Minh Hà Chi Cao Sí
Chương 39: Cao sí lại vào kinh [ nhất ]

*

Hôm sau, vẫn là một buổi sáng oi bức .

Phụng Tiên điện, thiên điện.

Chu Cao Sí   ngẩng đầu nhìn trời bên ngoài , trong lòng phát sầu, ai, gặp hoàng gia gia cũng phải xếp hàng nha .

Hôm nay từ sáng sớm , thái giám truyền chỉ đã tới rồi.

Ý chỉ rất đơn giản, hoàng gia gia muốn gặp ba đứa con của lão Tứ .

Vì thế, Chu Cao Sí  liền mang theo Chu Cao Hú  cùng Chu Cao Toại  , ba người tiến cung .

Nhưng…… Không nghĩ tới, tôn tử hoàng gia gia muốn gặp cũng thiệt nhiều nha .

Chu Cao Sí   nhìn mấy khuôn mặt thiếu niên và hài đồng đằng trước nghiêm túc, trong lòng vuốt cằm, mình có nhiều đường huynh đường đệ thế sao ?

Chu Cao Sí  định đi chào hỏi đôi lời , nhưng nhìn đến vài khuôn mặt kia nghiêm trang lại ngôi im lặng ở một bên , trong lòng Chu Cao Sí  dừng một chút …… Thôi, xem ra nhóm người lớn ở nhà cũng đã đều dặn dò kĩ càng qua , tỷ như không được tùy ý nói chuyện với nhau hay mở miệng linh tinh gì đó  .

Chu Cao Sí   trong lòng buồn bực, sao cha khi đưa mình xuất môn lại chỉ nói hai chữ: Cẩn thận!

Sau đó…… Cái gì nên nói cũng đều chưa  ?

“Ca ca……” Chu Cao Hú  rốt cuộc tuổi nhỏ hiếu động, đối với không khí ngột ngạt trong thiên điện lúc này thì bị đè nén , liền thống thống gọi Chu Cao Sí  .

Chu Cao Sí   cúi đầu, ôn hòa cười “Làm sao vậy?”

“Ca ca, ta…… không thể đi ra ngoài sao ?”

Chu Cao Sí   nhìn chằm chằm Chu Cao Hú , sau một lúc lâu, mới ôn hòa mở miệng nói “A Hú nếu muốn nếm thử trượng hình, thì có thể……”

Chu Cao Hú  bị kiềm hãm, lập tức cúi đầu, lẩm bẩm nói “Thật sự là nhàm chán!”

Chu Cao Sí   trong lòng thở dài, hắn chả nhẽ không thấy nhàm chán sao , trong đầu hắn lo lặng , đợi…… sẽ trả lời hoàng gia gia ra sao nha ……

Nhưng bên ngoài vẫn là vỗ nhẹ nhẹ đầu Chu Cao Hú  , trấn an nói “Nhẫn nại một chút thì tốt rồi.”

Lại ngồi một hồi, sau khi vài đường huynh đường đệ của Chu Cao Sí đi vào lại đi ra , rốt cục đến phiên ba người Chu Cao Sí   .

Đầu tiên là cung kính hành lễ.

Ý bảo bình thân, ban thưởng tọa sau, Chu Cao Sí mới ngẩng đầu nhìn hướng hoàng gia gia, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Khuôn mặt lão giả trước mắt tiều tụy thê lương, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng. Vẻ mặt một mảnh bi thương.

Cùng với lão nhân trong trí nhớ , tuy rằng đã già nhưng tinh thần hưng phấn của vài năm trước , so ra thật kém , Chu Cao Sí   rất khó tưởng tượng đó là một người.

Chu Cao Sí   trong lòng không khỏi thở dài, người đầu bạc tiễn người đầu xanh , thật bi ai sao ?

“Cao Sí  vài năm nay cao không ít nha .” Lão giả, cũng chính là Chu Nguyên Chương cười cười nói. Tươi cười rất là từ ái.

Chu Cao Sí   cung kính đứng dậy “Đây đều là nhờ hồng phúc hoàng gia gia.”

“Hồng phúc? Ha ha……” Chu Nguyên Chương cười khẽ, tươi cười trào phúng “Hồng phúc này nếu có được một chút, thì đã tốt rồi  .”

Chu Cao Sí   sửng sốt, lập tức cúi đầu. Trong lòng than nhẹ, ai, sinh ly tử biệt là điều kẻ phàm nhân có thể quản sao ?

“Ai…… Thôi.” Chu Nguyên Chương nhìn Chu Cao Sí cúi đầu, cũng không nghĩ nhiều lời, liền phất tay “Các ngươi một đường vất vả , đi đến chỗ thái tử bá bá của các ngươi thắp nén nhang , rồi trở về đi thôi.”

Chu Cao Sí   cung kính đáp ứng , mang theo Chu Cao Hú  cùng Chu Cao Toại  quỳ an lui ra.

Rời đi Phụng Tiên điện, Chu Cao Hú  cùng Chu Cao Toại  đều nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói cái gì, bị Chu Cao Sí  cảnh cáo bằng mắt , vội ngậm lại miệng.

Đi theo thái giám dẫn đường đến một cung điện có một hoanh phi màu trắng ở trước cửa .

Chu Cao Sí   hướng thái giám dẫn đường ôn hòa cười, lễ phép tạ quá , thần sắc liền nghiêm nghị, mang theo Chu Cao Hú  cùng Chu Cao Toại  đi vào.

Đi vào, liền thấy thanh niên tầm hai mươi tuổi , khuôn mặt tiều tụy bi thương , quỳ trên mặt đất thiêu tiền giấy.

Chu Cao Sí   cước bộ hơi dừng , nhận ra hình như là Chu Doãn Văn .

Lúc này, Chu Doãn Văn cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Cao Sí  liền cúi đầu, tiếp tục thiêu tiền giấy.

Chu Cao Sí   tiếp nhận hương mà thái giám đưa qua, cung kính dâng hương sau, liền đứng ở một bên, chờ Chu Cao Hú  cùng Chu Cao Toại  cung kính dâng hương xong , liền hướng Chu Doãn Văn cung kính hành lễ, thấp giọng nói “Hoàng thái tôn xin bảo trọng thân thể.”

Dứt lời, Chu Cao Sí   liền cung kính chỉ lễ, cùng Chu Cao Hú , Chu Cao Toại  lui ra.

Đang muốn rời đi hoàng cung, phía sau đuổi theo một người, vừa chạy vừa hô “Thế tử xin dừng bước.”

Chu Cao Sí   dừng chân , nhìn về phía người phía sau , trong lòng bị kiềm hãm, mắt giống tiểu lão thử ? Hoàng Tử Trừng ?

Hoàng Tử Trừng thở hổn hển chạy đến trước mặt Chu Cao Sí , dừng lại cước bộ, thở hổn hển xong , mới cười nửa miệng , mở miệng nói “Thế tử…… Đi được thực mau nha.”

Chu Cao Sí   chắp tay chỉ lễ, ra vẻ hàm hậu ngây thơ hỏi “Vị đại nhân này là …?”

Vẻ mặt Hoàng Tử Trừng cứng đờ, lập tức ha ha cười , ngượng ngùng mở miệng nói “Hạ quan Hoàng Tử Trừng. Hôm qua từng đi cửa thành nghênh đón thế tử……”

Chu Cao Sí   ngốc ngốc cười, vò đầu nói “Hoàng đại nhân thứ lỗi, trí nhớ ta rất kém cỏi, có khi lú lẫn không nhớ được người nha . Ha ha……” Dứt lời, Chu Cao Sí   ngốc ngốc nở nụ cười.

Hoàng Tử Trừng khóe miệng hơi hơi vừa kéo, sau một lúc lâu, miễn cưỡng mỉm cười nói “Nga. Thế tử là quý nhân bận rộn, hạ quan hiểu được.”

Chu Cao Sí   vẫn như cũ ngốc ngốc cười. Cũng không nói tiếp.

Hoàng Tử Trừng nhìn vẻ mặt Chu Cao Sí   cười ngây ngô, cũng không nói tiếp, những câu muốn nói trong lòng lại không biết mở miệng từ đâu , sau một lúc lâu, có chút gượng gạo mở miệng “Thế tử…… Là như vậy, Hoàng thái tôn muốn mở tiệc chiêu đãi vài vị thế tử , nghĩ tới ngày thường cũng ít tụ họp , nhưng…… Thế tử ngài cũng biết, hiện tại Hoàng thái tôn cũng không tiện , liền mệnh tiểu quan làm chủ , mở tiệc chiêu đãi vài vị thế tử…… Không biết ý thế tử như thế nào?”

Chu Cao Sí   trong lòng thở dài, ai, quả nhiên, tiệc vô hảo sẽ luôn vô hảo nha .

Trên mặt, Chu Cao Sí   ra vẻ chần chờ nói “Hoàng đại nhân……”

“Thế tử mời nói.” Hoàng Tử Trừng cười tủm tỉm chắp tay nói.

Chu Cao Sí   nghi hoặc vò đầu  “Sư phụ của ta nói, việc tang lễ cần thủ lễ trăm ngày  …… Không thể tham gia yến hội cũng không có thể uống rượu……”

Hoàng Tử Trừng cứng đờ.

“Hay là nói…… Hoàng đại nhân ngài có thể không tuân thủ lễ bách nhật này ? Chẳng lẽ , ngài so với hoàng gia gia còn lớn hơn??” Chu Cao Sí   ra vẻ khiếp đảm , hạ giọng nói .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương