Ba người chung một xe ngựa, đi theo phía Tây Bắc tương đối hẻo lánh rời khỏi thành Biện Kinh. Để tiết kiệm thời gian, bọn họ chạy suốt cả ngày cả đêm không nghỉ.

Bạch Ngọc Đường được Bạch Nhị Nha chăm sóc, khi đi lại mang đầy đủ thuốc dưỡng thai, ngoại trừ lộ trình nhấp nhô xóc nảy khiến y có chút buồn nôn, thân thể hầu như không có gì đáng ngại.

Thế nhưng Triển Chiêu đánh xe phía trước lại chống đỡ không nổi. Cách đó không lâu hắn bị thương nặng, mất không ít máu, suýt nữa rơi vào hôn mê, chỉ bởi trong lúc mơ màng nghe thấy Hoàng thượng nói muốn trả thù Ngọc Đường mà gượng tỉnh lại, tuy hắn đã uống thuốc do thái y kê đơn, máu đã ngừng chảy, tình trạng đau bụng cũng bớt, song còn vết thương khi xuất cung, bởi không muốn trì hoãn thêm, cũng không muốn để Ngọc Đường lo lắng, vậy nên hắn không nói ra, hơn nữa dọc đường chịu nắng chịu gió chưa từng nghỉ ngơi một phút, thân thể đương nhiên không chịu đựng được.

Bạch Ngọc Đường ngồi trong xe, cảm giác tốc độ chậm hẳn, thùng xe nghiêng trái nghiêng phải, tựa như người điều khiển xe say rượu, tinh tế lắng nghe, phát giác hơi thở Triển Chiêu cực kì hỗn loạn, vội vàng vén rèm nhìn ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Ngọc Đường vô cùng kinh hãi: Triển Chiêu sắc mặt trắng xanh, ánh mắt tản tác, đầm đìa mồ hôi, dường như đã sắp ngất đi, hai tay vẫn cố nắm chặt dây cương, rõ ràng chỉ đang dựa vào ý chí gắng gượng chống đỡ.

“Triển Chiêu, ngươi có sao không?” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa vươn tay vỗ nhẹ gò má Triển Chiêu, đề phòng hắn thật sự bất tỉnh.

Triển Chiêu bị đau đớn làm tỉnh táo hơn chút ít, nghe Bạch Ngọc Đường hỏi vậy, cố gắng xốc lại tinh thần, quay nhìn Bạch Ngọc Đường, cười nói: “Ta không sao, Ngọc Đường đừng lo.” Dù hắn nói thế, nhưng nét cười kia không sao giấu được thần tình mỏi mệt suy yếu.

Bạch Ngọc Đường hết sức lo lắng, y chỉ vừa nghĩ tới chuyện mình có khả năng mất đi Triển Chiêu lần nữa, sẽ chẳng cách nào ghìm nén cơn đau tràn ngập cõi lòng, từ lúc gặp lại y đã nhận ra sắc mặt Triển Chiêu cực kém, không rõ bị bệnh hay còn bị thương, chính là y lại sợ mình lo lắng mà không chịu nói, hơn nữa chạy xe một mạch không ngủ, người ngu ngốc mấy cũng nhận thấy tình trạng hắn thực sự không ổn, huống hồ Bạch Ngọc Đường luôn quan tâm hắn nhất.

“Mèo con, phía trước hình như có thôn làng, chúng ta dừng lại tìm nơi nghỉ trọ một đêm, sáng mai hãy đi.” Bạch Ngọc Đường biết hiện giờ Triển Chiêu cần được nghỉ ngơi chữa bệnh, dẫu hắn cố chấp không chịu nói rõ bệnh tình, đợi khi tìm được chỗ nghỉ chân, tiểu cô nương kia sẽ biết nên làm thế nào với hắn.

Triển Chiêu vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói muốn dừng lại, nghĩ rằng hắn thấy khó chịu, lập tức dừng xe, lo âu quay đầu dò hỏi: “Ngọc Đường xảy ra chuyện gì? Ngươi thấy đau chỗ nào ư?”

Bạch Ngọc Đường thấy hắn hỏi vậy, trong lòng cảm động, nhưng lại thêm phần buồn bực: “Ngũ gia ta khỏe, rất khỏe, người không thoải mái là đồ mèo ba chân trước mặt ta thì có.” Mèo ngốc này, sao lúc nào cũng chỉ biết quan tâm người khác, không biết nhìn lại mình chắc?

Triển Chiêu hiểu rõ Ngọc Đường rất lo cho mình, nhưng hắn cũng biết bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh, lại càng không muốn chậm trễ hành trình, bởi cho dù hắn bị bắt trở về, hoàng thượng có lẽ sẽ không để mình phải chết, thế nhưng Ngọc Đường thế nào cũng là dữ nhiều lành ít, bọn họ vẫn phải tìm được một nơi ẩn náu kín đáo trước đã.

Vì vậy tiếp tục cãi chày cãi cối nói: “Ngọc Đường, ta thật sự không sao mà.”

Bạch Ngọc Đường chỉ muốn tiến lên táng hắn một cái, nhưng nhìn sắc mặt Triển Chiêu, vẫn là đau lòng không nỡ hạ thủ.

Xem ra kiểu gì Triển Chiêu cũng không dừng lại, bèn ôm bụng nói với hắn: “Ta đau bụng quá, không đi nổi nữa, ta muốn tìm chỗ ngủ một giấc.”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường mặt mày nhăn nhó ôm bụng, không rõ là vì tức giận hay vì khó chịu, tóm lại làm hắn lo lắng vô cùng. Hắn biết Ngọc Đường bụng mang dạ chửa còn phải theo mình chạy trốn, hẳn là vất vả khôn xiết, làm sao không muốn dừng lại để hắn nghỉ ngơi một chút? Có điều dù người của Hoàng thượng tạm thời chưa đuổi đến đây, song bộ dạng Ngọc Đường hiện giờ đâu thể để người nhìn thấy?

Đành thỏa hiệp nói: “Ngọc Đường, nếu ngươi khó chịu, ta sẽ tìm chỗ dừng xe, chúng ta ở trong xe nghỉ ngơi một đêm được không?”

Bạch Ngọc Đường vẫn không đồng ý: “Trong xe rất lạnh, hơn nữa thùng xe nhỏ hẹp, làm sao chứa nổi ba người?” Bọn họ ra đi vội vàng, chỉ mang theo thuốc dưỡng thai cho Bạch Ngọc Đường, xe ngựa thiếu y thiếu dược, lại không có giường, Triển Chiêu đâu thể nghỉ ngơi cho tốt được chứ?

Người kia vẫn cố chấp nói: “Nhưng bộ dạng ngươi bây giờ…”

Ngọc Đường mang thai đã gần chín tháng, lớn hơn ngày trước rất nhiều, rõ ràng không thể dùng lí do “Thân thể mập mạp” để giải thích, nơi đây là chốn hoang dã vắng vẻ, chưa rõ phong tục ra sao, vạn nhất bọn họ nhìn Ngọc Đường thành quái vật, khiến y gặp nguy thì làm thế nào?

Bạch Ngọc Đường ngập ngừng một chút, nói với Triển Chiêu: “Chuyện đó thì có đáng gì.” Vì Triển Chiêu, y chấp nhận chịu mất mặt.

Y xoay người gọi Bạch Nhị Nha: “Muội tử, lại đây một chút.” Sau đó ghé vào tai nàng thì thầm vài câu.

Lời vừa rời miệng, tiểu cô nương đã kinh ngạc thốt lên: “A? Ngọc Đường ca ca, huynh định…”

Không đợi nàng nói hết, Bạch Ngọc Đường vội vàng ngắt ngang: “Sao nào, muội có đi không? Muội không đi thì để ta đi.” Mặc dù y đã quyết tâm, song vẫn không muốn để Triển Chiêu nghe thấy.

Tiểu cô nương nghe y nói sẽ tự mình đi, vội vàng kéo tay áo y hét lớn: “Ấy! Ngọc Đường ca ca đừng đi. Muội đi, muội đi ngay đây.” Dứt lời, tức khắc phóng khỏi thùng xe, chạy vào thôn trang trước mặt.

Bạch Ngọc Đường không quên dặn dò: “Đi nhanh về nhanh.”

Triển Chiêu bên cạnh không hiểu ra sao, chẳng biết Ngọc Đường đã nghĩ ra diệu kế gì, còn cố ý giấu không cho mình nghe, bèn tò mò hòi: “Ngọc Đường, ngươi nói Bạch cô nương đi làm gì vậy??”

Nhưng Bạch Ngọc Đường đâu thể nói ra y muốn… Đành phải phấy tay, trả lời qua quýt: “Chờ lát nữa ngươi sẽ biết.”

Thấy Bạch Ngọc Đường không chịu nói rõ, Triển Chiêu cũng không hỏi lại.

Hiệu suất làm việc của tiểu cô nương thực sự rất cao, lát sau đã ôm một bao đồ vật chạy về.

“Ngọc Đường ca ca, quần áo huynh cần muội đã tìm đủ rồi nè.” Nói rồi nhét bọc quần áo vào tay Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ném cho Triển Chiêu một bộ trong đó: “Thay nhanh lên đi.” Dứt lời cũng cầm lấy một bộ mặc vào.

Triển Chiêu nhìn quần áo trong tay, chần chừ chưa muốn thay đổi, thì ra đây là biện pháp Ngọc Đường nghĩ tới: Cải trang. Nếu là trước đây, cách này quả thực khả thi, chính là phần bụng tròn trịa của Ngọc Đường hiện giờ… Quần áo nào cũng chẳng thể che nổi.

Hắn ngẩng nhìn Bạch Ngọc Đường, muốn nói với y cách này không mấy hữu dụng, lại bị dáng vẻ Bạch Ngọc Đường trước mặt dọa đến ngây người.

“Ngọc Đường…” Ngọc Đường thế nhưng……thế nhưng vận đồ nữ. Tuy chỉ là trang phục hàng ngày may bằng vải thô thông thường, không có thêm trang sức gì, nhưng tuyệt đối là nữ trang.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu chăm chú nhìn mình, xấu hổ quay qua một bên, gó má đỏ ửng, thẹn quá thành giận, quát lên: “Nhìn gì mà nhìn? Coi chừng Ngũ gia móc luôn mắt mèo của ngươi bây giờ.” Vừa nói vừa giơ nắm tay, cuối cùng lại vẫn hạ xuống.

“Ngọc Đường, ngươi…” Triển Chiêu kích động đến độ ngoại trừ gọi tên người kia, hắn không biết nên nói gì cho phải, trong mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lúc này thực sự là người đẹp nhất thiên hạ.

Quần áo Bạch Ngọc Đường bận trên người hiện giờ tạm chưa bàn đến mĩ cảm, chất liệu hoàn toàn không thể so sánh với tơ lụa trắng tuyết khi xưa, hơn nữa đã giặt tẩy đến bạc phếch, màu sắc cũng là màu đất u ám, thực sự không hợp với vẻ đẹp rạng ngời của y.

Lại nói Triển Chiêu tuy là nam nhân bình thường, song chưa bao giờ đối đãi với Bạch Ngọc Đường như nữ tử, hắn hiểu người mình yêu cũng là nam nhi bảy thước như mình, coi y như nữ tử chính là một dạng vũ nhục.

Nhưng điều khiến tâm tư Triển Chiêu xoay đảo không phải một thân nữ trang của Bạch Ngọc Đường, mà là phần tâm ý kia… Ngọc Đường vì mình mà đến nam tính tôn nghiêm cũng có thể buông. Bảo hắn làm sao không cảm động cho được? Bảo hắn làm sao không thêm yêu sâu sắc người trước mặt này cho được?

Hai người một kích động không biết nói gì, xấu hổ chỉ muốn tìm lỗ chui vào, không khí trong xe nhất thời đông cứng.

Tiểu cô nương đứng bên nhận thấy không khí giữa hai người thập phần quỷ dị, cho rằng Triển Chiêu bị dáng vẻ khi mặc nữ trang của Bạch Ngọc Đường mê hoặc, bèn cười trêu chọc: “Ngọc Đường ca ca, huynh mặc đồ gì cũng đẹp, há há ~~”

Một lời chọc ghẹo của nàng y như sét giữa trời quang, đánh tan không khí ngượng ngùng. Bạch Ngọc Đường nghe nàng nói vậy, nào còn lo lắng xấu hổ buồn bực, lập tức quay đầu, giận dữ hét lên: “Nha đầu chết tiệt, ngươi dám cười ta.”

Chỉ thấy tiểu nha đầu kia tức thì trưng ra bộ mặt nghiêm trang chững chạc, “Ngọc Đường ca ca, muội đâu có cười, muội nói sự thật đấy chứ. Triển đại ca, huynh thấy muội nói phải không?” Tiểu nha đầu thấy Ngọc Đường ca ca sắp xù lông, khôn ngoan kéo theo một cái đệm lưng.

Nàng vừa dứt lời, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường lập tức xoáy thẳng về phía Triển Chiêu, như thể đang nói nếu ngươi đồng ý ta sẽ giết ngươi tức khắc, Triển Ngự Miêu nhiều năm lăn lộn quan trường làm sao không biết lợi hại trong đó, lúc này đừng nên kích động Ngọc Đường là hơn.

Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn trời, chột dạ nói: “Ây da, Ngọc Đường, ta xem sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta nhanh chóng vào thôn tìm chỗ ngủ trọ đi thôi. Ở chốn thôn dã người ta hay đi ngủ sớm, cẩn thận đến chậm người ta lại ngủ cả rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương