Minh Như Thần Tư
Chương 43

Bên này rộn ràng tiếng cười nói, mà bên kia lại tràn ngập tử khí âm trầm.

Thượng Quan Tuệ cuối cùng không đạt được tâm nguyện của mình, tuổi quá trẻ đã qua đời. Đây là điều Lãnh Lâm không ngờ tới, một người phụ nữ sống sờ sờ cứ vậy mà ra đi. Kết quả xét nghiệm DNA, quả thật là con trai hắn, giây phút ấy, Lãnh Lâm không biết nên vui hay nên buồn.

Vợ qua đời, Lãnh Lâm tựa vào ban công, buổi sáng, người phụ nữ kia vẫn còn tê tâm liệt phế hét to, hắn không có bất kỳ cảm giác gì, hắn chưa bao giờ xem cô là vợ, hắn hận cô, nhưng lại càng hận mình. Cả hai đều mang tâm tư riêng, nên mới có cuộc hôn nhân không hẳn là hôn nhân này, không có tình yêu, cũng không có tình nghĩa. Lòng Lãnh Lâm ê ẩm, bất kể như thế nào, bọn họ đã từng quen biết một hồi.

Thời điểm đứa trẻ được sinh ra, tiếng khóc kia, khiến hắn lần đầu tiên trong đời có được cảm giác vui sướng khi làm cha. Trong lúc nói chuyện với cha hắn, trong lòng hắn đã từng dấy lên suy nghĩ, cùng người phụ nữ này sống qua ngày cũng tốt. Dẫu sao cuộc sống vẫn cần phải tiếp tục, kết quả, chỉ trong giây phút ngắn ngủi, điểm tựa ấy cũng biến mất. Lãnh Lâm hút thuốc càng ác liệt hơn, phun ra không biết bao nhiêu là khói, mang mùi vị nicotin của thuốc lá.



Rốt cuộc vào ngày đón năm mới hôm đó, Sở Chấn Bác mặc một bộ đồ tơ lụa truyền thống đính bảo thạch thượng đẳng, tinh thần sáng láng, khắp nơi trong nhà treo đồ trang trí tràn ngập không khí năm mới, không chỗ nào không mang dáng vẻ vui mừng.

Minh Tư cùng Sở Khanh Hàm mặc hai bộ quần áo truyền thống màu trắng cùng loại, cổ tròn màu đỏ đính lông, nhìn vào liền biết quần áo tình nhân, nhưng mang khí chất bất đồng.

Trong phòng khách để rất nhiều mứt kẹo trái cây, người làm trong phòng bếp đều đã về nhà đón tết. Minh Tư thương lượng cùng Sở Chấn Bác, cho quản gia nghỉ ngơi đón tết, toàn bộ cơm đêm giao thừa cứ để cậu làm, dù sao cũng là cơm đoàn viên, Minh Tư hy vọng thật sự có được bầu không khí đúng nghĩa.

Từ buổi sáng đã bắt đầu có vài người bạn tới chúc tết, bao gồm cả An gia gia dẫn theo cháu trai tới, trò chuyện một hồi, uống canh Minh Tư nấu, mới cười khanh khách dẫn cháu trai trở về.

Đường Tư Phong và Đường Tư Tiệp lần lượt tới chúc tết, nói vài câu may mắn, liền đến phi trường đón cha mẹ bọn họ vừa mới về nước.

Sau buổi chiều, người đến chúc tết cũng thưa dần, đến buổi tối mọi người lại tụ tập đánh mạt chược. Minh Tư bận bịu chuẩn bị cơm nước, Sở Khanh Hàm hỗ trợ một tay, Lý Lệ Hà trêu chọc cháu trai mình, Chu Uyển Nghiên cùng Chân Lâm đều là danh môn khuê tú, có bao giờ chạm qua đồ trong bếp, cho nên nhìn mấy lần, biết không cách nào hỗ trợ, liền lui ra ngoài, dù sao thì Sở Khanh Hàm nhìn Thẩm Minh Tư luôn ôn nhu như nước, nhìn bọn họ lại luôn khiến bọn họ phát lạnh.

Gói sủi cảo, nấu cơm, xào thức ăn, hầm thịt, nấu canh, đúng sáu giờ chiều, mọi người tụ họp dùng bữa. Cơm nước xong xuôi, Sở Khuynh Vân cùng Sở Khuynh Dương và Sở Dực Kỳ dọn dẹp chén đũa, Minh Tư thì bưng ra trà bánh.

Mấy người kia lại bắt đầu chơi mạt chược, nhóc Sở Ngạn Kỳ dù sao tuổi cũng còn nhỏ, không đến tám giờ tối, đã gật gù trong lòng bà nội của nó. Ẵm con lên lầu thu xếp ổn thỏa, mấy người phụ nữ liền gom thành một bàn.

Đặt bánh trái và trà lên mấy cái bàn mạt chược bên cạnh, Minh Tư cầm lấy một khay trong số đó, cùng Sở Khanh Hàm làm ổ trên ghế sô pha, mở ti vi trong phòng khách, xem chương trình năm mới, mặc dù nội dung không quá hấp dẫn, nhưng lại có không khí ấm áp của gia đình. Sau lưng là lồng ngực ấm áp, khiến cho Minh Tư suốt đêm đều mang ý cười bên môi.

Nhìn thời gian không sai biệt lắm, sủi cảo đã chín, không có bưng lên bàn ăn, mà đặt trên bàn phòng khách. Mấy người đang chơi mạt chược ngửi thấy mùi thơm, tự nhiên ngừng tay. Mọi người cầm lên chén đũa, kẹp sủi cảo ngồi nhâm nhi trên ghế sô pha, cũng nhìn vào ti vi. Thời điểm tiếng chuông năm mới vang lên, trên mặt mỗi người đều cong lên một nụ cười, vô cùng ấm áp, ngay cả bọn họ cũng không hiểu, cái tiếng chuông đó tại sao lại khiến cho mọi người hân hoan cùng thoải mái đến vậy.

Buổi sáng đầu năm, giống như thời tiết đầu mùa xuân, mang theo hơi thở ấm áp. Minh Tư ở trong bếp nấu canh, em họ nhỏ Sở Khuynh Dương bởi vì một đêm không ngủ, bỏ lỡ bữa ăn sáng, cho nên lúc từ trên giường bò dậy, liền che cái bụng trống rỗng chạy vào phòng bếp.

“Hi.” Không biết nên xưng hô thế nào, Sở Khuynh Dương gãi gãi đầu, toét miệng cười, mặc dù đã sống chung ba ngày, nhưng cho tới bây giờ chưa từng trò chuyện qua, đột nhiên cảm giác có chút lúng túng.

“Anh giữ lại thức ăn trong nồi cho em đó.”

“Cảm ơn anh.”

“Đừng khách khí.” Minh Tư mỉm cười, tựa như gió xuân quật vào mặt, khiến cho Sở Khuynh Dương bất chợt thất thần, ngay sau đó đi vào nồi tìm đồ ăn.

Ngây ngẩn một hồi, Sở Khuynh Dương bưng chén nhích lại gần, “Nói thật, bao nhiêu năm ăn tết ở đại trạch, đây là lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, mấy năm trước chỉ yên tĩnh ăn một bữa cơm, sau đó ai về phòng người nấy.”

Sở Khuynh Dương nhận lấy chén canh từ tay Minh Tư, “Còn có thức ăn anh làm ăn ngon thật.” Liếm hạt cơm bên khóe miệng, khuôn mặt đẹp trai của Sở Khuynh Dương tỏ ra chưa thỏa mãn.

Có lẽ ngửi thấy mùi thơm, hoặc có lẽ nghe được trong phòng bếp có tiếng nói chuyện, Sở Khuynh Vân cùng Sở Dực Kỳ cũng lần lượt đi vào, ngửi mùi hương phiêu tán trong bếp, mỉm cười hỏi Minh Tư, “Mùi thật là thơm, là canh gì thế?”

“Đậu phộng hầm xương.” Minh Tư mỉm cười, múc cho Sở Khuynh Vân, Sở Dực Kỳ, Minh Tư mỗi người một chén.

Nở nụ cười nhã nhặn, Sở Khuynh Vân gật đầu, “Cảm ơn.”

Sở Dực Kỳ thuộc dạng yên tĩnh ít nói chuyện, cũng theo nói một tiếng cảm ơn, liền ngồi vào bàn ăn, uống canh mỹ vị.

Húp xong ngụm canh cuối cùng, Sở Khuynh Dương ngẩng đầu hỏi Minh Tư, “Anh cả đâu? Sáng sớm tới giờ em không nhìn thấy anh ấy.”

“Anh ấy có chút việc, đi ra ngoài.” Môi lộ ra nụ cười thật sâu, từ trong ra ngoài, đều bao phủ niềm hạnh phúc ấm áp, nghĩ tới người nọ chỉ vì cậu thuận miệng nói muốn ăn, mà đã lặn lội lái xe đến tiệm nhỏ cách nơi này một giờ đi đường, mặc dù đau lòng, nhưng cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Bốn người đứng trong phòng bếp trò chuyện hồi lâu, dù không nhiều lời, nhưng bất ngờ lại hợp ý.

Buổi trưa, Sở Khanh Hàm mới từ bên ngoài trở về, trong tay xách hộp đồ ăn, mặc dù khiến cho mọi người tò mò, nhưng không ai có gan đi hỏi.

Khoảnh khắc hắn bước vào phòng bếp, ba huynh đệ Sở gia cũng tự giác tìm cớ đi ra ngoài.

Khi chỉ còn lại hai người, Sở Khanh Hàm đi tới trước mặt Minh Tư, dịu dàng hôn lên tóc cậu, “Bánh đậu đỏ.”

“Ừm.” Nhìn nam nhân cầm ra hộp đồ ăn, đem bánh đậu đỏ đưa tới bên miệng cậu, trong mắt đều là cưng chìu, nụ cười của Minh Tư liền lan tỏa khắp gương mặt.

“Ngọt không?”

“Ừm, rất ngọt.” Nụ cười nối tiếp, cuộc sống cũng lại tiếp nối, giống như ánh mặt trời bên ngoài, vô cùng ấm áp, cũng khiến cho lòng người càng dựa gần vào nhau…

Nồi canh trong bếp sôi sùng sục bốc lên hơi nóng, khiến cho phần ngọt ngào này càng nhiều thêm hơi thở cuộc sống, bình thản ấm áp…

—— chính văn hoàn ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương