Cố Hoài Dương cảm thấy phương thức giao hợp này cực kỳ giống như đang công khai biểu thị quyền sở hữu, dĩ vãng Nhiếp Minh Viễn đều giống như vậy ngăn chăn y, xâm chiếm y, nhưng cảm giác lúc này không giống thế, y hiện tại động một cái cũng khó khăn, trói buộc trên người cực kỳ giống mãnh thú, đem y đè bên dưới chiếm đoạt, tính khí đỉnh thật sâu vào trong, khoái cảm phủ kín toàn thân, cả người y bao phủ một tầng dục vọng, tính khí phía trước rỉ ra chất lỏng màu trắng….

Nhiếp Minh viễn vừa nhu vừa lộng tính khí cương cứng của y, vừa mạnh vừa nhẹ, “Thoải mái sao?”

“Ngô ngô….”Cố Hoài Dương dồn dập thở dốc, vách tường chật hẹp bên trong dâng lên khoái cảm, tính khí bị bao lấy bên trong càng lúc càng trướng lớn, “Siết chặt như vậy.” Nhiếp Minh Viễn trừu sáp, cắm đến độ sâu khó mà tưởng tượng được, dùng kỹ xảo trêu chọc giác quan của y, Cố Hoài Dương co rút run rẩy, “A….”

Nhiếp Minh Viễn nặng nề ma sát, ngón tay càng thêm ác ý đùa bỡn dục vọng của y, hại hô hấp y cũng rối thành một đoàn, “Đừng….A….”

“Em thế này cũng có thể ôm nữ nhân sao?” Nhiếp Minh Viễn liếm điểm nổi lên trước ngực của y, ánh mắt nóng bỏng không gì che đậy được, nóng nảy như đang sợ mất đi y.

Cố Hoài Dương ngẩn ra, cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, nhịn không được ôm Nhiếp Minh Viễn, “Em chỉ có quan hệ này với anh….” Cảm nhận cơ thể kia cứng một cái, lại rất nhanh run rẩy, từng dòng nước ấm lưu chuyển vào tim Cố Hoài Dương, “Em cùng Lý Mật Nhi không phải quan hệ như anh nghĩ….”

“….Em ôm eo cô ta!”

Thanh âm ghen tỵ không chút che giấu xuyên thẳng vào màng nhĩ Cố Hoài Dương, y kinh ngạc, không ngờ tới thật sự chỉ là hiểu lầm, thở hổn hển hướng hắn giải thích, “Cô ấy bị trật chân, em mới đến giúp.”

“Em không thích cô ta sao?” Nhiếp Minh Viễn dùng sức ôm chặt lấy y, hắn biết bản thân tối nay đã mất khống chế, nhưng nếu không làm vậy đáy lòng hắn khó mà nhịn được, cảm xúc kia rất xa lạ, rất khủng hoảng, hắn chỉ biết hắn phải giữ chặt lấy y.

Ánh mắt Cố Hoài Dương phức tạp nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Trong lòng em có anh, em sẽ không thích người khác.”

Nhiếp Minh viễn nâng mắt nhìn, Cố Hoài Dương mặt đỏ hồng, biểu tình ôn nhu nhìn y, biết y lúc này là đang thổ lộ, tuy phương thức có phần không đúng lắm nhưng cũng đủ để hắn động tâm, dần có ý nghĩ muốn một tấc lại muốn thêm tấc nữa, “Em dọn đến ở cùng anh được không?”

Cố Hoài Dương đỏ mặt, “Em đã quen ở chỗ cũ rồi!”

Nhiếp Minh Viễn hôn y, vuốt ve thân thể y, “Thì chỗ đó em vẫn ở, nhưng thỉnh thoảng qua nhà anh, được không?”

“Ân.” Không phải hoàn toàn dọn đến sống cùng hắn, thỉnh thoảng dọn qua cũng không thể không đồng ý đi.

Nhiếp Minh Viễn kích động ôm lấy Cố Hoài Dương, nhiệt tình hôn y, vuốt ve dục vọng y, mãnh liệt kích thích thân thể bên dưới uốn éo phối hợp với hắn, dũng đạo nóng bỏng siết chặt lấy hắn, tựa như muốn đem hắn hòa tan, hắn có thể cảm nhận được nơi hai người kết hợp truyền đến chấn động tuyệt vời, nhịp tim rõ ràng đập loạn, Nhiếp Minh Viễn như nổi điên nắm lấy eo y, kịch liệt chuyển động, thật sâu tiến vào trong, nơi hai người kết hợp tràn ra chất lỏng nhầy nhầy.

“A…Không….Em không được….” Hơi thở Cố Hoài Dương càng lúc càng loạn.

Nhiếp Minh Viễn nâng cái mông y lên, kịch liệt trừu động, mỗi lần ra vào đều đụng đến địa phương mẫn cảm của Cố Hoài Dương, y rên rỉ kẹp chặt hông hắn, nghênh đón hắn, hai thân thể đồng thời day dưa cùng một chỗ, mỗi lúc một cuồng dã, ngay cả sườn xe màu đen cũng không chịu được mà rung động, hoan ái kịch liệt nhượng Cố Hoài Dương rên rỉ liên tục, tựa như dã thú động dục, thanh âm dâm loạn đến mức nghe vào tai mình y cũng cảm thấy xấu hổ, thân thể như muốn chạy trốn khẽ vùng vẫy, đổi lại càng bị Nhiếp Minh Viễn ôm chặt, từ đầu đến đuôi, mãnh liệt ra vào vách tường ướt mềm….

“Không….Đã…A a….” Cố Hoài Dương không chịu được quá nhiều khoái cảm kéo đến, tính khí cương lên bắn ra chất lỏng màu trắng, tứ chi vô lực run rẩy, tính khí hung mãnh kia lại đỉnh vào, ma sát, vận động liên hồi bên trong, Cố Hoài Dương lắc đầu, dường như đã không thể chịu được kích thích quá lớn, tiếng rên rỉ vang lên trong xe xen lẫn thanh âm khóc nức, “Ô…Dừng lại….Ngô….”

Nhiếp Minh Viễn ngược lại càng kịch liệt ra vào, ép buộc Cố Hoài Dương mở rộng hai chân, thân thể Cố Hoài Dương run rẩy kịch liệt, Nhiếp Minh Viễn tiến vào chỗ sâu nhất của y, trực tiếp bắn ra….

Sau khi chấm dứt, Cố Hoài Dương xụi lơ nằm trong ngực Nhiếp Minh Viễn, hắn vuốt ve cơ thể đẫm mồ hôi của y, cùng y dính chặt lấy nhau, thuận tiện giúp y dọn dẹp trên người, Cố Hoài Dương mệt mỏi đến độ không thể nhúc nhích, làm tình suốt thời gian dài khiến y vô lực, mặc cho Nhiếp Minh Viễn muốn làm gì thì làm, hắn thấy y ôn thuận liền rất vui vẻ, tỉ mỉ lau dọn cho y, nào có có tư thái hãm sâu trong dục vọng điên cuồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương