“Hắn làm sao vậy?” Triệu Trinh sau khi lâm triều liền lo lắng chạy về tẩm cung, ngự y từ rạng sáng đến giờ bận bịu không ngớt, Triệu Trinh sợ ảnh hưởng đến việc chẩn trị cho Triển Chiêu, cũng không dám quấy rầy. Lúc này nhìn người trên giường lại đau đến ngất đi, rốt cuộc không nén được nỗi lo lắng, tiến lên dò hỏi.

Ngự y kia dè dặt đáp: “Bẩm hoàng thượng, mạch tượng công tử hư nhược hỗn loạn, giống như đã chịu nội thương rất nặng.”

Bởi chuyện Triển Chiêu là cơ mật, Hoàng thượng chỉ chỉ định mình ông thăm bệnh, tuy rằng ông là đại phu giỏi nhất Thái y viện, nhưng giờ chỉ có một mình, thật sự không thể đoán ra Triển Chiêu bị bệnh gì, đành phải qua quýt nói ra bệnh trạng, hi vọng có thể gạt được Hoàng thượng.

Triệu Trinh nghe mà không hiểu ra sao, Triển Chiêu rõ ràng bị va vào bụng, chấn động thai khí, làm sao lại bị nội thương? Chính là hiện giờ hắn không có tâm trạng tự vấn, chỉ tiếp tục lo lắng hỏi: “Đứa bé thì sao? Hoàng tử trong bụng hắn thì sao?”

“Bẩm, bẩm hoàng thượng, tiểu hoàng tử… Không có.” Hai hàm răng ngự y va vào nhau lập cập, giọng nói vo ve như tiếng muỗi kêu, phen này coi như xong đời, lão không giữ được long thai, làm sao giữ được đầu mình bây giờ?

Triệu Trinh nhất thời kinh hoảng kêu lên: “Ngươi nói cái gì? Không có? Ngươi có dám chắc không đấy?” Triệu Trinh hối hận vô cùng, biết rõ Triển Chiêu có mang mà vẫn nhẫn tẫm ra tay đánh hắn, không lẽ cốt nhục thân sinh của mình lại bị chính mình tự tay hại chết?

Ngự y hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, vừa dùng sức dập đầu, vừa run rẩy đáp: “Là vi thần vô năng, vi thần tội đáng muôn chết, mong hoàng thượng thứ tội.”

Triệu Trinh quả thực không muốn tin vào tai mình, một đứa nhỏ bị mình đánh chết như thế? “Không thể như thế. Tại sao lại như thế được?”

Nghe ra sát ý mơ hồ ẩn trong giọng nói của Hoàng thượng, lão ngự y vội vàng đảo qua mọi biện pháp có thể giảm trách nhiệm của mình đến mức thấp nhất, giữ lại một cái mạng già: “Thần trộm cả gan phán đoán thế này, Hoàng thượng, mạch của công tử không giống như vừa sảy thai, có lẽ…”

Lão do dự một chút, không dám nói ra những điều mình đang nghi ngờ.

Lúc trước rõ ràng vị công tử kia không có hỉ mạch, nhưng nếu đã sớm không có thai nhi, tại sao bụng dưới va chạm lại gây ra đau đớn? Nhưng nếu tình huống này là sinh non, tại sao mãi vẫn không thấy bào thai xuất hiện?

Thực ra lão đã có đáp án cho mình: Đời này có người có thể chế ra thần dược khiến cho nam tử hoài thai, vậy thì khiến người đó giả mang thai cũng không phải việc quá khó.

Song lão đã lăn lộn trong cung nhiều năm, quá hiểu thiệt hơn thế nào, Hoàng thượng coi trọng vị công tử này như vậy, nếu chưa có căn cứ xác thực thì đừng dễ dàng gán tội khi quân cho hắn, vạn nhất hắn ghi hận trong lòng, kẻ thiệt chỉ là lão thôi. Bởi vậy lão cố tránh nặng tìm nhẹ, nội dung lời nói có lợi phần nào cho mình.

Triệu Trinh đâu biết lão đang nghĩ gì, hắn vốn không rành y thuật, hiện giờ đau lòng pha xen hối hận, tâm phiền ý loạn, căn bản không thừa tâm lực suy nghĩ.

Hắn chỉ nhớ rõ một chuyện. Triển Chiêu đi gặp Bạch Ngọc Đường, sau khi trở về thai nhi trong bụng liền biến mất. Nếu Triển Chiêu không vì cú va đó mà sảy thai, vậy nhất định là…

“Bạch Ngọc Đường. Chắc chắn là y.” Nhất định là Bạch Ngọc Đường không muốn Triển Chiêu sinh hạ đứa nhỏ của trẫm, cho nên mới hạ độc thủ với hắn.

“Ngươi dám xuống tay với Hoàng tử của trẫm, trẫm tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương