Minh Thần - Mặc Hắc Hoa
-
Chương 42
Vấn đề đều nằm trên người Quý Mộ Ảnh, NG nhiều lần cũng bởi vì cậu ta, bọn họ lúc trước chê bai khả năng của Lục Hành, giờ nghĩ lại thật quá ngây thơ, không biết thỏa mãn… Lúc này Quý Mộ Ảnh cùng Cố Hoài Dương diễn, bọn họ mới phát hiện tuy Lục Hành có chỉnh dung nhưng ít nhất cậu ấy có chịu khó nghiên cứu diễn xuất, còn Quý Mộ Ảnh nhất định là nhờ có nhiều người yêu thích mới có thể chịu được diễn xuất nhạt nhẽo trong MV cậu ta, so với làm một diễn viên, Quý Mộ Ảnh tốt nhất nên làm idol thì đúng hơn.
Nhân viên đối với Cố Hoài Dương khó có dịp đồng tình, khả năng diễn xuất của y không có vấn đề gì, tính chuyên nghiệp rất cao, phó đạo diễn đối với y cũng rất khách khí, tựa như khi y cùng Hình Lan diễn chung chỉ cần một lần liền qua, còn cùng Quý Mộ Ảnh hoàn toàn không một chút ăn ý nào, không phải y không chịu phối hợp mà là Quý Mộ Ảnh không chịu nhập tâm, hai người thật vất vả mới quay xong một cảnh đã là hai giờ chiều, phó đạo diễn để mọi người ăn cơm trước sau mới tiếp tục quay.
Cố Hoài Dương trở lại chỗ nghỉ ngơi, Tiểu Trần đem cơm trưa đã chuẩn bị xong đưa cho y, y yên lặng ngồi ăn cơm chờ quay phim, so với dĩ vãng còn muốn thoải mái hơn, lúc ăn cơm còn cùng Tiểu Trần trò chuyện mấy câu, hóa giải áp lực lúc nãy quay phim đè xuống.
Tiểu Trần chú ý Cố Hoài Dương lúc ăn cơm, tay cầm hộp cơm có chút run rẩy, suy nghĩ một hồi mới nhận ra, Quý Mộ Ảnh diễn không được, khó tránh khiến cho bạn diễn là y chịu khổ. Chẳng qua tính tình của Cố Hoài Dương tốt, không có trách cứ, y là loại người chỉ cần có ống kính liền nhập tâm diễn, đạo diễn hô NG, y cũng tự cảm thấy bản thân có vấn đề, nhận định lần sau phải diễn tốt hơn, tất cả mọi người đều nhìn ra, huống chi lúc nãy người cùng diễn là Quý Mộ Ảnh cho nên y mới càng vùi đầu vào quay phim.
Khí trời đặc biệt nóng, Cố Hoài Dương vừa từ từ ăn cơm hộp, vừa xem kịch bản, trên người vẫn là trang phục diễn dày cộm, tâm Tiểu Trần liền mềm xuống, “Có cần em xin phép đạo diễn không? Anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Cố Hoài Dương thần sắc nghiêm túc, “Không sao, tôi muốn quay cho xong.”
“…” Tiểu Trần không nói thêm gì nữa, bất quá cậu nhóc vẫn chạy đi tìm quạt máy cho y, Đường Vũ lúc trước từng đề cập cậu phải chiếu cố Cố Hoài Dương, lúc đầu còn cho rằng Cố Hoài Dương có gia thế, tính khí khó chiều, ngoài ý muốn y lại là người khiêm tốn, dễ sống chung.
Sau khi ăn cơm trưa xong lại chính thức đi vào quay phim, cảnh buổi chiều phức tạp hơn, lời thoại chiếm đầy ba tờ giấy, nói đến ca ca Vân Phàm cứu Vân Hiên đang trọng thương, hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt rất quen thuộc, muốn tìm hiểu gia cảnh của y, nhưng lão bản lại là người qua loa, Vân Phàm không tìm được lời giải, liên tiếp mấy ngày đều tới nhạc phường kiếm Vân Hiên, mà lúc này kinh thành xảy ra án mạng, quan phủ đi khắp nơi lục soát hung thủ, đột nhiên đối tượng được chuyển đến nhạc phương biến nơi này thành trọng điểm điều tra, người điều tra nhạc phường không ai khác là Vân Phàm.
Phó đạo diễn trước hết để mấy người diễn viên xem qua kịch bản diễn thử với nhau một lần, đi tìm cảm giác, để bọn họ tiến vào trạng thái tốt nhất mới tiến hành quay. Diễn viên nhiều, lời thoại cũng nhiều, camera lúc nào cũng bận rộn cho nên cảnh này quay rất chậm, không sai biệt lắm bảy giờ mới kết thúc.
Cố Hoài Dương rời Thành Điện ảnh liền nhận được điện thoại của Nhiếp Minh Viễn, nghĩ thầm không khỏi quá trùng hợp đi, an tĩnh nghe một lát, kinh ngạc trợn to mắt, quay đầu nhìn về một hướng thì thấy chiếc BMW màu bạc chậm rãi chạy đến, cửa sổ hạ xuống, gương mặt mỹ miều không chút tỳ vết hiện ra trong mắt, tây trang phẳng phiu, khí chất cao quý, thoạt nhìn tựa như ngôi sao Hollywood.
Lần nữa sâu sắc cảm nhận được cuộc sống của hắn cùng y bất đồng, Cố Hoài Dương không khỏi nhận ra được khoảng cách địa vị của nhau, y khom lưng nhìn vào trong xe Nhiếp Minh Viễn, không nhịn được hỏi một câu, “Anh là tới đón tôi sao?”
Lần này Nhiếp Minh Viễn không có phủ nhận, “Ừ, đúng vậy.”
“…” Hắn thản nhiên thừa nhận ngược lại làm Cố Hoài Dương không biết nói gì.
Thanh âm Nhiếp Minh Viễn đầy từ tính cùng ân cần, “Lên xe đi, so với suy nghĩ của tôi em kết thúc công việc khá trễ, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
“Không phải chúng ta đi coi kịch nói sao?” Cố Hoài Dương mở cửa xe ngồi xuống.
Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương thuận lợi thắt dây an toàn, không để ý lắm nói một câu, “Phải nhưng giờ diễn là tám giờ, chúng ta đi ăn trước một ít đi.”
“Ừ.” Cố Hoài Dương không phản đối đáp ứng.
Xe hơi màu xám chậm rãi khởi động, hướng về phía mục tiêu đã định, cửa sổ hạ xuống, người nào đó không chú ý đến chiếc xe đằng sau, Quý Mộ Ảnh ngồi trong xe ánh mắt lạnh lùng, nói với tài xế, “Lái xe.”
Cố Hoài Dương rất thích diễn xuất, thông qua đó thể nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau, hồi học đại học tham gia qua đoàn kịch của trường cốt là để thỏa lòng ước mơ, khi đó y còn phải đi làm công ngoài giờ, mòn mỏi kiếm sống nhưng vẫn cố gắng dành dụm tiền để mua vé xem kịch. Tốt nghiệp rồi nhìn đến kịch nói lại trở thành thứ xa xỉ, không còn thời gian, bận bộn khắp nơi kiếm tiền nuôi sống bản thân, sau đó phát hiện y càng lúc càng nghèo, không còn tiền để làm cái gì khác.
Bây giờ có cơ hội xem kịch nói yêu thích, tất nhiên sẽ không cự tuyệt, y cùng với Nhiếp Minh Viễn dùng cơm trong nhà hàng xong đến rạp hát, người đến xem rất nhiều, thính phòng ngồi đầy người, liếc nhìn một cái, người trẻ tuổi chiếm đa số, ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ nghị luận. Vé của Nhiếp Minh Viễn là vé đầu, cách sân khấu vô cùng gần, chỉ cách nhau khoảng năm thước, sân khấu không cao, hàng đầu tiên có thể nhìn rõ ràng.
Kịch nói được đặt tên là “Trói buộc”, Cố Hoài Dương đảo mắt nhìn bảng giới thiệu, vốn muốn nhìn giới thiệu vắn tắt nhưng ngoài ý muốn chưa nhìn được mấy chữ ánh đèn đã tắt, kịch nói chuẩn bị bắt đầu, thanh âm trò chuyện trong thính phòng giảm dần, tất cả mọi người im lặng, ánh mắt tập trung trên sân khấu.
Rất nhanh sân khấu sáng đèn lên, thanh âm không một chút cảm xúc của nam chính vang lên, rủ rỉ giải thích chuyện xưa…. Nam chính là người có cuộc sống quy luật, mỗi sáng sớm sáu giờ rời giường, tự mình làm bữa sáng nhưng kỳ quái là gã lại không ăn, gã chỉ vừa uống nước chanh qua bữa vừa chạy đuổi theo xe buýt đến công ty, đến trạm xuống xe, trên người lúc nào cũng mang theo đồ hộp, nếu gặp phải mèo con lưu lạc sẽ uy cho nó…
Nửa đoạn kịch nói chỉ nhắc đến sinh hoạt của nam chính, cảnh tượng chuyển đổi không nhiều, vẫn là lời bộc bạch của nam chính, khó trách khỏi có vẻ trầm muộn, giữa lúc nghỉ ngơi, Cố Hoài Dương cùng Nhiếp Minh Viễn ra ngoài hóng mát, hóa giải tâm tình.
Nhiếp Minh Viễn nhìn y, hỏi: “Kịch nói này làm em thất vọng đúng không?”
Khuôn mặt anh tuấn của Cố Hoài Dương gợi lên tia cười, “Không, kịch nói so với kịch truyền hình tốt hơn, xem một cái liền thấy đặc sắc.”
“Xem em hình như không có mấy hứng thú, hay chúng ta trở về” Nhiếp Minh Viễn yên lặng nhìn y.
Thật vất vả mới có thể đến được rạp hát xem kịch nói, Cố Hoài Dương dĩ nhiên không có ý định rời đi, “Không cần, tôi thích xem diễn xuất, bất kể dạng gì cũng thích.”
Nhân viên đối với Cố Hoài Dương khó có dịp đồng tình, khả năng diễn xuất của y không có vấn đề gì, tính chuyên nghiệp rất cao, phó đạo diễn đối với y cũng rất khách khí, tựa như khi y cùng Hình Lan diễn chung chỉ cần một lần liền qua, còn cùng Quý Mộ Ảnh hoàn toàn không một chút ăn ý nào, không phải y không chịu phối hợp mà là Quý Mộ Ảnh không chịu nhập tâm, hai người thật vất vả mới quay xong một cảnh đã là hai giờ chiều, phó đạo diễn để mọi người ăn cơm trước sau mới tiếp tục quay.
Cố Hoài Dương trở lại chỗ nghỉ ngơi, Tiểu Trần đem cơm trưa đã chuẩn bị xong đưa cho y, y yên lặng ngồi ăn cơm chờ quay phim, so với dĩ vãng còn muốn thoải mái hơn, lúc ăn cơm còn cùng Tiểu Trần trò chuyện mấy câu, hóa giải áp lực lúc nãy quay phim đè xuống.
Tiểu Trần chú ý Cố Hoài Dương lúc ăn cơm, tay cầm hộp cơm có chút run rẩy, suy nghĩ một hồi mới nhận ra, Quý Mộ Ảnh diễn không được, khó tránh khiến cho bạn diễn là y chịu khổ. Chẳng qua tính tình của Cố Hoài Dương tốt, không có trách cứ, y là loại người chỉ cần có ống kính liền nhập tâm diễn, đạo diễn hô NG, y cũng tự cảm thấy bản thân có vấn đề, nhận định lần sau phải diễn tốt hơn, tất cả mọi người đều nhìn ra, huống chi lúc nãy người cùng diễn là Quý Mộ Ảnh cho nên y mới càng vùi đầu vào quay phim.
Khí trời đặc biệt nóng, Cố Hoài Dương vừa từ từ ăn cơm hộp, vừa xem kịch bản, trên người vẫn là trang phục diễn dày cộm, tâm Tiểu Trần liền mềm xuống, “Có cần em xin phép đạo diễn không? Anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Cố Hoài Dương thần sắc nghiêm túc, “Không sao, tôi muốn quay cho xong.”
“…” Tiểu Trần không nói thêm gì nữa, bất quá cậu nhóc vẫn chạy đi tìm quạt máy cho y, Đường Vũ lúc trước từng đề cập cậu phải chiếu cố Cố Hoài Dương, lúc đầu còn cho rằng Cố Hoài Dương có gia thế, tính khí khó chiều, ngoài ý muốn y lại là người khiêm tốn, dễ sống chung.
Sau khi ăn cơm trưa xong lại chính thức đi vào quay phim, cảnh buổi chiều phức tạp hơn, lời thoại chiếm đầy ba tờ giấy, nói đến ca ca Vân Phàm cứu Vân Hiên đang trọng thương, hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt rất quen thuộc, muốn tìm hiểu gia cảnh của y, nhưng lão bản lại là người qua loa, Vân Phàm không tìm được lời giải, liên tiếp mấy ngày đều tới nhạc phường kiếm Vân Hiên, mà lúc này kinh thành xảy ra án mạng, quan phủ đi khắp nơi lục soát hung thủ, đột nhiên đối tượng được chuyển đến nhạc phương biến nơi này thành trọng điểm điều tra, người điều tra nhạc phường không ai khác là Vân Phàm.
Phó đạo diễn trước hết để mấy người diễn viên xem qua kịch bản diễn thử với nhau một lần, đi tìm cảm giác, để bọn họ tiến vào trạng thái tốt nhất mới tiến hành quay. Diễn viên nhiều, lời thoại cũng nhiều, camera lúc nào cũng bận rộn cho nên cảnh này quay rất chậm, không sai biệt lắm bảy giờ mới kết thúc.
Cố Hoài Dương rời Thành Điện ảnh liền nhận được điện thoại của Nhiếp Minh Viễn, nghĩ thầm không khỏi quá trùng hợp đi, an tĩnh nghe một lát, kinh ngạc trợn to mắt, quay đầu nhìn về một hướng thì thấy chiếc BMW màu bạc chậm rãi chạy đến, cửa sổ hạ xuống, gương mặt mỹ miều không chút tỳ vết hiện ra trong mắt, tây trang phẳng phiu, khí chất cao quý, thoạt nhìn tựa như ngôi sao Hollywood.
Lần nữa sâu sắc cảm nhận được cuộc sống của hắn cùng y bất đồng, Cố Hoài Dương không khỏi nhận ra được khoảng cách địa vị của nhau, y khom lưng nhìn vào trong xe Nhiếp Minh Viễn, không nhịn được hỏi một câu, “Anh là tới đón tôi sao?”
Lần này Nhiếp Minh Viễn không có phủ nhận, “Ừ, đúng vậy.”
“…” Hắn thản nhiên thừa nhận ngược lại làm Cố Hoài Dương không biết nói gì.
Thanh âm Nhiếp Minh Viễn đầy từ tính cùng ân cần, “Lên xe đi, so với suy nghĩ của tôi em kết thúc công việc khá trễ, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
“Không phải chúng ta đi coi kịch nói sao?” Cố Hoài Dương mở cửa xe ngồi xuống.
Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương thuận lợi thắt dây an toàn, không để ý lắm nói một câu, “Phải nhưng giờ diễn là tám giờ, chúng ta đi ăn trước một ít đi.”
“Ừ.” Cố Hoài Dương không phản đối đáp ứng.
Xe hơi màu xám chậm rãi khởi động, hướng về phía mục tiêu đã định, cửa sổ hạ xuống, người nào đó không chú ý đến chiếc xe đằng sau, Quý Mộ Ảnh ngồi trong xe ánh mắt lạnh lùng, nói với tài xế, “Lái xe.”
Cố Hoài Dương rất thích diễn xuất, thông qua đó thể nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau, hồi học đại học tham gia qua đoàn kịch của trường cốt là để thỏa lòng ước mơ, khi đó y còn phải đi làm công ngoài giờ, mòn mỏi kiếm sống nhưng vẫn cố gắng dành dụm tiền để mua vé xem kịch. Tốt nghiệp rồi nhìn đến kịch nói lại trở thành thứ xa xỉ, không còn thời gian, bận bộn khắp nơi kiếm tiền nuôi sống bản thân, sau đó phát hiện y càng lúc càng nghèo, không còn tiền để làm cái gì khác.
Bây giờ có cơ hội xem kịch nói yêu thích, tất nhiên sẽ không cự tuyệt, y cùng với Nhiếp Minh Viễn dùng cơm trong nhà hàng xong đến rạp hát, người đến xem rất nhiều, thính phòng ngồi đầy người, liếc nhìn một cái, người trẻ tuổi chiếm đa số, ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ nghị luận. Vé của Nhiếp Minh Viễn là vé đầu, cách sân khấu vô cùng gần, chỉ cách nhau khoảng năm thước, sân khấu không cao, hàng đầu tiên có thể nhìn rõ ràng.
Kịch nói được đặt tên là “Trói buộc”, Cố Hoài Dương đảo mắt nhìn bảng giới thiệu, vốn muốn nhìn giới thiệu vắn tắt nhưng ngoài ý muốn chưa nhìn được mấy chữ ánh đèn đã tắt, kịch nói chuẩn bị bắt đầu, thanh âm trò chuyện trong thính phòng giảm dần, tất cả mọi người im lặng, ánh mắt tập trung trên sân khấu.
Rất nhanh sân khấu sáng đèn lên, thanh âm không một chút cảm xúc của nam chính vang lên, rủ rỉ giải thích chuyện xưa…. Nam chính là người có cuộc sống quy luật, mỗi sáng sớm sáu giờ rời giường, tự mình làm bữa sáng nhưng kỳ quái là gã lại không ăn, gã chỉ vừa uống nước chanh qua bữa vừa chạy đuổi theo xe buýt đến công ty, đến trạm xuống xe, trên người lúc nào cũng mang theo đồ hộp, nếu gặp phải mèo con lưu lạc sẽ uy cho nó…
Nửa đoạn kịch nói chỉ nhắc đến sinh hoạt của nam chính, cảnh tượng chuyển đổi không nhiều, vẫn là lời bộc bạch của nam chính, khó trách khỏi có vẻ trầm muộn, giữa lúc nghỉ ngơi, Cố Hoài Dương cùng Nhiếp Minh Viễn ra ngoài hóng mát, hóa giải tâm tình.
Nhiếp Minh Viễn nhìn y, hỏi: “Kịch nói này làm em thất vọng đúng không?”
Khuôn mặt anh tuấn của Cố Hoài Dương gợi lên tia cười, “Không, kịch nói so với kịch truyền hình tốt hơn, xem một cái liền thấy đặc sắc.”
“Xem em hình như không có mấy hứng thú, hay chúng ta trở về” Nhiếp Minh Viễn yên lặng nhìn y.
Thật vất vả mới có thể đến được rạp hát xem kịch nói, Cố Hoài Dương dĩ nhiên không có ý định rời đi, “Không cần, tôi thích xem diễn xuất, bất kể dạng gì cũng thích.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook