[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ
Quyển 1 - Chương 14

.

              Mười mấy hắc y nhân bay tới trên mái thư phòng của Công Tôn Sách, Rồi lại chia nhau ra bốn hướng hành động, xem ra là những kẻ này đã kế hoạch từ trước, hành sự vô cùng nhanh gọn và có quy củ.

Triển Bạch hai nười vừa tới, đã thấy ánh đuốc rực đỏ trên tay đám hắc y nhân. Triển Chiêu trong lòng thầm kêu không ổn “ Không xong! Bọn chúng muốn phóng hỏa! “

Triển Chiêu đem bạch Ngọc Đường hạ xuống một mái nhà. Bạch Ngọc Đường trong lòng Triển Chiêu nói: “ Ngươi bình tĩnh một chút! Hiện tại bây giờ tình huống ra sao? “

Triển Chiêu nói: “ Bọn chúng tổng cộng mười hai người, trước cửa sáu, phía sau có sáu, xếp thành một vòng, trên tay chúng cầm cây đuốc.”

Bạch Ngọc Đường trầm ngâm: “ Ta đối phó bên này, ngươi ra phía sau! “

Triển Chiêu kinh hãi “ Không được! Mắt ngươi chưa có khôi phục, không thể nào cùng sáu người đối chiến! “

Bạch Ngọc Đường tức giận: “ Triển Chiêu, Ngươi tái khinh thường ta, sau này chúng ta ân đoạn ngĩa tuyệt! “

Mặc kệ Triển Chiêu có đồng ý hay không, Bạch Ngọc Đường từ trong lòng Triển Chiêu dãy ra, đoạt lấy kiếm trên tay Triển Chiêu, cũng không biết là do cố ý hay do mắt y không nhìn thấy, mà Họa ảnh của chính mình thì không lấy mà lại lấy đi Trạm lô của Triển Chiêu.

Một tiếng hô lên có vẻ là đầu lĩnh của bọn hắc y nhân, tất cả đồng loạt như nghe được mệnh lệnh, lấp tức đem cây đuốc hướng thư phòng chuẩn bị phóng đi.

“ Dừng tay! “

Theo một tiếng gầm giận dữ vang lên, chỉ thấy một cái bóng màu trắng lướt qua, không thấy rõ bóng người, chỉ thấy kiếm quang cuồn cuộn, trong đêm tối tĩnh mịnh ánh kiếm sặc bén lóe lên. Hắc y nhân đều lấy kiếm đỡ, quay người đẩy ánh lửa ra sau, chặn lại mũi gần kề. Nhìn chăm chú thấy rõ người trước mắt, đều là một tiếng thét kinh hãi.

“ Bạch Ngọc Đường! “

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt lên trời cười to: “ Ha ha ha … Đúng là Bạch gia gia ta đây!  Bọn đạo chích kẻ cắp các ngươi còn không mau mau xưng tên ra! “

Trong nháy mắt, hắc y nhân hô hấp đều rối loạn, nhưng trong số đó có một kẻ lại bình tĩnh , không biến sắc rối loạn,nói.

“ Mọi người không cần hoảng, Y hiện tại không nhìn thấy! Thừa dịp, tất cả cùng tấn công! “

Bạch Ngọc Đường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng rủa xả, y sẽ nhớ kỹ tên hỗn đản này, nhớ kỹ thanh âm của hắn. Bạch Ngọc Đường y thề không giết tên hỗn đản này, y không kêu Bạch Ngọc Đường!

“ Hảo hảo, vậy các ngươi hãy chống mắt lên xem, Bạch gia gia ta nhìn thấy hay không nhìn thấy có gì khác nhau! “

Y tức giận hét lên mootjt iếng, kiếm thế triển khai hướng đối thủ cách y gần nhất  đánh tới.

Nhưng những kẻ này cũng không phải tầm thường, rõ ràng bọn chúng đều đã qua huấn luyện nghiêm khắc. Một kiếm của y đâm tới, mục tiêu cũng rất nhanh lui về phía sau, đồng thời năm người kia cũng nhanh chóng dàn ra vây kín lấy Bạch Ngọc Đường, trong nháy mắt thế trận chuyển biến, bạch Ngọc Đường bị vây chặt trong trận.

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường nói một là một, nếu hắn vì lo lắng cho Bạch Ngọc Đường mà để Công Tôn tiên sinh chịu tập kích, Bạch Ngọc Đường chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn.

Vì thế khi Bạch Ngọc Đường hô lên dừng tay, hắn cũng đồng thời bay đi, hướng phía sau đoạt đuốc trên tay hắc y nhân.

Hai người cũng mười hai kẻ bịt mặt đánh qua đánh lại tới khó phân.

Triển Chiêu bên này, nếu nói về thực lực cho dù cả sáu kẻ kia cùng lúc ra tay cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng trong lòng hắn lại không ngừng lo lắng cho Bạch Ngọc Đường mà nóng lòng cầu thành, vài lần bất chấp tiến công, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, do vội vàng mà để lộ sơ hở, bị hắc ý nhân mạnh mẽ áp lại.

Bạch Ngọc Đường dù sao nhìn không thấy cũng đã là nhược điểm chí mạng, cho dù y võ công có cao đến đâu, thính lực cũng tốt đến mấy, thì khi giao đấu vẫn gặp trở ngại hơn nữa lần này lại là lấy một địch sáu. Tiếng binh khi va chạm không ngừng khiến y không khỏi bị quấy nhiễu, mà lũ hắc y nhân kia cũng biết nhược điểm của y, trong lúc công kích đồng thời cũng phát ra tiếng hô hoán, nếu không công kích thì cũng sẽ đưng ở một bên múa loạn kiếm tạo nên tiếng gió hỗn loạn, làm cho y phải phân tán tinh thần xác định hướng đối phó.

Từ phía sau truyền đến vài tiếng hét thảm, Bạch Ngọc Đường đang phân thần, chỉ nghe “ Xuy xuy “ hai tiếng, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, tiếp đó là một trận ấm áp chảy xuống, y biết bản thân bị thương, không khỏi trong lòng tức giận.

Tiểu miêu vốn đã không cho hắn cùng nhân đối địch, nay lại bị thương, còn không biết lúc con mèo biết được y lại nghe một trận cằn nhằn giáo huấn của hắn đi.

Trong lòng hung ác, dưới tay liền biến chiêu, chỉ thấy trong tay y kiếm quang đột ngột tăng vọt, kiếm khí mạnh mẽ, ngũ quang thập sắc quang mang bao phủ xung quanh người y tựa như bàn long vờn quanh, thân pháp của y cũng biến hóa khôn lường, cả người linh hoạt,  tựa du long, cho dù bản thân bị sáu kẻ vây đánh cũng chẳng vì vậy mà bị uy hiếp.

Nhìn như vậy, ai có thể tin y hiện giờ hai mắt bị mù?

Sáu người kia không thể ngăn cản thế tiến công của y, nhất bước nhảy lui tránh ra ngoài, Bạch Ngọc Đường mỉm cười, nhất chiêu “ Long tường thiên tế “. Sử xuất, ẩn hàm hô gầm long ngâm, hắc y nhân còn đang kinh hãi bên tai đã truyền đến thân thể thứ phá thanh, một người kêu thảm thiết.

Lại nói Triển Chiêu, sáu người kia căn bản không phải là đối thủ của hắn, nhưng hiện tại bọn chúng đều liều mạng, biết rõ không phải là đối thủ của hắn chiêu chiêu đánh ra đều là liều mạng mà đánh. Triển Chiêu có nhiều cơ hội đen một kẻ trảm vu dưới kiếm, rồi lại bị những người khác tiến công tới cứu.

Triển Chiêu trong lòng cười đánh, biết bọn họ nghe được tiếng hét truyền tới từ phía trước.

Nếu hắn trì hoãn càng lâu, trong lòng sẽ nóng nảy, bọn họ chính là đang đợi, chờ hắn khi nào lộ ra nôn nóng , khi đó hắn sẽ thua.

Nhưng … Hắn là Triển Chiêu, mà người kia là Bạch Ngọc Đường. Triển Bạch hai người …. Không ai hiểu đối phương hơn chính bản thân mình.

Triển Chiêu huy kiếm về phía trước, giống như là muốn mở đường chạy tới phía trước tiếp ứng, một chiêu này làm cho sau lưng hắn sơ hở chồng chất, Hắn đang đánh cuộc, cuộc năm người phía sau, tự nhiên sẽ có kẻ không nhịn được mà nhân sơ hở của hắn.

Quả nhiên hắn đã đúng, từ phía sau có hai kẻ nhằm lưng hắn mà chém tới.

Đáng lẽ kiếm của hắn sẽ đâm trúng người trước mặt, nhưng lại đúng trong lúc chỉ mành treo chuông, hắn đem kiếm thế thu hồi, xoay nửa người nhẹ nhàng uyển chuyển,  phản thủ đem kiếm đâm vào ngực kẻ phía sau, nhanh chóng thu thế quay về, vừa hạ được một kẻ cũng vừa tránh  được  một thanh kiếm xẹt ngang qua cổ hắn,  hắn đưa tay phải kiếm hoa nhất vãn, kẹp lấy mũi kiếm hướng ngực hắn đâm tới, lách người dùng lực kéo mũi kiếm xuyên qua kẻ hở đâm vào kẻ phía sau . ( lee: Mọi người tưởng tượng dc ko, ta tưởng tượng đc rồi, cố gắng miêu tả sao cho dễ thấy nhất rồi. Ôi mẫy cảnh đánh nhau này thực là muốn hại ta mà ~)

Chiêu thức của hắn quả thực mĩ tuyệt, trong nháy mắt đã hạ được một phần ba địch nhân, làm cho những kẻ còn lại không khỏi kinh hãi.

Sáu người đã khó có thể ngăn cản hắn, hiện giờ lại mất đi hai người, còn lại bốn người lại càng không đủ. Bốn người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, bỗng nhiên một tiếng hô lên, bốn người tứ phía mà trốn đi.

Triển Chiêu thấy vậy cũng không có đuổi theo, vội vàng hướng phía trước cửa bay di.

Chờ khi thấy được Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lại không vội. Này cho dù y có không nhìn thấy, nhưng Bạch ngũ gia vẫn là Bạch ngũ gia a, có kiếm trong tay dễ dàng ngăn được cả sáu người cùng công kích, này nếu hắn lao đến hỗ trợ, không phải là tự tìm cho con chuột cắn sao?

Nhưng mà hắn đang nghĩ đứng xem kịch vui, thì đập vào mắt hắn sau lưng Bạch Ngọc Đường một màu đỏ đậm.

Triển Chiêu trong lòng bạo tức, đám người kia cư nhiên giám đả thương tới Ngọc Đường.

Triển Chiêu nhảy khỏi nóc nhà, huy kiếm gia nhập chiến cuộc.

Quen thuộc đích hơi thở trở lại bên người, Bạch Ngọc Đường không cần xem đều biết là ai, lập tức ở bên người lưu ra một vị trí, một tả một hữu, song song ra chiêu.

Triển Chiêu lao tới hỗ trợ, Bạch Ngọc Đường trong lòng không thể nói là không tức giận, nhưng cảm giác bên cạnh có người cùng mình phối hợp ăn ý cũng không phải là không tốt,cho nên quyết định tạm thowifkhoong truy cứu hắn, mà là cùng hắn tay nắm tay đối địch.

Những kẻ kia, đối phó với một mình Bạch Ngọc Đường đã là cố hết sức, huống chi bây giờ lại còn thêm một Triển Chiêu. Tuy rằng rằng hai người bọn họ nhất miêu nhất thử, võ công cao nhưng cũng không giống nhau, nhưng lại bởi vì hai người họ cùng một chỗ nhiều năm, phần ăn ý so với người khác đều hơn. Nếu cùng với người khác hợp tác là tăng gấp đôi sức mạnh, thì hai người họ hợp tác lại là tăng ba lần sức.

Không tới một khắc đồng hồ, năm người kia đã là binh bại như núi đổ, trong nháy mắt lại có hai người ngã xuống dưới kiếm của bọn họ.

Nghe được kẻ địch cước bộ hướng ngoài thối lui, Bạch Ngọc Đường hướng kiếm đâm tới, nhưng nào ngờ dưới đất lại có một cục đá, vừa bước tới vấp phải khiến kiếm chiêu bị loạn, chính y cũng thiếu chút ngã xuống đất.

Triển Chiêu huy kiếm, leng keng vài tiếng nghĩ muốn nhân cơ hội công kích vội vàng thu chiêu, tay trái ôm lấy Bạch Ngọc Đường lãm vào trong ngực mình.

Bạch Ngọc Đường vừa thở gấp vừa tức giận quát: “ Triển Chiêu! Ngươi buông cho ta! “

Triển Chiêu lại giống như chẳng nghe thấy tiếng quát mắng của y, một bên ngăn công kích một bên hỏi: “ Ngọc Đường, ngươi thế nào? Bị thương sao? “

“ Ta không bị thương! Ngươi này tử miêu buông ra cho ta! Thực khó coi! “  ( Lee: Lập lại lần nữa, Tiểu thử ngươi chê thì để ta ~ __ Tiểu bạc: Không thèm nhìn … víu víu hàng loạt phí dao ném tới)

“ Dù sao ngươi cũng đâu có thấy “. Triển Chiêu nói  =))

Bạch Ngọc Đường tức giận đến gân xanh nổi lên.

Vừa rồi là hai người cùng hợp tác, hiện tại biến thành Triển Chiêu một mình công kích, đồng thời trong tay còn ôm một người, rõ ràng là không linh hoạt bằng lúc nãy.

Địch nhân còn lại có ba người, vốn dĩ không còn cơ hội, nhưng lại nhìn thấy nhược điểm của Triển Chiêu là Bạch Ngọc Đường. Lúc này cả ba như một cùng hướng bạch Ngọc Đường công kích.

Bạch Ngọc Đường kỳ thật vừa mới được lấy ra kim khâu cấm chế trong gân mạch, hiện giờ lại xử dụng kiếm quá lâu, tay phải của y không ngừng co rút đau đớn, nhưng y có chết cũng không nói cho Triển Chiêu biết chuyện này.

Hơn nữa hiện tại y lại bị Triển Chiêu ôm vào trong ngực, khiến tay phải của hắn bị hạn chế, Triển Chiêu hắn cũng không chịu buông Bạch Ngọc Đường ra. Hắn dứt khoát đem Trạm Lô giao cho tay trái. Cho dù Bạch Ngọc Đường cảm thấy xấu hổ không thôi trong tư thế này, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai người vẫn là hợp tác chặt chẽ, khi thì một công một thủ, khi thì hợp tác tấn công nhanh, khi thì bảo vệ lẫn nhau, động tác so với lúc này lại càng thêm trôi chảy. Hai người cùng tiến cùng lui, mỗi chiêu kiếm xuất ra đan xen lẫn nhau đều ăn ý, hoàn mĩ bổ sung cho nhau.

Nhìn từ xa nào có giống là đang giao đấu, rõ ràng nhìn như hai người ôm lấy nhau nhẹ nhàng uyển chuyển mà vũ!

Đinh gia huynh muội nghe được tiếng binh khí va vào nhau, chạy vội tới thì đập vào mắt chính là hình ảnh như vậy.

Đinh Nguyệt Hoa cắn chặt môi, dậm chân, xoay người chạy đi.

Đinh Triệu Huệ rút kiếm bổ nhào tới, cũng không biết là hướng địch nhân hay là chỉa mũi kiếm vào hai người Triển Bạch.

“ Triển Chiêu ngươi buông ra cho ta! Đánh nhau còn ôm nam nhân! Ngươi không thấy khó coi sao! “

Triển Chiêu dẫn kiếm của hắn đâm trúng kể địch bên cạnh mình, cười nhạt nói: “ Khó coi, ngươi có thể không nhìn.” ( Lee: Triển ca ta chấm câu này của huynh ^^)

Đinh Triệu Huệ nghe thấy mà tức đến khí huyết muốn đảo ngược, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Còn lại hai kẻ địch phát hiện bản thân không có một tia hy vọng thắng cuộc, hai kẻ dùng ánh mắt như ám hiệu cho nhau, đồng loạt nghi chiêu kiếm xoay người bỏ chạy.

Triển Chiêu đang muốn đuổi theo, lại cúi đầu nhìn người trong lòng ngực của mình, quay sang nhìn Đinh Triệu Huệ vẻ mặt tức tối như muốn ăn điệu hắn luôn. Tròng lòng thầm than, thở dài một hơi, dừng lại không có đuổi theo.

Bạch Ngọc Đường phát hiện Triển Chiêu muốn đuổi theo rồi nhưng bỗng nhiên lại ngưng lại, y nhíu mày vội nắm lấy tay hắn quát “ Triển Chiêu, ngươi như thế nào còn không mau đuổi theo! Những kẻ đó biết ta không thể nhìn thấy, có lẽ bọn chúng có liên quan tới vụ án ở Hoàng Lương! “.

“ Không được “ Triển Chiêu ôn hòa nhưng lại mang ý kiên quyết cự tuyệt “ Hiện tại Trương Long bọn họ đều ra ngoài đứa nhỏ kia, trong phủ còn lại rất ít người bảo hộ, nếu đó là bẫy, ta lại đuổi theo, Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh có thể gặp nguy hiểm.”

Hắn nói là nói thế, nhưng hắn rời khỏi đây rồi người gặp nguy hiểm nhất không phải là tiểu bạch thử hay sao.

Bạch Ngọc Đường tức muốn chết: “ Ta không phải đã nói rồi sao! Ngươi lúc nãy cũng đã nhìn thấy rồi đấy thôi! Một mình ta cũng đủ sức đánh với sáu người, cho dù ngươi không gia nhập, ta vẫn là thắng được bọn họ! “

Nói vậy cũng không sai, nhưng Triển Chiêu hắn một khi đã quyết định chủ ý, liền tuyệt đối không dễ gì thay đổi.

“ Ngọc Đường ngoan, bây giờ không thể truy, chúng ta trước đi xem Bao đại nhân.”

Bạch Ngọc Đường giận dữ:” Ngoan cái gì mà ngoan! Ta không phải tiểu hài tử! “

Triển Chiêu cười, với hắn mà nói Bạch Ngọc Đường nhỏ hơn hắn hai tuổi kỳ thực so với đứa nhỏ không có gì khác nhau.

Đinh Triệu Huệ ở bên cạnh hoàn toàn bị xem nhẹ giậm chân mắng: “ Các ngươi làm càn! Làm càn! Cư nhiên ở trước mắt người khác liếc mắt đưa tình! Không biết xấu hổ? “

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường làm như chẳng nghe thấy gì.

Bên này gà bay chó sủa thực náo nhiệt, ai cũng không phát hiện tới Công Tôn Sách đã mở cửa từ lúc nào đi ra.

“ Muốn xem Bao đại nhân, ta và các người cùng đi! “

Triển Chiêu nói: “ Công Tôn tiên sinh, mới vừa rồi không có làm ngài sợ chứ?”

Công Tôn Sách mỉm cười: “ Chỉ là việc nhỏ, còn dọa không đến ta được.”

Bạch Ngọc Đường chen vào nói: “ Nếu không phải bị dọa, hiện tại đâu cần cùng chúng ta đi qua xem Bao đại nhân? Rõ ràng là sợ những người đó quay lại mà! “

Công Tôn tiên sinh trên mặt hiện lên mấy sợi gân xanh.

“ Bạch Ngọc Đường, lúc rút châm thật sự rất đau đi, ha hả ha hả …”

… Đây là uy hiếp!

Bạch Ngọc Đường chau mày không nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương