Mình Cưới Nhau Đi
-
Chương 64: [Kết thúc (phần 2)]
[Kết thúc (phần 2)]
Hướng Giản Đan không yên tâm, trở về Lâm Tước thu dọn đôi chút rồi đưa theo Kỳ Sương đến chỗ cô với mình.
Khương Uyển Phồn cần phải nghỉ ngơi, người làm mẹ như bà lo lắng hai vợ chồng son ăn không ngon.
Có người ở nhà nên Trác Dụ cũng yên tâm hơn.
Trước khi gặp bà nội, Khương Uyển Phồn có hơi sợ, sợ bà nội sẽ mắng mình.
Nhưng sau khi đến, Kỳ Sương chỉ sờ sờ mặt cô bảo: “Haiz, gầy đi rồi.”
Hướng Giản Đan xắn tay áo lên, thề thốt bảo: “Con chắc chắn sẽ bù lại gấp đôi cho con bé.”
Kỳ Sương khịt mũi: “Với tài nấu nướng của con ấy hả.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai mẹ chồng lại cãi cọ, mỗi người một câu như thể phim bộ dài tập vậy.
Khương Uyển Phồn nhoẻn môi cười trộm, sau đó ghé đến gần vai Trác Dụ nói nhỏ: “Tốt thật đó, em không phải lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu.”
Ai ngờ hai người lớn tai thính mắt sáng, phút chốc ngó về phía cô.
Khương Uyển Phồn giật mình, tim đập hẫng nhịp.
Toang rồi, đắc tội cả hai người luôn rồi.
Có mẹ và bà nội ở đây, trong nhà càng thêm ấm cúng và vui vầy. Một ngày ba bữa thôi là không đủ, đến tối lại làm theo một bữa nhẹ nữa. Lúc đi tắm, Trác Dụ ngắm mình trong gương, cơ bụng từ sáu múi nay đã thành bốn múi vì ăn quá nhiều.
Anh đứng bên trong kêu lên: “Vợ ơi, hết sữa tắm rồi.”
Khương Uyển Phồn đang đắp mặt nạ, rề rà đi vào. Nhưng bất thình lình cổ tay bị nắm chặt, sau đó cô bị anh kéo vào trong phòng tắm.
“Anh làm gì vậy?”
“Cả người trần như nhộng thế này, em nói xem còn làm gì được?”
“Bà nội đang ở nhà đó!”
“Bà đang xem “Cám dỗ về nhà” hăng say rồi, không chú ý đến bên này đâu.”
Khương Uyển Phồn ôm cổ anh, đã thích lại còn ngại nũng nịu nói: “Mắt em không khỏe, còn là bệnh nhân đấy.”
Trác Dụ cúi đầu hôn cô: “Nhắm mắt lại, mở chân ra là được rồi.”
Tiếng yêu sôi trào vang dội, âm thanh nước tí tách từ vòi sen reo hò cổ vũ.
Trác Dụ nâng eo cô, thầm nghĩ hai người đều ăn như nhau, tại sao trên người cô không có tí thịt thừa nào.
Hướng Giản Đan và Kỳ Sương ở đây giám sát nên Khương Uyển Phồn phải đi ngủ lúc 10 giờ.
Khương Uyển Phồn không chịu nổi tiếng lải nhải của hai người, lặng lẽ thở dài, còn nằm chiêm bao về thời cấp ba.
Sau khi cô ngủ say, Trác Dụ mới đi ra ngoài phòng khách: “Bà nội, được rồi ạ, đã xem mấy tập liền rồi. Bà cũng phải chú ý giữ mắt mình.”
Kỳ Sương ngoắc ngoắc tay: “Đến đây, cháu rể đến xem cùng bà đi. Cô gái này quay về trả thù, xem hay lắm.”
Trác Dụ vừa cười vừa đi đến ngồi với bà: “Nửa tập cuối cùng nhé, nếu không cháu sẽ rút dây điện đó.”
“Được được được.”
Xem cùng bà một lúc, Trác Dụ bỗng cảm thấy không yên lòng.
“Cháu rể à, cháu có tâm sự sao?” Kỳ Sương chợt hỏi.
Trác Dụ kinh ngạc: “Bà có mắt nhìn xuyên thấu ạ?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Già rồi mà, có thể cảm nhận được.” Kỳ Sương bắt chước theo những lời thoại trong bộ phim đang xem, nói thao thao bất tuyệt.
Trác Dụ suy tư giây lát, hỏi: “Con thấy ở Lâm Tước có rất nhiều người mặc trang phục dân tộc Miêu.”
Ngay từ ban đầu Kỳ Sương đã nhìn thấu lời trong lòng anh: “Nhà nào có con gái sẽ chuẩn bị cho con bé một bộ váy cưới dân tộc Miêu. Khương Khương cũng có một bộ, bà làm cho con bé đấy. Nhưng hai đứa vẫn chưa làm tiệc chính thức, cũng không chụp ảnh cưới nên bộ váy ấy tạm thời chưa được sử dụng.”
Trác Dụ không lên tiếng.
Kỳ Sương liếc anh: “Muốn ngắm Khương Khương mặc à?”
“Muốn ạ.”
Cô đã thêu váy cưới cho rất nhiều người nhưng anh chưa từng nhìn thấy cô mặc nó.
“Muốn thì khuyên vợ cháu đi.” Kỳ Sương cười tít mắt nói: “Chỉ cần con bé mặc, bà sẽ đưa nó bất cứ lúc nào. Bà chỉ có hai hy vọng với con bé thôi, muốn con bé được mặc bộ váy cưới đẹp nhất.”
Lúc này, Hướng Giản Đan đi ra khỏi phòng ngủ, hơi bực dọc bảo: “Mẹ, sao mẹ chưa đi ngủ nữa, bác sĩ bảo mẹ phải ngủ sớm mà.”
Kỳ Sương nhanh chóng tắt tivi: “Ngủ đây ngủ đây.”
Cơn bực dọc của Hướng Giản Đan cũng vơi đi phân nửa: “Con cũng vậy nữa, ngày mai không đi làm à, đi ngủ sớm đi!”
Trác Dụ ho khan một cái, ngoan ngoãn đi tắt đèn.
__
Chưa đến một tháng nữa là Tết âm lịch.
Bên trụ sở chính của Viss đã gửi lời mời đến Khương Uyển Phồn.
Đối phương gửi lời mời chân thành, hy vọng cô sẽ hợp tác cùng họ hoàn thành bộ sưu tập thiết kế phong cách Trung Quốc mới năm sau.
Khi nhận được email, Khương Uyển Phồn không để lộ cảm xúc quá rõ ràng mà là nhìn về phía Trác Dụ theo bản năng. Trong ánh mắt cô lộ ra rụt rè, có do dự, có phủ định, không hề ấp ủ hy vọng hay ước mong.
Trái tim Trác Dụ thắt lại.
Anh không hỏi, Khương Uyển Phồn cũng không chủ động nói.
Đêm giao thừa.
Trác Dụ không nhịn được nữa nên đã đi tìm cô trước, vừa bất lực vừa xót xa hỏi: “Vợ à, em thụ động quá rồi đấy. Có phải nếu anh không hỏi thì em sẽ không bao giờ nói ra luôn không? Hoặc là trong lòng em nghĩ anh sẽ không đồng ý?”
Khương Uyển Phồn khoa tay múa chân, giơ tay lên, con số 2.
Trác Dụ giận quá hóa cười: “Trong lòng em anh là kiểu người như số 2 à.”
Khương Uyển Phồn mím môi giống như một học sinh tiểu học sợ giáo viên, không nói năng gì.
Trác Dụ thở dài thườn thượt: “Nếu anh làm mấy hành động như ngăn cản, không cho em theo đuổi giấc mơ thì anh còn làm chồng cái gì nữa?”
Khương Uyển Phồn nhỏ giọng bảo: “Làm anh chồng hoang dã đi.”
“Em còn nuôi đàn ông khác bên ngoài hửm?” Trác Dụ hiểu theo một lối riêng, nghĩ thế thấy cũng kích thích thật.”
“Vậy anh đồng ý sao?’ Khương Uyển Phồn không biết giờ phút này trong đầu anh toàn những suy nghĩ sắc màu.
“Có gì mà không đồng ý, vợ anh xuất sắc như vậy, đi ra nước ngoài thực hiện lý tưởng, ngầu chết đi được.” Trác Dụ bảo: “Anh biết em lo lắng, không sao cả, bên phía ba mẹ với bà nội, anh sẽ thuyết phục giúp em.”
Khương Uyển Phồn dịu dàng gật đầu.
“À đúng rồi.” Cô khéo léo nói cho anh biết: “Sau khi đồng ý, em sẽ phải sang Ý làm việc hai tháng.”
Trác Dụ: “…”
Đúng là tự tay đào hố chôn mình.
Cô nhanh chóng thương lượng xong với người phụ trách bên đó, thứ ba sẽ bay từ thành phố B đến Bắc Kinh trước rồi chuyển chuyến bay.
Khương Uyển Phồn cũng đã nói rõ tình hình của bản thân, trụ sở chính thấu hiểu điều này và đã bày tỏ rằng lần này chủ yếu là đi giao lưu học tập, lịch trình trong ngày rất thoáng và có thời gian trống cho cô. Có thể làm công việc của riêng mình, giúp sự nghiệp tâm huyết của cô ngày càng lớn mạnh hơn và đồng thời phô bày vẻ đẹp của ngành nghề này. Bây giờ được ra nước ngoài, đó là một cấp độ mới khác, là mở khóa một thành tựu đầy vinh quang và rực rỡ.
Đêm trước khi đi, Khương Uyển Phồn ngồi bệt dưới sàn gỗ kiểm tra lại hành lý của mình lần nữa: “Mang thêm nhiều mặt nạ, kem mắt, khăn ướt tẩy trang, áo choàng vai này mang thêm một màu nữa đi.”
Cô lầm bầm lầu bầu, rất say mê.
Trác Dụ đứng một bên với tâm trạng phức tạp: “Em không thèm kìm nén mong muốn được bay đi của mình chút à?”
Trên vai Khương Uyển Phồn vắt hai chiếc khăn choàng cổ màu sắc tươi sáng: “Cái nào đẹp hơn nhỉ?”
Trác Dụ: “…”
Bất lực thì bật lực thế nhưng anh không hề qua loa mà cẩn thận quan sát rồi chỉ chỉ cái bên phải.
Khương Uyển Phồn vui vẻ ra mặt: “Được, em chọn cái bên trái.”
Trác Dụ: “…”
Ngày cô đi, bầu trời quang đãng, nắng vàng ấm áp, thành phố giống như một hộp châu báu được gột rửa như mới.
Khương Uyển Phồn đưa Lữ Lữ đi cùng mình để thăm thú một thế giới mới tinh.
Trác Dụ mặc áo khoác dáng dài màu đen, đứng ở nơi sáng ngời, ánh mắt anh trong veo như gốm sứ. Khương Uyển Phồn mỉm cười yêu kiều, dang hai tay nói với anh: “Ôm cái nào.”
“Được, ôm.” Trác Dụ ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve sau lưng cô: “Chú ý nghỉ ngơi, đừng để mình mệt quả, phải biết nghĩ cho sức khỏe.”
Khương Uyển Phồn khẽ đáp tiếng “ừ”, cọ cọ vào vai anh một cái: “Không nỡ.”
“Vậy thì em về sớm chút.” Trác Dụ cố kiềm chế, không muốn có cảm giác đau buồn khi sắp chia ly vì sợ cô sẽ càng khó chịu hơn: “Khi em về, người đầu tiên gặp sẽ là anh.”
Khương Uyển Phồn rầu rỉ bảo: “Nếu vậy thì chắc chắn là tiếp viên hàng không, nhân viên mặt đất và hành khách cùng chuyến bay rồi.”
Trác Dụ cười cười: “Không, chắc chắn là anh.”
Tiễn cô đến một thế giới rộng lớn hơn, dầu rằng nơi đó xa thật xa thì trong tim cũng vui mừng và kiêu ngạo khôn xiết.
Điều tiếc nuối duy nhất có lẽ là không thể cùng đón Tết mà thôi.
Năm nay bữa cơm giao thừa do chính tay Kỳ Sương nấu.
Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu ở bên cạnh phụ giúp, thỉnh thoảng lại có tiếng mắng của bà nội: “Này này này! Gừng này phải cắt lát dày hơn chút.”
Không bao lâu sau, Khương Vinh Diệu chính thức bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Khương Dực dẫn Trác Di Hiểu ngoài sân để đốt pháo hoa. Ngày 29 Tết, họ đã lên thị trấn mua cả một xe đầy.
Thời gian này ở Ý đang là buổi chiều.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chắc hẳn Khương Uyển Phồn đang làm việc.
Hai người họ đốt pháo hoa, Trác Dụ đứng một bên ngắm thấy đẹp, anh bèn quay lại để lát nữa gửi cho Khương Uyển Phồn xem.
Lần này, cả nhà thống nhất dời thời gian ăn sủi cảo lại, đúng lúc Khương Uyển Phồn làm việc xong.
Khương Dực gọi video cho cô: “Chị ơi! Miếng sủi cảo đầu tiên cho chị ăn đó!”
Khương Uyển Phồn nhìn mà thèm thuồng không thôi: “Muốn về nước quá đi mất.”
Kỳ Sương ghé đầu qua: “Có giữ lại cho cháu đấy, bao giờ về sẽ có đủ.”
“Bà nội, năm mới vui vẻ ạ! Ba mẹ năm mới vui vẻ! Em trai em gái năm mới vui vẻ!”
Không cần phải hỏi cô sống bên ấy thế nào, chỉ cần nghe giọng nói tràn đầy sức sống này là đã hiểu rồi.
Khương Uyển Phồn hỏi thăm một vòng xong mới hỏi: “Chồng con đâu rồi ạ?”
Cuối cùng mới nhớ ra mình còn có một anh chồng.
Trác Dụ dè dặt nhận lấy điện thoại, mặt mày Khương Uyển Phồn vui vẻ rạng ngời tựa như mặt trời bé con con: “Ông chủ Trác, năm mới vui vẻ nha.”
Khoảnh khắc trông thấy cô, anh cảm thấy tương lai ngập tràn hy vọng.
Trác Dụ cười cười: “Em về sớm chút là anh sẽ vui.”
Khương Uyển Phồn thông qua cuộc gọi video xem cả nhà ăn sủi cảo một lúc. Chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao phải tự hành hạ bản thân trong thời gian nhà nhà đoàn viên sum vầy bên nhau như vậy.
Trước khi cúp máy, Khương Dực hỏi: “Chị ơi, hôm nay chị ăn gì ạ?”
“Hamburger.”
Đúng là đau lòng.
11 giờ rưỡi tối, ngoài cửa sổ pháo hoa bắn tưng bừng, cả một bầu trời ngập sắc màu của pháo hoa.
Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu chơi mạt chược với Kỳ Sương. Vận may của bà nội không tốt, thế là bà kêu lên: “Hai đứa cũng không chịu nhường mẹ chút.”
Khương Dực ngồi bên cạnh xem cuộc chiến: “Bà nội, có thể thua tiền nhưng không được thua khí chất.”
Kỳ Sương được khích lệ, quay đầu gọi: “Cháu rể, lên phòng lấy tiền giúp bà!”
Trác Dụ cười đáp.
Lúc anh lên lầu vừa khéo Khương Uyển Phồn cũng làm việc xong và gửi lời mời gọi video đến.
Cô đã về nhà trọ, tiếc nuối khung cảnh muôn nhà sáng đèn.
Trác Dụ bảo cô chờ một lúc, sau đó anh điều chỉnh camera để nó hướng ra pháo hoa rộn ràng ngoài cửa sổ.
Năm mới tốt hơn năm cũ.
Có vô số những cuộc đoàn tụ trên thế giới này.
Để cô ngắm một lúc xong, Trác Dụ mới quay camera lại, vừa đi lên lầu vừa nói: “Bà nội thua tiền, bảo anh đi lấy cho bà. Anh bảo dùng của anh đi nhưng mà không chịu.”
“Nghe bà đi.” Khương Uyển Phồn cười cười: “Nhắc nhở lão Khương nhớ nhường nhịn nhé.”
“Ba chỉ đơn giản là có vận may tốt thôi chứ kỹ năng chơi vẫn kém hơn bà nội.” Trác Dụ đẩy cửa phòng ra, hương gỗ đàn thoang thoảng bay vào mũi: “Đúng rồi, ngày đó bà nội có nói với anh bà có hai tâm nguyện. Một là em được mặc váy cưới đẹp nhất, bà nói là do bà tự tay thêu cho em, vậy thì chắc chắn là đẹp nhất rồi.”
Trác Dụ đi đến bàn, vừa tìm ví tiền vừa tò mò hỏi: “Vậy tâm nguyện thứ hai là gì?”
Khương Uyển Phồn: “Anh muốn thực hiện giúp bà à?”
“Năm mới mà, anh muốn bà vui chút. Nếu có thể mua được thì anh chắc chắn sẽ nghĩ cách lấy về cho bằng được.” Trác Dụ nhìn lướt qua mặt bàn hai vòng mà không tìm thấy ví tiền. Thấy ngăn kéo mở ra phân nửa, anh hơi khom người, chuyển dời tầm nhìn.
“Anh muốn biết sao?”
“Ừ.”
Khương Uyển Phồn đột nhiên nhẹ giọng bảo: “Anh mở ngăn kéo ra đi, ví tiền của bà nội bên trong đó.” Đoạn, cô lại nói: “Thật ra anh đã thực hiện được rồi.”
Trác Dụ nhất thời không hiểu cô nói gì.
Anh làm theo, đúng là ví tiền nằm bên trong.
“Đừng mở vội.” Khương Uyển Phồn nhắc nhở: “Có phải còn có một cuốn sổ bìa màu da bò đúng không?”
Tuy đã bị hộp đồ may che đi gần một nửa nhưng màu sắc của trang giấy rất dễ để nhận ra.
“Có.” Trác Dụ lấy hộp đồ may ra theo bản năng, chỉ tích tắc sau anh đã ngớ người.
Cuốn sổ bìa màu da bò hệt như một đóa hồng úa vàng theo năm tháng.
Trên mặt bìa là những nét chữ xinh đẹp và phóng khoáng của bà nội —-
Khương Khương.
Mặc váy cưới đẹp nhất.
Gả cho người tốt nhất.
__ HOÀN CHÍNH VĂN __
Lời tác giả:
Câu chuyện của ông chủ Trác và Khương Khương đến đây là kết thúc rồi! Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã bầu bạn và đồng hành cùng tôi! Hy vọng các bạn trải qua mùa thu vui vẻ và mùa đông ấm áp. Ngoại truyện sẽ cập nhật vào 7 giờ tối ngày thứ hai. Là cuộc sống thường nhật ngọt ngào của đôi vợ chồng, cảm thấy hứng thú có thể tiếp tục canh thời gian ra chương.
Hướng Giản Đan không yên tâm, trở về Lâm Tước thu dọn đôi chút rồi đưa theo Kỳ Sương đến chỗ cô với mình.
Khương Uyển Phồn cần phải nghỉ ngơi, người làm mẹ như bà lo lắng hai vợ chồng son ăn không ngon.
Có người ở nhà nên Trác Dụ cũng yên tâm hơn.
Trước khi gặp bà nội, Khương Uyển Phồn có hơi sợ, sợ bà nội sẽ mắng mình.
Nhưng sau khi đến, Kỳ Sương chỉ sờ sờ mặt cô bảo: “Haiz, gầy đi rồi.”
Hướng Giản Đan xắn tay áo lên, thề thốt bảo: “Con chắc chắn sẽ bù lại gấp đôi cho con bé.”
Kỳ Sương khịt mũi: “Với tài nấu nướng của con ấy hả.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai mẹ chồng lại cãi cọ, mỗi người một câu như thể phim bộ dài tập vậy.
Khương Uyển Phồn nhoẻn môi cười trộm, sau đó ghé đến gần vai Trác Dụ nói nhỏ: “Tốt thật đó, em không phải lo lắng vấn đề mẹ chồng nàng dâu.”
Ai ngờ hai người lớn tai thính mắt sáng, phút chốc ngó về phía cô.
Khương Uyển Phồn giật mình, tim đập hẫng nhịp.
Toang rồi, đắc tội cả hai người luôn rồi.
Có mẹ và bà nội ở đây, trong nhà càng thêm ấm cúng và vui vầy. Một ngày ba bữa thôi là không đủ, đến tối lại làm theo một bữa nhẹ nữa. Lúc đi tắm, Trác Dụ ngắm mình trong gương, cơ bụng từ sáu múi nay đã thành bốn múi vì ăn quá nhiều.
Anh đứng bên trong kêu lên: “Vợ ơi, hết sữa tắm rồi.”
Khương Uyển Phồn đang đắp mặt nạ, rề rà đi vào. Nhưng bất thình lình cổ tay bị nắm chặt, sau đó cô bị anh kéo vào trong phòng tắm.
“Anh làm gì vậy?”
“Cả người trần như nhộng thế này, em nói xem còn làm gì được?”
“Bà nội đang ở nhà đó!”
“Bà đang xem “Cám dỗ về nhà” hăng say rồi, không chú ý đến bên này đâu.”
Khương Uyển Phồn ôm cổ anh, đã thích lại còn ngại nũng nịu nói: “Mắt em không khỏe, còn là bệnh nhân đấy.”
Trác Dụ cúi đầu hôn cô: “Nhắm mắt lại, mở chân ra là được rồi.”
Tiếng yêu sôi trào vang dội, âm thanh nước tí tách từ vòi sen reo hò cổ vũ.
Trác Dụ nâng eo cô, thầm nghĩ hai người đều ăn như nhau, tại sao trên người cô không có tí thịt thừa nào.
Hướng Giản Đan và Kỳ Sương ở đây giám sát nên Khương Uyển Phồn phải đi ngủ lúc 10 giờ.
Khương Uyển Phồn không chịu nổi tiếng lải nhải của hai người, lặng lẽ thở dài, còn nằm chiêm bao về thời cấp ba.
Sau khi cô ngủ say, Trác Dụ mới đi ra ngoài phòng khách: “Bà nội, được rồi ạ, đã xem mấy tập liền rồi. Bà cũng phải chú ý giữ mắt mình.”
Kỳ Sương ngoắc ngoắc tay: “Đến đây, cháu rể đến xem cùng bà đi. Cô gái này quay về trả thù, xem hay lắm.”
Trác Dụ vừa cười vừa đi đến ngồi với bà: “Nửa tập cuối cùng nhé, nếu không cháu sẽ rút dây điện đó.”
“Được được được.”
Xem cùng bà một lúc, Trác Dụ bỗng cảm thấy không yên lòng.
“Cháu rể à, cháu có tâm sự sao?” Kỳ Sương chợt hỏi.
Trác Dụ kinh ngạc: “Bà có mắt nhìn xuyên thấu ạ?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Già rồi mà, có thể cảm nhận được.” Kỳ Sương bắt chước theo những lời thoại trong bộ phim đang xem, nói thao thao bất tuyệt.
Trác Dụ suy tư giây lát, hỏi: “Con thấy ở Lâm Tước có rất nhiều người mặc trang phục dân tộc Miêu.”
Ngay từ ban đầu Kỳ Sương đã nhìn thấu lời trong lòng anh: “Nhà nào có con gái sẽ chuẩn bị cho con bé một bộ váy cưới dân tộc Miêu. Khương Khương cũng có một bộ, bà làm cho con bé đấy. Nhưng hai đứa vẫn chưa làm tiệc chính thức, cũng không chụp ảnh cưới nên bộ váy ấy tạm thời chưa được sử dụng.”
Trác Dụ không lên tiếng.
Kỳ Sương liếc anh: “Muốn ngắm Khương Khương mặc à?”
“Muốn ạ.”
Cô đã thêu váy cưới cho rất nhiều người nhưng anh chưa từng nhìn thấy cô mặc nó.
“Muốn thì khuyên vợ cháu đi.” Kỳ Sương cười tít mắt nói: “Chỉ cần con bé mặc, bà sẽ đưa nó bất cứ lúc nào. Bà chỉ có hai hy vọng với con bé thôi, muốn con bé được mặc bộ váy cưới đẹp nhất.”
Lúc này, Hướng Giản Đan đi ra khỏi phòng ngủ, hơi bực dọc bảo: “Mẹ, sao mẹ chưa đi ngủ nữa, bác sĩ bảo mẹ phải ngủ sớm mà.”
Kỳ Sương nhanh chóng tắt tivi: “Ngủ đây ngủ đây.”
Cơn bực dọc của Hướng Giản Đan cũng vơi đi phân nửa: “Con cũng vậy nữa, ngày mai không đi làm à, đi ngủ sớm đi!”
Trác Dụ ho khan một cái, ngoan ngoãn đi tắt đèn.
__
Chưa đến một tháng nữa là Tết âm lịch.
Bên trụ sở chính của Viss đã gửi lời mời đến Khương Uyển Phồn.
Đối phương gửi lời mời chân thành, hy vọng cô sẽ hợp tác cùng họ hoàn thành bộ sưu tập thiết kế phong cách Trung Quốc mới năm sau.
Khi nhận được email, Khương Uyển Phồn không để lộ cảm xúc quá rõ ràng mà là nhìn về phía Trác Dụ theo bản năng. Trong ánh mắt cô lộ ra rụt rè, có do dự, có phủ định, không hề ấp ủ hy vọng hay ước mong.
Trái tim Trác Dụ thắt lại.
Anh không hỏi, Khương Uyển Phồn cũng không chủ động nói.
Đêm giao thừa.
Trác Dụ không nhịn được nữa nên đã đi tìm cô trước, vừa bất lực vừa xót xa hỏi: “Vợ à, em thụ động quá rồi đấy. Có phải nếu anh không hỏi thì em sẽ không bao giờ nói ra luôn không? Hoặc là trong lòng em nghĩ anh sẽ không đồng ý?”
Khương Uyển Phồn khoa tay múa chân, giơ tay lên, con số 2.
Trác Dụ giận quá hóa cười: “Trong lòng em anh là kiểu người như số 2 à.”
Khương Uyển Phồn mím môi giống như một học sinh tiểu học sợ giáo viên, không nói năng gì.
Trác Dụ thở dài thườn thượt: “Nếu anh làm mấy hành động như ngăn cản, không cho em theo đuổi giấc mơ thì anh còn làm chồng cái gì nữa?”
Khương Uyển Phồn nhỏ giọng bảo: “Làm anh chồng hoang dã đi.”
“Em còn nuôi đàn ông khác bên ngoài hửm?” Trác Dụ hiểu theo một lối riêng, nghĩ thế thấy cũng kích thích thật.”
“Vậy anh đồng ý sao?’ Khương Uyển Phồn không biết giờ phút này trong đầu anh toàn những suy nghĩ sắc màu.
“Có gì mà không đồng ý, vợ anh xuất sắc như vậy, đi ra nước ngoài thực hiện lý tưởng, ngầu chết đi được.” Trác Dụ bảo: “Anh biết em lo lắng, không sao cả, bên phía ba mẹ với bà nội, anh sẽ thuyết phục giúp em.”
Khương Uyển Phồn dịu dàng gật đầu.
“À đúng rồi.” Cô khéo léo nói cho anh biết: “Sau khi đồng ý, em sẽ phải sang Ý làm việc hai tháng.”
Trác Dụ: “…”
Đúng là tự tay đào hố chôn mình.
Cô nhanh chóng thương lượng xong với người phụ trách bên đó, thứ ba sẽ bay từ thành phố B đến Bắc Kinh trước rồi chuyển chuyến bay.
Khương Uyển Phồn cũng đã nói rõ tình hình của bản thân, trụ sở chính thấu hiểu điều này và đã bày tỏ rằng lần này chủ yếu là đi giao lưu học tập, lịch trình trong ngày rất thoáng và có thời gian trống cho cô. Có thể làm công việc của riêng mình, giúp sự nghiệp tâm huyết của cô ngày càng lớn mạnh hơn và đồng thời phô bày vẻ đẹp của ngành nghề này. Bây giờ được ra nước ngoài, đó là một cấp độ mới khác, là mở khóa một thành tựu đầy vinh quang và rực rỡ.
Đêm trước khi đi, Khương Uyển Phồn ngồi bệt dưới sàn gỗ kiểm tra lại hành lý của mình lần nữa: “Mang thêm nhiều mặt nạ, kem mắt, khăn ướt tẩy trang, áo choàng vai này mang thêm một màu nữa đi.”
Cô lầm bầm lầu bầu, rất say mê.
Trác Dụ đứng một bên với tâm trạng phức tạp: “Em không thèm kìm nén mong muốn được bay đi của mình chút à?”
Trên vai Khương Uyển Phồn vắt hai chiếc khăn choàng cổ màu sắc tươi sáng: “Cái nào đẹp hơn nhỉ?”
Trác Dụ: “…”
Bất lực thì bật lực thế nhưng anh không hề qua loa mà cẩn thận quan sát rồi chỉ chỉ cái bên phải.
Khương Uyển Phồn vui vẻ ra mặt: “Được, em chọn cái bên trái.”
Trác Dụ: “…”
Ngày cô đi, bầu trời quang đãng, nắng vàng ấm áp, thành phố giống như một hộp châu báu được gột rửa như mới.
Khương Uyển Phồn đưa Lữ Lữ đi cùng mình để thăm thú một thế giới mới tinh.
Trác Dụ mặc áo khoác dáng dài màu đen, đứng ở nơi sáng ngời, ánh mắt anh trong veo như gốm sứ. Khương Uyển Phồn mỉm cười yêu kiều, dang hai tay nói với anh: “Ôm cái nào.”
“Được, ôm.” Trác Dụ ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve sau lưng cô: “Chú ý nghỉ ngơi, đừng để mình mệt quả, phải biết nghĩ cho sức khỏe.”
Khương Uyển Phồn khẽ đáp tiếng “ừ”, cọ cọ vào vai anh một cái: “Không nỡ.”
“Vậy thì em về sớm chút.” Trác Dụ cố kiềm chế, không muốn có cảm giác đau buồn khi sắp chia ly vì sợ cô sẽ càng khó chịu hơn: “Khi em về, người đầu tiên gặp sẽ là anh.”
Khương Uyển Phồn rầu rỉ bảo: “Nếu vậy thì chắc chắn là tiếp viên hàng không, nhân viên mặt đất và hành khách cùng chuyến bay rồi.”
Trác Dụ cười cười: “Không, chắc chắn là anh.”
Tiễn cô đến một thế giới rộng lớn hơn, dầu rằng nơi đó xa thật xa thì trong tim cũng vui mừng và kiêu ngạo khôn xiết.
Điều tiếc nuối duy nhất có lẽ là không thể cùng đón Tết mà thôi.
Năm nay bữa cơm giao thừa do chính tay Kỳ Sương nấu.
Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu ở bên cạnh phụ giúp, thỉnh thoảng lại có tiếng mắng của bà nội: “Này này này! Gừng này phải cắt lát dày hơn chút.”
Không bao lâu sau, Khương Vinh Diệu chính thức bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Khương Dực dẫn Trác Di Hiểu ngoài sân để đốt pháo hoa. Ngày 29 Tết, họ đã lên thị trấn mua cả một xe đầy.
Thời gian này ở Ý đang là buổi chiều.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chắc hẳn Khương Uyển Phồn đang làm việc.
Hai người họ đốt pháo hoa, Trác Dụ đứng một bên ngắm thấy đẹp, anh bèn quay lại để lát nữa gửi cho Khương Uyển Phồn xem.
Lần này, cả nhà thống nhất dời thời gian ăn sủi cảo lại, đúng lúc Khương Uyển Phồn làm việc xong.
Khương Dực gọi video cho cô: “Chị ơi! Miếng sủi cảo đầu tiên cho chị ăn đó!”
Khương Uyển Phồn nhìn mà thèm thuồng không thôi: “Muốn về nước quá đi mất.”
Kỳ Sương ghé đầu qua: “Có giữ lại cho cháu đấy, bao giờ về sẽ có đủ.”
“Bà nội, năm mới vui vẻ ạ! Ba mẹ năm mới vui vẻ! Em trai em gái năm mới vui vẻ!”
Không cần phải hỏi cô sống bên ấy thế nào, chỉ cần nghe giọng nói tràn đầy sức sống này là đã hiểu rồi.
Khương Uyển Phồn hỏi thăm một vòng xong mới hỏi: “Chồng con đâu rồi ạ?”
Cuối cùng mới nhớ ra mình còn có một anh chồng.
Trác Dụ dè dặt nhận lấy điện thoại, mặt mày Khương Uyển Phồn vui vẻ rạng ngời tựa như mặt trời bé con con: “Ông chủ Trác, năm mới vui vẻ nha.”
Khoảnh khắc trông thấy cô, anh cảm thấy tương lai ngập tràn hy vọng.
Trác Dụ cười cười: “Em về sớm chút là anh sẽ vui.”
Khương Uyển Phồn thông qua cuộc gọi video xem cả nhà ăn sủi cảo một lúc. Chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao phải tự hành hạ bản thân trong thời gian nhà nhà đoàn viên sum vầy bên nhau như vậy.
Trước khi cúp máy, Khương Dực hỏi: “Chị ơi, hôm nay chị ăn gì ạ?”
“Hamburger.”
Đúng là đau lòng.
11 giờ rưỡi tối, ngoài cửa sổ pháo hoa bắn tưng bừng, cả một bầu trời ngập sắc màu của pháo hoa.
Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu chơi mạt chược với Kỳ Sương. Vận may của bà nội không tốt, thế là bà kêu lên: “Hai đứa cũng không chịu nhường mẹ chút.”
Khương Dực ngồi bên cạnh xem cuộc chiến: “Bà nội, có thể thua tiền nhưng không được thua khí chất.”
Kỳ Sương được khích lệ, quay đầu gọi: “Cháu rể, lên phòng lấy tiền giúp bà!”
Trác Dụ cười đáp.
Lúc anh lên lầu vừa khéo Khương Uyển Phồn cũng làm việc xong và gửi lời mời gọi video đến.
Cô đã về nhà trọ, tiếc nuối khung cảnh muôn nhà sáng đèn.
Trác Dụ bảo cô chờ một lúc, sau đó anh điều chỉnh camera để nó hướng ra pháo hoa rộn ràng ngoài cửa sổ.
Năm mới tốt hơn năm cũ.
Có vô số những cuộc đoàn tụ trên thế giới này.
Để cô ngắm một lúc xong, Trác Dụ mới quay camera lại, vừa đi lên lầu vừa nói: “Bà nội thua tiền, bảo anh đi lấy cho bà. Anh bảo dùng của anh đi nhưng mà không chịu.”
“Nghe bà đi.” Khương Uyển Phồn cười cười: “Nhắc nhở lão Khương nhớ nhường nhịn nhé.”
“Ba chỉ đơn giản là có vận may tốt thôi chứ kỹ năng chơi vẫn kém hơn bà nội.” Trác Dụ đẩy cửa phòng ra, hương gỗ đàn thoang thoảng bay vào mũi: “Đúng rồi, ngày đó bà nội có nói với anh bà có hai tâm nguyện. Một là em được mặc váy cưới đẹp nhất, bà nói là do bà tự tay thêu cho em, vậy thì chắc chắn là đẹp nhất rồi.”
Trác Dụ đi đến bàn, vừa tìm ví tiền vừa tò mò hỏi: “Vậy tâm nguyện thứ hai là gì?”
Khương Uyển Phồn: “Anh muốn thực hiện giúp bà à?”
“Năm mới mà, anh muốn bà vui chút. Nếu có thể mua được thì anh chắc chắn sẽ nghĩ cách lấy về cho bằng được.” Trác Dụ nhìn lướt qua mặt bàn hai vòng mà không tìm thấy ví tiền. Thấy ngăn kéo mở ra phân nửa, anh hơi khom người, chuyển dời tầm nhìn.
“Anh muốn biết sao?”
“Ừ.”
Khương Uyển Phồn đột nhiên nhẹ giọng bảo: “Anh mở ngăn kéo ra đi, ví tiền của bà nội bên trong đó.” Đoạn, cô lại nói: “Thật ra anh đã thực hiện được rồi.”
Trác Dụ nhất thời không hiểu cô nói gì.
Anh làm theo, đúng là ví tiền nằm bên trong.
“Đừng mở vội.” Khương Uyển Phồn nhắc nhở: “Có phải còn có một cuốn sổ bìa màu da bò đúng không?”
Tuy đã bị hộp đồ may che đi gần một nửa nhưng màu sắc của trang giấy rất dễ để nhận ra.
“Có.” Trác Dụ lấy hộp đồ may ra theo bản năng, chỉ tích tắc sau anh đã ngớ người.
Cuốn sổ bìa màu da bò hệt như một đóa hồng úa vàng theo năm tháng.
Trên mặt bìa là những nét chữ xinh đẹp và phóng khoáng của bà nội —-
Khương Khương.
Mặc váy cưới đẹp nhất.
Gả cho người tốt nhất.
__ HOÀN CHÍNH VĂN __
Lời tác giả:
Câu chuyện của ông chủ Trác và Khương Khương đến đây là kết thúc rồi! Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã bầu bạn và đồng hành cùng tôi! Hy vọng các bạn trải qua mùa thu vui vẻ và mùa đông ấm áp. Ngoại truyện sẽ cập nhật vào 7 giờ tối ngày thứ hai. Là cuộc sống thường nhật ngọt ngào của đôi vợ chồng, cảm thấy hứng thú có thể tiếp tục canh thời gian ra chương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook