Minh Châu Ký
-
Chương 39
Nguyên Ngọc nghe Xuân Hạnh nói, biết tình huống của Hoắc Dương đã xấu đến cực điểm. Hiện tại ngoài tin tưởng hai nha đầu này của Minh Châu, hắn cũng không còn cách nào.
Xuân Hạnh đun một chậu giấm, một thau nước nóng pha giấm, rồi dùng rượu rửa tay cho bản thân và Mộc Đông. Nàng chỉnh lại tóc tai, y phục cho gọn gàng. Sau đó lấy ra một con dao nhỏ. Mộc Đông nhận lấy con dao của Xuân Hạnh, hơ qua lửa, rồi rửa lại bằng rượu mạnh, đặt lên miếng vải sạch.
Xuân Hạnh trải bộ ngân châm của mình ra. Nàng tiếp tục cuộn tròn một cái khăn, rồi nhét vào miệng Hoắc Dương.
Nàng bắt đầu châm vài châm trên người Hoắc Dương, cuối cùng là điểm huyệt để Hoắc Dương không thể cử động.
Chuẩn bị xong hết, hai nàng gật đầu với nhau.
Mộc Đông xuống đao, lạn từng miếng thịt trên miệng vết thương của Hoắc Dương. Từng miếng thịt nhỏ xíu được lấy ra, vứt vào trong chậu giấm, bốc mùi hôi thối. Chậu nước nhanh chóng đen xì.
Hoắc Dương nhanh chóng đau đến túa mồ hôi. Xuân Hạnh liên tục thi châm. Mộc Đông cũng tập trung xuống dao. Chỉ mới qua vài phút, cả ba người đều đổ mồ hôi như tắm.
Bọn Nguyên Ngọc đứng nhìn, không thốt nên lời. Cắt bỏ bộ phận bị hư, bọn họ đã từng thấy qua, nhưng xuống tay dứt khoát và lạnh lùng như hai vị cô nương đây, bọn họ chưa thấy bao giờ.
Trịnh tướng quân đã sớm chịu không nổi, chạy ra ngoài cửa trại nôn thốc nôn tháo.
Tề Hoành không ngừng lo lắng cho Hoắc Dương. Hắn bây giờ chỉ có thể đặt hết hy vọng lên Xuân Hạnh. Hơn nữa, nhìn nàng tuôn mồ hôi, mặt trắng bệch, lòng hắn lại càng không dễ chịu gì.
May mắn là, chỉ một lát sau, máu đỏ tươi đã chảy ra từ miệng vết thương. Mộc Đông ngay lập tức ngừng tay. Xuân Hạnh lấy ra một bình nhỏ, đổ trực tiếp một chất lỏng màu đỏ sậm vào miệng vết thương. Cả phòng nhất thời đều nồng nặc mùi thảo dược.
Xuân Hạnh lại lấy ra một miếng vải sạch, thấm hết máu và thuốc dư. Đợi cho vết thương ngưng chảy máu, Xuân Hạnh lại lấy ra một lọ thuốc bột, rắc lên miệng vết thương.
Tiếp theo, nàng lấy một cái kim bạc được uống cong, bắt đầu xỏ chỉ rồi khâu lại vết thương cho Hoắc Dương.
Suốt cả quá trình, người dày dặn kinh nghiệm như Hoắc Dương cũng phải đau đến ngất đi rồi tỉnh lại mấy lần.
Cuối cùng, Xuân Hạnh dùng một mảnh vải sạch, cùng với Mộc Đông dùng sức băng chặt vết thương, rồi từ từ thu châm về.
Đợi đến khi cây châm cuối cùng được thu về. Nàng mới thở ra một hơi, loạng choạng đứng lên một cái, rồi mới bình tĩnh lại được.
Nàng ngay lập tức nhìn sang, thấy Mộc Đông đã muốn mất đi thăng bằng, lập tức đút cho Mộc Đông một viên thuốc, chính mình cũng uống vào một viên, rồi hướng về phía Nguyên Ngọc.
- Thái tử điện hạ, xin ngài lập tức cho người đỡ Mộc Đông về lều nghỉ, Mộc Đông hiện tại không thể di chuyển nổi rồi!
Mộc Đông thậm chí không phản ứng nổi trước những lời của Xuân Hạnh. Nguyên Ngọc biết Mộc Đông đã đến giới hạn.
Nguyên Ngọc Chưa kịp ra lệnh, Đàm Nhiên đã bước lên, cõng Mộc Đông đi.
Xuân Hạnh thu dọn một chút, rồi mới tiến lên nói chuyển với Nguyên Ngọc. Nàng bình tĩnh tâu.
- Thái tử điện ha! Hiện tại, vết thương của Hoắc Tướng quân đã được xử lý triệt để. Tuy nhiên, Hoắc tướng quân đã trúng độc quá lâu. Nô tì chỉ có thể giải được độc ở miệng vết thương và một phần độc xâm nhập vào cơ thể. Hiện tại, có tỉnh lại được hay không, phải xem ý chí của tướng quân. Nếu qua đêm nay mà Hoắc tướng quân vẫn không thể tỉnh lại, nô tì cũng đành bất lực.
Nguyên Ngọc và Tề Hoành nghe như sét đánh ngang tai. Tề Hoành run run hỏi lại.
- Thật sự, không còn cách nào hay sao?
Xuân Hạnh đưa mắt nhìn Tề Hoành, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nguyên Ngọc qua một hồi, mới lên tiếng.
- Tạm thời để Xuân Hạnh và các y sĩ thay phiên nhau chăm sóc Hoắc Dương. Có động tĩnh gì thì báo cho ta. Mọi người về lều nghỉ ngơi đi! Tất cả đã mệt rồi!
Tề Hoành mệt mỏi trở về lều, ngồi phịch xuống giường. Chỉ một lát sau, thấy Xuân Hạnh vén lều bước vào. Hắn cố gắng nhếch môi cười với nàng.
- Tiểu Xuân Hạnh, nàng đến xem ta ư! Ta có đang nằm mơ hay không?
Xuân Hạnh vừa lo lắng, vừa bực mình, mà lại vừa buồn cười cái con người này. Đã ra nông nổi này mà còn có sức trêu ghẹo nàng.
Nàng không đáp lời, chỉ bước đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng tháo cánh tay của hắn xuống, mở băng ra để kiểm tra.
Tề Hoành thấy này không đáp, ngược lại còn đến xem vết thương cho hắn, tức thì cười ngoác tận mang tai, nhưng cũng không lên tiếng tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
Cánh tay của Tề Hoành không nặng lắm, tiếp tục băng bó vài ngày là có thể khỏe. Lúc này Xuân Hạnh mới thở nhẹ ra. Sau đó mới lên tiếng.
- Mời tiểu Hầu gia cởi áo, để nô tì kiểm tra vết thương trên người tiểu Hầu gia.
Tề Hoành đang cười sung sướng, thì hơi sững lại, đảo mắt né tránh ánh nhìn của nàng.
- Mấy cái vết thương vặt này nàng không cần bận tâm! Lát nữa có binh lính vào giúp ta thay băng là được! Nàng đi đường vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi!
Xuân Hạnh sao không biết tính hắn. Nàng chỉ nhìn hắn, cười dịu dàng.
- Nếu tiểu Hầu gia chê tay nghề của nô tì không tốt bằng binh lính của ngài, tốt thôi! Từ đây về sau, cho dù bị thương nặng đến cỡ nào, xin ngài đừng tìm nô tì, cứ tìm binh lính của ngài hỗ trợ! Nô tì, một bước cũng sẽ không bước chân vào trướng của ngài!
Tề Hoành lập tức hoảng hốt. Chọc giận nàng rồi! Xuân Hạnh lại là người nói được làm được. Nếu không mau xin lỗi nàng thì sẽ tiêu tùng mất!
- Khoan đã! Ta chỉ là, không muốn cho nàng thấy bộ dạng xấu xí này của ta mà thôi. Nàng đừng tức giận! Đừng không ngó ngàng đến ta mà!
Thấy hắn hốt hoảng xin lỗi, nàng cũng phì cười, không trêu chọc hắn nữa. Vừa mắng hắn, vừa giúp hắn cởi áo giáp.
- Ngài tưởng, ngài còn có thể có bộ dạng tệ hơn bây giờ nữa hay sao! Ngài cứ suốt ngày bảo ta yên tâm...
Áo giáp vừa rơi xuống, Xuân Hạnh liền im bặt.
Nàng biết là Hoắc Dương đã gầy đi nhiều, nhưng không ngờ gầy đến mức này. Thân trước, sau lưng và hai bên cánh tay chăn chịt vết chém. Vết thương mới đè lên sẹo cũ. Ngay giữa lưng có một vết chém thật dài, vẫn còn đang thấm máu ra ngoài.
Thấy Xuân Hạnh bỗng nhiên im lặng, Tề Hoành quay lại nhìn thì thấy hai mắt nàng, từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống như trân châu.
Tề Hoành lúc này là chân chính bối rối! Lập tức kéo tay nàng ngồi xuống, cuốn quýt lấy tay lau nước mắt cho nàng.
- Tiểu Xuân Hạnh! Sao tự nhiên nàng lại khóc! Có chuyện gì? Nói cho bổn tiểu Hầu gia nghe! Ta liền lập tức làm chủ cho nàng!
Tề Hoành là lần đầu tiên thấy Xuân Hạnh khóc, lập tức trở thành tên ngốc. Hắn không nhận ra, Xuân Hạnh khóc vì vết thương trên người hắn.
Kỳ thật, Xuân Hạnh đã sớm nghĩ thông suốt. Nàng cũng là một cô nương gia, được một người theo đuổi lâu như thế, làm sao có thể không rung động! Chỉ là, hai người còn quá nhiều việc phải làm, nên nàng tạm gác tình cảm sang một bên, chưa từng đáp lại hắn.
Trên đường ra chiến trường, nghe Mộc Đông nói Tề Hoành bị thương nặng, nàng đã lo lắng suốt đường đi, muốn mau chóng thấy tình trạng của hắn.
Lúc nhìn thấy Tề Hoành ở chủ trướng, nàng đã suýt bật khóc.
Tên hoa hoa công tử quần là áo lụa, lúc nào cũng treo nụ cười thiếu đứng đắn, lúc nào cũng thích chọc ghẹo nàng, bây giờ chẳng khác gì một binh sĩ lưu đài nhiều năm trở về, lại còn mang thương tích khắp người. Thử hỏi, làm sao nàng không đau lòng cho được!
Xuân Hạnh đun một chậu giấm, một thau nước nóng pha giấm, rồi dùng rượu rửa tay cho bản thân và Mộc Đông. Nàng chỉnh lại tóc tai, y phục cho gọn gàng. Sau đó lấy ra một con dao nhỏ. Mộc Đông nhận lấy con dao của Xuân Hạnh, hơ qua lửa, rồi rửa lại bằng rượu mạnh, đặt lên miếng vải sạch.
Xuân Hạnh trải bộ ngân châm của mình ra. Nàng tiếp tục cuộn tròn một cái khăn, rồi nhét vào miệng Hoắc Dương.
Nàng bắt đầu châm vài châm trên người Hoắc Dương, cuối cùng là điểm huyệt để Hoắc Dương không thể cử động.
Chuẩn bị xong hết, hai nàng gật đầu với nhau.
Mộc Đông xuống đao, lạn từng miếng thịt trên miệng vết thương của Hoắc Dương. Từng miếng thịt nhỏ xíu được lấy ra, vứt vào trong chậu giấm, bốc mùi hôi thối. Chậu nước nhanh chóng đen xì.
Hoắc Dương nhanh chóng đau đến túa mồ hôi. Xuân Hạnh liên tục thi châm. Mộc Đông cũng tập trung xuống dao. Chỉ mới qua vài phút, cả ba người đều đổ mồ hôi như tắm.
Bọn Nguyên Ngọc đứng nhìn, không thốt nên lời. Cắt bỏ bộ phận bị hư, bọn họ đã từng thấy qua, nhưng xuống tay dứt khoát và lạnh lùng như hai vị cô nương đây, bọn họ chưa thấy bao giờ.
Trịnh tướng quân đã sớm chịu không nổi, chạy ra ngoài cửa trại nôn thốc nôn tháo.
Tề Hoành không ngừng lo lắng cho Hoắc Dương. Hắn bây giờ chỉ có thể đặt hết hy vọng lên Xuân Hạnh. Hơn nữa, nhìn nàng tuôn mồ hôi, mặt trắng bệch, lòng hắn lại càng không dễ chịu gì.
May mắn là, chỉ một lát sau, máu đỏ tươi đã chảy ra từ miệng vết thương. Mộc Đông ngay lập tức ngừng tay. Xuân Hạnh lấy ra một bình nhỏ, đổ trực tiếp một chất lỏng màu đỏ sậm vào miệng vết thương. Cả phòng nhất thời đều nồng nặc mùi thảo dược.
Xuân Hạnh lại lấy ra một miếng vải sạch, thấm hết máu và thuốc dư. Đợi cho vết thương ngưng chảy máu, Xuân Hạnh lại lấy ra một lọ thuốc bột, rắc lên miệng vết thương.
Tiếp theo, nàng lấy một cái kim bạc được uống cong, bắt đầu xỏ chỉ rồi khâu lại vết thương cho Hoắc Dương.
Suốt cả quá trình, người dày dặn kinh nghiệm như Hoắc Dương cũng phải đau đến ngất đi rồi tỉnh lại mấy lần.
Cuối cùng, Xuân Hạnh dùng một mảnh vải sạch, cùng với Mộc Đông dùng sức băng chặt vết thương, rồi từ từ thu châm về.
Đợi đến khi cây châm cuối cùng được thu về. Nàng mới thở ra một hơi, loạng choạng đứng lên một cái, rồi mới bình tĩnh lại được.
Nàng ngay lập tức nhìn sang, thấy Mộc Đông đã muốn mất đi thăng bằng, lập tức đút cho Mộc Đông một viên thuốc, chính mình cũng uống vào một viên, rồi hướng về phía Nguyên Ngọc.
- Thái tử điện hạ, xin ngài lập tức cho người đỡ Mộc Đông về lều nghỉ, Mộc Đông hiện tại không thể di chuyển nổi rồi!
Mộc Đông thậm chí không phản ứng nổi trước những lời của Xuân Hạnh. Nguyên Ngọc biết Mộc Đông đã đến giới hạn.
Nguyên Ngọc Chưa kịp ra lệnh, Đàm Nhiên đã bước lên, cõng Mộc Đông đi.
Xuân Hạnh thu dọn một chút, rồi mới tiến lên nói chuyển với Nguyên Ngọc. Nàng bình tĩnh tâu.
- Thái tử điện ha! Hiện tại, vết thương của Hoắc Tướng quân đã được xử lý triệt để. Tuy nhiên, Hoắc tướng quân đã trúng độc quá lâu. Nô tì chỉ có thể giải được độc ở miệng vết thương và một phần độc xâm nhập vào cơ thể. Hiện tại, có tỉnh lại được hay không, phải xem ý chí của tướng quân. Nếu qua đêm nay mà Hoắc tướng quân vẫn không thể tỉnh lại, nô tì cũng đành bất lực.
Nguyên Ngọc và Tề Hoành nghe như sét đánh ngang tai. Tề Hoành run run hỏi lại.
- Thật sự, không còn cách nào hay sao?
Xuân Hạnh đưa mắt nhìn Tề Hoành, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nguyên Ngọc qua một hồi, mới lên tiếng.
- Tạm thời để Xuân Hạnh và các y sĩ thay phiên nhau chăm sóc Hoắc Dương. Có động tĩnh gì thì báo cho ta. Mọi người về lều nghỉ ngơi đi! Tất cả đã mệt rồi!
Tề Hoành mệt mỏi trở về lều, ngồi phịch xuống giường. Chỉ một lát sau, thấy Xuân Hạnh vén lều bước vào. Hắn cố gắng nhếch môi cười với nàng.
- Tiểu Xuân Hạnh, nàng đến xem ta ư! Ta có đang nằm mơ hay không?
Xuân Hạnh vừa lo lắng, vừa bực mình, mà lại vừa buồn cười cái con người này. Đã ra nông nổi này mà còn có sức trêu ghẹo nàng.
Nàng không đáp lời, chỉ bước đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng tháo cánh tay của hắn xuống, mở băng ra để kiểm tra.
Tề Hoành thấy này không đáp, ngược lại còn đến xem vết thương cho hắn, tức thì cười ngoác tận mang tai, nhưng cũng không lên tiếng tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
Cánh tay của Tề Hoành không nặng lắm, tiếp tục băng bó vài ngày là có thể khỏe. Lúc này Xuân Hạnh mới thở nhẹ ra. Sau đó mới lên tiếng.
- Mời tiểu Hầu gia cởi áo, để nô tì kiểm tra vết thương trên người tiểu Hầu gia.
Tề Hoành đang cười sung sướng, thì hơi sững lại, đảo mắt né tránh ánh nhìn của nàng.
- Mấy cái vết thương vặt này nàng không cần bận tâm! Lát nữa có binh lính vào giúp ta thay băng là được! Nàng đi đường vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi!
Xuân Hạnh sao không biết tính hắn. Nàng chỉ nhìn hắn, cười dịu dàng.
- Nếu tiểu Hầu gia chê tay nghề của nô tì không tốt bằng binh lính của ngài, tốt thôi! Từ đây về sau, cho dù bị thương nặng đến cỡ nào, xin ngài đừng tìm nô tì, cứ tìm binh lính của ngài hỗ trợ! Nô tì, một bước cũng sẽ không bước chân vào trướng của ngài!
Tề Hoành lập tức hoảng hốt. Chọc giận nàng rồi! Xuân Hạnh lại là người nói được làm được. Nếu không mau xin lỗi nàng thì sẽ tiêu tùng mất!
- Khoan đã! Ta chỉ là, không muốn cho nàng thấy bộ dạng xấu xí này của ta mà thôi. Nàng đừng tức giận! Đừng không ngó ngàng đến ta mà!
Thấy hắn hốt hoảng xin lỗi, nàng cũng phì cười, không trêu chọc hắn nữa. Vừa mắng hắn, vừa giúp hắn cởi áo giáp.
- Ngài tưởng, ngài còn có thể có bộ dạng tệ hơn bây giờ nữa hay sao! Ngài cứ suốt ngày bảo ta yên tâm...
Áo giáp vừa rơi xuống, Xuân Hạnh liền im bặt.
Nàng biết là Hoắc Dương đã gầy đi nhiều, nhưng không ngờ gầy đến mức này. Thân trước, sau lưng và hai bên cánh tay chăn chịt vết chém. Vết thương mới đè lên sẹo cũ. Ngay giữa lưng có một vết chém thật dài, vẫn còn đang thấm máu ra ngoài.
Thấy Xuân Hạnh bỗng nhiên im lặng, Tề Hoành quay lại nhìn thì thấy hai mắt nàng, từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống như trân châu.
Tề Hoành lúc này là chân chính bối rối! Lập tức kéo tay nàng ngồi xuống, cuốn quýt lấy tay lau nước mắt cho nàng.
- Tiểu Xuân Hạnh! Sao tự nhiên nàng lại khóc! Có chuyện gì? Nói cho bổn tiểu Hầu gia nghe! Ta liền lập tức làm chủ cho nàng!
Tề Hoành là lần đầu tiên thấy Xuân Hạnh khóc, lập tức trở thành tên ngốc. Hắn không nhận ra, Xuân Hạnh khóc vì vết thương trên người hắn.
Kỳ thật, Xuân Hạnh đã sớm nghĩ thông suốt. Nàng cũng là một cô nương gia, được một người theo đuổi lâu như thế, làm sao có thể không rung động! Chỉ là, hai người còn quá nhiều việc phải làm, nên nàng tạm gác tình cảm sang một bên, chưa từng đáp lại hắn.
Trên đường ra chiến trường, nghe Mộc Đông nói Tề Hoành bị thương nặng, nàng đã lo lắng suốt đường đi, muốn mau chóng thấy tình trạng của hắn.
Lúc nhìn thấy Tề Hoành ở chủ trướng, nàng đã suýt bật khóc.
Tên hoa hoa công tử quần là áo lụa, lúc nào cũng treo nụ cười thiếu đứng đắn, lúc nào cũng thích chọc ghẹo nàng, bây giờ chẳng khác gì một binh sĩ lưu đài nhiều năm trở về, lại còn mang thương tích khắp người. Thử hỏi, làm sao nàng không đau lòng cho được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook