Minh Kính Đài
Quyển 2 - Chương 37

Đệ tam thập thất chương

Hoắc Phong nhìn chằm chằm hạ thân Y Trọng Nhân, đầu óc có chút mơ hồ.

Địa phương kia của Y Trọng Nhân cũng không phải bị cắt sạch toàn bộ, tuy song hoàn được lưu lại nhưng vẫn rất non nớt, nơi vốn đã bị hoạn lại dài ra, chỉ cở hơn nửa ngón tay.

Hốc mắt Hoắc Phong nóng lên. Người này luôn nói mình là hoạn quan, kỳ thật y căn bản không phải là hoạn quan, nơi này chẳng qua là đã từng thụ thương mà thôi. Người nọ là nam nhân, là nam nhân chân chính.

Hoắc Phong tách hai chân Y Trọng Nhân ra, nằm úp sấp trên người y, đối với bộ vị từng thụ thương quá nặng mà hé miệng ngậm lấy.

“Ngô!”

Y Trọng Nhân vốn đang lâm vào ác mộng đột nhiên bị một loại cảm xúc ấm áp vây quanh, khi y ý thức được ấm áp này đến từ nơi nào, trong đầu y lại một lần nữa nổ vang, trái tim dường như bị một cây búa nặng nề gõ xuống.

Nơi đó… Nơi đó… Y Trọng Nhân choáng váng, ngây người, không khỏi sửng sốt, nơi đó, nơi đó …

“Ngô!”

Thân thể chấn động, cho dù Y Trọng Nhân có lãnh tính hơn đi chăng nữa, thì giờ khắc này, y cũng hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.

Nơi y tự ti nhất, xấu hổ nhất, lúc này, lại bị một người dùng miệng ngậm vào, hơn nữa lại là quân vương cao cao tại thượng!

Không phải Y Trọng Nhân không biết thái giám hầu hạ nam nhân ra sao. Y từng tự mình phục thị khi Gia Chính đế sủng hạnh thái giám, đừng nói là hôn môi, liếm lộng, ngay cả việc để Gia Chính Đế nhìn thấy nơi khó tả kia cũng đã xem là làm nhục thánh nhan, sẽ bị khiển trách.

Thái giám muốn hầu hạ, trước tiên phải nằm úp sấp ở trên giường lộ ra vị trí kia, trước đó phải tẩy trừ sạch sẽ tự bôi trơn cho tốt. Sau khi Gia Chính đế thư thái, thái giám phải quay lưng lại nhanh chóng mặc quần rồi lập tức bò xuống giường.

Mà hiện tại, người này, thế nhưng lại dùng miệng!

Cho dù y không bị hoạn sạch thì sao chứ Thân mình như vậy, căn bản cũng không thể tính là nam nhân!

Cảm giác khác thường len lỏi khắp toàn thân khi bộ vị kia được người săn sóc, Y Trọng Nhân đột nhiên luống cuống. Y dùng sức giơ tay đẩy Hoắc Phong ra, rồi đánh hắn.

Hoắc Phong dễ dàng chế phục hai tay Y Trọng Nhân, không thèm để ý đến sự vùng vẫy của đối phương hắn đan mười ngón tay mình vào tay y, đầu lưỡi cẩn thận liếm qua mỗi một tấc trên cơ thể người nọ.

“Cút! Cút ngay! Hoắc Phong! Ngươi cút ngay!”

Có thứ gì đó từ khóe mắt Y Trọng Nhân buông rơi, Hoắc Phong vẫn luôn chú ý Y Trọng Nhân tất nhiên là thấy được, nhưng hắn tuyệt đối không thể lui bước, đây là cơ hội duy nhất. Hoắc Phong chồm tới, một tay vuốt ve vùng thắt lưng khiến Y Trọng Nhân không gượng dậy được, sau đó hắn nâng hạ thân, tách cánh mông y ra.

“Hoắc Phong!”

Sự lãnh tĩnh cùng lý trí của Y Trọng Nhân sớm đã vỡ thành từng mảnh nhỏ. Y ở trong lòng hô to, muốn Hoắc Phong lập tức tránh ra. Nơi đó, tên hỗn đản này sao có thể liếm địa phương ấy! Nhưng y không thể hô lên được.

Toàn bộ hạ thân đều bị Hoắc Phong liếm một lần, Y Trọng Nhân ngửa đầu, mái tóc đen dài phủ trên tấm lưng tái nhợt rải rác đầy vết thương chảy xuống hai bên mạng sườn. Có cái gì đó dâng đầy nơi vành mắt y, không ngừng rơi xuống gò má.

“Ngươi… Tránh ra…”

“Trọng Nhân, ta muốn ngươi.”

Hoắc Phong dán người lên lưng Y Trọng Nhân, hôn lên vết thương do đao gây ra, ngón tay cái nhu ấn vào bộ vị ướt át nào đó của Y Trọng Nhân.

“Ta sẽ, giết ngươi… Ta nhất định, sẽ!” Cánh môi Y Trọng Nhân run rẩy.

“Chết dưới đóa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

“Ngô!” Y Trọng Nhân dùng sức cắn chặt răng.

“Thả lỏng, Trọng Nhân, ngươi rất chặt.”

“Cút… ngô!”

“Ngươi sẽ bị thương, ta không nhịn được nữa rồi.”

“Ngô!” Đau!

“Ngươi mau thả lỏng.”

“A!”

Y Trọng Nhân chưa bao giờ chật vật như vậy, một thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đau, không nghĩ đến sẽ đau đến vậy!

“Ta cũng là lần đầu tiên, ngươi phối hợp một chút đi.”

“Cút!”

“Nha! Ta quên mất có thuốc mỡ dùng để bôi trơn rồi.”

“Ngươi dám cho ta dùng ta nhất định giết ngươi!”

“Nhưng mà ngươi rất chặt.”

“Ngươi dám!”

Hoắc Phong rút ngón tay ra. Người này không nguyện ý, vậy hắn chỉ có thể tự bôi trơn cho y thôi.

“Đừng!”

Y Trọng Nhân cắn vào cánh tay mình,để bản thân không kêu lên. Y nhất định, sẽ giết tên hỗn đản này!

Đêm nay đã định trước là một đêm hỗn loạn.

Thật vất vả tiến vào ba đầu ngón tay, Hoắc Phong rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Lật người Y Trọng Nhân lại, để y quay mặt về phía mình, Hoắc Phong nâng hai chân Y Trọng Nhân lên, ngay trước mặt đối phương đỡ lấy dục vọng đang dâng trào, tàn nhẫn mà cạy mở thân thể Y Trọng Nhân.

Móng tay Y Trọng Nhân lưu lại ba vết cào dọc theo từ bả vai đến cánh tay Hoắc Phong. Cơ bắp toàn thân Hoắc Phong cuồn cuộn, hai tay vỗ lên thắt lưng Y Trọng Nhân, dường như đang trừng phạt đối phương tội bất kính, nhất cổ tác khí * hắn trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất, Y Trọng Nhân chỉ cảm thấy giờ khắc này có lẽ chết đi sẽ tốt hơn, thực sự rất đau.

(*:nhất cổ tác khí trích trong “Tả truyện (左傳)” của Tả Khâu Minh năm 389 trước Công nguyên. Thành ngữ 一鼓作氣 (Nhất Cổ Tác Khí) bắt nguồn từ câu chuyện này. Cách dịch đúng nghĩa của thành ngữ này là “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”. Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình. Hàm ý biến thể thời nay: Nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc. [Mang hàm ý khuyến khích])

“Trọng Nhân, cùng ta một chỗ đi.”

Y Trọng Nhân há miệng liều mạng thở dốc, trước mắt một mảnh tối đen.

Hoắc Phong không nói lời vô nghĩa, hắn khom người hôn lên đôi môi run rẩy của Y Trọng Nhân, phần eo chậm rãi luật động.

Cát Đệ từng nói, người nọ là thái giám, nên rất khó có cảm giác. Nhưng trước đó khi hôn y, Hoắc Phong đã cảm thấy người này kỳ thật rất mẫn cảm, sau khi nhìn thấy thân thể đối phương, hắn đã biết vì sao y mẫn cảm như vậy.

Trọng Nhân, chắc chắn sẽ cảm nhận sự sự khoái cảm mà hắn mang lại.

Thân thể Y Trọng Nhân cùng khí chất lạnh lùng của y hoàn toàn bất đồng, dị thường nóng nỏng, cơ hồ muốn hòa tan cả Hoắc Phong.

Sáu năm qua, trừ bỏ đánh giặc, trong lòng Hoắc Phong thủy chung chỉ có một người. Khi hắn hiểu được vì sao lại luôn nhớ đến y thì không khỏi khiếp sợ nhưng nổi khiếp đảm ấy bất quá chỉ lướt qua trong nháy mắt.Thường xuyên ở trong quân đội, Hoắc Phong đối việc nam phong cũng không mấy xa lạ, huống chi hắn là hoàng tử, loại sự tình này vốn không hề hiếm nơi cung đình.

Bị Y Trọng Nhân “Tra tấn” sáu năm, sau khi Hoắc Phong phát hiện ra tâm ý của mình liền lựa chọn đối mặt. Vì trên đời này, sẽ không có một Y Trọng Nhân thứ hai, cũng không có một người nào khác có thể khiến hắn vướng bận nhớ nhung suốt sáu năm trời như thế.

Nếu không bắt lấy Y Trọng Nhân, hắn nhất định sẽ hối hận. Hắn đã làm rất nhiều chuyện khiến bản thân phải hối hận cả đời, lúc này đây, hắn nhất định phải quyết đoán.

Nam căn nóng rực của mình bị nơi ấm áp kia vây lấy, Hoắc Phong nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng.

Trọng Nhân, Trọng Nhân, khoái cảm khi có được thân thể người này so với việc ma sát bên trong càng khiến hắn tiêu hồn hơn, chỉ cần nhìn đến đối phương trần trụi nằm dưới thân, hắn liền nhịn không được mà muốn bắn.

Y Trọng Nhân lần đầu tiên mới biết vật đó của nam nhân hoá ra lại cứng đến như vậy, cứng rắn đến nổi cơ hồ có thể giết y. Đau, rất đau, nhưng hoà theo sự đau đớn đó là từng hồi rung động trong tâm. Vật cứng của Hoắc Phong ở trong người y kêu gào dường như muốn đâm xuyên qua thân thể, đâm vào trái tim y.

Trong khi mặt sau đang bị buộc phải mở rộng để bao bọc lấy thứ nóng bỏng của hắn, thì toàn bộ khí tức nam tính không để cho y cự tuyệt mà xâm nhập vào miệng y lôi kéo đầu lưỡi y cùng nhau dây dưa.

Khí lực tựa hồ đã quay về, Y Trọng Nhân phẫn nộ lưu lại vết trảo của mình ở trên người Hoắc Phong, nhưng dường như không đủ sức, y thủy chung vẫn không thể đẩy người đang không ngừng tàn phá trong cơ thể ra.

Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.

Nơi hạ thân đau đến chết lặng dần dần truyền đến một loại xúc cảm khác, mười ngón tay Y Trọng Nhân được Hoắc Phong đan lấy nhịn không được mà nắm chặt tay Hoắc Phong. Khi môi cả hai tiếp tục quấn lấy nhau, y hung hăng cắn mạnh vào môi đối phương. Hương vị huyết tinh ở môi hai người lan ra, nhưng sau đó, Y Trọng Nhân bỗng hé miệng, liên tục phát ra âm thanh ngâm nga. Đây là, đây là…

“A!”

“Trọng Nhân, có cảm giác không Có phải là nơi này”

Cái gì mà “Nơi này” Móng tay Y Trọng Nhân đâm vào mu bàn tay Hoắc Phong, tiếng hét to không cách nào khống chế phát ra từ yết hầu.

Hoắc Phong không hỏi lại, nhìn gương mặt tái nhợt của người dưới thân trở nên hồng nhuận, những tiếng ngâm nga phát ra từ cổ họng đã chứng minh y động tình vì hắn. Là nơi này, nơi có thể làm cho Y Trọng Nhân khoái hoạt.

Luật động trở nên ngày càng thông thuận, Hoắc Phong cũng mất đi lý trí, hai mắt tựa dã thú trừng to nhìn người không ngừng lay động dưới thân mình, dùng ngạnh vật của bản thân làm cho đối phương phát ra thanh âm khác lạ.

Người này, cuối cùng cũng là của hắn.

Mọi cảm giác đều tập trung tại vị trí hai người tương liên, khi Hoắc Phong đột nhiên khống chế được mà thô bạo đâm trái đâm phải, Y Trọng Nhân cho rằng mình sẽ chết. Hơi nóng ầm ầm thổi quét toàn thân y, cảm giác tê dại cùng chấn động đều tập trung vào vị trí bị tàn phá kia.

Tiếng thở dốc của Hoắc Phong lẫn theo tiếng gầm nhẹ đáng sợ, Y Trọng Nhân thét chói tai mấy tiếng, trong cơ thể y tựa như bị thiêu đốt, cùng với đó là một cú va chạm mạnh mẽ của Hoắc Phong, rồi, một dòng dịch nóng ấm phun đầy trong cơ thể y

Kết thúc rồi… Rốt cục, cũng xong rồi…

Y Trọng Nhân không biết mình nên đẩy Hoắc Phong ra trước, hay lấy chủy thủ dưới gối đầu giết đối phương trước, không kịp để y suy xét rõ ràng, người trên thân lại chồm lên.

“Trọng Nhân, cùng một chỗ với ta đi.”

Miệng bị ngậm, Y Trọng Nhân nâng tay lên rồi chậm rãi hạ xuống, sau đó lại bị người chế trụ.

Y không đáp lại Hoắc Phong, chỉ dùng sức cắn hầu kết đối phương, y không có hầu kết.

Đừng nói những lời ngu ngốc đó, bọn họ, không có khả năng cùng một chỗ được.

Y Trọng Nhân không phản ứng, Hoắc Phong cũng không cần y trả lời.

Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đêm nay còn rất dài. Trong sáu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thông suốt nên phải ăn một lần cho đủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương