Lúc này Nhiếp Minh Viễn mới chú ý đến trên mu bàn tay y toàn ứ thanh, mày kiếm nhíu chặt lại, cầm lấy tay y, “Lúc quay phim em dùng sức quá nhiều, nhìn này bị thương rồi.”

“Không có chuyện gì.” Cố Hoài Dương không để ý lắm nói, Nhiếp Minh Viễn vẫn như cũ không chịu buông tha, “Có đau không?” Thời điểm quay phim hắn đã để phó đạo diễn dừng lại đúng lúc, không nghĩ tới vẫn khiến y bị thương, “Không đau.” Cố Hoài Dương mỉm cười, cố gắng rút tay mình về, “Chẳng qua có chút rát mà thôi.” Nhiếp Minh Viễn cầm tay y, “Tôi giúp em thổi.” Dứt lời nâng tay y cao lên ngang miệng.

Ngón tay y thon dài hữu lực, lành lạnh như ngọc, khoảng cách gần như vậy, y có thể thấy được gương mặt trắng noãn hoàn mỹ của hắn trong gang tấc, vẻ đẹp đó vô cùng tinh xảo, tựa như những người mẫu nam lạnh lùng trong bìa tạp chí thời trang làm cho người khác không thể nào nhìn thẳng, vậy mà hắn cách y một khoảng rất gần, thật sự chính là đang khiêu khích sự chịu đựng của Cố Hoài Dương, không những thế tay y còn được hắn cầm lấy đưa đến bên khóe miệng cong cong, nhẹ nhàng hướng địa phương bị thương thổi khí, giống như muốn nhờ nó mà hóa giải đau đớn cho y, “Còn đau không?”

Nhịp tim Cố Hoài Dương không hiểu tại sao lại tăng nhanh, chỗ được hắn thổi qua dâng lên cảm giác nóng cháy hoảng hốt, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi, tâm tình lúc này khó có thể dùng ngôn từ nào diễn tả được, y kinh ngạc nhìn hắn, khi Nhiếp Minh Viễn ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt màu vàng mạnh mẽ khóa chặt lấy y, huyết dịch toàn thân không nhịn được sôi trào, tâm lý hoảng loạn rút tay về, “Không sao.”

“Vẫn là nên thoa thuốc đi.” Nhiếp Minh Viễn buông y ra, xoay người vào phòng nghỉ ngơi tìm hòm thuốc, từ bên trong cầm ra lọ thuốc cùng bông vải đi về phía Cố Hoài Dương, “Chờ em thoa thuốc xong rồi mới đi phỏng vấn.”

Cố Hoài Dương vội vàng ngăn Nhiếp Minh Viễn lại, “Cái đó để tôi tự làm được rồi.”

“Em bị thương bên tay phải không tiện thoa, để tôi giúp em.” Nhiếp Minh Viễn không cho phép y cự tuyệt, trở lại bên cạnh y bảo y ngồi xuống ghế salon, ngay sau đó liền tỉ mỉ giúp y thoa thuốc.

Cố Hoài Dương không cách nào từ chối ý tốt của Nhiếp Minh Viễn, chỉ có thể mặc hắn giúp y thoa thuốc, cũng không rõ là lúng túng hay hoảng hốt mà y không dám nhìn thẳng Nhiếp Minh Viễn, y đối với chuyện Nhiếp Minh Viễn đến gần không có nảy sinh chán ghét, nhưng mà khoảng cách quá gần lại làm y không được tự nhiên, yên lặng hy vọng Nhiếp Minh Viễn mau chóng thoa thuốc xong, khi Nhiếp Minh Viễn thấm qua một lớp thuốc, vì muốn dược hiệu đạt kết quả tốt nhất nên đã giúp y xoa bóp, nhất thời hại y đau đến da đầu tê rần, suýt chút nữa đã giãy khỏi Nhiếp Minh Viễn, hắn không khỏi lại chau mày.

“Sớm biết sẽ bị thương thì kêu người đến đóng thế mà quay.”

Cố Hoài Dương rũ xuống lông mi, “Để người khác đóng thế hiệu quả sẽ không cao.”

“Nhưng em sẽ phải chịu khổ.” Nhiếp Minh Viễn nhìn vết ứ thanh trên mu bàn tay y, ngực rầu rĩ một phen, hắn biết Cố Hoài Dương yêu thích công việc của mình, nhưng phần công việc này mang tính nguy hiểm quá cao, đôi lúc không cẩn thận sẽ bị thương.

Cảm nhận được Nhiếp Minh Viễn quan tâm tới mình, Cố Hoài Dương híp mắt nhìn hắn, “Thứ tôi làm được tôi sẽ tự mình làm, sau này tôi sẽ chú ý một chút giảm bớt số lần bị thương lại.”

Nghe vậy, biểu tình căng thẳng của Nhiếp Minh Viễn mới tạm thời dịu xuống, im lặng giúp y thoa thuốc, nhớ tới lúc y kết thúc công việc cũng phải lễ phép cùng nhân viên làm việc nói một câu cực khổ, hắn nhịn không được ngẩng đầu lên, “Hôm nay em cực khổ rồi!”

Cố Hoài Dương sửng sốt một chút, nhẹ nhàng cười, bởi vì đang cười, khóe mắt cong cong lên như trăng khuyết, “Anh cũng vậy.”

Nhiếp Minh Viễn không chớp mắt nhìn y, mái tóc ướt mồ hôi dính trên trán, vươn tay giúp y chỉnh sửa lại cho gọn rồi dịu dàng nói với y, “Xem em vất vả như vậy, buổi tối nhất định phải bồi bổ lại.”

“Hả?” Cố Hoài Dương khó hiểu nhìn Nhiếp Minh Viễn.

Đáy mắt Nhiếp Minh Viễn toát ra tia cười, “Hôm nay là Tết Đoan ngọ lại không thể nghỉ, buổi tối tổ kịch sẽ đi ăn.”

“Anh cũng biết Tết Đoan ngọ sao?” Cố Hoài Dương không khỏi hứng thú.

Nhiếp Minh Viễn rất phối hợp trả lời, “Ừ, tôi biết, mọi người sẽ ăn bánh ú.”

“Anh nói không sai.” Cố Hoài Dương mỉm cười nhìn Nhiếp Minh Viễn, giọng nói phá lệ dễ nghe, “Anh ở trong nước bao lâu rồi?”

“Không sai biệt lắm bảy năm.” Nhiếp Minh Viễn trầm ổn nói cho y biết.

Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn đã ở trong nước lâu như vậy, không biết người Anh có hay không để ý đến chuyện bị hỏi tuổi, Cố Hoài Dương dè dặt hỏi Nhiếp Minh Viễn, “Mạo muội hỏi một câu, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ba mươi.” Nhiếp Minh Viễn đơn giản nói ra cái đáp án.

Cố Hoài Dương khó có thể tin nhìn hắn, “Nhìn anh không giống như vậy nha.” Nếu như hắn không nói, thoạt nhìn y cảm thấy Nhiếp Minh Viễn chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nào nghĩ đến hắn đã là nam nhân ba mươi tuổi, lại không tiện khen hắn một câu bảo dưỡng rất tốt.

“Trông rất trẻ sao?” Nhiếp Minh Viễn cười khẽ nhìn y.

Cố Hoài Dương phi thường kiên định, “Rất trẻ!” Cố Hoài Dương vốn không rõ không ai biết được tuổi của Nhiếp Minh Viễn, thân phận của hắn khiến người ta không chú ý đến tuổi tác, chẳng qua dung mạo hắn từ trước đến nay luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người, cũng sẽ không có người nhàm chán đến mức dám chạy theo Nhiếp Minh Viễn thắc mắc tuổi của hắn, kia không thể nghi ngờ là kẻ không biết sống chết chui vào tử địa, vậy mà Nhiếp Minh Viễn lại nhẹ nhàng trả lời vấn đề của Cố Hoài Dường, giống như chỉ cần y hỏi bất kỳ thứ gì hắn cũng sẽ nguyện ý trả lời.

Sau khi đã cho y một câu trả lời chắc chắn, Nhiếp Minh Viễn lại rất tự nhiên chiếm tiện nghi của Cố Hoài Dương, thân mật xoa xoa đầu y, “Đêm nay tôi cũng sẽ tham gia, nếu không bọn họ có tổ chức tiệc cũng không còn ý nghĩa, dù sao đây cũng là hoạt động do công ty tổ chức.”

“Có những ai sẽ đi?” Cố Hoài Dương nghiêng đầu hỏi.

Nhiếp Minh Viễn hời hợt liệt kê ra những cái tên, “Đạo diễn, diễn viên, tổ sản xuất cũng sẽ đi.”

“Vậy đã có rất nhiều người đến tiếp anh rồi, anh cũng không cần thiết, tôi có thể không đi không?” Chân mày Cố Hoài Dương hơi nhíu lại, từ trước đến nay y không thích tham gia hoạt động tập thể, không nghĩ tới Nhiếp Minh Viễn lại dịu dàng nói: “Tôi chỉ muốn có em đến cùng.”

Chỉ muốn y đến…. Cố Hoài Dương nhất thời muốn hôn mê, tổng cảm thấy lời nói thoát ra từ miệng Nhiếp Minh Viễn quá mức mơ hồ, bất kể hắn nói cái gì cũng có thể khiến cho tâm tình của người nghe thoải mái, hắn khiến cho người khác cảm giác chính mình được coi trọng, được quan tâm, đồng dạng đem đến cho người một chỗ dựa cường đại, trong lòng Cố Hoài Dương như được kẹo đường phủ kín lấy, nhịn không được đồng ý với Nhiếp Minh Viễn, “Anh đã nói như vậy, tôi cũng không có cách nào từ chối.”

Nhiếp Minh Viễn dịu dàng cười, rướn người qua hôn lên mặt Cố Hoài Dương một cái, “Không từ chối là tốt rồi.”

“…Ừ.” Cố Hoài Dương ngớ ngẩn, không giống như lần đầu bị hành động của Nhiếp Minh Viễn dọa đến tay chân cứng đờ, đại khái đã tập thành thói quen với phương thức biểu đạt của người ngoại quốc, hôn mặt chạm trán cũng không có gì kỳ lạ, nhưng y đã quên, cho dù đó là phương thức giao hảo, thân là người phương Đông bị hắn hôn mà không có điểm mất tự nhiên nào là không bình thường, nhưng giờ phút này y làm gì có thời gian suy nghĩ nhiều bởi vì Tiểu Trần đã rất nhanh trở lại gõ cửa phòng, để y tham gia phỏng vấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương