Minh Hôn - Cương Thi Thân Nương
Chương 15: Chôn sống

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai tay hai chân đang lặng yên đẩy nắp quan tài lên. Nửa cánh tay đã khô queo còn mang một chiếc vòng vàng cửu long ôm châu. Một đôi xuyến ngọc song long hý châu quý phi, thêm hai vòng tay bằng ngọc khảm vàng niên niên hữu dư. Cả năm chiếc vòng đều va chạm vào nhau phát ra âm thanh theo sự run động của tay. Lòng ai nấy đều căng thẳng, lui về sau. Có người đã sớm hét “A” lên rồi đứng yên luôn.

Kia cứ vang lên tiếng [leng keng] cộng hưởng với tiếng [rầm] của nắp quan tài được quẳng xuống đất. Cỏ bên đường rạp lại, bị đè nặng bởi một đống đinh sắt.

Mùi máu tanh bốc tận trời, xung quanh đặc quánh một màu đỏ thẩm. Vệ Diêu lui từng bước, nhịn không được chẳng dám nhìn nữa. Vệ lão gia từ ghế nhào xuống, toàn thân bùn đất lê về phía quan tài.

Vệ Diêu không kịp ngăn người lại. Lão gia đã bổ nhào lên mép quan tài. Miệng há lớn thật lâu, cuối cùng kêu lên một tiếng đau thấu tâm can:

“—— A ——!!”

Vệ Diêu cũng sợ thất kinh, không biết nên làm sao. Lông tóc dựng ngược, liều mạng kéo lão gia ra kêu lên: “Cha, người mau hoàn hồn lại!”

Vệ lão gia như dùng toàn bộ khí lực mà lá phổi mình có để hét lên thật thống thiết. Mặt trương ra như bị xung huyết, thân hình vặn vẹo không giống người. Hai mắt hơi lồi, tơ máu dầy đặc. Khiến người xung quanh phải sợ hãi như trong mộ phần vừa nhảy ra quỷ thật.

Vệ Diêu nắm chặt tay cha, thế nào cũng không chịu buông. Đang muốn kéo đi thì Vệ lão gia đột nhiên duỗi thẳng tay, bàn tay khô héo nắm chặt mép quan tài, mặc kệ đinh nhọn đâm vào, máu chảy đầm đìa.

Vệ Diêu hít lấy một hơi khí lạnh. Buông tay ra, mắt lộ vẻ bi thương: “Cha, tội tình gì chứ.”

Vệ lão gia như đã lấy lại tinh thần, mắt mở to nhìn Vệ Diêu mỉm cười. Rút tay khỏi lớp đinh dài, nhẹ nhàng để vào áo quan.

Vệ Diêu không dám cử động, chỉ lẳng lặng nhìn cha.

Vệ lão gia mỉm cười, mắt nhìn vào trong, dịu dàng nói: “Tử Lan, nàng mở mắt ra nhìn xem. A Diêu cũng đến thăm nàng này —— là con của chúng ta đấy. Nàng không phải nói, muốn gọi nó là A Diêu sao? Nó giờ đã 22 tuổi, so với nàng năm đó thì lớn hơn nhiều. Dáng vẻ cũng cao hơn ta năm đó….”

Vệ lão gia dịu dàng nhỏ nhẹ, nếu chỉ nghe tiếng thể nào cũng ngỡ là người đang nỉ non với tình nhân. Nhưng người đang nói chuyện lại là quan tài. Trong quan tài còn có một xác nữ chưa khô hết!

Vệ lão gia mỉm cười ngoắc ngoắc: “A Diêu, con xem, mẹ con không tin con lớn lên giống nàng. Mau đến cho mẹ nhìn một chút đi.”

Vệ Diêu chậm chạp tiến lên, mắt nhìn thẳng vào xác mẹ mình trong quan tài.

Giữa quan tài trắng bệch là một xác chết màu đen. Mặt vặn vẹo dữ tợn, miệng mở to ra không giống miệng người. Tay chân gấp khúc cố chống về phía trước, như đang dùng sức đẩy lên nắp quan tài. Trên mặt, trên người đầy vết máu, khắp nơi đều là quần áo rách nát, xen lẫn với muôn vàn trang sức. Có thể loáng thoáng thấy được cây trâm phượng bằng vàng khảm trân châu đầy buồn bã. Lâu lắm rồi, mấy hạt châu kia đã sớm hư hại, còn lại lõi bên trong khô quắt trắng lờ nhờ. Nhìn kỹ thêm chút, đầu mẹ còn cài một cây trâm vàng kiểu ngọc thố ngậm cỏ tiên vẫn chưa kịp rơi xuống.

Cây trâm này, Vệ Diêu đã trông thấy trong bức ảnh. 22 năm đã nhớ về nó không biết bao nhiêu lần. Một nữ tử tuyệt đại tao nhã giờ thành một xác chết khô. Trâm kia hãy còn mới như trước. Lòng Vệ Diêu bỗng dâng lên thương cảm, bi ai không nói nên lời. Cảnh còn người mất, tàn khốc thay.

Tim Vệ Diêu bỗng đập chậm hẵn. Bình tĩnh tình kỹ lại, quả nhiên trong miệng của mẹ —— không có đầu lưỡi.

Vệ Diêu nhịn không được lui lại vài bước, nói không nên lời. Đầu trong nháy mắt bỗng dại ra, quanh quẩn chỉ hai chữ:

Là mẹ!

Truyện ma quái muôn hình vạn trạng, người chết thê thảm, chẳng qua bởi vì mẹ —— là thiếu phụ bị chôn sống.

Cái gì là “Hoài thai phụ nhân”, cái gì là “Xác chết vùng dậy” —— đều do những tội lỗi kia gây nên. Trong nhà, trước giờ cũng chỉ có một nữ quỷ oán hận tận trời, chết không nhắm mắt, là một mình mẹ thôi —— Vì đang sống mà bị chôn trong quan tài liền biến thành oan hồn oán hận.

Vệ lão gia chỉ chở che khi ngườicòn sống, chẳng thể bao bọc lúc chết rồi.

Vệ lão gia khụ một tiếng, dùng tay che miệng, lại ho càng dữ dội hơn. Vệ Diêu cứ ngây ngốc đứng bên cạnh, đã quên xem xem cha thế nào.

Máu đỏ tươi chảy dọc theo tay của Vệ lão gia, từng giọt từng giọt nhỏ vào trong quan tài. Vệ lão gia lau đi vết máu khẽ cười, nói: “Chính thê chi lễ —— Tử Lan, nhiều năm như vậy, vì sao nàng chưa bao giờ nói với ta.”

Vệ Diêu thầm nghĩ không ổn, đang muốn tiến lên, thì Vệ lão gia bỗng hộc ra một ngụm máu. Thân hình bỗng bổ nhào về phía trước, nửa người đã ngã vào trong quan tài, hông còn bị đinh nhọn xuyên qua, chầm chậm run động.

Đầu Vệ Diêu như nứt ra, liền chạy lên muốn kéo cha ra. Bọn người làm cạnh đó cũng vội nắm chặt lấy lão, cất tiếng kêu to. Vệ Diêu không nghe được họ đang nói cái gì. Cứ một lòng muốn giành lại cha mình —— Vừa rồi hãy còn sờ sờ ra đó, bỗng nhiên lại xảy ra biến cố như thế? Lòng cậu còn nhớ rõ, cứ thầm lập đi lập lại: “Dối trá, là dối trá! Những chuyện này đều là dối trá!” Quản sự đột ngột quỳ xuống cạnh bên,  khóc ròng nói: “Thiếu gia, người mau hoàn hồn lại đi!”

Vệ Diêu bật tỉnh, toàn thân run rẩy như trước. Tuy không biết nói gì nhưng đầu lại bình tĩnh vô cùng. Kia tựa như chẳng liên quan gì đến cậu. Chẳng biết tại sao lại hiện lên hình ảnh của Khanh Thụ. Lắc đầu hoảng sợ, cắn chặt răng, nữa ngày sau mới miễn cưỡng nói:

“Đón lão gia và thái thái về nhà.”

———————

Vòng ngọc ‘Song long hý châu quý phi‘

Song long hý châu quý phi

Vòng ngọc khảm vàng ‘Niên niên hữu dư’

801b7a4773d8f437

Trâm ‘Phượng hoàng ngậm trân châu’

Phượng hoàng ngậm trân châu

——————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương