Ta sử dụng khí lực toàn thân, từ từ duỗi tay xuống phía dưới, bảo vệ chính mình. Nhưng một cánh tay mạnh mẽ khác, dễ dàng bắt lấy đôi tay của ta, cố định tại trên đỉnh đầu.

“Không cần…… Không cần……” Nước mắt của ta lập tức chảy ra.

“Ngươi nói cái gì…… Mỹ nhân?” Người kia trong miệng nói hàm hồ, ta rõ ràng toàn thân vô lực, lại cảm giác được môi hắn lướt qua thân thể. Điều này làm cho ta khổ sở muốn chết.

“Ta nói……” Ta dùng chút khí lực cuối cùng nói, hắn rời khỏi hai chân của ta, mặt kề sát đến trước mặt ta, ta rốt cuộc mở to mắt, thấy một gương mặt đầy nếp nhăn, trên đầu mang mũ vàng nạm ngọc.

“Ngươi nếu…… Dám đụng đến ta…… Sẽ làm cho ngươi…… Chết không…… Toàn thây……” Ta cắn răng nói, lại vì quá mức gắng sức, trong miệng tràn ngập vị ngai ngái.

Người kia trầm mặc một chút, bỗng nhiên ha ha cười: “Thú vị! Thú vị! Hầu hạ bản vương thật tốt, ngày sau sẽ phong ngươi làm phi, ha ha ha!”

Hắn cúi người xuống, cắn một cái trên bờ vai ta, ta nhắm lại hai mắt.

“Oành –” Một tiếng vang thật lớn, ta đang dần lâm vào hôn mê bỗng nhiên giật mình cả kinh, hắn buông hàm răng ra.

Ngay sau đó, ta cố gắng mở to mắt, chỉ trông thấy một cái áo bào màu trắng, lấy tốc độ kinh người vọt đến đây. Ta nghe thấy tên khốn đang nằm trên người ta rống giận: “Người nào? Cút ra ngoài!”

Sau đó, áo bào trắng kia bỗng nhiên đem đầu ta che lại, đại khái còn có thân thể ta, bởi vậy thân thể ta lạnh buốt đột nhiên cảm thấy một trận ấm áp.

Áo bào ấy có hương thơm quen thuộc, quen thuộc đến an tâm khiến cho ta muốn ngủ. Nhưng ta biết, ta không thể ngủ. Phía trên đỉnh đầu rất nhanh an tĩnh lại, hình như có thứ gì đó nóng rực phun lên trên áo bào, đó là mùi tanh mà ta đã quá quen thuộc. Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo, kéo y phục đang che trên đầu ta xuống. Ta rơi vào một vòng tay vững chắc. Hắn chưa bao giờ sử dụng lực như vậy, gắt gao ôm ta, dường như muốn đem ta khảm vào thân thể của hắn.

“Lâm Phóng…… Lâm Phóng……” Ta nghe thấy giọng nói của mình nhu nhược tựa cọng cỏ non, ta nhìn không rõ mặt của hắn, chỉ thấy đôi mắt đau đớn, còn có màu đỏ tươi.

Hắn đỡ lấy mặt ta, nhét vào trong miệng hạt gì đó. Ta chỉ cảm thấy một dòng khí nóng nháy mắt tràn đầy trong thân thể. Ta “oa” một tiếng, khóc lớn: “Lâm Phóng! Lâm Phóng!”

Ta rốt cục cũng nhìn rõ mặt của hắn. Ta trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy, Lâm Phóng như vậy. Hắn hai mắt đỏ ngầu, môi mỏng mím chặt. Trên mặt đầy vết máu. Hắn rõ ràng không có nội lực, khuân mặt xanh lại tựa như có sát khí làm cho người ta kinh hãi.

“Không cần sợ…… Không có chuyện gì!” Giọng nói của hắn ở ngay bên tai ta thì thầm: “Không kẻ nào có thể làm tổn thương nàng.”

“Thị vệ sắp đến rồi.” Giọng nói của Hoắc Dương từ xa truyền tới, ta ngẩng đầu, thì ra hắn đứng bên cạnh cửa, căn bản không nhìn sang bên này.

Trên thân ta quấn, chính là y phục Lâm Phóng, mà y phục của hắn, thì ra toàn thân ta đã … Ta vừa thẹn vừa giận, đột nhiên nghiêng đầu, lại nhìn thấy Yến vương ngã ở dưới đất, hai mắt nhắm chặt, hôn mê.

“Hắn có hay không……” Ta khổ sở hỏi.

“Không có!” Lâm Phóng dứt khoát nói, lại thổi một hơi lên mặt của ta, hai mắt đỏ ngầu nhìn ta, gằn từng chữ: “Nàng là của ta, không kẻ nào có thể đoạt đi.” Nói tới đây, hắn nâng ta dậy, đem đao nhét vào trong tay ta: “Giết hắn!”

Ta cầm đao, đi đến trước mặt Yến vương, đá hắn một cước. Hắn thế nhưng lại khoa trương tỉnh dậy, tức giận trừng ta: “Các ngươi…… không muốn sống nữa …… Ta là Yến vương! Các ngươi muốn cùng Yến quốc tuyên chiến sao?”

Ta thật muốn đem hắn chém thành hai khúc, thế nhưng tay cầm đao, lại không thể động.

Tên cầm thú này, hắn là cầm thú! Nhưng cũng là Yến vương, hắn, giết không được.

Phía sau Lâm Phóng lại lạnh lùng nói: “Động thủ.”

Ta quay đầu, trong lòng đau khổ vạn phần: “Lâm Phóng, hắn là Yến vương! Chúng ta không thể……”

Lâm Phóng cười lạnh nói: “Hắn khi dễ nàng như thế, ai quan tâm hắn Yến vương hay cẩu vương, hôm nay cho dù đó là Đại Tấn Hoàng đế, ta cũng muốn giết!” Ta cắn răng, lắc lắc đầu. Lâm Phóng liếc nhìn ta, có chút tức giận.

Đây là lần lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phóng không khống chế được mình như thế.

Không đợi ta nói chuyện, Lâm Phóng đã đến trước ta: “Tránh ra!”

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết, trong lòng ta run lên, lại thấy Lâm Phóng liên tục giơ tay chém xuống, Yến vương vẫn kêu thảm thiết. Ta xoay người sang chỗ khác, không cách nào nhìn nữa.

Rất nhanh, không nghe thấy thanh âm của Yến vương nữa.

Lâm Phóng dùng vạt áo đầy máu tươi xoa xoa tay, đi tới đối diện. Hắn đem y phục của ta đưa cho ta. Ta đi đến phía sau màn trướng, mặc quần áo. Hắn hướng ta vươn tay, ta cầm thật chặt tay của hắn, hai người cầm tay, đi ra khỏi gian phòng đáng sợ kia. Ta cố gắng hết sức không quay đầu nhìn lại, thân thể không nhìn rõ diện mạo đầy huyết nhục ở góc tường. Yến vương nổi danh thiên hạ, chinh chiến trên sa trường hai mươi năm, khiến cho Đại Tấn không dám vọng động Yến vương, cứ như vậy mà chết, tại chính vương cung của mình.

“Lâm Phóng, đây là cái bẫy.” Ta run giọng nói, tội hành thích vua, chờ đợi chúng ta, sẽ là gì nữa đây?

“Ta biết đây là bẫy.” Lâm Phóng nói: “Mộ Dung Huân cố ý dẫn ta tới nơi này, chính là muốn ta thấy Yến vương mưu đồ nhục nhã nàng.”

“Vậy sao ngươi còn giết Yến vương?” Ta khóc ròng nói.

“Vậy thì thế nào?” Lâm Phóng sắc mặt như cũ khiến cho người ta ngạt thở, “Nhục nhã thê tử ta! Bọn hắn cho rằng ta Lâm Phóng, không dám giết hết Mộ Dung thị sao?”

Hoắc Dương đón tiếp, quan tâm nhìn ta. Ta nghĩ ta thật sự bị dọa sợ, tuy rằng chân khí trong cơ thể đã có thể vận hành không bị ngăn trở, nhưng tay xách đao vẫn còn phát run.

Hoắc Dương đẩy cửa ra.

Ngoài cửa, đuốc cháy chập chờn, Hoàng Vương đang đứng sau ánh lửa, lẳng lặng nhìn chúng ta, Trầm Yên Chi đứng ở bên cạnh hắn. Dầy đặc thị vệ trong tay cầm cung tên, nhắm hướng chúng ta.

“Bắt lấy!” Hoàng Vương lạnh lùng nói.

“Vâng!” Bọn thị vệ đồng thanh đáp, khí thế bức người.

Đã lường trước đây là một trận ác chiến! Ta cùng Hoắc Dương một trái một phải, ngang đao mà chống đỡ.

Không có mũi tên, thế nhưng không có mũi tên bắn tới đây.

Ta trơ mắt nhìn mấy chục mũi tên chuyển hướng, nhắm thẳng vào một người khác ở hành lang uốn khúc.

“Mộ Dung Huân ám sát vương thượng, táng tận lương tâm, ta thay mặt ngàn vạn con dân Đại Yến! Lệnh các ngươi, ngay tại chỗ đánh chết! Thay vương thượng báo thù!”

Vô số tên dài do sắt luyện chế, nhất tề hướng bắn lên người kia. Chỉ nghe hắn ta cố gắng gầm lên giận dữ: “Mộ Dung Hoàng! Ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ!”

Nhưng mà hắn không thể phát ra âm thanh lần nữa, hắn bay lên không muốn đào thoát, lại bị bọn thị vệ bắn thành con nhím, ngã xuống trên mặt đất,tắt thở.

Mộ Dung Hoàng chậm rãi đi tới, không nhìn chúng ta, lập tức đi vào trong phòng. Trầm Yên Chi ngừng lại bên cạnh ta, cầm thật chặt đôi tay ta.

Nửa khắc sau, truyền tới giọng nói bi thương của Mộ Dung Hoàng: “Phụ vương! Phụ vương! Người chết thật thảm! Hài nhi đã thay người giết tên nghiệt súc kia, mong người ngủ yên!”

Tiếng khóc của hắn kinh thiên bi thương, ngoài cửa thị vệ trầm mặc như điêu khắc. Chúng ta từ gian phòng này đi ra, Yến vương liền chết thảm trong phòng. Nhưng mà hắn lại cứng rắn đem tội này đổ lên đầu đệ đệ của hắn Mộ Dung Huân, đổi trắng thay đen.

Trong một ngày, trời đất nghịch chuyển. Mộ Dung Đạt, Mộ Dung Huân lần lượt bị giết, người thừa kế vương vị chỉ còn lại một mình Mộ Dung Hoàng. Mà bí mật chúng ta chính tay đâm chết Yến vương, cũng nắm giữ ở trong tay Mộ Dung Hoàng.

Ta chỉ cảm thấy từng đợt, hàn ý thấu xương.

———————-

Đêm nay, trong ngoài vương cung, trong ngoài thành Thổ Cận, loạn thành một đoàn. Đêm nay, Mộ Dung Hoàng khởi xướng một màn tàn sát tanh máu nhất trong lịch sử Yến quốc, vương cung quý tộc, ngoại thích thần công, một đêm này ít nhiều mất mạng. Thời khắc này, hắn đương nhiên không có thời gian bận tâm đến chúng ta.

Chúng ta bị đưa tới một thiền điện ở vương cung không người để đợi, Trầm Yên Chi cũng ở bên chúng ta. Hoắc Dương ra ngoài tìm kiếm cũng trở về, hướng về ta lắc đầu. Thì ra trong ngoài vương cung đã bị quân đội của Mộ Dung Hoàng vây giữ chật như nêm cối, mà Tiểu Lam, cùng với các thủ hạ khác, cắt đứt liên lạc, đoán chừng đã bị chế phục.

Bình tĩnh mà xem xét, ta, Hoắc Dương mang theo Lâm Phóng, thoát khỏi vương cung này, dễ như trở bàn tay. Nhưng mà sinh mạng của các huynh đệ khác, chúng ta bỏ không được.

Lâm Phóng mặt vẫn căng như cũ, từ lúc nãy bắt đầu, hắn vẫn nắm chặt tay của ta, lúc này, càng không để ý đến Hoắc Dương, Trầm Yên Chi đang ở một bên, một tay vẫn ôm chặt ta, để ta ngồi ở bên cạnh hắn.

Đứa bé trong bụng Trầm Yên Chi không có chuyện gì, chẳng qua là Mộ Dung Huân lấy cớ để ta vào cung.

“Nhân sâm vạn năm, đó là do Mộ Dung Hoàng sắp xếp.” Lâm Phóng nói: “Kỳ thật từ khi nhân sâm bị đoạt, ta đã hoài nghi Mộ Dung Hoàng. Chỉ có thể là quản gia.”

“Cho nên Mộ Dung Đạt cũng là trong kế, cầm nhân sâm có độc, hiến cho vương thượng?” Trầm Yên Chi nói.

Lâm Phóng gật gật đầu: “Bên này, Mộ Dung Huân một lòng lấy lòng vương thượng, dẫn Thanh Hoằng vào cung, hiến cho vương thượng.” Lâm Phóng cúi đầu nhìn ta, “Sau đó bị chúng ta biết, Thanh Hoằng ở chỗ vương thượng. Chúng ta giết Yến vương, vừa lúc thực hiện mục đích giết cha của Mộ Dung Hoàng.”

“Vì sao Mộ Dung Hoàng lại muốn giúp chúng ta, đem giết cha tội danh sắp xếp cho Mộ Dung Huân?” Hoắc Dương hỏi.

Lâm Phóng lạnh lùng nói: “Mộ Dung Huân cũng có quyền thừa kế vương vị, Mộ Dung Hoàng như thế nào có thể buông tha hắn? Nếu như thiên hạ đều biết, Yến vương là do chúng ta giết, Mộ Dung Hoàng có thể không cùng Đại Tấn tuyên chiến sao? Đây không phải kết quả hắn muốn. Vương vị của hắn, còn chưa có vững vàng.”

Tất cả đều rõ ràng. Từ khi vừa mới bắt đầu đây đã là một ván cờ, chúng ta chính là con cờ. Chỉ là không biết, giữ cờ, là Mộ Dung Hoàng hay Lâm Phóng.

“Thanh Hoằng, ta nghĩ vương gia không biết chuyện ngươi bị Mộ Dung Huân đưa vào cung.” Trầm Yên Chi run giọng nói, khuôn mặt nàng trắng bệch, một chút cũng không giống Trầm Yên Chi vui vẻ tối hôm qua.

Mọi người đều không nói chuyện. Trong lòng ta một trận đau xót, không biết nên nói cái gì cho phải. Ta chỉ biết, ta muốn giết Mộ Dung Hoàng — nếu như hắn thực sự là kẻ chủ mưu!

Trầm Yên Chi nôn nóng: “Thực, thực sự! Hắn muốn mưu đoạt vương vị. Nhưng với vị trí của hắn hiện tại, nếu như đoạt không được vương vị, chính là một con đường chết.” Nàng cắn chặt răng: “Thật, tối hôm qua hắn, hắn còn nói với ta, Khải nhi trúng ý ngươi, bảo ta tìm thời gian cùng ngươi nói chuyện, xem ngươi có nguyện ý hay không, làm chính thê của Khải nhi? Ta không nói chuyện của ngươi và Lâm Phóng.”

Ta ngẩn ngơ, Mộ Dung Khải…… Lâm Phóng sắc mặt như cũ rất khó nhìn, ta quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Trầm Yên Chi.

Hoắc Dương thăm hỏi: “Vậy bây giờ xử lý như thế nào?”

Bàn tay đặt trên eo ta bỗng nhiên căng thẳng, Lâm Phóng nhìn thẳng phía trước: “Yên Chi, ngươi hạ thủ được sao?”

Ta có chút không hiểu, lại rõ ràng thấy Trầm Yên Chi run một chút. Nàng cúi thấp đầu, đột nhiên hướng về Lâm Phóng quỳ xuống: “Minh chủ, ta xin thề — nếu như Mộ Dung Hoàng dám thương tổn các ngươi một cọng tóc, ta nhất định khiến hắn chết không toàn thây!”

Lâm Phóng gật gật đầu, phảng phất như không nghe ra giọng nói Trầm Yên Chi run rẩy cùng thống khổ.

Trầm Yên Chi ngẩng đầu, hai mắt trước sau như một sắc bén vô tình. Hình như chú ý đến ánh mắt của ta, nàng nhìn ta, cười khổ nói: “ Ngày đầu tiên đi tới Thổ Cận thành, ta đã bắt đầu hạ độc Mộ Dung Hoàng, Mộ Dung Khải.”

Thì ra là thế! Ta hoảng sợ nhìn Lâm Phóng, thì ra bắt đầu ngày đầu tiên, hắn đã phòng bị Mộ Dung thị!

Đã là nửa đêm, trong vương cung hoảng loạn như cũ, mơ hồ thấy rõ ánh lửa chân trời, pha lẫn tiếng kinh hô không biết của ai. Thủ hạ của Mộ Dung Hoàng mười tên thị vệ vẫn như điêu khắc canh chúng ta trước cửa thiển điện. Trầm Yên Chi đang mang thai, có chút mệt, tựa vào ghế dài ở thiển điện nghỉ tạm, Hoắc Dương ôm đao canh bên trong thiển điện. Lâm Phóng nắm tay ta, dẫn ta đi vào phòng trong.

Lâm Phóng buông tay ra, ta đi vào trong phòng, nhìn quanh bốn phía. Nơi này đoán chừng đã từng là chỗ nghỉ tạm của phi tử, màn giường hồng nhạt, bàn khắc hoa. Bàn trang điểm đặt gương đồng và hộp trang sức, một tầng tro bụi thật dày.

“Phanh” Một tiếng, ta quay đầu, Lâm Phóng đóng cửa phòng lại. Hắn cúi đầu, ngồi xuống ở trước bàn, duỗi tay cởi mũ trên đầu xuống,“đương” một tiếng ném ở trên bàn.

Tác giả có chuyện muốn nói: Nhanh kết thúc, nhanh kết thúc, ha ha ha

Ta muốn viết tác phẩm mới, mọi người thích không?

——

Lần nữa nêu lên, tên gọi của chương này cùng mấy chương trước có chút sai lầm, mọi người đọc lúc chú ý.

Mộ Dung Huân là đệ đệ của Mộ Dung Hoàng, cũng là người dẫn Thanh Hoằng tiến cung, trong chương này chết.

Mộ Dung Khải là cháu của Mộ Dung Hoàng, có chỗ viết thành Mộ Dung Khác.

Mọi người chú ý.

Chủ yếu là thời gian viết quá dài, chính mình cũng quên mất tên của nhân vật. “mồ hôi – ing”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương