Minh Kính Đài
-
Quyển 2 - Chương 50
Đệ ngũ thập chương
Đặt mông ngồi trên giường, Y Trọng Nhân đấm đấm thắt lưng đau nhức. Vừa mới tắm xong y bèn nằm sấp trên giường, vừa nằm liền không muốn động, quá mệt mỏi, quả nhiên không nhận mình già không được mà.
Hôm nay là ngày Thái tử đại hôn, Y Trọng Nhân thân là nghĩa phụ của Thái tử kiêm nội đình chủ sự, từ một tháng trước đã bắt đầu vội vàng chuẩn bị mọi việc của hôn sự. Hậu cung không có nữ chủ, vì thế nên vị chủ nhân thật sự của hậu cung là Y Trọng Nhân phải quan tâm chiều chuyện hơn.
Hoàng đế bệ hạ bởi vì thái tử đại hôn mà chịu kích thích nên gần đây lúc trên giường không khỏi tính trí cao ngất, kết quả chính là Y Trọng Nhân hôm nay trực tiếp mệt muốn chết. Cũng may Thái tử rốt cục thành thân rồi, y có thể hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày.
Hoắc Phong đăng cơ đã tám năm. Thái tử đi biên quan rèn luyện ba năm, mang binh đánh thắng mấy trận lớn, hắn lại không sợ khổ, ở biên quan cùng ăn cùng ngủ với các tướng sĩ, nên được chúng tướng trong quân vô cùng kính nể.
Sau, Thái tử lại cải trang đi tuần suốt hai năm, tìm hiểu cuộc sống của dân chúng. Ba năm sau, trở lại kinh thành, biểu hiện của Thái tử khiến Y Trọng Nhân vô cùng vừa lòng.
Đại thần trong triều không khỏi vui mừng, bọn họ có một vị Thái tử xuất sắc như vậy, nhưng lại bắt đầu lo lắng, tuổi Thái tử đã không còn nhỏ nhưng thủy chung không chịu thành thân. Hậu cung Hoàng thượng vốn đã để trống, nếu Thái tử cũng không thành thân, đây chẳng phải là không xong
Bị ảnh hưởng từ Phụ hoàng cùng nghĩa phụ, Thái tử cũng muốn tìm một nữ tử cùng mình tình đầu ý hợp làm vợ.
Trong hai năm cải trang đi tuần, Hoắc Vân Khai có gặp một đôi tỷ muội. Bọn họ xuất thân từ giang hồ, tỷ tỷ hào sảng ổn trọng, muội muội dịu dàng thông tuệ, tỷ muội hai người đều có sự quyến rũ của riêng mình.
Mới đầu hai tỷ muội đều không biết thân phận của Hoắc Vân Khai, trong quá trình ở chung cả hai đều thích Thái tử, mà hắn đều có hảo cảm với cả hai. Nhất thời không biết nên như thế nào cho tốt, Thái tử chỉ đành nhẫn tâm rời đi không một lời cáo biệt, trở về kinh thành.
Hai tỷ muội yêu Hoắc Vân Khai đến cuồng si, sau khi người nọ rời đi, hai người thức trắng đêm tâm sự, cuối cùng mới quyết định nhường nhịn lẫn nhau. Hai nàng mang theo hành lý ngày đêm lên đường đuổi tới kinh thành, nào biết nam nhân các nàng yêu thế nhưng lại là Thái tử đương triều.
Y Trọng Nhân sau khi biết việc này trực tiếp cho Thái tử thú cả hai, hai nữ tử có cùng chung một chồng không phải là điều không thể. Được nghĩa phụ ủng hộ, Hoắc Vân Khai buông bỏ khúc mắc đem hai tỷ muội tiếp vào Đông Cung.
Hoắc Vân Khai vừa mới hồi kinh, không muốn thành thân quá sớm, nên hôn sự vẫn luôn kéo dài tới hiện tại. Hảo một đôi tỷ muội, tỷ tỷ là Thái tử phi, muội muội là Trắc phi, đợi Hoắc Vân Khai ngày sau đăng cơ, thì một người là Hoàng hậu, một người là Hoàng quý phi, cùng chung chưởng quản hậu cung. Không lâu sau Thái tử phi cùng Trắc phi đều đã có thai, nên Hoắc Vân Khai quyết định thành thân.
Hoắc Phong không thể cho Y Trọng Nhân một danh phận, mà con trai hắn còn một lúc cưới luôn hai người, Hoắc Phong lập tức bị nhi tử kích thích, đó cũng là lý do dẫn tới việc ham muốn nâng cao trong thời gian gần đây.Y Trọng Nhân không mấy quan tâm đến việc danh phận, hiện tại không danh phận gì mà y đã muốn mệt thành như vậy, đến lúc có danh phận chắc y trực tiếp mệt chết.
Đậu Tử cùng Bánh Bao năm nay đã mười bốn tuổi, hai hài tử hiện tại đã có thể giúp đỡ Phụ hoàng cùng Hoàng huynh phân ưu, mấy tháng tới đã muốn xuất cung lập phủ. Ba nhi tử mỗi đứa đều có tiền đồ, trọng trách trên người Hoắc Phong cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Y Trọng Nhân hôm nay mệt mỏi vô cùng, sau khi uống vài chung rượu thì hồi Ngưng Thần cung tắm rửa nghỉ ngơi, Hoắc Phong vẫn đang ở trong đại điện cùng đại thần thượng ẩm.
Uống đến không sai biệt lắm, Hoắc Phong mới gọi một mình Thái tử vào Ngự thư phòng, có một số chuyện riêng tư giữa phụ tử muốn nói với Thái tử.
Hiện giờ Hoắc Vân Khai đã càng thêm ổn trọng, tính tình nội liễm. Đối với đứa con trai này, Hoắc Phong cơ hồ không tốn bao nhiêu tâm lực, có thể nói, Thái tử có thể trưởng thành thành như vậy, tất cả đều là công lao của Y Trọng Nhân. Ngay cả chút năng lực Đậu Tử cùng Bánh Bao để lộ ra khi thượng triều, cũng là kết quả từ sự hao tâm tổn trí giáo dục chúng của Y Trọng Nhân. Nếu đây là một gia đình bình thường không phải trong hoàng cung, thì Y Trọng Nhân có thể được xem là “hiền thê ”
Hoắc Vân Khai cung kính mà châm trà cho Phụ hoàng, vì hắn sắp làm phụ thân nên đối với huyết mạch và trách nhiệm càng có nhận thức sâu sắc hơn.
Tám năm qua, người phản đối Phụ hoàng độc sủng nghĩa phụ vẫn không hề ít, Phụ hoàng lần lượt áp chế những tiếng phản đối đó, trước sau như một mà yêu nghĩa phụ. Còn nghĩa phụ, người luôn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận mà phụ hoàng ban cho để chưởng quản Nội đình, thay phụ hoàng giáo dục ba huynh đệ bọn họ, giúp Phụ hoàng xử lý quốc sự khi gặp phải khó khăn, phân ưu vì phụ hoàng.
Trong lòng Hoắc Vân Khai, nghĩa phụ không chỉ là một người phụ thân khác của hắn, mà cón là nương của hắn.
Nhưng chính vì thân phận nghĩa phụ, nên phụ hoàng vĩnh viễn không thể cho nghĩa phụ một danh phận, đây là điều mà phụ hoàng vẫn luôn tiếc nuối, cũng là tiếc nuối của hắn.
Hoắc Phong vui vẻ uống hết trà do Thái tử hiếu kính, không khỏi cảm khái: “Mới chớp mắt, mà ngươi đã làm cha, Đậu Tử cùng Bánh Bao cũng có thể xuất cung kiến phủ. Phụ hoàng cũng đã già rồi.”
Hoắc Vân Khai nghe mũi mình chua xót, bèn nói: “Phụ hoàng vẫn đang chính trực tráng niên, hiện tại nói già vẫn còn quá sớm.”
Hoắc Phong cười lắc đầu, hắn đúng là già rồi, đã không còn cái gọi là dã tâm, chỉ nghĩ lúc sinh thời có thể cùng một người tương thủ đến già. Trước mặt trưởng tử có thần thái tương tự bản thân, nhưng phần tâm tư kín đáo lại cực kỳ giống một người.
“Thái tử, phụ hoàng tám năm trước từng nói với ngươi một việc, ngươi hẳn là còn nhớ chứ”
Hoắc Vân Khai trong lòng chấn động, trịnh trọng mà gật đầu.
Hoắc Phong nói: “Phụ hoàng sở dĩ ngồi trên ngôi vị này, có một nửa là vì tình thế bức bách, một nữa là vì nghĩa phụ ngươi. Nếu không vì y, thì một nhánh này của Phụ Hoàng gồm ngươi cùng Đậu Tử, sớm đã là một đống bạch cốt.”
Hoắc Vân Khai không khỏi kích động. Hắn thường sẽ nhớ lại tình cảnh mình được nghĩa phụ mang ra khỏi vương phủ, cũng chính khi đó, hắn mới biết, nghĩa phụ là người tốt, hắn mới rõ, nghĩa phụ đã phải chịu vô vàn uỷ khuất.
“Thái tử, giang sơn này, phụ hoàng giao cho ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ cho tốt.”
Hoắc Vân Khai chậm rãi quỳ xuống, dập đầu: “Nhi thần, tuyệt không cô phụ.”
Hoắc Phong đi đến trước mặt Thái tử, hai tay nâng Hoắc Vân Khai dậy, mắt hàm kích động mà nói: “Cám ơn ngươi, đã thành toàn cho Phụ hoàng.”
Hoắc Vân Khai cũng thực kích động, hốc mắt phiếm hồng: “Phụ hoàng, nhi thần rất muốn uống một ly rượu mừng của ngài cùng nghĩa phụ.”
Hoắc Phong vỗ vỗ bả vai dày rộng của nhi tử, cười nói: ” Sẽ được uống, nhất định sẽ được!”
※※※
Khi trở lại Ngưng Thần cung, Y Trọng Nhân đã ngủ say. Hoắc Phong biết gần đây y đã mệt mỏi vô cùng, nên không làm ồn đến y, khẽ khàng rửa mặt, rồi nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường, nằm ở vị trí mà Y Trọng Nhân dành ra cho hắn.
Hai người vẫn luôn ở tại Ngưng Thần cung, tẩm cung Hoắc Phong sớm đã là vật bài trí cho có. Y Trọng Nhân thích Ngưng Thần cung thanh tịnh, Hoắc Phong cũng liền theo y.
Tám năm này, thái dương Hoắc Phong đã có tóc bạc, mà Y Trọng Nhân dường như vẫn là bộ dáng tám năm trước, trên mặt y không hề lưu lại chút dấu vết nào của năm tháng.
Ôm lấy thắt lưng Y Trọng Nhân, Hoắc Phong nhắm mắt lại.
Hắn cùng Trọng Nhân, cũng gần mười năm rồi. Tám năm này, tình cảm của Hoắc Phong dành cho Y Trọng Nhân chỉ tăng mà không giảm, đối phương lại chưa bao giờ nói thích hắn. Nhưng Hoắc Phong biết, trong lòng Y Trọng Nhân có hắn.
Có lẽ từ thật lâu trước kia, hắn đã có vị trí nhỏ nhoi trong lòng Y Trọng Nhân, chính là hai người ai cũng không biết.
“Đã về rồi à… ” Y Trọng Nhân đang ngủ say đột nhiên lẩm bẩm một câu.
Hoắc Phong ôm chặt y, tại cổ của y hôn một hơi: “Ân, cùng Vân Khai nói chuyện một chút. Ngươi ngủ đi.”
“Ngươi cũng mau ngủ đi.” Vỗ vỗ tay Hoắc Phong, Y Trọng Nhân ngáp một cái, rồi không lên tiếng nữa.
Hoắc Phong nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên tóc Y Trọng Nhân, rất nhanh cũng ngủ mất.
Đặt mông ngồi trên giường, Y Trọng Nhân đấm đấm thắt lưng đau nhức. Vừa mới tắm xong y bèn nằm sấp trên giường, vừa nằm liền không muốn động, quá mệt mỏi, quả nhiên không nhận mình già không được mà.
Hôm nay là ngày Thái tử đại hôn, Y Trọng Nhân thân là nghĩa phụ của Thái tử kiêm nội đình chủ sự, từ một tháng trước đã bắt đầu vội vàng chuẩn bị mọi việc của hôn sự. Hậu cung không có nữ chủ, vì thế nên vị chủ nhân thật sự của hậu cung là Y Trọng Nhân phải quan tâm chiều chuyện hơn.
Hoàng đế bệ hạ bởi vì thái tử đại hôn mà chịu kích thích nên gần đây lúc trên giường không khỏi tính trí cao ngất, kết quả chính là Y Trọng Nhân hôm nay trực tiếp mệt muốn chết. Cũng may Thái tử rốt cục thành thân rồi, y có thể hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày.
Hoắc Phong đăng cơ đã tám năm. Thái tử đi biên quan rèn luyện ba năm, mang binh đánh thắng mấy trận lớn, hắn lại không sợ khổ, ở biên quan cùng ăn cùng ngủ với các tướng sĩ, nên được chúng tướng trong quân vô cùng kính nể.
Sau, Thái tử lại cải trang đi tuần suốt hai năm, tìm hiểu cuộc sống của dân chúng. Ba năm sau, trở lại kinh thành, biểu hiện của Thái tử khiến Y Trọng Nhân vô cùng vừa lòng.
Đại thần trong triều không khỏi vui mừng, bọn họ có một vị Thái tử xuất sắc như vậy, nhưng lại bắt đầu lo lắng, tuổi Thái tử đã không còn nhỏ nhưng thủy chung không chịu thành thân. Hậu cung Hoàng thượng vốn đã để trống, nếu Thái tử cũng không thành thân, đây chẳng phải là không xong
Bị ảnh hưởng từ Phụ hoàng cùng nghĩa phụ, Thái tử cũng muốn tìm một nữ tử cùng mình tình đầu ý hợp làm vợ.
Trong hai năm cải trang đi tuần, Hoắc Vân Khai có gặp một đôi tỷ muội. Bọn họ xuất thân từ giang hồ, tỷ tỷ hào sảng ổn trọng, muội muội dịu dàng thông tuệ, tỷ muội hai người đều có sự quyến rũ của riêng mình.
Mới đầu hai tỷ muội đều không biết thân phận của Hoắc Vân Khai, trong quá trình ở chung cả hai đều thích Thái tử, mà hắn đều có hảo cảm với cả hai. Nhất thời không biết nên như thế nào cho tốt, Thái tử chỉ đành nhẫn tâm rời đi không một lời cáo biệt, trở về kinh thành.
Hai tỷ muội yêu Hoắc Vân Khai đến cuồng si, sau khi người nọ rời đi, hai người thức trắng đêm tâm sự, cuối cùng mới quyết định nhường nhịn lẫn nhau. Hai nàng mang theo hành lý ngày đêm lên đường đuổi tới kinh thành, nào biết nam nhân các nàng yêu thế nhưng lại là Thái tử đương triều.
Y Trọng Nhân sau khi biết việc này trực tiếp cho Thái tử thú cả hai, hai nữ tử có cùng chung một chồng không phải là điều không thể. Được nghĩa phụ ủng hộ, Hoắc Vân Khai buông bỏ khúc mắc đem hai tỷ muội tiếp vào Đông Cung.
Hoắc Vân Khai vừa mới hồi kinh, không muốn thành thân quá sớm, nên hôn sự vẫn luôn kéo dài tới hiện tại. Hảo một đôi tỷ muội, tỷ tỷ là Thái tử phi, muội muội là Trắc phi, đợi Hoắc Vân Khai ngày sau đăng cơ, thì một người là Hoàng hậu, một người là Hoàng quý phi, cùng chung chưởng quản hậu cung. Không lâu sau Thái tử phi cùng Trắc phi đều đã có thai, nên Hoắc Vân Khai quyết định thành thân.
Hoắc Phong không thể cho Y Trọng Nhân một danh phận, mà con trai hắn còn một lúc cưới luôn hai người, Hoắc Phong lập tức bị nhi tử kích thích, đó cũng là lý do dẫn tới việc ham muốn nâng cao trong thời gian gần đây.Y Trọng Nhân không mấy quan tâm đến việc danh phận, hiện tại không danh phận gì mà y đã muốn mệt thành như vậy, đến lúc có danh phận chắc y trực tiếp mệt chết.
Đậu Tử cùng Bánh Bao năm nay đã mười bốn tuổi, hai hài tử hiện tại đã có thể giúp đỡ Phụ hoàng cùng Hoàng huynh phân ưu, mấy tháng tới đã muốn xuất cung lập phủ. Ba nhi tử mỗi đứa đều có tiền đồ, trọng trách trên người Hoắc Phong cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Y Trọng Nhân hôm nay mệt mỏi vô cùng, sau khi uống vài chung rượu thì hồi Ngưng Thần cung tắm rửa nghỉ ngơi, Hoắc Phong vẫn đang ở trong đại điện cùng đại thần thượng ẩm.
Uống đến không sai biệt lắm, Hoắc Phong mới gọi một mình Thái tử vào Ngự thư phòng, có một số chuyện riêng tư giữa phụ tử muốn nói với Thái tử.
Hiện giờ Hoắc Vân Khai đã càng thêm ổn trọng, tính tình nội liễm. Đối với đứa con trai này, Hoắc Phong cơ hồ không tốn bao nhiêu tâm lực, có thể nói, Thái tử có thể trưởng thành thành như vậy, tất cả đều là công lao của Y Trọng Nhân. Ngay cả chút năng lực Đậu Tử cùng Bánh Bao để lộ ra khi thượng triều, cũng là kết quả từ sự hao tâm tổn trí giáo dục chúng của Y Trọng Nhân. Nếu đây là một gia đình bình thường không phải trong hoàng cung, thì Y Trọng Nhân có thể được xem là “hiền thê ”
Hoắc Vân Khai cung kính mà châm trà cho Phụ hoàng, vì hắn sắp làm phụ thân nên đối với huyết mạch và trách nhiệm càng có nhận thức sâu sắc hơn.
Tám năm qua, người phản đối Phụ hoàng độc sủng nghĩa phụ vẫn không hề ít, Phụ hoàng lần lượt áp chế những tiếng phản đối đó, trước sau như một mà yêu nghĩa phụ. Còn nghĩa phụ, người luôn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận mà phụ hoàng ban cho để chưởng quản Nội đình, thay phụ hoàng giáo dục ba huynh đệ bọn họ, giúp Phụ hoàng xử lý quốc sự khi gặp phải khó khăn, phân ưu vì phụ hoàng.
Trong lòng Hoắc Vân Khai, nghĩa phụ không chỉ là một người phụ thân khác của hắn, mà cón là nương của hắn.
Nhưng chính vì thân phận nghĩa phụ, nên phụ hoàng vĩnh viễn không thể cho nghĩa phụ một danh phận, đây là điều mà phụ hoàng vẫn luôn tiếc nuối, cũng là tiếc nuối của hắn.
Hoắc Phong vui vẻ uống hết trà do Thái tử hiếu kính, không khỏi cảm khái: “Mới chớp mắt, mà ngươi đã làm cha, Đậu Tử cùng Bánh Bao cũng có thể xuất cung kiến phủ. Phụ hoàng cũng đã già rồi.”
Hoắc Vân Khai nghe mũi mình chua xót, bèn nói: “Phụ hoàng vẫn đang chính trực tráng niên, hiện tại nói già vẫn còn quá sớm.”
Hoắc Phong cười lắc đầu, hắn đúng là già rồi, đã không còn cái gọi là dã tâm, chỉ nghĩ lúc sinh thời có thể cùng một người tương thủ đến già. Trước mặt trưởng tử có thần thái tương tự bản thân, nhưng phần tâm tư kín đáo lại cực kỳ giống một người.
“Thái tử, phụ hoàng tám năm trước từng nói với ngươi một việc, ngươi hẳn là còn nhớ chứ”
Hoắc Vân Khai trong lòng chấn động, trịnh trọng mà gật đầu.
Hoắc Phong nói: “Phụ hoàng sở dĩ ngồi trên ngôi vị này, có một nửa là vì tình thế bức bách, một nữa là vì nghĩa phụ ngươi. Nếu không vì y, thì một nhánh này của Phụ Hoàng gồm ngươi cùng Đậu Tử, sớm đã là một đống bạch cốt.”
Hoắc Vân Khai không khỏi kích động. Hắn thường sẽ nhớ lại tình cảnh mình được nghĩa phụ mang ra khỏi vương phủ, cũng chính khi đó, hắn mới biết, nghĩa phụ là người tốt, hắn mới rõ, nghĩa phụ đã phải chịu vô vàn uỷ khuất.
“Thái tử, giang sơn này, phụ hoàng giao cho ngươi, ngươi nhất định phải bảo vệ cho tốt.”
Hoắc Vân Khai chậm rãi quỳ xuống, dập đầu: “Nhi thần, tuyệt không cô phụ.”
Hoắc Phong đi đến trước mặt Thái tử, hai tay nâng Hoắc Vân Khai dậy, mắt hàm kích động mà nói: “Cám ơn ngươi, đã thành toàn cho Phụ hoàng.”
Hoắc Vân Khai cũng thực kích động, hốc mắt phiếm hồng: “Phụ hoàng, nhi thần rất muốn uống một ly rượu mừng của ngài cùng nghĩa phụ.”
Hoắc Phong vỗ vỗ bả vai dày rộng của nhi tử, cười nói: ” Sẽ được uống, nhất định sẽ được!”
※※※
Khi trở lại Ngưng Thần cung, Y Trọng Nhân đã ngủ say. Hoắc Phong biết gần đây y đã mệt mỏi vô cùng, nên không làm ồn đến y, khẽ khàng rửa mặt, rồi nhẹ chân nhẹ tay leo lên giường, nằm ở vị trí mà Y Trọng Nhân dành ra cho hắn.
Hai người vẫn luôn ở tại Ngưng Thần cung, tẩm cung Hoắc Phong sớm đã là vật bài trí cho có. Y Trọng Nhân thích Ngưng Thần cung thanh tịnh, Hoắc Phong cũng liền theo y.
Tám năm này, thái dương Hoắc Phong đã có tóc bạc, mà Y Trọng Nhân dường như vẫn là bộ dáng tám năm trước, trên mặt y không hề lưu lại chút dấu vết nào của năm tháng.
Ôm lấy thắt lưng Y Trọng Nhân, Hoắc Phong nhắm mắt lại.
Hắn cùng Trọng Nhân, cũng gần mười năm rồi. Tám năm này, tình cảm của Hoắc Phong dành cho Y Trọng Nhân chỉ tăng mà không giảm, đối phương lại chưa bao giờ nói thích hắn. Nhưng Hoắc Phong biết, trong lòng Y Trọng Nhân có hắn.
Có lẽ từ thật lâu trước kia, hắn đã có vị trí nhỏ nhoi trong lòng Y Trọng Nhân, chính là hai người ai cũng không biết.
“Đã về rồi à… ” Y Trọng Nhân đang ngủ say đột nhiên lẩm bẩm một câu.
Hoắc Phong ôm chặt y, tại cổ của y hôn một hơi: “Ân, cùng Vân Khai nói chuyện một chút. Ngươi ngủ đi.”
“Ngươi cũng mau ngủ đi.” Vỗ vỗ tay Hoắc Phong, Y Trọng Nhân ngáp một cái, rồi không lên tiếng nữa.
Hoắc Phong nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên tóc Y Trọng Nhân, rất nhanh cũng ngủ mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook