Nhiếp Minh Viễn khách khí nhận lấy, thuận tiện đem túi giấy đựng bánh kem cùng rượu đỏ đặt lên bàn trà, “Khó có dịp được mời đến dùng cơm, không biết em thích gì nên tôi mua đại một ít bánh kem cho em.”

Cố Hoài Dương lộ ra vẻ mặt khó xử, “Không cần khách khí như thế…” Mời hắn đến ăn cơm là chuyện giữa bạn bè với nhau, đồng thời mượn cơ hội trả nợ lại lần dùng cơm lần trước, nào nghĩ đến hắn lại mang quà tới nhà, vô hình đem đến cho y một tầng áp lực.

“Lần đầu tới cửa thăm hỏi, theo lý nhất định phải vậy.” Nhiếp Minh Viễn nở nụ cười mê người, “Lần sau tôi sẽ tay không mà đến.”

Cố Hoài Dương nhìn Nhiếp Minh Viễn, trong đôi mắt đen tràn đầy sự ngạc nhiên, “Anh không ngại chỗ tôi sống sao? Lần sau còn muốn tới?”

“Chỉ cần em mời tôi tuyệt đối sẽ đến.” Nhiếp Minh Viễn bày ra thái độ tao nhã khuôn phép, nhìn vào phòng bếp chất đầy rau dưa, “Em có cần tôi phụ một tay không?”

Cố Hoài Dương đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền thoát áo vest nói: “Không cần, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi rất nhanh sẽ làm xong thôi.” Người tới là khách, có lý nào lại để hắn giúp một tay.

“…Được rồi.” Nhiếp Minh Viễn khó có dịp không miễn cưỡng, nhìn Cố Hoài Dương bận bộn chạy vào bếp, lực chú ý lại quay trở về căn hộ của y, vì khó có cơ hội nhanh như vậy đã được mời tới nhà làm khách, liền hứng thú ngắm nhìn bốn phía.

Căn hộ rộng khoảng năm mươi mét vuông, một phòng khách một phòng ngủ, trong nhà chỉ có mấy món gia cụ thông dụng, tivi, bàn trà, ghế sofa, thoạt nhìn đều là vật dụng chủ nhà cho thuê lưu lại. Bên cạnh tivi là một giá sách, đĩa phim cùng sách truyện được đặt ngay ngắn chỉnh tề, trong nhà tuy không lót sàn nhưng lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụt, hiển nhiên Cố Hoài Dương ngày thường có tỉ mỉ dọn dẹp, cửa phòng ngủ mở hé, loáng thoáng nhìn thấy bên trong cũng không lót sàn, như vậy mùa đông nhiệt độ hạ xuống phòng ngủ sẽ dễ nhiễm lạnh, chỗ ở hoàn toàn bất tiện.

Nhiếp Minh Viễn không nhịn được hỏi, “Em tính toán ở chỗ này bao lâu?”

“Chờ tôi có tiền sẽ mướn chỗ khác tốt hơn.” Cố Hoài Dương mở tủ lạnh lấy ra một số nguyên liệu rồi vào lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.

Đôi con ngươi Nhiếp Minh Viễn dõi theo thân ảnh của Cố Hoài Dương, do dự một chút cuối cùng vờ trêu đùa nói, “Em chỉ cần mượn cha mẹ một ít tiền thì sẽ không cần phải sống ở thế giới thứ ba này nữa.”

Cố Hoài Dương đối với hình dung của Nhiếp Minh Viễn mà buồn cười, vừa rửa rau vừa trả lời hắn, “Tôi sẽ không lấy tiền của cha mẹ.”

Nhiếp Minh Viễn bất động thanh sắc nhìn Cố Hoài Dương, ánh mắt thâm thúy trước sau như một mang theo một tia thăm dò, “Là họ không có tiền hay em không muốn?”

“Tôi không muốn.” Cố Hoài Dương kiên định nói.

Nhiếp Minh Viễn không hỏi tới nữa, người đã bước chân vào Học viện Điện ảnh đa số đều có gia thế hoặc tiền tài, nếu không sẽ không chống đỡ được học phí đắt đỏ cùng chi tiêu khổng lồ, nhưng Cố Hoài Dương mang đến cho hắn cảm giác rất giản dị, không chỉ cách ăn nói mà còn cả cách ăn mặc, nếu hôm nay y không vì tới Canh Giờ thì chắc chắn sẽ không mặc áo vest, thoạt nhìn so với thường ngày chói mắt hơn rất nhiều, là loại nam nhân nhìn một cái liền lưu lại ấn tượng.

Chỉ là y không có tâm tư đó, mấy lần nhìn thấy y đều là dáng vẻ tầm thường, hơn nữa chuyển đến làm nhân viên công tác sau hậu trường hình tượng ắt sẽ không được chú trọng, đôi khi trên quần áo còn dính lại bụi bẩn. Nhưng mà hôm nay áo sơ mi đen phẳng phui, bởi vì chất lượng không được tốt nên nút trên đã đứt mất, kỳ diệu hắn từ đầu đến cuối đều không cảm thấy Cố Hoài Dương lôi thôi, ngược lại còn có chút dáng vẻ ngây thơ, so với những nam nhân từng theo đuổi hắn hoàn toàn bất đồng, y có vẻ đặc biệt chân thật.

Khác một điểm là trước kia Cố Hoài Dương là kẻ chỉ chuyên đóng vai phụ không có nhiều tiền, nhưng đôi lúc đi phỏng vấn lại phải cắn răng mua quần áo mới, này đối với thu nhập thảm hại của một kẻ đóng vai phụ không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, mà dù có khổ đến mức ấy vẫn không có cách nào nói cho người khác biết. Quả thật, cái nghề diễn viễn này không như những gì người ngoại giới vẫn luôn nghĩ, vinh quang nổi tiếng, những kẻ đóng vai phụ hay quần chúng đến tiền để lo ba bữa một ngày cũng là một vấn đề, muốn kiên trì với nghiệp diễn, bất quá chỉ có thể dựa vào giấc mộng phù phiếm mà duy trì. (Thật sự thì nguyên cái đoạn này mình đọc hoài vẫn không hiểu nên nếu sai sót mong mọi người góp ý để mình sửa. Cám ơn.)

Nhiếp Minh Viễn nhìn thân ảnh kiên cường của Cố Hoài Dương, sợi tóc màu vàng nâu buông xuống mi mắt, ánh tà dương lặng lẽ hạ tạo nên màu sắc ấm áp, áo sơ mi màu đen sạch sẽ dán chặt trên thân thể màu mật ong, lồng ngực rộng lớn bày ra trước mắt, hai chân thon dài được quần jeans ôm sát lộ ra cánh mông cong vểnh, chỉ là một cái bóng lưng thôi cũng đủ kích thích hormone sinh dục phân tán… Con người Nhiếp Minh Viễn tối lại, rất nhanh chuyển đến thứ trên tay Cố Hoài Dương.

Cố Hoài Dương đem quả mướp đã rửa sạch để lên tấm thớt, tay cầm con dao được mài sắc bén, cắt xuống, hoàn hảo là bộ dáng nghiêm túc nấu cơm, Nhiếp Minh Viễn không khỏi có chút kinh hãi, “Thì ra em thật sự biết nấu cơm.”

“Tôi sống một mình tất nhiên phải biết rồi.” Cố Hoài Dương cười cười.

Nhiếp Minh Viễn nhìn y thuần thục nhấc dao rồi hạ xuống, các loại rau củ dưới bàn tay y dần có hình dạng đẹp mắt, không nhịn được tán thưởng, “Kỹ thuật cắt của em rất tốt, có thể cùng đầu bếp sánh ngang rồi đó.” Đối tượng được so sánh chính là đầu bếp của nhà hắn.

“Không thể nào so sánh với đầu bếp được đâu.” Cố Hoài Dương cười nói, “Chẳng qua là trước kia tôi từng diễn qua vai đầu bếp, đạo diễn vì muốn có được cảnh quay hoàn mỹ nên đã để cho tôi ở nhà bếp một nhà hàng học qua.” Cũng chính vì nguyên nhân đó nên y mới dám mời Nhiếp Minh Viễn tới nhà dùng cơm.

Đáy mắt Nhiếp Minh Viễn toát lên tiếu ý nồng đậm, “Tôi thật mong đợi bữa cơm này.”

“Đừng ôm hy vọng quá lớn.” Cố Hoài Dương giống như nghiêm túc nói với hắn, lấy năng lực kinh tế của y chỉ có thể mời hắn đến nhà hàng bình thường, hoàn toàn không phù hợp với hắn, nếu đã vậy không bằng mời hắn đến nhà, như vậy y tương đối cũng có thành ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương