Bạch Ngọc Đường một đường chạy ra khỏi huyện nha, ở trên đường mờ mịt, cũng không rõ bản thân đang đi đâu.

Y không nghĩ trở về, cũng không muốn gặp Triển Chiêu,Y sợ khi nhìn thấy hắn, y thực sự không kiềm được mà xuất một kiếm kia.

Chính trong lòng hắn cũng hiểu rõ, kỳ thực sự việc kia cũng không thể hoàn toàn trách Triển chiêu.

Ở Mạt Hoa thôn, Đinh gia huynh đệ thật khéo đạo diễn nên một vở luận võ kén rể, tuyển thủ chỉ có một mình Triển Chiêu. Đối mặt với Đinh tiểu thư, Triển Chiêu vừa không thể đánh thắng, lại cũng không thể để mình bị thua dưới tay nàng.

Cho nên hắn mới cố ý, trong lúc luận võ đoạt được khuyên tai của nàng, xem như vô hình trung hắn thắng, đây là phong độ.Đồng thời ở ngoài mặt lại nhận thua tỏ vẻ hạ phong, này cũng là phong độ.

Nhưng Đinh gia huynh đệ kia lại xuyên tạc ý tứ của hắn, cứng rắn nói hắn là đã có ý ái mộ, mạnh mẽ vì hắn mà tự quyết định việc đính ước của hắn cùng Đinh tiểu thư.

Chờ đến khi Triển Chiêu biết, thì bọn họ đã lấy đi Cự khuyết của hắn đổi thành Đinh tiểu thư Trạm Lô, cũng hướng với mọi người thông cáo này bọn họ lấy vật làm tin đính ước, làm đến đây thì Triển Chiêu cũng hết đường mà chối cãi.

Lúc đó, quả thật tình cảm giữa Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rất trong sáng, hai người dành cho nhau ái mộ, cùng trân trọng lẫn nhau. Nhưng sự việc đính hôn thình lình xảy ra, trong phút chốc phá hủy hết thảy, hai người họ phải trải qua biết bao nhiêu chuyện, bao nhiêu can đảm, thật vất vả mới thành lập nên ràng buộc, nháy mắt liền đứt đoạn.

Chuyện tới đây, biết trách ai bây giờ? Đinh gia huynh đệ? Đinh tiểu thư?

Kỳ thực y hiểu, chẳng có thể trách ai được, nếu có trách … chỉ có thể trách chính hai người họ.Nếu lúc đó bọn họ ràng buộc đủ sâu, cảm tình cũng đủ thành thục, đối lẫn nhau cũng đủ tín nhiệm … thì căn bản hiện tại đã không có phiền não này.

Đi tới, đi lui Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía ven đường trên cửa một tiểu quán nhỏ có treo một chiếc gương đồng.

Gương đồng phản xạ lại hình ảnh phía sau, một nữ tử lén lút từ phía xa chốn trong góc đường nhìn lén Bạch Ngọc Đường. Này nàng ta còn tự cho rằng khả năng theo dõi của mình lợi hại lắm, một bộ “ Ngươi xem không thấy ta “, quang minh chính đại tránh ở nơi đó nhìn lén.

Gương đồng trông không được rõ dung mạo của nàng, nếu mà y cứ như vậy quay đầu lại hỏi, nói không chừng nàng ta còn có thể thét chói tai “ Phi lễ a “.

Sau đó thì thừa dịp người khác chỉ trích hắn thì đào tẩu. Loại sự tình này hắn trải qua nhiều lắm ….

Hắn nhướng mày, đã quen với tình huống này, lập tức cất bước rời khỏi. Hắn vừa đi, vừa có thể nghe thấy tiếng bước chân dù nhỏ từ phía sau đuổi theo.

Đi qua hai dãy nhà, hắn bỗng nhiên xoay người hướng theo con đường tắt mà rời đi, nữ tử kia thấy vậy, vội vàng đuổi theo, tiếng bước chân không ngừng kèm theo tiếng thở dốc.

Nữ nhân này… Không phải ngốc đi? Bạch Ngọc Đường có chút hết chỗ nói rồi.

Cho dù hắn không phải là BẠch Ngọc Đường, mà là một người dân bình thường, không hiểu võ công, ít nhất cũng có thể nghe được phía sau thanh âm đi. Đã vậy nàng lại lớn bước hào phóng mà đuổi theo, không sợ hắn phát hiện … để xem nàng ta làm thế nào?

Hắn đi phía trước, liền nhanh chóng quẹo vào một góc đường, nhàn tản đứng đây ôm cây đợi thỏ.

Con thỏ ngây ngô chạy tới góc đường, cư nhiên vì không thấy bóng hắn mà nghiêng cả người vươn đầu về phía trước mà nhìn.

“ Yêu “ Bạch Ngọc Đường khoát trọng kiếm lên trên vai nàng ta, ngả ngớn cười nói “ Aiz, Cô nương xinh đẹp … à không phu nhân, ngươi như vậy theo ta chạy khắp đông tây, rốt cuộc là muốn làm cái gì? “

Nàng bộ dáng không xinh đẹp, đôi mắt có phần nhỏ, môi có điểm hậu, vừa rồi ở gương đồng trông không được rõ ràng lắm, Bạch Ngọc Đường còn tưởng rằng này là một cô nương, tới gần mới phát hiện nguyên lại là tóc mây cao vãn phụ nhân.

“ Ta không có, ngươi muốn làm gì… “

“ Phi lễ nha… “ Tiếng thét chói tai thẳng hướng tận trời.

Bạch Ngọc Đường thực tức giận, hắn đã đủ đau đầu rồi, này tiếng hét nhức đầu của nàng ta càng khiến hắn thêm bực. Sao nữ nhân nào cũng như vậy nhỉ? Thực muốn cứ vậy này một kiếm giết nàng…

“ Phi lễ nha nha nha nha … “

“ Đừng hô! “ Bạch Ngọc Đường cười lạnh, thân kiếm càng ép nặng xuống vai nàng, hắn quay ra liếc nhìn đám người phía xa đang nhìn về hướng này, cho đám người một ánh mắt lạnh, cũng hướng nàng ta hạ giọng âm trầm “ Tại cái địa phương nhỏ này, không có lấy một người có thể đánh lại ta, không muốn chết thì cút cho xa một chút, nếu không ta cũng không ngại một kiếm này tiễn ngươi! “. Đám người kia thấy vậy cũng nhanh chóng lui ra xa, chạy mất. Nữ tử kia phát hiện chung quanh không còn lấy một bóng người, cũng tự nhận thức được mình đang ở thế hạ phong, biết điều ngậm miệng lại, xấu hổ ho khan hai tiếng.

“ Thực xin lỗi, vị công tử này, là ta có điểm sợ hãi…”

Nhìn không ra ngươi có điểm nào sợ hãi… Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ.

“ Ta mặc kệ ngươi có sợ không, ngươi cứ bám theo ta không phải là ngẫu nhiên chứ? Bằng không ta bắt ngươi đi gặp quan! “.

Hắn nói một câu, nữ tử kia lùi một bước, tới khi bả vai nàng ta chạm tới bức tường phía sau. Lúc này nàng ta thực là sợ hãi mà nói.

“ Bạch… Bạch đại nhân…” nàng ta lấy lòng nói, “ Kỳ thực ta cũng không có ác ý, chính là đối với án mạng kia trong tay ta có manh mối, không biết Bạch gia nguyện ý nghe hay không? “

Bạch Ngọc Đường cười chọn mi: “ Nga? Ngươi biết ta? “

“ Đó là, đó là “ Nữ tử cười đến thực nịnh nọt, “ Ai chẳng biết Khai Phong phủ phái tới Hoàng Lương hai vị đại nhân, Ngự Miêu Triển Chiêu đại nhân ngọc thụ lâm phong, Cẩm Mao Thử Bạch đại nhân anh tuấn trù đảng, vừa thấy là biết. “

Trù đảng?

Bạch Ngọc Đường vì từ này mà một phen cân nhắc, vốn tưởng nàng ta có ý ám chỉ, sau mới phát giác căn bản không liên quan đến chuyện vừa rồi, nàng ta thuần túy là niệm chử sai mà thôi. ( Lee: ta nghĩ là phát âm sai từ)

Mặc kệ thế nào, thiếu niên anh hùng Bạch Ngọc Đường vẫn là thực thích nghe lời hay, ai không thích nghe lời hay đâu?. Cho nên khẩu khí tự nhiên cũng hòa hoãn rất nhiều:” Ngươi có manh mối của án mạng, vậy vì sao lại phải lén lút? “.

“ Đó là bởi vì...” Nữ tử nhìn xem chung quanh, làm ra một bộ dáng thực thần bí ghé vào lỗ tai hắn nói: “ Chuyện này nếu để người khác biết, này một tiểu nhân vật như ta đây không chừng chẳng giữ nổi mạng đâu

! “

Bạch Ngọc Đường trong lòng đột nhiên nhảy dựng:” Chỉ giáo cho? “

Thấy Bạch Ngọc Đường biểu hiện hứng thú, nữ tử lại càng đắc ý, kéo hắn vào một góc, nhìn quanh quất xem chừng không có người mới bắt đầu nói.

“ Này đại phu nhân nghĩ rằng việc làm của mình, quỷ không biết thần không hay, nhưng kỳ thực một tiểu phụ nhân như ta biết hết! “.

“ Nàng ta hướng tiểu phiến kia mua độc dược, Tiểu phụ nhân như ta nhìn cái là biết được ý đồ của nàng ta! Nàng chính là muốn hại chết lão gia, sau đó chính mình giữ lấy gia sản! Đừng nhìn bề ngoài lão gia háo sắc, kỳ thực trong gia tồn tại không ít tài sản, nàng đã sớm để bụng! “

Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc: “ Ngươi… Ngươi là tiểu thiếp của ác bá đi “

“ Đúng a, mà cũng không đúng! “.

“ Kia, là sao? Tại sao tri huyện lại không hỏi tới ngươi? “.

Nữ tử ai nha một tiếng, khoa trương mà phe phảy cái khăn trong tay nói: “ Bạch đại nhân! Ngài nghĩ đến có người nữ nhân nào lại không có lòng đố kị? Lão gia nhà ta có hoa tâm thực nhưng không giám ở trước mặt lão bà hắn làm càn! Hắn dám thú ta quá môn? Kia lão bà của hắn không nháo lên tận trời mới là lạ! Cho nên tới bây giờ tiểu phụ nhân còn không có danh phận, bây giờ lại thành ra như vậy … “

Nàng vừa nói một bên giả mù sa mưa điệu bộ rơi vài giọt lệ, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn mà muốn phát lạnh.

“ Trả lời câu hỏi của ta đi, ta không phải tới đây để nghe ngươi tố khổ. Đúng rồi ngươi có nói chính mắt người nhìn thấy kẻ bán dược kia? Ngươi không phải nói rằng ngươi không thể vào gia môn? Như thế nào lại thấy được kẻ kia? Hơn nữa, nếu ngươi đã khẳng định tận mắt nhìn thấy, vậy kẻ kia ruốt cuộc bộ dáng ra sao? Lại nói, nếu ngươi đã để ý đến vậy, liệu có nghe được bọn họ nói cái gì đó? Còn có… “

Nàng kia trở mặt cũng thật nhanh, nãy còn vừa nước mắt đầm đìa kể khổ, bây giờ lại hì hì cười rộ lên: “ Bạch đại nhân, đừng có gấp, hãy nghe ta nói nha … “.

Ngày hôm đó, ác bá kia không tới chỗ ta, ta liền nghĩ đến có phải hay không chính mình bị vứt bỏ, trong lòng lúc đó thực không thể nào nhịn được, vì thế lặng lẽ đi tới nhà ác bá. Lúc đó ác bá còn chưa có rời giường, chỉ thấy đại phu nhân ở trong viện cùng một nam tử nói chuyện. Ta liền nghĩ có lẽ đây là cơ hội dành cho ta, này nếu bắt được bằng chứng đại phu nhân yêu đương vụng trộm, không khỏi hưng phấn vạn phần, liền chạy nhanh tìm chỗ ẩn nấp nghe lén.

Phu nhân nói: “ Chỉ có từng này đủ sao? “

Nam tử nói: “ Đủ, từng này là đủ giết tới mười đầu ngưu rồi! “.

Phu nhân nói: “ Hảo, nhưng ta trước kia chưa từng nghe nói đến loại này? “.

Nam tử nói  : ” Đây là bí phương, truyền ra ngoài không tốt “

Phu nhân nói: “ Được.”

Bọn họ không nói cái gì nữa, nam tử kia cũng rời đi. Ta vẫn ở chỗ ẩn nấp cố gắng nhìn xem rút cuộc nam nhân kia có bộ dáng ra sao, nhưng vì đứng từ phía sau nên ta không thể nào nhìn được gương mặt của hắn, chỉ thấy hắn mặc một bộ y phục thực bình thường của mấy tiểu thương.

“ Nếu như thế, ngươi vì sao lúc đó không báo quan? Nếu ngươi cáo trạng nàng ta, không phải ngươi có khả năng nhập gia môn sao? “.

Nữ tử lại cười hì hì: “ Bạch đại nhân, muốn cáo trạng thì cũng phải có người nghe nha! Tri huyện vừa mới nghe tới ta nói muốn cáo trạng nàng ta, thì cũng đủ tè ra quần rồi, sau đó thì sai người đuổi ta đi, ngài nghĩ xem  ta thì có năng lực gì mà muốn cáo trạng nữa đây, mà ai sẽ tiếp cáo trạng của ta? Hơn nữa, hiện tại không phải rất đúng lúc sao? Cả hai người bọn họ đều đã chết, kia gia tài đó không cuối cùng cũng rơi vào tay ta đó sao? “.

Nàng có thể nói ra những lời ác độc như vậy một cách thẳng thắng đến vậy thì Bạch Ngọc Đường cũng phải chịu thua. Lòng dạ dàn bà thực như cây kim dưới đáy bể chẳng thể nào lần được.

Nếu những lời nàng ta nói là sự thật, vậy lại xuất hiện thêm nhiều vấn đề khác. Nếu chỉ là một người buôn bán nhỏ, vậy tại sao trong tay hắn lại có loại độc dược mạnh như vậy? Và vì sao hắn lại biết phu nhân ác bá kia muốn mua dược, hoặc là nói tại sao phu nhân kia lại biết tìm hắn để mua?

“ Ngươi quả thực không biết người nọ? Nếu như chỉ nhìn bóng dáng hẳn là cũng phải nhận ra chút ít? “

“ Nói đến lại càng thấy quái lạ “. Nữ nhân làm ra vẻ thần bí nói “ Ta ở Hoàng Lương này, đừng nói chi đến một con người, ngay cả nhà ai mất gà, mất ngọn nến, thì ta đều biết! Nhưng này nam nhân đó, ta nghĩ đi nghĩ lại, đem hết tất cả nam nhân trong huyện này đều nghĩ đến, nhưng không có một ait hích hợp! Bạch đại nhân ngài nói quái lạ cũng đúng “

Nhìn biểu tình của nàng, Bạch Ngọc Đường chỉ mỉm cười.

“  Ngươi nói đây là manh mối? Việc ngươi kể phu nhân kia cũng đã nói qua. Mà ngươi đến khuôn mặt cũng không thấy, chỉ với một cái bóng dáng cũng không biết được đó là ai, vậy tìm ta để làm gì? “

Nàng kia cười đến dị thường khoa trương, nhưng trên mặt lại dẫn theo một chút quỷ dị: “ Bạch đại nhân, ngài có điều không biết, có lẽ ta không có bản lĩnh gì, nhưng nếu đã là người mà ta đã gặp qua thì ta không quên được. Hai ngày trước, ta ở kinh thành có gặp một người …”

Nhìn bóng dáng Bạch Ngọc Đường rời khỏi, Triển Chiêu cũng không có đuổi theo.

Tuy rằng trong lòng hắn vạn phần không yên, nghĩ đến chỉ hận không thể bay ra đuổi theo,  nhưng là không được... Hắn biết là không được …

Hắn không hy vọng tình cảm của hai người bại lộ trước ánh mắt của những người khác, không phải là vấn đề danh lợi, cũng đều không phải hắn ích ký, mà là hắn không muốn để ô ngôn uế ngữ kia tổn thương tiểu Bạch Thử, hắn không bao giờ để cho y dính phải một chút dơ bẩn gì, cho dù là vì hắn.

Cho nên hắn chỉ có thể ở lại huyện nha chờ, chờ Bạch Ngọc Đường trở về. Hắn đợi cho đến khi mặt trời khuất dạng phía kia đường chân trời tới lúc minh nguyệt thăng chức, lại đợi tới khi ánh sáng nhạt màu từ phía đông lại thức giấc, cũng vẫn không thấy hình bóng của người kia trở lại.

Hắn gấp đến độ, ở trong huyện nha không ngừng đi lòng vòng, phái hết huyện nha trên dưới đi tìm, đến tri huyện thấy hắn cũng phát sợ, cũng cuongs quýt điều động toàn bộ nhân lực ra ngoài tìm kiếm, Triển Chiêu tâm có chút gì đó lo lắng không ngừng nổi lên, hắn muốn phát điên lên rồi, rút cuộc thì Bạch Ngọc Đường đã đi đâu, hắn rất muốn lao ra ngoài kia chạy đi tìm y, nhưng nếu hắn đi rồi, Bạch Ngọc Đường quay trở lại, những người trong nhà môn kia làm sao dữ nổi y. Nhưng những người phái đi tìm kiếm, đều trở về trắng tay. Mặc kệ hắn phải ra tìm y, hắn không thể chờ thêm nữa, mỗi một giây một phút hắn ngồi ở đây như ngồi trên đống lửa vậy. Hắn lao ra ngoài …điên cuồng tìm kiếm…

Hoàng Lương huyện hôm đó, rất nhiều người đều nhớ rõ buổi tối có vị hồng y thanh niên tới trước từng nhà một gõ cửa, lo lắng bắt lấy mỗi một người hắn nhìn thấy, hỏi có hay không gặp qua một bị bạch y thiếu niên, dung mạo tuấn tú.

Nhưng đáp án vẫn là không.

Chỉ có người nói rằng, lucschangj vạng thì thấy y cũng đi với một nữ tử, những cũng không rõ nàng kia là loiaj người nào, cũng không biết bọn họ sau lại đi nơi nào.

Nghe tới Bạch Ngọc Đường cùng ở một chỗ với một nữ tử, Triển Chiêu trong lòng bỗng dưng đau xót, hắn biết người kia muốn đi cũng ai, ở cùng một chỗ với ai chính hắn cũng lấy quyền gì để ngăn cản, nhưng hắn không thể ngăn chính mình đau lòng, cùng chua xót …

Mà Bạch Ngọc Đường cũng từ hôm đó tiêu thất vô tung, ngay cả một câu nhắn lại cũng không có.

Triển Chiêu trong lòng cũng xác định, này Tiểu Bạch Thử tuy rằng ngày thường tùy hứng làm bậy, nhưng y sẽ không để người khác phải lo lắng, nếu y phải rời đi, tuyệt đối không thể không để lại cho hắn chút tin tức!

Có thể làm cho y như vậy thì cũng không ngoài hai lý do, thứ nhất là y không kịp, thứ hai là y không thể.

Nghĩ đến hai khả năng đó, Triển Chiêu tầm thần đại loạn, hắn cũng không còn tâm trạng nào mà tra án, một mặt thì sai tri huyện tìm cách bảo tồn thi thể, một bên dùng bồ câu đưa thư cho Khai Phong phủ báo cáo tình hình nơi đây, còn chính mình thì ở lại huyện lý tiếp tục tìm kiếm, hy vọng có thể nghe ngóng được một chút tin tức về Bạch Ngọc Đường.

Nhưng mà, nửa tháng trôi qua, ngay cả Công Tôn tiên sinh cũng đã tới, kiểm tra thi thể, tạm thời đem án tại đây kết lại, cũng đối ới chuyển vận sứ phu nhân đem vợ chồng ác bá hạ táng, nhưng còn hắn tới tận bây giờ vẫn chưa có chút gì tin tức của Bạch Ngọc Đường.

“ Triển hộ vệ, tra không được … trở về đi thôi. “ Công Tôn tiên sinh nhìn hắn ánh mắt có phần thương hại hắn, “ Ngươi nhìn lại mình đi, không uống thuốc, không ăn cơm, ngủ không đủ giấc, hiện tại đã muốn gầy rạc cả người, nếu Bạch thiếu hiệp trở về, ngươi như thế đối diện hắn?”.

Triển Chiêu sờ sờ chính mình, bất giác cười khổ, này y quan phục của hắn thế nào đã rộng hơn cả người hắn rồi: “ Công Tôn tiên sinh, ta hiểu được ý của ngài, ta cũng biết mình phải ăn, phải ngủ, phải nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần khi ta nghĩ đến, y có hay không đang phải chịu khổ, nói không chừng y đã bị kẻ nào bắt đi nghiêm hình khảo vấn, nói không chừng … Ta … Ta như thế nào nuốt trôi, Ta như thế nào có thể an giấc? “.

Này, quân tử phong độ, ôn nhuận như ngọc, vừa nói đến đây, nước mắt lại không kiềm được mà  đảo quanh hốc mắt.

Công Tôn tiên sinh thở dài một  tiếng.

“ Vậy ngươi ở lại đây thì có ích gì? Hoàng Lương huyện cũng không phải là lớn, ngươi tại đây tìm kiếm cả nửa tháng tới ba thước đất cũng đã xới cả lên còn không thấy. Hãy suy nghĩ một chút? Tỷ như, nghi phạm đã sớm đem Bạch thiếu hiệp rời khỏi Hoàng Lương … “

Triển Chiêu lĩnh ngộ, liền cùng Công Tôn tiên sinh rời khỏi Hoàng Lương trở về Khai Phong phủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương