Miêu Tâm Nan Trắc
-
Chương 5-1: Thượng
Một đêm vô số những giấc mơ.
Sáu giờ sáng hôm sau, chuông cửa trước nhà Âu Dương vang lên dữ dội.
Vương Miêu ngủ tới lăn vào trong lòng Âu Dương ngẩng đầu lên lại bị Âu Dương cuốn vào trong chăn, đóng gói ném trở lại giường, cả quá trình chỉ mất tầm mười lăm giây.
Chuông cửa lại vang lên, Âu Dương mặc cái áo ngủ đầy nếp nhăn chạy vội ra mở cửa.
Đứng bên ngoài là một thanh niên đội mũ lưỡi trai, giọng nói cực kỳ êm tai.
"Xin chào, cho hỏi có muốn đặt báo Sao Hỏa không?"
Sao Hỏa? Tôi chính là sao thủy đây! Đúng là đồ thần kinh! Sực nhớ tới chuyện Âu Dương Quản sắp về, anh định đóng sầm cửa luôn. Cậu trai nọ không giận, đưa tay vịn cửa lại. ()
"Thật sự không muốn đặt một phần sao?"
Mũ lưỡi trai, một đôi mắt gọi hồn, Âu Dương chỉ nhìn thoáng qua một cái, sau đó, hai tay kéo mạnh, đóng cửa lại.
Mệt mỏi nhìn đồng hồ trên tường, máy bay hạ cánh lúc tám giờ, tính ra thì cũng không còn nhiều thời gian lắm. Huống hồ, bị người tới từ "Sao Hỏa" ấy phá, cơn buồn ngủ của anh cũng chạy mất dạng, chẳng biết đó là họa hay là phúc. Âu Dương Hạo Nhiên đi trở vào phòng, thấy Vương Miêu vẫn còn đang cuốn trong chăn tiếp tục ngủ, không có một chút tự giác thức dậy nào.
Kéo cậu ra ngoài, lột trụi chỉ còn được cái quần lót trắng trắng nho nhỏ. Vương Miêu cảm thấy lạnh, lập tức dùng hai tay hai chân chui chui vào chăn, không ngừng lắc lắc, lắc lắc trước mặt Âu Dương, muốn thấy bao nhiêu, thì thấy đủ bấy nhiêu.
Âu Dương Hạo Nhiên hít sâu một hơi, vỗ lên cái mông nhỏ nhắn co dãn kia một cái, ai đó mới chịu an tĩnh.
Có lẽ ý thức được chuyện phối hợp mới là chân lý, cho nên khi nhìn thấy mớ quần áo cần mặc, Vương Miêu lập tức trưng ra cái vẻ tùy ý cho anh an bài.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng không phải là đang chơi búp bê, phải mặc quần áo cho một người dài tay dài chân thế này đúng là mệt chết được. Tuy nhiên, Âu Dương thật không mong sau khi anh hai mình trở về nhìn thấy trong nhà có thêm một người "bệnh", lại còn quần áo không chỉnh tề, như vậy sẽ dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới từ "luyến đồng". Vì thế, tối qua anh mới mua một đống quần áo mới cho Vương Miêu.
Bảy giờ rưỡi mới lái xe tới sân bay đúng là rất gấp gáp, cũng may giờ đang là kỳ nghỉ Tết, thành ra đường không kẹt xe, nếu không, nhất định anh sẽ đi trễ giờ đón người mất.
Âu Dương Hạo Nhiên mở cửa chính ra, không biết ngoài cửa đã đứng sẵn một thanh niên mặc áo khoác đen tự bao giờ, tay y cầm một điếu thuốc, vành mũ hơi thấp khiến y lãnh khốc đến vô cùng. Âu Dương đóng cửa lại, năm giây sau lại mở ra.
"Anh hai..."
Âu Dương Quản nghe tiếng, dụi thuốc, tao nhã ném vào thùng rác bên cạnh.
"Anh hai, sao anh lại hút thuốc rồi..."
Âu Dương Quản nâng đôi mắt đầy tơ máu lên, khiến Âu Dương sợ tới mức lùi về sau một bước.
"Ban sáng có thấy nhân vật khả nghi nào không?" Giọng của y có chút khàn khàn, cứ như đã sức cùng lực kiệt.
Âu Dương Hạo Nhiên quên cả việc mời anh mình vào nhà, người luôn dạy dỗ anh từ nhỏ đúng là đã thay đổi quá lớn. Bất chợt, anh sực nhớ tới người tới tiếp thị báo Sao Hỏa, vội vàng bảo: "Có thì có đấy, đó là một người trẻ tuổi, tới tiếp thị báo... Sao Hỏa!"
Anh hai Âu Dương thở dài một hơi, "Dẫn anh tới ban công nhìn xem!"
Ban công nằm ngay trong phòng anh, mà lúc này, có lẽ là Vương Miêu đã mặc xong quần áo nằm lỳ trên giường rồi. Âu Dương không ngờ là anh hai vừa về tới đã muốn ra ban công hóng gió, vì vậy vội vàng lui về sau, chắn trước mặt y, nói: "Anh hai, đi máy bay hơn mười mấy tiếng rồi, hay là anh cứ tới phòng khách để em pha cho anh tách cafe nóng trước nha?"
Bố cục trong căn nhà này thế nào Âu Dương Quản đều rành cả, y không nói gì, trước sự ngăn cản của em trai mình vẫn đi về phía trước. Âu Dương Hạo Nhiên kinh hãi, chẳng lẽ trước khi về nước anh hai đã biết chuyện mình nhận nuôi Vương Miêu? Chẳng lẽ tới ban công chỉ là cái cớ, thật ra là đang muốn đi vạch trần chuyện thông dâm của mình?
Ho nhẹ một tiếng, không hiểu tại sao Âu Dương Hạo Nhiên lại nghĩ tới từ ‘thông dâm’, anh xấu hổ, nói: "Anh hai... Em cũng là bất đắc dĩ..." Rõ ràng là anh có lòng tốt nhận nuôi mà thôi, anh là đường đường chính chính nha! Với lại, nếu như nói rõ nguyên nhân, anh hai nhất định sẽ không trách anh đâu.
Bức mành cửa chỉ mới kéo ra một nửa, bên ngoài thời tiết âm u, thành ra trong phòng cũng có hơi tối. Có lẽ là Vương Miêu lại chui vào chăn ngủ tiếp nên trên giường mới u lên một khối như thế. ()
Âu Dương Quản liếc nhìn bốn phía, khóe miệng hơi nhếch lên, bình tĩnh đi về phía giường lớn.
Âu Dương Hạo Nhiên run lên, tim anh như sắp nhảy tới cổ họng. Nếu là nhận nuôi, vậy thì chuyện người ta nằm trên giường mình là thế nào? Dù là thân bất do kỷ, nhưng thật không biết phải giải thích thế nào đây!
Âu Dương Quản đi tới bên giường, mắt liếc qua chỗ nệm bị lún xuống, sau đó đi vòng qua giường, thẳng tới ban công. Âu Dương Hạo Nhiên cũng vòng theo, cuối cùng "xoẹt" một tiếng, bức mành bị kéo ra, gió thổi mạnh vào. Dường như Vương Miêu nằm trên giường cũng cảm nhận được, nhúc nhích cơ thể.
Chỉ thấy một thanh niên đội mũ lưỡi trai nằm trên chiếc ghế dựa bị bức màn che khuất, gác chéo chân, cười hì hì. Thấy người tới, cậu ta nghịch ngợm thò đầu vào, chào hỏi với Âu Dương Hạo Nhiên, "Hello, tiên sinh không cần báo Sao Hỏa!" Kế đó tháo mũ lưỡi trai xuống, giận dữ, quát: "Quản Quản, anh thật là chậm!"
Âu Dương Hạo Nhiên trợn mắt há mồm.
Trộm? Cướp? Cậu ta vào lúc nào? Cậu ta gọi anh hai là gì? Quản Quản?
Âu Dương Quản vẫn bình tĩnh, kéo người tới, giới thiệu với Âu Dương Hạo Nhiên, "Đây là Thái Noãn!"
Tôi chính là trà lạnh đây... Âu Dương Hạo Nhiên run lên một cái, cảm giác bất an càng nhiều thêm, chẳng lẽ đây chính là ý trung nhân trong truyền thuyết của anh hai mình.
Thái Noãn vừa được giới thiệu vội vàng hất cằm về phía Âu Dương Hạo Nhiên, "Quản Quản cũng đã giới thiệu tôi cho anh biết rồi, vậy cái người được anh mặc giúp quần áo trên giường đó, sao còn chưa kéo ra đây?"
Cuối cùng thì Vương Miêu sắp lăn xuống đất cũng bị đánh thức, cậu xoa xoa mắt, đưa đầu ra khỏi ổ chăn ngó nghiêng. Đến khi trông thấy trong phòng có thêm hai người, cậu kinh ngạc, hô: "Meo ---- Ô?"
Giờ này, Âu Dương Hạo Nhiên thật hận không thể che cái miệng Vương Miêu lại, còn Thái Noãn thì cười tới đau xóc cả hông. Thấy người yêu nở nụ cười, Âu Dương Quản cũng mỉm cười. Nhìn thoáng qua sắc mặt của anh hai mình Âu Dương Hạo Nhiên mới thở phào một hơi.
Vẫn nên chính thức giới thiệu Vương Miêu với họ đi, "Đây là Vương Miêu, là người... dạo trước nhặt được, tạm thời nhận nuôi!"
Thái Noãn ngồi xuống giường, vuốt vuốt mái tóc mới cắt xong hôm qua của Vương Miêu, "Như vậy, không phải thân thế của cậu cũng gần giống như tôi rồi sao?"
Giờ này, ngồi trên giường là hai thiếu niên xinh đẹp, một người trong sáng, lúc nào cũng mỉm cười, một người thuần khiết, ngây ngô. Trong nhất thời khiến chiếc giường giản dị của nhà Âu Dương vinh dự vô cùng. ()
Do có anh hai Âu Dương và Thái Noãn tới, khiến nhà Âu Dương Hạo Nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên. Hôm sau là mùng một, cũng may tối qua Âu Dương đã mua một ít đồ Tết ở siêu thị, giờ này chúng đang phát huy công dụng, trên bàn đều là hạt dưa, bánh kẹo, mứt mơ... Âu Dương Quản và Âu Dương Hạo Nhiên không thích ăn, nhưng Thái Noãn và Vương Miêu thì lại ăn không biết mệt.
Vương Miêu không biết ăn hạt dưa, cậu chuyển qua ăn mứt mơ. Thứ mứt này thật chua, mỗi lần cắn vào, nó chua tới nỗi mặt cậu nhăn nhúm lại, khiến Thái Noãn nhìn vẻ mặt cậu còn vui thích hơn là xem phim hoạt hình trên TV.
Nhìn tướng đi xiêu xiêu vẹo vẹo của Vương Miêu, Âu Dương Quản trầm tư một hồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi về thân thế cậu. Âu Dương Hạo Nhiên kể sơ qua một lượt, suy cho cùng thì Âu Dương Quản cũng là anh lớn trong nhà, một tay nuôi dưỡng em trai, giờ em trai gặp chuyện, đương nhiên là y phải nghĩ cách giúp rồi.
Y nghĩ một hồi, nếu quả thật thấy không tiện, vậy thì nhờ bạn bè ở nước ngoài lo cho Vương Miêu một hộ tịch sau đó sẽ đưa cậu ra nước ngoài sinh sống, ở đó có chế độ chăm sóc cho những người như cậu vậy.
Nghe anh mình nói thế, Âu Dương Hạo Nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Không phải anh muốn bênh vực kẻ yếu là Vương Miêu, mà anh thấy trí lực của Vương Miêu tuyệt đối không có vấn đề gì. Vấn đề quan trọng là anh thật không nghĩ ra vì nguyên nhân gì mà hành vi của Vương Miêu lại quái gở như vậy, rõ ràng là cậu ta đã có thể sống một cuộc sống như người bình thường.
"Âu Dương Quản, anh nói vậy không đúng rồi! Miêu Miêu đi hay ở, anh còn phải hỏi ý anh Hạo Nhiên và Miêu Miêu chứ! Miêu Miêu, cậu nói có đúng không?" Mở miệng ra đã gọi một tiếng anh Hạo Nhiên và Miêu Miêu, khiến người bị gọi tên đầy đủ phải đen mặt.
Từ đầu tới giờ Vương Miêu không hề chú ý tới những gì hai anh em nhà Âu Dương bàn bạc, cậu đang nỗ lực phấn đấu với một viên mứt mơ, chua chua ngọt ngọt, vừa hé miệng ra đã chảy một đống nước miếng.
Vương Miêu đáng yêu như thế... Âu Dương Hạo Nhiên cầm khăn giấy tới lau nước miếng trên quần áo cậu. Anh thật không đành để cậu ra nước ngoài, đưa tới bên người kẻ khác, anh không đành để cậu chịu khổ, không đành để cậu chịu một chút ủy khuất nào.
Cho dù là nuôi một đứa con to xác cũng được, tóm lại là lời đề nghị của anh trai vừa nãy, vẫn là thôi đi.
Từ ban sáng thấy Âu Dương Hạo Nhiên mặc quần áo cho Vương Miêu, Thái Noãn đã nhìn ra chút chuyện, chẳng qua là dường như người trong cuộc còn chưa hiểu được tâm ý của mình, lãng phí tình cảm. Bởi vậy, cậu mới hất hàm, sai bảo: "Âu Dương Quản, ở đây khá lắm, tôi muốn ở lại đây!"
Mặt Âu Dương Quản hoàn toàn đen như đít nồi, ở thành phố Minh Lợi anh có một căn nhà còn tốt hơn nhà Âu Dương Hạo Nhiên mấy lần, vả lại phải vất vả lắm mới dụ được người yêu về nước, định về nhà mình định cư, nào ngờ lúc này cậu ta lại đưa ra yêu cầu thế này... Âu Dương Quản nhìn bốn phía, nếu như anh nhớ không lầm, thì trong nhà chỉ có một cái giường.
"Ờ..." Thấy chỉ trong mấy giây mà sắc mặt anh trai đã thay đổi ba lần, Âu Dương Hạo Nhiên nhanh nhẹn nói: "Anh hai, chỗ của em chỉ có một cái giường!"
Quả nhiên!
Thái Noãn thở dài, "Bỏ đi, tốt nhất là tôi nên về Pháp làm tên móc túi như cũ, ngày tháng sau này còn thoải mái hơn nhiều!" Dứt lời, cậu ngồi xuống thảm lót sàn, xoay người hỏi Vương Miêu, "Có muốn đi chung với anh không nào? Mỗi ngày anh sẽ cho cưng ăn thật nhiều thứ ngon!"
Vương Miêu sực nhớ tới chuyện tối qua Âu Dương Hạo Nhiên nói không giữ lời, không cho cậu ăn bánh bao to, nhưng nếu bảo cậu đi, tất nhiên là cậu không chịu rồi. ()
Biết không lay chuyển được người nọ, Âu Dương Quản lấy thẻ tín dụng của mình đưa cho cậu em, "Đi mua thêm cái giường nữa rồi thu dọn phòng khách lộn xộn của chú đi!"
Tết nhất tới nơi, đi mua giường ở đâu đây? Âu Dương Hạo Nhiên thật khóc không ra nước mắt. Ông anh nhà mình khi nào thì biết nhân nhượng đến thế? Rõ ràng trước đây lúc anh muốn mua cái máy biến thế cũng bị anh hai đánh cho một trận bảo là không làm chuyện đàng hoàng!
Cũng may là có một số người kiếm tiền điên cuồng, bởi vậy sau khi tới hỏi mấy khu nội thất, cuối cùng thì chiều cùng ngày cũng có chỗ chịu đưa hàng tới.
"Âu Âu!" Vì có hai người lạ tới, nên Vương Miêu còn chưa được ăn điểm tâm, bụng đói đến dẹp lép lâu rồi. Giờ thấy Âu Dương bận rộn trong bếp, quên phéng mất chuyện bánh bao anh đã hứa với cậu hôm qua, vội vàng la lên. Dù có đôi lúc những chú mèo sẽ ghi hận con người, giận dỗi quấy phá một chút, nhưng lúc chúng hết giận, chúng cũng sẽ hòa hảo với con người như lúc ban đầu.
Một nhà bốn miệng ăn, giờ cũng gần tới trưa rồi, ít nhiều cũng phải có người vào bếp.
Sáu giờ sáng hôm sau, chuông cửa trước nhà Âu Dương vang lên dữ dội.
Vương Miêu ngủ tới lăn vào trong lòng Âu Dương ngẩng đầu lên lại bị Âu Dương cuốn vào trong chăn, đóng gói ném trở lại giường, cả quá trình chỉ mất tầm mười lăm giây.
Chuông cửa lại vang lên, Âu Dương mặc cái áo ngủ đầy nếp nhăn chạy vội ra mở cửa.
Đứng bên ngoài là một thanh niên đội mũ lưỡi trai, giọng nói cực kỳ êm tai.
"Xin chào, cho hỏi có muốn đặt báo Sao Hỏa không?"
Sao Hỏa? Tôi chính là sao thủy đây! Đúng là đồ thần kinh! Sực nhớ tới chuyện Âu Dương Quản sắp về, anh định đóng sầm cửa luôn. Cậu trai nọ không giận, đưa tay vịn cửa lại. ()
"Thật sự không muốn đặt một phần sao?"
Mũ lưỡi trai, một đôi mắt gọi hồn, Âu Dương chỉ nhìn thoáng qua một cái, sau đó, hai tay kéo mạnh, đóng cửa lại.
Mệt mỏi nhìn đồng hồ trên tường, máy bay hạ cánh lúc tám giờ, tính ra thì cũng không còn nhiều thời gian lắm. Huống hồ, bị người tới từ "Sao Hỏa" ấy phá, cơn buồn ngủ của anh cũng chạy mất dạng, chẳng biết đó là họa hay là phúc. Âu Dương Hạo Nhiên đi trở vào phòng, thấy Vương Miêu vẫn còn đang cuốn trong chăn tiếp tục ngủ, không có một chút tự giác thức dậy nào.
Kéo cậu ra ngoài, lột trụi chỉ còn được cái quần lót trắng trắng nho nhỏ. Vương Miêu cảm thấy lạnh, lập tức dùng hai tay hai chân chui chui vào chăn, không ngừng lắc lắc, lắc lắc trước mặt Âu Dương, muốn thấy bao nhiêu, thì thấy đủ bấy nhiêu.
Âu Dương Hạo Nhiên hít sâu một hơi, vỗ lên cái mông nhỏ nhắn co dãn kia một cái, ai đó mới chịu an tĩnh.
Có lẽ ý thức được chuyện phối hợp mới là chân lý, cho nên khi nhìn thấy mớ quần áo cần mặc, Vương Miêu lập tức trưng ra cái vẻ tùy ý cho anh an bài.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng không phải là đang chơi búp bê, phải mặc quần áo cho một người dài tay dài chân thế này đúng là mệt chết được. Tuy nhiên, Âu Dương thật không mong sau khi anh hai mình trở về nhìn thấy trong nhà có thêm một người "bệnh", lại còn quần áo không chỉnh tề, như vậy sẽ dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới từ "luyến đồng". Vì thế, tối qua anh mới mua một đống quần áo mới cho Vương Miêu.
Bảy giờ rưỡi mới lái xe tới sân bay đúng là rất gấp gáp, cũng may giờ đang là kỳ nghỉ Tết, thành ra đường không kẹt xe, nếu không, nhất định anh sẽ đi trễ giờ đón người mất.
Âu Dương Hạo Nhiên mở cửa chính ra, không biết ngoài cửa đã đứng sẵn một thanh niên mặc áo khoác đen tự bao giờ, tay y cầm một điếu thuốc, vành mũ hơi thấp khiến y lãnh khốc đến vô cùng. Âu Dương đóng cửa lại, năm giây sau lại mở ra.
"Anh hai..."
Âu Dương Quản nghe tiếng, dụi thuốc, tao nhã ném vào thùng rác bên cạnh.
"Anh hai, sao anh lại hút thuốc rồi..."
Âu Dương Quản nâng đôi mắt đầy tơ máu lên, khiến Âu Dương sợ tới mức lùi về sau một bước.
"Ban sáng có thấy nhân vật khả nghi nào không?" Giọng của y có chút khàn khàn, cứ như đã sức cùng lực kiệt.
Âu Dương Hạo Nhiên quên cả việc mời anh mình vào nhà, người luôn dạy dỗ anh từ nhỏ đúng là đã thay đổi quá lớn. Bất chợt, anh sực nhớ tới người tới tiếp thị báo Sao Hỏa, vội vàng bảo: "Có thì có đấy, đó là một người trẻ tuổi, tới tiếp thị báo... Sao Hỏa!"
Anh hai Âu Dương thở dài một hơi, "Dẫn anh tới ban công nhìn xem!"
Ban công nằm ngay trong phòng anh, mà lúc này, có lẽ là Vương Miêu đã mặc xong quần áo nằm lỳ trên giường rồi. Âu Dương không ngờ là anh hai vừa về tới đã muốn ra ban công hóng gió, vì vậy vội vàng lui về sau, chắn trước mặt y, nói: "Anh hai, đi máy bay hơn mười mấy tiếng rồi, hay là anh cứ tới phòng khách để em pha cho anh tách cafe nóng trước nha?"
Bố cục trong căn nhà này thế nào Âu Dương Quản đều rành cả, y không nói gì, trước sự ngăn cản của em trai mình vẫn đi về phía trước. Âu Dương Hạo Nhiên kinh hãi, chẳng lẽ trước khi về nước anh hai đã biết chuyện mình nhận nuôi Vương Miêu? Chẳng lẽ tới ban công chỉ là cái cớ, thật ra là đang muốn đi vạch trần chuyện thông dâm của mình?
Ho nhẹ một tiếng, không hiểu tại sao Âu Dương Hạo Nhiên lại nghĩ tới từ ‘thông dâm’, anh xấu hổ, nói: "Anh hai... Em cũng là bất đắc dĩ..." Rõ ràng là anh có lòng tốt nhận nuôi mà thôi, anh là đường đường chính chính nha! Với lại, nếu như nói rõ nguyên nhân, anh hai nhất định sẽ không trách anh đâu.
Bức mành cửa chỉ mới kéo ra một nửa, bên ngoài thời tiết âm u, thành ra trong phòng cũng có hơi tối. Có lẽ là Vương Miêu lại chui vào chăn ngủ tiếp nên trên giường mới u lên một khối như thế. ()
Âu Dương Quản liếc nhìn bốn phía, khóe miệng hơi nhếch lên, bình tĩnh đi về phía giường lớn.
Âu Dương Hạo Nhiên run lên, tim anh như sắp nhảy tới cổ họng. Nếu là nhận nuôi, vậy thì chuyện người ta nằm trên giường mình là thế nào? Dù là thân bất do kỷ, nhưng thật không biết phải giải thích thế nào đây!
Âu Dương Quản đi tới bên giường, mắt liếc qua chỗ nệm bị lún xuống, sau đó đi vòng qua giường, thẳng tới ban công. Âu Dương Hạo Nhiên cũng vòng theo, cuối cùng "xoẹt" một tiếng, bức mành bị kéo ra, gió thổi mạnh vào. Dường như Vương Miêu nằm trên giường cũng cảm nhận được, nhúc nhích cơ thể.
Chỉ thấy một thanh niên đội mũ lưỡi trai nằm trên chiếc ghế dựa bị bức màn che khuất, gác chéo chân, cười hì hì. Thấy người tới, cậu ta nghịch ngợm thò đầu vào, chào hỏi với Âu Dương Hạo Nhiên, "Hello, tiên sinh không cần báo Sao Hỏa!" Kế đó tháo mũ lưỡi trai xuống, giận dữ, quát: "Quản Quản, anh thật là chậm!"
Âu Dương Hạo Nhiên trợn mắt há mồm.
Trộm? Cướp? Cậu ta vào lúc nào? Cậu ta gọi anh hai là gì? Quản Quản?
Âu Dương Quản vẫn bình tĩnh, kéo người tới, giới thiệu với Âu Dương Hạo Nhiên, "Đây là Thái Noãn!"
Tôi chính là trà lạnh đây... Âu Dương Hạo Nhiên run lên một cái, cảm giác bất an càng nhiều thêm, chẳng lẽ đây chính là ý trung nhân trong truyền thuyết của anh hai mình.
Thái Noãn vừa được giới thiệu vội vàng hất cằm về phía Âu Dương Hạo Nhiên, "Quản Quản cũng đã giới thiệu tôi cho anh biết rồi, vậy cái người được anh mặc giúp quần áo trên giường đó, sao còn chưa kéo ra đây?"
Cuối cùng thì Vương Miêu sắp lăn xuống đất cũng bị đánh thức, cậu xoa xoa mắt, đưa đầu ra khỏi ổ chăn ngó nghiêng. Đến khi trông thấy trong phòng có thêm hai người, cậu kinh ngạc, hô: "Meo ---- Ô?"
Giờ này, Âu Dương Hạo Nhiên thật hận không thể che cái miệng Vương Miêu lại, còn Thái Noãn thì cười tới đau xóc cả hông. Thấy người yêu nở nụ cười, Âu Dương Quản cũng mỉm cười. Nhìn thoáng qua sắc mặt của anh hai mình Âu Dương Hạo Nhiên mới thở phào một hơi.
Vẫn nên chính thức giới thiệu Vương Miêu với họ đi, "Đây là Vương Miêu, là người... dạo trước nhặt được, tạm thời nhận nuôi!"
Thái Noãn ngồi xuống giường, vuốt vuốt mái tóc mới cắt xong hôm qua của Vương Miêu, "Như vậy, không phải thân thế của cậu cũng gần giống như tôi rồi sao?"
Giờ này, ngồi trên giường là hai thiếu niên xinh đẹp, một người trong sáng, lúc nào cũng mỉm cười, một người thuần khiết, ngây ngô. Trong nhất thời khiến chiếc giường giản dị của nhà Âu Dương vinh dự vô cùng. ()
Do có anh hai Âu Dương và Thái Noãn tới, khiến nhà Âu Dương Hạo Nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên. Hôm sau là mùng một, cũng may tối qua Âu Dương đã mua một ít đồ Tết ở siêu thị, giờ này chúng đang phát huy công dụng, trên bàn đều là hạt dưa, bánh kẹo, mứt mơ... Âu Dương Quản và Âu Dương Hạo Nhiên không thích ăn, nhưng Thái Noãn và Vương Miêu thì lại ăn không biết mệt.
Vương Miêu không biết ăn hạt dưa, cậu chuyển qua ăn mứt mơ. Thứ mứt này thật chua, mỗi lần cắn vào, nó chua tới nỗi mặt cậu nhăn nhúm lại, khiến Thái Noãn nhìn vẻ mặt cậu còn vui thích hơn là xem phim hoạt hình trên TV.
Nhìn tướng đi xiêu xiêu vẹo vẹo của Vương Miêu, Âu Dương Quản trầm tư một hồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi về thân thế cậu. Âu Dương Hạo Nhiên kể sơ qua một lượt, suy cho cùng thì Âu Dương Quản cũng là anh lớn trong nhà, một tay nuôi dưỡng em trai, giờ em trai gặp chuyện, đương nhiên là y phải nghĩ cách giúp rồi.
Y nghĩ một hồi, nếu quả thật thấy không tiện, vậy thì nhờ bạn bè ở nước ngoài lo cho Vương Miêu một hộ tịch sau đó sẽ đưa cậu ra nước ngoài sinh sống, ở đó có chế độ chăm sóc cho những người như cậu vậy.
Nghe anh mình nói thế, Âu Dương Hạo Nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Không phải anh muốn bênh vực kẻ yếu là Vương Miêu, mà anh thấy trí lực của Vương Miêu tuyệt đối không có vấn đề gì. Vấn đề quan trọng là anh thật không nghĩ ra vì nguyên nhân gì mà hành vi của Vương Miêu lại quái gở như vậy, rõ ràng là cậu ta đã có thể sống một cuộc sống như người bình thường.
"Âu Dương Quản, anh nói vậy không đúng rồi! Miêu Miêu đi hay ở, anh còn phải hỏi ý anh Hạo Nhiên và Miêu Miêu chứ! Miêu Miêu, cậu nói có đúng không?" Mở miệng ra đã gọi một tiếng anh Hạo Nhiên và Miêu Miêu, khiến người bị gọi tên đầy đủ phải đen mặt.
Từ đầu tới giờ Vương Miêu không hề chú ý tới những gì hai anh em nhà Âu Dương bàn bạc, cậu đang nỗ lực phấn đấu với một viên mứt mơ, chua chua ngọt ngọt, vừa hé miệng ra đã chảy một đống nước miếng.
Vương Miêu đáng yêu như thế... Âu Dương Hạo Nhiên cầm khăn giấy tới lau nước miếng trên quần áo cậu. Anh thật không đành để cậu ra nước ngoài, đưa tới bên người kẻ khác, anh không đành để cậu chịu khổ, không đành để cậu chịu một chút ủy khuất nào.
Cho dù là nuôi một đứa con to xác cũng được, tóm lại là lời đề nghị của anh trai vừa nãy, vẫn là thôi đi.
Từ ban sáng thấy Âu Dương Hạo Nhiên mặc quần áo cho Vương Miêu, Thái Noãn đã nhìn ra chút chuyện, chẳng qua là dường như người trong cuộc còn chưa hiểu được tâm ý của mình, lãng phí tình cảm. Bởi vậy, cậu mới hất hàm, sai bảo: "Âu Dương Quản, ở đây khá lắm, tôi muốn ở lại đây!"
Mặt Âu Dương Quản hoàn toàn đen như đít nồi, ở thành phố Minh Lợi anh có một căn nhà còn tốt hơn nhà Âu Dương Hạo Nhiên mấy lần, vả lại phải vất vả lắm mới dụ được người yêu về nước, định về nhà mình định cư, nào ngờ lúc này cậu ta lại đưa ra yêu cầu thế này... Âu Dương Quản nhìn bốn phía, nếu như anh nhớ không lầm, thì trong nhà chỉ có một cái giường.
"Ờ..." Thấy chỉ trong mấy giây mà sắc mặt anh trai đã thay đổi ba lần, Âu Dương Hạo Nhiên nhanh nhẹn nói: "Anh hai, chỗ của em chỉ có một cái giường!"
Quả nhiên!
Thái Noãn thở dài, "Bỏ đi, tốt nhất là tôi nên về Pháp làm tên móc túi như cũ, ngày tháng sau này còn thoải mái hơn nhiều!" Dứt lời, cậu ngồi xuống thảm lót sàn, xoay người hỏi Vương Miêu, "Có muốn đi chung với anh không nào? Mỗi ngày anh sẽ cho cưng ăn thật nhiều thứ ngon!"
Vương Miêu sực nhớ tới chuyện tối qua Âu Dương Hạo Nhiên nói không giữ lời, không cho cậu ăn bánh bao to, nhưng nếu bảo cậu đi, tất nhiên là cậu không chịu rồi. ()
Biết không lay chuyển được người nọ, Âu Dương Quản lấy thẻ tín dụng của mình đưa cho cậu em, "Đi mua thêm cái giường nữa rồi thu dọn phòng khách lộn xộn của chú đi!"
Tết nhất tới nơi, đi mua giường ở đâu đây? Âu Dương Hạo Nhiên thật khóc không ra nước mắt. Ông anh nhà mình khi nào thì biết nhân nhượng đến thế? Rõ ràng trước đây lúc anh muốn mua cái máy biến thế cũng bị anh hai đánh cho một trận bảo là không làm chuyện đàng hoàng!
Cũng may là có một số người kiếm tiền điên cuồng, bởi vậy sau khi tới hỏi mấy khu nội thất, cuối cùng thì chiều cùng ngày cũng có chỗ chịu đưa hàng tới.
"Âu Âu!" Vì có hai người lạ tới, nên Vương Miêu còn chưa được ăn điểm tâm, bụng đói đến dẹp lép lâu rồi. Giờ thấy Âu Dương bận rộn trong bếp, quên phéng mất chuyện bánh bao anh đã hứa với cậu hôm qua, vội vàng la lên. Dù có đôi lúc những chú mèo sẽ ghi hận con người, giận dỗi quấy phá một chút, nhưng lúc chúng hết giận, chúng cũng sẽ hòa hảo với con người như lúc ban đầu.
Một nhà bốn miệng ăn, giờ cũng gần tới trưa rồi, ít nhiều cũng phải có người vào bếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook