Minh Cung Truyện
Chương 42: Chân tình chích ký quân tâm (Đã sửa)

ĐOẠN 6 – QUÂN TÂM (LÒNG CHÀNG)

MINH CUNG TRUYỆN - CHƯƠNG 42:

CHÂN TÌNH CHÍCH KÝ QUÂN TÂM

(Chân tình chỉ gửi nơi chàng)

*Câu thơ đề do tác giả Phương Nghiên tự sáng tác.

------------------------

Hoàng đế ngồi trong Càn Thanh cung phê duyệt tấu chương, bỗng thấy cổ tay giật mạnh một cái, bất giác thấy đau nhói vô cùng. Cây bút thân ngà lông sói chệch hẳn ra, mực chu sa thắm đỏ bị loang dài ra một mảng như máu chảy trên tờ giấy Tuyên Thành trắng phau. Hắn chợt thất kinh.

Tưởng Mục Anh đứng bên cạnh Chu Hậu Thông thấy chuyện lạ, y giật mình hoảng hốt: "Hoàng thượng..."

Chu Hậu Thông sớm đã hiểu đây là điềm báo cho chuyện chẳng lành. Rốt cục...

Thái giám bên ngoài vào bẩm báo hắn, có Phương cô nương ở Trường Nhạc cung cầu kiến. Hắn chợt thót tim, chột dạ: lẽ nào, lại có chuyện gì với Nhạc Hy rồi? Nhớ đến chuyện rắn ở Thái Dịch trì lần trước và chuyện phóng hỏa hôm trung thu, lòng hắn lại cuộn trào lên những mối lo về an nguy của nàng. Nhớ khi bất ngờ gặp nàng lúc nãy, ánh mắt nàng nhìn hắn đầy ưu tư và phiền muộn. Nàng...

Phương Hà đi vào, thị hành lễ qua loa rồi khẩn thiết nói: "Hoàng thượng, có chuyện không hay rồi ạ. Nương nương..." Thị gấp rút nói.

Chu Hậu Thông nghe đến, toàn thân hắn như mềm nhũn. Hắn ngồi thụp xuống long tọa phía sau khiến Tưởng Mục Anh không khỏi lo lắng: "Hoàng thượng..."

Nhưng hắn không nghe thấy những gì Tưởng Mục Anh nói, không giữ được bình tĩnh mà hỏi Phương Hà thật gấp gáp: "Nàng ấy làm sao? Có chuyện gì xảy ra rồi?" Nàng có chuyện gì lúc này, hắn không biết phải sống sao cho tận quãng đời phía sau nữa.

"Nương nương đi đã hơn một canh giờ rồi chưa trở về cung Trường Nhạc. Nô tỳ..." Gương mặt Phương Hà lộ rõ vẻ sợ hãi: "Nô tỳ đã sai cung nhân tìm kỹ trong Trường Nhạc cung mà vẫn không thấy người..."

Chu Hậu Thông thất thần như thể bị trúng huyệt. Tưởng Mục Anh nói với hắn, không giấu được âu lo: "Hoàng thượng, lúc chúng ta gặp nương nương, có lẽ người vừa từ chỗ Hoàng hậu về. Bây giờ nếu nương nương còn chưa về, chắc chỉ là đi dạo ngự hoa viên hoặc Yến viên thôi ạ."

Chu Hậu Thông lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy. Vào lúc thế này, hắn hoàn toàn cần giữ bình tĩnh. Có như thế Nhạc Hy mới an toàn. Quay sang Tưởng Mục Anh đứng bên cạnh, hắn nói thật gấp rút: "Điều một nửa quân lính của nội cấm phủ đi tìm. Nhất định phải tìm bằng được Hy tần và chắc chắn nàng an toàn."

Tưởng Mục Anh nhanh chóng đi ngay. Chu Hậu Thông cũng không thể ngồi im để hạ thần đi tìm. Hắn vớ nhanh lấy chiếc áo choàng lông, nói với Phương Hà: "Ngươi đi cùng trẫm."

Phương Hà nhanh nhẹn "vâng" một tiếng rồi theo sau Chu Hậu Thông. Nhưng khi ra khỏi Càn Thanh cung, hắn cũng mơ hồ không biết nên tìm ở đây trước. Phương Hà nói nhỏ: "Hoàng thượng, ngày thường, khi buồn, nương nương hay đến Yến hoa viên gần Nhân Thọ cung. Hay chúng ta đến đó tìm trước."

Như bắt được một tia hy vọng, hắn vội vàng chạy theo hướng Yến viên. Hắn chạy quá nhanh, làm tung lên vô số bông tuyết. Trên đường chạy, hắn va vào không biết bao nhiêu cung nhân quét tuyết trên đường, khiến họ còn không kịp nhận ra mà hành lễ.

Yến viên rộng vậy nhưng không có người, có lẽ bởi mùa đông lạnh lẽo, cũng chẳng ai có tâm hứng đi ra ngoài ngắm cảnh. Có lẽ cấm quân đã có mặt ở đây. Thoang thoáng, Chu Hậu Thông trông thấy vài kẻ mặc phục trang nội cấm chạy về hướng hắn. Mấy người kia nhận ra hắn, vội vàng chạy tới hành lễ rồi bẩm: "Hoàng thượng, đã tìm thấy nương nương ở đình nghỉ chân ven hồ Thái Dịch. Có điều nương nương... đang được đưa về Trường Nhạc cung..." Người kia không biết phải nói tiếp thế nào.

Chu Hậu Thông không đợi nổi câu sau của y, vội đẩy y sang một bên, chạy tức tốc tới đình nghỉ chân. Phương Hà cũng gấp gáp theo sau hắn. Gần đến đình nghỉ, hắn thấy một người – có lẽ là thống lĩnh nội cấm quân – cõng Nhạc Hy người ướt sũng. Trong thấy hắn, người kia hơi khó xử, chỉ hành sơ lễ rồi nói: "Hoàng thượng, nương nương..."

Hắn vội đỡ lấy nàng từ lưng người kia, lại bảo bọn họ: "Mau triệu thái y đến Trường Nhạc cung, nhanh lên!" Hắn như thể mất đi thần hồn khi thấy nàng hôn mê bất tỉnh. Nhìn qua có thể nhanh chóng phát hiện ra nàng bị đuối nước. Nhạc Hy, nàng sao lại ngã xuống hồ Thái Dịch chứ? Hắn vội cở áo choàng lông dày, phủ lên người nàng rồi mới bế nàng lên.

Phương Hà nói: "Hoàng thượng, xem ra cấm quân đã sơ cứu cho nương nương rồi. Chỗ này gần với Nhân Thọ cung của Thái hậu nương nương nhất. Chi bằng vào đó tạm để thái y cứu chữa trước." Giọng Phương Hà rất gấp gáp.

Hắn gật đầu, lại ra lệnh cho cấm quân triệu thái y đến Nhân Thọ cung. Hắn khẩn trương bế nàng đến Nhân Thọ cung của Thái hậu – nơi gần nhất với Yến hoa viên này. Lần thứ hai, nàng trong trạng thái bất tỉnh khiến hắn không tránh khỏi những lo sợ mông lung. Hắn e nàng sẽ rời xa hắn... Nàng, rốt cục là vì sao, nàng cứ để trẫm phải lo lắng vậy? Trước khi gặp nàng, chưa một nữ tử nào cho hắn cảm giác lúc nào cũng phải sợ hãi vì lo nàng sẽ rời xa...

Nhân Thọ cung vốn vắng vẻ.

"Thương Đài cô cô, mau báo với thánh mẫu, trẫm đến. Nhanh lên!" Hắn nói rất vội với Thương Đài.

Thương Đài thoáng trông thấy Nhạc Hy trên tay hắn, có chút không hiểu nhưng vẫn nhanh chóng chạy vào đại điện của Thái hậu. Thái hậu đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, bên cạnh có lò sưởi bằng đồng. Thương Đài vội vàng thưa: "Thánh mẫu nương nương, Hoàng thượng cầu kiến..." Thái hậu nghe Thương Đài nói, có hơi bất ngờ. Xưa nay, Hoàng thượng không đến Nhân Thọ cung vào giờ này. Sao bây giờ... Người lại nghe Thương Đài nói: "Hình như... còn đưa theo cả Hy tần nương nương..."

Thái hậu thất kinh, vội ngồi thẳng dậy, bảo: "Truyền, nhanh!"

Nhưng Thương Đài chưa kịp đi ra thì Chu Hậu Thông đã nhanh chóng bế Nhạc Hy vào đại điện của Thái hậu. Thái hậu vừa mới đứng lên thì giật mình khi thấy Hoàng đế đã bước vào rồi. Hắn xem ra đã chạy mệt, theo sau còn có Phương Hà.

Hoàng đế vội nói với Thái hậu: "Thánh mẫu, Hy tần không may rơi xuống nước Thái Dịch trì. Có cung Nhân Thọ gần nhất nên nhi thần đưa nàng về đây chờ thái y tới chữa trị."

"Vào đi!" Thái hậu ra hiệu cho mấy cung nhân sắp xếp lại giường trong thứ thất cho Nhạc Hy nằm tạm ở đó.

Người có hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của Hoàng đế và Nhạc Hy ở đây. Chuyện Nhạc Hy được sủng ái trong hậu cung, Thái hậu đều đã nghe đến. Thật không uổng việc bà nhọc công sắp đặt nàng ở Thẩm gia bấy lâu. Bà hiểu rõ, với tài năng của Nhạc Hy và sự dạy dỗ của Vương Bích Thụ, khi nhập cung, Nhạc Hy nhất định sẽ vượt trội hơn hẳn những người khác. Những kế hoạch sắp tới của bà cũng đã sắp có thể dùng rồi. Trương gia của bà nhất định phải trở thành thế gia đứng đầu thiên hạ.

Thương Đài nhỏ giọng rỉ tai Thái hậu: "Thánh mẫu nương nương, Hoàng thượng..." Ánh mắt Thương Đài tràn ngập vẻ lo lắng.

Thái hậu lắc đầu nói: "Không cần phải lo, cứ để Hoàng thượng và Hy tần ở thứ thất đi." Ghé mắt qua bình phong chắn đại điện và thứ thất, Thái hậu trông thấy Chu Hậu Thông nắm tay Nhạc Hy, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, còn có cả sợ hãi.

Nhiều năm như vậy rồi, Thái hậu chưa từng thấy Chu Hậu Thông đối với một nữ tử nào chân thành đến vậy. Vị Hoàng đế ấy khiế người đột nhiên nhớ tới phu quân của người – Hoằng Trị [1]. Ngày xưa, Hoằng Trị cũng từng yêu thương người như thế, quan tâm đến người như thế. Bởi vì có Hoằng Trị, Thái hậu mới tin rằng, trong chốn hậu cung có chỗ dành cho tình yêu chân thành.

Nữ nhân càng sống lâu trong cung sẽ càng nhận ra rằng, tình yêu chân thành của đế vương mạnh hơn bất kỳ thứ quyền lực nào trên đời.

[1] Hoằng Trị đế: tức Minh Hiếu Tông Chu Hựu Đường, phu quân của Trương Thái hậu. Ông được biết đến là vị Hoàng đế duy nhất của Trung Quốc sống theo chế độ một vợ một chồng.

Rất nhanh, thái y và các y nữ có mặt ở Nhân Thọ cung được Thương Đài dẫn vào thứ thất để khám cho Hy tần.

Thái y nhanh chóng đến bên giường bệnh để bắt mạch, lại quan sát sắc mặt, môi và nhịp thở. Hy tần phát sốt nóng, người ra mồ hôi, nhịp thở dốc. "Hoàng thượng, nương nương thân thể vốn dĩ yếu ớt, lại bị ngâm trong nước lạnh, bị nhiễm phong hàn nặng. Bây giờ hạ thần có thể tạm thời chữa được, thế nhưng thần chỉ e để lại di chứng về sau... Tuy là phong hàn nặng nhưng người nương nương yếu, không thể dùng những vị thuốc quá mạnh như ma hoàng, hạnh nhân." Thái y nói rất rõ ràng, lại sai y nữ cận hầu lấy giấy bút, ghi đơn thuốc kỹ càng: quế chi, thược dược, cam thảo, sinh khương,... rồi nói thêm: "Ngoài ra, nên để nương nương ở trong phòng ấm, kín, không lọt gió rồi từ từ trị liệu bằng huyệt vị."

Chu Hậu Thông gương mặt thất thần, nói với thái y: "Trẫm không cần biết dùng cách gì, nhất định phải cứu được Hy tần nương nương."

Thái y cúi đầu: "Vâng, Hoàng thượng. Hạ thần sẽ cố hết sức."

Y nữ bên cạnh thái y nhanh chóng đi chuẩn bị các vị thuốc theo đơn của thái y kê.

Phương Hà ngồi bên giường Nhạc Hy, chốc chốc lại lấy khăn ấm lau những mồ hôi đổ lấm tấm trên gương mặt và trên cổ của nàng. Thị không kìm được mà khóc tỉ tê khiến Chu Hậu Thông không thể nào ngừng lo cho được.

Chu Hậu Thông lo lắng nhìn Nhạc Hy vẫn đang nằm trên giường bệnh vẫn mê man bất tỉnh, chỉ có thỉnh thoảng lại ho lên liền vài đợt. Chu Hậu Thông nhìn nàng mà nhói lòng: rốt cục nàng sao lại rơi xuống Thái Dịch trì để đau ốm đến thế này cơ chứ? Ngộ nàng có mệnh hệ gì, hắn biết phải làm sao đây? Nhạc Hy, người con gái ấy, luôn khiến hắn phải sầu tâm như thế.

Thái hậu bước vào thứ thất, thấy Chu Hậu Thông gương mặt sầu muộn, liền nói: "Ai gia đã sai người mang nhân sâm Triều Tiên tiến cống đến thái y viện để làm thuốc bồi bổ cho Hy tần. Đợi Hy tần tỉnh lại và uống thuốc sẽ sớm hồi phục thôi. Hoàng thượng đừng quá lo lắng."

Chu Hậu Thông gật đầu cảm kích nhưng trên gương mặt hắn vẫn không tháo được nét lo âu: "Thánh mẫu thật là có lòng. Nhi thần và Hy tần đã làm phiền thánh mẫu nhiều." Hắn là Hoàng đế nhưng ở lại Nhân Thọ cung của Thái hậu lâu như thế, kể có nhiều điều không phải.

Thái hậu lắc đầu, gương mặt thể hiện rõ thiện ý, hiền từ nói: "Ai gia là bậc trưởng bối trong hoàng thất, đương nhiên phải có trách nhiệm. Trông Hoàng thượng cũng mệt rồi, hay là hồi Càn Thanh cung đi, ở đây ai gia sẽ chăm sóc Hy tần. Nếu nàng tỉnh lại, ai gia sẽ cho người báo đến Càn Thanh cung."

Chu Hậu Thông nhìn Nhạc Hy vẫn đang nằm trên giường, thật không nỡ lòng nào quay về bên cung Càn Thanh, liền đáp: "Tạ thánh mẫu quan tâm. Có điều nhi thần muốn chăm sóc nàng đến khi nàng hồi tỉnh."

Thái hậu hơi sững người. Lại có cả nữ tử khiến Hoàng đế bất chấp cả sức khỏe để được chăm sóc? Trương Trích Hoa hay Văn Ngọc Hiểu được Hoàng đế sủng ái, thế nhưng nữ tử trước mắt Thái hậu đây mới chính là người nắm được trái tim của Hoàng thượng.

"Vậy để ai gia dời về đông điện ở tạm để Hy tần nghỉ ngơi." Nói xong, bà sai Thương Đài sắp xếp lại phòng ở đông điện.

Hoàng thượng nhìn Thái hậu hơi áy náy, nói với người: "Thật là làm khó cho thánh mẫu quá."

Thái hậu đi khuất, Chu Hậu Thông lại nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Nhạc Hy. Hắn đặt tay vào trong lòng bàn tay của hắn, lại khẽ dùng hơi thổi ấm bàn tay nàng. Hắn khẽ thủ thỉ: "Nhạc Hy, nàng thấy không? Mọi người ai cũng lo lắng cho nàng. Trẫm, Thái hậu, còn có người trong Trường Nhạc cung. Nàng phải tỉnh lại đấy..." Lời vừa dứt, nước mắt của hắn tuôn rơi, rơi xuống mu bàn tay của nàng. Đôi khi hắn cũng thấy kỳ lạ thay: hắn là đế vương, nhưng nụ cười hay nước mắt cũng đều do nàng cả. Nhạc Hy giống như toàn bộ cuộc sống, chi phối toàn bộ xúc cảm của hắn. Nếu nàng rời khỏi dương thế, hắn không biết hắn sẽ trở thành cái xác như thế nào...

Phương Hà nhìn Chu Hậu Thông, thấy sắc mặt hắn dường không được tốt. Thị vội khuyên: "Hoàng thượng, hay người trở về Càn Thanh cung đi. Ở đây lát nữa Nhữ Phần sẽ tới chăm sóc nương nương. Người cứ yên tâm."

Chừng nào Nhạc Hy chưa tỉnh, hắn sẽ chưa thể yên tâm được. Chu Hậu Thông làm như không nghe thấy những gì Phương Hà nói, hắn cứ ngồi bên giường, giữ tay Nhạc Hy trong tay của hắn.

Quang cảnh Thái Dịch trì đẫm sương mơ hồ hiện lên trong tâm trí Nhạc Hy. Nàng chỉ nhớ rằng, lúc ấy, khi tựa vào lan can ở đình nghỉ chân bên Thái Dịch trì, lan can ấy bất ngờ bị văng ra, nàng theo đó mà ngã xuống nước hồ lạnh lẽo. Lúc ấy, nước hồ tựa như một con quỷ lớn, hút sạch toàn bộ mọi sức lực của nàng, khiến nàng không cách nào ngoi lên. Tay nàng liên tục cố gắng với lên trong vô vọng...

Nhưng rồi nàng chạm được vào phần mép của đình nghỉ chân, theo đó mà dùng hết sức để lên bờ. Lúc ấy, đầu óc nàng dường như không còn tỉnh táo nữa, toàn thân như kiệt sức. Nàng nằm ở đình nghỉ chân ấy, người cứ mỗi lúc một lạnh hơn. Nàng muốn nhấc người lên thế nhưng không thể nào dùng sức được. Nếu không ai phát hiện ra, nàng có thể sẽ chết ở đây. Quang cảnh trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ.

Nàng sẽ chết như thế sao?

Nàng cố đưa mắt nhìn về xa xa, mong cầu một sự giúp đỡ. Phía cây hồng hạnh trơ trụi bị tuyết đông bao phủ lấy cành cây xác xơ, có một nam tử thân mặc áo choàng dày đang từ từ đi tới.

Thiên Quang? Là huynh sao? Hay là chàng, Chu lang?

Cuối cùng nàng không thể nhìn ra. Trước mắt nàng rồi chỉ còn một màn đen u tối.

Không biết bao lâu sau đó, nàng có cảm giác có người bế mình lên, sau đó đi thật nhanh. Người ấy bọc nàng trong một thứ vải dày khiến nàng mơ hồ cảm thấy ấm áp lạ thường. Người là...

Qua một giấc ngủ sâu miên man, nàng từ từ mở mắt, không gian trước mắt hơi mờ mờ ảo ảo. Lúc ấy, nàng mới giác ngộ được rằng: hóa ra, nàng chưa chết. Nơi đây... không phải Trường Nhạc cung của nàng, cũng không phải Càn Thanh cung. Là ở đâu nhỉ? Đầu óc nàng hơi ong, nhức nhức. Có vẻ nàng đã ngủ rất dài. Phải rồi, nàng rơi xuống nước, chắc đã nhiễm phong hàn, cho nên chìm vào hôn mê lâu.

Từ từ ngồi dậy một cách mệt mỏi, mắt nhìn vừa rõ, nàng đã trông thấy một nam tử ngồi dưới đất. Người ấy dựa vào mép giường mà ngủ, gương mặt lộ rõ những phiền muộn và âu lo. Quanh viền mắt người ấy có một quầng thâm rõ nét, có lẽ do đêm qua hắn đã không ngủ được. Cả đôi lông mày chau lại, không giấu được những nỗi ưu tư.

Nếu không tận mắt thấy, nàng cũng không tin người ấy chính là Hoàng đế của đại Minh thiên triều.

Chu lang, có phải thiếp đã khiến chàng lo lắng không?

"Nương..."

Nhạc Hy ra hiệu cho người bước vào kia im lặng. Phương Hà đột ngột bước vào thứ thất, nhìn thấy Nhạc Hy đã ngồi dậy thì mừng đến rơi nước mắt. Nhưng tiếng động ấy không giấu được Chu Hậu Thông. Nghe tiếng người, hắn choàng tỉnh dậy. Phương Hà thấy vậy cũng biết ý để lui ra ngoài, để lại Chu Hậu Thông và Nhạc Hy trong thứ thất.

Thời khắc nhìn thấy Nhạc Hy ngồi đó, hắn sung sướng tới độ không nói được nên lời. Nhạc Hy không kìm được, nhìn hắn mà rơi lệ: "Chu lang..."

Hắn lắc đầu lia lịa,vội choàng tay ôm lấy nàng một cách ngây ngốc. Hắn cũng không nén được những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn ra: "Không, Nhạc Hy, trẫm cảm ơn nàng. Cảm ơn vì nàng đã tỉnh lại."

Hắn làm Hoàng đế, đến nay chốc đã mười năm, nhưng sao đến nay, hắn mới cảm thấy mình như thể có được tất thảy mọi thứ trân quý nhất trên cõi đời.

Hạnh phúc biết mấy, vui sướng bao nhiêu cũng chỉ dồn lại vào một câu giản đơn đến vậy.

Cảm ơn nàng, chỉ vậy thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương