Minh Hôn Cái Đầu Anh Á
-
Chương 8: Cử hành hôn lễ (2)
"Bác gái, bác tỉnh táo một chút. Chớ làm bừa!" Lương Ý sợ đến nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm lần này chết chắc.
Hồi lâu, đau nhức trong dự tính cũng không đến như Lương Ý nghĩ, cho đến lúc gương mặt cô bị người ta vỗ nhẹ, cô mới dám len lén mở một con mắt ra, "Ah? Con không sao?" Cúi đầu ngắm nhìn tay mình, dưới cổ tay rõ ràng xuất hiện một cái chén nhỡ, dòng máu chảy ra từ giữa tay cô chảy hết vào bên trong.
Mẹ Sở đặt chén nhỡ xuống, đưa dao nắm chặt ở trong tay cho quản gia đang đỡ Sở Du trên tay, cũng đẩy chén nhỡ tới trước mặt ông ta. "Tiểu Ý, xong rồi." Bà móc ra một chút thuốc bột, thoa đều trên miệng vết thương.
"A Quản, tốc độ nhanh một chút. Giờ lành sắp tới." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hơi nóng nảy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem tranh vẽ lớn trên tường sau lưng.
Quản gia lập tức nâng tay Sở Du lên, vén ống tay áo lên, dùng dao quẹt nhẹ, nhưng cổ tay Sở Du bị cắt cũng không chảy ra máu tươi như mong đợi, chỉ có vết máu màu đỏ sậm.
"Không có máu." Quản gia bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhướng mày, đoạt lấy dao từ trong tay ông ta, bảo ông ta, "Cầm chén lên, mau!" Tiếp, ông ta nhanh chóng xé áo trước ngực Sở Du, tìm vị trí tim anh quẹt cho một phát, máu tươi sềnh sệch nhất thời trào ra.
Quản gia lập tức để chén ở trước vết thương, đón máu tươi vào trong bát.
"Những người bệnh thần kinh này, ngay cả người chết cũng không tha!" Trong lòng Lương Ý vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt.
Mẹ Sở thấy Lương Ý nói, bất mãn nói: "Tiểu Ý, chớ nói bậy."
Lương Ý nhìn chằm chằm mẹ Sở, quát bà, "Đây là di thể con trai bác, sao bác có thể khoan dung cho những kẻ đối xử với di thể con trai bác như thế?"
"Tiểu Ý, chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân." Mẹ Sở nghiêm nghị phản bác Lương Ý.
"Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Người đã chết rồi, các người nên chôn cất cậu ấy, mà không phải mò mẫm giày vò ở chỗ này." Lương Ý tức giận bất bình giận dữ mắng mỏ mẹ Sở.
"Phu nhân, thiếu gia đã uống, thứ còn dư lại hãy cho thiếu phu nhân uống hết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn không biết đã đưa chén máu hai người cho mẹ Sở từ khi nào.
Lương Ý nhìn chằm chằm cái chén nhỡ mẹ Sở nhận lấy, tức giận lập tức tiêu giảm, cô khó khăn nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh trên trán không có chỗ nhỏ xuống. Giọng cô cứng ngắc nói với mẹ Sở: "Bác gái, vừa nãy thái độ của con không tốt. Bác tha thứ cho con. Cái chén này, không uống, được không?" Dứt lời, cô còn kéo ra một nụ cười "ngọt ngào", tỏ vẻ áy náy.
Mẹ Sở cúi đầu nhìn chén nhỡ trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt Lương Ý, dịu dàng nói, "Tiểu Ý, cái này không thể được. Đây là một phần của nghi thức nên không thể bỏ bớt, ngoan ngoãn uống cạn nó đi." Nói xong, bà cạy miệng Lương Ý ra, cầm chén máu tươi trong tay đổ toàn bộ vào trong miệng cô.
Trong cổ họng lan tràn vị ngai ngái, Lương Ý không ngừng nôn ọe, liều mạng muốn nhổ thứ vừa nuốt xuống ra.
"Thiếu phu nhân, đừng vội nuốt nó xuống bụng. A, đúng rồi, ở trong máu, tôi còn cho một ít thi thể Du do tự tôi điều chế." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đắc ý nói với Lương Ý.
"Cái người biến thái này! Nôn. . . . . ." Lại là một trận nôn ọe.
Mẹ Sở mím môi, chân mày khẽ nhăn, "Đại sư, không phải trước đó nói chỉ cần uống máu là tốt sao? Tại sao còn phải thêm. . . . . . Thi thể Du."
"Phu nhân, thấy cây nến ở bốn góc tường chứ? Trong bốn cây nến cũng chứa thành phần thi thể Du, hơn nữa đều gia công luyện chế từ cùng một thi thể Du mà thành, cây nến cháy sẽ tỏa ra mùi thơm đặc biệt, loại mùi thơm này có thể tăng uy lực lên gấp bội trong nghi thức làm phép, đồng thời còn có thể khiến phu nhân và thiếu gia sinh ra gắn kết đặc biệt."
"Gắn kết đặc biệt gì?" Mẹ Sở nghi ngờ hỏi.
Lúc này người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lại không nói, ông ta liếc mắt mặt người đàn ông xanh đen, người đàn ông lập tức gật đầu, đi vào trong phòng riêng nhỏ dưới hang động, khiêng tới một thanh niên bị trói gô*, miệng bị nhét cục giấy, bộ mặt hoảng sợ.
* Trói gô: trói cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.
"Phu nhân, tất cả hay là chờ thiếu gia tỉnh lại rồi hãy nói."
Đầu óc Lương Ý đã không vận chuyển được đối với tình trạng lần này, căn bản cũng không để ý đến người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nói gì với mẹ Sở, khi cô thấy thanh niên được khiêng ra từ phòng riêng thì lo lắng trong đầu đạt tới điểm sôi.
Mẹ Sở cắn răng, nhìn Sở Du được quản gia đỡ, nghiêm nghị chất vấn, "Ông xác định con tôi sẽ sống?"
"Dĩ nhiên, chỉ cần bà làm theo lời tôi." Ông ta tràn đầy tự tin trả lời vấn đề của mẹ Sở.
Mẹ Sở không nói, hất mặt, phân phó quản gia, "A Quản, dẫn thiếu gia đi." Lại nhìn hai cô gái trẻ tàng hình sau lưng Lương Ý vẫn giữ yên lặng, nói, "Hai người hãy mang thiếu phu nhân tới bên cạnh đi."
Quản gia gật đầu, nhẹ nhàng nâng Sở Du lên, đặt ở vị trí giữa tầng hầm, chỉnh sửa tỉ mỉ vết cổ áo hơi nhăn của anh, sau đó đi tới.
Lúc này Lương Ý và mẹ Sở còn có cô gái "tàng hình" phía sau đã sớm đi tới phía trước phiến đá. Về phần người thanh niên bị trói gô đã bị người đàn ông mặt xanh đen khiêng đến vùng đất ở giữa, sau rời đi khỏi chỗ, thanh niên và Sở Du ở nơi chỉ cách nhau không tới 50 centimét, chỉ thấy anh ta ra sức muốn giãy giụa khỏi sợi dây trên người, chân bị trói không ngừng đạp trên giải đất ở giữa.
"Các người muốn làm thanh niên kia?" Lương Ý cảnh giác hỏi.
Mắt mẹ Sở chăm chú nhìn người đàn ông trên giải đất dưới tầng hầm, hồi lâu mới trả lời cô, "Vật tế. Cậu ta là vật tế để tiểu Du sống lại."
"Có ý gì?" Lương Ý giật mình trong lòng.
"Thiếu phu nhân, cô nhìn xem sẽ biết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lại đưa dao lúc trước lấy máu Lương Ý cho mẹ Sở.
"Phu nhân, những việc còn lại chắc bà đều biết phải làm thế nào rồi chứ. Trước lúc thiếu gia trở lại trong thân thể của mình, hiện tại chỉ còn lại một bước cuối cùng thì việc lớn đã thành."
Mẹ Sở nhận lấy dao ông ta đưa tới, giữ trước ngực, liếc mắt nhìn Sở Du nằm trên vùng đất ở giữa, dứt khoát đi thẳng đến.
"Cái kẻ xấu xa này, ông muốn bác ấy đi qua làm gì?" Ánh mắt Lương Ý phẫn hận nhìn chăm chú người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng ở bên cạnh mình.
Đều là lỗi của kẻ xấu xa này, nếu không phải do kẻ xấu này, cô sẽ không luân lạc tới kết cục hôm nay.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhìn cô một cái, không nói gì, mà dùng móng tay út sắc nhọn của mình vẽ một đường máu ở lòng bàn tay, sau đó dùng bút lông thấm máu tươi nói lẩm bẩm viết ở trên tảng đá.
Lương Ý muốn đi tới, xem trong hồ lô của ông ta rốt cuộc bán thuốc gì, đáng tiếc thân thể vẫn không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn từ xa thấy bút lông của ông ta chuyển động nhanh chóng.
Phút chốc, ông ta để bút lông xuống, dùng ngón tay trái chấm máu tươi lên, nhanh chóng vẽ hoa văn phức tạp dị thường trên cánh tay phải, xa xa hoa văn có vài phần hơi giống động vật, hoặc như chữ viết xa xưa.
Ông ta bỗng ngẩng đầu lên, hướng về phía Mẹ Sở đứng ở giữa hô lớn, "Phu nhân, động thủ!"
Mẹ Sở nghe vậy, ngón tay nắm dao run một cái, tròng mắt chăm chú nhìn vào thanh niên vẫn điên cuồng lắc đầu rơi lệ, hồi lâu, bà giống như là hạ quyết tâm, dùng sức đâm hướng trái tim cậu thanh niên, lồng ngực cậu thanh niên bắn ra máu tươi, máu vẩy lên gương mặt bà, lúc này ánh mắt bà hơi đờ đẫn, tay nắm dao càng không ngừng run rẩy, nhìn ra lúc này bà cực kỳ sợ hãi.
"Phu nhân, bà còn ngẩn người cái gì? Bà không muốn con trai bà nữa à?" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lớn tiếng gầm lên, lúc này trán ông ta dính một tầng mồ hôi thật mỏng, tay trái bắt đầu không ngừng run rẩy, gân xanh lộ rõ.
Đôi môi Lương Ý run run, cả người sắp ngồi liệt xuống, nếu như không có hai thiếu nữ cương thi số 1, 2 phía sau vịn cô.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nói làm mẹ Sở đột nhiên tỉnh táo, bà lập tức vươn tay, dùng sức vạch một đường máu dưới lòng bàn tay mình, che ở trái tim cậu thanh niên còn đang co quắp giãy giụa không ngừng.
Máu tươi tràn qua khe ngón tay mẹ Sở, nhanh chóng chảy xuôi xuống, nhỏ xuống đất, rất nhanh, toàn bộ mặt đất giữa tầng hầm đều đầy máu, sau đó máu tươi theo vết lõm dưới mặt đất bắt đầu chảy thuận dòng, chẳng mấy chốc, các vết lõm đan chéo trong tầm hầm đều đầy máu. Trời cao nhìn xem, vết lõm đầy máu tạo thành một hoa văn kỳ dị mà phức tạp. . . . . .
Hồi lâu, đau nhức trong dự tính cũng không đến như Lương Ý nghĩ, cho đến lúc gương mặt cô bị người ta vỗ nhẹ, cô mới dám len lén mở một con mắt ra, "Ah? Con không sao?" Cúi đầu ngắm nhìn tay mình, dưới cổ tay rõ ràng xuất hiện một cái chén nhỡ, dòng máu chảy ra từ giữa tay cô chảy hết vào bên trong.
Mẹ Sở đặt chén nhỡ xuống, đưa dao nắm chặt ở trong tay cho quản gia đang đỡ Sở Du trên tay, cũng đẩy chén nhỡ tới trước mặt ông ta. "Tiểu Ý, xong rồi." Bà móc ra một chút thuốc bột, thoa đều trên miệng vết thương.
"A Quản, tốc độ nhanh một chút. Giờ lành sắp tới." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hơi nóng nảy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem tranh vẽ lớn trên tường sau lưng.
Quản gia lập tức nâng tay Sở Du lên, vén ống tay áo lên, dùng dao quẹt nhẹ, nhưng cổ tay Sở Du bị cắt cũng không chảy ra máu tươi như mong đợi, chỉ có vết máu màu đỏ sậm.
"Không có máu." Quản gia bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhướng mày, đoạt lấy dao từ trong tay ông ta, bảo ông ta, "Cầm chén lên, mau!" Tiếp, ông ta nhanh chóng xé áo trước ngực Sở Du, tìm vị trí tim anh quẹt cho một phát, máu tươi sềnh sệch nhất thời trào ra.
Quản gia lập tức để chén ở trước vết thương, đón máu tươi vào trong bát.
"Những người bệnh thần kinh này, ngay cả người chết cũng không tha!" Trong lòng Lương Ý vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt.
Mẹ Sở thấy Lương Ý nói, bất mãn nói: "Tiểu Ý, chớ nói bậy."
Lương Ý nhìn chằm chằm mẹ Sở, quát bà, "Đây là di thể con trai bác, sao bác có thể khoan dung cho những kẻ đối xử với di thể con trai bác như thế?"
"Tiểu Ý, chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân." Mẹ Sở nghiêm nghị phản bác Lương Ý.
"Nguyên nhân? Nguyên nhân gì? Người đã chết rồi, các người nên chôn cất cậu ấy, mà không phải mò mẫm giày vò ở chỗ này." Lương Ý tức giận bất bình giận dữ mắng mỏ mẹ Sở.
"Phu nhân, thiếu gia đã uống, thứ còn dư lại hãy cho thiếu phu nhân uống hết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn không biết đã đưa chén máu hai người cho mẹ Sở từ khi nào.
Lương Ý nhìn chằm chằm cái chén nhỡ mẹ Sở nhận lấy, tức giận lập tức tiêu giảm, cô khó khăn nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh trên trán không có chỗ nhỏ xuống. Giọng cô cứng ngắc nói với mẹ Sở: "Bác gái, vừa nãy thái độ của con không tốt. Bác tha thứ cho con. Cái chén này, không uống, được không?" Dứt lời, cô còn kéo ra một nụ cười "ngọt ngào", tỏ vẻ áy náy.
Mẹ Sở cúi đầu nhìn chén nhỡ trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt Lương Ý, dịu dàng nói, "Tiểu Ý, cái này không thể được. Đây là một phần của nghi thức nên không thể bỏ bớt, ngoan ngoãn uống cạn nó đi." Nói xong, bà cạy miệng Lương Ý ra, cầm chén máu tươi trong tay đổ toàn bộ vào trong miệng cô.
Trong cổ họng lan tràn vị ngai ngái, Lương Ý không ngừng nôn ọe, liều mạng muốn nhổ thứ vừa nuốt xuống ra.
"Thiếu phu nhân, đừng vội nuốt nó xuống bụng. A, đúng rồi, ở trong máu, tôi còn cho một ít thi thể Du do tự tôi điều chế." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đắc ý nói với Lương Ý.
"Cái người biến thái này! Nôn. . . . . ." Lại là một trận nôn ọe.
Mẹ Sở mím môi, chân mày khẽ nhăn, "Đại sư, không phải trước đó nói chỉ cần uống máu là tốt sao? Tại sao còn phải thêm. . . . . . Thi thể Du."
"Phu nhân, thấy cây nến ở bốn góc tường chứ? Trong bốn cây nến cũng chứa thành phần thi thể Du, hơn nữa đều gia công luyện chế từ cùng một thi thể Du mà thành, cây nến cháy sẽ tỏa ra mùi thơm đặc biệt, loại mùi thơm này có thể tăng uy lực lên gấp bội trong nghi thức làm phép, đồng thời còn có thể khiến phu nhân và thiếu gia sinh ra gắn kết đặc biệt."
"Gắn kết đặc biệt gì?" Mẹ Sở nghi ngờ hỏi.
Lúc này người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lại không nói, ông ta liếc mắt mặt người đàn ông xanh đen, người đàn ông lập tức gật đầu, đi vào trong phòng riêng nhỏ dưới hang động, khiêng tới một thanh niên bị trói gô*, miệng bị nhét cục giấy, bộ mặt hoảng sợ.
* Trói gô: trói cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.
"Phu nhân, tất cả hay là chờ thiếu gia tỉnh lại rồi hãy nói."
Đầu óc Lương Ý đã không vận chuyển được đối với tình trạng lần này, căn bản cũng không để ý đến người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nói gì với mẹ Sở, khi cô thấy thanh niên được khiêng ra từ phòng riêng thì lo lắng trong đầu đạt tới điểm sôi.
Mẹ Sở cắn răng, nhìn Sở Du được quản gia đỡ, nghiêm nghị chất vấn, "Ông xác định con tôi sẽ sống?"
"Dĩ nhiên, chỉ cần bà làm theo lời tôi." Ông ta tràn đầy tự tin trả lời vấn đề của mẹ Sở.
Mẹ Sở không nói, hất mặt, phân phó quản gia, "A Quản, dẫn thiếu gia đi." Lại nhìn hai cô gái trẻ tàng hình sau lưng Lương Ý vẫn giữ yên lặng, nói, "Hai người hãy mang thiếu phu nhân tới bên cạnh đi."
Quản gia gật đầu, nhẹ nhàng nâng Sở Du lên, đặt ở vị trí giữa tầng hầm, chỉnh sửa tỉ mỉ vết cổ áo hơi nhăn của anh, sau đó đi tới.
Lúc này Lương Ý và mẹ Sở còn có cô gái "tàng hình" phía sau đã sớm đi tới phía trước phiến đá. Về phần người thanh niên bị trói gô đã bị người đàn ông mặt xanh đen khiêng đến vùng đất ở giữa, sau rời đi khỏi chỗ, thanh niên và Sở Du ở nơi chỉ cách nhau không tới 50 centimét, chỉ thấy anh ta ra sức muốn giãy giụa khỏi sợi dây trên người, chân bị trói không ngừng đạp trên giải đất ở giữa.
"Các người muốn làm thanh niên kia?" Lương Ý cảnh giác hỏi.
Mắt mẹ Sở chăm chú nhìn người đàn ông trên giải đất dưới tầng hầm, hồi lâu mới trả lời cô, "Vật tế. Cậu ta là vật tế để tiểu Du sống lại."
"Có ý gì?" Lương Ý giật mình trong lòng.
"Thiếu phu nhân, cô nhìn xem sẽ biết." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lại đưa dao lúc trước lấy máu Lương Ý cho mẹ Sở.
"Phu nhân, những việc còn lại chắc bà đều biết phải làm thế nào rồi chứ. Trước lúc thiếu gia trở lại trong thân thể của mình, hiện tại chỉ còn lại một bước cuối cùng thì việc lớn đã thành."
Mẹ Sở nhận lấy dao ông ta đưa tới, giữ trước ngực, liếc mắt nhìn Sở Du nằm trên vùng đất ở giữa, dứt khoát đi thẳng đến.
"Cái kẻ xấu xa này, ông muốn bác ấy đi qua làm gì?" Ánh mắt Lương Ý phẫn hận nhìn chăm chú người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng ở bên cạnh mình.
Đều là lỗi của kẻ xấu xa này, nếu không phải do kẻ xấu này, cô sẽ không luân lạc tới kết cục hôm nay.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhìn cô một cái, không nói gì, mà dùng móng tay út sắc nhọn của mình vẽ một đường máu ở lòng bàn tay, sau đó dùng bút lông thấm máu tươi nói lẩm bẩm viết ở trên tảng đá.
Lương Ý muốn đi tới, xem trong hồ lô của ông ta rốt cuộc bán thuốc gì, đáng tiếc thân thể vẫn không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn từ xa thấy bút lông của ông ta chuyển động nhanh chóng.
Phút chốc, ông ta để bút lông xuống, dùng ngón tay trái chấm máu tươi lên, nhanh chóng vẽ hoa văn phức tạp dị thường trên cánh tay phải, xa xa hoa văn có vài phần hơi giống động vật, hoặc như chữ viết xa xưa.
Ông ta bỗng ngẩng đầu lên, hướng về phía Mẹ Sở đứng ở giữa hô lớn, "Phu nhân, động thủ!"
Mẹ Sở nghe vậy, ngón tay nắm dao run một cái, tròng mắt chăm chú nhìn vào thanh niên vẫn điên cuồng lắc đầu rơi lệ, hồi lâu, bà giống như là hạ quyết tâm, dùng sức đâm hướng trái tim cậu thanh niên, lồng ngực cậu thanh niên bắn ra máu tươi, máu vẩy lên gương mặt bà, lúc này ánh mắt bà hơi đờ đẫn, tay nắm dao càng không ngừng run rẩy, nhìn ra lúc này bà cực kỳ sợ hãi.
"Phu nhân, bà còn ngẩn người cái gì? Bà không muốn con trai bà nữa à?" Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn lớn tiếng gầm lên, lúc này trán ông ta dính một tầng mồ hôi thật mỏng, tay trái bắt đầu không ngừng run rẩy, gân xanh lộ rõ.
Đôi môi Lương Ý run run, cả người sắp ngồi liệt xuống, nếu như không có hai thiếu nữ cương thi số 1, 2 phía sau vịn cô.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nói làm mẹ Sở đột nhiên tỉnh táo, bà lập tức vươn tay, dùng sức vạch một đường máu dưới lòng bàn tay mình, che ở trái tim cậu thanh niên còn đang co quắp giãy giụa không ngừng.
Máu tươi tràn qua khe ngón tay mẹ Sở, nhanh chóng chảy xuôi xuống, nhỏ xuống đất, rất nhanh, toàn bộ mặt đất giữa tầng hầm đều đầy máu, sau đó máu tươi theo vết lõm dưới mặt đất bắt đầu chảy thuận dòng, chẳng mấy chốc, các vết lõm đan chéo trong tầm hầm đều đầy máu. Trời cao nhìn xem, vết lõm đầy máu tạo thành một hoa văn kỳ dị mà phức tạp. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook