Minh Hà Chi Cao Sí
Chương 2: Trích lời chu cao sí [1]

***

Chu Cao Sí  nghĩ đến mình sẽ trở về hoàng tuyền lộ .

Nhưng vừa mở mắt, đập vào mắt là một người nam nhân mặt nhăn mày nhó , hai hàng lông mày đều nhíu chặt . Khuôn mặt mày kiếm mắt sáng này thiệt là đẹp nha , hơn nữa…… Giống như đã từng gặp ở đâu a. Chu Cao Sí  hơi hơi nghiêng đầu, nghĩ có thể hay không là người trong đoạn trí nhớ đã mất của mình ?

“Sí nhi?” Namnhân thấy hắn tỉnh, đầu tiên là sửng sốt, lập tức có chút kinh hỉ thấp giọng kêu.

Chu Cao Sí  sửng sốt, Sí nhi?

“Có chỗ nào không thỏa mái sao ? Nói cho phụ vương.” Nam nhân thấy Chu Cao Sí  ngốc lăng, không khỏi có chút lo lắng , ôn nhu hỏi nói, lại thấp giọng thấp nam nói “Sẽ không phát sốt thành ngốc tử đi. Đều nóng đến ba ngày ba đêm .”

Phụ vương? Hắn tự xưng là phụ vương? Chẳng lẽ , mình là con hắn? Khó trách mình cảm thấy giống như đã từng quen biết a.

Lại nghe một câu phía sau, trong lòng Chu Cao Sí  buồn cười, cúi đầu mở miệng nói “Phụ vương. Ta không ngốc.”

Nghe Chu Cao Sí  vừa nói như vậy sau, nam nhân tựa hồ mới nhẹ nhàng thở ra, thân thủ nhu xoa nhẹ đầu của hắn, bên miệng mang ý cười nói “Vậy là tốt rồi.” Lại hỏi “Sí nhi , còn đau không?”

Không hỏi hoàn hảo, vừa hỏi, Chu Cao Sí  nhất thời cảm thấy ở cánh tay mình, trước ngực mình đều vừa nóng vừa đau. Thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, nhưng hắn chỉ là nhăn mặt , cắn môi, đem tiếng hô đau đến miệng nuốt trở về.

Chu Cao Sí  hết sức chăm chú , chỉ lo nhẫn đau, không có chú ý tới khi nam nhân nhìn hắn cố nén đau đớn, trong mắt hiện lên khen ngợi cùng đau lòng.

Khi Chu Cao Sí  chịu đựng đau đớn , mấy người khác vội vàng tiến vào, đi đầu là thiếu phụ xinh đẹp ước chừng hai mươi, vẻ mặt lãnh đạm nghiêm túc, bước nhanh đi hướng nam nhân, thi lễ rồi mới vội vàng tiến lên, thấy Chu Cao Sí  từ từ nhắm hai mắt, mặt nhăn nghiêm mặt, cắn môi trắng đến dọa ngươi , khuôn mặt lãnh đạm nghiêm túc nhất thời một mảnh lo lắng đau lòng, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy xuống , liên thanh thấp gọi  “Sí nhi? Sí nhi! Ngươi thế nào ?”

Chu Cao Sí  hơi hơi mở mắt ra, thấy khuôn mặt thiếu phụ xinh đẹp, nhưng lúc này rất là tiều tụy, mặt mày sầu lo, thậm chí chảy xuống nước mắt, thiếu phụ này giống như cho hắn cảm giác đã từng quen biết , còn có, nàng gọi mình vì Sí nhi?

Chớ không phải là mẫu thân của mình sao ? Mẫu phi của mình ?

Liền cúi đầu thanh kêu  “Mẫu phi?”

Thiếu phụ vui sướng , lau đi lệ nơi khóe mắt, ôn nhu nói “Sí nhi…… Ngươi hù chết mẫu phi ……”

“Tốt lắm, Vương phi, Sí nhi vừa tỉnh lại, hiện tại nhất định rất đau, cho đại phu cấp Sí nhi nhìn xem.”Nam nhân tiến lên vừa nói vừa nâng thiếu phụ đứng dậy.

Thiếu phụ vội vàng cung kính đứng dậy “Dạ, dạ , thiếp thân quên mất .”

Đại phu đi theo thiếu phụ tiến vào , vội vàng hướng nam nhân cùng thiếu phụ hành lễ, liền tiến lên cấp Chu Cao Sí  chẩn trì.

Lạnh lạnh như thế chỉ có thể là thảo dược đi, cảm giác đau đớn của Chu Cao Sí  dần dần biến mất, ý thức chậm rãi thanh tỉnh, nghe được thanh âm khiêm cung thấp giọng nói “Bẩm Vương gia, Vương phi, thế tử sốt cao đã lui , thương cũng đã không ngại, bất quá còn cần tinh tế điều dưỡng.”

“Ân, vậy phiền toái đại phu .”Namnhân uy nghiêm thản nhiên nói.

“A Lộc, mang đại phu đi xuống , theo đơn mà bốc thuốc.” Thiếu phụ phân phó , thanh âm hơi hiển lãnh đạm cũng có vài phần uy nghiêm.

Chờ đại phu đi xuống sau, nam nhân lại ngồi vào bên giường, cúi đầu dừng ở Chu Cao Sí  đang mở to đôi mắt , mỉm cười “Sí nhi đỡ nhiều không ?”

Chu Cao Sí  dừng ở nam nhân, gật đầu, khóe miệng vi kiều, theo thói quen hí mắt cười, tươi cười ấm áp, xứng thượng với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà của hắn , rất là đáng yêu.

“Sí nhi lần này làm tốt lắm, không sợ dã lang, còn cứu đệ đệ! Không hổ là con của Chu Lệ  ta !”Nam nhân vừa lòng vỗ vỗ đầu Chu Cao Sí  , khen ngợi nói.

Chu Cao Sí  sửng sốt, đệ đệ? Ngày đó, hai tiểu hài tử kia hắn là đệ đệ phiền toái chuyên kiếm mình dọn rắc rối trong trí sao ?

“Sí nhi? Làm sao vậy?” Namnhân, cũng chính là Chu Lệ , thấy Chu Cao Sí  ngốc lăng, không khỏi khó hiểu hỏi.

“Phụ vương. Bọn đệ đệ thế nào ?” Chu Cao Sí  nhẹ giọng hỏi, trong lòng vẫn là thực thân thiết, hai tiểu hài tử kia không bị dọa đến mất hồn đi?

“Yên tâm đi. Bọn họ đều tốt lắm.” Chu Lệ  mỉm cười trấn an, sờ sờ đầu Chu Cao Sí “Ngươi hảo hảo dưỡng thương, chờ thương tốt rồi, là có thể theo chân bọn họ cùng nhau chơi đùa .”

Chu Cao Sí  khóe miệng nhất loan, ánh mắt nhíu lại, cười ha ha gật đầu.

Chu Lệ  lại công đạo vài câu, liền rời đi .

Chu Lệ  vừa ly khai, thiếu phụ, Chu Lệ  Vương phi — Từ Đạt Chi Nữ, liền tiến lên, đau lòng vuốt đầu Chu Cao Sí  , gương mặt đoan chính lưu lại một chút nghiêm túc, nhưng phần lớn vẫn là ôn nhu , đau lòng cùng buồn bực“Ngươi nha , đứa nhỏ này! Sao liền xông đến đâu?! Ngươi ngày thường lá gan nhỏ như vậy, như thế nào lúc ấy không sợ thiệt mạng sao?”

Chu Cao Sí  nâng tay lên , chậm rãi cầm lấy tay Vương phi, nhếch miệng cười, tươi cười có chút hàm hậu “Mẫu phi, con không có việc gì , ngài đừng lo lắng.”

Vương phi vẫn như cũ rất là đau lòng vuốt đầu Chu Cao Sí “Ngươi a … đứa nhỏ này……”

Chu Cao Sí  hí mắt cười.

Trí nhớ cuối cùng con lưu lại , chỉ còn , người cha khôn khéo uy vũ, nương nghiêm khắc từ ái, còn có phiền toái đệ đệ mà mình rất yêu thương ……

Nếu tất cả đều quên , vậy một lần nhớ lại đi .

Chu Cao Sí  từ từ nghĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương