Minh Thần - Mặc Hắc Hoa
-
Chương 45
Chú ý đến ánh mắt Cố Hoài Dương tập trung trên người Tưởng Di Cát, Nhiếp Minh Viễn không chút dấu vết né tránh nụ hôn của cô, “Sao cô lại tới đây?”
“Em cùng biên kịch tới dùng cơm.” Tưởng Di Cát có chút kinh ngạc khi Nhiếp Minh Viễn né tránh cô hôn, quay đầu nhìn thấy bên cạnh hắn đứng một vị nam nhân anh tuấn, câu hỏi kế tiếp không tiện để y nghe, cô lợi dụng thứ tiếng Anh lưu loát hỏi Nhiếp Minh Viễn, “You haven’t come to see me, I call you are not connected, busy? (Anh không chịu gặp em, lần nào em gọi anh cũng không kết nối được, bận sao?)”
Nhiếp Minh Viễn nhìn chằm chằm vẻ mặt chờ đợi của Tưởng Di Cát, biểu tình như trước không chút gợn sóng, không chút sợ hãi, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo đủ để cho người khác biết hắn đang rất không vui, hắn dùng tiếng Trung đáp lại Tưởng Di Cát, “Có chuyện gì, lần sau lại bàn.”
Tưởng Di Cát không nghĩ tới Nhiếp Minh Viễn sẽ đáp như vậy, ngay cả nam nhân đứng bên cạnh cũng không chịu giới thiệu cho cô, hiển nhiên không để tâm đến cô, nếu không làm sao lại cự tuyệt yêu cầu của cô, ngay cả tin nhắn cũng lười trả lời, cô ngẩng đầu chào tạm biệt Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn nhìn Tưởng Di Cát rời đi, biểu tình căng thẳng chậm rãi hạ xuống, hắn không muốn để cho Cố Hoài Dương cảm giác hắn là nam nhân lăng nhăng, không muốn trước mặt y tỏ ra thân quen với cô, nhưng tránh không được vẫn khiến Cố Hoài Dương chú ý.
“Cô ấy là bạn gái của anh sao?”
Nhiếp Minh Viễn cúi đầu ngưng mắt nhìn y, thần sắc nghiêm túc đứng lên, “Vì sao lại nghĩ vậy?”
“Cô ấy rất đẹp, rất xứng đôi với anh.” Ánh trăng chiếu rọi xuống người Cố Hoài Dương, cổ áo y rộng mở, loáng thoáng ngửi được mùi hương đặc trưng trên người y tỏa ra, không giống với Tưởng Di Cát cả người đều là mùi nước hoa nồng nặc.
Đôi con ngươi kim sắc của Nhiếp Minh Viễn tối lại, khó có thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, “Tôi cùng cô ta không thể nào, cùng phụ nữ không có khả năng.”
“Vì sao?” Cố Hoài Dương nhìn Nhiếp Minh Viễn, ánh đèn đường màu vàng đem mái tóc màu hồng của Nhiếp Minh Viễn chiếu rọi, cơ hồ nhìn không rõ được khuôn mặt của hắn, chỉ nghe được thanh âm trầm thấp mê người từ trong không khí vang lên.
“Tôi thích đàn ông.”
Cố Hoài Dương dường như bị kinh sợ, trợn to mắt, “Cái gì?!”
Nhiếp Minh Viễn cúi sát người xuống, thấp giọng ghé vào tai y nói mấy câu, hắn biết Cố Hoài Dương là thẳng nam, chỉ có thể dùng kịch nói để dò xét thái độ của y đối với chuyện đồng tính, biết y không có chán ghét mới dám nói rõ cho y biết.
Cố Hoài Dương nhất thời kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu rối loạn một đoàn, khó có thể tin, “Làm sao có khả năng…Anh thích nam nhân?” Y không có bạn bè là người đồng tính, mà Nhiếp Minh Viễn lại không có mang đến cho y cảm giác hắn là loại người kia.
“Tôi có thể chứng minh.” Thấy y hoàn toàn không tin nhìn hắn, Nhiếp Minh Viễn rất nhanh nói.
Cố Hoài Dương, trong lòng nháy mắt run sợ, “Chứng minh?” Khi đó Cố Hoài Dương không biết cách chứng thực là gì, nếu biết được đáp án y đã không đồng ý, mối quan hệ đơn thuần không cách nào trở lại bình thường được nữa.
Giờ phút này, Nhiếp Minh Viễn đặt tay sau gáy y, tay còn lại kéo y vào lòng hắn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đạm màu, không có hôn sâu, chỉ nhẹ ma sát một chút trên bề mặt, đôi con ngươi màu vàng chăm chú quan sát phản ứng của y.
Khuôn mặt Cố Hoài Dương nóng đến mức muốn nổ tung, nhìn Nhiếp Minh Viễn gần trong gang tấc, hô hấp tràn ngập trong chóp mũi, cả thế giới dường như xoay chuyển, cho nên mới không thể nhanh chóng đẩy Nhiếp Minh Viễn ra.
Hơi thở Nhiếp Minh Viễn dịu dàng phả lên gò má y, khi nói chuyện cánh môi nhẹ nhàng ma sát khiến sống lưng Cố Hoài Dương tê dại, sau đó thanh âm tràn đầy mị hoặc xỏ xuyên vào màng nhĩ y, “Hiện tại đã tin chưa?”
“Anh…” Bắp thịt trên người Cố Hoài Dương tức khắc cứng ngắc, không nghĩ tới Nhiếp Minh Viễn lại dùng phương thức này để tỏ rõ tính hướng, nhất thời có chút không yên đẩy hắn ra, không cách nào trả lời vấn đề của hắn.
“Lúc đầu không nói thật là tôi sợ em sẽ ghét tôi.” Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn ảm đạm nhìn y, biết hắn thử dò xét đã thất bại, “Xin lỗi, tôi không muốn mang đến cho em phiền toái.”
Đầu óc Cố Hoài Dương tựa như keo hồ, dính thành một khối, “…”
“Nếu em cảm thấy ghê tởm, tôi sẽ giữ khoảng cách với em.” Nhiếp Minh Viễn tận lực ổn định tâm tình, thế nhưng lông mi run rẩy đã tiết lộ cảm xúc trong lòng hắn. Hắn hối hận đã nói thẳng tính hướng của mình cho y biết khi mà hắn vẫn chưa xác định được có thể thành công hay không.
Cố Hoài Dương không biết phải đáp lại lời hắn ra sao, “…”
“Em cùng biên kịch tới dùng cơm.” Tưởng Di Cát có chút kinh ngạc khi Nhiếp Minh Viễn né tránh cô hôn, quay đầu nhìn thấy bên cạnh hắn đứng một vị nam nhân anh tuấn, câu hỏi kế tiếp không tiện để y nghe, cô lợi dụng thứ tiếng Anh lưu loát hỏi Nhiếp Minh Viễn, “You haven’t come to see me, I call you are not connected, busy? (Anh không chịu gặp em, lần nào em gọi anh cũng không kết nối được, bận sao?)”
Nhiếp Minh Viễn nhìn chằm chằm vẻ mặt chờ đợi của Tưởng Di Cát, biểu tình như trước không chút gợn sóng, không chút sợ hãi, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo đủ để cho người khác biết hắn đang rất không vui, hắn dùng tiếng Trung đáp lại Tưởng Di Cát, “Có chuyện gì, lần sau lại bàn.”
Tưởng Di Cát không nghĩ tới Nhiếp Minh Viễn sẽ đáp như vậy, ngay cả nam nhân đứng bên cạnh cũng không chịu giới thiệu cho cô, hiển nhiên không để tâm đến cô, nếu không làm sao lại cự tuyệt yêu cầu của cô, ngay cả tin nhắn cũng lười trả lời, cô ngẩng đầu chào tạm biệt Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn nhìn Tưởng Di Cát rời đi, biểu tình căng thẳng chậm rãi hạ xuống, hắn không muốn để cho Cố Hoài Dương cảm giác hắn là nam nhân lăng nhăng, không muốn trước mặt y tỏ ra thân quen với cô, nhưng tránh không được vẫn khiến Cố Hoài Dương chú ý.
“Cô ấy là bạn gái của anh sao?”
Nhiếp Minh Viễn cúi đầu ngưng mắt nhìn y, thần sắc nghiêm túc đứng lên, “Vì sao lại nghĩ vậy?”
“Cô ấy rất đẹp, rất xứng đôi với anh.” Ánh trăng chiếu rọi xuống người Cố Hoài Dương, cổ áo y rộng mở, loáng thoáng ngửi được mùi hương đặc trưng trên người y tỏa ra, không giống với Tưởng Di Cát cả người đều là mùi nước hoa nồng nặc.
Đôi con ngươi kim sắc của Nhiếp Minh Viễn tối lại, khó có thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, “Tôi cùng cô ta không thể nào, cùng phụ nữ không có khả năng.”
“Vì sao?” Cố Hoài Dương nhìn Nhiếp Minh Viễn, ánh đèn đường màu vàng đem mái tóc màu hồng của Nhiếp Minh Viễn chiếu rọi, cơ hồ nhìn không rõ được khuôn mặt của hắn, chỉ nghe được thanh âm trầm thấp mê người từ trong không khí vang lên.
“Tôi thích đàn ông.”
Cố Hoài Dương dường như bị kinh sợ, trợn to mắt, “Cái gì?!”
Nhiếp Minh Viễn cúi sát người xuống, thấp giọng ghé vào tai y nói mấy câu, hắn biết Cố Hoài Dương là thẳng nam, chỉ có thể dùng kịch nói để dò xét thái độ của y đối với chuyện đồng tính, biết y không có chán ghét mới dám nói rõ cho y biết.
Cố Hoài Dương nhất thời kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu rối loạn một đoàn, khó có thể tin, “Làm sao có khả năng…Anh thích nam nhân?” Y không có bạn bè là người đồng tính, mà Nhiếp Minh Viễn lại không có mang đến cho y cảm giác hắn là loại người kia.
“Tôi có thể chứng minh.” Thấy y hoàn toàn không tin nhìn hắn, Nhiếp Minh Viễn rất nhanh nói.
Cố Hoài Dương, trong lòng nháy mắt run sợ, “Chứng minh?” Khi đó Cố Hoài Dương không biết cách chứng thực là gì, nếu biết được đáp án y đã không đồng ý, mối quan hệ đơn thuần không cách nào trở lại bình thường được nữa.
Giờ phút này, Nhiếp Minh Viễn đặt tay sau gáy y, tay còn lại kéo y vào lòng hắn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đạm màu, không có hôn sâu, chỉ nhẹ ma sát một chút trên bề mặt, đôi con ngươi màu vàng chăm chú quan sát phản ứng của y.
Khuôn mặt Cố Hoài Dương nóng đến mức muốn nổ tung, nhìn Nhiếp Minh Viễn gần trong gang tấc, hô hấp tràn ngập trong chóp mũi, cả thế giới dường như xoay chuyển, cho nên mới không thể nhanh chóng đẩy Nhiếp Minh Viễn ra.
Hơi thở Nhiếp Minh Viễn dịu dàng phả lên gò má y, khi nói chuyện cánh môi nhẹ nhàng ma sát khiến sống lưng Cố Hoài Dương tê dại, sau đó thanh âm tràn đầy mị hoặc xỏ xuyên vào màng nhĩ y, “Hiện tại đã tin chưa?”
“Anh…” Bắp thịt trên người Cố Hoài Dương tức khắc cứng ngắc, không nghĩ tới Nhiếp Minh Viễn lại dùng phương thức này để tỏ rõ tính hướng, nhất thời có chút không yên đẩy hắn ra, không cách nào trả lời vấn đề của hắn.
“Lúc đầu không nói thật là tôi sợ em sẽ ghét tôi.” Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn ảm đạm nhìn y, biết hắn thử dò xét đã thất bại, “Xin lỗi, tôi không muốn mang đến cho em phiền toái.”
Đầu óc Cố Hoài Dương tựa như keo hồ, dính thành một khối, “…”
“Nếu em cảm thấy ghê tởm, tôi sẽ giữ khoảng cách với em.” Nhiếp Minh Viễn tận lực ổn định tâm tình, thế nhưng lông mi run rẩy đã tiết lộ cảm xúc trong lòng hắn. Hắn hối hận đã nói thẳng tính hướng của mình cho y biết khi mà hắn vẫn chưa xác định được có thể thành công hay không.
Cố Hoài Dương không biết phải đáp lại lời hắn ra sao, “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook