Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)
-
Quyển 1 - Chương 33: Thiếu niên không biết sợ (2)
‘Tiểu Chân nhi, nếu không gặp được người có thể đối tốt với ngươi cả đời thì không nên thật tâm đối xử, nếu không sẽ bị thương, không cần giống như nương.’
‘Nương, hối hận sao?’
‘Ai, nương không biết rốt cuộc có hối hận hay không, chỉ biết nếu có kiếp sau, chỉ nguyện chưa từng gặp hắn.’
‘Nương người yên tâm, chân tình của ta ai ta cũng không cho.’
Long Ngọc mở mắt ra, lại mơ thấy mẫu thân, có chút đau đầu, cổ họng cũng có chút khô, ho nhẹ vài tiếng, Hạ Mạc Phàm bưng nước tiến vào, nâng cậu dậy, đem nước đưa đến bên môi cậu, nhìn cậu uống xong mới nói: “Thiếu chủ hôm qua bị cảm lạnh, Tiêu Cảnh có hầm canh tuyết lê ngân nhĩ sẽ lập tức mang tới.”
“Giờ nào rồi?” Long Ngọc híp mắt hỏi.
“Đã gần giờ tý, Thiếu chủ ngủ tiếp một lúc?” Hạ Mạc Phàm để chén nước qua bàn trà nhỏ kế bên.
“Thế nào?” Hắn hỏi đương nhiên là về việc xử phạt Long Thừa.
“Quỳ từ đường.” Hạ Mạc Phàm cảm thấy phạt như vậy có chút nhẹ.
“Đại di thái thỉnh cầu?” Long Ngọc cười lạnh, Đại di thái vốn chỉ là người làm ấm giường của Long Tĩnh, liên tục sinh cho Long Tĩnh ba đứa con, Long Tĩnh liền cho nàng thân phận chính thiếp, thân phận chính thiếp so với tiểu thiếp cùng gia kĩ tất nhiên cao hơn, ít nhất nhìn thấy Long Ngọc không thể không hành lễ, nhưng, chính thiếp không phải tiểu thiếp, tuy nói tiểu thiếp cũng là thiếp, nhưng lại gần như phu nhân, mà chính thiếp như Đại di thái chỉ có thể là đại di, địa vị so với những người khác cũng lớn hơn nhiều.
“Vâng.” Hạ Mạc Phàm nhớ đến khuôn mặt trang điểm đậm như diễn viên hí hát khúc cầu thỉnh, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy ghê tởm.
“Cũng không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” Long Ngọc phất tay.
“Thiếu chủ tòan thân đều là mồ hôi cũng không thoải mái, tiểu nhân đun nước tắm cho ngài, hầu hạ ngài tắm rửa xong rồi đi nghỉ ngơi cũng không muộn.”
Hơn nửa năm nay Hạ Mạc Phàm đã biết phải hầu hạ như thế nào, bất cứ lúc nào Thiếu chủ cũng phải được đặt lên hàng đầu.
“Cũng tốt.” Long Ngọc gật đầu, được Hạ Mạc Phàm nâng lên, xuống giường, đi đến bình phong sau dục trì, thoát y, vào nước, thư thư phục phục ngâm mình tắm rửa.
Ngâm người sau dễ cảm thấy miệng khô, Hạ Mạc Phàm đi nấu nước mật ong, uống trà buổi tối sẽ không ngủ được, cho nên Long Ngọc có thói quen uống nước mật ong vào ban đêm.
Long Ngọc ngồi trên ghế thái sư ngẩn người, lồng ngọc lưu ly chụp lên ngọn nến, cả căn phòng được chiếu sáng trưng, cậu cúi đầu một tay vuốt vuốt đôi khuyên tai vừa mới khắc trong tay, áo choàng thuần trắng có chút rộng, lộ ra đôi xương quai xanh tinh xảo, con ngươi nửa nhắm lông mi thật dài hạ thành một cái bóng dưới mắt, im lặng, yên tĩnh, tựa như một tòa ngọc điêu.
Khi Long Dạ tiến vào đầu tiên nhìn thấy chính là cảm giác này, không khỏi chấn động, hắn chưa bao giờ biết tạp chủng kia lại có thể đẹp như vậy! Cơ hồ không khác gì Chân Dao!
Long Ngọc lớn lên cũng không xấu, không những vậy còn có thể nói là đẹp, thừa hưởng toàn bộ dung mạo của mẫu thân, nhưng cũng không giống khí chất của nữ nhân, nếu là người yêu thích nam sắc chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp đem người lừa gạt đến tay, chỉ tiếc Long Dạ cũng không thích nam sắc, có thể nói có chút chán ghét, mới vừa vào cửa một khắc kia hắn còn tưởng rằng lại thấy được Chân Dao, thấy rõ là Long Ngọc, lại chán ghét không nói nên lời!
Kỳ thật đại ca hắn Long Thừa đối với chính thất phu nhân cũng không có ý niệm gì khác, người có chính là hắn, từ thời điểm khi Chân Dao vào cửa hắn liền động tâm, chỉ tiếc đó là nữ nhân của cha hắn, là ‘mẫu thân đại nhân’ của hắn, hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt giống như đúc này của Long Ngọc, trong lòng giống như có một khẩu ác khí, không thể buông xuống được!
Lúc Hạ Mạc Phàm chạy đến cửa phòng chợt nghe bên trong có âm thanh tiếng đồ bị vỡ, đầu tiên là sửng sốt, không nên nha! Trong phòng tòan là vật quý giá, Thiếu chủ yêu thích không biết đến mức nào đâu! Hắn lập tức cảm giác không đúng bỏ cái mâm trong tay xuống vọt vào, chỉ thấy, Long Dạ hai tay bóp lấy cổ Long Ngọc nâng người lên giữa không trung, Long Dạ so với Long Ngọc cao hơn hai cái đầu, lại luyện tập gia pháp, Long Ngọc tay chân mảnh khảnh vốn không phải là đối thủ của hắn, lúc này mặt rất nhanh đã tái nhợt, chân ở giữa không trung đạp lọan, tay cố gắng gỡ ra cánh tay đang nắm ở cổ.
“Thiếu chủ!” Hạ Mạc Phàm sợ hãi kêu lên xông tới, vừa đánh vừa đạp lên người Long Dạ, nhưng khí lực của hắn cũng không lớn được bao nhiêu, Long Dạ không hề hấn gì, hắn nóng nảy, hai tay cầm lấy tay trái của Long Dạ há mồm cắn, dùng hết sức bình sinh, trong miệng đều là mùi sắt, Long Dạ bị đau cánh tay trái vung lên, Hạ Mạc Phàm giống như giẻ rách bị ném ra, lưng đụng vào tường đau rát một trận, hắn bất chấp đau đớn, giãy dụa bò qua, lại bị vứt ra, cả hai lần như vậy cũng chỉ trong nháy mắt, mà đối với Long Ngọc lại là rất lâu, không thể hô hấp, ánh mắt đã gần như trắng dã.
Ba –!
Ngay khi Long Ngọc sắp ngất đi, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng đồ vật bị đập, ngay sau đó lực đạo trên cổ buông lỏng, cậu từ giữa không trung rơi xuống, mềm nhũn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm cổ ho khan không ngừng, một bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu, một bàn tay ở ngực cậu giúp thuận khí.
“Thiếu chủ không có việc gì chứ?” Âm thanh Tiêu Cảnh vang lên ngay bên tai.
Đúng rồi! Hạ Mạc Phàm nói Tiêu Cảnh sẽ mang canh tuyết lê ngân nhĩ đến.
Cậu cũng không ngẩng đầu lên chỉ khoát tay, vẫn ho như trước, ho đến nỗi mặt đỏ bừng, trong phổi ẩn ẩn đau, sau một lúc lâu uống một ngụm nước Hạ Mạc Phàm đưa đến, lúc này mới thuận khí, nhưng cũng không còn chút khí lực nào, để hai người đỡ mình lên giường, dựa vào một chồng rồi lại một chồng gối mềm rồi mới đưa mắt nhìn người nằm trên mặt đất, chỉ tay, “Đi xem, khụ, còn thở hay không.”
Tiêu Cảnh đi qua thử dò xét, “Bẩm Thiếu chủ, còn thở.”
Long Ngọc trong mắt trầm xuống, trên môi gợi lên một mạt cười lạnh, “Mạc Phàm, ngươi biết cái ao ngoài sân không?” Cậu nói chính là con đường duy nhất kia, muốn ra vào Bạch Ngọc Uyển thì phải đi qua Liên Lý trì, Liên Lý trì tượng trưng cho tình cảm phu thê.
“Vâng, tiểu nhân biết.” Hạ Mạc Phàm như thế nào lại không biết, con đường đó ban ngày thì tốt, ban đêm tối như hũ nút nếu không cẩn thận sẽ lập tức bị rơi vào, hắn đã bị rơi vào hai lần! Cũng may hắn biết bơi, từ từ! Thiếu chủ không phải là muốn......
“Hừ, có thể sống hay không còn phải xem chính hắn.” Long Ngọc lãnh khốc nở nụ cười, đúng như suy nghĩ của Hạ Mạc Phàm, “Còn có, sau nửa canh giờ đi báo cho quản gia, nên nói như thế nào không cần ta dạy đi?”
“Tiểu nhân sẽ làm tốt.” Tiêu Cảnh hiểu được ý tứ trong lời Long Ngọc, hắn cùng Hạ Mạc Phàm phân ra mỗi người khiêng chân tay Long Nặc nâng ra ngoài, đến cạnh Liên Lý trì, quẳng vào, sau đó cũng không phải điều bọn họ cần quan tâm.
“Tiêu Cảnh.” Hạ Mạc Phàm nhỏ giọng gọi hắn.
“Hử?” Tiêu Cảnh cùng hắn sóng vai mà đi.
“Tên kia biết bơi sao?” Hạ Mạc Phàm cảm giác phía sau không có tiếng đập nước.
“Không biết.” Tiêu Cảnh rất chắc chắn.
“A.” Hắn trả lời.
“Sợ sao?” Tiêu Cảnh hỏi.
“Sợ sẽ có tác dụng sao?” Hắn hỏi lại.
Tiêu Cảnh không trả lời, hai người một đường trở về, sau nửa canh giờ Tiêu Cảnh mới đi đến chỗ quản gia, hắn một đường chạy tới, cũng không để ý lễ nghi, đá văng cửa liền vọt vào, một câu Thiếu chủ gặp chuyện, liền kéo quản gia hướng Bạch Ngọc Uyển đi, sau lại thêm một người khác đi theo.
Chính là đại phu tuần đêm, hôm nay người tuần đêm đều bị triệu tập.
Long Ngọc nói cậu không thấy rõ là ai, lúc ấy đúng lúc nến bị tắt, người nọ đột nhiên làm đổ đèn lưu ly, rồi sau đó muốn nhìn cũng không có cách gì, Hạ Mạc Phàm cũng nói không thấy rõ người, chỉ là vừa vào cửa thì thấy bóng một người rất cao, lại đang cứu Thiếu chủ nên cũng không chú ý, chỉ là cắn bị thương cánh tay trái của người nọ, Tiêu Cảnh cũng nói không thấy rõ, lúc mang bữa khuya đến chỉ thấy Hạ Mạc Phàm bị ném ra, Thiếu chủ bị người bóp cổ, hắn thuận tay lấy bình Hải Đường đỏ kế bên đập xuống, người nọ bị đập hôn mê, lúc bọn họ đang lo lắng cho Thiếu chủ thì hắn đẩy cửa chạy ra, hẳn là bị tổn thương ở phía sau não.
Quản gia nghe xong, đầu tiên là trấn an Thiếu chủ, lại ngợi khen Hạ Mạc Phàm, Tiêu Cảnh, rồi sau đó gọi người tra rõ, hắn hoài nghi là nô bộc trong trang.
Một đêm tra rõ kết quả, chẳng qua, kết quả này hắn không thể nói......
Đầu hè một năm kia, tam thiếu gia Long Dạ của Ngọc trang trượt chân rơi xuống nước, chết đuối trong Liên Lí trì, Đại di thái khóc ba ngày, khóc đứa con đầu của nàng đáng thương, đều nói tam thiếu gia là trượt chân rơi xuống nước, nhưng hạ nhân trong trang cũng không cho là thế, chưa nói tam thiếu gia hơn nửa đêm đi đến bên ao làm gì, chỉ cần nói đến vết thương trên người hắn thì biết hắn đã cùng người đánh nhau, dấu răng trên cánh tay trái, miệng vết thương ở gáy, hơn nữa, phụ cận Liên Lí trì chỉ có một viện chính là viện của Thiếu chủ, ngày thường hai người không lui tới, hắn hơn nửa đêm đi tiểu viện của Thiếu chủ làm gì? Nghe nói Thiếu chủ ngày đó ban đêm gặp chuyện thiếu chút nữa chết, chẳng lẽ là......
Nói ra cũng chẳng có ai dám truyền, cảm thấy lại càng đáng tin ba phần.
Long Dạ cùng Long Thừa là một mẹ sinh ra, ban ngày Long Thừa bị Long Ngọc chế ngạo, hắn là đệ đệ ban đêm đi tìm Long Ngọc gây chuyện cũng là rất bình thường, cũng có người đoán là Long Ngọc cố ý giết Long Dạ, nhưng phần lớn đều đoán là do Đại di thái ý đồ bất chính, nếu đúng là do Long Ngọc, dựa theo tính tình của Đại di thái làm sao có thể không nháo lên, nhưng giờ lại im lặng như vậy, nhất định có quỷ.
Nhưng, chỉ có Đại di thái biết, bọn họ bị Long Ngọc tính kế, nếu như bị đổ cho tội danh mưu sát Thiếu chủ, hai đứa con trai khác của nàng cũng không giữ được, đã chết một đứa con trai, không thể lại mất đi hai đứa!
Long Thừa lại trái ngược với Đại di thái càng lúc càng cẩn thận, mà là trầm tư, Long Ngọc còn chưa trưởng thành đã hao tổn một cánh tay của hắn, nếu trưởng thành liệu hắn còn đấu lại được cậu sao? Nhất định phải trừ bỏ cậu!
Hạ Mạc Phàm biết, từ ngày đó, bọn họ chính thức cùng Long Thừa là địch, đúng, không phải hắn, mà là bọn họ, hắn, Thiếu chủ, Tiêu Cảnh, ba người bọn họ.
Cho nên sau khi Thiếu chủ rời khỏi Ngọc trang, hắn cùng với Tiêu Cảnh chưa kịp rời đi, đã bị Long Thừa chặn lại, hắn không quá bất ngờ, không chút do dự rút ra chủy thủ đã giấu kĩ đâm vào giữa tim, một kích tận số, trong ánh mắt đang khép lại là sự khiếp sợ của Long Thừa, hắn nghĩ Tiêu Cảnh so với hắn thông minh hơn nhiều, không biết đã tàng trữ thạch tín từ lúc nào, bọn họ nếu như có thể sống nhất định phải sống, có sống cũng muốn đi theo Thiếu chủ mà sống, nếu thành con cờ trong tay Long Thừa, còn không bằng tự mình đoạn, ít nhất sẽ không liên lụy tới Thiếu chủ.
Quả nhiên, hắn chân trước vừa xuống Minh giới, Tiêu Cảnh chân sau đã xuống đến, bọn họ là lệ quỷ, người tự sát không thể đi đầu thai, không đầu thai cũng tốt lắm, ai biết kiếp sau sẽ như thế nào, cứ như vậy cũng không sao cả.
Ngày đó là một ngày đẹp trời, ít nhất là Hạ Mạc Phàm cảm thấy như vậy, một con thiết kỵ đột nhiên chạy tới làm đám quỷ hồn bị dọa, trên thiết kỵ hình như có người, hắn không thấy rõ, chỉ cảm thấy như vậy, đám quỷ hồn chạy loạn, Hạ Mạc Phàm lôi kéo Tiêu Cảnh ngồi sang một bên, chạy cái gì mà chạy, nếu muốn giết các ngươi các ngươi còn chạy được sao!
“Mạc Phàm, người kia, có chút quen mắt.” Bắt đầu từ sau khi chết Tiêu Cảnh đã sáu trăm năm không nói chuyện, hôm nay lại đột nhiên nói một câu như vậy.
Hắn cũng nhìn qua, “Đúng là có chút quen mắt, là chuyển thế của Thiếu chủ sao?” Hắn cẩn thận nhìn, xưng hô quen thuộc thốt ra.
“Thiếu chủ!” Hai tiếng cùng vang lên, Tiêu Cảnh cũng đã nhận ra.
Thiếu chủ thay đổi, càng đẹp, càng cường đại, càng không giống người thường!
Người ở trên thiết kỵ nghe tiếng mà nhìn xuống, nghiêng đầu nhìn hai người, đột nhiên nở nụ cười, “Tiêu Cảnh, Mạc Phàm.”
Hạ Mạc Phàm thiếu chút nữa khóc lên, Thiếu chủ thế nhưng còn nhớ rõ bọn họ! Cũng không biết hắn chạy qua bằng cách nào, ôm Long Ngọc oa oa khóc lớn, khóc đến quên mất mình là ai, quên mất xung quanh, cho đến khi bị Minh vương với khuôn mặt đen sì xách ra, hắn mới phát hiện, Thiếu chủ của hắn bây giờ là Minh hậu! Là Minh hậu của tên Minh vương lòng dạ hẹp hòi kia! Thiên lý ở đâu a! Tên đó sao có thể xứng với Thiếu chủ nhà ta!
Không hề nhỏ mà rống lên, Minh vương đen mặt, Long Ngọc nở nụ cười.
Sau đó? Còn có thể thế nào bị Minh vương chỉnh đốn, so với Thiếu chủ năm đó còn ác hơn nhiều, một trăm năm khổ lao nha! Hiện tại nhớ tới Hạ Mạc Phàm đều muốn khóc!
Hắn cùng Tiêu Cảnh lại trở lại bên cạnh Thiếu chủ tốt lắm, nhưng vì cái gì tên Chương Chung kia cũng ở?
Chương Chung là ai? Là một trong những dưỡng tử của Long Tĩnh, là cánh tay đắc lực nhất, từ nhỏ tự coi mình thành Thiếu chủ, đối với Thiếu chủ khoa tay múa chân, hắn vẫn luôn nhìn Chương Chung không vừa mắt! Sau lại phát sinh chuyện cũng không ngoài ý muốn của hắn, mà không xảy ra chuyện như vậy mới kỳ quái, tên kia biến mất cũng tốt, thật sự là quá tốt!
Hạ Mạc Phàm bị đồng hồ báo thức đánh thức, ở trên giường duỗi thắt lưng, ngủ thật là thoải mái a!
Đánh răng rửa mặt vệ sinh sạch sẽ chạy đến phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Tiêu Cảnh, làm nũng cọ cọ, “Tiêu Cảnh, buổi sáng ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?” Tiêu Cảnh nấu cháo gà với ngô hỏi.
“Ừm –!” Hắn còn thật sự suy nghĩ, “Ăn anh.”
“Em thử xem, đau thắt lưng không lên lớp được anh cũng không cho em nghỉ phép.” Thanh âm của Tiêu Cảnh mang theo ý cười làm mặt hắn đỏ bừng.
“Tiêu Cảnh!” Thẹn quá thành giận quát, vừa muốn cho đối phương chút giáo huấn, một chén cháo để vào ngay dưới mũi.
“Có ăn hay không?” Cám dỗ hỏi.
“Ăn!” Không cốt khí trả lời.
“Ăn xong rồi cùng lên lớp.” Tiêu Cảnh cưng chiều sờ sờ đầu hắn.
“Ừm.” Chỉ có miệng ăn không có miệng để trả lời hoàn chỉnh.
Một ngày bình thường của Tiêu gia như vậy liền bắt đầu rồi.
Hết chương 33.
‘Nương, hối hận sao?’
‘Ai, nương không biết rốt cuộc có hối hận hay không, chỉ biết nếu có kiếp sau, chỉ nguyện chưa từng gặp hắn.’
‘Nương người yên tâm, chân tình của ta ai ta cũng không cho.’
Long Ngọc mở mắt ra, lại mơ thấy mẫu thân, có chút đau đầu, cổ họng cũng có chút khô, ho nhẹ vài tiếng, Hạ Mạc Phàm bưng nước tiến vào, nâng cậu dậy, đem nước đưa đến bên môi cậu, nhìn cậu uống xong mới nói: “Thiếu chủ hôm qua bị cảm lạnh, Tiêu Cảnh có hầm canh tuyết lê ngân nhĩ sẽ lập tức mang tới.”
“Giờ nào rồi?” Long Ngọc híp mắt hỏi.
“Đã gần giờ tý, Thiếu chủ ngủ tiếp một lúc?” Hạ Mạc Phàm để chén nước qua bàn trà nhỏ kế bên.
“Thế nào?” Hắn hỏi đương nhiên là về việc xử phạt Long Thừa.
“Quỳ từ đường.” Hạ Mạc Phàm cảm thấy phạt như vậy có chút nhẹ.
“Đại di thái thỉnh cầu?” Long Ngọc cười lạnh, Đại di thái vốn chỉ là người làm ấm giường của Long Tĩnh, liên tục sinh cho Long Tĩnh ba đứa con, Long Tĩnh liền cho nàng thân phận chính thiếp, thân phận chính thiếp so với tiểu thiếp cùng gia kĩ tất nhiên cao hơn, ít nhất nhìn thấy Long Ngọc không thể không hành lễ, nhưng, chính thiếp không phải tiểu thiếp, tuy nói tiểu thiếp cũng là thiếp, nhưng lại gần như phu nhân, mà chính thiếp như Đại di thái chỉ có thể là đại di, địa vị so với những người khác cũng lớn hơn nhiều.
“Vâng.” Hạ Mạc Phàm nhớ đến khuôn mặt trang điểm đậm như diễn viên hí hát khúc cầu thỉnh, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy ghê tởm.
“Cũng không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” Long Ngọc phất tay.
“Thiếu chủ tòan thân đều là mồ hôi cũng không thoải mái, tiểu nhân đun nước tắm cho ngài, hầu hạ ngài tắm rửa xong rồi đi nghỉ ngơi cũng không muộn.”
Hơn nửa năm nay Hạ Mạc Phàm đã biết phải hầu hạ như thế nào, bất cứ lúc nào Thiếu chủ cũng phải được đặt lên hàng đầu.
“Cũng tốt.” Long Ngọc gật đầu, được Hạ Mạc Phàm nâng lên, xuống giường, đi đến bình phong sau dục trì, thoát y, vào nước, thư thư phục phục ngâm mình tắm rửa.
Ngâm người sau dễ cảm thấy miệng khô, Hạ Mạc Phàm đi nấu nước mật ong, uống trà buổi tối sẽ không ngủ được, cho nên Long Ngọc có thói quen uống nước mật ong vào ban đêm.
Long Ngọc ngồi trên ghế thái sư ngẩn người, lồng ngọc lưu ly chụp lên ngọn nến, cả căn phòng được chiếu sáng trưng, cậu cúi đầu một tay vuốt vuốt đôi khuyên tai vừa mới khắc trong tay, áo choàng thuần trắng có chút rộng, lộ ra đôi xương quai xanh tinh xảo, con ngươi nửa nhắm lông mi thật dài hạ thành một cái bóng dưới mắt, im lặng, yên tĩnh, tựa như một tòa ngọc điêu.
Khi Long Dạ tiến vào đầu tiên nhìn thấy chính là cảm giác này, không khỏi chấn động, hắn chưa bao giờ biết tạp chủng kia lại có thể đẹp như vậy! Cơ hồ không khác gì Chân Dao!
Long Ngọc lớn lên cũng không xấu, không những vậy còn có thể nói là đẹp, thừa hưởng toàn bộ dung mạo của mẫu thân, nhưng cũng không giống khí chất của nữ nhân, nếu là người yêu thích nam sắc chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp đem người lừa gạt đến tay, chỉ tiếc Long Dạ cũng không thích nam sắc, có thể nói có chút chán ghét, mới vừa vào cửa một khắc kia hắn còn tưởng rằng lại thấy được Chân Dao, thấy rõ là Long Ngọc, lại chán ghét không nói nên lời!
Kỳ thật đại ca hắn Long Thừa đối với chính thất phu nhân cũng không có ý niệm gì khác, người có chính là hắn, từ thời điểm khi Chân Dao vào cửa hắn liền động tâm, chỉ tiếc đó là nữ nhân của cha hắn, là ‘mẫu thân đại nhân’ của hắn, hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt giống như đúc này của Long Ngọc, trong lòng giống như có một khẩu ác khí, không thể buông xuống được!
Lúc Hạ Mạc Phàm chạy đến cửa phòng chợt nghe bên trong có âm thanh tiếng đồ bị vỡ, đầu tiên là sửng sốt, không nên nha! Trong phòng tòan là vật quý giá, Thiếu chủ yêu thích không biết đến mức nào đâu! Hắn lập tức cảm giác không đúng bỏ cái mâm trong tay xuống vọt vào, chỉ thấy, Long Dạ hai tay bóp lấy cổ Long Ngọc nâng người lên giữa không trung, Long Dạ so với Long Ngọc cao hơn hai cái đầu, lại luyện tập gia pháp, Long Ngọc tay chân mảnh khảnh vốn không phải là đối thủ của hắn, lúc này mặt rất nhanh đã tái nhợt, chân ở giữa không trung đạp lọan, tay cố gắng gỡ ra cánh tay đang nắm ở cổ.
“Thiếu chủ!” Hạ Mạc Phàm sợ hãi kêu lên xông tới, vừa đánh vừa đạp lên người Long Dạ, nhưng khí lực của hắn cũng không lớn được bao nhiêu, Long Dạ không hề hấn gì, hắn nóng nảy, hai tay cầm lấy tay trái của Long Dạ há mồm cắn, dùng hết sức bình sinh, trong miệng đều là mùi sắt, Long Dạ bị đau cánh tay trái vung lên, Hạ Mạc Phàm giống như giẻ rách bị ném ra, lưng đụng vào tường đau rát một trận, hắn bất chấp đau đớn, giãy dụa bò qua, lại bị vứt ra, cả hai lần như vậy cũng chỉ trong nháy mắt, mà đối với Long Ngọc lại là rất lâu, không thể hô hấp, ánh mắt đã gần như trắng dã.
Ba –!
Ngay khi Long Ngọc sắp ngất đi, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng đồ vật bị đập, ngay sau đó lực đạo trên cổ buông lỏng, cậu từ giữa không trung rơi xuống, mềm nhũn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm cổ ho khan không ngừng, một bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu, một bàn tay ở ngực cậu giúp thuận khí.
“Thiếu chủ không có việc gì chứ?” Âm thanh Tiêu Cảnh vang lên ngay bên tai.
Đúng rồi! Hạ Mạc Phàm nói Tiêu Cảnh sẽ mang canh tuyết lê ngân nhĩ đến.
Cậu cũng không ngẩng đầu lên chỉ khoát tay, vẫn ho như trước, ho đến nỗi mặt đỏ bừng, trong phổi ẩn ẩn đau, sau một lúc lâu uống một ngụm nước Hạ Mạc Phàm đưa đến, lúc này mới thuận khí, nhưng cũng không còn chút khí lực nào, để hai người đỡ mình lên giường, dựa vào một chồng rồi lại một chồng gối mềm rồi mới đưa mắt nhìn người nằm trên mặt đất, chỉ tay, “Đi xem, khụ, còn thở hay không.”
Tiêu Cảnh đi qua thử dò xét, “Bẩm Thiếu chủ, còn thở.”
Long Ngọc trong mắt trầm xuống, trên môi gợi lên một mạt cười lạnh, “Mạc Phàm, ngươi biết cái ao ngoài sân không?” Cậu nói chính là con đường duy nhất kia, muốn ra vào Bạch Ngọc Uyển thì phải đi qua Liên Lý trì, Liên Lý trì tượng trưng cho tình cảm phu thê.
“Vâng, tiểu nhân biết.” Hạ Mạc Phàm như thế nào lại không biết, con đường đó ban ngày thì tốt, ban đêm tối như hũ nút nếu không cẩn thận sẽ lập tức bị rơi vào, hắn đã bị rơi vào hai lần! Cũng may hắn biết bơi, từ từ! Thiếu chủ không phải là muốn......
“Hừ, có thể sống hay không còn phải xem chính hắn.” Long Ngọc lãnh khốc nở nụ cười, đúng như suy nghĩ của Hạ Mạc Phàm, “Còn có, sau nửa canh giờ đi báo cho quản gia, nên nói như thế nào không cần ta dạy đi?”
“Tiểu nhân sẽ làm tốt.” Tiêu Cảnh hiểu được ý tứ trong lời Long Ngọc, hắn cùng Hạ Mạc Phàm phân ra mỗi người khiêng chân tay Long Nặc nâng ra ngoài, đến cạnh Liên Lý trì, quẳng vào, sau đó cũng không phải điều bọn họ cần quan tâm.
“Tiêu Cảnh.” Hạ Mạc Phàm nhỏ giọng gọi hắn.
“Hử?” Tiêu Cảnh cùng hắn sóng vai mà đi.
“Tên kia biết bơi sao?” Hạ Mạc Phàm cảm giác phía sau không có tiếng đập nước.
“Không biết.” Tiêu Cảnh rất chắc chắn.
“A.” Hắn trả lời.
“Sợ sao?” Tiêu Cảnh hỏi.
“Sợ sẽ có tác dụng sao?” Hắn hỏi lại.
Tiêu Cảnh không trả lời, hai người một đường trở về, sau nửa canh giờ Tiêu Cảnh mới đi đến chỗ quản gia, hắn một đường chạy tới, cũng không để ý lễ nghi, đá văng cửa liền vọt vào, một câu Thiếu chủ gặp chuyện, liền kéo quản gia hướng Bạch Ngọc Uyển đi, sau lại thêm một người khác đi theo.
Chính là đại phu tuần đêm, hôm nay người tuần đêm đều bị triệu tập.
Long Ngọc nói cậu không thấy rõ là ai, lúc ấy đúng lúc nến bị tắt, người nọ đột nhiên làm đổ đèn lưu ly, rồi sau đó muốn nhìn cũng không có cách gì, Hạ Mạc Phàm cũng nói không thấy rõ người, chỉ là vừa vào cửa thì thấy bóng một người rất cao, lại đang cứu Thiếu chủ nên cũng không chú ý, chỉ là cắn bị thương cánh tay trái của người nọ, Tiêu Cảnh cũng nói không thấy rõ, lúc mang bữa khuya đến chỉ thấy Hạ Mạc Phàm bị ném ra, Thiếu chủ bị người bóp cổ, hắn thuận tay lấy bình Hải Đường đỏ kế bên đập xuống, người nọ bị đập hôn mê, lúc bọn họ đang lo lắng cho Thiếu chủ thì hắn đẩy cửa chạy ra, hẳn là bị tổn thương ở phía sau não.
Quản gia nghe xong, đầu tiên là trấn an Thiếu chủ, lại ngợi khen Hạ Mạc Phàm, Tiêu Cảnh, rồi sau đó gọi người tra rõ, hắn hoài nghi là nô bộc trong trang.
Một đêm tra rõ kết quả, chẳng qua, kết quả này hắn không thể nói......
Đầu hè một năm kia, tam thiếu gia Long Dạ của Ngọc trang trượt chân rơi xuống nước, chết đuối trong Liên Lí trì, Đại di thái khóc ba ngày, khóc đứa con đầu của nàng đáng thương, đều nói tam thiếu gia là trượt chân rơi xuống nước, nhưng hạ nhân trong trang cũng không cho là thế, chưa nói tam thiếu gia hơn nửa đêm đi đến bên ao làm gì, chỉ cần nói đến vết thương trên người hắn thì biết hắn đã cùng người đánh nhau, dấu răng trên cánh tay trái, miệng vết thương ở gáy, hơn nữa, phụ cận Liên Lí trì chỉ có một viện chính là viện của Thiếu chủ, ngày thường hai người không lui tới, hắn hơn nửa đêm đi tiểu viện của Thiếu chủ làm gì? Nghe nói Thiếu chủ ngày đó ban đêm gặp chuyện thiếu chút nữa chết, chẳng lẽ là......
Nói ra cũng chẳng có ai dám truyền, cảm thấy lại càng đáng tin ba phần.
Long Dạ cùng Long Thừa là một mẹ sinh ra, ban ngày Long Thừa bị Long Ngọc chế ngạo, hắn là đệ đệ ban đêm đi tìm Long Ngọc gây chuyện cũng là rất bình thường, cũng có người đoán là Long Ngọc cố ý giết Long Dạ, nhưng phần lớn đều đoán là do Đại di thái ý đồ bất chính, nếu đúng là do Long Ngọc, dựa theo tính tình của Đại di thái làm sao có thể không nháo lên, nhưng giờ lại im lặng như vậy, nhất định có quỷ.
Nhưng, chỉ có Đại di thái biết, bọn họ bị Long Ngọc tính kế, nếu như bị đổ cho tội danh mưu sát Thiếu chủ, hai đứa con trai khác của nàng cũng không giữ được, đã chết một đứa con trai, không thể lại mất đi hai đứa!
Long Thừa lại trái ngược với Đại di thái càng lúc càng cẩn thận, mà là trầm tư, Long Ngọc còn chưa trưởng thành đã hao tổn một cánh tay của hắn, nếu trưởng thành liệu hắn còn đấu lại được cậu sao? Nhất định phải trừ bỏ cậu!
Hạ Mạc Phàm biết, từ ngày đó, bọn họ chính thức cùng Long Thừa là địch, đúng, không phải hắn, mà là bọn họ, hắn, Thiếu chủ, Tiêu Cảnh, ba người bọn họ.
Cho nên sau khi Thiếu chủ rời khỏi Ngọc trang, hắn cùng với Tiêu Cảnh chưa kịp rời đi, đã bị Long Thừa chặn lại, hắn không quá bất ngờ, không chút do dự rút ra chủy thủ đã giấu kĩ đâm vào giữa tim, một kích tận số, trong ánh mắt đang khép lại là sự khiếp sợ của Long Thừa, hắn nghĩ Tiêu Cảnh so với hắn thông minh hơn nhiều, không biết đã tàng trữ thạch tín từ lúc nào, bọn họ nếu như có thể sống nhất định phải sống, có sống cũng muốn đi theo Thiếu chủ mà sống, nếu thành con cờ trong tay Long Thừa, còn không bằng tự mình đoạn, ít nhất sẽ không liên lụy tới Thiếu chủ.
Quả nhiên, hắn chân trước vừa xuống Minh giới, Tiêu Cảnh chân sau đã xuống đến, bọn họ là lệ quỷ, người tự sát không thể đi đầu thai, không đầu thai cũng tốt lắm, ai biết kiếp sau sẽ như thế nào, cứ như vậy cũng không sao cả.
Ngày đó là một ngày đẹp trời, ít nhất là Hạ Mạc Phàm cảm thấy như vậy, một con thiết kỵ đột nhiên chạy tới làm đám quỷ hồn bị dọa, trên thiết kỵ hình như có người, hắn không thấy rõ, chỉ cảm thấy như vậy, đám quỷ hồn chạy loạn, Hạ Mạc Phàm lôi kéo Tiêu Cảnh ngồi sang một bên, chạy cái gì mà chạy, nếu muốn giết các ngươi các ngươi còn chạy được sao!
“Mạc Phàm, người kia, có chút quen mắt.” Bắt đầu từ sau khi chết Tiêu Cảnh đã sáu trăm năm không nói chuyện, hôm nay lại đột nhiên nói một câu như vậy.
Hắn cũng nhìn qua, “Đúng là có chút quen mắt, là chuyển thế của Thiếu chủ sao?” Hắn cẩn thận nhìn, xưng hô quen thuộc thốt ra.
“Thiếu chủ!” Hai tiếng cùng vang lên, Tiêu Cảnh cũng đã nhận ra.
Thiếu chủ thay đổi, càng đẹp, càng cường đại, càng không giống người thường!
Người ở trên thiết kỵ nghe tiếng mà nhìn xuống, nghiêng đầu nhìn hai người, đột nhiên nở nụ cười, “Tiêu Cảnh, Mạc Phàm.”
Hạ Mạc Phàm thiếu chút nữa khóc lên, Thiếu chủ thế nhưng còn nhớ rõ bọn họ! Cũng không biết hắn chạy qua bằng cách nào, ôm Long Ngọc oa oa khóc lớn, khóc đến quên mất mình là ai, quên mất xung quanh, cho đến khi bị Minh vương với khuôn mặt đen sì xách ra, hắn mới phát hiện, Thiếu chủ của hắn bây giờ là Minh hậu! Là Minh hậu của tên Minh vương lòng dạ hẹp hòi kia! Thiên lý ở đâu a! Tên đó sao có thể xứng với Thiếu chủ nhà ta!
Không hề nhỏ mà rống lên, Minh vương đen mặt, Long Ngọc nở nụ cười.
Sau đó? Còn có thể thế nào bị Minh vương chỉnh đốn, so với Thiếu chủ năm đó còn ác hơn nhiều, một trăm năm khổ lao nha! Hiện tại nhớ tới Hạ Mạc Phàm đều muốn khóc!
Hắn cùng Tiêu Cảnh lại trở lại bên cạnh Thiếu chủ tốt lắm, nhưng vì cái gì tên Chương Chung kia cũng ở?
Chương Chung là ai? Là một trong những dưỡng tử của Long Tĩnh, là cánh tay đắc lực nhất, từ nhỏ tự coi mình thành Thiếu chủ, đối với Thiếu chủ khoa tay múa chân, hắn vẫn luôn nhìn Chương Chung không vừa mắt! Sau lại phát sinh chuyện cũng không ngoài ý muốn của hắn, mà không xảy ra chuyện như vậy mới kỳ quái, tên kia biến mất cũng tốt, thật sự là quá tốt!
Hạ Mạc Phàm bị đồng hồ báo thức đánh thức, ở trên giường duỗi thắt lưng, ngủ thật là thoải mái a!
Đánh răng rửa mặt vệ sinh sạch sẽ chạy đến phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Tiêu Cảnh, làm nũng cọ cọ, “Tiêu Cảnh, buổi sáng ăn gì?”
“Em muốn ăn gì?” Tiêu Cảnh nấu cháo gà với ngô hỏi.
“Ừm –!” Hắn còn thật sự suy nghĩ, “Ăn anh.”
“Em thử xem, đau thắt lưng không lên lớp được anh cũng không cho em nghỉ phép.” Thanh âm của Tiêu Cảnh mang theo ý cười làm mặt hắn đỏ bừng.
“Tiêu Cảnh!” Thẹn quá thành giận quát, vừa muốn cho đối phương chút giáo huấn, một chén cháo để vào ngay dưới mũi.
“Có ăn hay không?” Cám dỗ hỏi.
“Ăn!” Không cốt khí trả lời.
“Ăn xong rồi cùng lên lớp.” Tiêu Cảnh cưng chiều sờ sờ đầu hắn.
“Ừm.” Chỉ có miệng ăn không có miệng để trả lời hoàn chỉnh.
Một ngày bình thường của Tiêu gia như vậy liền bắt đầu rồi.
Hết chương 33.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook