Minh Nguyệt Chiêu Chiêu
-
Chương 6
9
Ta dường như đã ngủ rất lâu.
Trong giấc mơ, ta cứ mơ về quá khứ đó, cố gắng hết sức để thay đổi cái kết nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra lần nữa như một người đứng ngoài cuộc.
Ta như lạc vào một mê cung lặp lại, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được.
Thế nhưng, lần cuối cùng ta mơ thấy hắn, cuối cùng ta cũng nhìn thấy khuôn mặt hắn như mong ước.
Ta nhìn chàng trai trẻ với nụ cười trên môi, đường nét của hắn dần dần rõ ràng hơn, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đó là ai?
Ta vắt óc nghĩ, cuối cùng, ta đã phát hiện ra.
Vì sao người này, lại giống Tôn Diễm đến như vậy?
Cứ như thế ta tỉnh dậy trong cơn sợ hãi. Điều đáng sợ hơn nữa khi ta thức dậy là khi ta vừa mở mắt ra, ta nhìn thấy người đã đánh thức ta.
Vẻ mặt hắn hốc hác, lặng lẽ nằm cạnh giường, những ngón tay đan vào tay ta chặt đến mức phát đau.
Nhưng điều đau đớn nhất không phải là nó mà là vết thương của ta.
Lúc đó tên thái giám hình như đã đâm dao vào bụng ta, không biết vết thương sâu đến đâu.
Nhưng đau lắm.
Nghe thấy tiếng ta hít vào đau đớn, Tôn Diên lập tức tỉnh lại.
Mặc dù cuối cùng ta luôn sợ hãi phải tỉnh dậy nhìn thấy mặt hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn lần nữa, ta không khỏi muốn khóc.
Ta thấy hắn lập tức gọi thái y, sau đó bế ta lên, nghiêng người sang một bên, cho ta uống mấy ngụm nước ấm, hắn nhìn ta chằm chằm, dường như không hiểu ta đang nghĩ gì.
Ta vừa uống nước vừa ngước mắt lên nhìn, vô tình chạm phải ánh mắt hắn.
Đôi mắt như vực sâu, sâu đến nỗi người ta không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Hắn mấp máy môi, khàn giọng nói:
“Ta vốn tưởng nàng chỉ hơi chậm tiêu một chút cho nên không muốn ép buộc. Ta vẫn cho rằng thời gian qua đi, sẽ có một ngày nàng hiểu được tâm ý của ta.”
Hắn nói gì? Ai chậm tiêu chứ!
Ta nghi ngờ hắn đang cố ý chọc tức ta.
"Ta chỉ là một kẻ ngốc."
Hắn đem chiếc cốc đi, ngơ ngác nhìn ta, đôi mắt hơi đỏ lên,
“Suýt chút nữa thì ta đã đã không nhìn thấy nàng rồi.”
Sau đó, hắn nghiêng người về phía trước, ngũ quan phóng đại trước mặt ta, hơi thở nóng bỏng hoàn toàn bao phủ lấy ta, có thứ gì đó ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng ấn vào môi ta.
Khiến ta như nghẹt thở. Một nụ hôn dài như không thể kiềm chế được nữa.
Thật lâu sau, ta mới đẩy hắn ra, cổ họng ta vẫn có chút khô khốc, vết thương cũng đau, nhưng cũng không ngăn cản ta nói.
"Đồ háo sắc."
Ta nói những lời ngớ ngẩn, tựa như nhiều năm trước.
…
Hắn còn chưa kịp nói gì thì thái y đã đến.
Sau đó ta không rõ thái y đã nói gì, đầu óc ta có chút bối rối, cảm giác mọi chuyện đều khác xa với những gì ta nghĩ trước đó. Mọi chuyện dần dần được sáng tỏ.
Thế nên, lúc đó Tôn Diễm nói về người hắn thầm mến.
Chính là ta đây?
Ta cẩn thận nhớ kỹ lại những gì hắn nói.
Cực kỳ tự luyến, thích nịnh nọt người khác.
Cầm kỳ thi họa đều không thông.
Luôn coi ngoại hình của bản thân là số một.
Là đang nói về ta sao? Sao có thể như vậy được!
Vì vậy, sau khi thái y rời đi, ta liền hỏi hắn:
“Vậy chính là ngươi đã cứu ta ở Hộ Quốc tự mấy năm trước sao?”
“Nàng...” Hắn mím môi, vẻ mặt có chút không vui, “Nàng quên hết rồi à?”
KHÔNG……
Người mà ta đã quên không phải là ngươi.
Ta chỉ quên mặt của ngươi thôi.
Ta thành thật khai báo với hắn, nói rằng sau khi về ta bị sốt cao cho nên không thể nhớ được mặt hắn.
“Quả nhiên là vậy” hiện rõ trên mặt hắn.
Sau đó ta hỏi:
"Vậy... đối tượng thầm mến mà chàng nói tối hôm đó, có phải là ta không?"
"Không thì còn ai vào đây chứ? Biển hiệu trước cung chỉ để cho vui sao?"
Hắn thô lỗ trừng mắt nhìn ta, không hề coi ta như một người đang bị bệnh. Trên trán như viết rõ từng chứ: “Nhìn xem, bệnh quá hỏng đầu rồi!”
Thật xấu hổ quá đi... Trước đây ta còn tưởng hắn là đoạn tụ chứ.
Ta còn đặt ra kế hoạch để tác thành cho các ngươi cơ...
Ta hét lên, ngay lập tức vặn lại:
"Vậy chẳng phải chàng cũng thích Thẩm Thanh Hà à? Chàng cũng giữ nguyên tên của nàng ấy."
“Yên tâm, dù sao thì nàng ta cũng đâu có vào cung.” Hắn không hề cảm thấy áy náy, cũng không biết lấy đâu ra cái tự tin ấy nữa.
Ta tò mò, quay sang hỏi: "Tại sao chứ?"
“Dù sao cũng không có lý do gì, cuối cùng chỉ có nàng mới được vào cung thôi.” Hắn có chút mơ hồ nói, ta hỏi thêm cũng không chịu trả lời.
Ta lại hét lên, ra hiệu cho hắn đến gần hơn với vẻ mặt thần bí, "Vậy——"
Ta căng giọng, hắn rất kiên nhẫn làm theo lời ta mà hỏi.
"Vậy?"
"Chàng chỉ thích mỗi ta thôi phải không?"
Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng ta không dám thể hiện ta.
Tôn Diễm không nói, nhưng thay vào đó cho ta câu trả lời bằng một nụ hôn.
Sau đó, ta nghe hắn nói——
"Ừm, ta chỉ thích nàng thôi."
Sau ngày hôm đó, ta thực sự có chút xấu hổ. Rốt cuộc thì hắn luôn coi ta là người yêu, vậy mà ta lại suốt ngày tưởng hắn không còn trên đời này nữa.
Có điều kể từ ngày đó, hắn trở nên tùy ý hơn khi ở bên ta.
Đầu tiên hắn nghiêm túc bắt ta sau này không được gọi hắn là hoàng thượng, bởi vì mỗi lần ta gọi như vậy, hắn lại cảm thấy trong cung này chẳng có người nào đối xử chân thành với hắn cả.
Miệng ta đồng ý nhưng trong lòng ta lại nói không.
Yên tâm, bình thường ta và nương mắng chàng vẫn gọi bằng tên mà!
Trong thời gian ta nằm liệt giường, hắn thường rủ ta đọc thoại bản, thỉnh thoảng cũng không quên góp ý vài câu. Nhưng nội dung đánh giá chủ yếu là thế này:
"Thật buồn cười."
"Kế hoạch này quá sơ sài rồi."
…
Làm ta không còn tâm trạng nào mà tưởng thức thoại bản nữa.
Sau đó ta đã bí mật hỏi Thu Lạc về mẫu thân của Tôn Diễm. Thu Lạc nói quê hương của Linh Phi quả thực là ở Giang Nam.
Nhưng bà ấy không chết vì bệnh.
Tề phi, một phi tần rất thân thiết của Linh phi, lúc đó vẫn chưa có khả năng mang long thai, hơn nữa dưới gối tiên hoàng lại có ít con, cho nên Tôn Diễm bắt đầu được tiên hoàng chú ý đến.
Bà ta nghĩ rằng nếu Linh Phi ch.ết, bà ta có thể nhận nuôi Tôn Diễm vì vốn hai người rất thân thiết, thế nên bà ta đã mua chuộc nha hoàn và gi.ết ch.ết Linh Phi.
Chuyện này được giấu rất kỹ, không có ai nghi ngờ Tề phi, mọi người chỉ cho rằng Linh phi gặp xui, thật sự là bệnh chết mà thôi.
Kết quả không ngờ rằng hoàng hậu nương nương, cô mẫu của ta, đã phá vỡ kế hoạch đó, người nhận nuôi và chăm sóc Tôn Diễm.
Tôn Diễm được phong làm thái tử không phải vì sự sủng ái của cô mẫu ta, mà vì Tôn Giác quá say mê võ thuật, tiên hoàng không còn cách nào khác đành phải bồi dưỡng Tôn Diễm.
Tôn Diễm là nhi tử của vị phi tần mà tiên hoàng vô cùng sủng ái. Hắn cũng là đứa con trai quý giá và yêu quý nhất của tiên hoàng.
Nghe đến đây, ngực ta không khỏi đau nhói.
Tuy nhiên, dù Tề phi có giấu kỹ đến đâu thì khuyết điểm của bà ta cuối cùng cũng bị lộ ra.
Thu Lạc nói, sau khi Tôn Diễm biết được là Tề phi làm việc này, hắn liền đi tìm bà ta. Cũng không hiểu tại sao Tôn Diễm chỉ nhốt bà ta tại chùa để hằng ngày sám hối.
Tất nhiên, Tề phi rốt cuộc cũng sợ Tôn Diễm trả thù cho nên quyết định ra tay trong buổi gia yến hôm đó
Ta cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Ta, vật nhỏ đáng thương này, đã đỡ kiếm cho Tôn Diễm.
Sau khi sự việc bị bại lộ, Tề phi đã tự sát.
Sau khi nghe điều này, ta rất xúc động. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra tuổi thơ của hắn lại khổ sở như vậy.
Chẳng trách trước đây hắn luôn nói, trong cung không tìm được người thật lòng đối xử với hắn.
Thế nhưng, điều khiến ta thắc mắc là tại sao Thu Lạc lại biết nhiều đến vậy.
Nàng mới ngập ngừng giải thích rằng nàng thực ra là chính nội gián của Tôn Diễm trong cung, bởi vì hắn không tiện can thiệp chuyện hậu cung, mà thái hậu thì lại quá lười quản, cho nên đã phái Thu Lạc tới nghe ngóng để báo cáo mọi chuyện.
Nàng đã nhiều lần khẳng định với ta rằng nàng chắc chắn không phải do Tôn Diễm cử đi giám sát ta.
Ta vẫn tin, dù sao thì nếu thực sự muốn giám sát cũng chẳng nói cho thật cho ta biết. Hơn nữa Tôn Diễm cũng không có lý do gì để giám sát ta cả.
Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Sau một tháng, tất cả các vết thương trên cơ thể ta đều đã lành, ta thậm chí còn nhảy lên nhảy xuống khi ra khỏi giường mà không gặp vấn đề gì.
Cây hải đường trong cung phát triển rất tốt, nhưng ta vẫn chưa ngắm đủ đủ.
Vì vậy ta được Thu Lạc dìu tới Phù tô cung.
Khi đến nơi, ta có chút hối hận vì sao mình không nhất quyết sống ở đây.
Đột nhiên ta cảm thấy hơi buồn. Mặc dù Tôn Diễm nói sẽ phá bỏ Phù Tô cung nhưng thực chất nó vẫn ở đây.
Một là vì việc phá bỏ cung điện vốn dĩ tốn nhiều công sức, hai là vì trong Phù Tô cung có rất nhiều cây cổ thụ, phá bỏ không dễ dàng.
Thế là nó vẫn được giữ lại.
Trong Phù Tô cung có một rừng táo, mỗi khi gió thổi qua, lá cây xanh mướt rơi rụng theo làn gió, đẹp đến nao lòng.
Ta kiễng chân lên để với tới quả táo trên cành nhưng do chiều cao hạn chế nên có chút chật vật.
Khi gót chân rơi xuống đất, vai ta va vào ai đó.
Ta quay lại nhìn.
Đó là Tôn Diễm.
Hắn đứng đó nở nụ cười, vô cùng đẹp trai, nhưng mở miệng ra lại như tên lưu manh,
"Nữ nhân, ta thấy nàng rất giống một người."
“Giống ai?” Ta chiều theo ý hắn, hỏi.
"Giống mẫu thân của con ta."
Ta dường như đã ngủ rất lâu.
Trong giấc mơ, ta cứ mơ về quá khứ đó, cố gắng hết sức để thay đổi cái kết nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra lần nữa như một người đứng ngoài cuộc.
Ta như lạc vào một mê cung lặp lại, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được.
Thế nhưng, lần cuối cùng ta mơ thấy hắn, cuối cùng ta cũng nhìn thấy khuôn mặt hắn như mong ước.
Ta nhìn chàng trai trẻ với nụ cười trên môi, đường nét của hắn dần dần rõ ràng hơn, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đó là ai?
Ta vắt óc nghĩ, cuối cùng, ta đã phát hiện ra.
Vì sao người này, lại giống Tôn Diễm đến như vậy?
Cứ như thế ta tỉnh dậy trong cơn sợ hãi. Điều đáng sợ hơn nữa khi ta thức dậy là khi ta vừa mở mắt ra, ta nhìn thấy người đã đánh thức ta.
Vẻ mặt hắn hốc hác, lặng lẽ nằm cạnh giường, những ngón tay đan vào tay ta chặt đến mức phát đau.
Nhưng điều đau đớn nhất không phải là nó mà là vết thương của ta.
Lúc đó tên thái giám hình như đã đâm dao vào bụng ta, không biết vết thương sâu đến đâu.
Nhưng đau lắm.
Nghe thấy tiếng ta hít vào đau đớn, Tôn Diên lập tức tỉnh lại.
Mặc dù cuối cùng ta luôn sợ hãi phải tỉnh dậy nhìn thấy mặt hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn lần nữa, ta không khỏi muốn khóc.
Ta thấy hắn lập tức gọi thái y, sau đó bế ta lên, nghiêng người sang một bên, cho ta uống mấy ngụm nước ấm, hắn nhìn ta chằm chằm, dường như không hiểu ta đang nghĩ gì.
Ta vừa uống nước vừa ngước mắt lên nhìn, vô tình chạm phải ánh mắt hắn.
Đôi mắt như vực sâu, sâu đến nỗi người ta không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Hắn mấp máy môi, khàn giọng nói:
“Ta vốn tưởng nàng chỉ hơi chậm tiêu một chút cho nên không muốn ép buộc. Ta vẫn cho rằng thời gian qua đi, sẽ có một ngày nàng hiểu được tâm ý của ta.”
Hắn nói gì? Ai chậm tiêu chứ!
Ta nghi ngờ hắn đang cố ý chọc tức ta.
"Ta chỉ là một kẻ ngốc."
Hắn đem chiếc cốc đi, ngơ ngác nhìn ta, đôi mắt hơi đỏ lên,
“Suýt chút nữa thì ta đã đã không nhìn thấy nàng rồi.”
Sau đó, hắn nghiêng người về phía trước, ngũ quan phóng đại trước mặt ta, hơi thở nóng bỏng hoàn toàn bao phủ lấy ta, có thứ gì đó ấm áp và mềm mại nhẹ nhàng ấn vào môi ta.
Khiến ta như nghẹt thở. Một nụ hôn dài như không thể kiềm chế được nữa.
Thật lâu sau, ta mới đẩy hắn ra, cổ họng ta vẫn có chút khô khốc, vết thương cũng đau, nhưng cũng không ngăn cản ta nói.
"Đồ háo sắc."
Ta nói những lời ngớ ngẩn, tựa như nhiều năm trước.
…
Hắn còn chưa kịp nói gì thì thái y đã đến.
Sau đó ta không rõ thái y đã nói gì, đầu óc ta có chút bối rối, cảm giác mọi chuyện đều khác xa với những gì ta nghĩ trước đó. Mọi chuyện dần dần được sáng tỏ.
Thế nên, lúc đó Tôn Diễm nói về người hắn thầm mến.
Chính là ta đây?
Ta cẩn thận nhớ kỹ lại những gì hắn nói.
Cực kỳ tự luyến, thích nịnh nọt người khác.
Cầm kỳ thi họa đều không thông.
Luôn coi ngoại hình của bản thân là số một.
Là đang nói về ta sao? Sao có thể như vậy được!
Vì vậy, sau khi thái y rời đi, ta liền hỏi hắn:
“Vậy chính là ngươi đã cứu ta ở Hộ Quốc tự mấy năm trước sao?”
“Nàng...” Hắn mím môi, vẻ mặt có chút không vui, “Nàng quên hết rồi à?”
KHÔNG……
Người mà ta đã quên không phải là ngươi.
Ta chỉ quên mặt của ngươi thôi.
Ta thành thật khai báo với hắn, nói rằng sau khi về ta bị sốt cao cho nên không thể nhớ được mặt hắn.
“Quả nhiên là vậy” hiện rõ trên mặt hắn.
Sau đó ta hỏi:
"Vậy... đối tượng thầm mến mà chàng nói tối hôm đó, có phải là ta không?"
"Không thì còn ai vào đây chứ? Biển hiệu trước cung chỉ để cho vui sao?"
Hắn thô lỗ trừng mắt nhìn ta, không hề coi ta như một người đang bị bệnh. Trên trán như viết rõ từng chứ: “Nhìn xem, bệnh quá hỏng đầu rồi!”
Thật xấu hổ quá đi... Trước đây ta còn tưởng hắn là đoạn tụ chứ.
Ta còn đặt ra kế hoạch để tác thành cho các ngươi cơ...
Ta hét lên, ngay lập tức vặn lại:
"Vậy chẳng phải chàng cũng thích Thẩm Thanh Hà à? Chàng cũng giữ nguyên tên của nàng ấy."
“Yên tâm, dù sao thì nàng ta cũng đâu có vào cung.” Hắn không hề cảm thấy áy náy, cũng không biết lấy đâu ra cái tự tin ấy nữa.
Ta tò mò, quay sang hỏi: "Tại sao chứ?"
“Dù sao cũng không có lý do gì, cuối cùng chỉ có nàng mới được vào cung thôi.” Hắn có chút mơ hồ nói, ta hỏi thêm cũng không chịu trả lời.
Ta lại hét lên, ra hiệu cho hắn đến gần hơn với vẻ mặt thần bí, "Vậy——"
Ta căng giọng, hắn rất kiên nhẫn làm theo lời ta mà hỏi.
"Vậy?"
"Chàng chỉ thích mỗi ta thôi phải không?"
Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng ta không dám thể hiện ta.
Tôn Diễm không nói, nhưng thay vào đó cho ta câu trả lời bằng một nụ hôn.
Sau đó, ta nghe hắn nói——
"Ừm, ta chỉ thích nàng thôi."
Sau ngày hôm đó, ta thực sự có chút xấu hổ. Rốt cuộc thì hắn luôn coi ta là người yêu, vậy mà ta lại suốt ngày tưởng hắn không còn trên đời này nữa.
Có điều kể từ ngày đó, hắn trở nên tùy ý hơn khi ở bên ta.
Đầu tiên hắn nghiêm túc bắt ta sau này không được gọi hắn là hoàng thượng, bởi vì mỗi lần ta gọi như vậy, hắn lại cảm thấy trong cung này chẳng có người nào đối xử chân thành với hắn cả.
Miệng ta đồng ý nhưng trong lòng ta lại nói không.
Yên tâm, bình thường ta và nương mắng chàng vẫn gọi bằng tên mà!
Trong thời gian ta nằm liệt giường, hắn thường rủ ta đọc thoại bản, thỉnh thoảng cũng không quên góp ý vài câu. Nhưng nội dung đánh giá chủ yếu là thế này:
"Thật buồn cười."
"Kế hoạch này quá sơ sài rồi."
…
Làm ta không còn tâm trạng nào mà tưởng thức thoại bản nữa.
Sau đó ta đã bí mật hỏi Thu Lạc về mẫu thân của Tôn Diễm. Thu Lạc nói quê hương của Linh Phi quả thực là ở Giang Nam.
Nhưng bà ấy không chết vì bệnh.
Tề phi, một phi tần rất thân thiết của Linh phi, lúc đó vẫn chưa có khả năng mang long thai, hơn nữa dưới gối tiên hoàng lại có ít con, cho nên Tôn Diễm bắt đầu được tiên hoàng chú ý đến.
Bà ta nghĩ rằng nếu Linh Phi ch.ết, bà ta có thể nhận nuôi Tôn Diễm vì vốn hai người rất thân thiết, thế nên bà ta đã mua chuộc nha hoàn và gi.ết ch.ết Linh Phi.
Chuyện này được giấu rất kỹ, không có ai nghi ngờ Tề phi, mọi người chỉ cho rằng Linh phi gặp xui, thật sự là bệnh chết mà thôi.
Kết quả không ngờ rằng hoàng hậu nương nương, cô mẫu của ta, đã phá vỡ kế hoạch đó, người nhận nuôi và chăm sóc Tôn Diễm.
Tôn Diễm được phong làm thái tử không phải vì sự sủng ái của cô mẫu ta, mà vì Tôn Giác quá say mê võ thuật, tiên hoàng không còn cách nào khác đành phải bồi dưỡng Tôn Diễm.
Tôn Diễm là nhi tử của vị phi tần mà tiên hoàng vô cùng sủng ái. Hắn cũng là đứa con trai quý giá và yêu quý nhất của tiên hoàng.
Nghe đến đây, ngực ta không khỏi đau nhói.
Tuy nhiên, dù Tề phi có giấu kỹ đến đâu thì khuyết điểm của bà ta cuối cùng cũng bị lộ ra.
Thu Lạc nói, sau khi Tôn Diễm biết được là Tề phi làm việc này, hắn liền đi tìm bà ta. Cũng không hiểu tại sao Tôn Diễm chỉ nhốt bà ta tại chùa để hằng ngày sám hối.
Tất nhiên, Tề phi rốt cuộc cũng sợ Tôn Diễm trả thù cho nên quyết định ra tay trong buổi gia yến hôm đó
Ta cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Ta, vật nhỏ đáng thương này, đã đỡ kiếm cho Tôn Diễm.
Sau khi sự việc bị bại lộ, Tề phi đã tự sát.
Sau khi nghe điều này, ta rất xúc động. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra tuổi thơ của hắn lại khổ sở như vậy.
Chẳng trách trước đây hắn luôn nói, trong cung không tìm được người thật lòng đối xử với hắn.
Thế nhưng, điều khiến ta thắc mắc là tại sao Thu Lạc lại biết nhiều đến vậy.
Nàng mới ngập ngừng giải thích rằng nàng thực ra là chính nội gián của Tôn Diễm trong cung, bởi vì hắn không tiện can thiệp chuyện hậu cung, mà thái hậu thì lại quá lười quản, cho nên đã phái Thu Lạc tới nghe ngóng để báo cáo mọi chuyện.
Nàng đã nhiều lần khẳng định với ta rằng nàng chắc chắn không phải do Tôn Diễm cử đi giám sát ta.
Ta vẫn tin, dù sao thì nếu thực sự muốn giám sát cũng chẳng nói cho thật cho ta biết. Hơn nữa Tôn Diễm cũng không có lý do gì để giám sát ta cả.
Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Sau một tháng, tất cả các vết thương trên cơ thể ta đều đã lành, ta thậm chí còn nhảy lên nhảy xuống khi ra khỏi giường mà không gặp vấn đề gì.
Cây hải đường trong cung phát triển rất tốt, nhưng ta vẫn chưa ngắm đủ đủ.
Vì vậy ta được Thu Lạc dìu tới Phù tô cung.
Khi đến nơi, ta có chút hối hận vì sao mình không nhất quyết sống ở đây.
Đột nhiên ta cảm thấy hơi buồn. Mặc dù Tôn Diễm nói sẽ phá bỏ Phù Tô cung nhưng thực chất nó vẫn ở đây.
Một là vì việc phá bỏ cung điện vốn dĩ tốn nhiều công sức, hai là vì trong Phù Tô cung có rất nhiều cây cổ thụ, phá bỏ không dễ dàng.
Thế là nó vẫn được giữ lại.
Trong Phù Tô cung có một rừng táo, mỗi khi gió thổi qua, lá cây xanh mướt rơi rụng theo làn gió, đẹp đến nao lòng.
Ta kiễng chân lên để với tới quả táo trên cành nhưng do chiều cao hạn chế nên có chút chật vật.
Khi gót chân rơi xuống đất, vai ta va vào ai đó.
Ta quay lại nhìn.
Đó là Tôn Diễm.
Hắn đứng đó nở nụ cười, vô cùng đẹp trai, nhưng mở miệng ra lại như tên lưu manh,
"Nữ nhân, ta thấy nàng rất giống một người."
“Giống ai?” Ta chiều theo ý hắn, hỏi.
"Giống mẫu thân của con ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook