Minh Hôn Với Quỷ
-
C100: Nghị minh là tôi nghị lâm cũng là tôi 2
“Nghị Minh?” Nghị Lâm lấm bấm một câu, sau đó bình thản nói ra sự thật khiến tôi khiếp sợ: “Nghị Minh là tôi mà Nghị Lâm cũng là tôi.”
“Vậy còn Liên Trì?” Tôi lập tức tò mò: “Rốt cuộc anh có phải Liên Trì hay không?”
Khi nghe thấy câu hỏi này, Nghị Lâm ngẩn người trong giây lát, sau đó mới tiếp tục nói bằng giọng chắc nịch: “Tôi không phải Liên Trì, Liên Trì thì yêu Tang Ca, mà trong lòng Nghị Lâm tôi chỉ có Minh…” Hắn nói tới đây bổng im bặt không nói nữa.
Bởi vì mấy lời của hắn nói nhỏ, cho nên tôi không nghe được, chỉ nghe thấp thoáng hắn bảo mình không phải Liên Trì… Thêm cả việc, hình như hắn có người trong lòng rồi…
Nghị Lâm bỗng ngồi quỳ một chân xuống, nâng hai tay lên túm chặt bả vai tôi phát đau. Ánh mắt hắn có hơi sững sờ, giọng nói run rấy: “Cô thật sự nhìn thấy Tang Ca?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã thấy thân mình hắn run bắn lên, mái tóc đen bổng chốc hóa thành mái tóc bạc, khí thế quanh thân cũng bất chợt thay đối. Tôi hoảng sợ lui về phía sau, thế nhưng vừa mới lùi lại hai bước đã bị Nghị Lâm vươn tay túm chặt cổ chân lôi lại.
Hắn ngầng đầu nhìn tôi, nói đúng hơn là đang xuyên qua tôi để nhìn một người khác. Đôi mắt Nghị Lâm đỏ rực lên, bàn tay thon dài lạnh lẽo của hắn mơn trớn gò má của tôi, tôi không khỏi rùng mình, cảm giác sởn gai ốc từ sống lưng vọt lên tận óc.
“Tang Ca, là nàng sao?” ‘Nghị Lâm’ nhỏ giọng thủ thỉ.
Tử Trúc quấn quanh cố tay hắn, im lặng không lên tiếng, tiếp tục quan sát tình hình.
Đương lúc tôi định đáp lời thì lại cảm giác thân thể không chịu khống chế, nhưng tôi có thể rõ ràng nghe thấy bản thân mình mở miệng nói, giọng nói tôi nhẹ nhàng vang lên: “Liên Trì…” Một tiếng gọi này như chất chứa bao nhiêu phẫn uất, ai oán nhớ thương… Mà những cảm xúc đó khiến tôi phải giật mình.
‘Nghị Lâm’ đột nhiên giang tay ôm chặt tôi vào lồng ngực, giọng của hắn lạc hẳn đi: “Ta đã đi tìm nàng rất lâu… Ta rất nhớ nàng.”
Sức lực của hắn quá lớn khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi bỗng lấy lại được quyền khống chế thân thể, vừa mới khống chế được thán thế, tôi đã lập tức đấy hắn ra xa.
‘Nghị Lâm’ không đề phòng bị tôi đẩy ngã về phía sau, nhân lúc hắn còn chưa phản ứng lại, tôi nhanh chóng túm lấy hòn đá bên cạnh đập vào
đầu hắn một cái.
‘Nghị Lâm’ bị tôi đập tới bất tỉnh. Lúc bây giờ tôi mới yên tâm ngồi dựa vào gốc cây cách đó không xa, chờ hắn bình tĩnh lại sẽ nói chuyện tiếp.
Tới tận sáng hôm sau Nghị Lâm mới tỉnh lại, lúc đó tôi đang đi loanh quanh gần đây để xem có cách nào thoát khỏi nơi này không, nhìn thấy hắn tỉnh lại, mái tóc bạc đã biến mất, ánh mắt cũng trở lại bình thường tôi mới mở miệng hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Nghị Lâm nâng tay lên xoa xoa đầu, lông mày hắn khẽ nhíu lại, xong vẫn đáp: “Vần còn trong mộng cảnh, nhưng đã ra khỏi chợ quỷ rồi.”
“Anh có biết làm thế nào để thoát khỏi đáy không?” Nói thật tôi đã chán ngán với mấy thứ này lắm rồi, hiện tại tôi chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
“Biết.” Nghị Lâm gật đầu, nhưng còn chưa đợi tôi kịp vui mừng thì hắn đã nói tiếp: “Nhưng chỉ có tôi có thể thoát ra ngoài, còn cô thì không thể.”
Cùng lúc hắn nói, trong đầu tôi cũng vang lên một giọng nói khác: “Ta có thể giúp cô thoát khỏi đây.”
Giọng nói này tôi nhớ rõ, mình đã nghe thầy vào tối qua!
Tôi lập tức cảnh giác: “Kẻ nào?”
“… Ta tưởng rằng cô đã biết ta là ai?”
Tôi âm thầm suy đoán một hồi, lại nhớ tới những gì mình nhìn thấy trong giấc mơ, tôi bỗng do dự lấm bấm: “Tang Ca?”
Giọng nói vang lên trong đầu tôi vẫn vô cùng suy yếu: “Đúng vậy.”
“Rốt cuộc cô đang ở đâu?” Tôi thầm nghĩ, nếu như Tang Ca ở quanh đây, không có lý nào Tử Trúc và Liên Trì không phát hiện ra, vả lại không phải Tang Ca đã tan biến rồi sao? Tại sao nàng lại vẫn còn sống?
Tang Ca thở dài một tiếng, sau đó nói tiếp: “Ta chỉ là một hồn thể, hiện tại không có chút lực lượng nào, cho nên không làm hại được cô đâu. Nhìn xuống chiếc vòng ngọc đi, hồn thế của ta được uấn dưỡng trong đó.”
Tôi lập tức nâng chiếc vòng ngọc được đeo ở tay lên nhìn, vòng ngọc màu lục bích trong suốt, quả thật rất đẹp.
Giọng nói Tang Ca vang lên đều đều: “Ta có cách giúp cô thoát khỏi đây, nhưng cô phải giúp ta làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tôi lập tức hỏi lại, chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý gì thì tôi nhất định sẽ làm!
“Rất đơn giản, giúp ta giết Hồng Liên.”
Khóe miệng tôi giật giật: “…Chuyện này mà cô bảo đơn giản ư? Tôi ở trong này cũng không có một chút lực lượng nào, làm sao có thế giết một con quỷ pháp lực cao cường như cô ta?”
Lần này Tang Ca không đáp, có lẽ như nàng ấy đang suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này. Tôi cứ tưởng Tang Ca sẽ im lặng không nói nữa, ai mà ngờ vừa mới bước đi được hai bước giọng nói của Tang Ca lại vang lên, nàng ấy đắn đo hồi lâu mới nói: “Vậy thì giúp ta tìm được Hồng Liên, tự ta sẽ ra tay.”
Cách này có vẻ khả thi hơn, cho nên tôi gật đầu đồng ý. Song, tôi lại quên mất là Tang Ca đang ở trên người mình, nếu muốn ra tay thì không thể nào không mượn thân thể của tôi, vậy nên người chịu thiệt vẫn là tôi!
Bước ra khỏi rừng cây rậm rạp, tôi mới nhận ra đây chẳng phải là ngọn núi chắn trước thôn nhỏ của Tiếu Lan hay sao? Hà phu nhân và đám người hầu đã chẳng thấy đâu nữa, mà tôi cũng không định trở về Hà gia, cho nên không chút nào lo lắng việc mình ở đây.
Nếu như tôi nhớ không nhầm thì lần tôi gặp Hồng Liên đầu tiên chính là ở trong ngọn lúi này, cho nên nếu muốn tìm cô ta, ở chỗ này ôm cây đợi thỏ là hợp lý nhất!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Nghị Lâm lúc nào cũng đi bên cạnh sát tôi không rời, khiến tôi muốn làm chút chuyện xấu gì cũng khó. Sau một hồi thương thảo với Tang Ca, chúng tỏi đã quyết định tối ngày mai sẽ hành động.
Mà buổi tối của đêm trước đó, tôi ngồi bên cạnh Nghị Lâm vẫn không tài nào hiếu nổi rốt cuộc tại sao Nghị Lâm lại đi theo mình. Rõ ràng hắn có thể rời khỏi đây, bỏ mặc tôi lại một mình, nhưng hắn lại không làm như thế. Tôi đem nghi vấn này nói cho hắn, Nghị Lâm nghiêng đầu nhìn tôi một lát, sau đó mới nghiêm túc trả lời: “Hẳn là vì cô là tân nương của tôi, cho dù có chết thì cũng phải là do tôi tự tay giết.”
Câu trả lời này vô cùng… Khiến tôi muốn đấm cho hắn một trận!
Tôi lại hỏi tiếp: “Rốt cuộc người đêm hôm đó vào phòng tôi có phải là anh hay không?”
Chẳng biết Nghị Lâm nghĩtới cái gì, hắn bổng nhiên ngoắc miệng cười, dùng giọng điệu vui vẻ đáp: “Phải.”
Tôi vặn vặn cổ tay, cũng mỉm cười nói: “Tại sao trước kia tôi hỏi anh lại nói không phải?”
“Có sao?” Nghị Lâm hỏi ngược lại tôi.
“Đương nhiên là có!” Tôi nghiến răng ken két, đột nhiên hiểu ra vì sao hắn ta còn trẻ mà lại thành quỷ rồi. Với cái tính này của hẳn, chắc chắn nếu còn sống cũng sẽ bị người ta đánh chết!
Nghị Lâm ồ’ một tiếng, sau đó rũ mắt thờ ơ nói: “Quên rồi.”
Cảm giác muốn đánh hắn lại càng mãnh liệt…
Tôi cố gắng kiềm chế hồng hoang chi lực đang chờ bộc phá trong người mình lại, hỏi tiếp: “Rốt cuộc chuyện của anh và Nghị Minh là thế nào?”
“Nghị Minh?” Nghị Lâm lấm bấm một câu, sau đó bình thản nói ra sự thật khiến tôi khiếp sợ: “Nghị Minh là tôi mà Nghị Lâm cũng là tôi.”
“Vậy còn Liên Trì?” Tôi lập tức tò mò: “Rốt cuộc anh có phải Liên Trì hay không?”
Khi nghe thấy câu hỏi này, Nghị Lâm ngấn người trong giây lát, sau đó mới tiếp tục nói bằng giọng chắc nịch: “Tôi không phải Liên Trì, Liên Trì thì yêu Tang Ca, mà trong lòng Nghị Lâm tôi chỉ có Minh…” Hắn nói tới đây bỗng im bặt không nói nữa.
Bởi vì mấy lời của hắn nói nhỏ, cho nên tôi không nghe được, chỉ nghe thấp thoáng hắn bảo mình không phải Liên Trì… Thêm cả việc, hình như hắn có người trong lòng rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook