“Anh cùng với cậu ta không phải loại quan hệ như em nghĩ.” Trong mắt Nhiếp Minh Viễn ngập tràn tia cười vụn vặt, chủ động giải thích với y chuyện vừa rồi. Hắn tới phim trường là để gặp y, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Quý Mộ Ảnh vừa mới kết thúc cảnh quay, Quý Mộ Ảnh vốn rất tức giận với chuyện bị cho một cái tát trong lúc quay phim, gặp được hắn liền chất vấn hắn có mục tiêu mới nên bỏ quên cậu ta, còn lợi dụng tin đồn của cậu ta để thu hút sự chú ý của mọi người với bộ phim truyền hình này, tiếp sau đó còn nói một đống thứ khác, hắn không kiên nhẫn muốn đi, trong lúc vô tình nhìn thấy y lập tức ngây ngẩn cả người, tiếp đến còn được Quý Mộ Ảnh tỏ tình ôm chặt lấy…

Mùa hè ban đêm nhiệt độ không giảm đi là bao, nghe xong lời giải thích của hắn Cố Hoài Dương vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, “Cậu ta thích anh sao?”

“Cậu ấy không có thích anh.” Nhiếp Minh Viễn đè lại vai y, “Anh thích em, trong thời gian kết giao với em anh tuyệt đối không cùng người khác dây dưa không rõ.”

Cố Hoài Dương mâu thuẫn, trực giác phủ phận, “Tôi chưa có cùng anh kết giao…”

Nhiếp Minh Viễn cố định cằm y, để y nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn thân ảnh hắn xuất hiện trong đôi mắt hốt hoảng của y, dịu dàng nói: “Vậy tại sao lúc em thấy anh ở cùng một chỗ với Quý Mộ Ảnh lại chạy ra đây?”

Cố Hoài Dương khẩn trương, lo sợ, đáp án xuất hiện trong đầu nhượng y không biết phải làm sao, đầu ngón tay trắng nõn của Nhiếp Minh Viễn vuốt ve đường cong quai hàm y, tựa như vuốt ve một món đồ sứ tinh xảo quý giá, “Em thích anh, đúng không?”

“…” Nhịp tim Cố Hoài Dương không khống chế được tăng nhanh, cho tới tận nay y đều muốn làm bạn bè với Nhiếp Minh Viễn, dù cho có phát sinh loại quan hệ kia cũng giữ nguyên ý định làm bạn với hắn, nhưng nếu là bạn bè, y bị hắn ôm hôn lại không chán ghét, là bạn bè sẽ không vì hắn ở cùng một chỗ với nam nhân khác mà nóng nảy, hết thảy đều biểu hiện rõ là y quan tâm tới Nhiếp Minh Viễn, thậm chí còn không muốn thừa nhận thích hắn…

Không nhận được câu trả lời, trong lòng Nhiếp Minh Viễn khó tránh xuất hiện một tia thất vọng, nhưng chỉ cần lúc thân cận Cố Hoài Dương không né tránh, còn vì Quý Mộ Ảnh ôm hắn mà tức giận chạy đi đã đủ để lại cho hắn rất nhiều niềm vui, hắn cầm lấy tay Cố Hoài Dương, “Đi theo anh, anh dẫn em đến một chỗ.”

“Đi đâu?”

“Đi rồi em sẽ biết.” Nhiếp Minh Viễn nở nụ cười thần bí, sợi tóc màu hồng thoạt nhìn vô cùng chói mắt, giúp hắn càng toát ra vẻ tuấn mỹ bức người, hắn dẫn Cố Hoài Dương đi về phía xe hơi cách đó không ra, y không biết nói gì suốt quãng đường chỉ biết cúi đầu, tự mình lắng nghe nhịp tim đạp thình thịch, khi ánh mắt nóng bỏng của Nhiếp Minh Viễn dừng lại trên người, không cần nhìn y cũng biết mặt mình đỏ hồng lên trông rất kỳ cục, đáng chết mà!

Đợi cho đến khi y ngồi vào xe thì Nhiếp Minh Viễn mới buông tay y ra, tâm tình kích động lúc này mới tạm khôi phục được như cũ, bắt đầu suy nghĩ tò mò muốn biết địa điểm mà Nhiếp Minh Viễn sẽ chở y đến, là rạp hát, rạp phim, viện bảo tàng hay là một nhà hàng thú vị nào đó? Nhà hàng lần trước lấy đề tài điểm tâm ngọt chiêu đãi khách hàng, những món ngọt mỹ vị đặt trong tủ kính thủy tinh cao cấp, tạo hình đặc sắc đa dạng, có cầu vồng đa sắc, hộp quà chan nước ép, áo khoác lông thú cổ quái và đủ loại kẹo nhiều màu sắc hợp lại thành một tòa nhà vừa tinh xảo vừa xa hoa, mỗi một món điểm tâm ngọt đều mang trên mình màu sắc phong phú, sắc thái nồng đậm diễm lệ tựa như một bộ phim điện ảnh tầm cỡ quốc tế, vừa nhìn đã thấy những thứ đó ăn vào ngon đến mức độ nào, khắc sâu vào ấn tượng của người xem.

Mỗi lần đồng ý với Nhiếp Minh Viễn ra ngoài là một lần được đi đến địa phương phong phú, Cố Hoài Dương không khỏi mong đợi lần này, khi xe hơi chạy ngang qua khu thành thị phồn hoa, trời đột nhiên đổ mưa phùn, cơn mưa mùa hè giúp cho cả người mát mẻ, người đi trên đường thậm chí còn không dùng ô, chú chó nhỏ được chủ nhân mang ra ngoài chạy bộ lắc lắc cái đuôi tung tăng chơi đùa, đôi trẻ yêu nhau cùng bước vào nhà hàng dùng cơm, duy chỉ có khách sạn xa xỉ vẫn luôn dùng máy điều hòa, mặc kệ khí trời ngoài kia ra sao đều đem khách nhân cùng nhân viên trong sảnh thổi đến lạnh run.

Cố Hoài Dương dựa vào cửa sổ, chăm chú nhìn ngắm phong cảnh thế giới bên ngoài, nghĩ đến nếu y không quen biết Nhiếp Minh Viễn chắc hẳn y sẽ như những nam nhân tẻ nhạt vô vị kia ngồi trong xe taxi im lặng nguyền rủa sắc trời, chỉ bởi vì có Nhiếp Minh Viễn bên cạnh tâm tình y mới không ngừng lên xuống thế này…

Xe chạy trên đường cao tốc khoảng hơn mai mươi phút rồi đi vào một khu dân cư cao cấp, Cố Hoài Dương nhất thời nảy sinh ý định muốn chạy trốn, Nhiếp Minh Viễn cư nhiên lại mang y trở về biệt thự của hắn chứ không phải nơi nào khác, sau cái đêm kia y chưa từng bước chân vào nhà hắn lần nữa, hiện tại bỗng nhiên tới nhượng Cố Hoài Dương có điểm chùn bước.

Trong lúc trái lo nghĩ phải tìm lý do rời đi thì Nhiếp Minh Viễn đã đem xe hơi lái vào khu dân cư, dừng trước biệt thự hoa lệ, quay đầu nhìn y, “Đêm nay dùng cơm ở nhà anh.”

Cố Hoài Dương không nhịn được hỏi: “Tại sao không đến nhà hàng?”

“Anh muốn chiêu đãi em một bữa.” Nhiếp Minh Viễn rướn người qua tháo dây an toàn cho y, “Em chắc cũng lâu rồi chưa ăn cơm nhà.”

“Cũng phải…” Thường xuyên cùng hắn dùng bữa ngoài nhà hàng khiến y gần như đã quên mất món ăn nhà làm có vị ra sao, Cố Hoài Dương mở cửa xe đi theo Nhiếp Minh Viễn vào biệt thự.

Biệt thự xa hoa đắt tiền chẳng khác nào một tòa thành, lầu một là phòng tiếp khách, diện tích rộng lớn đủ để một nhà bốn người dọn vào ở, bên trong có ghế salon, quầy bar, tivi, khu vực trưng bày rượu, Nhiếp Minh Viễn rẽ vào một góc trong phòng khách, đó là nơi trang bị thang máy, dùng tay nhấn nút trên tường, cửa thang máy lập tức mở ra, bên trong đồng dạng cũng được bố trí xa hoa, bên dưới lót thảm da cừu thật dày, đạp lên nó Cố Hoài Dương liền có mong muốn đem giày cởi ra.

“Tại sao lúc trước lại lắp đặt thang máy vậy?” Y hỏi Nhiếp Minh Viễn.

Nhiếp Minh Viễn cười nhạt, “Để thuận tiện cho lúc về nhà có thể trực tiếp lên phòng ngủ.”

“Trực tiếp vào phòng?” Cố Hoài Dương có điểm không theo kịp.

Nhiếp Minh Viễn thủy chung vẫn luôn dùng giọng dịu dàng trả lời y, “Trong hầm xe có thang máy, có thể trực tiếp vào phòng.”

Nghe vậy, Cố Hoài Dương bỗng cảm thấy cuộc sống của hắn quá mức tịch mịch, “Nơi này chẳng lẽ chỉ có một mình anh ở?”

“Phải.” Nhiếp Minh Viễn dắt y ra khỏi thang máy, hướng về chỗ phòng ăn đi qua, trước khi vào đến bàn ăn Nhiếp Minh Viễn xoay người lại, ra lệnh, “Nhắm mắt lại.”

Cố Hoài Dương lộ ra biểu tình khó hiểu, tuy muốn hỏi Nhiếp Minh Viễn cho rõ nhưng y vẫn nghe lời hắn nhắm mắt lại, giây lát, Nhiếp Minh Viễn liền bảo y mở mắt ra. Khi y chậm rãi mở mắt, cả thế giới tựa như sáng bừng lên, tối nay mặc dù trời có mưa nhưng trên trần nhà lại có đầy đèn sao lập lòe phát sáng, rải xuống phòng một màu trắng bạc quang, trên bàn còn có bánh sinh nhật đã ghim sẵn nến cùng bữa tối, ngay sau đó thì nghe được thanh âm dịu dàng của Nhiếp Minh Viễn, “Sinh nhật vui vẻ.”

Cố Hoài Dương vừa mừng vừa sợ nhìn hắn, nếu không phải Nhiếp Minh Viễn chuẩn bị bánh sinh nhật có lẽ y đã sớm quên hôm nay là sinh nhật của mình, lúc bấy giờ mới chợt nhận ra lý do vì sao Nhiếp Minh Viễn đưa y về nhà, hắn thật đúng là một người đàn ông lãng mạn. Năm mười tám tuổi cha mẹ không còn mừng sinh nhật cho y nữa, y cũng tự biết mình đã trưởng thành, không hề có cảm giác muốn ăn mừng, do đó mỗi năm qua đi liền tự coi mình đã qua một tuổi, không ngờ còn có ngày được người khác mừng sinh nhật, y kích động nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Cảm ơn anh!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương