Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn
-
Chương 36: Lâm phóng
“Các ngươi hộ tống minh chủ đi trước!” Giọng nói của Lục sư đệ truyền tới, nháy mắt hắn đã cùng hơn mười người chiến đấu thành một đoàn. Ta cắn răng, cùng hai hộ vệ nữa vây bên người Lâm Phóng, thúc ngựa chạy như bay vào sâu trong rừng rậm.
Ta bây giờ không còn là Chiến Thanh Hoằng hiếu chiến như lúc mới bước chân vào võ lâm nữa, lực lượng giữa địch và ta khác nhau rất lớn, ta hiểu loại tình huống này, quan trọng nhất chính là bảo hộ Lâm Phóng.
Dù phải hy sinh tất cả mọi người, Tiểu Lam, Lục sư đệ, La Vũ hay chính bản thân ta.
Bởi vì Lâm Phóng chính là võ lâm Giang Đông.
Phía sau, tiếng giết chóc ngày càng lớn dần.
Đám người Lục sư đệ, kềm chế được đại bộ phận đối phương. Nhưng người truy kích chúng ta vẫn đông đảo như cũ. Chúng ta không thể không bỏ ngựa lẩn sâu vào trong núi rừng.
Ngày đã ngả về tây, nhưng còn cách thời gian trời tối rất dài. Kẻ thù dường như giỏi về thuật truy kích, tựa tận lực đem chúng ta ép đến đường cùng, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa. Rừng rậm lớn như vậy, cho dù chúng ta có ẩn nấp ra sao, thậm chí chúng ta đã một lần cho rằng cắt đuôi được bọn hắn. Nhưng không đến thời gian một nén nhang, lại nghe thấy bước chân tiếng của bọn họ.
Như ác mộng dây dưa không ngừng, như mãnh thú rượt đuổi không ngừng.
Gã hộ vệ thứ hai hướng về chúng ta vừa chắp tay: “Minh chủ, hộ pháp, bảo trọng!” Sắc mặt hắn nặng nề nghiêm túc rút ra song đao, đan chéo ở trước ngực, xoay người khom trước mặt chúng ta, thấp giọng quát: “Các ngươi nhanh đi!”
Gã hộ vệ đầu tiên, nửa canh giờ trước, đã lưu lại chặn đánh quân địch, che dấu ba người chúng ta. Bây giờ, chỉ dư lại một hộ vệ này hắn cũng dứt khoát yêu cầu lưu lại — bởi vì tiếng bước chân của kẻ địch đã rất gần!
Ta hít sâu một hơi nói: “Bảo trọng!” Xoay người lại gặp Lâm Phóng gắt gao nhìn bóng lưng hộ vệ này, hai tay nắm chặt.
Ngực ta mơ hồ sinh đau — ta biết, Lâm Phóng trước giờ không nguyện ruồng bỏ đồng bọn chính mình, tuy rằng mỗi người đều đồng ý vì hắn mà chết. Nhưng hôm nay, hắn không rên một tiếng, yên lặng cùng ta chạy trốn, ngầm nhắm mắt bỏ qua từng người từng người ở lại đối đầu với địch. Rõ ràng hắn biết hắn là hi vọng của chúng ta, cho nên hắn chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng Lâm Phóng, trong lòng chắc chắn rất khổ sở!
Ta cảm thấy trong đầu nóng lên, duỗi tay bắt lấy tay hắn. Tay hắn cũng như người, lạnh buốt tận xương.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn ta.
Ta nắm lấy tay hắn thật chặt: “Lâm Phóng, chúng ta đi! Ta sẽ bảo hộ ngươi!”
Lâm Phóng, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, làm người cuối cùng ngã xuống bên cạnh ngươi.
——————–
Trời tối. Chúng ta cũng chạy hết nổi.
Ta hai trốn vào trong một động đá. Chung quanh một mảnh tối đen yên tĩnh. Có phải chúng ta đã tránh thoát rồi?
Ta tựa vào trên vách đá, Lâm Phóng ngồi bên cạnh ta. Ánh trăng âm lãnh từ ngoài cửa động chiếu vào, khiến cho ta cảm thấy một ngày chạy trối chết này có chút không thật.
Rõ ràng buổi sáng mười mấy người chúng ta vẫn còn êm đẹp. Thế nào đến buổi tối, chỉ còn lại hai người?
“Nếu như bọn họ tìm đến nơi này, ta liền ra ngoài dẫn bọn họ rời đi.” Ta không dao động nói. Lâm Phóng không tiếp lời, trong đêm tối, ta có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn đang nhìn ta.
“Lâm Phóng, ta dụ bọn họ rời đi, ngươi hãy theo phía sau nham động này chạy. Vừa nãy ta đã nhìn, phía sau nham động đã là rừng rậm giáp ranh. Nơi này cách Võ Xương đã không đến ba mươi dặm, chỉ cần chạy tới đó là an toàn!”
“Ngươi quên là bây giờ ngươi không thể động võ.” Giọng nói trầm thấp của hắn truyền tới.
“Vừa rồi, không phải đã động rồi sao? Ta không có chuyện gì.” Ta khẳng định. Nửa canh giờ trước, chúng ta rốt cục bị người đuổi kịp, ta ngăn trở giết năm người.
Lâm Phóng tĩnh lại. Trong bóng tối đôi tay lạnh buốt của hắn bỗng nhiên chạm đến ta. Ta ngẩn ngơ, không biết hắn muốn làm gì.
Tay của hắn men theo tay ta, chậm rãi hướng lên trên, đụng đến bờ vai.
Ta không thể nhịn được, kêu rên một tiếng. Hắn thu hồi bàn tay đã ướt đẫm.
Trên vai ta sớm đã bị máu thấm đẫm — đoán chừng vừa rồi trong lúc đánh nhau, miệng vết thương lại vỡ ra. Đầu choáng váng, bờ vai cùng ngực cũng mơ hồ đau đớn.
“Nếu như ngươi chết, một mình ta cũng trốn không thoát.” Hắn nói, “Ta trước giờ không làm loại chuyện lỗ vốn như vậy.”
Ngươi nói đúng Lâm Phóng, kỳ thật ta bây giờ một chiêu cũng không dùng được. Nhưng Lâm Phóng, chúng ta phải xử lý như thế nào? Chờ chết sao?
Bóng đêm càng lúc càng sâu, trăng sáng cũng ẩn vào tầng mây. Trong bóng tối khôn cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai chúng ta.
Không biết trải qua bao lâu. Có lẽ là nửa đêm, có lẽ đã sáng sớm.
Ta đột nhiên mở to mắt, thấy chân trời xa vời có mấy ngôi sao nhỏ, ánh trăng mơ hồ lẳng lặng chiếu rọi trên nền đất.
Dường như lại có tiếng bước chân truyền tới, đúng là âm hồn không tán. Tựa hồ ngay bên ngoài chỉ cách cửa động mấy trượng.
Ta cảm thấy ta thật không ổn, kẻ địch đến gần như vậy ta mới bừng tỉnh!
Ta nén khí muốn đứng dậy, lại bị đầu vai đau nhức cùng lồng ngực tắc nghẽn kiềm hãm, toàn bộ trước mắt biến thành màu đen. Ta cảm thấy lòng mình đột nhiên run lên — ta bây giờ thực sự không có sức chống trả sao?
Trong bóng tối, có người đè lại tay của ta.
“Thanh Hoằng, nhớ kỹ, ngươi phải sống sót ra ngoài.” Giọng nói của hắn chưa bao giờ ôn hòa như vậy, ta tuy rằng nhìn không thấy mặt hắn nhưng trong đầu lại không khống chế được nghĩ đến đại hội võ lâm ngày ấy, hắn tinh khiết như hoa sen chậm rãi tươi cười.
“Ngươi điên rồi!” Ta lẩm bẩm nói, nhẹ nhàng nhắc lên Quyết.
Tay của hắn thuận theo tay của ta, bắt lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút ra.
Trong bóng tối có tiếng cười trầm thấp mang theo sự sủng nịch giống như cha ta: “Lúc này, Thanh Hoằng không cần cười nhạo ta dùng tư thế cầm bút để cầm kiếm.”
“Ta nói, ngươi điên rồi?” Ta lặp lại một lần nữa, duỗi tay muốn đoạt lại kiếm, lại bị hắn thuận tay vùng ra, nhẹ nhàng vòng tay ôm ta vào trong ngực, ta thế nhưng lại không thể nhúc nhích. Hắn không có võ công nhưng so với bất kỳ người có võ công nào chế trụ ta còn dễ dàng hơn.
Hắn nói nhỏ: “Bọn hắn sẽ không giết ta. Ngươi biết rõ là chỉ có ngươi chạy thoát, mới có thể trở về tìm viện binh đến cứu ta. Coi như Thanh Hoằng bị thương cũng vẫn còn tốt hơn một Lâm Phóng khoẻ mạnh!”
Ngữ khí của hắn dịu dàng như vậy, nhưng ta có cảm giác trong lòng hắn chỉ có cô đơn.
Ta gắt gao ôm lấy hắn. Hắn vùi đầu ở hõm vai ta, ta nghe thấy hắn ở trong tóc đen của ta hít vào một hơi thật sâu: “Bảo trọng, Thanh Hoằng.”
Hắn nói: bảo trọng, Thanh Hoằng.
Nước mắt của ta nháy mắt trào ra, ngực một trận đau nhức.
Sau khi tới Kinh Châu, ta một giọt nước mắt cũng không rơi. Dù ngày đó quân Đỗ Tăng vây thành tính mệnh một sớm một chiều, ta vẫn không khóc; dù thật lâu không thấy tin tức của Ôn Hựu, trong lòng sớm đã nghĩ đến vô số loại phán đoán đáng sợ, ta đều không khóc.
Nhưng bây giờ, thế nào lại yên lặng chảy nước mắt, ta bắt lấy vạt áo của hắn, không nhẫn tâm buông ra!
Hắn là Lâm Phóng, là minh chủ của chúng ta, là Minh Uy tướng quân triều đình ngự ban, người thống nhất võ lâm Giang Đông khiến cho anh hùng trong thiên hạ nghe danh đã sợ mất mật! Người kiên định dẫn chúng ta nhập ngũ ngoan cố chống cự quân đội Đỗ Tăng!
Ta sao có thể để cho hắn đi đến chỗ chết?
Lâm Phóng ôm ta khẽ động, dường như phát hiện ra tâm tư của ta, ngữ khí trở nên lãnh đạm nói: “Ngươi quên chính mình đã thề trước mặt ta điều gì sao?”
Nhớ được.
Tuyệt đối không lừa gạt, tuyệt đối không trái ngược mệnh lệnh của ngươi.
Lâm Phóng buông tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của ta, cầm lấy kiếm, đi về hướng cửa động.
Đi đến cửa động, giữa ánh trăng sáng, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn ta lần cuối cùng, lộ ra nụ cười quen thuộc. Vân đạm phong khinh như thế khiến cho người khác ngưỡng mộ cùng quý mến.
Thân ảnh của hắn ẩn vào trong bóng đêm.
Không bao lâu, trong rừng mơ hồ truyền tới tiếng kinh hô. Giọng nói xa xôi ấy lại giống như một cây châm, chọc đến lỗ tai, khiến toàn thân ta run rẩy.
Thể lực khôi phục một chút, ta chậm rãi đứng lên. Chỉ thấy tận sâu trong phía tây của cánh rừng, mơ hồ có ánh lửa — Lâm Phóng thế nhưng, có khả năng một mình chạy xa như vậy!
Trong bóng đêm mơ hồ truyền tới một số tiếng hô to kiềm chế hưng phấn.
“Bắt lấy hắn! Ha ha!”
“Đừng hòng chạy!”
……
Phía đông, một mảnh yên tĩnh, đoán chừng toàn bộ sự chú ý đều bị phía tây dẫn đi. Ta cắn chặt răng, nhẹ nhàng đi vào rừng cây phía đông.
Trong đầu chỉ có một ý niệm: Mau mau đi Võ Xương tìm viện binh! Mau lên!
Ta mới chạy đi hơn một trượng, liền dừng lại.
Chậm rãi xoay người, nghe thấy ở nơi xa có người hô lên: “Bắt lấy !”
Cách xa như vậy, không hiểu vì sao, ta nghe được rõ ràng như vậy.
Ta nhìn rừng cây trước mặt lặng yên giống như chết, ba mươi dặm ngoài đó, là Võ Xương.
Ta thình lình lại nghe thấy một tiếng rên đau đớn, đó là thanh âm của Lâm Phóng. Cách xa như vậy, nhưng ta khẳng định đó chính là là thanh âm của hắn. Hắn vốn là một người luôn nhẫn nhịn, một khi đã rên lên, nhất định là vô cùng đau đớn!
Ta càng thêm gắng sức lắng nghe, sau đó rốt cuộc không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa, phảng phất như mới vừa rồi, chỉ là ảo giác của ta!
Rừng rậm vù vù tiếng gió, cùng bóng cây loang lổ, khiến lối đi đan vào đến kỳ quái đáng sợ. Lâm Phóng, còn có những kẻ truy kích kia dường như đều biến mất trong rừng rậm. Chỉ khi tỉ mỉ nhìn ra phía xa mới có thể thấy ánh đuốc lờ mờ.
Ta cười khổ, Lâm Phóng, ngươi cho rằng ngươi là cái gì, là người nhà của ta? Tại sao nghe thấy một tiếng rên của ngươi, trong lòng ta cũng đại loạn! Ngươi cùng ta, cư nhiên đều cho rằng, ta còn có thể một mình chạy trốn!
Ngươi là minh chủ võ lâm, ta nguyện trung thành với ngươi!
Ngươi cũng không nói, nếu như ta đến được Võ Xương mà ngươi lại mất mạng, ta phải làm thế nào? Đỗ Tăng hung tàn khát máu, ngươi và ta đều sớm nghe qua. Nhưng ngươi, hoàn toàn không có võ công!
Sao sáng cùng trắng xám bạc lãnh lẽo treo trên đỉnh đầu, phía sau rừng rậm trong gió gào thét thê lương.
Ta xoay người, đầu vai và lồng ngực đều đã chết lặng. Rút ra dao găm trong giày, chạy vội.
Lâm Phóng, cố gắng của ta bây giờ sẽ không vô ích đúng không? Nếu như ta bây giờ chạy đi, có thể sống tạm thêm mấy ngày. Nhưng vô luận ra sao, ta không thể bỏ qua ngươi không để ý!
Ta nghĩ ta cũng điên rồi. Rõ ràng là đi đến chỗ chết, trong lòng lại dâng lên cảm giác an tâm vui mừng.
——————
Xa xa, liền nhìn thấy hơn mười người đang đứng ở trong rừng, ta nhẹ nhàng đi tới gần. Bóng đêm tối như thế, nhưng ta liếc mắt đã nhận ra, đứng giữa đám người chính là Lâm Phóng. Dưới ánh lửa, mơ hồ thấy rõ một gương mặt tuấn tú trầm như nước.
Một nam tử cao lớn đi đến trước mặt Lâm Phóng, hừ một tiếng nói: “Đây chính là Võ Lâm minh chủ Giang Đông? Đúng là một tên tiểu bạch kiểm!”
Bên cạnh một người nam tử cười nói: “Đem hắn giao cho nguyên soái, cũng là công lớn. Chính là ả đàn bà kia, còn chưa bắt được.”
Nam tử cao lớn cười nói: “Yên tâm, chúng ta như vậy nhiều người, cô ta tất không trốn thoát khỏi khu rừng này.” Hắn tới gần Lâm Phóng vươn tay, nắm lấy cằm Lâm Phóng.
“Ồ, bộ dạng thực sự không tệ.” Nam ấy cười nói, duỗi tay sờ soạng trên mặt Lâm Phóng.
“Buông tay.” Giọng nói Lâm Phóng vẫn rất bình tĩnh. Tuy rằng ta nhìn không rõ thần sắc của hắn, lại đoán được lúc này hắn hẳn là một bộ dạng không giận mà uy!
Nam tử cao lớn kia ngẩn ra, mắng: “Mẹ ngươi, vẫn còn cứng đầu sao?”
Hai người bên cạnh Lâm Phóng bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay của hắn, Lâm Phóng không có giãy dụa. Nam tử cao lớn đột nhiên ra quyền, hung hăng đánh trúng bụng Lâm Phóng, phát ra tiếng vang nặng nề.
Trong đầu ta, dường như có cái gì nháy mắt vỡ vụn……
Mơ hồ nghe thấy hắn kêu rên một tiếng, thân thể gập xuống hơn phân nửa, đầu cũng cúi thấp. Đám người ấy cười ha ha, nam tử cao lớn kia vươn tay, túm lấy búi tóc của Lâm Phóng, nhấc lên mặt của hắn.
Khuôn mặt trắng bệch như tuyết, lại vẫn bất khuất. Khóe môi vương máu đỏ tươi, phảng phất như máu khắc trên tuyết, nhìn thấy ghê người!
Ta chưa kịp đem những thứ sụp đổ trong đầu thu dọn, thân thể đã động trước.
Ta dùng khí lực toàn thân, vụt đến phía sau nam tử cao lớn kia, chung quanh đám người một mảnh kinh hô.
Dao găm của ta, xuy một tiếng đâm vào lưng của hắn. Hắn thậm chí ngay cả tiếng hô cứu cũng không kịp phát ra.
“Ta nhìn xem các ngươi ai dám đả thương hắn?” Ta hướng về phía hai kẻ đang giữ Lâm Phóng, giơ lên dao găm.
Ta bây giờ không còn là Chiến Thanh Hoằng hiếu chiến như lúc mới bước chân vào võ lâm nữa, lực lượng giữa địch và ta khác nhau rất lớn, ta hiểu loại tình huống này, quan trọng nhất chính là bảo hộ Lâm Phóng.
Dù phải hy sinh tất cả mọi người, Tiểu Lam, Lục sư đệ, La Vũ hay chính bản thân ta.
Bởi vì Lâm Phóng chính là võ lâm Giang Đông.
Phía sau, tiếng giết chóc ngày càng lớn dần.
Đám người Lục sư đệ, kềm chế được đại bộ phận đối phương. Nhưng người truy kích chúng ta vẫn đông đảo như cũ. Chúng ta không thể không bỏ ngựa lẩn sâu vào trong núi rừng.
Ngày đã ngả về tây, nhưng còn cách thời gian trời tối rất dài. Kẻ thù dường như giỏi về thuật truy kích, tựa tận lực đem chúng ta ép đến đường cùng, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa. Rừng rậm lớn như vậy, cho dù chúng ta có ẩn nấp ra sao, thậm chí chúng ta đã một lần cho rằng cắt đuôi được bọn hắn. Nhưng không đến thời gian một nén nhang, lại nghe thấy bước chân tiếng của bọn họ.
Như ác mộng dây dưa không ngừng, như mãnh thú rượt đuổi không ngừng.
Gã hộ vệ thứ hai hướng về chúng ta vừa chắp tay: “Minh chủ, hộ pháp, bảo trọng!” Sắc mặt hắn nặng nề nghiêm túc rút ra song đao, đan chéo ở trước ngực, xoay người khom trước mặt chúng ta, thấp giọng quát: “Các ngươi nhanh đi!”
Gã hộ vệ đầu tiên, nửa canh giờ trước, đã lưu lại chặn đánh quân địch, che dấu ba người chúng ta. Bây giờ, chỉ dư lại một hộ vệ này hắn cũng dứt khoát yêu cầu lưu lại — bởi vì tiếng bước chân của kẻ địch đã rất gần!
Ta hít sâu một hơi nói: “Bảo trọng!” Xoay người lại gặp Lâm Phóng gắt gao nhìn bóng lưng hộ vệ này, hai tay nắm chặt.
Ngực ta mơ hồ sinh đau — ta biết, Lâm Phóng trước giờ không nguyện ruồng bỏ đồng bọn chính mình, tuy rằng mỗi người đều đồng ý vì hắn mà chết. Nhưng hôm nay, hắn không rên một tiếng, yên lặng cùng ta chạy trốn, ngầm nhắm mắt bỏ qua từng người từng người ở lại đối đầu với địch. Rõ ràng hắn biết hắn là hi vọng của chúng ta, cho nên hắn chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng Lâm Phóng, trong lòng chắc chắn rất khổ sở!
Ta cảm thấy trong đầu nóng lên, duỗi tay bắt lấy tay hắn. Tay hắn cũng như người, lạnh buốt tận xương.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn ta.
Ta nắm lấy tay hắn thật chặt: “Lâm Phóng, chúng ta đi! Ta sẽ bảo hộ ngươi!”
Lâm Phóng, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, làm người cuối cùng ngã xuống bên cạnh ngươi.
——————–
Trời tối. Chúng ta cũng chạy hết nổi.
Ta hai trốn vào trong một động đá. Chung quanh một mảnh tối đen yên tĩnh. Có phải chúng ta đã tránh thoát rồi?
Ta tựa vào trên vách đá, Lâm Phóng ngồi bên cạnh ta. Ánh trăng âm lãnh từ ngoài cửa động chiếu vào, khiến cho ta cảm thấy một ngày chạy trối chết này có chút không thật.
Rõ ràng buổi sáng mười mấy người chúng ta vẫn còn êm đẹp. Thế nào đến buổi tối, chỉ còn lại hai người?
“Nếu như bọn họ tìm đến nơi này, ta liền ra ngoài dẫn bọn họ rời đi.” Ta không dao động nói. Lâm Phóng không tiếp lời, trong đêm tối, ta có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn đang nhìn ta.
“Lâm Phóng, ta dụ bọn họ rời đi, ngươi hãy theo phía sau nham động này chạy. Vừa nãy ta đã nhìn, phía sau nham động đã là rừng rậm giáp ranh. Nơi này cách Võ Xương đã không đến ba mươi dặm, chỉ cần chạy tới đó là an toàn!”
“Ngươi quên là bây giờ ngươi không thể động võ.” Giọng nói trầm thấp của hắn truyền tới.
“Vừa rồi, không phải đã động rồi sao? Ta không có chuyện gì.” Ta khẳng định. Nửa canh giờ trước, chúng ta rốt cục bị người đuổi kịp, ta ngăn trở giết năm người.
Lâm Phóng tĩnh lại. Trong bóng tối đôi tay lạnh buốt của hắn bỗng nhiên chạm đến ta. Ta ngẩn ngơ, không biết hắn muốn làm gì.
Tay của hắn men theo tay ta, chậm rãi hướng lên trên, đụng đến bờ vai.
Ta không thể nhịn được, kêu rên một tiếng. Hắn thu hồi bàn tay đã ướt đẫm.
Trên vai ta sớm đã bị máu thấm đẫm — đoán chừng vừa rồi trong lúc đánh nhau, miệng vết thương lại vỡ ra. Đầu choáng váng, bờ vai cùng ngực cũng mơ hồ đau đớn.
“Nếu như ngươi chết, một mình ta cũng trốn không thoát.” Hắn nói, “Ta trước giờ không làm loại chuyện lỗ vốn như vậy.”
Ngươi nói đúng Lâm Phóng, kỳ thật ta bây giờ một chiêu cũng không dùng được. Nhưng Lâm Phóng, chúng ta phải xử lý như thế nào? Chờ chết sao?
Bóng đêm càng lúc càng sâu, trăng sáng cũng ẩn vào tầng mây. Trong bóng tối khôn cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai chúng ta.
Không biết trải qua bao lâu. Có lẽ là nửa đêm, có lẽ đã sáng sớm.
Ta đột nhiên mở to mắt, thấy chân trời xa vời có mấy ngôi sao nhỏ, ánh trăng mơ hồ lẳng lặng chiếu rọi trên nền đất.
Dường như lại có tiếng bước chân truyền tới, đúng là âm hồn không tán. Tựa hồ ngay bên ngoài chỉ cách cửa động mấy trượng.
Ta cảm thấy ta thật không ổn, kẻ địch đến gần như vậy ta mới bừng tỉnh!
Ta nén khí muốn đứng dậy, lại bị đầu vai đau nhức cùng lồng ngực tắc nghẽn kiềm hãm, toàn bộ trước mắt biến thành màu đen. Ta cảm thấy lòng mình đột nhiên run lên — ta bây giờ thực sự không có sức chống trả sao?
Trong bóng tối, có người đè lại tay của ta.
“Thanh Hoằng, nhớ kỹ, ngươi phải sống sót ra ngoài.” Giọng nói của hắn chưa bao giờ ôn hòa như vậy, ta tuy rằng nhìn không thấy mặt hắn nhưng trong đầu lại không khống chế được nghĩ đến đại hội võ lâm ngày ấy, hắn tinh khiết như hoa sen chậm rãi tươi cười.
“Ngươi điên rồi!” Ta lẩm bẩm nói, nhẹ nhàng nhắc lên Quyết.
Tay của hắn thuận theo tay của ta, bắt lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút ra.
Trong bóng tối có tiếng cười trầm thấp mang theo sự sủng nịch giống như cha ta: “Lúc này, Thanh Hoằng không cần cười nhạo ta dùng tư thế cầm bút để cầm kiếm.”
“Ta nói, ngươi điên rồi?” Ta lặp lại một lần nữa, duỗi tay muốn đoạt lại kiếm, lại bị hắn thuận tay vùng ra, nhẹ nhàng vòng tay ôm ta vào trong ngực, ta thế nhưng lại không thể nhúc nhích. Hắn không có võ công nhưng so với bất kỳ người có võ công nào chế trụ ta còn dễ dàng hơn.
Hắn nói nhỏ: “Bọn hắn sẽ không giết ta. Ngươi biết rõ là chỉ có ngươi chạy thoát, mới có thể trở về tìm viện binh đến cứu ta. Coi như Thanh Hoằng bị thương cũng vẫn còn tốt hơn một Lâm Phóng khoẻ mạnh!”
Ngữ khí của hắn dịu dàng như vậy, nhưng ta có cảm giác trong lòng hắn chỉ có cô đơn.
Ta gắt gao ôm lấy hắn. Hắn vùi đầu ở hõm vai ta, ta nghe thấy hắn ở trong tóc đen của ta hít vào một hơi thật sâu: “Bảo trọng, Thanh Hoằng.”
Hắn nói: bảo trọng, Thanh Hoằng.
Nước mắt của ta nháy mắt trào ra, ngực một trận đau nhức.
Sau khi tới Kinh Châu, ta một giọt nước mắt cũng không rơi. Dù ngày đó quân Đỗ Tăng vây thành tính mệnh một sớm một chiều, ta vẫn không khóc; dù thật lâu không thấy tin tức của Ôn Hựu, trong lòng sớm đã nghĩ đến vô số loại phán đoán đáng sợ, ta đều không khóc.
Nhưng bây giờ, thế nào lại yên lặng chảy nước mắt, ta bắt lấy vạt áo của hắn, không nhẫn tâm buông ra!
Hắn là Lâm Phóng, là minh chủ của chúng ta, là Minh Uy tướng quân triều đình ngự ban, người thống nhất võ lâm Giang Đông khiến cho anh hùng trong thiên hạ nghe danh đã sợ mất mật! Người kiên định dẫn chúng ta nhập ngũ ngoan cố chống cự quân đội Đỗ Tăng!
Ta sao có thể để cho hắn đi đến chỗ chết?
Lâm Phóng ôm ta khẽ động, dường như phát hiện ra tâm tư của ta, ngữ khí trở nên lãnh đạm nói: “Ngươi quên chính mình đã thề trước mặt ta điều gì sao?”
Nhớ được.
Tuyệt đối không lừa gạt, tuyệt đối không trái ngược mệnh lệnh của ngươi.
Lâm Phóng buông tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của ta, cầm lấy kiếm, đi về hướng cửa động.
Đi đến cửa động, giữa ánh trăng sáng, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn ta lần cuối cùng, lộ ra nụ cười quen thuộc. Vân đạm phong khinh như thế khiến cho người khác ngưỡng mộ cùng quý mến.
Thân ảnh của hắn ẩn vào trong bóng đêm.
Không bao lâu, trong rừng mơ hồ truyền tới tiếng kinh hô. Giọng nói xa xôi ấy lại giống như một cây châm, chọc đến lỗ tai, khiến toàn thân ta run rẩy.
Thể lực khôi phục một chút, ta chậm rãi đứng lên. Chỉ thấy tận sâu trong phía tây của cánh rừng, mơ hồ có ánh lửa — Lâm Phóng thế nhưng, có khả năng một mình chạy xa như vậy!
Trong bóng đêm mơ hồ truyền tới một số tiếng hô to kiềm chế hưng phấn.
“Bắt lấy hắn! Ha ha!”
“Đừng hòng chạy!”
……
Phía đông, một mảnh yên tĩnh, đoán chừng toàn bộ sự chú ý đều bị phía tây dẫn đi. Ta cắn chặt răng, nhẹ nhàng đi vào rừng cây phía đông.
Trong đầu chỉ có một ý niệm: Mau mau đi Võ Xương tìm viện binh! Mau lên!
Ta mới chạy đi hơn một trượng, liền dừng lại.
Chậm rãi xoay người, nghe thấy ở nơi xa có người hô lên: “Bắt lấy !”
Cách xa như vậy, không hiểu vì sao, ta nghe được rõ ràng như vậy.
Ta nhìn rừng cây trước mặt lặng yên giống như chết, ba mươi dặm ngoài đó, là Võ Xương.
Ta thình lình lại nghe thấy một tiếng rên đau đớn, đó là thanh âm của Lâm Phóng. Cách xa như vậy, nhưng ta khẳng định đó chính là là thanh âm của hắn. Hắn vốn là một người luôn nhẫn nhịn, một khi đã rên lên, nhất định là vô cùng đau đớn!
Ta càng thêm gắng sức lắng nghe, sau đó rốt cuộc không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa, phảng phất như mới vừa rồi, chỉ là ảo giác của ta!
Rừng rậm vù vù tiếng gió, cùng bóng cây loang lổ, khiến lối đi đan vào đến kỳ quái đáng sợ. Lâm Phóng, còn có những kẻ truy kích kia dường như đều biến mất trong rừng rậm. Chỉ khi tỉ mỉ nhìn ra phía xa mới có thể thấy ánh đuốc lờ mờ.
Ta cười khổ, Lâm Phóng, ngươi cho rằng ngươi là cái gì, là người nhà của ta? Tại sao nghe thấy một tiếng rên của ngươi, trong lòng ta cũng đại loạn! Ngươi cùng ta, cư nhiên đều cho rằng, ta còn có thể một mình chạy trốn!
Ngươi là minh chủ võ lâm, ta nguyện trung thành với ngươi!
Ngươi cũng không nói, nếu như ta đến được Võ Xương mà ngươi lại mất mạng, ta phải làm thế nào? Đỗ Tăng hung tàn khát máu, ngươi và ta đều sớm nghe qua. Nhưng ngươi, hoàn toàn không có võ công!
Sao sáng cùng trắng xám bạc lãnh lẽo treo trên đỉnh đầu, phía sau rừng rậm trong gió gào thét thê lương.
Ta xoay người, đầu vai và lồng ngực đều đã chết lặng. Rút ra dao găm trong giày, chạy vội.
Lâm Phóng, cố gắng của ta bây giờ sẽ không vô ích đúng không? Nếu như ta bây giờ chạy đi, có thể sống tạm thêm mấy ngày. Nhưng vô luận ra sao, ta không thể bỏ qua ngươi không để ý!
Ta nghĩ ta cũng điên rồi. Rõ ràng là đi đến chỗ chết, trong lòng lại dâng lên cảm giác an tâm vui mừng.
——————
Xa xa, liền nhìn thấy hơn mười người đang đứng ở trong rừng, ta nhẹ nhàng đi tới gần. Bóng đêm tối như thế, nhưng ta liếc mắt đã nhận ra, đứng giữa đám người chính là Lâm Phóng. Dưới ánh lửa, mơ hồ thấy rõ một gương mặt tuấn tú trầm như nước.
Một nam tử cao lớn đi đến trước mặt Lâm Phóng, hừ một tiếng nói: “Đây chính là Võ Lâm minh chủ Giang Đông? Đúng là một tên tiểu bạch kiểm!”
Bên cạnh một người nam tử cười nói: “Đem hắn giao cho nguyên soái, cũng là công lớn. Chính là ả đàn bà kia, còn chưa bắt được.”
Nam tử cao lớn cười nói: “Yên tâm, chúng ta như vậy nhiều người, cô ta tất không trốn thoát khỏi khu rừng này.” Hắn tới gần Lâm Phóng vươn tay, nắm lấy cằm Lâm Phóng.
“Ồ, bộ dạng thực sự không tệ.” Nam ấy cười nói, duỗi tay sờ soạng trên mặt Lâm Phóng.
“Buông tay.” Giọng nói Lâm Phóng vẫn rất bình tĩnh. Tuy rằng ta nhìn không rõ thần sắc của hắn, lại đoán được lúc này hắn hẳn là một bộ dạng không giận mà uy!
Nam tử cao lớn kia ngẩn ra, mắng: “Mẹ ngươi, vẫn còn cứng đầu sao?”
Hai người bên cạnh Lâm Phóng bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay của hắn, Lâm Phóng không có giãy dụa. Nam tử cao lớn đột nhiên ra quyền, hung hăng đánh trúng bụng Lâm Phóng, phát ra tiếng vang nặng nề.
Trong đầu ta, dường như có cái gì nháy mắt vỡ vụn……
Mơ hồ nghe thấy hắn kêu rên một tiếng, thân thể gập xuống hơn phân nửa, đầu cũng cúi thấp. Đám người ấy cười ha ha, nam tử cao lớn kia vươn tay, túm lấy búi tóc của Lâm Phóng, nhấc lên mặt của hắn.
Khuôn mặt trắng bệch như tuyết, lại vẫn bất khuất. Khóe môi vương máu đỏ tươi, phảng phất như máu khắc trên tuyết, nhìn thấy ghê người!
Ta chưa kịp đem những thứ sụp đổ trong đầu thu dọn, thân thể đã động trước.
Ta dùng khí lực toàn thân, vụt đến phía sau nam tử cao lớn kia, chung quanh đám người một mảnh kinh hô.
Dao găm của ta, xuy một tiếng đâm vào lưng của hắn. Hắn thậm chí ngay cả tiếng hô cứu cũng không kịp phát ra.
“Ta nhìn xem các ngươi ai dám đả thương hắn?” Ta hướng về phía hai kẻ đang giữ Lâm Phóng, giơ lên dao găm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook