[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ
Quyển 1 - Chương 16

     Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo đứa nhỏ kia đi tới đình viện trong sân, Triển Chiêu dừng lại.

“ Ngọc Đường “ Hắn có ý nâng cao giọng nói: “ Đứa nhỏ này thật sự là rất đáng giận, không chỉ có giả truyền tin tức của ngươi, vừa rồi lại hướng Bao đại nhân bất kính như vậy, chúng ta phải hảo hảo bàn bạc  một chút, đem hắn sửa chữa cho tốt. “

Bạch Ngọc Đường nghiêm trang nói: “ Đúng vậy, nhìn hắn giảo hoạt như vậy, nói không chừng kẻ làm ta không nhìn thấy được có liên quan đến hắn, ngàn vạn lần không thể dễ dàng buông tha hắn. “

Triển Chiêu tiếp tục nói: “ Cũng vừa hay quản lao hai ngày trước thiếu ta mấy vò rượu, không bằng giao đứa nhỏ này cho hắn, hắn nhất định sẽ làm cho tiểu tử này nhớ kỹ.”

Đứa bé kia nguyên bản vẫn là thần sắc một bộ trời không sợ, đất không sợ, nghe được bọn họ nói, thân hình bé nhỏ dần dần run lên.

Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng chân tay hắn run rẩy, trong lòng không khỏi cười thầm, lại nói: “ Bất quá chúng ta còn có việc muốn hỏi hắn, cũng không thể đem hắn đánh chết được.“

Triển Chiêu cũng làm bộ đáp: “ Đúng vậy, hay là đem hắn đánh gần chết là được rồi? Ân, cũng không được, lao đầu trong đó so với chúng ta càng biết nhiều thủ đoạn hơn, có thể khiến hắn muốn chết không được muốn sống cũng không xong? “

Đứa bé kia run rẩy càng lợi hại hơn, lại còn giống như do dự, muốn nói lại không dám nói.

Nhưng vào lúc này, Vương Triều từ phía sau chạy tới, đối bọn họ kêu lên: “ Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, Bao đại nhân nói, muốn dùng hình cũng phải kiềm chế a, Bao đại nhân còn phải hỏi hắn cho nên, đừng lấy mất đầu lưỡi của hắn, lấy mắt đi.”  ( Lee: Bắt nạt trẻ con =)))

Vừa nghe đến hai chữ ‘ lấy mắt ‘, đứa nhỏ liền sụp đổ,  một đôi mắt hắc bạch phân minh mở to vội kêu lên: “ Các đại gia? Các đại gia? Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân nói! Tiểu nhân cái gì cũng đều nói! Các người ngàn vạn lần đừng lấy đôi mắt của ta! “.

Ba người vừa bực mình lại vừa cảm thấy buồn cười. Đứa nhỏ này đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.

Nếu không phải vì sự việc, ai muốn dư hơi đâu mà làm khó một đứa bé? Không chỉ này nếu bị truyền ra ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì, hơn nữa đứa nhỏ cũng thực đáng thương bọn họ cũng chẳng lấy gì thoải mái.

Triển Chiêu buông lỏng tay nắm cổ tay của đứa nhỏ, chụp đầu hắn nói: “ Cuối cùng cũng biết sợ? Vậy nói thực ra, nếu có nửa câu nói dối, đừng trách chúng ta không khách khí.”

Tiểu hài tử  hoảng sợ nói: “ Tất cả đều là sự thật, tiểu nhân thề! nếu có nửa câu nói dối, thì hãy để thiên lôi đánh tiểu nhân! “

“ Tốt lắm, ta hỏi ngươi, ngươi tên là gì? “

“ Tiểu nhân kêu Thiên Chu, cha mẹ sớm mất …”

“ … Hắn hiện giờ không có nhà để về, lấy ăn xin mà sống. Ngày ấy, có một nam tử áo xanh cho hắn một cái bánh, đối hắn nói chỉ cần hắn tới Khai Phong phủ nói như vậy, sẽ cho hắn thêm nhiều bánh nữa.

“ Chờ hắn ăn xong, nam tử cũng rời đi, hắn cứ dựa theo những lời nam tử kia nói mà làm, nhưng hắn cũng không biết vì sao vừa mới nói xong thì hắn cái gì cũng không biết nữa, khi tỉnh lại phát hiện mình nằm trong quan tài, thực sợ hãi, liền vội vã chạy thoát ra ngoài. Cùng lúc trong đêm đó thì Ngọc Đườn trở về, trong phủ hỗn loạn, hắn chỉ là một đứa nhỏ nên ai cũng không có chú ý.

“ Chạy ra khỏi phủ, hắn đêm đó lại gặp được nam nhân kia, nhưng lần này kẻ đó không phải là đem bánh cho hắn, mà là tới giết hắn, may là hắn thông minh, trốn vào đám đông người, tránh thoạt được một kiếp.

Hắn sợ bị bắt lại, liền không dám lộ liễu xuất hiện, cho nên chúng ta mới tìm không được. Nếu không phải đêm nay hắn đói đến không chieuj nổi nữa, cũng sẽ không mạo hiểm xuất hiện đi lấy cháo uống, lại càng không bị chúng ta bắt được.”

“ Hiện giờ đứa bé kia đâu? “

“ Đưa vào lao trung, thỉnh lao đầu thay trông giữ chiếu cố, bằng không còn không biết đứa bé kia lại hội chạy đến tận chỗ nào nữa.”

Bao Chửng ừ một tiếng, lại lâm vào trầm tư, vuốt vuốt chòm râu cũng không nói gì.

Công Tôn Sách nói: “ Đại nhân, có hay không thấy nghi hoặc, vì sao những kẻ đó rõ dàng giết người không ghê tay lại cho đứa nhỏ kia giả chết, đến khi hắn sống lại thì lại đuổi giết?”

Bao Chửng nói:” Đúng vậy “

Công Tôn Sách lại nói: “ Vậy … không lẽ đứa nhỏ kia nói dối?”

Triển Chiêu nói: “ Không thể, lúc ấy hắn quả thực sợ hãi cực độ, thuộc hạ thấy đó không phải là giả.”

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nói: “ Đại nhân, tôi nghĩ đến một khả năng.”

Bao Chửng nói: “ Bạch thiếu hiệp thỉnh nói.”

Bạch Ngọc Đường đang muốn mở miệng nói, bất chợt cảm thấy chóng mặt khó chịu, vừa rồi cố gắng nhẫn nại cánh tay phải đau đớn co rút từng hồi nay lại càng nghiêm trọng. Triển Chiêu nhạy cảm phát hiện y không khỏe, vội đỡ lấy y.

Bao Chửng vội nói: “ Mau đỡ Bạch thiếu hiệp ngồi xuống! Bạch thiếu hiệp không cần vội, ngươi trước cần nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể rồi hãy đàm việc này cũng không muộn. “

Triển Chiêu nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường biết ý tứ của hắn, cũng ngầm nắm lấy tay hắn, đối Bao Chửng đáp: “ Bao đại nhân không cần lo lắng, thảo dân không phải kẻ nhu nhược.”

Bao Chửng nhíu mày, giương mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cúi đầu nhín Bạch Ngọc Đường, trong mắt tràn đầy ôn nhu, nhưng nét mặt cũng thực kiên quyết.

Bao Chửng thở dài: “ Hảo, ngươi nói.”

Bạch Ngọc Đường nói: “ Nếu như chỉ xét vấn đề trên mỗi đứa nhỏ kia, thì nghĩ thế nào cũng sẽ không thấu, nhưng nếu như đem ba vụ án xâu chuỗi lại với nhau thì lại thấy có vấn đề.

Đầu tiên là Hoang Lương thất khẩu, nhiễm độc cùng tử vong, không một ai may mắn thoát chết. Căn cứ theo Triển Chiêu nói, bọn họ khi chết toàn thân biến thành màu đen, cũng đã sớm bắt đầu hủ hóa, đây rõ ràng là triệu chứng của trúng độc.

Tiếp là vợ chồng ác bá kia, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu cùng tôi đều đoán là trúng độc mà chết, nhưng trừ bỏ nội tạng dị thường tanh tưởi, nhìn bên ngoài thì căn bản nhìn không ra bọn họ vì trúng độc mà chết.

Thứ ba chính là đứa nhỏ kia. Tôi vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng Triển Chiêu cũng đã nói, đứa bé kia sắc mặt lại như thường, từ đầu đến cuối không có dấu hiệu hủ hóa, hiện giờ lại sống lại, trong nháy mắt liền vui vẻ hoạt bát như vậy, làm người ta nghĩ tới cũng nan giải. “

Công Tôn Sách nghe giống như hiểu được cái gì đó, nói “ Nói như thế, mục đích của đối phương không phải là dùng độc để giết người, mà là độc bị hạ trên người! Bạch thiếu hiệp là có ý này chăng?”

Bạch Ngọc Đường im lặng gật đầu.

Triển Chiêu trong lòng cũng trầm xuống, trong đầu cũng mờ hồ đoán được: “ Công Tôn tiên sinh, Ngọc Đường ý của hai người là, bọn họ … chính là thuốc thì nghiệm?”

Tất cả mọi người cả kinh.

Thuốc thì nghiệm? Đến tột cùng là ai lại gan to tày trời như vậy, giết hại nhiều tánh mạng như vậy lại chỉ vì muốn thử thuốc?

Bạch Ngọc Đường nói: “ Ta chỉ là đoán, bất quá lúc ta còn không thể vận động, thì có nhiều thời gian suy nghĩ hơn, ta cũng đã từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng lúc đó ta chỉ biết tới vợ chồng ác bá kia cùng một nhà thất khẩu, cho nên nghi ngờ này cũng không lâu, rất nhanh cũng đã quên mất, nhưng bây giờ việc của đứa nhỏ này, nhịn không được hoài nghi.

Nhìn bề ngoài, tựa hồ như dược tính của độc càng ngày càng yếu, nhưng kỳ thật nếu nghĩ cho cẩn thận, ba vụ án này mơ hồ có không ít liên quan tới nhau, căn cứ độc tính mạnh yếu từ từ giảm bớt, nếu không phải là đối phương thí nghiệm thuốc, thì tám chín phần là thí ngiệm lượng thuốc. nếu nghĩ như vậy sự việc có thể giải thích.”

Bao Chửng ở trong thư phòng thong thả bước, hồi lau mới nói: “ Không, chờ một chút, không phải là ba sự việc, mà là bốn sự việc! “

Mọi người trăm miệng một lời nói: “ Bốn sự việc? “

Bao Chửng nói: “ Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp sợ là không nhớ rõ, lúc ấy sự tình này phát sinh sau khi hai người tới Hoàng Lương, vẫn là Công Tôn tiên sinh một mình nghiệm thi , sự việc này xảy ra trước án tử của vợ chồng ác bá kia.”

Công Tôn Sách chợt nói: “ A, đại nhân nói đến, là thi thể của vị thieus hiệp áo trắng kia?”

Triển Chiêu chọt nhớ đến lúc bản thân nhìn thấy thi thể đó, tưởng như mất đi Bạch Ngọc Đường, lúc đó vạn phần hoảng sợ cùng hối ý, cơ hồ làm cho hắn khó có thể thừa nhận. Cảm giác trên tay vừa động, cúi đầu phát hiện Bạch Ngọc Đường nắm chặt lấy tay mình, hắn mỉm cười, cũng nắm chặt lấy tay y.

Đinh Triệu Huệ đứng một bên nhìn hết bọn họ thân mật, khó chịu tức giận trong lòng nhưng cũng không nói ra, chỉ cắn chặt răng, ôm chặt kiếm trong ngực.

Công Tôn Sách suy nghĩ một hồi nói: “ Bất quá lúc đó,đệ tự đã kiểm tra thi thể đó, có lẽ thời gian không đủ, cho nên vẫn chưa phát hiện được nội tạng của hắn có gì khác thường.

Hôm trước người trông coi thi phòng có nói, thi thể kia hư thối lợi hại, đệ tử đã sai người đem đi chôn cất, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là nguwoif này cùng vợ chồng ác bá kia chính là đồng dạng trúng độc? “

Đến đây, vụ án tựa hồ đã có manh mối, nhưng cẩn thạn mà nghĩ, kỳ thật bọn họ vẫn đang xoay quanh chỗ cũ.

Độc dược nguy hiểm như vậy, trong tay kẻ nào? Bọn họ chỉ biết kẻ đó hạ độc vì cái gì, nhưng lại chẳng biết là ai, nhân vật như thế nào lai cả gan phạm luật dùng người thử độc.

Triển Chiêu cúi đầu, ánh mắt dừng ở cây kiếm trên tayBạch Ngọc Đường.

“ Đúng rồi đại nhân, Công Tôn tiên sinh, không biết kiếm của vị thiếu hiệp kia đã tìm thấy rồi sao? “

Bao Chửng cung Công Tôn Sách ánh mắt dừng ở phía góc tường, nơi đó treo một cái vỏ bảo kiếm, trên vỏ kiếm khắc hình kỳ lân đồ án tinh mỹ, chỉ tiếc bên trong trống không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương