũng bị vẻ mặt vô cùng tàn độc đó dọa.Đó là một vẻ mặt điên cuồng gần như tuyệt vọng, quyết ‘đập nồi dìm thuyền(*)’.
(*) đập nồi dìm thuyền: chỉ việc: không còn đường lui chỉ có thể quyết đánh một trận.
“Anubis…….”.
Ankhesenamun hai tay ôm lấy chiếc lồng lưới màu vàng, đem Tiểu Minh Thần giơ cao lên.
“Tử thần Ai Cập cao cao tại thượng của ta, người xem đây là cái gì!”.
Động tác của nàng quá nhanh, rất bất thình lình, đến nỗi Hàn Hiểu vẫn chưa có thể phản ứng gì. Ngay tại lúc Ankhesenamun thốt lên cái tên của tử thần kia, một đống cát đen giống như đám khói kì dị từ miệng, mồm, mũi, lỗ tai của vị vua trẻ tuổi, thậm chí cả mắt cũng chui ra! Hai mắt của vị vua trẻ tuổi bỗng nhiên trợn trừng, người cong như cây cung phát ra tiếng kêu cực kì bi thảm.
Tay của Ankhesenamun cực kì run rẩy, nàng nhìn đệ đệ của mình chịu tra tấn dằn vặt, kiên quyết hạ quyết tâm niệm một câu thần chú kì quái, một đám văn tự không lưu loát từ miệng Akhesenamun thoát ra, chiếc lồng lưới màu vàng bắt đầu từ từ co lại.
Tiểu Hàn Lễ sợ hãi mà mở to hai mắt, cố gắng đem bản thân mình co lại thành một quả cầu nhỏ, nhưng mà chiếc lồng lưới càng ngày càng co lại, những sợi tơ vàng rất nhanh chóng tiến gần đến cánh tay của Tiểu Hàn Lễ. Thằng nhóc phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên cánh tay nhỏ trắng mịn của thằng bé ngay lập tức xuất hiện một dấu ấn như lưới bắt cá.
“Dừng tay! Nó vẫn chỉ là một đứa bé mà!”.Hàn Hiểu lòng như lửa đốt, bất chấp bị người ta phát hiện hét to lên, chạy về phía Ankhesenamun.Nhưng mất giây sau, thân thể của cậu lại giống như không khí đi xuyên qua người Ankhesenamun.
“Chuyện này___ Sao có thế”. Hàn Hiểu ngơ ngác nhìn hai tay mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Ankhesenamun cũng không ngừng niệm chú, trong phòng vang vọng âm thanh kêu gào kì dị của vị vua trẻ tuổi cùng với tiếng khóc non nớt của trẻ con.Trong lúc này, tất cả mọi người, bất luận là nữ quan hay thầy thuốc đề không có khả năng suy nghĩ, chỉ có thể run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
“Dừng tay lại đi! Cô ta sẽ giết Hàn Lễ! Anute …..Anute….”.
Trong không khí truyền đến tiếng gầm giận dữ,lúc này đám cát đen xuyên qua cơ thể vị vua trẻ tuổi biến mất không dấu vết, cũng trong lúc này Ankhesenamun dừng niệm chú, nàng ném chiếc lồng lưới qua một bên, chạy về bên cạnh đệ đệ của mình.
Hàn Lễ nằm sấp trên mặt đất không ngừng khóc thút thít, những sợi tơ vàng từ từ dãn ra, biến thành một sợi dây vàng tinh xảo, một đầu buộc vào mắt cá chân thằng nhóc, một đầu ẩn vào thân thể của vị vua trẻ tuổi.
Hàn Hiểu quỳ rạp xuống cạnh đứa con, trong mắt cậu hiện lên tia phẫn nộ, môi run rẩy không nói được lời nào. Tay cậu nhẹ nhàng xoa tay, chân của thằng bé, thậm chí ngay cả khuôn mặt trắng mịn của nó cũng hằn lên những dấu vết màu vàng cực kì gai mắt, giống như từng vết sẹo bò trên thân thể Tiểu Minh Thần. Trong nháy mắt, làn da của Hàn Hiểu cảm giác được cơn đau mãnh liệt như kim châm, những dấu hằn màu vàng cũng từ từ bò lên tay cậu…..
“Tử tôn của Ankhenaton, ngươi cũng dám uy hiếp tử thần……”.
Trong không khí vang vọng giọng nói trầm thấp nặng nề, u ám, âm lãnh khiến cho người ta sởn cả gai ốc, như là tiếng gầm của dã thú, lại giống như tiếng rít của gió lạnh nơi địa ngục.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Ankhesenamun trở nên vô cùng trắng bệch, nàng nhắm hai mắt, bàn tay chắp trước ngực cầm chặt tấm bùa hộ mệnh màu vàng: “Ta ___ vì đệ đệ của ta, vì vua của Ai Câp, cái gì cũng có thể làm!”.
Trong không khí lại gầm lên một tiếng gào giận dữ, cát đen vừa biến mất lại một lần nữa tập hợp lại, nhưng lần này lại biến thành một chiếc đầu sói lớn vô cùng hung tợn.
“Ngươi sẽ trả giá cho hành động của mình”.
“Ta biết”.Ankhesenamun không chút sợ hãi mà ngẩng đầu, nàng biết mình làm như vậy sẽ có kết cục không tốt, thậm chí có thể không được siêu sinh, nhưng vì đệ đệ, cái gì nàng cũng có thể từ bỏ. Từ sau khi phụ thân mất, mẫu hậu giống như bốc hơi khỏi thế gian này, bặt vô âm tín, mọi người đều thèm nhỏ dãi ngai vàng, một mình đệ đệ phải đứng ra gánh vác trách nhiệm của một quốc gia: trấn an dân chúng đang hoảng loạn, vật lộn với đám đại thần tham lam.Chỉ có nàng là niềm an ủi cho tâm hồn đệ đệ, cái ôm của nàng, là nơi duy nhất có thể khiến vị vua trẻ tuổi bình thản đi vào giấc ngủ___
Tử thần lại một lần nữa giận dữ gầm lên rung trời. Ankhesenamun dùng một ngôn ngữ cổ xưa nào đó cùng hắn (Edit:Anute ấy mà) lập khế ước. Nhưng Hàn Hiểu không nghe ra được gì, cậu toàn tâm đặt sự chú ý lên người Hàn Lễ, cậu một lòng muốn bắt được sợi tơ vàng trên chân của nhóc con nhà mình, nhưng đối phương lại giảo hoạt biến thành bụi vàng luồn qua kẽ tay cua cậu trốn đi.
“Cậu cứ như thế không thể gỡ ra được đâu”.
Không biết từ khi nào, một chiếc đầu mèo xinh xắn tựa vào chân Hàn Hiểu.
“Ngươi là __ Bastet?”.Con mèo này giống hệt với con xuất hiện ở khu nhà trọ của mình, Anute nói qua rằng nàng chính là nữ thần Mèo.
Con mèo vươn móng vuốt cầm lấy tơ vàng: “Nó là thứ Nefer dùng tính mạng để đổi lấy, chắc là nàng đã sớm dự đoán được ngày hôm nay”.
“Nefer?”.
Con mèo tiếc thương mà lắc đầu, không nói thêm một lời nào nữa.Nó tao nhã đứng dậy, cái đuôi khẽ cọ cọ vào cánh tay của Hàn Hiểu. Trong phút chốc, Tiểu Minh Thần biến thành một ánh sáng màu vàng chui trở về cơ thể Hàn Hiểu, cảnh tượng bốn xung quanh trong nháy mắt thay đổi___
Ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Hàn Hiểu mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình nằm sấp trên một đóa hoa súng rất to, chiếc ao hình chữ nhật trong suốt nhìn thấy đáy. Đây chính là chỗ mà lần trước cậu đã tới.
“Đã đỡ nhiều hơn chưa”.Bastet khôi phục lại dáng vẻ hình người, cười mỉm nhìn Hàn Hiểu.
“Tôi vẫn khỏe __ đúng rồi, Hàn Lễ! Nó…”.
“Tên nhóc đó không sao cả ”. Bastet chỉ chỉ vào bụng Hàn Hiểu: “Nó bị kinh sợ quá mức, cần phải nghỉ ngơi thật tốt”.
Hàn Hiểu thở mạnh ra, tiếp đó bất an lại nổi lên: “Vị vua trẻ tuổi kia….hắn và Hàn Lễ ___”.
“Anute đã đồng ý sẽ không cướp đi tính mạng của Tutan.Chỉ cần Pharaoh bình yên thì tên nhóc con cũng không có vấn đề gì”.
“Nhưng mà, tôi nhớ rõ: trong lịch sử ghi chép lại, quả thực vua Tutankhamun chết khi còn rất trẻ, vậy chẳng phải Hàn Lễ…… ”.
“Đúng vậy”.Bastet từ từ thở dài: “Hắn dù sao vẫn chết, vào ngày Hàn Lễ có thân thể thực sự, khế ước giữa nó và Pharaoh sẽ bị cắt đứt”.
“Cô __ tại sao lại biết nhiều như thế”.Hàn Hiểu nhăn mi lại, mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bastet, dù sao cậu cũng cảm thấy người phụ nữ này có gì không đúng.
“Ha ha, không ngại nói cho cậu biết”.Bastet khẽ nhếch môi cười yếu ớt, cũng không đem ý thù địch của Hàn Hiểu để trong lòng: “Dẫn cậu vào cung là ta, tách cậu và Anubis cũng là ta.Ngay cả chuyện tiết lộ thân phận của Hàn Lễ cũng là ta”.
“Tại sao cô phải làm như vậy!”. Rất tức giận, Hàn Hiểu chỉ vào mặt đối phương gào ầm lên.
“Tất cả chuyện này nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ ___”.Bastet ngẩng đầu, nhìn xa xôi về phía bầu trời: “Xem như là vì nguyện vọng của một người mẹ đáng thương đi___ chẳng qua, hi vọng con cháu của mình có thể sống sót____”.
“Là sao?”.Hàn Hiểu nhăn mày lui về phía sau vài bước. Cậu dự định càng xa người phụ nữ này càng tốt.Hàn Lễ xảy ra chuyện đều là tại ả.
“Cậu có biết tín ngưỡng không?”.Bastet không trả lời mà hỏi ngược lại, mỉm cười đùa nghịch với con mèo trên tay.
“Tín ngưỡng?”.
“Đúng vậy, tín ngưỡng ___ vạn vật đều có quỹ đạo tồn tại của riêng mình, sinh tử luân hồi, không có ai may mắn thoát khỏi, ngay cả thần cũng vậy”.
“Cô nói là, thần cũng sẽ chết?”.Hàn Hiểu mở to hai mắt, lần đầu tiên được nghe như thế.
“Không sai, chỉ có điều ‘chết’ đối với bọn ta không giống như với người thường”.Bastet khẽ cười chớp chớp mắt: “Nguồn gốc sức mạnh của bọn ta chính là Tín Ngưỡng Chi Lực. Khi người dân không còn sùng bái thần linh hay khi không còn tin thần linh nữa, sức mạnh của thần cũng từ đó mà biến mất. Đơn giản mà nói, như ta và Ra, nếu như người dân sùng bái ta hơn Ra thì họ càng kính sợ ta hơn chứ không phải Ra, như thế ta có thể thay thế vị trí của Ra”.
“Cái gì!”.Hàn Hiểu không khỏi hét lên, cho dù cậu có ngu ngốc thì cũng hiểu được địa vị của Thần Mặt Trời trong lòng dân chúng Ai Cập, thay thế vị trí của Thần Mặt Trời sao, chuyện này không có khả năng xảy ra.
“Có điều, cũng có trường hợp ngoại lệ. Anubis…chỉ có nguồn gốc sức mạnh của hắn là sợ hãi, chiến đấu và chết. Cho nên, cho dù bất kể chúng thần có tranh đấu ra sao thì vị trí của Tử Thần cũng không có một chút mảy may dao động. Năm qua năm, ngày qua ngày, sức mạng của Anubis chỉ có một ngày một lớn mạnh”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook