Mình Cưới Nhau Đi
-
Chương 19
Lần này, Trác Dụ hoàn toàn buông cô ra.
Cái ôm trước ngực đột nhiên trống rỗng khiến Khương Uyển Phồn lạnh cóng, nhiệt lượng dư từ sự đan xen nhiệt độ cơ thể của nhau biến mất tựa như từ ảo cảnh trở về không gian thực tại.
Trác Dụ xắn ống tay áo lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc ở trên ghế sofa.
Khương Uyển Phồn ngơ ngác hỏi: “Anh, anh làm gì vậy?”
Trác Dụ xếp đống vải để lung tung kia lại và đặt vào góc ghế sofa, không ngẩng đầu đáp: “Tối nay tôi ở đây, ngủ ghế sofa.”
“Hả?”
“Khóa cửa lại đi.” Trác Dụ chỉ chỉ cửa vào, dáng vẻ nghiêm túc vô cùng: “Tôi trông chừng em, chờ trời sáng, đi thẳng từ đây đến cục dân chính.”
Khương Uyển Phồn nhịn cười, cả người thả lỏng, nói với anh: “Nhưng sổ hộ khẩu của tôi đang ở quê rồi.”
Trác Dụ dừng tay, không thèm dọn dẹp đồ đạc nữa, lấy chìa khóa xe ra bảo: “Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
“Lâm Tước, đưa em về lấy sổ hộ khẩu rồi lái về, lúc đó chắc cục dân chính đã làm việc rồi.” Trác Dụ nghiêm trang nói.
Khương Uyển Phồn hoàn toàn không nhịn được nữa, mỉm cười khóe môi mãi không hạ xuống.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cảm xúc chân thực sẽ luôn bày tỏ ra bằng cách thức trực tiếp nhất, ví dụ như vừa nãy Trác Dụ đã nghĩ như vậy. Sợ cô đi mất, sợ cô đổi ý, sợ rằng mặt trời vừa mọc, hai người lại khách sáo với nhau như khách.
Vì vậy anh vẫn đứng bất động, thể hiện thái độ dai như kẹo cao su.
Khương Uyển Phồn cười cười, cõi lòng được lấp đầy, cô mở lời: “Tám giờ sáng thứ tư, anh đến đón tôi.”
Chín bỏ làm mười xem như đây là một tờ giấy đảm bảo, Trác Dụ đáp được. Sau khi đưa cô về Bốn Mùa Genting, anh lái xe thẳng về hướng Tây.
__
Chuông cửa vang lên một lúc lâu ơi là lâu, Tạ Hựu Địch mới rề rà đi ra mở cửa, nhưng vừa trông thấy người bên ngoài thì lập tức đóng lại. Trác Dụ nhanh hơn anh ấy, đưa tay đè cửa: “Cũng đủ rồi đấy nhé người anh em.”
“Cậu là ai, tôi không quen biết.” Lời nói cứng rắn nhưng lại mềm tay, cuối cùng Tạ Hựu Địch vẫn mở cửa ra.
Trác Dụ vui vẻ nói: “Cậu đã trưởng thành 10 năm rồi còn chơi trò chiến tranh lại.”
“Chiếc thuyền hữu nghị nói lật là lật, cậu lo được à.” Tạ Hựu Địch ngồi xuống ghế sofa gặm táo, chân gác chéo hệt như đại gia: “Biết mình sai rồi à?”
Không ừ hử gì.
Trác Dụ ngồi xuống ghế sofa đơn, chống má suy tư, trên mặt là nụ cười nhạt.
Tạ Hựu Địch yên lặng ngồi thẳng lại, hai tay khoanh chặt trước ngực, hơi nhích ra sau một chút.
Trác Dụ vừa khéo thấy được, vừa giận vừa buồn cười, bèn cầm gối ôm đánh anh ấy: “Cậu bị điên đấy à!”
“Cậu mới điên ấy.” Ý thức tự bảo vệ bản thân của Tạ Hựu Địch rất mạnh: “Kỳ lạ khiến tôi sợ.”
“Cậu nói đúng.” Trác Dụ thừa nhận: “Tôi bị điên.”
“Gì?”
“Tạ Hựu Địch.” Trác Dụ chân thành hỏi: “Lúc tôi kết hôn, cậu chuẩn bị bao nhiêu bao tiền mừng?”
Tạ Hựu Địch lạnh lùng cảm thán, lại nói: “Có cái rắm này.”
“Vậy nếu Khương Uyển Phồn kết hôn, cậu đi bao nhiêu tiền mừng.”
“Cô ấy à, thế thì chắc chắn tôi sẽ đi một bao siêu dày.” Tạ Hựu Địch khoa tay múa chân đưa ra mấy ngón tay, cậu chủ Tạ hào phòng, thần tài Tạ đỉnh của chóp.
Trác Dụ vô cùng hài lòng với con số này: “Vậy thì cảm ơn cậu.”
Tạ Hựu Địch: “?”
Trác Dụ chỉ ngồi một lúc rồi rời đi, khi cửa thang máy mở ra, anh dừng lại giây lát, sau đó quay đầu nói với anh ấy: “Thứ tư này tôi và Khương Uyển Phồn đi lĩnh chứng, tối mời cậu đi ăn.”
Thang máy đã đi thẳng xuống tầng trệt nhưng dường như vẫn nghe thấy tiếng thét gào vặn vẹo ở trên lầu: “Không phải là con người nữa!!!”
Đây là một đêm hiếm có trong cuộc đời Trác Dụ, sau này anh đã nghĩ đến rất nhiều từ ngữ để hình dung nó nhưng không gì thích hợp hơn cụm từ chấn động lòng người. Anh những tưởng mình sẽ mất ngủ nhưng vừa đặt đầu xuống gối đã nhắm mắt ngủ say. Không hề gặp ác mộng đáng sợ, không hề có lo được lo mất dẫn đến tỉnh ngủ giữa chừng, chỉ có một đêm say giấc nồng vừa dài vừa bình yên.
Một chùm nắng len lén xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, rọi lên bức tường màu xám nhạt trong phòng ngủ tựa như nhành hoa vương đầy tuyết óng ánh. Sau khi thức dậy, Trác Dụ xem điện thoại thì thấy Khương Uyển Phồn gửi tin nhắn Wechat cho mình: “Đến ăn sáng đi.”
Thiết kế khu căn hộ ở Bốn Mùa Genting rất đẹp, nhỏ nhắn mà tinh xảo. Trác Dụ đậu xe bên ngoài tiểu khu, sau khi vào trong quan sát một vòng lại cảm thấy hơi hối hận.
Nếu biết sớm điều kiện ở đây tốt như thế thì anh đã bảo Tạ Hựu Địch mua vài căn ở đây lúc mới mở bán rồi.
Đăng ký xong xuôi, chờ người quản lý liên lạc với chủ nhà thì mới cho Trác Dụ vào thang máy.
Cửa đã mở sẵn, dép đi trong nhà cũng đặt dưới đất.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đây là lần đầu tiên Trác Dụ vào nhà của Khương Uyển Phồn, hai phòng thông nhau, các đồ đạc trang trí đều là sản phẩm thủ công, màu sắc ấm áp không hề hỗn loạn. Nếu chụp một tấm ảnh đăng lên mạng thì chắc hẳn đây là kiểu mộc mạc của Mỹ mà mọi người rất thích.
Khương Uyển Phồn đi từ bếp ra, đưa cho anh một ly sữa bò ấm: “Anh lót bụng trước đi, đồ ăn ngoài sắp giao đến rồi.” Cô rất thành thật: “Xin lỗi nhé, tôi không biết nấu ăn.”
Trác Dụ cười cười: “Không sao, tôi có thể nấu.”
“Anh còn biết nấu cơm cơ à?”
“Biết, hồi đó phải chăm sóc Di Hiểu, cũng không thể để con bé đói bụng được.” Trác Dụ nói: “Nhưng cũng chỉ ở mức ăn được, không chết đói thôi, nói ngon thì không phải.”
Rất tốt, bước đầu tiên của cuộc sống mới là bắt đầu thẳng thắn về khả năng nấu nướng của nhau.
Đúng lúc đồ ăn ngoài đến, dọn ra gần nửa bàn. Trác Dụ nhẩm trong lòng, biết rồi, sau này sẽ sắp xếp bữa sáng theo như thế này.
Hai người không ai nói năng gì, im lặng giải quyết bữa sáng.
Ở ngoài phòng khách, Trác Dụ dọn dẹp bàn sạch sẽ.
Trong phòng ngủ, Khương Uyển Phồn cầm một túi tài liệu ra.
“Đây là gì?” Trác Dụ hơi nâng cằm, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Khương Uyển Phồn mở ra đưa cho anh.
Trác Dụ vừa nhìn thì sắc mặt nghiêm lại một tích tắc, tâm trạng phức tạp, gượng cười hỏi: “Sao vậy, xem thường những thứ của tôi à?”
“Không phải ý đó.” Khương Uyển Phồn đã suy nghĩ cả đêm, cũng từng cảm thấy rất khó để mở lời nhưng hai người không kết hôn theo phạm vi trình tự bình thường, nếu nói rõ ràng những chuyện bên trong ra có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái tự do hơn.
“Trong bản “thỏa thuận trước khi kết hôn” này, anh không thua thiệt gì hết.” Cô bảo.
Trác Dụ cười hỏi: “Em đang cho tôi cảm giác an toàn sao?”
Mặt trời chân lý chói qua tim [1], Khương Uyển Phồn cảm thấy câu kết luận này vô cùng chuẩn xác, thế là cô hài lòng gật đầu.
[1] Câu gốc là “Thể hồ quán đính (醍醐灌顶)”: Chỉ sự ngộ ra, bỗng dưng hiểu ra.
“Dù muốn cho tôi cảm giác an toàn hơn cũng không cần đến cái này.” Trác Dụ cầm bản thỏa thuận bằng hai ngón tay, chớp mắt thả lỏng ra, mặc cho chúng rơi lả tả xuống đất.
Khương Uyển Phồn ngây người, hỏi theo bản năng: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Muốn cái gì à?” Trác Dụ thôi cười, ánh mắt hướng về phía cô: “Muốn vào giờ phút này, em ngồi trước mặt tôi, tôi thấy được, chạm được. Muốn ngày mai, cục dân chính làm việc lúc tám giờ, bảy giờ rưỡi tôi đến đón em, em không được đến trễ.”
Khương Uyển Phồn im lặng hồi lâu mới trả lời: “Tôi biết, những thứ này tôi sẽ cho anh.” Sợ anh không tin, thậm chí cô còn muốn giơ ngón tay lên thề: “Ngày mai tôi cũng sẽ không đến muộn.”
Cô toan nói lại thôi, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Trác Dụ vươn tay qua khỏi bàn, áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay cô, bảo: “Đã đủ rồi.”
“Sao đủ được.” Khương Uyển Phồn hiếm khi kích động như vậy. Anh càng chân thành, cô lại càng muốn để anh an tâm: “Anh nên ký thì hơn.”
Trác Dụ dở khóc dở cười, phải chịu thua cô.
“Được.” Anh nhặt bản thỏa thuận lên, tiện tay gập lại cầm trong tay: “Ký tên rồi để lại cho tôi.”
Như vậy là tốt nhất, Khương Uyển Phồn như trút được gánh nặng.
Từ đầu đến cuối Trác Dụ luôn nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú bình tĩnh như nước: “Nếu có một ngày.”
“Hửm? Cái gì?”
“Nếu có một ngày, em buộc phải đi.” Trác Dụ bình thản nói, cảm xúc không hề gợn sóng, dường như đây chính là một câu trả lời được cho là tiêu chuẩn: “Đó không phải lỗi của em, nhất định là do tôi làm chưa đủ tốt.”
Tám giờ rưỡi Trác Dụ có một cuộc họp nên không ở lại quá lâu. Khi đi đến cửa, anh bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, em có thích phong cách nhà thế nào không?”
“Nhà?”
“Phòng cưới của chúng ta.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Uyển Phồn im lặng cúi đầu, giọng hơi hoảng hốt: “Anh cảm thấy căn hộ của tôi thế nào?”
Trác Dụ nghiêm túc nhìn xung quanh một vòng, sau đó đáp tiếng “ừ”: “Nếu em không ngại thì tôi có thể thử ăn bám một chút.”
Cửa thang máy đóng lại, Khương Uyển Phồn đứng ở cửa một lúc, cúi đầu bật cười.
…
“Chị cần sổ hộ khẩu làm gì? Em biết, để ở ngăn tủ đâu giường của ba ấy.” Khương Dực ở bên kia điện thoại ngáp dài một cái, tinh thần có vẻ không hăng hái lắm: “Bây giờ ba mẹ không ở nhà.”
Khương Uyển Phồn cầm điện thoại, lòng bàn tay hơi túa mồ hôi: “Vậy em gửi tới cho chị đi, chị có chút việc phải dùng để đăng ký.”
“Đăng ký?” Khương Dực tò mò.
Khương Uyển Phồn hít sâu một hơi.
“À à hiểu rồi, đăng ký tác phẩm đúng không, được rồi, bây giờ em đi gửi ngay cho chị.”
Cậu em trai ngốc nghếch tấm lòng thiện lương, còn cố ý gửi theo dạng công văn khẩn cho cô.
Sổ hộ khẩu đến tay nhanh hơn tưởng tượng, Khương Uyển Phồn ngây người nhìn chằm chằm cuốn sổ màu đỏ thẫm nhỏ nhắn. Buổi chiều cửa tiệm bận rộn tới lui, phía sau vẫn còn rất nhiều các đơn hàng đang xếp hàng chờ, vật liệu và vải chất đầy nửa bàn làm việc, đó là hàng mẫu Lữ Lữ liên tục mang vào chờ cô chọn ra. Một cậu đàn em lớn tiếng gọi cô nhiều lần nhưng lòng Khương Uyển Phồn không thể bình tĩnh lại.
Cửa tiệm “Giản Yên” nằm trên đường Hải Hối, khi xưa nơi đây từng là di tích lịch sử nên rất nhiều kiến trúc cổ xưa được giữ lại. Cách đây một dặm có một chiếc đồng hồ cổ, cứ đúng giờ sẽ vang lên.
Tiếng chuông lanh lảnh lúc bốn giờ khiến Khương Uyển Phồn hoàn hồn lại.
Cô nhìn đồng hồ, sau đó cầm chìa khóa xe chạy chậm ra ngoài tiệm.
Sau bốn giờ chiều, lượng xe cộ trên đường chính dần tăng lên. Hiếm khi Khương Uyển Phồn lái xe nhanh như vậy, chỉ mất 20 phút cô đã đến tòa cao ốc “Triệu Lâm”.
Lúc này Trác Dụ mới ra khỏi một cuộc họp thảo luận dự án căng thẳng, chưa kịp nghỉ xả hơi đã sắp phải tham gia hội nghị nhân sự. Mới tiến nửa bước vào phòng họp thì điện thoại đổ chuông.
Anh bắt máy rất nhanh, kinh ngạc vì cô gọi cho mình vào thời điểm này: “Sao vậy?”
Khương Uyển Phồn lời ít ý nhiều bảo: “Xuống lầu đi.”
Trác Dụ không hỏi nguyên nhân, thậm chí cũng không cúp máy. Anh ngoắc tay ra hiệu với thư ký rồi chỉ chỉ tay về phía thang máy, sau đó xoay người rời đi.
Hai tiếng còi xe ngắn ngủi, Khương Uyển Phồn phát tín hiệu vị trí đậu xe của mình. Qua cửa kính xe, cô trông thấy Trác Dụ chạy vội đến, chân dài dưới lớp quần tây, thắng thớm đứng đắn. Dù thời tiết không quá tốt, chẳng có ánh sáng tự nhiên chiếu rọi nhưng nhan sắc và vóc dáng của anh vẫn nổi bật.
Trác Dụ mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, vì lo lắng cô xảy ra chuyện gì nên ấn đường nhăn nhăn đầy vẻ lo âu: “Sao vậy?”
Lòng Khương Uyển Phồn kiên định hơn đôi chút, hỏi thẳng anh: “Xe anh đậu có xa không?” Cô giơ tay lên xem đồng hồ: “Nhanh chút, nửa tiếng nữa là tan làm rồi.”
Tại cục dân chính.
Tuy đã đứng trong đại sảnh nơi làm việc nhưng sau lưng Trác Dụ vẫn đang đổ mồ hôi.
Khu vực chờ trống trơn, toàn bộ đại sảnh chỉ có hai người họ. Gần đến giờ tan làm cũng chính là thời điểm kết thúc một ngày bận rộn, các nhân viên vươn vai giãn gân giãn cốt, trêu đùa thiện ý: “Biết căn thời gian quá, dù sao cũng là đăng ký kết hôn mà, có bận rộn đến mất cũng nên dành nhiều thời gian cho việc này có đúng không?”
Trác Dụ giải thích: “Vốn định sáng mai mới đi, xếp hàng đầu tiên.”
“Ồ, hóa ra là không chờ nổi.” Một người khác nói đùa.
Trác Dụ vẫn chưa hoàn hồn nên không đáp lời, sắc mặt ngẩn ngơ. Khương Uyển Phồn huých cùi chỏ anh: “Đừng làm người khác hiểu lầm.”
“Hửm? Hiều lầm gì?”
“Vẻ mặt anh cứ như bị tôi ép cưới ấy.”
“…” Trác Dụ lắc lắc đầu, lại xoa mặt hai cái rồi mới hối hận nói: “Tôi nên để một bộ quần áo trang trọng trên xe.”
“Không sao, tôi cũng từ tiệm đến.” Khương Uyển Phồn lấy sổ hộ khẩu trong túi xách ra: “Ngoài cái này ra thì không mang cái gì khác.”
Trác Dụ lườm cô: “Không phải có mang theo tôi à?”
Anh vừa mới xoa mặt nên có vết hằn nhỏ xíu, mày rậm mũi cao, bấy giờ anh đã hoàn toàn xốc lại tinh thần, dáng vẻ ung dung phóng khoáng, thấp thoáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày. Tạ Hựu Địch từng dùng một cụm từ để hình dung khí chất này của Trác Dụ: Cặn bã phóng túng.
Quả thật thích hợp vô cùng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bà xã xinh như này nóng lòng là phải rồi.” Chị gái làm đơn đăng ký kết hôn cười tít mắt trêu ghẹo anh, sau đó nhận lấy sổ hộ khẩu của hai người và tờ đơn họ mới điền xong, thành thạo nhập vào hệ thống.
Trác Dụ nhướn mày: “Cô ấy đột nhiên nổi hứng kéo tôi đến, chị xem đi, tôi còn chưa kịp thay quần áo.”
“Không phải mặc âu phục rất đẹp sao, hôn lễ nào cũng mặc như vậy, xem như luyện tập trước đi.” Chị gái này cũng là một người thích tán gẫu, sau khi kiểm tra thông tin chứng minh của hai người lại hỏi: “Hai người có mang theo ảnh đăng ký kết hôn không?”
Trác Dụ và Khương Uyển Phồn nhìn nhau không nói gì.
Chị nhân viên hiểu ra: “Không sao, hiệu quả chụp ảnh chỗ chúng tôi cũng ổn lắm.”
Anh trai phụ trách mảng chụp ảnh ở bên kia nhiệt tình vẫy tay: “Nào nào nào, tôi mới điều chỉnh lại máy ảnh, hiệu quả chắc chắn rất tốt.”
Điểm trùng hợp duy nhất là hôm nay cả hai người đều mặc áo sơ mi trắng.
Khương Uyển Phồn dắt tóc bên tai lên, thành thật hỏi: “Có cho photoshop không?”
“Được chứ nhưng hai người thì không cần đâu.” Anh trai chụp ảnh quen tay hay việc hướng dẫn họ: “Đứng gần chút, gần thêm chút nữa. Cô dâu hơi ghé vào vai chú rể đi nào. Tốt rồi —- Cười lên!”
Sau khi thấy ảnh, quả nhiên anh trai chụp ảnh không hề lừa người.
Khương Uyển Phồn dịu dàng và từ tốn, ánh mắt sáng lấp lánh. Hàng mày kiếm của Trác Dụ cong cong, vẻ mặt ung dung vui sướng. Cảm giác khát khao về tương lai, thỏa mãn với hiện tại thậm chí có thể bắn tứ tung ra từ mắt anh.
Cô kìm lòng chẳng đặng đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh trong ảnh.
Có lẽ là nôn nóng muốn tan làm nên chị nhân viên hành động vô cùng nhanh nhẹn. Chưa đến một phút, đầu tiên là nghe thấy tiếng lạch cạch của máy móc tương tự tiếng gõ chữ, sau đó là hai âm thanh đóng dấu mạnh và rõ ràng —-
“Xong rồi, chúc mừng nhé!”
Đi ra khỏi cục dân chính,ánh mắt đột nhiên thay đổi khiến mắt Khương Uyển Phồn nhòe đi. Cô ổn định lại, bình tĩnh nói: “Em vào phòng vệ sinh chút.”
Trác Dụ cũng bình thản đáp: “Ừ, anh chờ em.”
Vào nhà vệ sinh rửa tay chỉ là cái cớ, Khương Uyển Phồn dùng nước lạnh vỗ lên mặt một cái, ngơ ngác chăm chú nhìn bản thân trong gương hồi lâu. Sau đó cô đặt tay lên ngực, tim đập thình thịch như hòa cùng lòng bàn tay.
Sau năm phút xoa dịu, cô mới đi ra như không có chuyện gì.
Mùa đông trời tối rất nhanh, giống như từng lớp tranh vẽ chồng chất lên nhau. Khương Uyển Phồn vừa liếc mắt đã trông thấy Trác Dụ đang dựa bên cột, dù ánh sáng có ảm đạm đến mấy, anh vẫn có thể hòa quyện vào và trở thành chủ thể của bố cục tranh. Anh cúi đầu, tập trung nhìn sổ đăng ký kết hôn trong tay, khóe miệng cong cong gợi nụ cười nhẹ.
Đây là hình ảnh khắc sâu trong trí nhớ Khương Uyển Phồn nhiều năm về sau, tuy bình dị nhưng lại yên lòng vô cùng. Vạn vật vào đông có phần tiêu điều, trong ánh hoàng hôn sáng sáng tối tối không che giấu đi linh hồn đang bày tỏ tình yêu mãnh liệt và nồng nàn dành cho cô của Trác Dụ.
Mãi lâu sau, Trác Dụ cảm nhận được ánh nhìn, bèn quay đầu, sắc mặt đã bình tĩnh lại: “Muốn ăn gì?”
Khương Uyển Phồn nói: “Không ăn đâu.”
“Thấy anh nên ăn không ngon à?” Trác Dụ đến gần, hỏi đùa.
“Đúng là ăn không ngon.” Khương Uyển Phồn không có hứng ăn, ngẫm nghĩ giây lát bỗng nhất thời nảy ra ý tưởng: “Hay là đi ăn ma lạt thang ha?”
Trác Dụ nhướn mày: “Chuyện đầu tiên sau khi kết hôn là cái này sao?”
Khương Uyển Phồn im lặng.
Dáng vẻ lúc thì trêu đùa lúc này nghiêm túc này rất khó để người ta không nghĩ nhiều.
“Vậy anh muốn làm gì?” Khương Uyển Phồn nhắm mắt hỏi.
Không khí tĩnh lặng hai giây.
Đương khi cô không hiểu gì, thấp thỏm lo âu thì Trác Dụ bất thình lình thay đổi hành động —- Nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Gió mùa thu thổi qua mặt nhưng không hề thấy lạnh chút nào. Giọng nói trầm trầm của Trác Dụ như ngọn đuốc tỏa nắng, như cơn mưa ấm áp rót vào tai cô.
“Tân hôn vui vẻ, cô Trác.”
__
Lời tác giả:
Tân hôn vui vẻ nha sếp Trác!
Cuộc sống mới sau khi kết hôn bắt đầu rồi!
Cái ôm trước ngực đột nhiên trống rỗng khiến Khương Uyển Phồn lạnh cóng, nhiệt lượng dư từ sự đan xen nhiệt độ cơ thể của nhau biến mất tựa như từ ảo cảnh trở về không gian thực tại.
Trác Dụ xắn ống tay áo lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc ở trên ghế sofa.
Khương Uyển Phồn ngơ ngác hỏi: “Anh, anh làm gì vậy?”
Trác Dụ xếp đống vải để lung tung kia lại và đặt vào góc ghế sofa, không ngẩng đầu đáp: “Tối nay tôi ở đây, ngủ ghế sofa.”
“Hả?”
“Khóa cửa lại đi.” Trác Dụ chỉ chỉ cửa vào, dáng vẻ nghiêm túc vô cùng: “Tôi trông chừng em, chờ trời sáng, đi thẳng từ đây đến cục dân chính.”
Khương Uyển Phồn nhịn cười, cả người thả lỏng, nói với anh: “Nhưng sổ hộ khẩu của tôi đang ở quê rồi.”
Trác Dụ dừng tay, không thèm dọn dẹp đồ đạc nữa, lấy chìa khóa xe ra bảo: “Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
“Lâm Tước, đưa em về lấy sổ hộ khẩu rồi lái về, lúc đó chắc cục dân chính đã làm việc rồi.” Trác Dụ nghiêm trang nói.
Khương Uyển Phồn hoàn toàn không nhịn được nữa, mỉm cười khóe môi mãi không hạ xuống.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cảm xúc chân thực sẽ luôn bày tỏ ra bằng cách thức trực tiếp nhất, ví dụ như vừa nãy Trác Dụ đã nghĩ như vậy. Sợ cô đi mất, sợ cô đổi ý, sợ rằng mặt trời vừa mọc, hai người lại khách sáo với nhau như khách.
Vì vậy anh vẫn đứng bất động, thể hiện thái độ dai như kẹo cao su.
Khương Uyển Phồn cười cười, cõi lòng được lấp đầy, cô mở lời: “Tám giờ sáng thứ tư, anh đến đón tôi.”
Chín bỏ làm mười xem như đây là một tờ giấy đảm bảo, Trác Dụ đáp được. Sau khi đưa cô về Bốn Mùa Genting, anh lái xe thẳng về hướng Tây.
__
Chuông cửa vang lên một lúc lâu ơi là lâu, Tạ Hựu Địch mới rề rà đi ra mở cửa, nhưng vừa trông thấy người bên ngoài thì lập tức đóng lại. Trác Dụ nhanh hơn anh ấy, đưa tay đè cửa: “Cũng đủ rồi đấy nhé người anh em.”
“Cậu là ai, tôi không quen biết.” Lời nói cứng rắn nhưng lại mềm tay, cuối cùng Tạ Hựu Địch vẫn mở cửa ra.
Trác Dụ vui vẻ nói: “Cậu đã trưởng thành 10 năm rồi còn chơi trò chiến tranh lại.”
“Chiếc thuyền hữu nghị nói lật là lật, cậu lo được à.” Tạ Hựu Địch ngồi xuống ghế sofa gặm táo, chân gác chéo hệt như đại gia: “Biết mình sai rồi à?”
Không ừ hử gì.
Trác Dụ ngồi xuống ghế sofa đơn, chống má suy tư, trên mặt là nụ cười nhạt.
Tạ Hựu Địch yên lặng ngồi thẳng lại, hai tay khoanh chặt trước ngực, hơi nhích ra sau một chút.
Trác Dụ vừa khéo thấy được, vừa giận vừa buồn cười, bèn cầm gối ôm đánh anh ấy: “Cậu bị điên đấy à!”
“Cậu mới điên ấy.” Ý thức tự bảo vệ bản thân của Tạ Hựu Địch rất mạnh: “Kỳ lạ khiến tôi sợ.”
“Cậu nói đúng.” Trác Dụ thừa nhận: “Tôi bị điên.”
“Gì?”
“Tạ Hựu Địch.” Trác Dụ chân thành hỏi: “Lúc tôi kết hôn, cậu chuẩn bị bao nhiêu bao tiền mừng?”
Tạ Hựu Địch lạnh lùng cảm thán, lại nói: “Có cái rắm này.”
“Vậy nếu Khương Uyển Phồn kết hôn, cậu đi bao nhiêu tiền mừng.”
“Cô ấy à, thế thì chắc chắn tôi sẽ đi một bao siêu dày.” Tạ Hựu Địch khoa tay múa chân đưa ra mấy ngón tay, cậu chủ Tạ hào phòng, thần tài Tạ đỉnh của chóp.
Trác Dụ vô cùng hài lòng với con số này: “Vậy thì cảm ơn cậu.”
Tạ Hựu Địch: “?”
Trác Dụ chỉ ngồi một lúc rồi rời đi, khi cửa thang máy mở ra, anh dừng lại giây lát, sau đó quay đầu nói với anh ấy: “Thứ tư này tôi và Khương Uyển Phồn đi lĩnh chứng, tối mời cậu đi ăn.”
Thang máy đã đi thẳng xuống tầng trệt nhưng dường như vẫn nghe thấy tiếng thét gào vặn vẹo ở trên lầu: “Không phải là con người nữa!!!”
Đây là một đêm hiếm có trong cuộc đời Trác Dụ, sau này anh đã nghĩ đến rất nhiều từ ngữ để hình dung nó nhưng không gì thích hợp hơn cụm từ chấn động lòng người. Anh những tưởng mình sẽ mất ngủ nhưng vừa đặt đầu xuống gối đã nhắm mắt ngủ say. Không hề gặp ác mộng đáng sợ, không hề có lo được lo mất dẫn đến tỉnh ngủ giữa chừng, chỉ có một đêm say giấc nồng vừa dài vừa bình yên.
Một chùm nắng len lén xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, rọi lên bức tường màu xám nhạt trong phòng ngủ tựa như nhành hoa vương đầy tuyết óng ánh. Sau khi thức dậy, Trác Dụ xem điện thoại thì thấy Khương Uyển Phồn gửi tin nhắn Wechat cho mình: “Đến ăn sáng đi.”
Thiết kế khu căn hộ ở Bốn Mùa Genting rất đẹp, nhỏ nhắn mà tinh xảo. Trác Dụ đậu xe bên ngoài tiểu khu, sau khi vào trong quan sát một vòng lại cảm thấy hơi hối hận.
Nếu biết sớm điều kiện ở đây tốt như thế thì anh đã bảo Tạ Hựu Địch mua vài căn ở đây lúc mới mở bán rồi.
Đăng ký xong xuôi, chờ người quản lý liên lạc với chủ nhà thì mới cho Trác Dụ vào thang máy.
Cửa đã mở sẵn, dép đi trong nhà cũng đặt dưới đất.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đây là lần đầu tiên Trác Dụ vào nhà của Khương Uyển Phồn, hai phòng thông nhau, các đồ đạc trang trí đều là sản phẩm thủ công, màu sắc ấm áp không hề hỗn loạn. Nếu chụp một tấm ảnh đăng lên mạng thì chắc hẳn đây là kiểu mộc mạc của Mỹ mà mọi người rất thích.
Khương Uyển Phồn đi từ bếp ra, đưa cho anh một ly sữa bò ấm: “Anh lót bụng trước đi, đồ ăn ngoài sắp giao đến rồi.” Cô rất thành thật: “Xin lỗi nhé, tôi không biết nấu ăn.”
Trác Dụ cười cười: “Không sao, tôi có thể nấu.”
“Anh còn biết nấu cơm cơ à?”
“Biết, hồi đó phải chăm sóc Di Hiểu, cũng không thể để con bé đói bụng được.” Trác Dụ nói: “Nhưng cũng chỉ ở mức ăn được, không chết đói thôi, nói ngon thì không phải.”
Rất tốt, bước đầu tiên của cuộc sống mới là bắt đầu thẳng thắn về khả năng nấu nướng của nhau.
Đúng lúc đồ ăn ngoài đến, dọn ra gần nửa bàn. Trác Dụ nhẩm trong lòng, biết rồi, sau này sẽ sắp xếp bữa sáng theo như thế này.
Hai người không ai nói năng gì, im lặng giải quyết bữa sáng.
Ở ngoài phòng khách, Trác Dụ dọn dẹp bàn sạch sẽ.
Trong phòng ngủ, Khương Uyển Phồn cầm một túi tài liệu ra.
“Đây là gì?” Trác Dụ hơi nâng cằm, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Khương Uyển Phồn mở ra đưa cho anh.
Trác Dụ vừa nhìn thì sắc mặt nghiêm lại một tích tắc, tâm trạng phức tạp, gượng cười hỏi: “Sao vậy, xem thường những thứ của tôi à?”
“Không phải ý đó.” Khương Uyển Phồn đã suy nghĩ cả đêm, cũng từng cảm thấy rất khó để mở lời nhưng hai người không kết hôn theo phạm vi trình tự bình thường, nếu nói rõ ràng những chuyện bên trong ra có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái tự do hơn.
“Trong bản “thỏa thuận trước khi kết hôn” này, anh không thua thiệt gì hết.” Cô bảo.
Trác Dụ cười hỏi: “Em đang cho tôi cảm giác an toàn sao?”
Mặt trời chân lý chói qua tim [1], Khương Uyển Phồn cảm thấy câu kết luận này vô cùng chuẩn xác, thế là cô hài lòng gật đầu.
[1] Câu gốc là “Thể hồ quán đính (醍醐灌顶)”: Chỉ sự ngộ ra, bỗng dưng hiểu ra.
“Dù muốn cho tôi cảm giác an toàn hơn cũng không cần đến cái này.” Trác Dụ cầm bản thỏa thuận bằng hai ngón tay, chớp mắt thả lỏng ra, mặc cho chúng rơi lả tả xuống đất.
Khương Uyển Phồn ngây người, hỏi theo bản năng: “Vậy anh muốn cái gì?”
“Muốn cái gì à?” Trác Dụ thôi cười, ánh mắt hướng về phía cô: “Muốn vào giờ phút này, em ngồi trước mặt tôi, tôi thấy được, chạm được. Muốn ngày mai, cục dân chính làm việc lúc tám giờ, bảy giờ rưỡi tôi đến đón em, em không được đến trễ.”
Khương Uyển Phồn im lặng hồi lâu mới trả lời: “Tôi biết, những thứ này tôi sẽ cho anh.” Sợ anh không tin, thậm chí cô còn muốn giơ ngón tay lên thề: “Ngày mai tôi cũng sẽ không đến muộn.”
Cô toan nói lại thôi, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Trác Dụ vươn tay qua khỏi bàn, áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay cô, bảo: “Đã đủ rồi.”
“Sao đủ được.” Khương Uyển Phồn hiếm khi kích động như vậy. Anh càng chân thành, cô lại càng muốn để anh an tâm: “Anh nên ký thì hơn.”
Trác Dụ dở khóc dở cười, phải chịu thua cô.
“Được.” Anh nhặt bản thỏa thuận lên, tiện tay gập lại cầm trong tay: “Ký tên rồi để lại cho tôi.”
Như vậy là tốt nhất, Khương Uyển Phồn như trút được gánh nặng.
Từ đầu đến cuối Trác Dụ luôn nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú bình tĩnh như nước: “Nếu có một ngày.”
“Hửm? Cái gì?”
“Nếu có một ngày, em buộc phải đi.” Trác Dụ bình thản nói, cảm xúc không hề gợn sóng, dường như đây chính là một câu trả lời được cho là tiêu chuẩn: “Đó không phải lỗi của em, nhất định là do tôi làm chưa đủ tốt.”
Tám giờ rưỡi Trác Dụ có một cuộc họp nên không ở lại quá lâu. Khi đi đến cửa, anh bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, em có thích phong cách nhà thế nào không?”
“Nhà?”
“Phòng cưới của chúng ta.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Uyển Phồn im lặng cúi đầu, giọng hơi hoảng hốt: “Anh cảm thấy căn hộ của tôi thế nào?”
Trác Dụ nghiêm túc nhìn xung quanh một vòng, sau đó đáp tiếng “ừ”: “Nếu em không ngại thì tôi có thể thử ăn bám một chút.”
Cửa thang máy đóng lại, Khương Uyển Phồn đứng ở cửa một lúc, cúi đầu bật cười.
…
“Chị cần sổ hộ khẩu làm gì? Em biết, để ở ngăn tủ đâu giường của ba ấy.” Khương Dực ở bên kia điện thoại ngáp dài một cái, tinh thần có vẻ không hăng hái lắm: “Bây giờ ba mẹ không ở nhà.”
Khương Uyển Phồn cầm điện thoại, lòng bàn tay hơi túa mồ hôi: “Vậy em gửi tới cho chị đi, chị có chút việc phải dùng để đăng ký.”
“Đăng ký?” Khương Dực tò mò.
Khương Uyển Phồn hít sâu một hơi.
“À à hiểu rồi, đăng ký tác phẩm đúng không, được rồi, bây giờ em đi gửi ngay cho chị.”
Cậu em trai ngốc nghếch tấm lòng thiện lương, còn cố ý gửi theo dạng công văn khẩn cho cô.
Sổ hộ khẩu đến tay nhanh hơn tưởng tượng, Khương Uyển Phồn ngây người nhìn chằm chằm cuốn sổ màu đỏ thẫm nhỏ nhắn. Buổi chiều cửa tiệm bận rộn tới lui, phía sau vẫn còn rất nhiều các đơn hàng đang xếp hàng chờ, vật liệu và vải chất đầy nửa bàn làm việc, đó là hàng mẫu Lữ Lữ liên tục mang vào chờ cô chọn ra. Một cậu đàn em lớn tiếng gọi cô nhiều lần nhưng lòng Khương Uyển Phồn không thể bình tĩnh lại.
Cửa tiệm “Giản Yên” nằm trên đường Hải Hối, khi xưa nơi đây từng là di tích lịch sử nên rất nhiều kiến trúc cổ xưa được giữ lại. Cách đây một dặm có một chiếc đồng hồ cổ, cứ đúng giờ sẽ vang lên.
Tiếng chuông lanh lảnh lúc bốn giờ khiến Khương Uyển Phồn hoàn hồn lại.
Cô nhìn đồng hồ, sau đó cầm chìa khóa xe chạy chậm ra ngoài tiệm.
Sau bốn giờ chiều, lượng xe cộ trên đường chính dần tăng lên. Hiếm khi Khương Uyển Phồn lái xe nhanh như vậy, chỉ mất 20 phút cô đã đến tòa cao ốc “Triệu Lâm”.
Lúc này Trác Dụ mới ra khỏi một cuộc họp thảo luận dự án căng thẳng, chưa kịp nghỉ xả hơi đã sắp phải tham gia hội nghị nhân sự. Mới tiến nửa bước vào phòng họp thì điện thoại đổ chuông.
Anh bắt máy rất nhanh, kinh ngạc vì cô gọi cho mình vào thời điểm này: “Sao vậy?”
Khương Uyển Phồn lời ít ý nhiều bảo: “Xuống lầu đi.”
Trác Dụ không hỏi nguyên nhân, thậm chí cũng không cúp máy. Anh ngoắc tay ra hiệu với thư ký rồi chỉ chỉ tay về phía thang máy, sau đó xoay người rời đi.
Hai tiếng còi xe ngắn ngủi, Khương Uyển Phồn phát tín hiệu vị trí đậu xe của mình. Qua cửa kính xe, cô trông thấy Trác Dụ chạy vội đến, chân dài dưới lớp quần tây, thắng thớm đứng đắn. Dù thời tiết không quá tốt, chẳng có ánh sáng tự nhiên chiếu rọi nhưng nhan sắc và vóc dáng của anh vẫn nổi bật.
Trác Dụ mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, vì lo lắng cô xảy ra chuyện gì nên ấn đường nhăn nhăn đầy vẻ lo âu: “Sao vậy?”
Lòng Khương Uyển Phồn kiên định hơn đôi chút, hỏi thẳng anh: “Xe anh đậu có xa không?” Cô giơ tay lên xem đồng hồ: “Nhanh chút, nửa tiếng nữa là tan làm rồi.”
Tại cục dân chính.
Tuy đã đứng trong đại sảnh nơi làm việc nhưng sau lưng Trác Dụ vẫn đang đổ mồ hôi.
Khu vực chờ trống trơn, toàn bộ đại sảnh chỉ có hai người họ. Gần đến giờ tan làm cũng chính là thời điểm kết thúc một ngày bận rộn, các nhân viên vươn vai giãn gân giãn cốt, trêu đùa thiện ý: “Biết căn thời gian quá, dù sao cũng là đăng ký kết hôn mà, có bận rộn đến mất cũng nên dành nhiều thời gian cho việc này có đúng không?”
Trác Dụ giải thích: “Vốn định sáng mai mới đi, xếp hàng đầu tiên.”
“Ồ, hóa ra là không chờ nổi.” Một người khác nói đùa.
Trác Dụ vẫn chưa hoàn hồn nên không đáp lời, sắc mặt ngẩn ngơ. Khương Uyển Phồn huých cùi chỏ anh: “Đừng làm người khác hiểu lầm.”
“Hửm? Hiều lầm gì?”
“Vẻ mặt anh cứ như bị tôi ép cưới ấy.”
“…” Trác Dụ lắc lắc đầu, lại xoa mặt hai cái rồi mới hối hận nói: “Tôi nên để một bộ quần áo trang trọng trên xe.”
“Không sao, tôi cũng từ tiệm đến.” Khương Uyển Phồn lấy sổ hộ khẩu trong túi xách ra: “Ngoài cái này ra thì không mang cái gì khác.”
Trác Dụ lườm cô: “Không phải có mang theo tôi à?”
Anh vừa mới xoa mặt nên có vết hằn nhỏ xíu, mày rậm mũi cao, bấy giờ anh đã hoàn toàn xốc lại tinh thần, dáng vẻ ung dung phóng khoáng, thấp thoáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày. Tạ Hựu Địch từng dùng một cụm từ để hình dung khí chất này của Trác Dụ: Cặn bã phóng túng.
Quả thật thích hợp vô cùng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bà xã xinh như này nóng lòng là phải rồi.” Chị gái làm đơn đăng ký kết hôn cười tít mắt trêu ghẹo anh, sau đó nhận lấy sổ hộ khẩu của hai người và tờ đơn họ mới điền xong, thành thạo nhập vào hệ thống.
Trác Dụ nhướn mày: “Cô ấy đột nhiên nổi hứng kéo tôi đến, chị xem đi, tôi còn chưa kịp thay quần áo.”
“Không phải mặc âu phục rất đẹp sao, hôn lễ nào cũng mặc như vậy, xem như luyện tập trước đi.” Chị gái này cũng là một người thích tán gẫu, sau khi kiểm tra thông tin chứng minh của hai người lại hỏi: “Hai người có mang theo ảnh đăng ký kết hôn không?”
Trác Dụ và Khương Uyển Phồn nhìn nhau không nói gì.
Chị nhân viên hiểu ra: “Không sao, hiệu quả chụp ảnh chỗ chúng tôi cũng ổn lắm.”
Anh trai phụ trách mảng chụp ảnh ở bên kia nhiệt tình vẫy tay: “Nào nào nào, tôi mới điều chỉnh lại máy ảnh, hiệu quả chắc chắn rất tốt.”
Điểm trùng hợp duy nhất là hôm nay cả hai người đều mặc áo sơ mi trắng.
Khương Uyển Phồn dắt tóc bên tai lên, thành thật hỏi: “Có cho photoshop không?”
“Được chứ nhưng hai người thì không cần đâu.” Anh trai chụp ảnh quen tay hay việc hướng dẫn họ: “Đứng gần chút, gần thêm chút nữa. Cô dâu hơi ghé vào vai chú rể đi nào. Tốt rồi —- Cười lên!”
Sau khi thấy ảnh, quả nhiên anh trai chụp ảnh không hề lừa người.
Khương Uyển Phồn dịu dàng và từ tốn, ánh mắt sáng lấp lánh. Hàng mày kiếm của Trác Dụ cong cong, vẻ mặt ung dung vui sướng. Cảm giác khát khao về tương lai, thỏa mãn với hiện tại thậm chí có thể bắn tứ tung ra từ mắt anh.
Cô kìm lòng chẳng đặng đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh trong ảnh.
Có lẽ là nôn nóng muốn tan làm nên chị nhân viên hành động vô cùng nhanh nhẹn. Chưa đến một phút, đầu tiên là nghe thấy tiếng lạch cạch của máy móc tương tự tiếng gõ chữ, sau đó là hai âm thanh đóng dấu mạnh và rõ ràng —-
“Xong rồi, chúc mừng nhé!”
Đi ra khỏi cục dân chính,ánh mắt đột nhiên thay đổi khiến mắt Khương Uyển Phồn nhòe đi. Cô ổn định lại, bình tĩnh nói: “Em vào phòng vệ sinh chút.”
Trác Dụ cũng bình thản đáp: “Ừ, anh chờ em.”
Vào nhà vệ sinh rửa tay chỉ là cái cớ, Khương Uyển Phồn dùng nước lạnh vỗ lên mặt một cái, ngơ ngác chăm chú nhìn bản thân trong gương hồi lâu. Sau đó cô đặt tay lên ngực, tim đập thình thịch như hòa cùng lòng bàn tay.
Sau năm phút xoa dịu, cô mới đi ra như không có chuyện gì.
Mùa đông trời tối rất nhanh, giống như từng lớp tranh vẽ chồng chất lên nhau. Khương Uyển Phồn vừa liếc mắt đã trông thấy Trác Dụ đang dựa bên cột, dù ánh sáng có ảm đạm đến mấy, anh vẫn có thể hòa quyện vào và trở thành chủ thể của bố cục tranh. Anh cúi đầu, tập trung nhìn sổ đăng ký kết hôn trong tay, khóe miệng cong cong gợi nụ cười nhẹ.
Đây là hình ảnh khắc sâu trong trí nhớ Khương Uyển Phồn nhiều năm về sau, tuy bình dị nhưng lại yên lòng vô cùng. Vạn vật vào đông có phần tiêu điều, trong ánh hoàng hôn sáng sáng tối tối không che giấu đi linh hồn đang bày tỏ tình yêu mãnh liệt và nồng nàn dành cho cô của Trác Dụ.
Mãi lâu sau, Trác Dụ cảm nhận được ánh nhìn, bèn quay đầu, sắc mặt đã bình tĩnh lại: “Muốn ăn gì?”
Khương Uyển Phồn nói: “Không ăn đâu.”
“Thấy anh nên ăn không ngon à?” Trác Dụ đến gần, hỏi đùa.
“Đúng là ăn không ngon.” Khương Uyển Phồn không có hứng ăn, ngẫm nghĩ giây lát bỗng nhất thời nảy ra ý tưởng: “Hay là đi ăn ma lạt thang ha?”
Trác Dụ nhướn mày: “Chuyện đầu tiên sau khi kết hôn là cái này sao?”
Khương Uyển Phồn im lặng.
Dáng vẻ lúc thì trêu đùa lúc này nghiêm túc này rất khó để người ta không nghĩ nhiều.
“Vậy anh muốn làm gì?” Khương Uyển Phồn nhắm mắt hỏi.
Không khí tĩnh lặng hai giây.
Đương khi cô không hiểu gì, thấp thỏm lo âu thì Trác Dụ bất thình lình thay đổi hành động —- Nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Gió mùa thu thổi qua mặt nhưng không hề thấy lạnh chút nào. Giọng nói trầm trầm của Trác Dụ như ngọn đuốc tỏa nắng, như cơn mưa ấm áp rót vào tai cô.
“Tân hôn vui vẻ, cô Trác.”
__
Lời tác giả:
Tân hôn vui vẻ nha sếp Trác!
Cuộc sống mới sau khi kết hôn bắt đầu rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook